Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bụp!

Quá nhanh thì sinh biến.

Phá Quân để lộ sơ hở trước, vừa lơ là một cái đã bị trúng một đòn ngay hàm dưới, sau đó bay xa cả mấy mét rồi rơi khỏi sàn đấu.

Đến các thành viên ngồi trên khán đài của Thiên Cửu Môn còn cảm thấy đau thay Phá Quân.

Sau đó ai nấy đều vô thức thấy sợ Kim Lộ Đông hơn một chút.

Dù Phá Quân là nhân vật mới nổi trong môn phái, nhưng thực lực cũng đứng trong hàng tốp.

Vậy mà vẫn không địch lại được một người chẳng có tên tuổi gì này.

Cục diện bất ổn rồi đây!

Lúc này, Phá Quân đang lổm ngổm bò dậy, sau đó vặn cổ kêu rắc một cái, xương hàm dưới đã trở về vị trí cũ.

Tiếp đó, cậu ta lại xông lên như không có chuyện gì xảy ra.

Kim Lộ Đông hơi ngạc nhiên, bởi không ai biết cú đấm vừa rồi mạnh thế nào hơn hắn.

Thế mà tên này vẫn chiến tiếp được!

Nhưng cũng chỉ được thế mà thôi.

Kim Lộ Đông tỏ vẻ coi thường, sau đó tiếp tục không chút nhân nhượng tung đòn tấn công.

Ban nãy, hắn đã đấm cho Phá Quân một cú rồi thì giờ cũng có thể làm được tiếp.

Để xem tên này có thể chịu được bao nhiêu phát đấm.

Bụp!

Kim Lộ Đông đấm liên tiếp vào xương sườn của Phá Quân, dưới những cú đấm sức mạnh ấy, tiếng xương gãy đã vang lên.

Nhưng Phá Quân lại không bay đi như Kim Lộ Đông nghĩ.

Cậu ta đứng vững vàng tại chỗ, xuống trung bình tấn để giữ cho mình không bị đánh bay.

Tiết tấu của trận đấu diễn ra rất nhanh.

Ngay sau đó, Phá Quân nghiến răng nghiến lợi dồn hết sức vào một cú đấm trúng ngay cổ của Kim Lộ Đông.

Nhiều người còn không dám nhìn thẳng khi thấy cảnh này.

Bịch!

Sau một tiếng kêu đau đớn, Kim Lộ Đông với thân hình khổng lồ đã bay lùi lại như mũi tên bắn đi.

Hắn phải bay xa đến ba mét.

Kim Lộ Đông đã ngã chổng vó.

“Phụt!”

Hắn liên tục hộc cả máu lẫn nước bọt ra.

Sau đó, hắn giùng giằng muốn đứng dậy nhưng lại không thể.

Thua!

“Trận thứ nhất, Kim Lộ Đông out!”

Lúc này, Phá Quân đang khom người xuống, giơ tay ôm chặt lấy bên ngực trái, một cơn đau mãnh liệt khiến cậu ta phải xuýt xoa.

Nhưng cậu ta vẫn mỉm cười.

Vì cậu ta đã giành chiến thắng trong vòng đấu đầu tiên này rồi.

Dù cho có thắng một cách thảm hại đi chăng nữa.

“Mãnh tướng!”

Giang Lệ ngồi trên khán đài không quá tiếc nuối, mà lại lên tiếng cảm thán.

Với mắt nhìn của mình, ông ta biết thực lực của Phá Quân không bằng Kim Lộ Đông, thậm chí nói không phải quá chứ một mình Kim Lộ Đông có thể đánh được hai người như Phá Quân luôn.

Nhưng Phá Quân này đã liều lĩnh thương tích nặng trên người để dồn sức vào một quyền đánh bại Kim Lộ Đông, dù cho có là cách đánh liều chết.

Nếu quay lại thời chiến tranh cổ xưa, chắc chắn cậu ta sẽ là mãnh tướng không sợ chết.

“Văn Thù, cậu lên đi!”

“Bảo Phá Quân xuống, Diêm Hùng lên đi!”

Cả Giang Lệ và Tôn Hàn đều sắp xếp lại người lên thi đấu.

Đúng là trận này Phá Quân đã đánh bại Kim Lộ Đông, nhưng bản thân cũng không còn sức để đấu tiếp nữa.

Nếu bắt cậu ta cố tiếp thì chắc sẽ có án mạng xảy ra mất.

Sau khi Kim Lộ Đông được khiêng xuống khỏi sàn đấu thì Phá Quân cũng rút luôn.

Chẳng mấy chốc, Diêm Hùng và Văn Thù đã lên sàn, bắt đầu trận thứ hai.

Văn Thù là một cao thủ thiên về kỹ xảo, còn Diêm Hùng là kiểu dùng sức mạnh điển hình.

Có thể nói so về sức mạnh và thể trạng thì Kim Lộ Đông còn thua Diêm Hùng.

Nếu không có tài năng thì sao Diêm Hùng có thể trở thành đả thủ số một của thương hội ba tỉnh Đông Bắc cơ chứ.

Vừa giao thủ, Văn Thù đã bị dồn vào thế yếu, nhờ có thân thủ nhanh nhẹn nên hắn ta mới có thể miễn cưỡng chống trả lại Diêm Hùng.

Sức mạnh thì Văn Thù thiếu, mà sức chịu đựng cũng kém luôn.

Sau mười phút giao đấu, Văn Thù đã bị vặt kiệt sức, Diêm Hùng chớp lấy thời cơ, đá cho hắn ta ngã lăn ra sàn.

Trận thứ hai, Diêm Hùng thắng!

Giang Lệ không thấy lạ với kết quả này, nếu trong đám tay chân của ông ta mà có mấy người mạnh bẩm sinh như Diêm Hùng thì thế lực của ông ta sẽ cực kỳ lớn mạnh.

Văn Thù không địch lại được Diêm Hùng cũng là chuyện bình thường thôi.

Phải biết rằng, trong một môi trường mà cao thủ nhiều như muỗi giống quân đội mà Diêm Hùng còn là báu vật hiếm có nữa là.

“Đến cô rồi đấy, Lưu Hạ!”

Giang Lệ lên tiếng bảo người thứ ba lên đấu.

Lưu Hạ vừa xuất hiện đã khiến mọi người phải hô lên kinh ngạc.

Đây là cô gái duy nhất có mặt ở đây hôm nay, hơn nữa còn rất xinh đẹp!

Điều quan trọng nhất là hai người trước đều tay không bắt giặc, nhưng Lưu Hạ này lại cầm hai con dao nhỏ nhọn hoắt sáng chói, vừa nhìn đã biết là rất sắc.

Không chờ phía Thiên Cửu Môn lên tiếng, Giang Lệ đã nhìn sang Tôn Hàn rồi nói: “Trong luật thi đấu không bắt buộc phải đánh tay bo, thôi nể tình người ta là phụ nữ, cho cô ấy dùng vũ khí nhé?”

“Chứ không để cô ấy đánh với Diêm Hùng thì có khác gì người đẹp chiến quái vật đâu?”

Tôn Hàn không phản đối, mà còn cười nói: “Ông Giang, ông nói vậy thì tôi cũng đồng ý thôi. Nhưng chỉ e, dù cô ấy có thêm hai con dao thì vẫn là người đẹp đấu với dã thú thôi”.

Ban đầu Tôn Hàn còn thấy lạ không biết tại sao Giang Lệ dẫn theo một cô gái đến đây, nhìn cô ta là đủ biết dù có giỏi đến mấy thì cũng có giới hạn, có lên đấu hay không cũng thua cả thôi.

Nhưng giờ thì Tôn Hàn đã hiểu, ra là người ta dùng vũ khí.

“Ông đây không thích đánh đàn bà, biến đi!”

Diêm Hùng rất không hài lòng với đối thủ này, chứ không phải có ý thương hoa tiếc ngọc vì thấy Lưu Hạ xinh đẹp.

Lưu Hạ dắt hai con dao vào hông, sau đó vén tóc lên, từ đầu tới cuối, đôi mắt cô ta chỉ có một vẻ sắc lạnh.

“Đàn bà á? Đánh rồi mới biết ai là đàn bà!”

“Bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu!”, trọng tài Vương Bách Vạn bất đắc dĩ thông báo, gã tò mò muốn biết cô gái này định đánh lại Diêm Hùng to hơn mình gấp ba lần thế nào.

Cộp cộp!

Diêm Hùng lao tới rồi tung một quyền vào Lưu Hạ.

Trông cô ta thế này, chắc chưa nổi năm mươi cân.

Với Diêm Hùng mà nói, chỉ cần gã đấm mạnh một cú thì với cái thân hình mỏng manh này, Lưu Hạ sẽ bị đánh bay ngay lập tức.

Lưu Hạ nhanh chóng thay đổi góc độ, tận dụng ưu thế thân thể mềm mại để né đòn tấn công của Diêm Hùng, sau đó cô ta xoay cổ tay, cánh tay của Diêm Hùng đã có vết cứa.

Sau đó, cô ta nhanh chóng nới rộng khoảng cách, không hề mải mê tấn công.

Diêm Hùng nhìn cánh tay chảy máu của mình đến mức sững người rồi nói: “Cô luyện ám sát à?”

Khả năng đánh đấm của cô gái này không ra sao, nhưng sau chiêu vừa rồi, có thể thấy tài ám sát của cô chắc chắn thuộc hàng thượng thừa.

“Sợ rồi à?”

“Sợ cái con khỉ!”

Diêm Hùng gầm lên, sau đó lại lao về phía Lưu Hạ. Song, lần nãy gã đã rút kinh nghiệm nên thông minh hơn, luôn cảnh giác với hai con dao của Lưu Hạ.

Cánh tay gã bị cứa một nhát nên không sao cả, nhưng để hai con dao ấy mà cứa lên cổ là toi mạng ngay.

Vì phân tâm, cùng hao quá nhiều sức để đánh Lựu Hạ trước đó và nhiều nguyên nhân khác, nên Diêm Hùng có vẻ yếu hơn.

Còn Lưu Hạ thì luồn lách như con trạch, hai người đuổi bắt nhau suốt mấy phút mà Diêm Hùng không thể chạm vào người Lưu Hạ được, trái lại trên người gã còn xuất hiện nhiều vết thương hơn.

Xem ra, Lưu Hạ chiếm thế thượng phong rồi!

Nhưng Diêm Hùng vẫn rất mạnh, Lưu Hạ mà trúng một đòn của gã thì không chết cũng bị thương nặng ngay.

Muốn thắng thì cô ta tuyệt đối không được có sai sót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK