Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôn Hàn, sao anh lại đến đây?”

Liễu Y Y đang đón khách thì bất ngờ trông thấy Tôn Hàn. Cô hỏi anh với nét mặt hơi gượng gạo.

Tôn Hàn khẽ đáp, “Tại sao anh không thể đến đây?”

“Thôi được rồi, em cứ làm việc đi, anh sẽ tự vào trong”.

Không nhiều lời, Tôn Hàn đã bước chân vào hội trường.

Liễu Y Y nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy rất phức tạp.

Trần Hương biết chuyện gì đang xảy ra. Nói cho cùng, giữa hai người vẫn có khoảng cách.

“Y Y à, cô và cậu Tôn xảy ra chuyện gì phải không?”, Phương Minh Nguyệt ân cần hỏi.

Liễu Y Y cắn chặt răng, đoạn ngẩng đầu mỉm cười nhìn đối phương, “Không có gì đâu. Chúng ta cứ mặc kệ anh ấy”.

Dù Phương Minh Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì thì cũng nhìn ra hai người họ đang có vấn đề gì rồi.

Cả hai đều là người cố chấp, không thích cúi đầu, một khi bất đồng sẽ rất khó hoà hoãn lại.

Phương Minh Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu, chỉ cảm thấy Liễu Y Y sống trong phúc mà không biết!

Thật ra Trần Hương cũng đang nghĩ như vậy.

Nhưng chuyện tình cảm chưa bao giờ là chuyện một bên tình nguyện.

Liễu Y Y không giống họ, sẽ không vì Tôn Hàn giàu có mà chuyện gì cũng thuận theo anh.

Có lẽ, đây cũng là lý do Tôn Hàn thích Liễu Y Y.

Có những chuyện phải xem duyên phận, khó lòng ghen tị.

Cùng lúc ấy.

Tôn Hàn đã đặt chân vào đại sảnh lộng lẫy nguy nga.

Có rất nhiều ông chủ đi qua đi lại và trò chuyện với nhau trong đại sảnh, bầu không khí rất tuyệt vời.

Tôn Hàn gần như chẳng quen biết ai cả, càng không có hứng thú tán gẫu với họ. Anh một mình đi đến xô pha gần cửa sổ rồi ngồi xuống, thừ người ra.

Từ sau hôm cãi vã với Liễu Y Y vì tên Lâm Đề kia, thật ra Tôn Hàn vẫn luôn tự kiểm điểm mình.

Rốt cuộc có phải do anh độc đoán quá không?

Luôn muốn kiểm soát Liễu Y Y và gạt bỏ tất cả đàn ông ở bên cạnh cô.

Khi tự vấn lương tâm, Tôn Hàn không nghĩ mình là người đàn ông hẹp hòi như vậy.

Mà bây giờ anh và Liễu Y Y chẳng là gì của nhau cả, sợi dây liên kết duy nhất là Đồng Đồng.

Với mối quan hệ như vậy, dù Liễu Y Y có quen bạn trai hay thậm chí là kết hôn với người khác, thì cũng chẳng có gì là sai.

Nhưng tên Lâm Đề ấy là cái thá gì chứ?

Chỉ là một kẻ thèm muốn vẻ đẹp của Liễu Y Y, lợi dụng thân phận con trai ông chủ chuỗi cửa hàng Tô Lan để quấy rối cô mà thôi.

Còn thái độ của Liễu Y Y thì sao?

Rõ là căm ghét Lâm Đề nhưng vẫn giữ thái độ hư tình giả ý đó chỉ vì muốn hợp tác với ông chủ chuỗi cửa hàng Tô Lan.

Rất nguy hiểm!

Dễ chịu thiệt!

Thế nên Tôn Hàn cảm thấy mình không làm sai.

Dù cô có nói xằng nói bậy rằng ở sáu tỉnh Tây Nam này, không có hợp đồng nào mà Tôn Hàn không lấy được, thì anh cũng thấy mình không sai.

Huống chi, đó cũng chẳng phải là lời xằng bậy, anh thực sự có năng lực đó!

Nhưng Liễu Y Y bây giờ nghĩ thế nào về anh?

Ấu trĩ, nực cười!

Thế là tranh cãi.

Đau đầu thật!

“Ồ, anh Tôn đây mà? Không ngờ anh đến đây thật đấy. Sao hả, không quen ai ở hội trường, ngay cả một người bạn để trò chuyện cũng không có à, đáng thương quá!”

“Nào nào, để tôi giới thiệu cho anh nhé. Vị này là ông chủ Chư của trung tâm thương mại Hành Đông, còn đây là tổng giám đốc Hạ của thời trang Lợi Cửu!”

“Còn vị này, ha ha…”

Người vừa xuất hiện chính là Lâm Đề, lúc này đã mặc một bộ Âu phục sang trọng. Sau khi tiến lại và nói một tràng kỳ quái, anh ta bèn nghênh ngang chỉ tay vào Tôn Hành, “Vị này là anh Tôn, rất lạ mặt đúng không! Nhưng mà anh Tôn nói rằng ở sáu tỉnh Tây Nam, chỉ cần là vị trí kệ hàng mà tổng giám đốc Liễu Y Y muốn thì anh ta đều lấy được đấy!”

“Anh Tôn à, hai hôm trước anh nói như vậy mà, đúng không?”

Tôn Hàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất bình thản. Anh không phải kẻ ngốc mà lại nghĩ Lâm Đề tình cờ đến chỗ anh, chắc chắn đối phương cố tình làm anh khó xử.

Nhưng kẻ khó xử sẽ là ai kia chứ?

“Không sai, đúng là tôi có năng lực này”, Tôn Hàn thờ ơ nói.

“Thanh niên bây giờ chẳng thực tế tí nào nhỉ, chỉ giỏi khoe khoang bằng mồm thôi. Thoải mái lấy vị trí kệ hàng ở sáu tỉnh Tây Nam ấy hả, nghĩ chuyện này là mua rau ngoài chợ à?”

“Thì đấy. Tôi đã ở thương trường hơn ba mươi năm rồi, chưa từng thấy thanh niên nào dám khoác lác như vậy, đúng là mở mang tầm mắt!”

Ông chủ Chư và tổng giám đốc Hạ đứng cùng Lâm Đề đều đang chế nhạo anh.

“Hầy, sao hai vị lại nói thế? ngộ nhỡ anh Tôn có bản lĩnh ấy thật thì chúng ta hoá ra nông cạn quá rồi?”

Lâm Đề giậu đổ bìm leo, đế thêm mấy câu chế giễu, nói xong cũng không kìm được bật cười ha hả.

Có thể thoải mái lấy vị trí kệ hàng ở các trung tâm thương mại lớn của sáu tỉnh Tây Nam ư?

Đúng là trò cười!

Ông chủ Chư và tổng giám đốc Hạ cũng cười nhạo theo.

“Chờ lát nữa sẽ biết thôi”, Tôn Hàn cũng lười đôi co, dợm bước quay đi.

Dường như Lâm Đề không định buông tha cho anh, nhanh tay nhanh mắt chặn anh lại rồi cười hề hề, “Anh Tôn, đừng đi vội chứ! Mới gặp nhau thôi mà, chúng ta trò chuyện thêm một lúc đi”.

“Ồ ồ, à phải, sắp đến giờ vào tiệc rồi, anh Tôn ngồi ở đâu thế, lát nữa tôi đến kính rượu anh nhé?”

Dứt lời, Lâm Đề bèn nhìn anh với vẻ thăm dò.

Buổi họp mặt hôm nay được tổ chức theo hình thức tiệc rượu, mỗi bàn đều có danh sách, cứ theo danh sách mà làm.

Vị trí càng gần sân khấu chính, chứng minh địa vị càng cao, tầm quan trọng của công ty càng lớn.

Lâm Đề ngồi ở hàng hai.

Chỉ hai bàn!

Anh ta muốn xem thử, tên Tôn Hàn này có tư cách ngồi hàng thứ mấy?

Hay là vốn dĩ không có chỗ cho Tôn Hàn.

“Có lẽ không có chỗ ngồi của tôi đâu”, Tôn Hàn thành thật đáp.

Có thể hôm nay Liễu Y Y đoán ra anh sẽ đến, nhưng lại không chắc chắn, chưa chắc sẽ chuẩn bị chỗ cho anh.

“Ha ha ha, không có chỗ ngồi thì anh đến đây làm gì? Anh Tôn à, anh là con khỉ được mời đến đây làm xiếc sao?”

Lâm Đề lập tức ôm bụng cười to.

Chính vì tiếng cười của anh ta quá lớn, đã thu hút rất nhiều sự chú ý và tiếng xì xào bàn tán.

Mấy người ở gần đó lập tức rủ rỉ kể với người khác. Chẳng mấy chốc, rất nhiều người đã biết nội dung cuộc đối thoại của hai người họ, sau đó chỉ trỏ vào Tôn Hàn với vẻ khinh bỉ.

Những người ở hội trường này đều là ông chủ lớn hoặc người phụ trách của trung tâm thương mại.

Nhưng không một ai dám nói mình có thể thoải mái lấy vị trí kệ hàng ở trung tâm thương mại của sáu tỉnh Tây Nam!

Chuyện này cần mạng lưới quen biết rất rộng lớn, khó mà diễn tả được!

E rằng Giang Châu vẫn chưa có ai đủ bản lĩnh này đâu!

“Chỗ ngồi của cậu Tôn là bàn đầu tiên!”

Đúng lúc này, một giọng nói hào sảng bỗng vang lên.

Tất cả đều đưa mắt về phía ấy, trông thấy Phương Minh Nguyệt mặc Âu phục trắng đang chầm chậm tiến lại gần.

“Giám đốc Phương!”

“Chào giám đốc Phương!”

“…”

Tất cả quan khách đều nhường đường và lịch sự chào Phương Minh Nguyệt.

Không ai xa lạ gì với Phương Minh Nguyệt cả.

Trước đây là giám đốc điều hành xinh đẹp và trẻ tuổi nhất của công ty quốc tế Phong Hoả, đã vang danh khắp nơi từ mấy năm trước.

Sau này quốc tế Phong Hoả chọn thời trang Sâm Uy làm đối tác, và thành lập thương hiệu Y Minh Nguyệt, rất nhiều người đều cho rằng Phương Minh Nguyệt sẽ là người phụ trách chính của thương hiệu này.

Nhưng bất ngờ thay, Phương Minh Nguyệt lại chỉ là người phụ tá.

Còn tổng giám đốc phụ trách dự án lớn như vậy lại là một người mới vô danh, Liễu Y Y!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK