Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuất phục?

Từ Khang Niên hoài nghi hình như mình đã nghe nhầm.

Dù ám bộ của Thiên Cửu Môn mà Thẩm Vấn quản lý không có uy lực bằng chiến bộ, nhưng mạng lưới quan hệ của ám bộ rất rộng, từ đó có thể thấy thực lực của ám bộ mạnh hơn chiến bộ về mọi mặt.

Vậy nơi đó có thể dễ dàng chịu khuất phục không?

“Công tử, tôi thấy không ổn cho lắm”.

Tôn Hàn mỉm cười nói: “Tôi chỉ nói vậy thôi. Nếu tôi thật sự muốn đối phó Thẩm Vấn, chưa kể đây là một việc rất khó, chỉ e nếu tôi thật sự làm vậy thì Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử sẽ cười không khép được miệng mất”.

Lúc này, Tôn Hàn đã đến tỉnh Tây, việc anh muốn làm đầu tiên đương nhiên là thu gom thế lực của Thiên Cửu Môn.

Trong đó, Tả Quân chính là một ví dụ điển hình.

Còn trận đấu tranh trực diện giữa Tôn Hàn và Tô Vấn Long cùng Lý Hắc Tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Trong lúc này, việc mà hai người trên muốn thấy nhất chính là nội bộ Thiên Cửu Môn lục đục.

Nghe thấy vậy, Từ Khang Niên mới thấy yên tâm, ông ta chỉ sợ công tử nhất nhất làm theo ý mình muốn đối đầu với Thẩm Vấn thì nguy to.

Nhỡ đâu chẳng những không thu phục được ám bộ của Thẩm Vấn, mà còn khiến ông ta trở mặt là lớn chuyện ngay.

Tôn Hàn ngắm nhìn thành phố rồi lại thở dài nói: “Có câu muốn yên việc nước thì phải ổn việc nhà đã! Tôi thấy không cần thiết phải phiền phức như vậy, nếu tôi có thể thu phục được Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử trong một thời gian ngắn thì Thẩm Vấn và Kim Thất Lạc sẽ không còn tư cách hò hét trước mặt tôi nữa”.

“Hai lão già này không dễ đối phó đâu, chỉ còn cách thương lượng trong hoà bình thôi”.

“Mỗi tội Giang Lệ sẽ không cho tôi nhiều thời gian đến vậy”.

Đúng là rắc rối thật!

Dục tốc bất đạt, đồng thời còn dễ phát sinh tai hoạ.

Nhưng anh không có nhiều thời gian để tiến hành từng bước nữa.

Phải nhanh chóng giải quyết việc trước mắt mới được.

Từ Khang Niên cũng không biết đưa ra kiến nghị gì cho Tôn Hàn về mảng này nên chỉ biết nghe lệnh thôi.

Tôn Hàn cũng không trông cậy gì vào ông ta nên chợt quay lại nói: “À, tôi nghe nói cô cháu gái mà Kim Thất Lạc yêu quý nhất sắp đón sinh nhật hai mươi tuổi, có đúng vậy không?”

“Là ngày mai đấy ạ”, Từ Khang Niên đáp.

Kim Thất Lạc là ông trùm thương nghiệp đứng đầu tỉnh Tây, chắc chắn ngày sinh nhật của cháu gái ông ta sẽ rất được chú ý.

Nên chuyện này cũng không có gì là bí mật ở đây cả.

Trong buổi tiệc ngày mai, không cần nghĩ cũng biết các quan khách đến dự đều là người nổi tiếng đến mức nào.

“Ông chuẩn bị quà đi, mai tôi sẽ đến đó. Nếu Kim Thất Lạc không muốn gặp tôi, thì tôi đành tự đến vậy”, Tôn Hàn dặn dò.

“Vâng!”



Không phải tất cả mọi người ở đây đều hoan nghênh vị công tử là Tôn Hàn.

Nói trắng ra là trong mười năm qua, cả thế lực trong lẫn ngoài của Thiên Cửu Môn chẳng khác gì một miếng bánh ngọt bị chia năm xẻ bảy.

Giờ Tôn Hàn đã đến đây, việc họ cần làm là tập hợp các miếng bánh lại.

Thế nên có nhiều người chào đón anh mới là lạ.

Bởi vậy cũng chẳng ai thu xếp chỗ ở cho Tôn Hàn khi anh đến đây.

Người muốn làm việc này thì không đủ tư cách, còn người được làm thì chỉ muốn đuổi Tôn Hàn đi nên đương nhiên sẽ chẳng chăm nom chu toàn.

Cuối cùng, Tôn Hàn đành ở khách sạn.

Nghĩ cũng thấy buồn cười, cảnh đón tiếp long trọng khi Tôn Hàn đến tập đoàn Cửu Thành đều là giả tưởng.

Vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn chẳng dễ làm chút nào.

Loạn trong giặc ngoài đều không ngớt.

Nếu anh không có bản lĩnh thì khéo còn không đủ tư cách đón Giang Lệ xuống phía Nam ấy chứ.

Thật ra từng có lúc Tôn Hàn nghĩ thế này, hay anh kiếm đại một lý do nào đó để từ bỏ thân phận thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn, ai thích làm thì làm.

Còn anh sẽ về Giang Châu sống một cuộc đời bình dị.

Nhưng khi nghĩ tới Phó Văn Húc, anh lại gạt bỏ suy nghĩ ấy đi.

Phó Văn Húc dốc toàn lực dạy dỗ anh trong sáu năm, chỉ mong anh có thể tiếp quản vị trí của ông ta rồi đánh đổ Giang Lệ.

Thiên Cửu Môn đã truyền thừa cả trăm năm, không thể cứ thế diệt vong được.

Không phải Tôn Hàn tự kiêu, mà anh biết rõ một điều rằng nếu anh không thể ngăn cản Giang Lệ thì không ai của Thiên Cửu Môn có thể làm được việc này.

Bất kể là Kim Thất Lạc, Thẩm Vấn, Tô Vấn Long hay Lý Hắc Tử, họ đều là những nhân vật đứng đầu vùng Tây Nam cả.

Nhưng so với Giang Lệ thì còn kém xa.

Ngày hôm sau.

Khách sạn lớn Kim Tôn.

Các khách mời trong giới thượng lưu ăn mặc sặc sỡ liên tục đi vào để chúc mừng sinh nhật Kim Điềm Nhi - cháu gái của Kim Thất Lạc, một cảnh tượng rất náo nhiệt.

Trong đại sảnh trên tầng bảy.

Kim Thất Lạc đã gần bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất phấn chấn, da dẻ hồng hào.

Ông ta chắp tay đứng trước cửa dổ, nghĩ con trai mình là Kim Hạo báo cáo.

“Bố, con nghe nói Từ Khang Niên đã mua một miếng ngọc có giá hàng chục triệu ở cửa hàng trang sức Tiên Lộc, chắc Tôn công tử sẽ đến đấy ạ”.

Kim Thất Lạc không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào: “Hôm qua, cậu ta đã đến công ty, nhưng bố với Thẩm Vấn không ra mặt nên chắc cậu ta bực đấy mà”.

“Mà bực thì sao chứ? Tập đoàn Cửu Thành đã nằm trong tay ta, ám bộ thì là của Thẩm Vấn, hai thế lực lớn nhất hiện giờ của Thiên Cửu Môn đều không nể mặt cậu ta, thì cậu ta cũng chẳng làm gì được đâu”.

“Còn nếu muốn phá tan cục diện này thì ít nhất cậu ta phải được một trong hai người chúng ta ủng hộ, buổi tiệc sinh nhật của Điềm Nhi chính là một cơ hội của cậu ta”.

“Cậu ta không đến mới là lạ”.

Đương nhiên Kim Hạo cũng hiểu được điều này, mắt ông ta loé lên: “Bố, bố có thể tiết lộ cho con biết thái độ của bố với Tôn Hàn không?”

Thái độ?

Kim Thất Lạc liếc nhìn con trai mình rồi cười nói: “Con mong đáp án là gì? Chúng ta nắm giữ tập đoàn Cửu Thành rồi học theo Lý Hắc Tử tạo một đế chế riêng, hay tiếp tục làm việc cho Thiên Cửu Môn?”

Đương nhiên phải tự lập rồi!

Làm thuê cho người khác sao thoải mái bằng tự làm chủ được.

Nhưng Kim Hạo không phải kẻ ngốc, ông ta nói: “Nếu không có chuyện Giang Lệ sắp xuống phía Nam, đương nhiên chúng ta tự lập sẽ là tốt nhất. Nhưng Giang Lệ mà xuống, các nơi khác thì không nói, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho các thế lực ngầm của Thiên Cửu Môn và tập đoàn Cửu Thành”.

“Cho nên cũng khó chọn”.

Tập hợp hết thế lực của Thiên Cửu Môn chưa chắc đã đối phó được với Giang lệ huống chi hai cha con nhà họ Kim bọn họ.

Giờ mà tách ra riêng chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối, mà dù không có ai phản đối đi chăng nữa thì họ cũng không dám làm vậy

Bởi thế có khác gì tự giết mình đâu.

“Thế cho nên chung quy chúng ta vẫn phải trả lại tập đoàn thôi”, Kim Thất Lạc thở dài nói, khí thế không còn hiên ngang như trước nữa.

Chắc chắn Tôn Hàn sẽ lấy lại quyền lực của ông cụ ở tập đoàn Cửu Thành về tay mình, còn Kim Thất Lạc thì sợ bị cho ra rìa.

Không còn Cửu Thành nữa thì ông cụ còn đứng đầu Tây Nam được nữa không?

Kim Thất Lạc đã sớm dự liệu được kết quả này rồi.

Hôm qua, sở dĩ ông cụ thị uy với Tôn Hàn chỉ là muốn đấu tranh một chút để giành thêm ít quyền lợi cho mình và hai người con trai thôi.

Kim Hạo cũng nghĩ đến tình huống này nên thấy rất chán nản.

Bố ông ta đã quản lý tập đoàn Cửu Thành mười năm, có thể nói tập đoàn đạt được thành tựu như ngày hôm nay đều là công lao của bố ông ta.

Giờ cứ thế trả lại thì ai mà chịu cho nổi?

Nhưng không chịu thì làm gì? Lẽ nào vẫn giữ khư khư lấy ư?

“Bố, Tôn Hàn đến đây chắc cũng có nhiều người ủng hộ, thật ra con có một cách khiến nhà mình không bị đẩy ra ngoài”.

Đột nhiên Kim Hạo nghiêm giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK