Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348: Tôn Hành Vương

Danh gia vọng tộc nào mà chẳng có những chuyện không muốn cho ai biết.

Gia đình tài phiệt như nhà họ Tôn thì càng không cần phải nói, chuyện xưa tích cũ của gia tộc nhiều vô số kể.

Thời thanh niên của thế hệ trước, thành phố Thượng Kinh náo nhiệt vô cùng.

Số lượng cậu ấm có thủ đoạn đáng gờm nhiều không kể xiết, giống như cá chép vượt sông vậy.

Trong số đó, người độc chiếm ngôi đầu, cũng chính là cậu ấm đứng đầu Thượng Kinh đời trước.

Tôn Hành Vương!

Cái tên Tôn Hành Vương này cũng có nguồn gốc rất ghê gớm. Lúc Tôn Hành Vương ra đời, Tôn Hưng của nhà họ Tôn đã mời đại sư của núi Long Hổ đến đặt tên cho con trai.

Đại sư xem số mệnh cho Tôn Hành Vương, bảo rằng đây là mệnh cửu long triều thánh, ngụ ý là cửu ngũ chí tôn!

Lập tức đặt tên là Hành Vương!

Ghép chữ Vương vào.

Đại sư còn đưa Tôn Hành Vương lên núi Long Hổ để nuôi nấng suốt mười sáu năm.

Ở Thượng Kinh khi ấy, tuy Tôn Hành Vương vừa sinh ra đã được đưa lên núi Long Hổ, nhưng tên của ông ấy đã được lưu truyền khắp Thượng Kinh nhiều năm liền.

Sau mười sáu năm, rốt cuộc không còn ai nhắc đến cái tên Tôn Hành Vương nữa, nhưng ông ấy đã quay về.

Chưa đầy một tuần sau khi trở lại, ông đã giẫm lên mặt cậu ấm đứng đầu thời bấy giờ, và vang danh khắp Thượng Kinh!

Sau đó, Thượng Kinh đã náo nhiệt suốt một năm, phàm là cậu ấm hất mặt lên trời thì đều bị ông ấy áp chế đến mức chẳng dám hó hé gì.

Tôn Hành Vương vui chơi ở Thượng Kinh được một năm thì cảm thấy buồn chán, thế là gia nhập quân đội.

Trong sáu năm, tướng quân đầu tiên của đất nước đã xuất hiện.

Năm ấy, theo lời dặn của tổ tiên, nhà họ Tôn đã đến lúc chọn người thừa kế.

Yêu cầu hai thế hệ trung niên và thanh niên của nhà họ Tôn quay về để tham gia tuyển chọn.

Không cần nói nhiều, Tôn Hành Vương chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí người thừa kế nhà họ Tôn.

Mà Tôn Hành Vương bấy giờ đã là quân hàm cao nhất khu vực Tây Bắc, và là một trong ba danh tướng lớn nhất cả nước.

Nếu ông trở về Thượng Kinh với thế lực Đại Tây Bắc trong tay, liệu có ai dám ngăn chặn ông?

Cái tên Tôn Hành Vương, danh xứng với thực!

Nhưng bất ngờ thay, Tôn Hành Vương lại lấy lý do việc quân ở Tây Bắc rất bận rộn để từ chối quay lại Thượng Kinh.

Đây cũng là hậu bối đầu tiên trong lịch sử nhà họ Tôn dám nghịch ý gia tộc, từ chối tham gia tuyển chọn vị trí người thừa kế.

Khi ấy, nhà họ Tôn đã không chọn ra người thừa kế.

Ai cũng biết, người đứng đầu nhà họ Tôn muốn giữ vị trí ấy cho Tôn Hành Vương.

Những người con, người cháu khác không xứng đáng!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tám năm qua đi.

Tôn Hành Vương lúc này đã ngoài ba mươi, không còn là cậu ấm Thượng Kinh trẻ trung năng nổ, hành sự ngang ngược, không biết suy nghĩ như xưa nữa.

Ông ấy đã là vị tướng đứng đầu đất nước.

Cũng là một người đàn ông trung niên phong độ và điềm đạm.

Ông còn vừa lên chức bố được mấy ngày.

Năm đó, ông cụ Tôn - người đứng đầu gia tộc, lâm bệnh nặng, nhắn rằng muốn Tôn Hành Vương về đưa tiễn.

Lần này, Tôn Hành Vương không còn lý do gì để không trở về Thượng Kinh nữa.

Dù sao thì đó cũng là ông nội, người luôn yêu thương ông nhất.

Sau khi nhận được tin, Tôn Hành Vương lập tức gác lại công việc ở Tây Bắc, đưa vợ cùng đứa bé sơ sinh chưa đặt tên, cùng ngồi máy bay chiến đấu để trở về Thượng Kinh vào một đêm đầy sao.

Thế nhưng, chiếc máy bay chiến đấu ấy đã bị rơi.

Ông cụ Tôn không chờ được đứa cháu trai vừa nhập ngũ đã đi biền biệt mười bốn năm ấy, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Vị trí đứng đầu nhà họ Tôn do con trai cả đảm nhiệm, cũng chính là bố của Tôn Hành Vương!

Sau đó có nguồn tin rằng, tuy máy bay rơi nhưng Tôn Hành Vương không chết, bị thương nặng vẫn cố gắng trở về nhà, gặp được ông cụ Tôn mới qua đời.

Còn con trai của Tôn Hành Vương thì không rõ tung tích.

Có điều đây chỉ là mấy tin vỉa hè không có căn cứ, chẳng ai làm chứng cả. Hầu hết mọi người chỉ xem đó là chuyện cười thôi, không đáng tin.

Nghĩ mà xem, máy bay rơi từ trên cao đấy, con người làm sao mà sống được? Có phải truyện nghìn lẻ một đêm đâu!



Đến nay, đã hơn hai mươi bảy năm trôi qua.

Những nhân vật đình đám của thế hệ trước đều đã trở thành những ông già bạc tóc.

Những mỗi khi nhắc đến cái tên Tôn Hành Vương, các cậu ấm của Thượng Kinh đều nhiệt huyết dâng trào, sùng bái vô cùng.

Tôn Hành Vương tựa như một huyền thoại không ai có thể vượt qua của Thượng Kinh.

Giang Lệ kiêu ngạo cho rằng bản thân mình cũng là số một, số hai trong giới cậu ấm Thượng Kinh, ngoại trừ Tôn Khải Thành ở chiếu trên, thì chẳng ai sánh bằng ông ta.

Nhưng chính Giang Lệ cũng phải thừa nhận, nếu sống cùng thời đại với Tôn Hành Vương, e rằng ông ta cũng cần người ấy dẫn dắt.

Chán cảnh sang giàu, Tôn Hành Vương một mình nhảy ra khỏi giới cậu ấm Thượng Kinh.

Tòng quân mười bốn năm, trở thành danh tướng đứng đầu cả nước.

Cả đời Tôn Hành Vương chỉ làm hai chuyện.

Một là khiến toàn bộ cậu ấm của Thượng Kinh phải cúi đầu trước mình chỉ trong vòng một năm.

Hai là tòng quân, trở thành danh tướng đứng đầu!

Cái tên của ông, tựa như để giải thích cho năm chữ ‘sinh ra để làm vua’ vậy.

Nếu không nhờ Chu Giang buột miệng nhắc đến, Giang Lệ cũng chẳng nhớ đến người này.

Nhưng nghĩ lại thì đấy cũng chỉ là chuyện ngày xưa, không thể quay lại nữa.

“Con trai của Tôn Hành Vương mà còn sống thì chắc hẳn sẽ thú vị lắm. Nhưng chú nghĩ, liệu vị nhà họ Tôn kia có chấp nhận không?”, Giang Lệ khẽ nói.

Chu Giang nhún vai, cũng gật đầu, “Phải, e là con trai của ông Tôn đã không còn trên đời này từ lâu rồi. Em cũng chỉ buột miệng nhắc vài câu thôi. Quay lại Tôn Hàn đi vậy. Ngày mai là thời hạn ba ngày mà Tôn Hàn cho Kim Thất Lạc”.

“Nếu Kim Thất Lạc cũng bị họ giải quyết thì thể diện của anh sẽ không giữ được nữa đâu!”

Việc hai anh em nhà họ Lưu bị xử lý đã là một cái tát vào mặt Giang Lệ rồi.

Nếu Kim Thất Lạc cũng bị xử lý thì Giang Lệ chẳng biết giấu mặt vào đâu!

Uống cạn rượu vang trong ly, Giang Lệ nói, “Tất cả nhiệm vụ mà tôi giao cho chú và Thanh Hổ là đảm bảo an toàn cho Kim Thất Lạc! Không được phép có bất cứ sai sót gì ở trang viên nhà họ Kim!”

“Nếu em và Thanh Hổ…”

Chu Giang nghĩ xa xăm, đoạn bật cười thích thú, “Nếu có cả em và Thanh Hổ mà Kim Thất Lạc vẫn bị họ xử lý, thì đừng nói là anh, ngay cả em cũng không còn mặt mũi ở lại tỉnh Nam nữa. Đành cun cút quay về Thượng Kinh thôi”.

Không tính những cao thủ ở ẩn, Chu Giang và Thanh Hổ đều là những cao thủ nằm trong top hai mươi của đất nước. Hắn có thể ở vị trí gần top mười, còn Thanh Hổ có thể nằm trong top mười.

Năng lực thế này mà không bảo vệ được một ông già thì đúng là mất mặt.

Bảo hắn tìm một miếng đậu phụ để đập đầu chết cũng không hề quá đáng!

“Ừm, chỉ cần Kim Thất Lạc an toàn, chúng ta sẽ chuẩn bị bước tiếp theo, tiếp tục dồn ép Tôn Hàn, ép buộc cậu ta phải đánh với tôi một trận!”

Tiếp theo cần làm những gì, Giang Lệ đã nghĩ xong từ lâu rồi.

Cách tốt nhất và nhanh nhất để đánh chiếm phía Nam vẫn là dùng bạo lực.

Giống như chuyện ông ta đấu với Phó Văn Húc mười năm trước vậy, một trận quyết định quyền sở hữu sáu tỉnh Tây Nam.

Nhưng Tôn Hàn không bằng Phó Văn Húc, không hề có tự tin đấu trực tiếp với Giang Lệ.

Nếu không ép Tôn Hàn vào đường cùng, với sự lão luyện của Tôn Hàn, chắc chắn anh sẽ không đi một bước mạo hiểm như vậy.

Vậy thì phải ép đối phương đi đến bước đó!

Nếu để tập đoàn Thiên Tử tham gia trận chiến tiêu hao kinh tế với tập đoàn Cửu Thành, tập đoàn Thiên Tử cũng không thể đánh lâu dài.

Chuyện tiến quân xuống phía Nam, vẫn phải đánh nhanh thắng nhanh mới được!

“Tôn Hàn ơi Tôn Hàn, Phó Văn Húc của mười năm trước còn không đấu lại tôi, tôi không tin, một tên đệ tử như cậu lại thắng được”.
Chương 349: Thẩm Vấn đối đầu Chu Giang

Ngày cuối cùng.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn ba ngày mà Tôn Hàn cho Kim Thất Lạc.

Từ sáng, Kim Thất Lạc đã ở rịt trong nhà, không dám ló mặt đi đâu, vì sợ vừa bước chân ra ngoài đã bị người của Thẩm Vấn và Tề Thiên Tại bắt đi.

Ông cụ vẫn có cách lấy được tin từ Thiên Cửu Môn, biết rằng Tôn Hàn cho Thẩm Vấn và Tề Thiên Tại phụ trách đối phó với mình, đồng thời thu hồi tất cả tài sản dưới tên ông cụ và cả nhà họ Kim.

Có lẽ bây giờ đang có cả đống tay chân của Thẩm Vấn và Tề Thiên Tại ở bên ngoài, chỉ cần có cơ hội, lập tức sẽ có người bắt Kim Thất Lạc đi ngay.

Còn trong nhà Kim Thất Lạc lúc này cũng có Thanh Hổ và Chu Giang, ngoài ra còn có mười mấy tay đấm cừ khôi của Thiết Lê Hoa đang canh chừng xung quanh.

Hôm nay, trừ khi người của Thiên Cửu Môn có thể hạ được tất cả những người này, nếu không thì đừng hòng lấy lại sản nghiệp của nhà họ Kim.

Với Tôn Hàn mà nói thì hành động này chẳng khác nào tát nước ra ngoài, nếu hôm nay anh không xử được Kim Thất Lạc và thu hồi sản nghiệp của ông cụ thì thật không xứng với cái danh công tử.

Cho nên buộc phải làm thôi!

Nhưng muốn qua mặt Chu Giang và Thanh Hổ thì lại rất khó.

Dù Tôn Hàn có đích thân đến đây thì vẫn khó như lên trời.

Toà nhà Trần Đông.

Giang Lệ ung dung ngồi trên tầng cao nhất chờ tin.

Lúc này, đèn đường cũng mới lên, còn phía Tôn Hàn thì chưa có động tĩnh gì, chỉ cần chờ qua mười hai giờ đêm thì thời hạn ba ngày sẽ hết.

Vậy là ông ta lại thắng tiếp ván này.

Nhưng có một vấn đề khiến Giang Lệ thấy rất khó hiểu, khi Tôn Hàn dám nói ra câu đó, chắc hẳn anh biết Giang Lệ sẽ nhúng tay vào.

Vậy anh dựa vào đâu mà dám ăn nói ngông cuồng rằng sẽ thuận lợi thu hồi sản nghiệp của Kim Thất Lạc như vậy?

Lẽ nào anh không coi Giang Lệ ra gì sao?

Chắc không phải vậy!

Vậy là Tôn Hàn có cách khác ư?

Điều này khiến Giang Lệ nghĩ mãi vẫn không thông.

Khoảng hai phút sau, Giang Lệ nhận được một cuộc điện thoại, nghe máy xong, ông ta nghi hoặc lẩm bẩm.

“Giờ này rồi mà vẫn còn tâm trạng đi chơi với phụ nữ, thật đúng là khó hiểu, không biết cậu ta cố tình đánh lạc hướng hay có ý đồ gì đây”.

“Tôn Hàn à Tôn Hàn, cậu thú vị hơn Phó Văn Húc nhiều đấy!”

Cuộc điện thoại ban nãy là của đàn em Giang Lệ, người đó thông báo Tôn Hàn đang ngồi dùng bữa tại một nhà hàng với một diễn viên tên là Thẩm Tri Thu.

Nếu là hôm khác thì chuyện này chẳng có gì để bàn.

Nhưng hôm nay thì khác, vì Tôn Hàn tuyên bố sẽ thu hồi sản nghiệp của Kim Thất Lạc trong hôm nay, nếu anh không làm được thì chẳng khác nào nói xạo.

Điều quan trọng nhất là Tôn Hàn - người hùng hồn nói ra câu đó sẽ mất hết sạch thể diện.

Khó hiểu thật đấy!

Dù Giang Lệ tự thấy mình thông minh thì vẫn thấy mù mờ.

Vài phút sau, Giang Lệ lại nhận được một cuộc gọi nữa, thông báo người của Thiên Cửu Môn đã đến trang viên của nhà họ Kim.

Đầu dây bên kia chỉ thông báo vậy rồi ngắt máy.

Lúc này có gần ba mươi chiếc xe thương vụ nối tiếp nhau đi đến trước trang viên của nhà họ Kim, sau đó có cả trăm người đàn ông mặc vest đi giày da bước xuống xe.

Trong đó, Tề Thiên Tại và Thẩm Vấn đi đầu.

Đám Thanh Hổ thì chặn bên ngoài.

Thanh Hổ chưa đến bốn mươi, gương mặt luôn lạnh tanh không quá đẹp trai, nhưng vóc dáng một mét tám lăm của gã khiến người ta thấy như hạc trong bầy gà.

Gã lạnh lùng đứng chắn trước rào chắn rồi nói: “Hôm nay ông cụ Kim không tiếp khách, mời các vị về cho”.

Câu nói này chỉ có một ý duy nhất.

Hôm nay chỉ cần gã chặn ở đây thì đừng ai hỏng gặp Kim Thất Lạc, chứ khỏi bàn đến việc thu hồi trang viên này.

“Anh Thanh nổi tiếng đây phải không! Quả nhiên danh bất hư truyền”, Thẩm Vấn không chút lo lắng, trái lại còn hứng khởi tâng bốc một phen.

“Ha ha, đúng là Thanh Hổ nổi tiếng thật, Chu Giang tôi đây thì kém cỏi nên chẳng ai biết đến”, Chu Giang xuất hiện rồi nói với vẻ sâu xa.

“Sao anh Chu lại nói thế, ai chẳng biết bên cạnh ông Giang có một người túc trí đa mưu. Ông Giang có được như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao lớn của anh Chu mà”, Thẩm Vấn lại tiếp tục khen ngợi.

Chu Giang cười đáp: “Anh đánh giá tôi cao quá rồi, nhưng dù anh có tâng bốc tôi đến mấy thì tôi cũng không bận tâm đâu”.

Thẩm Vấn chợt cười lớn nói: “Tôi hiểu mà! Nhưng… hôm nay, công tử nhà tôi phải gặp Kim Thất Lạc cho bằng được, thành ra mấy anh em chúng ta cũng khó xử với nhau”.

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt của hai người kia đã dần tắt.

Bầu không khí trông có vẻ hoà thuận này thực chật sặc mùi đao kiếm.

Cuộc đụng độ của ngày hôm nay không chỉ đơn giản là buổi gặp gỡ hàn huyên giữa hai bên.

Mà ai cũng có nhiệm vụ của mình cả.

Người của hai phe đều cất bước, bày sẵn thế trận.

“Nếu không thể đàm phán trong hoà bình, chắc chúng ta phải dùng đến vũ lực để giải quyết vấn đề thôi. Nói thật là, xưa nay tôi rất ghét phải động tay động chân, nhưng vẫn phải công nhận một điều rằng đây là cách giải quyết rắc rối nhanh gọn lẹ nhất”, Chu Giang nói với vẻ sâu xa.

Hôm nay, đã có hắn và Thanh Hổ canh chừng ở đây, một khi đánh nhau thì dù Thiên Cửu Môn có phái cả trăm người đến thì họ cũng không sợ.

Thẩm Vấn thở dài nói: “Đang yên đang lành tự nhiên đánh nhau làm gì, hỏng hết cả không khí ra! Hơn nữa, mấy người chúng tôi mà định ra tay với anh Chu và anh Thanh đây thì hình như hơi không biết lượng sức mình rồi”.

“Nếu anh Chu không chịu cho Kim Thất Lạc ra đây thì chúng tôi đành chờ ngoài này vậy”.

Câu nói này của Thẩm Vấn có ý xỏ lá.

Song, cả anh ta và Tề Thiên Tại hợp sức lại chưa chắc đã đối phó được với Chu Giang, chứ đừng nói Thanh Hổ cũng đang ở đây.

Nếu miễn cưỡng đánh nhau thì họ thua là cái chắc.

Vì thế, chỉ còn cách này thôi.

“Tuỳ các người! Không biết các anh em đứng sau anh Thẩm đã ăn tối chưa, hay để tôi gọi đồ ăn cho mọi người nhé? Gì chứ, mời cỡ trăm người ở đây một bữa thì tôi vẫn làm được”, Chu Giang châm chọc.

Ai ngờ, Thẩm Vấn lại vui vẻ đồng ý ngay: “Thế thì tốt quá! Anh em chúng tôi đến đây hơi vội nên đã ăn uống gì đâu”.

Sau đó, anh ta cao giọng nói: “Mọi người mau cảm ơn anh Chu đi!”

“Cảm ơn anh Chu!”

Chu Giang: “…”

Mặt Chu Giang nhăn nhó như ăn phải một con ruồi chết, hắn chỉ nói chơi vậy thôi mà người ta lại đồng ý mới chết chứ.

Dù cho bao cả đám này ăn một bữa cũng không thành vấn đề, nhưng…

Nhưng hắn cứ thấy như mình bị gài nên đang rất bực dọc.

“Không có gì, chỉ là một bữa cơm thôi mà, sau này chúng ta là người một nhà cả rồi nên không sao đâu”, Chu Giang cố nặn ra một nụ cười.

“Nhớ gọi nhiều thịt một chút!”

Kim Thất Lạc đang ở trên tầng ba trong trang viên, ông ta đi tới gần cửa sổ rồi vén rèm ra, sau đó ngồi trước bàn làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi quan sát thấy tình hình bên ngoài, ông ta thở phào một hơi: “Xem ra Thẩm Vấn cũng biết lượng sức mình, không dám manh động! Lần này, chắc chúng ta tai qua nạn khỏi rồi”.

Nhớ lại buổi gặp gỡ với hai người Lưu Hằng Quân tối qua, hai bố con Kim Thất Lạc sợ đến mất ăn mất ngủ.

Họ lo Tôn Hàn sẽ mặc kệ tất thảy mà tập trung lực lượng của Thiên Cửu Môn đánh vào nhà mình.

Phán kháng càng mãnh liệt thì trừng khị càng khắc nghiệt.

Nếu Thiên Cửu Môn muốn chiếm trang viên nhà họ cho bằng được thì chỉ cần điều động thật nhiều người đến, dù Chu Giang và Thanh Hổ đang ở đây, nhưng Thiên Cửu Môn với thế mạnh người đông thì kiểu gì cũng xông vào và bắt hai bố con ông ta được.

May mà hình như Tôn Hàn không định dùng tới cách lưới rách cá chết ấy.
Chương 350: Cháy nhà ra mặt chuột

Thanh Hổ và Chu Giang là hai cao thủ có có tiếng trong nước, khiêm tốn mà nói thì họ cũng có thể dễ dàng lọt vào tốp hai mươi, thế nên ai cũng có sức một địch nhiều người.

Nhưng Tây Nam là sân nhà của Thiên Cửu Môn, nếu họ nhất nhất muốn động đến vũ lực thì chỉ cần cử một đoàn quân đến đây thì chắc cũng có thể đánh cho hai người trên phải lùi bước.

Nhưng nếu làm vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn làm kinh động tới chính phủ.

Mà đây là điều mà cả hai bên đều không muốn.

Mà đó cũng chính là điều hai bố con Kim Thất Lạc sợ nhất, nếu Tôn Hàn thật sự không màng tới hậu quả để giết gà doạ khỉ với hai bố con họ thì đến Giang Lệ cũng không bảo vệ họ được.

Nhưng xem ra với tình trạng hiện giờ thì có lẽ sẽ không đến mức đó.

Kim Hạo coi như cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống.

Dù Kim Thất Lạc cũng thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn không thấy thoải mái, mà cứ thấy có điểm gì đó là lạ.

“Tôn Hàn không phải là người thích hù doạ, nếu cậu ta đã bảo hôm nay sẽ thu hồi sản nghiệp của nhà ta thì kiểu gì cũng sẽ làm”.

“Bố đang lo cậu ta còn có kế hoạch khác”.

Quen biết nhau đã được một thời gian nên Kim Thất Lạc cũng khá hiểu Tôn Hàn, chứ không dám coi thường anh dù anh còn ít tuổi.

Nếu Tôn Hàn thật sự không có cách nào đó thì ba hôm trước, anh đã chẳng hùng hồn tuyên bố như vậy.

Lẽ nào anh vẫn còn kế hoạch nào khác chưa thực hiện ư?



Lúc này, đúng là Tôn Hàn đang ngồi dùng bữa với Thẩm Tri Thu tại một nhà hàng, hệt như đã quên mất thời hạn ba ngày.

“Tôi còn tưởng cậu không đến cơ”, Thẩm Tri Thu nói.

Ngày mai là cô ấy đi Thượng Kinh rồi nên đã ôm hi vọng gọi cho Tôn Hàn, mong anh có thể đi ăn với mình một bữa coi như chào từ biệt nhau.

Thật ra dạo này Tôn Hàn rất bận, hơn nữa anh đã thể hiện rõ rằng mình không có ý gì với cô ấy rồi.

Vì thế, Thẩm Tri Thu không nghĩ là Tôn Hàn sẽ đồng ý.

Nhưng anh vẫn đến đây.

“Thì tại tôi rảnh nên đương nhiên phải đi gặp cô chào tạm biệt chứ. Nhưng tôi không có nhiều thời gian nên không ngồi lâu được, cô muốn ăn gì cứ gọi, coi như tôi mời cô một bữa chia tay”.

Lúc nói câu này, Tôn Hàn không quên nhìn đồng hồ, đủ thấy anh bận đến mức nào rồi.

“Đến thời gian ăn bữa cơm thong thả cũng không có à?”, Thẩm Tri Thu cau mày hỏi.

Tôn Hàn không giải thích nhiều: “Tối nay, tôi có một việc rất quan trọng phải làm nên chắc chỉ có khoảng ba mươi phút thôi, nếu là mai thì vô tư”.

Thẩm Tri Thu hỏi thử: “Cậu còn phải gặp ai à?”

“Ừm, một người rất quan trọng!”, Tôn Hàn gật đầu.

“Được rồi”.

Ngồi ăn nửa tiếng với nhau mà Thẩm Tri Thu cũng không yên lòng.

Thật ra, hôm nay Tôn Hàn có thể tới đây thì cô ấy đã vui lắm rồi.

Chỉ có điều buổi tối trong tưởng tượng của cô ấy đã tan thành mây khói.

Như cô ấy nghĩ thì tối nay, bọn họ sẽ đi ăn trước, sau đó sẽ đi xem phim, tiếp theo là…

Cô ấy mong có thể lưu giữ chút kỷ niệm cho tối nay, để sau này còn cái mà nhớ lại.

Nhưng Tôn Hàn chỉ rảnh có nửa tiếng thôi.

Hệt như chuyến đi này của anh chỉ là sự bố thí.

Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái đã qua ba mươi phút rồi.

Rừ rừ!

Điện thoại của Tôn Hàn rung lên, anh cầm lên đọc tinh nhắn rồi đứng dậy.

Tôn Hàn có vẻ áy náy nói: “Tôi phải đi rồi”.

“Người cậu cần gặp rất quan trọng à? Không thể rời sang ngày mai được sao?”, Thẩm Tri Thu hơi không cam tâm khi để buổi tối nay cứ trôi qua như thế nên vội hỏi.

Tôn Hàn chầm chậm lắc đầu.

Anh có thể nhìn ra ý của Thẩm Tri Thu.

Nhưng tối nay thì thật sự không được!

“Thế tối muộn thì sao? Cậu cũng bận à? Tôn Hàn, lần này tôi đi Thượng Kinh rồi, chắc sẽ rất hiếm khi về lại tỉnh Nam, khéo vài năm mới về một lần ấy. Nể tình tôi… thích cậu, cậu có thể bớt chút thời gian đêm nay cho tôi không?”

Thẩm Tri Thu lấy hết dũng khí để nói ra câu này.

Tôn Hàn trầm mặc.

Thấy Thẩm Tri Thu đỏ bừng mặt, nơi yếu mềm nhất trong tim anh đã bị động chạm.

Điều khó nhất trên đời là từ chối mỹ nhân.

Dù có là yêu cầu quá đáng đến mấy, hơn nữa không phải Tôn Hàn không có tình cảm với Thẩm Tri Thu.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Nếu cô muốn thì có thể đi cùng tôi, nhưng chỉ chờ tôi trong xe thôi”.

Đây là giới hạn cuối cùng của anh.

Vì người anh gặp tối nay quá nguy hiểm.

Thẩm Tri Thu không thể đi cùng được.

Tuy nhiên như vậy thôi thì Thẩm Tri Thu đã rất hài lòng rồi, cô ấy tươi cười nói: “Được!”

Sau đó, hai người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Bên ngoài đã có hai chiếc xe sang trọng chờ sẵn.

Lên xe xong, Tôn Hàn nói ngay: “Đến toà nhà Trần Đông!”

“Vâng!”

Từ Khang Niên đáp lại.

Tôn Hàn đã chờ rất lâu cho cuộc bày binh bố trận này.

Bất luận kết quả ra sao thì anh cũng phải đi!

Mười phút sau, hai chiếc xe con đã đỗ trước cổng của toà nhà Trần Đông.

“Chờ tôi ở đây nhé!”

Dặn dò một câu xong, Mục Vỹ lập tức xuống xe.

Lúc này đã có một người chờ sẵn ở bên ngoài, chính là Trần Cửu.

Thẩm Tri Thu ngồi trên xe mà thấy bầu không khí rất kỳ lạ, thậm chí cô ấy còn thấy vẻ lạnh lùng chưa từng có.

“Cậu ấy đến toà nhà Trần Đông làm gì vậy?”, Thẩm Tri Thu lo lắng hỏi.

Hiện giờ, toà nhà Trần Đông chính là sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tử, rõ ràng là phe đối đầu với tập đoàn Cửu Thành của Tôn Hàn mà!

“Cậu ấy đi gặp kẻ thù không đội trời chung”, Từ Khang Niên thở dài đáp.

Nhưng tiếc là ông ấy không thể giúp được gì, nếu không thì cũng đã đi cùng rồi.

Trên tầng chót của toà nhà.

Giang Lệ sững người khi bất chợt thấy có hai người đi vào toà nhà.

Cuối cùng thì ông ta cũng phát hiện ra điều mà mình nghi vấn nằm ở đâu rồi.

Mục tiêu đi săn của Tôn Hàn hôm nay không phải Kim Thất Lạc, mà là… ông ta!

Lần trước, ông ta vừa đến Tây Nam đã tặng ngay cho Tôn Hàn một món quà lớn, đó là cho Lệ Lận vào viện.

Lần này, Tôn Hàn dùng mánh cũ, chủ động đánh vào ông ta.

Anh cố ý dùng Kim Thất Lạc để Giang Lệ điều động Chu Giang và Thanh Hổ đi mất, sau đó đến tìm ông ta!

Kế hay!



Trang viên nhà họ Kim.

Nhận được tin của Giang Lệ, Chu Giang biến sắc mặt ngay, hắn vội vàng nói với Thanh Hổ: “Đi, chúng ta phải đến toà nhà Trần Đông ngay. Phía Giang Lệ có biến rồi!”

Thanh Hổ sững người: “Chuyện gì vậy?”

“Đừng hỏi nữa, đi mau thôi”

Hai người lập tức rời khỏi trang viên nhà họ Kim.

Thấm Vấn cười híp mắt tiến lên rồi nói: “Ha ha, kìa hai anh, vội vàng đi đâu đấy?”

Chu Giang không còn hứng đùa cợt nữa, đỏ mắt lên nói: “Tránh ra!”

“Nếu tôi không tránh thì sao?”, Thẩm Vấn cũng lạnh mặt nói.

“Thì chết! Dựa vào mấy người mà đòi chặn tôi với Thanh Hổ thì đúng là chán sống rồi”, Chu Giang tức giận nói.

“Đương nhiên không chỉ có chúng tôi rồi”, Thẩm Vấn cười lạnh.

“Còn bọn này nữa!”

Lập tức có hai giọng nói cùng vang lên.

Diêm Hùng và Mạch Ninh đi từ phía sau ra.

Mạch Ninh thờ ơ nói: “Nghe nói anh Thanh với anh Chu mạnh lắm nên hai anh em bọn tôi muốn thỉnh giáo chút đây”.
Chương 351: Không nhân nhượng

Dù Thanh Hổ có đầu gỗ đến mấy thì cũng phát hiện ra điều bất thường, gã nhìn Chu Giang rồi nghiêm giọng hỏi: “Phía anh Giang có biến à?”

Chu Giang lạnh lùng liếc nhìn Diêm Hùng và Mạch Ninh rồi đáp: “Ừ, Tôn công tử ấy đang chặn Giang Lệ ở toà nhà Trần Đông”.

Uỳnh!

Ngay sau đó, Thanh Hổ đã nổi giận ngút trời, gã lạnh mặt rồi nhìn chằm chằm vào đám Thẩm Vấn và quát: “Tránh ra!”

Nhóm Thẩm Vấn lùi lại mấy bước, toàn thân run rẩy.

Họ cảm thấy hệt như bị một con ác thú tính người nhìn chòng chọc vào, lông măng toàn thân dựng hết cả lên!

Oai phong của Thanh Hổ quả là đáng sợ!

Nhưng.

Dù là Thẩm Vấn, Tề Thiên Tại hay Diêm Hùng và Mạch Ninh thì cũng đều không phải nhân vật tầm thương, nên đương nhiên họ sẽ không rút lui vì khí thế của Thanh Hổ.

Hôm nay, nếu họ không cầm chân được hai người này thì kế dương đông kích tây mà Tôn Hàn vất vả lên kế hoạch sẽ hỏng bét, đã thế họ còn đẩy anh vào cảnh nguy hiểm.

Không một ai rút lui.

“Nghe nói Thanh Hổ dũng mãnh nhất Thượng Kinh, Diêm Hùng tôi xin thỉnh giáo!”

Sau đó, Diêm Hùng đã tiến lên một bước rồi nhìn thẳng vào Thanh Hổ.

Những người khác bày sẵn thế trận trực đấu.

Đến Kim Thất Lạc ở trên tầng ba của trang viên trông thấy vậy còn phải khiếp đảm, ông ta có thể cảm nhận trận chiến tối nay không thoát được rồi.

Đây có thể nói là trận đánh ác liệt nhất kể từ khi Giang Lệ xuống phía Nam đến nay.

Thậm chí có lẽ sau này sẽ không còn xuất hiện những trận đánh lớn thế này nữa.

Ầm!

Thanh Hổ không nói một câu, chỉ giậm chân cất bước rồi tung một quyền ra.

Diêm Hùng giơ hai tay lên đỡ, nhưng vẫn phải lùi lại mấy mét, sau đó va trúng mấy người ở phía sau thì mới đứng lại được.

Mồ hôi lạnh toá ra trên trán hắn.

Quả là phi thường.

Nhưng dù Thanh Hổ có mạnh đến mấy thì hắn cũng có thể đoán chiêu được.

Nghe đồn, ít nhất Thanh Hổ cũng phải đứng trong tốp mười toàn quốc.

Nhưng chỉ khi chiến đấu trực tiếp, thì Diêm Hùng mới thấy được sức mạnh khủng khiếp của Thanh Hổ.

Nói chung, gã hơn hẳn hắn một bậc.

Phải biết rằng Diêm Hùng nặng cả tạ.

Còn Thanh Hổ cùng lắm chỉ khoảng bảy mươi cân mà thôi.

“Tôi hỏi lại lần cuối, các người có tránh ra không?”

Ai cũng có giới hạn cuối cùng, kẻ nào động tới sẽ phải chết.

Giang Lệ chính là giới hạn cuối của Thanh Hổ, lúc này trong đầu gã chỉ vang lên một giọng nói duy nhất, đó là mau đến toà nhà Trần Đông cứu Giang Lệ. Dù cho gã đã biết rõ tài năng của Giang Lệ, dù ông ta có trúng kế thì chưa chắc đã dễ dàng bị hạ.

Nhưng đâu ai nói hay được điều gì.

Tóm lại, những kẻ đang ngáng đường gã này đều phải chết!

“Không tránh!”, Diêm Hùng nghiến răng gầm lên.

Hắn đã hứa với Tôn Hàn sẽ cầm chân Thanh Hổ ở đây rồi, nên dù có phải chết thì cũng phải làm. Hoặc có lẽ hắn đã bị kích thích ý chí chiến đấu nên quyết sống chết không tránh ra.

Mạch Ninh lạnh mặt, sau đó cất bước đứng sóng vai với Diêm Hùng.

“Đàn ông ở ba tỉnh Đông Bắc chúng tôi đã nói là làm. Hôm nay, chúng tôi đã hứa với Tôn công tử sẽ đến đây rồi, nếu giờ rút lui thì sẽ làm mất mặt hết đàn ông ở Đông Bắc mất. Anh Thanh, anh Chu, đắc tội rồi!”

Soạt soạt!

Tề Thiên Tại, Thẩm Vấn và hơn một trăm anh em dưới trướng đều bắt đầu hành động, họ bao vây nhóm Chu Giang lại rồi bắt đầu tổng tấn công.

Nếu đánh nhau thì không thể đơn độc chiến đấu được.

Bởi nếu vậy thì không ai ở đây là đối thủ của Chu Giang cả.

Đó là còn chưa kể đến một Thanh Hổ có thực lực võ thuật rất khủng khiếp.

Chỉ có đánh kiểu tập thể thì may ra mới có cơ hội chặn được họ.

Cho dù có phải trả giá thì cũng phải làm.

So với việc có thể hạ được Giang Lệ thì dù hôm nay họ có phải chết hết ở đây thì cũng đáng.

Tất cả là vì Thiên Cửu Môn.

“Thanh Hổ, hôm nay đại khai sát giới, chơi hết mình đi!”, Chu Giang lạnh giọng nói.

“Ok!”



Trên sân thượng của toà nhà Trần Đông.

Tôn Hàn và Trần Cửu lần lượt xuất hiện, gió trên sân thượng thổi rất mạnh.

Lúc này, Giang Lệ đã chờ sẵn ở đó.

Ông ta chầm chậm quay người lại rồi nhìn Tôn Hàn.

Không phải Giang Lệ mới gặp Tôn Hàn một, hai lần, nhưng lần nào ông ta cũng có vẻ nghiêm túc và tán thưởng nhiều hơn lần trước.

“Thật không ngờ cậu cũng có thể tính kế tôi. Tôn Hàn, Phó Văn Húc chọn cậu cũng có lý do cả đấy”.

Tôn Hàn bước tới gần, giữ khoảng cách ba mét với Giang Lệ rồi nói: “Cũng là tình cờ thôi. Nếu Kim Thất Lạc không phản bội, chắc tôi cũng không nghĩ ra cách này đâu”.

Giang Lệ mỉm cười gật đầu, đúng là vậy. Nếu không có sự phản bội của Kim Thất Lạc thì sao Tôn Hàn có cơ hội xài chiêu dương đông kích tây này được.

Hoặc giả dụ hôm nay, Giang Lệ cũng đến trang viên của nhà họ Kim thì cơ hội này cũng sẽ vuột mất.

Nhưng làm gì có chuyện Giang Lệ canh chừng ở một nơi nhỏ bé như trang viên của Kim Thất Lạc chứ.

Không phải ông ta không nghĩ tới Tôn Hàn sẽ chơi chiêu này.

Mà là không nghĩ một mình anh có thể làm gì được mình.

Hôm đó, Giang Lệ đã lợi dụng toà nhà Trần Đông là địa bàn của bộ nên dụ Tôn Hàn đến, sau đó đã bày binh bố trận khiến Lệ Lận bị thương.

Không ngờ hôm nay, Tôn Hàn cũng dùng lại chiêu này để đối phó ông ta.

Vì hiện giờ, toà nhà Trần Đông không còn được bộ bảo vệ nữa.

“Bây giờ, tôi đang rất tò mò một chuyện. Từ trang viên của nhà họ Kim đến đây chỉ mất hai mươi phút lái xe thôi, điều này có nghĩa là cùng lắm nhóm Chu Giang chỉ mất ngần ấy thời gian để đến đây. Còn cậu, dù có thêm trợ thủ là Trần Cửu - quyền vương của Đông Bắc đi chăng nữa thì cũng không hạ được tôi trong vòng nửa tiếng đâu. Chờ khi đám Chu Giang đến thì người cần lo lắng là cậu đấy! Cậu dựa vào đâu mà dám đến đây chơi tôi chứ?”

Tôn Hàn mỉm cười rồi nói: “Tôi không lo về vấn đề thời gian, nếu không đã chẳng phí lời với ông lâu thế này. Tôi đã cho hơn một trăm người đến trang viên của Kim Thất Lạc rồi, thêm Thẩm Vấn, Tề Thiên Tại và Diêm Hùng cùng Mạch Ninh của Đông Bắc nữa. Đừng nói là nửa tiếng, e là cả đêm nay đám Chu Giang cũng không rời khỏi đó được đâu”.

“Thậm chí, nếu tình hình căng quá, khéo một trong hai cánh tay đắc lực của ông còn bị giết cũng nên đấy”.

Uỳnh!

Giang Lệ lạnh mặt nói: “Mạch Ninh và Diêm Hùng ư, bảo sao! Nhưng… nếu một trong hai trợ thủ đắc lực của tôi mà làm sao thì tôi đảm bảo Thiên Cửu Môn sẽ có rất nhiều người chôn cùng đấy”.

Có lẽ bây giờ, Chu Giang và Thanh Hổ đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến Giang Lệ bừng lửa giận, không còn giữ được vẻ điềm nhiên như trước nữa.

Tôn Hàn nhíu mày, anh biết mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Giang Lệ rồi.

Dù hôm nay, người gặp nguy hiểm là Giang Lệ thì ông ta cũng không tỏ vẻ phẫn hận đến mức này.

Nhưng Chu Giang và Thanh Hổ là hai cánh tay đắc lực của ông ta, còn được ông ta coi như anh em ruột thịt.

Nếu ai trong số họ chết, chắc chắn Giang Lệ sẽ nổi điên!

Khi quân vương của thế giới ngầm điên lên, khỏi phải nói sẽ đáng sợ đến mức nào.

Song, chuyện đã đến nước này, Giang Lệ có tức giận hay không thì Tôn Hàn cũng không quá quan tâm nữa.

Giang Lệ đến đây để tranh giành quyền lực của sáu tỉnh Tây Nam.

Đây vốn đã là một trận chiến sinh tử rồi.

Không có đường lui, mà cũng có chuyện tình cảm.

“Ông Giang này, trận chiến này của chúng ta không có thị phi, cũng không có nhân từ. Nếu ông sợ có ai trong số hai người họ bỏ mạng thì tôi cho ông một sự lựa chọn. Chỉ cần ông hứa sẽ rút khỏi Tây Nam thì tối nay sẽ không có ai thương vong hết”.

“Còn nếu ông không đồng ý thì phải lấy được mạng của tôi!”

“Chỉ cần tôi chết thì hai người kia sẽ không sao nữa cả”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK