Buổi tiệc vẫn diễn ra như dự kiến.
Khoản tiền quyên góp của đpt tỉnh thì không còn.
Không thể lấy được vị trí phát biểu áp chót, đừng nói là Trương Hằng không vui, dù hắn có vui cũng không dám đem quyên góp khoản tiền năm trăm nghìn của đài phát thanh tỉnh.
Nếu phía trường chỉ nói một câu “Cảm ơn đài phát thanh tỉnh”, thì không xứng đáng với số tiền năm trăm nghìn tệ này.
Mấy năm nay, dưới sự tấn công từ các chương trình giải trí của đài truyền hình và Internet, đài phát thanh trở thành ngành công nghiệp lép vế hơn, chẳng sung sướng gì.
Nhưng dù họ không định quyên góp, Trương Hằng cũng sẽ không để yên.
Hắn dẫn Lý Tình đến ngồi vào bàn tiệc, chờ xem công ty bất động sản nào lại to gan như vậy, nghe hắn nói tên đài phát thanh tỉnh rồi mà vẫn ngạo mạn không nhường vị trí phát biểu.
“Anh đã dò hỏi rồi, là bất động sản Thịnh Hạ của thành phố Giang Châu, tập đoàn lớn có thể xếp vào top mười ở tỉnh Tây. Chủ tịch công ty là Từ Khang Niên”.
“Đúng là rất giàu có và quyền lực, nhưng không biết có còn dám huênh hoang khi bị anh tìm đến hay không!”, Trương Hằng nói bằng giọng thù hằn.
Trong nền kinh tế thịnh vượng ngày nay, các công ty lớn với giá trị thị trường trên mười tỷ đúng là không thể xem thường.
Nhưng Trương Hằng có chỗ dựa là đài phát thanh tỉnh Tây, nên hoàn toàn không sợ một công ty bất động sản như vậy.
“Phải làm ầm ĩ thật à?”, Lý Tình dè dặt hỏi.
Trương Hằng có chống lưng nhưng cô ta thì không. Vừa nghe nói bên kia là một công ty bất động sản lớn mạnh, Lý Tình đã cảm thấy hơi e dè rồi.
“Cậu anh đã rút lại khoản tiền kia rồi, chắc chắn là cảm thấy không hài lòng. Mà anh cũng không nuốt trôi cơn giận này. Có cần làm ầm ĩ không thì chưa chắc chắn, phải xem đối phương có biết điều hay không”.
Trương Hằng nói với giọng đầy ẩn ý, đoạn nhìn sang Lý Tình, “Phải rồi, chẳng phải em có một người bạn học nói là sẽ quyên đủ tiền sửa chữa cho cái trường cũ nát này sao? Người đó đâu?”
Hắn đang nói đến Tôn Hàn.
Lý Tình đưa mắt tìm kiếm cả hội trường, vẻ mặt đầy khinh bỉ, “Cậu ta chỉ khoác lác thôi. Em nghĩ hôm nay cậu ta sẽ không đến đâu”.
Cô ta không hề nghĩ rằng Tôn Hàn sẽ tham dự.
Có điều, Lý Tình hiểu ẩn ý của Trương Hằng.
Xem ra hắn định doạ dẫm để lấy một khoản tiền từ công ty bất động sản kia.
Người bình thường thì không có năng lực ấy.
Nhưng bọn họ làm ở đài phát thanh, nên có thể giở trò với bản tin.
Việc bôi nhọ một công ty quá đơn giản với họ.
Gặp phải chuyện bị bôi nhọ, công ty nào thức thời đều sẽ biết chi tiền ra để tránh tai vạ.
Chuyện này làm Lý Tình hơi dao động.
Dù không làm tốt, cô ta vẫn có thể được chia một ít tiền.
“Ha ha, bạn của em không nói ra mấy câu nhảm nhí ấy khi say đấy chứ? Có một số người, khi uống say rồi thì cả cái đất nước này đều là của họ!”, Trương Hằng buồn cười bảo.
“Có lẽ cậu ta chính là kiểu người như vậy”, Lý Tình đồng tình.
Buổi tiệc đã diễn ra đến phần sau.
Các học sinh đã sắp xếp tiết mục, lên sân khấu theo thứ tự, và biểu diễn hết mình vì thùng quyên góp của trường.
Thỉnh thoảng, người dẫn chương trình sẽ đọc tên những ai đã quyên góp bao nhiêu tiền cho trường học.
Đến giữa buổi, Nhất Trung đã nhận được hơn một triệu tiền quyên góp.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Sau sân khấu.
Hiệu trưởng La và Tần Chính đang đứng cạnh nhau, ngước đầu lên mong ngóng.
“Sao chủ tịch Từ vẫn chưa đến thế nhỉ?”
Tần Chính cũng đang ngó ra ngoài, cảm thấy hơi lo, “Thầy có nghĩ là chủ tịch Từ biết đài phát thanh tỉnh muốn phát biểu áp chót nên lúc nãy mới ra oai, nhưng sau đó lại sợ không? Họ không định lên sân khấu phát biểu, cũng không định quyên góp?”
Tần Chính nghĩ vậy không phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là vì chuyện này rất khó nói.
Dù sao đài phát thanh tỉnh cũng có khả năng tác động lên dư luận, chỉ cần nói vài câu bôi nhọ thôi cũng đủ làm danh tiếng của một công ty đi xuống.
Nếu danh tiếng của công ty bất động sản ấy bị ảnh hưởng xấu thì họ còn làm ăn gì được nữa?
“Thật không ngờ tên Trương Hằng này lại vô liêm sỉ như thế”, hiệu trưởng La cũng mắng chửi mà không màng hình tượng.
Tần Chính cũng cười khổ.
Nếu quyên góp không đủ thì việc tu sửa trường sẽ không thành.
Chỉ sợ đến lúc ấy, Trương Hằng lại tìm cách bảo đài phát thanh tỉnh ra tay bôi nhọ trường họ thì rắc rối to.
Ông ấy nghĩ tên Trương Hằng ấy rất có khả năng sẽ làm chuyện vô sỉ như thế.
Nhưng bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng.
Buổi tiệc đã đi đến hồi kết thúc.
Mà Từ Khang Niên hoặc người đại diện của công ty bất động sản Thịnh Hạ vẫn chẳng thấy đâu.
Trương Hằng vừa bước đến vừa bật cười chế giễu, “Sao rồi, người của bất động sản Thịnh Hạ không đến à?”
“Chuyện này không liên quan đến anh, anh Trương!”, hiệu trưởng La lạnh lùng nói, cực kỳ khó chịu với Trương Hằng.
“Thầy Tần, nếu ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ muốn đến thì đã đến lâu rồi, chẳng cần chờ đến bây giờ đâu. Em nghĩ, thầy vẫn nên đưa vị trí phát biểu áp chót ấy cho Trương Hằng đi”, Lý Tình vừa nhìn Tần Chính vừa nói.
Lý Tình và Trương Hằng cùng đi đến sau sân khấu thì bất ngờ phát hiện công ty bất động sản Thịnh Hạ vẫn chưa có ai đến.
Mà buổi tiệc này sắp kết thúc rồi!
Thế nên họ mới nảy ra ý này.
Nếu có thể lấy được vị trí phát biểu áp chót, Trương Hằng vẫn có thể tiếp tục.
Tần Chính rất bực bội trước vẻ mặt của Trương Hằng, thậm chí cũng vì điều này mà tỏ ra khó chịu với cô học trò Lý Tình.
Nhưng ông ấy không bảo thủ.
Phải có người đứng ra phát biểu áp chót.
Nhưng vẫn chưa có ai của bất động sản Thịnh Hạ đến cả.
Vậy thì Trương Hằng - người đại diện của đài phát thanh tỉnh, có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Tần Chính không phải là người có thể quyết định chuyện này, bèn nhìn về phía hiệu trưởng La.
“Hiệu trưởng La, thầy nghĩ sao?”
Hiệu trưởng La cực kỳ miễn cưỡng, nhưng đành nói, “Chờ hai phút nữa, nếu người của công ty bất động sản Thịnh Hạ không đến, vậy mời anh Trương thay mặt đài phát thanh tỉnh lên sân khấu phát biểu và quyên góp”.
“Ha ha, cứ như Trương Hằng này phải nhặt thứ mà người khác bỏ ấy nhỉ? Muốn tôi phát biểu cũng được thôi, nhưng đài phát thanh tỉnh chúng tôi có thể quyên góp trên danh nghĩa, còn thực tế thì chúng tôi sẽ không quyên cho nhà trường một xu nào. Nếu ông đồng ý thì tôi có thể lên sân khấu”.
Nhưng lúc này, Trương Hằng lại trưng ra vẻ trịch thượng, đợi đối phương cầu cạnh mình.
Quyên góp giả!
Hiệu trưởng La giận dữ vô cùng, “Anh nằm mơ đi!”
Trước đó còn chịu dùng năm trăm nghìn đổi lấy danh tiếng, giờ thì một xu cũng không muốn bỏ ra.
Hiệu trưởng La hiểu ra rồi, đài phát thanh tỉnh sẽ không làm chuyện quyên góp giả năm trăm nghìn, chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ khiến danh tiếng của đài phát thanh tỉnh đi tong, quá mạo hiểm.
Mà là tên Trương Hằng này vừa nảy ra ý định nuốt trọn số tiền năm trăm nghìn ấy.
Một người trẻ tuổi mà lại tham lam như thế.
“Tôi nằm mơ? Có biết tôi là hạng người gì không? Tôi chính là người chẳng giỏi giang gì nhưng làm hỏng việc thì thừa sức đấy”.
“Tôi chỉ cần thay mặt đài phát thanh tỉnh lên sân khấu nói vài câu là có thể kêu gọi thêm nhiều người quyên góp. Tương tự, tôi cũng có thể lên kế hoạch làm một chương trình nhắm thẳng vào Nhất Trung của các ông, bảo là đài phát thanh tỉnh vốn có thành ý quyên góp cho Nhất Trung, nhưng lại nhận ra lãnh đạo nhà trường rất thối nát, khoản tiền quyên góp cũng toàn rơi vào túi của một số người nào đó mà thôi”.
“Đến lúc ấy, đừng nói là nhận quyên góp, toàn bộ tiền quyên góp mà các ông đã nhận cũng phải nhả ra đấy. Hiệu trưởng La, e là sự thanh liêm của ông cũng không giữ được!”
“Ông tự suy nghĩ đi!”
Trương Hằng cũng chẳng phải chưa từng làm chuyện này. Hắn biết hiệu trưởng La sợ điều gì, lời lẽ uy hiếp cũng rất bài bản.
Nếu để Trương Hằng thực sự làm vậy, danh dự của trường Nhất Trung lâu đời sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc.
“Anh, anh…”, Tần Chính ôm ngực, như bị một tảng đá lớn đè vào, khó thở vô cùng.
Đúng lúc này, một thanh niên từ trong buổi tiệc chậm rãi tiến đến…
Chương 197: Khí phách bức người
“Hiệu trưởng La, không còn nhiều thời gian nữa đâu, ông nên nhanh chóng đưa ra quyết định đi! Rốt cuộc ông định để tôi thay mặt nhà đài phát biểu vào phút cuối khuyên góp năm trăm nghìn, hay chờ tôi phanh phui chuyện xấu của trưởng ông”.
Trương Hằng chưa phát hiện ra có người đến nên vẫn ăn nói hung hăng, bởi hắn không tin hiệu trưởng La dám từ chối.
Lẽ ra ban đầu, hắn không có ý định quyên góp giả vờ đâu, chỉ định dùng năm trăm nghìn ngân sách của nhà đài để làm sáng bản lí lịch của mình thêm thôi.
Nhưng ai ngờ đâu lại bị từ chối.
Điều này khiến hắn không thể chịu nổi.
Bây giờ, chắc công ty bất động sản Thịnh Hạ gì đó sợ đài họ không dám đến, nhưng không ngờ đâu Trương Hằng hắn lại đại diện cho đài xuất hiện ở đây rồi.
Trên đời làm gì có chuyện tốt thế?
Trương Hằng động não, nghĩ ra một cách, đó là giả vờ khuyên góp.
Dẫu sao tiền cũng đang ở trong tay hắn, đến lúc ấy, hắn sẽ thay mặt nhà đài của tỉnh khuyên góp năm trăm nghìn, nhưng thực chất lại đút tiền vào túi mình.
Nghĩ vậy, hắn mới thấy nguôi giận.
Còn nếu hiệu trưởng La từ chối.
Ha ha, khi nào về đài phát thanh của tỉnh, hắn sẽ biên tập vài chuyện cho trường Nhất Trung của Mục Thanh, đảm bảo có thể hạ thấp danh tiếng của họ.
Hiệu trưởng La có bị điên thì mới dám từ chối yêu cầu của hắn.
“Này chàng trai, ông trời có mắt đấy, cậu làm chuyện thất đức như vậy không sợ bị quả báo sao?”, hiệu trưởng La không thể nhịn được nữa, mắng nhiếc.
Nhưng Trương Hằng nghe xong lại bật cười rồi nói: “Quả báo cái gì? Hiệu trưởng La, ông là một hiệu trưởng mà lại mê tín tin vào chuyện quả báo à? Như thế có xứng với chức vụ của mình không hả?”
“Quả báo á? Đâu, quả báo đâu?”
“Có chuyện gì vậy? Quả báo quả biếc cái gì thế?”, đúng lúc này, Tôn Hàn đã đi ra hậu đài rồi ngạc nhiên hỏi.
“Tôn Hàn, em đến đây làm gì?”, Tần Chính nhăn mặt, nhưng thấy Tôn Hàn đến thì vẫn hỏi thăm.
Lí Tình không muốn quá nhiều người biết chuyện mà Trương Hằng làm, vì thế đã mắng Tôn Hàn nhằm đuổi anh đi: “Tôn Hàn, không phận sự thì đừng vào đây, cậu đi đi”.
“Tôn Hàn, cậu chính là người hô hào đòi phụ trách toàn bộ chi phí sửa chữa cho trường Nhất Trung của Mục Thành mà Lí Tình nhắc đến đúng không? Để tôi xem nào, kinh! Nói khoác mà không biết ngượng mồm nhỉ!”, Trương Hằng dè bỉu nói.
Tôn Hàn cau mày rồi đáp: “Hình như sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi nên tôi mới vào đây, còn người không phận sự thì là tôi hay cậu hả Lí Tình?”
Lên sân khấu ư?
Câu nói của Tôn Hàn đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng có vẻ khó tin.
“Cậu… cậu lên sân khấu, không đùa đấy chứ? Tôn Hàn, cậu đang nghĩ gì thế hả? Cậu nghĩ mình đủ tư cách tham gia tiệc khuyên góp của Nhất Trung sao?”
Sau khi trầm mặc một lúc, Lí Tình mỉm cười châm chọc, cô ta nghĩ Tôn Hàn điên rồi.
Tần Chính cũng không tin nên nói: “Tôn Hàn, em đi xuống đi, đừng gây thêm rắc rối nữa”.
Giờ ông ấy đang bị Trương Hằng chọc cho tức điên rồi nên không rảnh đâu mà để ý tới Tôn Hàn nữa.
Trương Hằng hắng giọng: “Tôi nói cho cậu biết, lên sân khấu phát biểu là việc của tôi, không liên quan đến hạng tép riu như cậu đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa, về nhà chơi đi, ở đây không có việc của cậu đâu”.
Tốt xấu gì, Trương Hằng cũng là nhân viên của một đài phát thanh lớn, bình thường hắn không hay tỏ ra ngông nghênh thế này.
Nhưng hôm nay, hắn đã bị bẽ mặt nên chẳng thèm che giấu bản chất nữa.
Trương Hằng không phát hiện ra ánh mắt Tôn Hàn ánh lên vẻ lạnh lẽo.
“Hiệu trưởng La, tôi nghe nói người lên phát biểu trên sân khấu tối này là phụ trách của công ty bất động sản Thịnh Hạ ở Giang Châu, đồng thời thông báo sẽ khuyên góp tiền để sửa chữa trường học, sao sát giờ đổi người lại không thông báo?”, Tôn Hàn không hiểu tình hình hiện tại nên hỏi hiệu trưởng La.
“Biết nhiều phết nhỉ! Nhưng cậu không biết một chuyện rồi, vì tôi đã ở đây nên người của Thịnh Hạ không dám tới nữa”.
Người lên tiếng là Trương Hằng.
Tần Chính cũng thấy nghi hoặc: “Tôn Hàn, sao em biết chuyện này?”
“Vì em đã hứa với thầy là hôm nay sẽ đến nên em mới đến đây”, Tôn Hàn đáp, sau đó nghiêm mặt lấy một tấm danh thiếp ra rồi trịnh trọng giới thiệu về bản thân: “Em là tổng giám đốc, ngoài ra còn là cổ đông lớn thứ hai của bất động sản Thịnh Hạ”.
“Hôm nay, em cũng thay mặt công ty đến đây để khuyên góp cho trường”.
“Trừ thầy Tần ra, các người hãy gọi tôi là tổng giám đốc Tôn”.
Nghe thấy vậy, cả hậu trường lập tức im bặt.
Tổng giám đôc, đồng thời là cổ đông lớn thứ hai, người có thân phận hoa lệ này lại là Tôn Hàn ư?
Lí Tình không tin nên giật lấy danh thiếp trong tay Tôn Hàn.
Đáp án đây đúng là sự thật.
Người mà cô ta luôn coi thường lại có một thân phận sáng giá thế này.
Dù cô ta và Trương Hằng luôn miệng chê bôi Thịnh Hạ chỉ là một công ty bất động sản quèn.
Nhưng đó là khi so với đài phát thanh của tỉnh - một nơi có tiếng tăm mà bọn họ làm việc thôi.
Chứ riêng họ thì chẳng là gì với công ty này cả.
Sự chênh lệch về thân phận khiến Lí Tình thấy ngẩn ngơ.
Tần Chính cũng im bặt vì khó tin.
Bấy giờ, họ mới phát hiện Tôn Hàn đang mặc một bộ vest sang trọng, đầu tóc gọn gàng lịch sự.
Gương mặt anh có vẻ lười nhác và lạnh lùng.
Đây rõ ràng là khí chất của một ông chủ doanh nghiệp.
Tôn Hàn mỉm cười, sau đó nói mấy câu trêu chọc vừa đủ xua tan sự kinh ngạc của Tần Chính.
“Thầy ơi, hôm đến nhà thầy ăn cơm em không nói cho thầy biết chuyện này vì muốn làm thầy bất ngờ, nhưng thầy đừng ngạc nhiên quá thế chứ ạ?”
Hàng loạt thân phận này của Tôn Hàn đủ rực rỡ rồi, mà đây đều là Từ Khang Niên làm cho anh.
Còn thân phận thật sự của Tôn Hàn thì không cần bàn luận thêm nữa.
Anh chỉ cần Tần Chính biết mình đang sống rất tốt là được rồi.
“Tôn Hàn, cậu…”
Lí Tình định nói gì đó, nhưng đã bị lời nói lạnh lùng của Tôn Hàn cắt ngang: “Xin lỗi, chúng ta không thân vậy đâu”.
Trước đó, anh không biết phía này đang tranh cãi chuyện gì, nhưng giờ xem ra Lí Tình và bạn của cô ta không có ý tốt đẹp gì với trường rồi.
Anh hoàn toàn thất vọng với hành động hôm nay của Lí Tình.
Trong đời mỗi học sinh đều có rất nhiều bạn học, nhưng không ít trong số đó dần dần sẽ xa cách nhau.
Lí Tình là một trong số đó.
“Hừ, tôi không cần biết cậu giữ chức vụ gì trong Thịnh Hạ, nhưng người lên sân khấu phát biểu hôm nay phải là đài phát thanh của tỉnh tôi”.
“Cậu nên biết thân biết phận đi, nếu công ty cậu đắc tội với đài phát thanh chúng tôi thì đảm bảo sẽ phá sản trong vòng một tháng”.
“Vớ vẩn!”
Chát.
Tôn Hàn lạnh giọng nói, cùng lúc đó có tiếng bạt tai vang lên.
“Tôi không quan tâm anh làm việc ở đài nào, nhưng nếu dám gây ầm ĩ ở trường này thì tôi sẽ mời cấp trên của anh đến xử lý”.
Tôn Hàn nhìn thẳng vào Trương Hằng rồi gằn giọng uy hiếp.
Khí phách bức người.
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.
Chương 198: Tôi đến thực hiện lời hứa
Trường học là môi trường mô phạm, không bao giờ chấp nhận việc tranh chấp cãi vã.
Tần Chính cực kỳ ghét những hành vi đấu đá ngoài xã hội.
Lúc này, cả Tần Chính và hiệu trưởng La đều thấy bực mình.
“Hiệu trưởng La, sắp đến tiết mục áp chót rồi, nhà trường đã chọn được người lên phát biểu chưa ạ?’
Một nhân viên hậu đài chảy nhanh tới hỏi.
Hiệu trưởng La gật đầu: “Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ là anh Tôn Hàn sẽ phát biểu khuyên góp, đồng thời kết màn cho bữa tiệc tối nay luôn”.
“Ngoài ra hãy nhấn mạnh một việc là anh Tôn đây chính là học sinh cũ của trường Nhất Trung”.
“Vâng”.
Nhân viên hậu đài lập tức chạy đi sắp xếp.
Trương Hằng đã định thần lại, nhưng cảm giác đau rát trên mặt thì vẫn còn.
“Họ Tôn kia, giỏi lắm! Cừ chờ xem công ty mình phá sản đi nhé!”
Dù gào to là vậy, nhưng ít nhiều Trương Hằng vẫn thấy hơi sợ hãi, vì cái tát giáng lên mặt hắn quá mạnh và ánh mắt của Tôn Hàn quá đáng sợ.
“Tốt thôi, anh đã chọc thầy Tần tức đến mức này, nên tôi cũng sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Chi bằng mai kia, chúng ta nói chuyện sâu hơn đi. Tôi cũng muốn xem đài phát thanh tỉnh ghê gớm đến mức nào mà chỉ cần muốn là có thể khiến công ty của tôi phá sản được”.
Trên sâu khấu đã vang lên lời mời anh Tôn Hàn của công ty bất động sản Thịnh Hạ, cũng một tràng pháo tay.
Tôn Hàn không rảnh để phí lời với Trương Hằng nữa, nhưng anh không định kết thúc chuyện này ở đây.
“Được thôi, tôi chờ”.
Trương Hằng không tin một công ty kinh doanh bất động sản cỏn con dám đối đầu với một đài phát thanh tỉnh.
Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, nếu không lấy lại thể diện thì sao Trương Hằng hắn chịu được.
Bên dưới sân khấu.
Tham gia bữa tiệc tối nay có khá nhiều học sinh cũ, khi nghe thấy cái tên Tôn Hàn, nhiều người thấy ngạc nhiên.
“Không phải chứ?”
Trần Thanh Sương cũng ngồi bên dưới, tối nay có quá nhiều người, cô ấy liếc tìm khắp nơi mà không thấy Tôn Hàn đâu nên còn tưởng anh không đến.
Nào ngờ, khi sắp đến tiết mục hạ màn, lại nghe thấy tên anh.
Tổng giám đốc của công ty bất động sản Thịnh Hạ ư?
Trời! Hay trùng tên họ nhỉ?
“Thanh Sương, cậu ngạc nhiên gì thế? Đừng nói là cậu nghĩ là Tôn Hàn lớp mình đấy nhé?”, một cô gái ngồi cạnh Trần Thanh Sương chêu trọc.
Ngày xưa, cả cô gái này, Trần Thanh Sương và Tôn Hàn đều học chung một lớp, nhưng cô ta không hề nghĩ là Tôn Hàn của lớp mình, chắc là trùng tên họ thôi.
Một tên tù phạm tội cưỡng bức, một tổng giám đốc của một công ty có giá trị hàng chục tỷ là Thịnh Hạ, đây có thể là cùng một người ư?
Đương nhiên là không!
Nhưng Trần Thanh Sương lại có vẻ kiên quyết nói.
“Là cậu ấy đấy, chắc chắn luôn”.
Không phải cô ấy hi vọng.
Mà đây là sự thật.
Trần Thanh Sương không biết Tôn Hàn giàu đến cỡ nào, nhưng cô ấy dám chắc rằng Tôn Hàn là người duy nhất ngồi tù, đồng thời cũng là người nhiều tiền nhất trong lớp họ.
Hơn nữa, anh cũng từng nói với Tần Chính sẽ suy nghĩ về chuyện tu sửa trường học.
Hôm nay, Tôn Hàn xuất hiện một cách hoành tráng để chứng minh cho trường Nhất Trung biết học trò của Tần Chính sẽ không làm ông ấy mất mặt.
Đồng thời cũng đến để thực hiện lời hứa.
Chỉ có thể là Tôn Hàn.
Chắc chắn là vậy.
Ngồi ở một góc dưới sân khấu còn có một cặp vợ chồng nữa, đó là Triệu Thiên Giang và Hạ Uyển.
Nghe thấy tên Tôn Hàn đi cùng với một loạt chức danh, Triệu Thiên Giang đờ người ra.
Bây giờ, Tôn Hàn đã mở mày mở mặt rồi.
Thành phố Giang Châu thì ở ngay gần đây.
Nên người dân ở Mục Thành chẳng còn xa lạ gì với cái tên Thịnh Hạ nữa cả.
Bạn học cũ của anh ta giờ đã là tổng giám đốc của một công ty lớn, hơn nữa trong lời giới thiệu của người dẫn chương trình thì anh còn là một cổ đông nữa.
Mẹ kiếp! Người ta không phải công nhân hay nhân viên đâu, mà là ông chủ thật đấy.
Trong khi cả hai đều cùng bỏ học và từng đi tù.
Nhưng sự cách biệt giữa Tôn Hàn và Triệu Thiên Giang lại quá lớn.
“Thiên Giang, hay tối nay anh gọi cho Tôn Hàn rồi mời cậu ta đi uống rượu đi, chọn quán lẩu nào sang nhất ý”.
Hạ Uyển luôn là một người rất tiết kiệm mà bây giờ cũng dám chi mạnh tay như vậy.
Đương nhiên cũng có mục đích cả.
Triệu Thiên Giang hiểu ý của vợ mình nên nghiến răng, nhưng vẫn thấy hơi khó mở lời.
Cuối cùng, anh ta không lay chuyện được vợ mình nên nói: “Để lát anh mời thử xem sao”.
Anh ta có thể kiêu ngạo không cần nhờ vả Tôn Hàn, dù cho hai người từng là bạn đi nữa. Nhưng anh ta muốn người phụ nữ đã lựa chọn chung sống với mình suốt đời là Hạ Uyển có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nên đành phải thử thôi.
“Xin chào mọi người, tôi là Tôn Hàn, học sinh của của trường Nhất Trung, đương nhiên tôi không phải một học sinh ngoan…”
Lúc này, Tôn Hàn đã lên sân khấu.
Đối diện với biết bao ánh mắt ở bên dưới, anh vẫn thản nhiên, không hề luống cuống chút nào.
Ngay sau đó, dường như tất cả những người biết Tôn Hàn đều phải sững người.
Đúng là anh rồi!
Lúc này, ở vị trí của lớp Tôn Hàn đang điên cuồng truyền tai nhau một tin, Tôn Hàn là ông chủ, một ông chủ rất giàu có.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn đứng trên sân khấu phát biểu một cách đĩnh đạc, hình ảnh này đã chứng thực cho thông tin đó.
Tôn Hàn của lúc này đã toát lên khí chất cao quý của một người thương nhân thành công.
Hệt như công tử con nhà quyền quý.
“Mấy hôm trước, tôi có nghe thầy chủ nhiệm cũ là Tần Chính nói trường học cần một khoản tiền để tu sửa lại và bổ sung trang thiết bị dạy học. Nghe xong, tôi nghĩ công ty của mình cũng không đến nỗi thiếu tiền, trong khi tôi từng là học sinh cũ của trường, đáng lý ra nên góp chút gì đó cho trường mới phải”.
“Thế nên tôi định khuyên tặng cho trường một khoản tiền, dù tôi không được hưởng thụ thành quả này, nhưng các học sinh thế hệ sau thì cần dùng. Bây giờ, tôi xin thay mặt cho công ty bất động sản Thịnh Hạ khuyên góp cho trường Nhất Trung hai mươi triệu để tu sửa lại…”
Hai mươi triệu.
Những hai mươi triệu.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Như vậy thì số tiền mà Thịnh Hạ khuyên tặng đã gấp hai mươi lần bữa tiệc tối này rồi.
Số tiền này vượt xa kinh phí Nhất Trung cần để sang sửa.
Trong suy nghĩ của hiệu trưởng La, họ có thể kêu gọi ủng hộ được mấy triệu để sửa sang dựa trên nền kiến trúc cũ, cho trường trông sáng sủa hơn đã là tốt lắm rồi.
Ông ấy hoàn toàn không ngờ là Thịnh Hạ lại đóng góp những hai mươi triệu.
Khoản tiền này đủ để cho Nhất Trung có một diện mạo mới rồi.
Lí Tình cũng đờ người ra.
Đây đúng là Tôn Hàn sao?
Vung tay một cái là chi cả chục triệu luôn.
Lí Tình làm việc ở đài phát thanh tỉnh, gặp gỡ đủ loại người nên cũng có cơ hội tiếp xúc với kha khá những người giàu có.
Nhưng chưa có ai chịu chi như Tôn Hàn cả.
Đáng lý ra Tôn Hàn đã sánh ngang được với giới quý tộc ở Mục Thành rồi.
Lí Tình không nghĩ mình đã bỏ lỡ điều gì.
Cô ta chỉ thấy Tôn Hàn như một ngôi sao mà cô ta không thể với tới được.
Nhưng từ lúc gặp lại Tôn Hàn đến nay, cô ta luôn tỏ ra cao sang quyền quý.
Giờ nghĩ lại chỉ thấy nực cười.
Ếch ngồi đáy giếng.
Thì ra cô ta chỉ là một con ếch mà thôi.
Chương 199: Không tìm đường chết sẽ không chết
“Chỉ lắm tiền thôi mà, cũng phải cúi đầu trước quyền thế thôi!”, Trương Hằng lạnh lùng hừ mũi, giọng cay nghiệt.
Tôn Hàn đứng trên sân khấu càng vinh quang bao nhiêu, thì hắn ở dưới sân khấu càng khó chịu bấy nhiêu.
Người hùng hồn phát biểu ở vị trí áp chót, nhận được hoa và tràng pháo tay của mọi người bây giờ, lẽ ra phải là hắn.
Hiệu trưởng La vừa nhìn Tần Chính vừa cảm thán, “Thầy Tần à, thầy có một cậu học trò rất khá đấy!”
Nhất Trung có rất nhiều học sinh ưu tú, nhưng chưa từng có ai đạt được thành tựu và yêu quý trường cũ như Tôn Hàn.
Hai mươi triệu, là tiền thật đấy
Đặc biệt là khi quyên góp cho một ngôi trường nhỏ bé như Nhất Trung, danh tiếng có được thực sự rất ít ỏi, hoàn toàn không ngang bằng với số tiền đã bỏ ra.
Có thể nói, việc Tôn Hàn đại diện bất động sản Thịnh Hạ hoàn toàn không dính dáng đến bất kỳ lợi ích gì.
Đây mới là điều đáng quý.
Có lẽ cũng không phải vì báo đáp ơn nghĩa dạy dỗ của trường.
Hiệu trưởng La chưa chắc biết những học sinh khác, nhưng cái tên của Tôn Hàn đã lan rộng khắp trường.
Ai mà chẳng biết chuyện anh từng phạm tội?
Chính vì người tên Tôn Hàn này, mà Tần Chính đã từng chịu sự chế nhạo của rất nhiều giáo viên không ưa ông ấy trong trường.
Mà lần nào cũng vậy, Tần Chính không hề tranh cãi, chỉ nói với họ rằng “đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Tôn Hàn là một đứa trẻ tốt”.
Nhưng có ai tin?
Hiệu trưởng La biết Tôn Hàn chỉ học ở Nhất Trung một tháng, thôi học xong thì đi làm.
Trong độ tuổi tươi đẹp nhất, anh không hề nghịch phá làm càn như những cậu trai khác.
Chỉ có một tháng thôi, không thể nào lại có tình cảm sâu sắc với trường.
Hiệu trưởng La lắng nghe cả quá trình Tôn Hàn điềm tĩnh phát biểu trên sân khấu. Anh không nhắc đến lý lịch của mình, không nói mình đã vất vả đạt được thành công ngày hôm nay như thế nào, cũng không khoe khoang về năng lực của bản thân để hạ thấp những người đồng trang lứa.
Điều mà Tôn Hàn nhắc đến nhiều nhất, là thầy Tần.
Có lẽ tối nay Tôn Hàn đến đây quyên tặng hai mươi triệu là vì muốn nói cho tất cả những người ở Nhất Trung biết rằng, học trò mà Tần Chính đã dạy, không một ai khiến ông ấy xấu hổ cả.
Có được một học trò như vậy, Tần Chính không còn gì hối hận!
“Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, Tần Chính này nhìn người không hề sai, Tôn Hàn quả thực là học sinh xứng đáng để tôi tự hào nhất trong đời!”
“Nhưng em ấy cũng không còn là trẻ con nữa, cũng đã giỏi giang hơn tôi rất nhiều!”
“Hiệu trưởng La à, ngày mai tôi không đến nữa nhé, phải ngủ một giấc thật ngon. Xã hội sau này chính là thế giới của bọn trẻ rồi!”
Tần Chính muốn rời đi, có lẽ sợ rằng nếu mình còn đứng đậy thì sẽ không thể kìm lại giọt nước mắt hạnh phúc.
Đã đến tuổi này rồi mà còn khóc lóc thì mất mặt biết bao nhiêu!
“Thầy cứ về đi, không cần lo về tên Trương Hằng kia. Nếu Trương Hằng dám bôi nhọ công ty bất động sản Thịnh Hạ, tôi sẽ dùng danh dự của Nhất Trung chúng ta đấu với anh ta! Thế giới này sẽ không để kẻ gian lộng hành đâu!”
…
Buổi tiệc đã hạ màn.
Tôn Hàn cũng không hùng hồn phát biểu dông dài gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn về chuyện quyên góp, ngay cả mấy câu khách sáo động viên đàn em cố gắng cũng chẳng buồn nói.
Anh không phải là người thích nhiều lời.
Sở dĩ anh lên sân khấu, chẳng qua là muốn người khác biết mình là học sinh của Tần Chính mà thôi.
Sau khi xuống sân khấu, Tôn Hàn biết Tần Chính đã về, cũng không có ý kiến gì, chỉ nhờ hiệu trưởng La sắp xếp một căn phòng yên tĩnh rồi mời Trương Hằng vào phòng.
Tiện thể, gọi cả Từ Khang Niên đang ở bên ngoài vào.
“Giới thiệu một chút, hiệu trưởng La, chủ tịch Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ, còn hai vị đây…”
Ngồi trước bàn họp vuông vức, Tôn Hàn giới thiệu sơ qua.
“Ồ? Ông chủ của bất động sản Thịnh Hạ cũng ở đây à! Đúng lúc đấy, vậy tôi giới thiệu, tôi là Trương Hằng, làm ở bộ phận kế hoạch của đài phát thanh tỉnh! Thế ông có biết vị cổ đông này đã gây ra hoạ lớn không?”
Trương Hằng vẫn ngông nghênh và ngạo mạn lắm, có đài phát thanh tỉnh chống lưng rồi, hắn chẳng cần sợ gì nữa.
“Hoạ gì hả? Đài phát thanh tỉnh có một người như anh đúng là một điều sỉ nhục! Ngay cả chuyện như quyên góp giả mà cũng làm được!”, hiệu trưởng La tức giận nói.
“Chuyện gì vậy?”
Nghe đến từ ‘quyên góp giả’, Tôn Hàn cảm thấy khá hứng thú.
Hiệu trưởng La bèn kể rõ ngọn ngành yêu cầu của Trương Hằng .
Dù sao chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, sắc mặt Trương Hằng tối lại. Hắn không tiếp tục nói đến chuyện này nữa mà nhìn sang Từ Khang Niên, “Chủ tịch Từ, tôi cảm thấy đại diện của công ty ông đã cướp mất vị trí phát biểu áp chót của đài phát thanh tỉnh chúng tôi. Nếu ông không giải thích rõ ràng chuyện này, e là lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh sẽ không vui đâu!!”
Dùng hẳn lãnh đạo của đài phát thanh tỉnh để ra oai, hắn không tin Từ Khang Niên sẽ không sợ.
Hắn muốn bù đắp cho bản thân mình một ít, tiện thể dạy dỗ tên Tôn Hàn này ra trò, vậy là hài lòng rồi.
Tiếc rằng, có đôi lúc, con người thực sự không nên ngây thơ quá.
Từ Khang Niên trưng ra vẻ mặt kỳ lạ, nhìn hắn bằng như thể nhìn một kẻ ngốc, “Cậu có thể đại diện đài phát thanh tỉnh?”
“Ông đoán xem tôi có thể hay không?”, trong lòng Trương Hằng không chắc chắn lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên định.
Từ Khang Niên nhìn Tôn Hàn, thấy đối phương không nói gì thì biết mình có thể tự tự lý chuyện này.
Thế là ông ta bật cười, không khách sáo nữa, “Cứ cho là cậu có thể đi. Có điều tôi rất tò mò, nghe cái danh đài phát thanh tỉnh thì đáng sợ phết đấy, nhưng đây cũng chỉ là ngành công nghiệp đã đi xuống, chẳng còn ai mặn mà nữa. Đài phát thanh tỉnh của các cậu thì có gì ghê gớm chứ?”
Câu nói này không hề cho đối phương chút mặt mũi nào.
Trương Hằng không ngờ ông chủ một công ty bất động sản của thành phố mà lại khinh thường đài phát thanh tỉnh bọn họ đến thế. Hắn hung dữ nói, “Chủ tịch Từ, ông ăn nói cẩn thận! Dám xúc phạm đến đài phát thanh tỉnh, tôi bảo đảm trong một tháng, à không, nửa tháng, trong vòng nửa tháng, chúng tôi có thể huỷ hoại danh tiếng của bất động sản Thịnh Hạ, khiến ông chỉ còn con đường phá sản đấy!”
Khi ba hoa những lời này, Trương Hằng đã không còn giữ được bình tĩnh.
Có lẽ đài phát thanh tỉnh có khả năng bôi nhọ bất động sản Thịnh Hạ, nhưng làm một công ty có giá trị thị trường hàng chục tỷ như bất động sản Thịnh Hạ phá sản là điều bất khả thi với họ.
Từ Khang Niên cố ý hỏi, “Vậy cậu cảm thấy tôi nên làm gì mới khiến cậu hài lòng?”
Trương Hằng nghĩ Từ Khang Niên vẫn còn biết sợ, bèn vui như mở hội, ung dung nói, “Đầu tiên, đưa cho tôi năm triệu phí bồi thường. Thứ hai, tôi muốn Tôn Hàn rời khỏi công ty bất động sản Thịnh Hạ, không được có bất kỳ quan hệ gì với bất động sản Thịnh Hạ nữa. Tôi biết trong tay cậu ta có cổ phần, số cổ phần này không được phép mang theo, còn chủ tịch Từ muốn giải quyết thế nào thì tuỳ ông”.
Hắn nói những điều này như lẽ đương nhiên vậy.
“Hầy, đúng là dám nói thật”, Từ Khang Niên thở hắt ra đầy buồn bã.
“Chẳng lẽ chủ tịch Từ không đồng ý?”, Trương Hằng nói bằng vẻ dữ tợn. Hắn buộc phải để Tôn Hàn trả giá cho cái tát ấy!
“Đồng ý? Ha ha. Tôi không biết nên nói cậu tuổi trẻ không biết sợ, hay nói cậu ngây thơ nữa. Cậu thực sự nghĩ cho rằng một nhân viên kế hoạch của một đài phát thanh tỉnh cỏn con có thể uy hiếp tôi?”
“Không ngại nói cho cậu biết, dù trưởng đài Ngô Tân Cương của cậu ở đây cũng không dám ăn nói với tôi như vậy!”
Từ Khang Niên cảm thấy buồn, là buồn cho Trương Hằng .
Tên ngu ngốc này làm sao trèo lên được cái chức ấy trong đài phát thanh tỉnh nhỉ?
“Chủ tịch Từ, ông thực sự nghĩ trưởng đài chúng tôi…”
“Đừng dài dòng nữa. Tối nay tôi có việc, không muốn chậm trễ, giải quyết càng nhanh càng tốt đi”.
Đúng lúc Trương Hằng còn muốn ra oai, thì Tôn Hàn vốn đang nghịch điện thoại bỗng nhiên bực dọc lên tiếng.
Mang đến cho người ta cảm giác anh mới chính là ông chủ, còn vị chủ tịch bất động sản Thịnh Hạ kia chỉ là kẻ làm công.
Chương 200: Nịnh bợ quá
Hiệu trưởng La thoáng chau mày, cảm thấy chủ tịch Từ ra mặt cho Tôn Hàn mà anh còn có thái độ sai sử ấy, sẽ dễ làm Từ Khang Niên không vui.
Dù sao người ta cũng là ông chủ lớn, Tôn Hàn có là tổng giám đốc, là CEO, là cổ đông, thì vẫn là cấp dưới của người ta!
Có năng lực là tốt, nhưng cậy tài mà kiêu thì không nên.
Nhưng Từ Khang Niên vẫn giữ thái độ rất kính cẩn, “Vâng!”
Ông ấy lấy điện thoại ra gọi, sau khi lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Hằng rồi bật loa ngoài.
Trương Hằng không biết tại sao đối phương đột nhiên gọi điện thoại, nhưng trong lòng có dự cảm không lành.
Lý Tình ngồi ở bên cạnh Trương Hằng, nhưng không hề mở miệng nói tiếng nào.
“A lô, chủ tịch Từ, có chuyện tốt gì đã khiến anh gọi điện cho tôi thế?”, một giọng trung niên hào sảng vang lên từ đầu dây bên kia.
Giọng nói ấy khiến Lý Tình và Trương Hằng biến sắc ngay lập tức.
Họ từng nghe thấy giọng nói này rồi, quen thuộc vô cùng.
Đây chính là giọng của Ngô Tân Cương - trưởng đài phát thanh tỉnh Tây, người có quyền quyết định tuyệt đối.
Trương Hằng có cảm giác như đất trời sụp đổ.
Hắn không thể ngờ một doanh nhân bất động sản trong thành phố, lại có mối liên hệ trực tiếp với trưởng đài của họ.
Mà nghe giọng điệu của trưởng đài, hình như còn khá kính trọng Từ Khang Niên nữa.
Giọng nói của Ngô Tân Cương khách sáo và vui vẻ là thế.
Nhưng lời lẽ của Từ Khang Niên thì chẳng khác gì giấu dao sau nụ cười, “Trưởng đài Ngô, Từ Khang Niên tôi đây là người thẳng tính, nên không vòng vo với anh nhé. Bây giờ có một cậu thanh niên tên Trương Hằng đang ở trước mặt tôi, là người của đài phát thanh tỉnh các anh”.
“Cậu ta thẳng thắn uy hiếp tôi yêu cầu năm triệu, nếu không sẽ phá huỷ danh tiếng của công ty bất động sản Thịnh Hạ chúng tôi, còn muốn Thịnh Hạ phá sản!”
“Nếu tôi không hài lòng, à không, nếu như cậu nhà tôi không hài lòng về chuyện này, thì đài phát thanh tỉnh các anh chờ ngày đóng cửa đi!”
“Anh nên biết rằng, tôi không chỉ đại diện cho bất động sản Thịnh Hạ. Cậu nhà tôi, càng không đơn giản chỉ đại diện cho bất động sản Thịnh Hạ”.
“Tôi đảm bảo, nếu anh không thể cho tôi một lời giải thích thoả đáng thì kể từ ngày hôm nay, đài phát thanh tỉnh các anh sẽ không nhận được bất kỳ quảng cáo nào!”
Vì Tôn Hàn đã nói phải giải quyết càng nhanh càng tốt, nên Từ Khang Niên không dông dài mà đi thẳng vào vấn đề.
Ngày nay đài phát thanh tỉnh vốn đã gặp nhiều khó khăn, hầu hết quảng cáo phải xin nhờ khắp nơi mới nhận được.
Nếu không nhận được quảng cáo thì ngày đóng cửa sẽ không còn xa nữa.
Cậu nhà tôi?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tôn Hàn.
Thì ra thân phận của người ta không chỉ là tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Hạ, thực tế còn đứng trên cả Từ Khang Niên - ông chủ thực sự của công ty!
Trương Hằng muốn khóc đến chết đi sống lại.
Hắn ra oai nhầm người rồi!
Tôn Hàn phớt lờ bọn họ, chỉ hỏi Từ Khang Niên với vẻ thích thú, “Ông là chủ tịch công ty bất động sản của Giang Châu mà cũng cần đặt quảng cáo ở cái đài phát thanh tỉnh này à, không tương xứng gì cả”.
Công ty bất động sản Thịnh Hạ đặt quảng cáo ở đài phát thanh tỉnh thì có khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Người sử dụng đài phát thanh tỉnh rất rải rác, tỷ lệ thính giả của Giang Châu rất thấp, việc này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Quen nhau trong một lần dùng cơm, tôi nể mặt nên mới đặt quảng cáo, cũng có thêm chút danh tiếng”, Từ Khang Niên thành thật đáp.
Vốn dĩ bất động sản Thịnh Hạ không cần nể mặt trưởng đài Ngô. Tuy bất động sản Thịnh Hạ là ông lớn ở thành phố Giang Châu, nhưng giao tình giữa Từ Khang Niên và ông chủ các công ty lớn của tỉnh Tây, còn thân thiết hơn mối quan hệ giữa Ngô Tân Cương và họ.
Nếu ông ấy muốn họ từ chối việc đặt quảng cáo ở đài phát thanh tỉnh, thì chuyện đó thực sự không quá khó.
Đặc biệt là còn có một người quyền lực như Tôn Hàn ở đây nữa.
Anh chỉ cần nói một câu thôi, liệu có ai dám đặt?
Lúc này, Ngô Tân Cương mới biết mình sắp gặp hoạ, “Chủ tịch Từ, xin anh bớt giận. Tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý trong chuyện này”.
“Trương Hằng chỉ là cháu bên ngoài của phó trưởng đài mà lại dám mạo phạm anh, đúng là láo xược! Xin anh yên tâm, anh muốn tôi giải quyết thế nào, tôi sẽ giải quyết thế ấy!”
Thật ra Ngô Tân Cương cũng chưa rõ tình hình cụ thể ra sao, nhưng chuyện đó không quan trọng, giúp chủ tịch Từ nguôi giận mới quan trọng.
“À phải, tên Trương Hằng này không chỉ uy hiếp tôi, còn uy hiếp Nhất Trung phải đồng ý với yêu cầu quyên góp giả của cậu ta, cũng chính là năm trăm nghìn mà đài phát thanh tỉnh các anh định quyên góp cho trường đấy. Cậu ta định nuốt trọn số tiền ấy”.
“Cụ thể thì tôi không muốn nói dông dài thêm. Anh xử lý xong thì báo cho tôi một tiếng. Nếu tôi không hài lòng thì sẽ đến tìm anh. Cúp nhé!”, Từ Khang Niên cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cúp máy ngay tắp lự.
Lúc này, tâm trạng của Trương Hằng đã rơi xuống đáy vực.
Những chuyện vừa rồi đã bị bóc trần và đến tai Ngô Tân Cương.
Hắn sợ mình không bị sa thải mà sẽ bị tống thẳng vào tù.
Hơn nữa, tiền án của hắn không để bị điều tra.
Ầm!!
Trương Hằng quỳ hai gối xuống sàn, vừa khóc lóc vừa khổ sở cầu xin, “Chủ tịch Từ, cậu, cậu Tôn, do tôi có mắt không thấy Thái Sơn nên đã động đến hai vị. Xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần!!”
Trong đôi mắt Từ Khang Niên không hề có chút xót thương, “Đã xong rồi, thưa cậu! Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ theo dõi sát sao những chuyện sau đó”.
Ông ấy nói vậy, có nghĩa là Trương Hằng sẽ không thể may mắn thoát nạn.
“Được, vậy tôi đi đây. Hiệu trưởng La, sự việc đã kết thúc, xin cáo từ!”, Tôn Hàn lãnh đạm đứng dậy, bước về phía cửa.
“Tôn Hàn!”
Đúng lúc này, Lý Tình đứng bật dậy, gọi với theo Tôn Hàn.
Tôn Hàn dừng bước lại ở cửa phòng, “Nếu cậu không tham gia vào những việc đê hèn của Trương Hằng thì sẽ không ai truy cứu cậu”.
Không nhiều lời, tỏ rõ lập trường.
Anh không muốn can dự vào chuyện nội bộ đài phát thanh tỉnh. Thế nên Lý Tình có ra sao, anh cũng chẳng muốn quan tâm.
Nhìn bóng lưng Tôn Hàn khuất dần, Lý Tình biết mình đã thực sự mất đi cơ hội có một chỗ dựa vững chắc, cảm thấy hối hận vô cùng.
Từ dạo ấy đến nay, chỉ cần cô ta đối tốt với Tôn Hàn một chút thôi, thì dù Tôn Hàn không thích cô ta, thì với mối quan hệ bạn bè cùng lớp này, con đường về sau của cô ta sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!
Tiếc rằng, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội ấy.
Rời khỏi Nhất Trung, Tôn Hàn châm một điếu thuốc, đoạn lấy điện thoại gọi cho Triệu Thiên Giang, “Hai người tìm quán đi, tôi sẽ qua ngay. Có điều, Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong cũng đến đấy!”
Lúc ở phòng họp, Tôn Hàn nói anh có việc bận, thật ra là vì Triệu Thiên Giang đã gọi điện hẹn anh ăn tối.
Giờ đã mười giờ, nên nói là ăn đêm thì đúng hơn.
Thật ra không chỉ có Triệu Thiên Giang, mà còn có Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong.
Những bạn học khác ở cùng thành phố thì lại không có số liên lạc của anh. Nếu không, chắc cũng phải mời cơm.
Nửa giờ sau.
Tôn Hàn đến một quán đồ nướng trông rất được.
Hạ Uyển vội vàng đứng dậy nghênh đón, còn nhanh hơn Triệu Thiên Giang một bước, vừa kéo ghế cho Tôn Hàn vừa nói, “Vốn dĩ muốn mời cậu ăn lẩu, lẩu ở Mục Thành chúng tôi không thua kém gì Trùng Châu đâu. Nhưng tôi và Thiên Giang đi xem mấy tiệm rồi, mà thực phẩm của họ đều không được tươi, nên mới chọn quán này. Cậu đừng chê nhé!”
“Ngồi đi, cậu và ông xã nhà tôi là bạn học mà, đừng ngại!”
Nhìn thái độ ân cần ấy của vợ, khuôn mặt Triệu Thiên Giang ánh lên vẻ bất lực.
Nói thật lòng, chính anh ta cũng không nhìn nổi, nịnh bợ quá.