Người tiếp đón họ là tổng giám đốc đương nhiệm của công ty truyền thông Ngân Trần - Hồ Hạo Nguyên.
Vừa dẫn Tôn Hàn đi tới chỗ thang máy, ông ta vừa ngưỡng mộ đưa mắt đánh giá tổng thể Tôn Hàn.
Đều là tổng giám đốc nhưng sự khác biệt giữa ông ta và "sếp Tôn" phải nói là một trời một vực.
Luận về tiền tài, tổng giám đốc công ty truyền thông Ngân Trần cũng có tiền, nhưng nếu đem so với tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử thì vẫn còn xanh và non lắm.
Luận về thân phận, địa vị, Hồ Hạo Nguyên có rất ít quyền lực. Về cơ bản, những quyết định quan trọng đều phải được hội đồng quản trị thông qua.
Ngược lại, mọi người đều biết, chủ tịch và CEO tập đoàn Thiên Tử đều không tham gia quá nhiều vào việc công ty. Mọi quyết định lớn nhỏ đều do tổng giám đốc định đoạt.
Trong khi đó, Hồ Hạo Nguyên năm nay đã gần năm mươi, còn tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử mới có bao nhiêu tuổi? Xem ra còn chưa đến ba mươi ấy chứ?
Đúng là phong độ ngời ngời!
Lúc này, toàn bộ công ty truyền thông Ngân Trần đều đang bàn tán xôn xao.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đến thăm công ty truyền thông Ngân Trần, đây quả không phải là chuyện nhỏ!
Tất cả nhân viên và nghệ sĩ của công ty đều bàn tán xôn xao, không biết giữa tập đoàn Thiên Tử và công ty họ sắp có động thái gì.
Lẽ nào là muốn hợp tác quay một tác phẩm điện ảnh để đời?
Hoặc là, chuẩn bị có một bộ phim cung đấu?
Mỗi người đồn đoán một kiểu, nhưng ai nấy đều cho rằng có liên quan đến việc quay phim.
Cho nên mấy minh tinh nổi tiếng của công ty Ngân Trần đều vô cùng háo hức.
Nếu tập đoàn Thiên Tử hợp tác với công ty Ngân Trần quay phim thì họ phải cố gắng giành lấy một vai diễn cho bằng được!
Cũng chẳng có gì lạ, đây vốn là chuyên môn của công ty truyền thông Ngân Trần.
Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đến bàn chuyện hợp tác thì chắc chắn có liên quan đến ngành giải trí!
Lúc này.
Trong studio quay quảng cáo trên tầng 9.
Giang Hồi đang trang điểm, đúng lúc đó Vương Mai vội vã chạy tới, xua nhân viên trang điểm ra.
Giang Hồi mới trang điểm xong một nửa, cô nhìn Vương Mai với vẻ kỳ quái: "Chị Mai, chị làm gì vậy? Bên trên yêu cầu trong sáng nay phải ghi hình xong quảng cáo nước ngọt này, thời gian gấp gáp, chị còn rảnh rỗi chạy tới đây cản trở vậy?"
"Cái gì mà gọi là rảnh rỗi đến phá đám chứ? Chị có chuyện rất quan trọng, quan trọng hơn cái quảng cáo rách này của em nhiều!", Vương Mai hùng hồn nói.
"...."
"Có chuyện gì vậy?", Giang Hồi khó hiểu hỏi lại.
"Chuyện lớn! Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử đến công ty chúng ta!''
"..."
Giang Hồi trợn tròn mắt.
Tôn Hàn đến đây ư?
Vương Mai ha ha cười lớn nói: "Thế nào? Là chuyện lớn đúng không? Em và tổng giám đốc Tôn quan hệ thân thiết như vậy, có biết tại sao cậu ấy lại tới công ty chúng ta không? Em nói xem, có khi nào cậu ấy muốn hợp tác quay một tác phẩm hoành tráng với chúng ta không? Nếu thực sự là vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ được lợi trước tiên hay sao?"
Lúc này, Vương Mai đã bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp.
Cả công ty từ trên xuống dưới, có lẽ cũng chỉ có mình Vương Mai biết về mối quan hệ thân thiết giữa Giang Hồi và tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử.
Nếu thực sự Tôn Hàn đến bàn chuyện quay phim thì chỉ cần Giang Hồi nắm được một vai tốt là rất có thể sẽ đổi đời thành sao hạng A!
Thậm chí ngay cả Vương Mai cũng đang đoán lần này Tôn Hàn đến đây là vì Giang Hồi.
Phải biết rằng trước đó Giang Hồi vượt qua được kiếp nạn, được bước chân vào công ty giải trí Ngân Trần nhiều nghệ sĩ ao ước hoàn toàn là do nhờ có Tôn Hàn giúp đỡ!
Nếu Tôn Hàn như vậy mà chưa coi là tốt với Giang Hồi thì như thế nào mới là tốt?
Trong đầu Giang Hồi hơi hỗn loạn, cũng đang mơ mộng, đoán xem tại sao Tôn Hàn lại đến công ty truyền thông Ngân Trần? Lẽ nào anh thực sự muốn hợp tác quay phim?
Thế nhưng, tập đoàn Thiên Tử trước nay đâu có kinh doanh lĩnh vực giải trí!
"Chị Mai, những chuyện chưa chắc chắn, chúng ta không thể đoán bừa. Dù gì thì đến lúc sẽ biết thôi", Giang Hồi dẹp bỏ đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói với Vương Mai.
Vương Mai hậm hực nói: "Chị nói này, sao em có thể bình chân như vại thế được chứ? Nếu thực sự có một bộ phim tốt thì không biết có bao nhiêu người muốn tranh giành. Em thân với Tôn Hàn như vậy, lúc này em phải nóng lòng mới phải! Hay là em nhắn tin cho cậu ấy hỏi xem hôm nay tới công ty làm gì đi".
"Nếu quay phim thì xin cậu ấy một vai!"
Giang Hồi đáp vẻ khó xử: "Vậy không hay đâu, anh ấy đã giúp em nhiều như vậy, giờ lại xin xỏ người ta chắc?"
"Thì lấy thân báo đáp? Cho dù không phải là lần này em cầu xin cậu ấy thì chỉ riêng những việc cậu ấy đã giúp em thôi, em có trả nợ cả đời cũng không hết!"
Vương Mai mặc dù nói chuyện hơi khó nghe nhưng hình như là đúng như vậy.
Sau khi bối rối hồi lâu thì cuối cùng Giang Hồi cũng nhắn tin cho Tôn Hàn.
"Nghe nói hôm nay anh đến công ty Ngân Trần, có việc gì sao?"
Rất nhanh sau cô đã nhận được hồi âm.
"Thu mua một ít cổ phần!"
Vương Mai nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là vẻ vui mừng đắc ý: "Là... tới thu mua cổ phần!"
Giang Hồi đảo mắt hỏi: "Tập đoàn Thiên Tử thu mua cổ phần của công ty Ngân Trần thì có gì mà chị vui mừng thế?"
Vương Mai nhìn Giang Hồi như nhìn một kẻ ngốc, đáp: "Lẽ nào không đáng mừng sao? Đợi khi cậu ấy mua cổ phần công ty này rồi thì sẽ thành ông chủ của công ty. Sau này chúng ta nghiễm nhiên trở thành người thân thiết với ông chủ. Giang Hồi, em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu vậy?"
"Việc này còn quan trọng hơn cả việc quay phim!"
"Giang Hồi, chị Mai hỏi em việc này, em nhất định phải thành thật khai báo!"
Giang Hồi chớp chớp mắt, đáp: "Chị nói đi".
"Em và giám đốc Tôn đã phát sinh quan hệ... kiểu đó chưa?"
"...."
Sau khi sững sờ một hồi, Giang Hồi đỏ mặt xấu hổ đáp: "Chị Mai, chị nói linh tinh gì vậy?"
"Rốt cuộc là có hay chưa? Đừng làm chị nóng ruột phát điên!"
"Không, không có".
Vương Mai để lộ ra vẻ thất vọng thấy rõ: "Không có? Không có ư! Giang Hồi, có phải đầu óc em có vấn đề không! Người như giám đốc Tôn, có nhiều cơ hội như vậy mà em không chịu nắm lấy?"
"Có phải em thấy em đẹp nghiêng nước nghiêng thành nên giám đốc Tôn chỉ có thể xoay quanh em không? Em nghĩ cậu ấy sẽ không thích được ai khác phải không?"
Giang Hồi đáp: "Em không có ý đó, nhưng giữa em và anh ấy không có quan hệ kiểu đó. Hai bọn em đơn thuần là... bạn bè!"
Vương Mai cảm thấy vô cùng nực cười, đáp: "Lại còn bạn bè? Nếu em đã ngốc như vậy thì chị cũng mặc kệ em, tùy em đấy! Nhưng Giang Hồi à, đừng giả vờ hồ đồ nữa! Một người đàn ông hao tâm tổn sức đi giúp một cô gái xinh đẹp là có ý đồ gì thì tự em cũng phải biết chứ?"
"Hơn nữa, Giang Hồi à, em đã gia nhập làng giải trí này hai năm rồi, thể loại người nào cũng đã gặp. Em thấy trong số đám đàn ông em từng gặp, có ai tốt hơn giám đốc Tôn không?"
"Nói câu thực lòng, những nữ minh tinh muốn tiến xa trong giới showbiz mà không muốn mất thứ gì là chuyện không thể. Giờ em muốn dâng hiến cho Tôn Hàn hay là để một gã nào đó sau này tới ức hiếp em?"
"Cơ hội thì phải tự mình nắm lấy!"
Giang Hồi nghe hiểu ý Vương Mai, cắn răng suy nghĩ.
Nếu muốn đi tiếp con đường này mà không bị đám lang sói kia ngấp nghé thì chắc chắn cần có một chỗ dựa.
Tôn Hàn chính là chỗ dựa thích hợp!