Vẻ mặt Cố Đình vừa ảm đạm vừa sững sờ, “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông trung niên tên Từ Phúc Dương kia bật cười, khuôn mặt nhăn nheo mỡ, “Đương nhiên là đến đây xem em không trúng tuyển rồi. À phải, có lẽ em chưa biết, vốn dĩ Phong Hành dù không cho em cái chức giám đốc kế hoạch, thì cũng sẽ chuẩn bị cho em một cái chức trưởng phòng nho nhỏ. Dù sao thì ai cũng thấy được năng lực của em, không có công ty nào không thích nhân tài cả”.
“Nhưng tôi đã nói vài câu, nên chức trưởng phòng ấy của em cũng mất nốt”.
“Cố Đình à, ở Mục Thành này, Phong Hành và Long Thần của chúng tôi là hai công ty lớn nhất. Nhưng cả hai công ty này đều đã đóng cửa với em. Em còn có thể đi đâu?”
“Có phải bước tiếp theo của em là mở một cửa hàng nhỏ, nhận mấy cái quảng cáo tìm người, rao vặt này kia để sống qua ngày không? Ha ha ha…”
Từ Phúc Dương không hề giấu giếm chuyện Cố Đình bị từ chối do chính ông ta giở trò.
Cố Đình nghiến răng nhìn Từ Phúc Dương, “Anh yên tâm. Dù không có công việc thì tôi cũng không đói chết đâu!”
“Em sẽ không đói chết, nhưng tôi nhớ cột sống của bố em sẽ cần chữa trị đấy, cần ít nhất một triệu để làm phẫu thuật nhỉ? Em vốn có thành tích rất tốt ở Long Thần, chỉ cần hai, ba năm thôi thì sẽ kiếm đủ tiền. Nhưng nếu em không làm việc, chậc, e là đến ngày bố em chết thì cột sống vẫn chưa hồi phục!”
“Anh…”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Cố Đình tối sầm lại.
Khi bố Cố Đình gặp tai nạn, bác sĩ từng nói rằng nếu thực hiện phẫu thuật cột sống, bố vẫn có thể đứng được.
Chỉ là số tiền viện phí khổng lồ khiến cô ấy không dám nghĩ đến.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã về Mục Thành làm việc. Cô ấy làm việc không ngơi nghỉ ở công ty quảng cáo Long Thần, một tháng có thể kiếm được nhiều nhất là bốn mươi, năm mươi nghìn. Với năng lực trong tay, dù thành tích có kém thì cô ấy vẫn kiếm được hai mươi nghìn đến ba mươi nghìn tệ.
Với tốc độ này, cô ấy có lòng tin rằng mình có thể gom đủ một triệu cho bố làm phẫu thuật trong vòng chưa đầy ba năm.
Nhưng…
Thấy mình đã gây khó dễ cho đối phương vừa đủ, Từ Phúc Dương lạnh lùng cười nói, “Hôm nay tôi chỉ ghé đến đây chơi thôi. Có điều, một vị trí ở phòng kế hoạch của công ty quảng cáo Long Thần vẫn giữ lại cho em đấy”.
“Chỉ cần em chấp nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ để em quay lại, sau này sẽ để em lựa chọn bất kỳ nghiệp vụ nào của công ty”.
Rồi Từ Phúc Dương rời khỏi đó.
Tôn Hàn có thể nhìn thấy Cố Đình đang bấm chặt vào móng tay vào da thịt, vẻ khó chịu và nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt.
“Em gặp khó khăn như vậy, sao lại không nói?”
Tôn Hàn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, bất chợt cất lời.
Anh biết bố Cố Đình từng bị thương mấy năm trước, nhưng không rõ chi tiết thế nào.
Không ngờ lại nặng đến mức phẫu thuật cột sống.
“Không có gì đâu ạ, khó khăn cũng chẳng phải ngày một ngày hai, đâu có gì đáng nói. Anh Tôn Hàn à, chúng ta về nhé?”, Cố Đình phớt lờ những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, gượng cười nói.
“Đi thôi, anh khao em trà sữa!”
Tôn Hàn nói là ‘em’, chứ không phải là ‘hai em’.
“Vâng, được ạ!”
Xuống dưới lầu, Vương Ngọc nghịch điện thoại một chốc, chán chường nói, “Hai người đi đi, mình có hẹn bạn rồi, không đi cùng đâu”.
Đi chơi với một tài xế thì lãng phí thời gian lắm.
Cố Đình nhìn Vương Ngọc, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Tôn Hàn cũng không nói thêm gì, ngay cả một câu “để anh đưa em đi một đoạn” cũng chẳng buồn nói.
“Chúng ta đi thôi”.
Cả hai lái xe rời đi.
Dọc đường, Cố Đình nói với Tôn Hàn bằng giọng áy náy, “Anh Tôn Hàn à, Vương Ngọc có thái độ như vậy, anh đừng để bụng nhé”.
“Để bụng gì đâu chứ? Cô bé đó chỉ muốn quen được người giàu thôi, ý muốn cá nhân mà”, Tôn Hàn lãnh đạm nói.
Ở cái tuổi này, những cô gái có suy nghĩ như Vương Ngọc chẳng thiếu gì.
“Cũng khó trách Vương Ngọc, năm xưa mẹ cậu ấy chính vì nhà nghèo quá mà chạy theo người ta, nên cậu ấy mới muốn gả cho người giàu có. Nhưng em rất sợ cậu ấy bị người ta lừa”.
Dù sao cũng là chị em tốt đã khôn lớn cùng nhau, tuy thái độ ngày hôm nay của Vương Ngọc khiến Cố Đình cảm thấy không hài lòng, nhưng cô ấy vẫn rất lo cho bạn mình.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Thay vì quan tâm đến Vương Ngọc, chi bằng em quan tâm đến chính bản thân mình đi. Nói xem nào, chuyện của tên Từ Phúc Dương kia là thế nào?”
“Em…”
Khi hai người đến tiệm trà sữa, Tôn Hàn đã hiểu được đại khái mọi chuyện.
Sau khi tốt nghiệp, Cố Đình vì muốn chăm sóc bố nên đã từ bỏ cơ hội tốt hơn ở bên ngoài, chọn con đường làm việc tại công ty quảng cáo Long Thần ở Mục Thành.
Phòng kế hoạch chính là nơi có thể kiếm được nhiều tiền nhất.
Chỉ cần quảng cáo làm khách hàng hài lòng, nhận phần trăm cũng nhiều hơn.
Cố Đình vì để kiếm tiền làm phẫu thuật cột sống cho bố mà làm việc rất liều mạng. Cô ấy học đại học ở thành phố tuyến một, nên có được tầm nhìn của thành phố tuyến một.
Kế hoạch quảng cáo của cô ấy khiến khách hàng rất hài lòng.
Thu nhập tăng lên, cô ấy cũng lên đến chức giám sát kế hoạch, cao hơn quản lý một bậc.
Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi. Nhưng cách đây không lâu, công ty có một vị phó chủ tịch mới đến, chính là Từ Phúc Dương.
Từ Phúc Dương là em vợ của ông chủ, gia đình ông ta cũng từng hỗ trợ không ít lúc ông chủ lập nghiệp, vợ rất có thế lực.
Sau khi đến công ty, Từ Phúc Dương đã thích Cố Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó đã theo đuổi Cố Đình bằng mọi giá.
Cố Đình không đồng ý, nên bị Từ Phúc Dương tìm bằng chứng ăn hoa hồng để đuổi khỏi công ty.
Những chuyện sau đó thì Tôn Hàn đã biết cả rồi.
“Em tính thế nào?”, Tôn Hàn vừa lắc cốc trà sữa vừa nhẹ nhàng hỏi.
“Em… vẫn chưa nghĩ nữa”, Cố Đình bối rối nói.
Từ Phúc Dương không chỉ đã kết hôn, mà con trai cũng mười tám tuổi rồi. Ông ta thích Cố Đình, muốn Cố Đình làm vợ bé của ông ta.
Đừng nói là ông ta đã có vợ con, cho dù Từ Phúc Dương chưa kết hôn, Cố Đình cũng sẽ không thích Từ Phúc Dương.
Bây giờ Cố Đình đang rơi vào tình thế khó xử. Nếu không về công ty quảng cáo Long Thần, vậy chuyện thu nhập tính thế nào đây, làm sao cô ấy kiếm đủ tiền cho bố làm phẫu thuật bây giờ?
Nhưng nếu cô ấy quay về thì lại phải đồng ý với yêu cầu vô lý ấy của Từ Phúc Dương!
“Em có muốn tin anh một lần không?”, Tôn Hàn đột nhiên mỉm cười.
“Tin, tin anh?”
“Ừ”.
Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu, “Nếu anh không về đây thì thôi. Nhưng nếu anh đã về rồi, thì làm sao có thể bỏ mặc em gặp khó khăn chứ?”
“Nếu em tin anh, vậy thì không cần nghĩ gì nữa, buổi chiều cứ đi mua sắm đi, đến tối thì chăm sóc chú Cố. Sau khi mặt trời lên vào ngày mai, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi”.
Cố Đình chớp mắt, cảm thấy Tôn Hàn như đang nói mớ vậy.
Mọi chuyện sẽ tốt lên chỉ sau một buổi tối ư?
Anh nghĩ anh là thần đèn Aladin, chỉ cần ước một điều là được sao?
“Anh Tôn Hàn à, anh đừng trêu em nữa mà. Với thời tiết này thì làm sao ngày mai có mặt trời chứ ạ”.
Bây giờ tuyết đã ngừng rơi, nhưng sắc trời vẫn mịt mù sương. Ngày mai, có lẽ cũng sẽ như vậy thôi.
Tôn Hàn trợn trừng mắt, sao Cố Đình lại quan tâm đến câu này chứ?
Nhưng khi lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, Tôn Hàn đột nhiên mỉm cười vui vẻ, đưa màn hình điện thoại cho Cố Đình.
“Em xem này, ngày mai có mặt trời lên đấy! Vậy nên ngày mai sẽ ổn cả thôi. Mọi phiền não của em sẽ không còn nữa”.
Chương 173: Người phụ nữ trơ tráo nhất mà tôi từng biết
Cố Đình hơi sững người, hôm nay thời tiết âm u thế này thì mai liệu có nắng nổi không?
Cô ấy nói ngày mai không có mặt trời chỉ là pha trò trước mặt Tôn Hàn thôi, thật ra cô ấy không tin anh có thể khiến nỗi buồn của cô ấy biến mất vào ngày mai.
Đâu có dễ như vậy!
Vì thế, dù ngày mai mặt trời có ló dạng thì cô ấy cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi, ngay sau đó lại ảo não ngay.
Cố Đình nói: “Anh Tôn Hàn, không phải em không tin anh, mà là…”
Có thể anh Tôn Hàn của cô ấy không thiếu tiền, nhưng muốn giải quyết vấn đề hiện giờ của cô ấy thì đâu đơn giản như vậy?
Trừ phi cô ấy thoả hiệp với Từ Phúc Dương, đồng ý làm tình thân bao nuôi của ông ta, nếu không thì đừng hỏng được quay về công ti quảng cáo Long Thần.
Nếu không có nguồn thu nhập cao này thì cô ấy lấy đâu ra một triệu cho bố mình phẫu thuật nắn chỉnh cột sống đây.
Nhưng sao cô ấy đồng ý cho được…
Trước mặt cô ấy hiện giờ là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Nghĩ tới đây, Cố Đình yếu đuối nhìn Tôn Hàn.
Cô ấy chỉ nhìn thấy một nụ cười dịu dàng như ánh mặt trời ngày đông trên gương mặt anh, khiến người ta thấy rất ấp áp.
Cố Đình tin chắc rằng chỉ cần mình mở lời vay tiền thì dù là một triệu, Tôn Hàn cũng sẽ đồng ý.
Nhưng cô ấy chỉ băn khoăn một điều, dù Tôn Hàn lái một chiếc xe đắt tiền là Mercedes, nhưng anh mới ra tù, có lẽ cũng không có nhiều tiền.
Một triệu không phải con số nhỏ.
Vì thế, cô ấy không mở lời được.
“Anh đã nói nhiều như vậy mà em vẫn không tin à? Vả lại, chỉ có một ngày thôi, tới mai là biết kết quả rồi, em không chờ được sao?”
Thấy vẻ mặt đa sầu đa cảm của Cố Đình, Tôn Hàn biết cô ấy đang nghĩ gì.
Cố Đình xoắn xuýt nói: “Không phải…”
“Không nói nhiều nữa, hôm nay em cứ vui vẻ đi, mọi việc cứ chờ tới mai, ok?”, Tôn Hàn ra hiệu bằng tay.
“… Vâng, em tin anh Tôn Hàn!”, Cố Đình cũng không nói gì nữa.
Có lẽ anh Tôn Hàn thật sự có cách giúp cô ấy thật.
Dù Cố Đình nghĩ vậy, nhưng khả năng này rất nhỏ.
Không lâu sau, hai người đã tạm biệt nhau ở quán trà sữa.
Tôn Hàn ngồi lên xe rồi gọi cho La Thông.
“Công tử”.
“Điều tra về ông chủ của công ti quảng cáo Long Thần giúp tôi, ngoài ra hẹn ông ta ra gặp tôi nói chuyện một lúc”.
“Công ti quảng cáo Long Thần? Rất nhiều quảng cáo của công ti tôi đều giao cho bên này phụ trách nên tôi thân với ông ấy lắm, nhất là quản lý mảng kế hoạch tên là Cố Đình của họ, cô ấy là một nhân tài xuất sắc trong lĩnh vực quảng cáo đấy”.
Sau khi lải nhải một hồi, La Thông mới phản ứng lại rồi hỏi: “Công tử, ông Nghiêm, à Nghiêm Tống đắc tội với cậu à?”
“Nếu ông ta dám làm như vậy, tôi đảm bảo sẽ khiến công ti của ông ta bay màu ngay! Nhưng… nhưng nếu không phải chuyện gì to tát, để tôi nhận lỗi với cậu thay ông ấy nhé!”
Có thể thấy La Thông và Nghiêm Tống có mối quan hệ khá thân thiết.
Tôn Hàn cau mày nói: “Không phức tạp thế đâu, ông cứ hẹn người ta cho tôi là được, tiện thể kể tôi nghe về ông ta đi, nghe nói ông ta sợ vợ lắm hả?”
Dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng Tôn Hàn vẫn có thể cảm thấy hình như La Thông hơi mất tự nhiên: “Công tử, không phải ông ấy sợ vợ, mà là bị vợ chèn ép tới bến”.
Tôn Hàn: “…”
“Công tử, tôi thân với Nghiêm Tống lắm nên không cần phải nghe ngóng đâu. Cậu chọn chỗ đi rồi tôi hẹn ông ấy cho, còn tình hình cụ thể của ông ấy thế nào thì tôi có thể nói rõ cho cậu biết”.
Giọng nói của La Thông có vẻ hớn hở.
Tôn Hàn thật sự không hiểu tại sao ông ta lại thấy vui?
…
Gần đến tối, Tôn Hàn đặt bừa một phòng bao trong khách sạn rồi gọi cho La Thông.
Chưa đến mười hai giờ, La Thông đã đến.
“Công tử, chắc khoảng nửa tiếng nữa là Nghiêm Tống đến”.
Tôn Hàn đẩy bao thuốc lá trước mặt qua rồi nói: “Ừm, ông ngồi đi”.
“Vâng”.
La Thông ngồi xuống rồi lấy một điếu thuốc ra châm, sau đó nói: “Nói ra thì cuộc sống của cái ông Tống này cũng… đè nén lắm…’
Sau khi nghe chuyện về giám đốc của công ti quảng cáo Long Thần, Tôn Hàn cứ buồn cười mãi thôi, đúng là thế giới rộng lớn, loại người nào cũng có.
Nếu nói tới quá trình phất lên của Nghiêm Tống thì không thể bỏ qua bà vợ Từ Kim Kiều được.
Thời trẻ, Nghiêm Tống đã lập nghiệp bằng công ti quảng cáo Long Thần, nhưng khi ấy chưa ăn nên làm ra được như bây giờ nên gần như ông ta đã nhận hết mọi mối làm ăn về quảng cáo của một nửa Mục Thành, thậm chí các huyện bên cạnh cũng có khá nhiều công ti làm quảng cáo liên hệ với Long Thần.
Khi ấy, việc kinh doanh của Nghiêm Tống mới phất lên, nhưng ông ta quá ôm đồm, quảng cáo nào cũng nhận, từ áp phích ven đường hay thậm chí thiết kế bao bì cho một hãng thuốc chống xuất tinh sớm cho đàn ông.
Mãi đến khi ông ta lọt vào mắt xanh của Từ Kim Kiều.
Từ Kim Kiều vốn là con của một nhánh phụ thuộc gia tộc lớn ở đây, xinh đẹp thì khỏi phải bàn, mà mạnh mẽ, xảo trá cũng không ai bằng.
Thời còn trẻ, trông Nghiêm Tống cũng sáng sủa, khi ông ta tới tham dự một bữa tiệc để mở rộng mối quan hệ thì đã lọt vào mắt xanh của Từ Kim Kiều.
Lúc đó, dù công ti của Nghiêm Tống không lớn, nhưng lợi nhuận hàng năm cũng tới mấy trăm nghìn, như vậy đã là rất khá ở Mục Thành rồi.
Dù Từ Kim Kiều từng nói với Nghiêm Tống chỉ cần họ kết hôn thì gia tộc nhà bà ta sẽ rót vốn đầu tư vào Long Thần.
Nhưng Nghiêm Tống không đồng ý.
Cuối cùng, Từ Kim Kiều đã dùng mọi mối quan hệ của gia tộc mình để chặn hết đường làm ăn của Long Thần, ép Nghiêm Tống vào đường cùng.
Bị ép quá nên Nghiêm Tống đành phải đồng ý.
Từ Kim Kiều không nuốt lời, lập tức nghĩ đủ mọi cách để kiếm năm triệu đầu tư vào cho công ti của Nghiêm Tống.
Hơn nữa, dù Từ Kim Kiều chỉ là con cháu của chi phụ, nhưng dẫu sao cũng là cô chủ của nhà họ Từ, Nghiêm Tống lấy Từ Kim Kiều rồi thì cũng có quan hệ với gia tộc này.
Nghiêm Tống vốn là người có tài, sau khi có nhà họ Từ giúp sức, ông ta càng phát triển mạnh hơn.
Đến nay, giá trị thị trường của quảng cáo Long Thần đã khoảng bảy, tám mươi triệu, gấp nhiều lần ngày xưa.
Đấy là còn vì có người khác trong nhà họ Từ cũng nhảy vào lĩnh vực này.
Nghiêm Tống vốn bắt đầu từ hai bàn tay trắng nên đạt được thành tựu như ngày hôm nay, ông ta đã rất hài lòng rồi.
Nhưng vợ ông ta thì ông.
Không phải bà ta chê Nghiêm Tống kiếm được ít tiền, mà là…
Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, Từ Kim Kiều là con cháu của chi phụ nên nhà họ Từ chỉ đầu tư tối đa năm triệu thôi.
Còn của hồi môn thì không có gì.
Vì thế, dù trông Từ Kim Kiều rất cao quý, nhưng lấy Nghiêm Tống xong, quần áo trang sức của bà ta đều do Nghiêm Tống mua cho.
Nhiều năm qua, Nghiêm Tống cật lực kiếm tiền, mở rộng công ti để Từ Kim Kiều có một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Vì quá vất vả nên sức khoẻ của ông ta yếu dần, không còn được như trước nữa.
Hơn nữa còn thường xuyên phải đi xã giao nên cũng phát tướng ra, chẳng còn vẻ đẹp trai như ngày nào.
Còn Từ Kim Kiều thì mới bốn mươi, độ tuổi hồi xuân như lang như hổ…
“Công tử, riêng năm nay thôi, Từ Kim Kiều đã lấy của Nghiêm Tống mấy triệu để bao nuôi trai trẻ ở bên ngoài rồi”.
“Nghiêm Tống cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng hễ động nói tới là Từ Kim Kiều doạ lôi người nhà ra, bảo rằng nếu ông ấy dám làm vậy thì bà ta sẽ lập tức khiến Long Thần phá sản ngay, đến lúc ấy không chỉ có Nghiêm Tống trắng tay, mà bố mẹ và con trai ông ấy cũng bị vạ lây”.
“Từ Kim Kiều còn không coi con trai của Nghiêm Tống là con của mình”.
“Từ Kim Kiều vừa muốn Nghiêm Tống nuôi mình, lại vừa muốn nuôi trai trẻ bên ngoài, bà ta đúng là loại phụ nữ trơ trẽn nhất mà tôi từng biết”.
Nhắc đến Từ Kim Kiều, đến La Thông còn thấy căm phẫn.
Chương 174: Công ty quảng cáo Long Thần
Dù Tôn Hàn chưa từng gặp Từ Kim Kiều, nhưng cũng có thể mường tượng ra phần nào sau khi nghe La Thông kể về người phụ nữ này.
Có lẽ bà ta cũng ngang ngửa với Lâm Mỹ Quyên.
Tôn Hàn hứng thú nhìn La Thông: “Có vẻ ông với Nghiêm Tống rất thân nhau nhỉ, sao ông không giúp ông ấy?”
La Thông cười khổ đáp: “Công tử, Nghiêm Tống là người rất tốt, nhưng hậu thuẫn của Từ Kim Kiều là nhà họ Từ, nên tôi… cũng không tiện nhúng tay vào”’.
Là ông ta không muốn dây, chứ không phải không thể đắc tội.
Dù nhà họ Từ rất có quyền thế đi chăng nữa, nhưng hậu thuẫn Thiên Cửu Môn của ông ta cũng đâu có vừa.
Nhưng chỉ có La Thông là người của Thiên Cửu Môn thôi, còn Nghiêm Tống thì không nên Thiên Cửu Môn chẳng có lý gì ra mặt cho ông ta cả.
Cốc cốc.
Cửa phòng bao vang lên tiếng gõ.
“Vào đi”.
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên khá mập mạp đeo kính bước vào: “Anh La, ngại quá, tôi bận chút việc nên đến muộn”.
“Anh thông cảm nhé…”
Người đó đương nhiên là Nghiêm Tống.
Nghe La Thông bảo có một nhân vật lớn muốn gặp mình, Nghiêm Tống nhanh chóng thu xếp công việc rồi đến ngay. Nhưng sau khi nhìn thấy nhân vật lớn này, ông ta thấy hơi bất ngờ, tại không nghĩ lại là một cậu trai trẻ thế này.
Nhìn thế nào cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
“Rồi, anh ngồi đi! Còn vị này thì anh cứ gọi là Tôn công tử”, La Thông giới thiệu đơn giản, chứ không nói sâu về thân phận của Tôn Hàn.
“Chào Tôn công tử”.
Tôn Hàn gật đầu.
Nghiêm Tống đã đến nên La Thông lập tức gọi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
“Không biết Tôn công tử muốn gặp tôi có việc gì?”, Nghiêm Tống thấy hơi bất an.
Người có thể khiến La Thông phải đối đãi với thái độ kính cẩn thế này chắc chắn có lai lịch không đơn giản.
Khéo còn là cậu ấm của một gia tộc lớn nào đó.
Vấn đề nằm ở chỗ người ta lại chỉ đích danh muốn gặp ông ta, thành ra ông ta cũng chẳng hiểu gì.
“Cố Đình là cô em gái đã lớn lên với tôi”, Tôn Hàn nói bâng quơ một câu.
Uỳnh!
Không chỉ có Nghiêm Tống thấy bất ngờ, mà La Thông cũng ngạc nhiên.
Cố Đình lại là em gái của Tôn Hàn ư?
Từ khi nào cô ấy lại có thân phận này vậy?
“Nghiêm Tống, anh có nghe rõ lời Tôn công tử nói không? Năng lực của cô Cố Đình thế nào thì cả tôi và anh đều rõ cả, tôi nghĩ anh nên thăng chức cho cô ấy đi”, La Thông nhanh chóng ra hiệu bằng ánh mắt.
Dù hiện giờ, chức vụ quản lý của Cố Đình đã là cao rồi, nhưng khi cô ấy trở thành em gái của công tử thì như vậy vẫn chưa ổn.
Song, Nghiêm Tống lại ảo não nói: “Cố Đình…. cô ấy bị đuổi việc rồi”.
“Cái gì? Anh Nghiêm, anh có bị hâm không đấy? Anh không biết năng lực của cô ấy thế nào hay sao mà lại đuổi việc hả? Hồ đồ rồi đúng không?”
La Thông thật sự thấy chấn động.
Dù không liên quan đến công tử, nhưng nếu Nghiêm Tống không bị điên thì sẽ không bao giờ tự đào hố chôn mình bằng cách đuổi việc Cố Đình.
Quảng cáo của công ty La Thông luôn do Cố Đình phụ trách, nhưng chưa từng có gì sai sót cả.
Long Thần không trọng dụng một nhân tài thế này, mà lại đuổi việc ư?
Nghiêm Tống chỉ biết cười khổ lắc đầu rồi nhìn Tôn Hàn.
Quản lý mảng kế hoạch là một vị trí rất quan trọng trong công ty, nên ông ta cũng biết chuyện Từ Phúc Dương đuổi việc Cố Đình.
Lý do là gì thì ông ta cũng nắm rõ.
Nên càng không biết phải giải thích thế nào.
Nghiêm Tống không biết Tôn công tử đang ngồi trước mặt mình có lai lịch ra sao, bèn nói: “Tôn công tử, nếu anh trách tội thì Long Thần sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ bỏ năm trăm nghìn tiền túi ra để bù đắp cho cô Cố”.
“Còn nếu cậu muốn tôi cho cô Cố quay lại công ty thì thành thật xin lỗi. Tôi không ngại nói thẳng với cậu, hiện giờ tôi cũng không còn làm chủ công ty quảng cáo Long Thần nữa rồi”.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn không có thái độ gì, còn La Thông thì nghe không lọt lỗ tai.
Ông ta tức tối trách mắng: “Ông điên mẹ nó rồi đúng không? Công ty của mình mà mình không làm chủ thì ai đây?”
“Haizz!”
Nghiêm Tống thở dài rồi tự giễu nói: “Từ Phúc Dương”.
“Anh cũng biết chuyện nhà tôi rồi đấy, tôi phải sống áp bức thế nào, anh còn lạ gì nữa”.
“Từ Kim Kiều sợ tôi ngọc nát đá tan, khiến bà ta mất đi nguồn trợ cấp nên đã nhờ người nhà họ Từ giúp đỡ, cướp quyền quản lý công ty của tôi rồi. Bây giờ, ngoài mặt thì tôi vẫn là chủ của Long Thần, nhưng thực chất công ty do Từ Phúc Dương điều hành rồi”.
“Nếu không anh tưởng tôi lại để một tên khốn dốt nát như Từ Phúc Dương ngồi vào ghế phó tổng sao?”
La Thông nhất thời im bặt.
Nghiêm Tống không kể nên ông ta cũng không quan tâm đến chuyện của quảng cáo Long Thần, vì thế không hề biết công ty này đã đổi chủ rồi.
La Thông nhìn Nghiêm Tống với đầy vẻ thương cảm.
Sau đó ông ta lại nhìn Tôn Hàn với vẻ hi vọng.
Từ Kim Kiều có nhà họ Từ chống lưng nên ông ta cũng không thể giúp được gì.
Nhưng nếu công tử lên tiếng thì nhà họ Từ cỏn con đó…
“Phù!”
Nghiêm Tống thở ra một hơi, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhìn Tôn Hàn với vẻ thành khẩn.
“Tôn công tử, Cố Đình đã lập được không ít công lao cho công ty của tôi nên tôi cũng có tính toán cho chuyện này rồi”.
“Tôi biết số tiền này chẳng là gì với cậu cả, mà nó cũng không đủ để xoá bỏ sự hổ thẹn của tôi với cô ấy, nhưng chẳng giấu gì cậu, giờ tôi chỉ có thế đền bù cho cô ấy bằng này thôi”.
“Mà cũng chỉ có vậy, tôi mới có thể bày tỏ sự hổ thẹn của mình với cô ấy”.
Một người khiến La Thông phải khúm núm chắc chắn không để mắt tới số tiền cỏn con này.
Tôn Hàn cau mày nói: “Ông có muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình không?”
Nghe thấy vậy, La Thông lập tức mừng ra mặt.
Nhưng Nghiêm Tống lại hoảng hốt hỏi: “Tôi, tôi không hiểu ý của cậu”.
Không phải ông ấy không tin, mà là không dám tin.
Đoạt lại mọi quyền hành từ tay Từ Kim Kiều dễ vậy sao?
Thấy thức ăn đã được mang lên, Tôn Hàn mở một chai rượu rồi từ tốn nói: “Tối nay cứ uống thật say với tôi rồi ngày mai, ông hãy tổ chức một cuộc họp, sau đó mời tất cả những người gây trở ngại cho ông đến”.
“Đương nhiên bao gồm cả người nhà họ Từ nghe có vẻ rất ghê gớm ấy”.
“Còn lại thì tôi sẽ xử lý thay ông”.
Chuyện này…
Nghiêm Tống không tin vào tai mình nên vô thức nhìn sang La Thông, Tôn công tử này có lai lịch thế nào mà dám phát ngôn mạnh miệng như vậy?
La Thông lập tức rót đầy một chén rượu đưa tới rồi nói: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Mau uống cạn chén này rồi cảm ơn Tôn công tử đi”.
“Tông công tử, tôi uống cạn trước, còn cậu tuỳ ý nhé”.
Đến La Thông còn nói vậy nên Nghiêm Tống không chần chừ nữa, nhanh chóng nhận lấy chén rượu rồi uống một hơi hết sạch.
Chín giờ sáng ngày hôm sau.
Cuối cùng thì sương mù đã tan trên bầu trời của Mục Thành.
Cố Đình cũng mỉm cười.
Hôm nay sẽ có mặt trời thật rồi.
“Cố Đình, có chuyện gì à mà con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười ngây ngốc thế?”, Cố Hải Hà hỏi.
Trong một tiếng, Tiểu Đình đã thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tám lần rồi.
Ông ấy thật sự không hiểu trên trời có thứ gì mà con gái mình cứ nhìn miết thế?
Cố Đình ngoảnh lại cười đáp: “Bố, bố không hiểu đâu”.
Đương nhiên Cố Hải Hà không hiểu, vì Tôn Hàn đã nói với cô ấy rằng hôm nay khi mặt trời mọc, mọi khổ đau của cô ấy sẽ biến mất.
Nhưng…
Cố Đình nhìn bố mình đang ngồi trên xe lăn rồi lại hơi xụ mặt xuống.
Mặt trời đã ló dạng, nhưng nỗi khổ của cô ấy vẫn còn.
Cô ấy không trách Tôn Hàn lừa mình, vì việc của cô ấy thật sự rất phiền phức.
Lúc này, điện thoại chợt đổ chuông.
Cố Đình lấy điện thoại ra thì thấy là Tôn Hàn gọi đến, làm cô ấy nhất thời suy nghĩ vẩn vơ.
Lẽ nào… Tôn Hàn không hề lừa cô ấy, anh đã giải quyết mọi rắc rối cho cô ấy rồi?
Cố Đình nghe máy.
“Mười giờ, em đến công ty quảng cáo Long Thần nhé”.
Chương 175: Chạm mặt ở đại sảnh
Công ty quảng cáo Long Thần cũng không phải là công ty quá lớn, cả văn phòng công ty nằm trên tầng sáu toà nhà văn phòng ở một khu vực sầm uất của Mục Thành.
Nhưng dù sao cũng là ở Mục Thành, nên cũng không được xem là công ty nhỏ.
Chín giờ sáng.
Ông chủ công ty Nghiêm Tống đã đến, Âu phục phẳng phiu không một nếp nhăn, tinh thần phấn khởi, tác phong nghiêm chỉnh.
Đây là một hình ảnh rất khác thường.
Từ Phúc Dương đến nhậm chức phó tổng giám đốc đã được nửa tháng. Về cơ bản, nhân viên cả công ty đều biết quảng cáo Long Thần hiện nay do Từ Phúc Dương phụ trách.
Còn ông chủ Nghiêm Tống đã thành bù nhìn từ lâu, hữu danh vô thực..
Lần nào Nghiêm Tống đến công ty cũng có bộ dạng như cà tím ướt sương, không hề có chút tinh thần nào.
Nửa tháng qua, Từ Phúc Dương khiến công ty trở nên rối tinh rối mù. Cũng chính vì điều này, không ít nhân viên kỳ cựu đã từng chinh chiến cùng Nghiêm Tống đã rút khỏi công ty.
Công ty đã đến bờ tuyệt vọng.
Nghiêm Tống nhìn người em vợ Từ Phúc Dương đang từ từ phá huỷ công ty mà mình đã tốn bao tâm huyết gây dựng, cảm thấy rất đau lòng.
Vì lẽ ấy, Nghiêm Tống mới mang đến cho người khác một cảm giác chán chường và già cỗi như vậy.
Cả người Nghiêm Tống không còn phong thái của người lèo lái quảng cáo Long Thần năm xưa nữa!
Nhưng hôm nay, phong thái ấy đã quay lại rồi.
Chẳng lẽ là vì thanh niên đang đi ngay phía trước ông ta?
Nhưng thanh niên kia ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn thì hình như đâu có điểm gì đặc biệt nữa nhỉ?
“Thông báo cho tất cả quản lý cấp cao của công ty, đúng mười giờ sẽ tổ chức cuộc họp toàn thể!”, Nghiêm Tống ra lệnh khi đi ngang thư ký.
Cô thư ký này tên Từ Hy, cũng mang họ Từ, nhưng quan hệ với nhà họ Từ không gần lắm, thuộc dạng họ hàng đã quá năm đời.
Thế nhưng Từ Hy cũng là người của Từ Kim Kiều.
“Tổng giám đốc Nghiêm, chuyện tổ chức buổi họp này có cần hỏi ý phó tổng giám đốc Từ không ạ?”, Từ Hy lúng túng hỏi.
Nghiêm Tống lập tức nổi giận, vừa trừng mắt nhìn Từ Hy vừa gằn từng chữ, “Cậu ta là phó tổng giám đốc còn tôi mới là tổng giám đốc, tôi mở cuộc họp mà phải cần thông báo với cậu ta à?”
“Nhưng cô có thể liên lạc với cậu ta, cũng phải tham dự cuộc họp!”
Sau một lúc chất vấn và dặn dò Từ Hy, Nghiêm Tống mới nhìn sang Tôn Hàn bằng ánh mắt cung kính, “Cậu Tôn, xem ra Từ Phúc Dương vẫn chưa đến công ty. Hay là vào phòng làm việc của tôi ngồi một lát nhé?”
“Ừ”.
Rồi Tôn Hàn và Nghiêm Tống lần lượt bước vào phòng tổng giám đốc.
Ngay sau đó, cả đại sảnh văn phòng trở nên ồn ào.
“Mấy cô cậu có thấy hôm nay tổng giám đốc Nghiêm rất khác không?”
“Mạnh mẽ oai nghiêm, đây chính là khí khái của tổng giám đốc Nghiêm ngày xưa đấy!”
“Khí khái thì khí khái, nhưng bây giờ ai cũng biết Từ Kim Kiều muốn chiếm công ty làm của riêng, người ta là người nhà họ Từ, liệu tổng giám đốc Nghiêm có giành được không?”
“Nếu không giành được thì chắc tôi cũng không ở lại công ty được nữa. Cô không biết đâu, Từ Phúc Dương hay híp mắt nhìn tôi, trông gian lắm…”
“Cũng chưa chắc. Cô có thấy thanh niên trông rất quý tộc kia không? Tổng giám đốc Nghiêm còn gọi anh ta là ‘cậu Tôn’ đấy, có khi đó chính là chỗ dựa mà tổng giám đốc Nghiêm tìm được!”
“Ha ha, chỉ là một thanh niên thôi, có đấu lại nhà họ Từ không?”
Nhân viên ở đại sảnh công ty đều xôn xao bàn tán.
Còn Từ Hy đã đi sang một bên để gọi điện cho Từ Phúc Dương.
“Mới sáng sớm mà sao cưng đã gọi cho tôi thế?”, giọng nói lười nhác của Từ Phúc Dương vang lên từ bên kia đầu dây.
“Phó tổng giám đốc Từ, hôm nay tổng giám đốc Nghiêm đã đến công ty, khí thế ngời ngời, còn dẫn theo một thanh niên nữa, bảo là đúng mười giờ sẽ mở cuộc họp. Xem ra tổng giám đốc Nghiêm muốn giành lại quyền hạn đấy ạ!”
“Nghiêm Tống à, ha ha, có chị tôi ở đây, anh ta có thể làm nên trò trống gì được chứ? Thôi được rồi, tôi cũng muốn xem anh ta chơi trò gì. Để tôi gọi cho chị tôi”, Từ Phúc Dương rất dửng dưng.
Còn hai mươi phút nữa là đến mười giờ.
Tất cả quản lý cấp cao của công ty đều đã đến phòng họp.
Lúc này, Cố Đình cố tình mặc một bộ Âu phục tinh tươm và đang đứng ở bên ngoài cánh cửa thuỷ tinh, trong lòng hơi lo lắng.
Nhưng đã có rất nhiều nhân viên đã trông thấy Cố Đình - nhân tài được công ty xem trọng nhưng đã bị Từ Phúc Dương đuổi cổ.
Ai nấy đều thấy kỳ lạ.
“Sao hôm nay Cố Đình lại về đây thế?”
“Không lẽ cô ấy đã thoả hiệp với Từ Phúc Dương?”
“Khó nói lắm nhé. Các cô nghĩ xem, ở Mục Thành này làm gì dễ kiếm được chỗ có lương tháng mấy chục nghìn tệ? Cố Đình thoả hiệp cũng là chuyện bình thường”.
Vốn dĩ công ty không lớn lắm, những tiếng rì rầm nhỏ to của đám nhân viên, Cố Đình đều nghe thấy cả. Cô ấy đã có ý muốn ngoảnh đầu bỏ đi.
Nhưng nghĩ đến Tôn Hàn đã bảo mình đến đây, Cố Đình bèn cắn răng, kiên định bước vào đại sảnh văn phòng.
Thật không may, đúng lúc này, Từ Phúc Dương đang cùng người phụ nữ mập mạp Từ Kim Kiều bước vào.
“Ối, Cố Đình, xem ra em đã nghĩ kỹ rồi nhỉ. Chỉ khi nào đồng ý với điều kiện của tôi thì em mới sống sung sướng được thôi!”
Thấy Cố Đình xuất hiện, Từ Phúc Dương bèn cho rằng đối phương không nỡ từ bỏ vị trí ở phòng kế hoạch nên đã chấp nhận sà vào vòng tay của ông ta.
Thế này thì tốt quá rồi.
Ngay cả người chị Từ Kim Kiều của ông ta cũng biết đến năng lực của Cố Đình. Bà ta thậm chí còn mắng Từ Phúc Dương một trận sau khi ông ta sa thải Cố Đình, còn bắt Từ Phúc Dương mời Cố Đình quay lại công ty.
Không có Cố Đình, ai sẽ phụ trách việc lập kế hoạch quảng cáo cho các khách hàng lâu năm của quảng cáo Long Thần đây?
Ý định của Từ Kim Kiều khi để ông ta nắm giữ công ty là muốn phung phí doanh thu của quảng cáo Long Thần, chứ không phải là huỷ hoại công ty.
Từ Phúc Dương cũng nhận định rằng Cố Đình sẽ thoả hiệp với điều kiện của mình, nên mới nắm chặt không buông như thế. Khi Cố Đình đi phỏng vấn ở Phong Hành, ông ta đích thân đến đó, chi ra một khoản lớn để hối lộ người quản lý phụ trách tuyển dụng của họ, mới chặn được Cố Đình ngay trước cửa.
Hôm nay thấy Cố Đình đến công ty, tâm trạng của Từ Phúc Dương lập tức vui như mở hội.
Cố Đình không chỉ xinh đẹp, mà có có năng lực xuất sắc.
Nghĩ đến chuyện Cố Đình giải quyết những vấn đề khó khăn giúp ông ta vào ban ngày, rồi làm ấm giường vào ban đêm, tâm trạng của Từ Phúc Dương trở nên khoan khoái vô cùng.
Nhưng Cố Đình nhìn thấy Từ Phúc Dương thì tâm trạng không tốt một chút nào. Cô ấy lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, “Anh nói bậy bạ gì vậy, Từ Phúc Dương? Muốn tôi đồng ý với điều kiện của anh sao, nằm mơ đi!!”
Không phải vì thoả hiệp nên mới đến đây à?
Từ Phúc Dương kinh ngạc mất một lúc, ngay sau đó đã cười khẩy, “Thế thì đến công ty chúng tôi làm gì? Cút đi!”
Người phụ nữ trung niên để tóc uốn xoăn tên Từ Kim Kiều lập tức quở trách Từ Phúc Dương, “Sao cậu lại ăn nói với Cố Đình như thế? Cố Đình à, cô cứ về công ty làm việc đi. Không cần bận tâm đến lời Từ Phúc Dương!”
“Chị!!”
Từ Phúc Dương cuống lên. Tuy ông ta biết Từ Kim Kiều không nỡ để một nhân tài giỏi kiếm tiền cho công ty như Cố Đình rời đi, nhưng Từ Kim Kiều làm như vậy ngay trước mặt nhân viên thì có khác gì vả vào mặt ông ta đâu?
“Cậu muốn ngủ với cô ta cũng được thôi, nhưng cậu có từng nghĩ cách chưa? Ép buộc như thế này à? Chỉ cần Cố Đình ở công ty, cậu có thể nghĩ ra vài thủ đoạn nho nhỏ, nắm được thóp cô ta làm tổn hại lợi ích công ty gì đó chẳng hạn. Thế thì cô ta còn dám từ chối cậu sao?”, Từ Kim Kiều nhỏ giọng rủ rỉ vào tai Từ Phúc Dương.
Đôi mắt của Từ Phúc Dương lập tức loé lên ý cười gian manh, sao ông ta lại không nghĩ ra được kế này cơ chứ.
Theo như lời Từ Kim Kiều nói, muốn Cố Đình trèo lên giường ông ta quả thật không khó!
Ngay lập tức, Từ Phúc Dương bày ra vẻ nhân từ, trịch thượng nói, “Cố Đình, nếu chị tôi đã nói như thế thì em cứ quay về đi”.