Đương nhiên là hai mẹ con Tạ Phương đánh hơi tìm đến rồi.
Chuyện Tôn Hàn khuyên góp hai mươi triệu trong buổi tiệc khuyên góp tối qua của trường Nhất Trung đã nổi như cồn.
Thì sao hai mẹ con họ không biết cho được.
Bọn họ lập tức thấy nghi hoặc vì nghe cái tên Tôn Hàn này quen quá.
Không phải người anh trai đi tù vì phạm tối cưỡng hiếp của Từ Tiểu Bân chứ?
Dù mẹ con họ nghĩ khả năng trùng họ tên là rất cao, nhưng sáng sớm nay vẫn mò đến đây, vì ngộ nhỡ là sự thật thì sao?
Kết quả là khả năng thấp nhất đã xảy ra.
Anh trai của Từ Tiểu Bân chính là người đại gia giàu có đó.
Hai mẹ con họ mừng muốn chết, ban đầu họ cứ ngỡ Từ Tiểu Bân chỉ là một chàng trai bình thường thôi, ai dè cậu ta lại có một người anh trai nhiều tiền như vậy.
Anh trai giàu thế này thì em trai có nghèo nổi không?
Vì thế, đương nhiên thái độ của mẹ con họ với Từ Tiểu Bân đã hoàn toàn khác trước.
“Tiểu Bân, cháu nói gì thế? Cô và Nhã Nhi đến bàn chuyện hôn sự của hai đứa mà!”
Tạ Phương nhanh chóng lôi chuyện hôn sự ra, trong lòng hạ quyết tâm phải chốt chuyện này trong hôm nay, kẻo đêm dài lắm mộng.
“Chuyện này có vẻ hơi vội đấy”, Từ Tiểu Bân vô thức cau mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Nếu là trước kia bảo lấy Lâm Nhã Nhi, đương nhiên cậu ta sẽ đồng ý ngay.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại thấy Lâm Nhã Nhi không xứng với mình.
“Vội gì nữa? Hai đứa mau kết hôn rồi sinh một đứa cháu đích tôn kháu khỉnh đi cho mẹ cháu bế bồng, đấy mới là chuyện tốt! Hai đứa còn nhỏ nữa đâu, đừng trì hoãn thêm nữa”.
“Bà thông gia thấy tôi nói có đúng không?”
Tạ Phương càng thúc giục hơn, bà ta phát hiện Từ Tiểu Bân định đổi ý và giãn ra rồi, khéo hôn sự bất thành mất.
Vì thế bà ta đành hỏi ý Dương Dung đang ở trong bếp, Dương Dung có vẻ bối rối. Giờ Tôn Hàn rạng danh rồi, chuyện gia đình họ phất lên theo là điều chắc chắn.
Thật lòng mà nói, bà ta bắt đầu soi mói cô con dâu Lâm Nhã Nhi này rồi.
Nhưng Tạ Phương đã nói trúng tim đen của Dương Dung, đúng là bà ta đang rất mong được bế cháu.
Nếu chuyện của Tiểu Bân và Lâm Nhã Nhi không thành thì có trời mới biết khi nào con trai bà ta mới tìm được một đối tượng khác, vậy bà ta phải chờ đến khi nào để được bế cháu đích tôn đây?
“Chuyện này để Tiểu Bân tự quyết, tôi cũng không muốn can dự vào”.
Dương Dung không biết làm sao nên đẩy hết sang cho Từ Tiểu Bân.
Tạ Phương lại nói với Tôn Hàn: “À, quyền huynh thế phụ, Tôn Hàn, cậu thấy sao?”
Tôn Hàn cười đáp: “Tôi không liên quan đến chuyện này”.
“Ơ kìa, sao cậu lại nói thế? Cậu là anh trai của Tiểu Bân cơ mà, ngoài cậu ra thì còn ai quyết định được chuyện này nữa? Thật ra bên nhà chúng tôi cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là chuyện sính lễ thôi, trước vốn năm trăm nghìn là rất phù hợp rồi”.
“Nhưng giờ thân phận của cậu đã khác, nếu em trai kết hôn mà có năm trăm nghìn tiền sính lễ thì nghe hơi kỳ, bạn cậu tới dự hôn lễ mà biết được thì cậu cũng khó ăn nói. Tôi thấy hay là nâng cao tiền sính lễ lên một chút cho thoả đáng nhỉ…”
Tạ Phương tự làu bàu không ngưng nghỉ, nhưng ý tứ chỉ có một, đó là tiền sính lễ.
Tôn Hàn cậu giàu như vậy, tôi không tăng tiền sính lễ cho em trai cậu thì cho ai giờ?
Tôn Hàn nghe không lọt lỗ tai nên lạnh giọng đáp: “Bố tôi mất rồi nhưng mẹ tôi vẫn còn, bà cứ tìm mẹ tôi mà bàn chuyện hôn sự của Tiểu Bân. Tôi chỉ là anh trai thôi, chuyện sính lễ chưa đến lượt tôi phải lo”.
“Ngoài ra, cô Tạ này. Hôm nay, tôi về là để dùng bữa với cả nhà, vì tối nay là tôi rời khỏi Mục Thành rồi. Chuyện hôn sự thì các người để hôm khác tính đi, không nhất thiết phải là hôm nay đâu, tôi nghĩ hai mẹ con bà hôm khác đến đây đi”.
Tôn Hàn hạ lệnh đuổi khách.
Nụ cười trên mặt của Tạ Phương cứng đờ, bà ta không ngờ anh trai của Từ Tiểu Bân lại có thái độ cứng nhắc như vậy.
“Cái cậu này… Bà thông gia, bà nói Tôn Hàn nhà bà một tiếng đi, chúng ta là thông gia rồi, chứ có phải người ngoài đâu”.
Nhưng lần này, Dương Dung không sợ Tạ Phương nổi giận nữa, biết Tôn Hàn đang bực mình, bà ta vội nói: “Chị Tạ, hay để hôm khác rồi hai mẹ con chị đến đây đi. Hôm nay, đúng là nhà tôi ăn cơm gia đình”.
Cuộc sống sau này của bà ta và Từ Tiểu Bân trông cậy hết vào Tôn Hàn.
Bây giờ, Dương Dung có thể đối đầu với bất kỳ ai, trừ Tôn Hàn.
Lâm Nhã Nhi đầy vẻ tủi thân, cô ta không thể ngờ có ngày mình bị Từ Tiểu Bân hắt hủi như vậy.
Cô ta tự mò đến tận cửa mà vẫn bị người ta đuổi đi.
Không nhịn được nữa, Lâm Nhã Nhi hỏi thẳng Từ Tiểu Bân: “Từ Tiểu Bân, anh là đàn ông thì nói gì đi chứ, anh định đuổi hai mẹ con tôi đi ư? Có phải chúng tôi không có suất trong bữa cơm gia đình nhà anh không?”
Lâm Nhã Nhi tin thấy mình tức giận thế này, chắc chắn Từ Tiểu Bân sẽ nghĩ cách dỗ dành cô ta.
Thế là giải quyết được chuyện này.
“Hai người… về đi”.
Nào ngờ Từ Tiểu Bân lại nói vậy, đã thế mặt còn không chút lưu luyến.
“Từ Tiểu Bân, anh có thái độ gì thế hả? Anh không muốn lấy tôi nữa đúng không? Anh nói rõ ra đi, tôi nói cho anh biết…”
Lâm Nhã Nhi ngẩn ra một lúc, vì thấy quá tủi hờn nên cô ta không màng gì nữa.
“Nhã Nhi!”
Tạ Phương nhanh trí quát một tiếng, sợ chuyện hôn sự tan thành mây khói.
Ngoài Từ Tiểu Bân ra, còn đối tượng nào có một người anh giàu có thế này nữa.
“Đúng rồi, tại tôi và Nhã Nhi suy nghĩ không thấu đáo, đến quấy rầy đúng bữa cơm gia đình của nhà mình. Thế này đi, hai mẹ con tôi về đây, chuyện hôn sự để hôm khác bàn tiếp cũng được”.
“Nhã Nhi, đi thôi”.
“Mẹ”.
Lâm Nhã Nhi không vui, nhưng vẫn bị Tạ Phương lôi đi.
Sau khi hai mẹ con nhà họ đi về, căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn.
Từ Tiểu Bân đi đến cạnh Tôn Hàn rồi cười nói: “Anh, Lâm Nhã Nhi là vậy đấy, không biết nhìn xa trông rộng nên anh đừng trách nhé! Mà thôi, anh mặc kệ cô ấy đi, em luôn thấy cô ấy có tính tình rất tệ, bất quá em đổi cô em dâu khác cho anh cũng được”.
Thái độ này hoàn toàn thuận theo ý của Tôn Hàn.
“Việc của em không liên quan đến anh, nhưng… thôi, em tự suy nghĩ đi”.
Đúng là Tôn Hàn không ưng Tạ Phương, nhưng cũng không muốn vì thế mà khiến Từ Tiểu Bân và Lâm Nhã Nhi chia tay. Anh định nói Từ Tiểu Bân đừng bạc tình bạc nghĩa như vậy, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi, dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của cậu ta.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được bưng lên mâm.
Lâu lắm rồi, gia đình họ mới ngồi quây quần bên mâm cơm thế này.
Nhưng mỗi người lại có một suy tính riêng.
Từ Tiểu Bân bảo Tôn Hàn uống rượu, nhưng anh từ chối vì phải lái xe nên cậu ta đành thôi.
Chưa ăn được bao lâu, Dương Dung đã không nhịn được nói: “Tôn Hàn, hôm nay con đi luôn à? Sao gấp thế?”
Tôn Hàn đáp một cách qua loa: “Công ty có việc, con phải về”.
“Cũng đúng, kiếm tiền là việc lớn mà! Hay con mua một căn nhà ở Giang Châu cho em trai con đi, cả nhà cũng tiện đến chăm sóc con hơn”.
Mắt Từ Tiểu Bân lập tức sáng như đèn pha, một căn nhà khá một chút ở Giang Châu bét cũng phải mấy triệu đấy.
Chương 205: Còn phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của cậu ta
“Sao mẹ lại bắt anh cả mua nhà cho anh hai?”
Từ Hạ lập tức cảm thấy bất bình, Tôn Hàn có phải bố của Từ Tiểu Bân đâu, sao anh phải mua nhà cho em trai mình chứ?
Dương Dung lườm Từ Hạ như trách cô ấy nhiều chuyện.
Sau đó nói: “Tôn Hàn có thiếu tiền đâu, chỉ là một căn hộ nhỏ thôi mà, với anh nó chỉ như muỗi thôi. Một nơi chẳng liên quan như trường Nhất Trung nó còn tặng hẳn hai mươi triệu thì mua cho em trai một ngôi nhà có là gì?”
“Với lại, nếu Tiểu Bân có nhà ở Giang Châu, cả nhà chúng ta chuyển đến đó ở sẽ gần nhau hơn, muốn ăn chung bữa cơm cũng dễ, như vậy không tốt hay sao?”
Với Dương Dung mà nói thì Tôn Hàn mua một căn hộ ở Giang Châu cho Từ Tiểu Bân là một chuyện rất hiển nhiên.
“Mẹ, sang năm con sẽ đến tỉnh Tây rồi, không ở Giang Châu nữa”, lúc này, Tôn Hàn chợt bình thản nói một câu, đũa cũng đặt xuống.
Dương Dung không biết tại sao Tôn Hàn lại bỏ đũa xuống nên ngạc nhiên hỏi: “Con đến tỉnh Tây làm gì?”
“Làm việc! Trọng tâm công việc của năm sau nằm ở đó nên con không ở thành phố Giang Châu nữa”, Tôn Hàn bổ sung thêm.
“Thế… Thế con mua nhà cho em con ở tỉnh Tây cũng được. Ở đấy cũng tốt, mẹ nghe nói con gái ở đó xinh lắm, Tiểu Bân đến đó cho mở mang tầm mắt, nếu cưới được một cô vợ bản địa thì còn làm rạng ranh tổ tông ấy chứ”.
“Còn Lâm Nhã Nhi thì kệ đi”.
Trước kia, Dương Dung không dám nói câu này đâu, nhưng giờ thời thế khác rồi.
Từ Tiểu Bân cũng thấy rất vui, mẹ cậu ta nói quá đúng luôn.
Nếu có thể lấy một cô vợ tốt, thì ai thèm cưới cái loại con gái ở cái đất Mục Thành bé tẹo, đã thế còn xấu tính này nữa.
Nhưng nhà ở tỉnh đều có giá khoảng mấy triệu, nếu muốn chọn một căn kha khá chắc phải cỡ chục triệu.
Từ Tiểu Bân bắt đầu có suy nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
Nếu mua nhà ở tỉnh Tây, đương nhiên họ phải chọn một căn nhiều tiện nghi rồi.
Sau này, Từ Tiểu Bân cậu ta mà có nhà ở tỉnh Tây rồi thì sẽ không một ai trong đám bạn dám coi thường cậu ta nữa.
“Mẹ, mẹ đừng có chuyện gì cũng bắt anh cả lo nữa được không? Nhà ở tỉnh Tây đắt lắm, anh cả cũng… không có nghĩa vụ phải mua nhà cho anh hai!”, Từ Hạ thật sự không nhìn nổi nữa.
“Hơ, em nói thế mà nghe được à? Em được Tôn Hàn tặng cho sợi dây chuyền mấy chục triệu rồi lại chẳng nói thế, nhưng người làm anh hai này đã có gì chưa? Chưa có gì đâu ạ, anh cả giàu như thế, anh bảo anh ấy mua cho một căn nhà với xin ít tiền tiêu xài thì làm sao nào?”
“Nếu không có nhà mình thì anh cả chết đói trên đường lâu rồi”.
Từ Tiểu Bân bực mình nên hùng hổ nói.
Đây mới là mục đích thật sự của cậu ta, mua nhà chỉ là việc đầu tiên thôi, sau đó cậu ta còn phải vòi tiền nữa, mấy chục triệu chắc cũng thường thôi mà.
Bấy giờ, Tôn Hàn mới lên tiếng: “Mẹ, Tiểu Bân, con đã hiểu đại khái ý của hai người rồi. Hai người nghĩ tiền của con nhiều như lá trên cây nên lấy cho Tiểu Bân tiêu xài cũng là chuyện bình thường đúng không?”
Dương Dung tái mặt vì bị nói trúng tim đen, vì thế hơi lúng túng nói: “Mẹ không có ý đó, chỉ nghĩ người làm anh như con bây giờ giỏi giang rồi thì cũng nên chăm lo cho em trai mình một chút”.
Tôn Hàn mỉm cười gật đầu, đạo lý đúng là vậy, nhưng chưa bao giờ anh thấy Từ Tiểu Bân suy nghĩ cho người làm anh là mình.
Nói đúng hơn thì trong mấy năm anh ngồi tù, không một ai trong nhà đến thăm cả.
Sau khi về nhà thì anh lại chịu đựng mọi sự lạnh lùng và dè bỉu của em trai và mẹ nuôi.
Nhưng khi biết anh có tiền, họ lại muốn anh chăm lo cho em trai.
Thật lòng mà nói thì người ngoài nghe còn thấy nực cười nữa là.
Song sự thật lại chẳng buồn cười chút nào.
“Đúng là làm anh thì có nghĩa vụ phải chăm lo cho em, điều này không sai”, Tôn Hàn nói.
Dương Dunng và Từ Tiểu Bân lập tức hớn hở ngay, họ phục vụ Tôn Hàn suốt từ nãy đến giờ cũng chỉ chờ câu nói này thôi.
Từ Hạ vội vàng hô lên: “Anh”.
Cô ấy còn lạ gì tính cách của Dương Dung và Từ Tiểu Bân nữa.
Chỉ cần Tôn Hàn đồng ý, hai người họ sẽ bám riết lấy anh, không lột vài lớp da của anh xuống sẽ không thôi.
Hai mẹ con Từ Tiểu Bân chẳng khác nào con sói đói khát.
“Anh này, hay em đến tỉnh Tây cho mở mang tầm mắt nhé! Em không yêu cầu cao đâu. Chỉ cần một ngôi nhà với anh mở cho em một công ty là được, việc còn lại em sẽ tự làm, không phiền anh nữa”.
“Em chịu khổ được”.
Từ Tiểu Bân nói như thật.
Dương Dung cũng nghĩ vậy, cả đời bà ta có nằm mơ cũng không ngờ con trai mình có thể mở công ty riêng và làm sếp.
Nhưng giờ, chuyện này sắp thành hiện thực rồi.
“Chuyện này anh không giúp em được rồi”, Tôn Hàn đột nhiên thò tay vào túi áo rồi lấy một tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn ra rồi nói: “Đây là năm triệu, Tiểu Bân muốn mua mấy căn nhà ở Mục Thành rồi cho thuê hay mở công ty thì tuỳ, hay dùng làm tiền sính lễ cũng được”.
“Nói chung muốn tiêu sao thì tiêu, người làm anh này chỉ giúp được đến đây thôi”.
Năm triệu.
Với Từ Tiểu Bân mà nói thì đây là một số tiền trên trời, nhưng lúc này mặt cậu ta trông rất khó coi, không hề muốn nhận chút nào.
Cậu ta thấy mình như bị sỉ nhục.
“Anh, anh đừng ki bo thế chứ! Năm triệu thì làm được cái gì? Anh tặng Từ Hạ một chiếc dây chuyền hơn ba mươi triệu cơ mà, anh làm thế này là bên trọng bên khinh đấy”, Từ Tiểu Bân cực kỳ bất mãn nói.
Tôn Hàn cười lạnh đáp: “Xem chừng con người em chẳng có chút bản lĩnh nào cả, tầm nhìn phải cao lên. Năm triệu đủ để thay đổi cuộc sống của em rồi mà em lại coi thường là thế nào?”
“Sở dĩ Từ Hạ được nhận chiếc dây chuyền ấy vì em ấy thật lòng coi anh là anh trai. Còn Từ Tiểu Bân, em đã bao giờ coi anh là anh của em chưa?”
Tôn Hàn chịu cho Từ Tiểu Bân năm triệu là quá nhân từ rồi, đúng ra với tính cách của anh và hành vi của hai mẹ con họ thì một xu anh cũng không cho đâu.
Nói ra chỉ thêm bực.
Tôn Hàn biết anh cho Từ Tiểu Bân từng này tiền, có thể sẽ khiến gia đình xào xáo và nảy sinh mâu thuẫn, vì lòng tham của con người vốn không đáy.
Nhưng anh không sợ Từ Tiểu Bân và Dương Dung trở mặt.
“Tôn Hàn, con nói vậy là quá đáng đấy, con mắt nào của con thấy Tiêu Bân không coi con là anh trai ruột hả? Hôm nay con về, là ai vội vã chạy ra đón?”, Dương Dung cao giọng nói với vẻ giận dữ.
Nếu không biết Tôn Hàn có tiền, liệu Từ Tiểu Bân có làm vậy không?
Tôn Hàn đã quá rõ tài nói điêu không chớp mắt của mẹ nuôi mình, nên anh cũng không lấy làm lạ.
Tôn Hàn chẳng buồn giải thích mà nói luôn: “Giờ kinh tế của con đang khó khăn nên chỉ có vậy thôi, lấy hay không thì tuỳ”.
“Cứ cầm trước đã, sau rồi tính tiếp”, Dương Dung nháy mắt ra hiệu cho Từ Tiểu Bân rồi nhìn Tôn Hàn nói: “Giờ con không có nhiều tiền nên mẹ có thể thông cảm, năm triệu thì năm triệu. Nếu sau này em trai con gặp khó khăn, con phải giúp nó tiếp đấy”.
Câu nói này chẳng khác nào một vòng lặp vô hạn.
Tiền tiêu bao nhiêu chẳng hết.
Theo ý của Dương Dung thì Tôn Hàn còn phải chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của Từ Tiểu Bân.
Chương 206: Chấm dứt
Đây tất nhiên không phải là kết quả mà Tôn Hàn mong muốn.
Vậy nên anh thẳng người dậy, trịnh trọng nói, “Mẹ à, con nghĩ mẹ hiểu sai ý con rồi”.
“Ý của con là, năm triệu này là số tiền duy nhất mà con cho em trai. Sau khi nhận hết số tiền này, từ nay về sau, con sẽ không đưa một xu nào nữa. Đương nhiên, con sẽ đưa thẻ cho mẹ và sai người chuyển khoản mười nghìn tệ vào đó hằng tháng, đây là tiền dưỡng già của mẹ!”
Dù sao Dương Dung cũng là mẹ nuôi của anh, anh cũng là đứa trẻ đã lớn khôn trong gia đình này.
Vì vậy, dù mẹ nuôi có bán miếng ngọc bội liên quan đến xuất thân của Tôn Hàn, dù việc bà ta bán Từ Hạ vì một triệu tiền sính lễ khiến lòng dạ anh nguội lạnh, thì anh cũng không thể bỏ mặc Dương Dung, lại càng không thể cắt đứt quan hệ với bà ta.
Nhưng những gì anh làm được, cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Chỉ là, Tôn Hàn đã tặng Ngôi Sao Mộng Ảo trị giá hơn ba mươi triệu cho Từ Hạ trong ngày cưới.
Anh còn có thể quyên góp ngay hai mươi triệu trong buổi tiệc quyên góp của Nhất Trung.
Thế nên, việc anh cho Từ Tiểu Bân năm triệu và mười nghìn tiền phụng dưỡng hằng tháng, không hề thoả mãn được lòng tham của mẹ con họ.
Sắc mặt của Dương Dung lập tức sa sầm. Bà ta chỉ tay vào di ảnh bố nuôi đang treo trên tường, “Tao thấy tao đã nuôi nhầm một kẻ vô ơn rồi! Nếu ngày xưa tao và bố mày không nhận nuôi mày thì mày đã lang thang đói chết ngoài đường, làm sao giàu được như hôm nay!”
“Mày tự hỏi lương tâm xem, mày sống như vậy có dám nhìn mặt bố nuôi không?!
Tôn Hàn thực sự không muốn tranh luận, nhưng có những lời nếu không nói ra, sẽ nghẹn mãi trong cổ họng.
“Mẹ à, khi con được đưa đến ngôi nhà này, bố mẹ đều nhận được phí nuôi dưỡng. Thế nên việc mẹ nuôi con khôn lớn, không thể xem là con nợ ân tình của mẹ”
“Làm gì có chuyện đấy?!”, Dương Dung vô thức phủ nhận, nhưng ánh mắt lại có phần lảng tránh.
“Trước khi ra đi, bố đã nói với con cả rồi. Còn một chuyện mà mẹ vẫn chưa biết, ấy là miếng ngọc bội mà mẹ bán cho ông chủ cửa hàng trang sức Minh Ngọc, thực tế là con nhờ ông ta mua. Một triệu hai trăm nghìn, là do con bỏ ra”.
“Nhưng lúc con hỏi mẹ về miếng ngọc bội ấy, mẹ đã nói gì? Mẹ bảo là mất rồi, không thấy đâu nữa’.
“Con không hề tính toán những chuyện này với mẹ. Nhưng năm triệu mà con cho Tiểu Bân ít thật ư? Không cần hỏi bố, con cũng tin bố sẽ hiểu con”.
Tôn Hàn nói một tràng dài, khiến sắc mặt Dương Dung trắng bệch, không phản được câu nào.
“Năm mươi triệu! Chỉ cần mày cho Tiểu Bân năm mươi triệu, sau này mẹ con tao sẽ không đòi tiền mày nữa!”, dẫu vậy, Dương Dung vẫn không từ bỏ ý định bòn rút tiền từ Tôn Hàn.
Cũng chỉ vì muốn giành được lợi ích tốt nhất cho con trai bà ta!
Từ Hạ không nhìn tiếp được nữa, cô ấy không ngờ mẹ mình vì tiền lại có thể mặt dày đến thế.
Năm mươi triệu, đúng là dám đòi hỏi thật!
Anh cả cũng chẳng nợ nần gì anh hai.
Nếu muốn tính nợ, thì năm xưa anh cả đã bỏ học từ năm mười sáu tuổi để đi làm ở công trường, chính vì kiếm tiền nuôi anh hai ăn học.
Có thể nói, học phí học đại học của Từ Tiểu Bân đều do một mình anh cả gánh vác.
Anh hai không những không biết ơn, mà còn tiếp tục đòi tiền từ anh cả, hệt như một con quỷ hút máu người.
Có kẻ làm em trai nào mà lại hành xử như thế không?
“Hai người đủ rồi đấy! Anh cả đã nợ nần gì hai người chứ, phải đưa hai người bao nhiêu tiền nữa đây?!”, Từ Hạ khóc lóc gào lên, tâm trạng gần như sụp đổ.
“Tiểu Bân mới là anh ruột của mày. Nó chỉ là một thằng anh khác họ thôi, mày có hiểu không hả!? Từ Hạ, mày không được phép lên tiếng nữa!”
Đã đi đến nước này, Dương Dung chẳng thèm che giấu nữa, đoạn nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, “Năm mươi triệu. Chỉ cần mày đưa năm mươi triệu cho Tiểu Bân, sau này gia đình tao sẽ không đòi mày một xu nào nữa!”
Giọng điệu của bà ta hệt như xem khoản tiền này là một món giao dịch.
Tình thân đã mất sạch từ lâu.
Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu, “Vậy thì một xu cũng không có”.
Soạt!
Từ Tiểu Bân lập tức hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy. Có năm triệu thì ít ra cậu ta vẫn có thể đổi đời, nhưng nếu không có xu nào thì tương lai của cậu ta biết đi về đâu đây?
Chẳng lẽ cuộc đời cậu ta sẽ mãi như thế này ư, muốn mua một bao thuốc lá tốt hơn cũng phải suy tính trước sau?
Không thể được!
Từ Tiểu Bân không biết tính sao, đành nhìn sang Dương Dung.
“Được thôi, không đưa tiền, vậy thì tao sẽ đem bán sợi dây chuyền của Từ Hạ, sau này gả nó cho một ông già để đổi lấy tiền sính lễ!”
“Chẳng phải mày thương Từ Hạ lắm sao, thế thì mày cứ ở đó nhìn tao huỷ hoại nó đi!”, Dương Dung độc địa nói.
Bà ta không tin mình không trị được một Tôn Hàn cỏn con.
Từ Hạ nhìn mẹ mình với ánh mắt bàng hoàng. Đây là mẹ cô ấy thật ư? Hay là một kẻ buôn người?
Những lời như vậy, mà bà ta có thể nói một cách hiên ngang đến thế.
Lúc này, sắc mặt của Tôn Hàn đã ngày càng tối lại. Anh trừng mắt giận dữ nhìn Dương Dung.
Tuy Dương Dung cảm thấy ánh mắt của Tôn Hàn rất đáng sợ, nhưng vẫn không hề e dè mà trợn mắt nhìn lại.
“Mẹ à, có lẽ mẹ đã nghĩ sai rồi. Con sẽ đưa em gái đến tỉnh lỵ. Còn về sợi dây Ngôi Sao Mộng Ảo kia, mẹ đừng mơ mộng nữa, tuy nó thuộc về em ấy nhưng con đã mua một phần bảo hiểm với giá cao ngất cho nó rồi. Nếu mẹ đem bán nó, con và em ấy chỉ cần đi báo án thôi, công ty bảo hiểm sẽ lập tức kiện mẹ. Nửa đời còn lại của mẹ, ngay cả tiền phụng dưỡng cũng sẽ được miễn đấy”.
“Mày…”
Dương Dung trợn trừng mắt, tựa như muốn phun ra lửa.
Không ngờ Tôn Hàn lại dám đối xử với mẹ nuôi như thế!
“Mày dám!!”
“Mẹ có thể thử xem”, Tôn Hàn không hề lảng tránh.
Nhẫn nhịn chỉ khiến mẹ nuôi và em trai anh được đằng chân lân đằng đầu.
Có lẽ Tôn Hàn của ngày trước sẽ không đành lòng trở mặt, nhưng sau sáu năm ở nhà giam phía Nam, Tôn Hàn không còn như xưa nữa.
Trái tim anh đã được giũa mài để cứng rắn như đá.
Nếu bọn họ không phải là người nhà, Tôn Hàn còn có thể ra tay dứt khoát hơn.
Dương Dung thực sự cho rằng mấy thủ đoạn vặt vãnh ấy có thể trị được Tôn Hàn, nhưng không ngờ bản thân bà ta mới biến thành trò cười.
Bây giờ, con bài duy nhất chính là con gái của bà ta.
Dương Dung nhìn Từ Hạ với vẻ mặt đáng thương, “Con gái à, con không nỡ rời khỏi Mục Thành, không nỡ rời xa mẹ phải không?”
Từ Hạ đã có một thoáng do dự, nhưng vẫn kiên quyết nói, “Con muốn đến tỉnh lỵ với anh cả, sau này rảnh rỗi sẽ thường xuyên về thăm nhà”.
Tiếp tục ở lại Mục Thành để mẹ bán cho Trương Tài hay Lý Tài nào đó ư?
Từ Hạ gần như không còn hy vọng gì vào gia đình này nữa.
Cuối cùng, Dương Dung không còn thủ đoạn nào khác, đành khóc rống lên.
“Có cần năm triệu hay không?”, lúc này, Tôn Hàn lại cất tiếng hỏi.
“Cần, cần ạ! Anh ơi, em cần năm triệu!!”, Từ Tiểu Bân cuống cuồng đồng ý.
Bộ dạng ấy chỉ khiến Tôn Hàn cảm thấy thêm phần khinh thường đứa em trai này.
“Nếu bây giờ em cứng cỏi và có bản lĩnh đàn ông một chút, từ chối khoản tiền này, người anh cả này sẽ đánh giá cao em hơn. Tiếc rằng, em lại không có dũng khí từ bỏ nó”.
“Năm triệu này, anh sẽ không cho không. Em và mẹ phải đồng ý với anh hai điều. Thứ nhất là từ nay về sau, không được can thiệp vào bất cứ chuyện riêng nào của Tiểu Hạ nữa, bao gồm cả việc em ấy quen bạn trai hay kết hôn”.
“Điều thứ hai, nếu không thực sự gặp khó khăn thì đừng tìm anh nhờ vả hay xin tiền”.
Dứt lời, Tôn Hàn đã đứng lên, nhìn về phía Từ Hạ, “Tiểu Hạ, chúng ta đi thôi”.
Chương 207: Trở về Giang Châu
“Mẹ…”
Từ Tiểu Bân nhìn tờ chi phiếu năm triệu, cảm thấy cực kỳ tồi tệ.
Chỉ có năm triệu.
Còn không bằng một phần mười dự tính của bọn họ!
Ngay lập tức, khuôn mặt Từ Tiểu Bân ngập tràn vẻ giận dữ.
Tôn Hàn giàu có đến thế mà lại keo kiệt với họ như vậy.
“Mẹ có thể làm gì đây? Tôn Hàn nó là thằng độc ác vô ơn, con cũng không thể bảo mẹ kề dao vào cổ nó!
Dương Dung cũng khổ sở hết cách, nhìn tấm chi phiếu bằng ánh mắt bất lực, đoạn thở dài, “Có còn hơn không. Có năm triệu này thì chuyện hôn nhân của con có thể giải quyết rồi. Hoặc là mua vài căn nhà ở Mục Thành để cho thuê trước, rồi cứ như vậy mà sống cho qua ngày”.
Tốt xấu gì cũng có năm triệu.
Tiểu Bân cũng miễn cưỡng xem như là người có tiền có của.
Đủ khả năng kết hôn, mua xe rồi.
Nhưng Từ Tiểu Bân lại không có dự tính ấy, “Mẹ à, con muốn lấy số tiền này để làm ăn! Tôn Hàn có thể phát tài thì tại sao con lại không thể chứ! Chẳng lẽ con phải kém cỏi hơn anh ta à!!”
“Tất nhiên là con giỏi hơn nó gấp trăm lần rồi. Nhưng mà con có biết làm ăn không?”
“Ai cũng phải học để biết mà! Năm nay giá bitcoin tăng chóng mặt, mấy đứa bạn của con đều nhờ đó mà phất lên! Nếu không phải vì con không có tiền thì đã kiếm được một khoản lớn rồi! Bây giờ con có tiền rồi, con phải làm ăn trước!”
Đúng là năm nay bitcoin rất bùng nổ.
Trước đây Từ Tiểu Bân chỉ biết ghen tị đến đỏ mắt khi nghe người ta khoe khoang.
Nhưng bây giờ, cậu ta đã có thể đổi vận rồi!
“Coin gì cơ?”, Dương Dung không hiểu mấy thứ này.
“Bitcoin! Hầy, có nói mẹ cũng chẳng hiểu. Mẹ cứ chờ mà xem, rồi sẽ có ngày con trai mẹ giàu to, khiến Tôn Hàn phải nhìn bằng cặp mắt khác! À phải, bây giờ con cần tiền mặt càng nhiều càng tốt, mẹ đưa một triệu hai trăm nghìn tiền bán ngọc bội cho con đi!”
Khi không có tiền, Từ Tiểu Bân chỉ mơ có nhà có xe, lấy được Lâm Nhã Nhi là đủ.
Nhưng đến khi thực sự có tiền rồi, Từ Tiểu Bân lại có tham vọng lớn hơn.
“Một triệu hai trăm nghìn này con cũng lấy, có đáng tin không?”
Dương Dung vẫn hơi lo lắng, cảm thấy chuyện làm ăn nào có dễ dàng đến thế, làm gì có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống chứ.
“Mẹ à, mẹ không tin người khác đã đành, con trai mẹ mà mẹ cũng không tin ư? Mẹ cứ yên tâm đi. Năm nay tình hình bitcoin tốt lắm, có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng năm sau thì chưa chắc. Đây là cơ hội không thể bỏ qua!”
“Vậy, vậy được rồi”.
Dương Dung suy nghĩ một hồi vẫn đồng ý. Bà ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không đưa tiền cho con trai thì biết đưa đưa ai.
…
Chiếc xe Mercedes-Benz đã lái ra khỏi trạm thu phí cao tốc ở Mục Thành và bắt đầu hành trình trở về Giang Châu.
Theo sau là xe của Từ Khang Niên.
Từ Hạ không đem gì theo cả, đến bây giờ vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Cô ấy cứ thế rời khỏi Mục Thành, đến một thành phố xa lạ ư?
Nếu không có anh cả, cô ấy sẽ không có dũng khí rời quê nhà một mình như vậy.
“Em nghỉ việc ở trường rồi nhỉ?”, Tôn Hàn vừa lái xe vừa ôn tồn hỏi.
“Vâng, đúng dịp nghỉ đông, bàn giao công việc rất nhanh gọn”, Từ Hạ trả lời.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, đoạn cất giọng an ủi em gái, “Tiểu Hạ, không phải anh muốn ép em bỏ nhà đi cùng anh, mà anh thực sự muốn tốt cho em. Nếu em tiếp tục ở lại, mẹ và anh hai vẫn sẽ nảy sinh ý đồ với em”.
“Em hiểu mà anh”, Từ Hạ yếu ớt đáp.
Làm sao cô không hiểu kia chứ?
Cách hành xử của mẹ và anh hai không chỉ làm anh cả thất vọng, mà ngay cả trái tim cô ấy cũng nguội lạnh theo.
“Em biết thì tốt. Đến Giang Châu, nếu em muốn tiếp tục dạy học, anh sẽ sắp xếp công việc ở trường học giúp em. À, em vẫn chưa gặp Đồng Đồng nhỉ. Anh nghĩ nếu Đồng Đồng gặp được cô út, nhất định sẽ rất vui!”
“Đồng Đồng?”
Từ Hạ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đó là đứa cháu gái mà cô ấy vẫn chưa gặp mặt bao giờ.
Khi anh cả vào tù, Lâm Mỹ Quyên đã nhẫn tâm cắt đứt quan hệ với gia đình họ, nghe nói sau đó Lâm Mỹ Quyên có sinh cho anh cả một đứa con gái, nhưng cô ấy chưa gặp lần nào.
Thì ra cô bé tên là Đồng Đồng!
Đến tối, chiếc Mercedes-Benz lái vào biệt thự Thương Sơn.
“Anh cả à, đây là, đây là nơi ở của anh ư?”
Trời đã về đêm, nên Từ Hạ không thể nhìn rõ sự xa hoa của kiến trúc nơi đây.
Nhưng chỉ cần nhìn một góc thôi, cô ấy cũng biết người có địa vị cao quý ra sao mới có thể sống trong khu biệt thự này.
“Ừ, em vào trong chờ một lát nhé. Anh cần nói vài chuyện với ông ấy!”, Tôn Hàn nhìn Từ Khang Niên đang đứng trước cửa chiếc xe phía sau, rồi dặn dò Từ Hạ.
“Vâng ạ”, Từ Hạ gật đầu ngay tắp lự.
Khi Tôn Hàn đi đến trước mặt Từ Khang Niên, ông ấy vội vàng đưa cho anh một điếu thuốc, đoạn nói, “Thưa cậu, bốn ngày nữa công ty Phong Quyên sẽ lên sàn. Cậu có dự tính thế nào, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
“Bây giờ Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong thế nào rồi?”, Tôn Hàn không trả lời mà hỏi một câu khác.
“Tình cảm không tốt lắm. Nghe báo cáo rằng, càng gần đến ngày lên sàn, Đường Minh Phong lại càng đắc ý, thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi. Lâm Mỹ Quyên đã đặt cược hết vốn liếng vào Đường Minh Phong thì càng lúc càng khó chịu, cảm giác khủng hoảng cũng tăng dần”.
“Họ cãi vã nhiều lần lắm rồi. Có lần, cả hai còn động tay động chân trong quán bar”.
Nghe đến đây, Tôn Hàn nở một nụ cười thích thú, chẳng cảm thấy có gì bất ngờ.
Thứ tốt nhất để phân biệt bản chất của một người đàn ông, chính là quyền thế!
Nay Đường Minh Phong đã sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, khi Phong Quyên lên sàn, giá trị của anh ta sẽ lập tức lên đến con số hàng chục tỷ, vinh quang vô hạn.
Trong trường hợp ấy, không đắc ý mới là lạ.
Lâm Mỹ Quyên, rõ ràng không còn xứng với anh ta nữa.
“Còn Lâm Hạo?”
“Lún sâu vào vũng bùn!”
Sau khi lạnh lùng nói mấy chữ ấy, Từ Khang Niên mới giải thích rõ hơn, “Lâm Hạo đặt niềm tin tuyệt đối vào Ngô Bách Xuyên, nên đã đem đi cầm cố mọi thứ có thể cầm, ngoài ra còn vay nặng lãi bốn mươi triệu, dùng thân phận em vợ của ông chủ Phong Quyên để vay”.
“Hắn ta gom được tổng cộng năm mươi triệu, đưa cho Ngô Bách Xuyên để đầu tư vào bitcoin. Nhưng Ngô Bách Xuyên lại mua tài khoản nước ngoài, không thể rút tiền mặt. Gần đây bitcoin tăng giá, nhưng Lâm Hạo không lấy được một xu nào!”
Lâm Hữu lại càng không phải nói, nợ bài bạc hơn trăm triệu, cũng nợ nần chồng chất.
Nếu hai bố con họ không kiếm được hai trăm triệu để trả nợ thì chết chắc.
Không may là công ty cho vay lãi cao ấy tuy đang ở khu vực mấp mé vẫn hợp pháp.
Cũng có nghĩa là, hai bố con họ không thể thoát khỏi việc trả khoản nợ này.
Có lẽ bây giờ bố con họ đều đã rất tuyệt vọng, chỉ biết cầu mong công ty Phong Quyên lên sàn, để Lâm Mỹ Quyên bù được khoản nợ.
Tôn Hàn hài lòng gật đầu. Cả nhà họ Lâm năm lần bảy lượt chạm đến giới hạn của anh, đây là kết quả do bọn họ tự chuốc lấy.
Anh sẽ không mềm lòng nữa.
Tôn Hàn bèn nói, “Tạm thời đừng quấy rầy họ. Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục. Vào ngày Phong Quyên lên sàn, chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được”.
“Đã rõ, thưa cậu! Vậy tôi về nhé?”
“Ông về đi, cứ làm tốt chuyện của mình. Nếu năm sau chuyện ở tỉnh Tây thuận lợi, tôi sẽ chia cho ông một miếng bánh bất động sản ở đấy!”
“Cảm ơn cậu!”, Từ Khang Niên gật đầu lia lịa, kích động vô cùng.
Dù ông ấy có xây dựng công ty lớn mạnh hơn nữa ở Giang Châu thì vẫn còn quá nhiều giới hạn.
Giang Châu bây giờ không còn thoả mãn được yêu cầu của bất động sản Thịnh Hạ.
Nếu có thể phát triển ở tỉnh lỵ, Từ Khang Niên tin rằng với năng lực của mình và sự hỗ trợ của Tôn Hàn, không cần đến năm năm, ông ấy sẽ vươn lên vị trí hàng đầu tỉnh lỵ.
Đến lúc ấy, vị thế của ông ấy sẽ cao hơn bây giờ gấp mười lần!
Chương 208: Anh không thể ích kỷ như vậy!
Hôm sau.
Tôn Hàn đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Từ Hạ, bảo cô ấy tự đến trung tâm thành phố mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Không phải là anh không muốn đi cùng Từ Hạ, mà là bởi trở về Mục Thành quá lâu, khiến anh rất nhớ Đồng Đồng.
Cả hai đã thống nhất với nhau, tối về biệt thự dùng cơm, Đồng Đồng cũng sẽ có mặt.
Còn về việc Từ Hạ mua gì, quần áo đắt hay rẻ, Tôn Hàn sẽ không can dự.
Không phải vì Từ Hạ là em gái anh thì nên chọn mua món gì tốt nhất, đắt tiền nhất. Đến bản thân Tôn Hàn còn chưa từng làm vậy, anh thoải mái là được.
Không cần chú trọng mấy thứ đó đến thế.
Tôn Hàn lái xe đưa Từ Hạ đến một con phố thương mại, sau đó rẽ vào một công viên gần nhà Liễu Y Y.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi.
“Sao anh nhớ đến chuyện gọi điện cho tôi thế?”, vừa bắt máy, Liễu Y Y đã hỏi vậy.
“Về rồi, đang ở công viên dưới nhà em đây. Em có thể dẫn Đồng Đồng ra không?”, Tôn Hàn thành thật đáp.
Liễu Y Y ngẩn người, “Anh về rồi?”
“Ừ”.
“Vậy anh chờ một lát”.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn ngồi xuống dãy ghế trong công viên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh nên đến nhà Liễu Y Y để đón Đồng Đồng, nhưng ngộ nhỡ có Tiết Lan ở nhà thì sẽ rất khó xử.
Tiết Lan đã nhận định anh là người hại Liễu Y Y năm xưa, bây giờ thì lừa gạt tình cảm của cô, chắc chắn sẽ không vui vẻ chào đón anh.
“Bố, bố ơi!!”
Chẳng mấy chốc, giọng nói ríu rít của Đồng Đồng đã vang lên.
Vừa mở mắt ra, Tôn Hàn đã thấy Đồng Đồng hớn hở chạy lon ton đến rồi nhào vào lòng anh.
Tôn Hàn bế Đồng Đồng lên rồi dụi dụi vào khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé, hạnh phúc vô cùng.
“Đồng Đồng có nhớ bố không nào?”
“Nhớ ạ. Nhưng mà bố nhích mặt của bố ra được không ạ, Đồng Đồng đau lắm!!”
“Ồ, bố xin lỗi, bố xin lỗi!”
Tôn Hàn mới nhận ra đã lâu mình không cạo râu.
Lúc này, Liễu Y Y mới chậm rãi chống nạng tiến lại gần, vẻ mặt khi nhìn Tôn Hàn không rõ đang vui hay không vui.
Tôn Hàn đặt Đồng Đồng xuống rồi nhìn cô, “Đã khá hơn chút nào chưa?”
“Có thể đi bộ rồi, bác sĩ bảo năm sau không cần dùng nạng nữa!”, Liễu Y Y vẫn đang bị thương nên không dám đứng lâu, bèn đi đến bên cạnh Tôn Hàn rồi ngồi xuống.
“Phía công ty thế nào rồi? Dự án tiến triển thuận lợi chứ?”
“Cũng ổn, mọi thứ đang đi vào quỹ đạo. Thương hiệu mới của thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả sẽ chính thức thành lập vào ngày hai mươi lăm tháng Ba, từ đây đến lúc đó còn khoảng hai tháng nữa”.
“À phải, tên thương hiệu mới được chọn là Y Minh Nguyệt, do chủ tịch của Phong Hoả quyết định. Đến lúc ấy, nếu như anh có thời gian rảnh…”
Nghe đến đây, Tôn Hàn hơi nhíu mày lại.
“Anh không rảnh à?”
Liễu Y Y cảm nhận được điều đó, trong lòng rất thất vọng.
Việc thành lập thương hiệu Y Minh Nguyệt có ý nghĩa khác đối với bên ngoài, nhưng với một Liễu Y Y đã trải qua biết bao sương gió, đây là khởi đầu cho sự tái sinh của cô.
Cô hy vọng Tôn Hàn có thể tham gia.
“Năm sau anh phải đến tỉnh lỵ một thời gian khá dài. Đến lúc ấy phải xem tình hình vậy, nếu rảnh, anh sẽ trở về tham gia!”, Tôn Hàn đáp.
Đi đến tỉnh lỵ tỉnh Tây, chắc chắn không phải để dạo chơi.
Khi đến đó, Tôn Hàn cần phải hợp nhất các thế lực phân tán của Thiên Cửu môn, về cơ bản sẽ không có thời gian rảnh.
Nhưng nếu tranh thủ được chút ít thời gian, anh sẽ trở về một chuyến.
“Đến tỉnh Tây? Vậy còn Đồng Đồng thì sao? Anh cũng đưa nó theo ư?”, Liễu Y Y không khỏi lo lắng.
“Bố ơi, chúng ta phải đi sao ạ? Vậy có phải sau này sẽ rất khó gặp được dì Y Y không ạ?!”
Đồng Đồng nghe không hết đầu đuôi câu chuyện nhưng cũng hiểu đại khái, bèn bĩu môi nói.
Tôn Hàn cam đoan, “Đồng Đồng sẽ không phải xa dì Y Y đâu”.
“Thật ạ?!”, vẻ buồn bã lập tức bay biến, Đồng Đồng vui vẻ trở lại.
Nhưng sắc mặt của Liễu Y Y lại có phần không được tự nhiên.
Đồng Đồng sẽ không xa cô, đồng nghĩa với việc cô bé phải xa Tôn Hàn.
Cô cảm thấy hơi khó hiểu. Tôn Hàn xem cô con gái Đồng Đồng như báu vật, anh nỡ xa cô bé sao?
Thế rốt cuộc Tôn Hàn đi đến tỉnh Tây để làm chuyện gì mà lại không thể đưa Đồng Đồng theo?
“Đồng Đồng à, cô út của con đến rồi, đang ở biệt thự đấy. Tối nay chúng ta sẽ về đó ngủ nhé? Cô út nhớ con lắm!!”
“Vậy dì Y Y thì sao ạ?”
Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y để hỏi ý cô.
Liễu Y Y do dự chốc lát, “Vậy tôi cũng đi. Nhưng anh cũng biết tôi đi lại hơi bất tiện, anh phải chịu trách nhiệm đưa tôi về!”
“Không thành vấn đề!”
Chuyện buổi tối trở về biệt thự đã được quyết định như vậy đấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã xế chiều.
Tôn Hàn đưa Liễu Y Y và Đồng Đồng đi mua rất nhiều nguyên liệu, rồi về biệt thự, đích thân xuống bếp nấu cơm.
Lúc này, Từ Hạ đã về đến nhà.
Chẳng mấy chốc, cô ấy đã thân thiết với Đồng Đồng, chơi cùng nhau rất vui.
Hai cô gái và một cô bé con đều vứt đầu bếp Tôn Hàn sang một bên.
“Có cần tôi giúp anh không?”
Chẳng biết từ khi nào, Liễu Y Y đã chống nạng đi đến cửa nhà bếp.
Tôn Hàn liếc nhìn cái chân bó bột của cô, “Em thì không cần giúp đâu”.
“Tôi chống nạng vì phục hồi chức năng mà, nếu không thì tôi vẫn có thể đi lại mà không cần dùng nạng đấy. Chuyện khác thì tôi không giúp được, nhưng chạy việc vặt cho anh thì không thành vấn đề!”
“Thôi được rồi, cứ ra đó ngồi đi!”
“Không ngồi đâu. Ngồi lâu quá rồi, mệt lắm. À, chuyện của em gái anh là sao vậy?”, Liễu Y Y tò mò hỏi.
Tôn Hàn đáp, “Em ruột, sau này sẽ sống ở biệt thự. Còn Đồng Đồng thì anh định giao cho em chăm sóc”.
Quả nhiên, Tôn Hàn không định dẫn Đồng Đồng đến tỉnh lỵ.
Liễu Y Y rất sẵn lòng chăm nom Đồng Đồng, nhưng ngoài mặt không định vui vẻ đồng ý như thế, bèn nói, “Đồng Đồng là con gái anh chứ đâu phải con gái tôi, việc gì tôi phải chăm!”
Đột nhiên Tôn Hàn xoay người lại, vẻ nghiêm nghị, “Sao em biết Đồng Đồng không phải là con gái em?”
Soạt!
Liễu Y Y hơi sợ sệt, rồi không giữ bình tĩnh được nữa, mới run rẩy nói, “Anh, anh có ý gì?”
Tôn Hàn không hề lỡ lời. Giấu giếm lâu như vậy, Liễu Y Y cũng nên biết sự thật rồi.
Nên anh bèn rằng, “Không có ý gì. Có điều anh đã thực sự tìm ra con gái của chúng ta rồi, cũng định nói với em! Thôi thì nói luôn vào hôm nay vậy”.
“Là ai, có phải Đồng Đồng không?!”
Nếu Tôn Hàn không nói thế, Liễu Y Y sẽ chẳng nghĩ đến trường hợp này. Nhưng Tôn Hàn đã nhắc đến như vậy, cô bỗng cảm thấy khả năng này cũng có thể xảy ra.
Vì Đồng Đồng và cô, thực sự quá giống nhau.
“Em hy vọng là phải hay không phải?”
“Tôi… Tôi không biết. Rốt cuộc con gái tôi ở đâu? Anh có thể nói thẳng cho tôi biết không!”
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, một khi nhắc đến, Liễu Y Y đều không giữ được bình tĩnh, kích động vô cùng.
“Là Đồng Đồng!”
“Sao, sao có thể chứ? Sao lại là Đồng Đồng?”, Liễu Y Y không biết mình nên tin hay không tin nữa.
“Anh biết, khi em nhận được thông tin này chắc chắn sẽ cảm thấy rất lạ. Nhưng thực sự chính là Đồng Đồng. Còn cụ thể vì sao con gái của Lâm Mỹ Quyên lại là con gái chúng ta, anh sẽ nhanh chóng cho em một câu trả lời”.
“Y Y, có lẽ em đã thấy rất khó hiểu khi anh không đưa Đồng Đồng đến tỉnh lỵ, thì đây chính là nguyên nhân”.
“Vì anh không thể để hai mẹ con em đã xa cách nhiều năm, nay lại phải mỗi người một nơi thêm lần nữa. Anh không thể ích kỷ như vậy!”