Tôn Hàn không giải đáp thắc mắc của mọi người, mà chỉ rào trước một câu như vậy, sau đó nhìn quanh một lượt rồi nói: “Tôi mời mọi người đến đây là để hỏi một vấn đề, nếu ngày mai tôi thắng thì mọi người định thế nào?”
Chuyện này…
Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Câu hỏi này mang tiếng là trưng cầu ý kiến của mọi người, nhưng thực chất là nhằm vào hai người bọn họ.
Bởi trong số những người có mặt ở đây, có ba người nắm quyền hành lớn nhất.
Đó là Thẩm Vấn của Ám Bộ, Kim Thất Lạc của Thương Bộ và Hàn Hướng Đông của Chiến Bộ.
Trong đó, dù Hàn Hướng Đông chưa thật sự phục Tôn Hàn, nhưng ít ra cũng không cư xử hai mặt, mà đã chấp nhận thân phận công tử của anh.
Còn Tả Quân và Tề Thiên Tại thì được Tôn Hàn lôi kéo quay lại Thiên Cửu Môn nên đương nhiên cũng là người của anh.
Chỉ có Kim Thất Lạc và Thẩm Vấn là chưa thừa nhận thân phận của Tôn Hàn thôi.
Câu hỏi đầu tiên này của Tôn Hàn là dành cho hai người bọn họ.
“Nếu công tử thắng, tôi sẽ giao lại Ám Bộ, sau đó sẽ không bao giờ nhúng tay vào bất kỳ việc gì của Thiên Cửu Môn nữa”, Thẩm Vấn im lặng một lúc rồi chợt nói.
Tề Thiên Tại đập mạnh tay xuống bàn rồi lạnh giọng quát: “Thẩm Vấn, cậu định chơi xỏ lá nhau à? Hay cậu tưởng Thiên Cửu Môn vắng mình là không được? Ám Bộ mà mất đi cậu thì không còn là Ám Bộ nữa?”
Tất cả mọi người ở đây đều nghe ra Thẩm Vấn trả lời một cách rất tiêu cực.
Mười năm trước, anh ta đã ầm thầm quản lý Ám Bộ, chỉ còn thiếu mỗi danh phận thôi. Mới đó thôi mà anh ta đã ngồi lên vị trí điều hành của Ám Bộ mười năm rồi.
Ám Bộ đã giúp công việc kinh doanh của anh ta thuận lợi hơn, còn anh ta cũng là gương mặt đại diện cho Ám Bộ.
Nếu không được chuyển giao quyền lực đúng quy trình thì chẳng ai có thể ngồi vào vị trí ấy thay anh ta được.
Nói thẳng ra là Thẩm Vấn đã không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của Tôn Hàn.
“Đấy là ông nói chứ không phải tôi! Tề Thiên Tại, ông già thật rồi đấy, thời đại bây giờ khác xưa rồi, cho nên đừng có to tiếng trước mặt tôi, con người tôi…”
Thẩm Vấn bẻ khớp ngón tay cái trên bàn tay phải kêu rắc một cái.
Sau đó, anh ta mới ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào Tề Thiên Tại, bổ sung thêm: “Bình thường tôi rất hiền, nhưng động vào thì rất phiền đấy. Nếu để tôi bực lên thì kể cả ông, tôi cũng dám tiễn lên đường đấy, tin không?”
“Thế cậu thử xem, khỏi cần chờ ngày mai nữa, ông đây không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mới ló dạng nữa rồi”, Tề Thiên Tại cười lạnh đáp lại, xem ra cũng đang rất tức giận rồi.
Lúc này, Tôn Hàn giơ tay lên ngăn lại.
“Nói đúng ra thì mọi người đều là các nhân vật chủ chốt của Thiên Cửu Môn, cho nên không ai thiếu khí phách và tài năng cả, nhưng lục đục nội bộ thì tôi thật lòng không muốn thấy một chút nào. Tôi đã thông báo việc Giang Lệ xuống phía Nam rất nhiều lần rồi, giờ tôi nhắc lại thêm một lần nữa. Nếu khi Giang Lệ đến mà mọi người vẫn giữ được khí phách này, thì tôi phục”.
Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi liếc nhìn sang Kim Thất Lạc: “Cụ Kim thì sao?”
“Ha ha, tôi ấy hả, tôi không có ý kiến gì, cứ như Thẩm Vấn thôi. Nói thật thì tôi cũng già rồi, mấy mà phải nghỉ hưu đâu. Nếu công tử thấy tôi không thể đảm nhiệm vị trí chủ tịch của tập đoàn Cửu Thành, kiêm quản lý của Thương Bộ nữa thì thay người khác cũng được”, Kim Thất Lạc vui vẻ đáp.
Nghe thì có vẻ hoà nhã, nhưng thực chất cũng đầy bắt bí nhau.
Nếu thật sự có thể dễ dàng tìm người thay thế cho hai vị trí này thì Tôn Hàn đã chẳng đau đầu nhức óc như bây giờ.
Thiên Cửu Môn chia năm xẻ bảy, các nhân vật lớn ở đây đều tự hoạt động riêng rẽ.
Nếu không bắt họ nể phục thì uổng phí chức vụ công tử của Tôn Hàn rồi.
Hàn Hướng Đông chẳng nói một lời, đến biểu cảm cũng lười thể hiện ra.
Thái độ của anh ta rất đơn giản, công tử dặn sao thì Chiến Bộ của anh ta sẽ làm vậy, còn giúp hai người kia thì thôi.
Anh ta và Kim Thất Lạc cùng Thẩm Vấn có vị trí tương đương, thực lực cũng không chênh nhau nhiều nên không giúp được.
Tề Thiên Tại vẫn kiên định đứng về phía Tôn Hàn, nhưng ông ấy đã rút về nhiều năm nên sự ủng hộ không còn nhiều tác dụng nữa.
Còn Tả Quân, chưa bàn đến việc ông ta có thật lòng quy phục hay không, dù thực lực của ông ta ở Tề Bắc có mạnh đến mấy thì cũng chưa là gì với tỉnh cả, nên có thể giúp được gì đây?
Muốn các thế lực khác của Thiên Cửu Môn hàng phục thì Tôn Hàn chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.
“Tôi hiểu ý của hai vị rồi. Giờ nói chuyện khác, ví dụ tối mai tôi thua, tôi sẽ thực hiện đúng như lời đã hứa, là rời khỏi Thiên Cửu Môn, mà công tử là tôi cũng không còn mặt mũi nào mà tham gia vào trò chơi này nữa”.
“Các vị thử nghĩ mà xem, nếu tôi thua thật thì ai thay thế tôi sẽ phù hợp nhất?”
Nghe thấy vậy, mọi người có mặt ở đây đều rơi vào trầm tư.
Đương nhiên bọn họ đều biết chuyện Tôn Hàn cá cược với Lý Hắc Tử, nhưng không ngờ Tôn Hàn lại dám chơi dám chịu như vậy, nếu thua thì sẽ tuân thủ giao kèo.
Dù trận đấu này là màn cá cược giữa Tôn Hàn và đám người phản bội Thiên Cửu Môn là Lý Hắc Tử, nhưng chắc chắn cũng có tính quyết định cao.
Tuy nhiên, vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn oai phong đến mức nào chứ?
Tôn Hàn có nỡ từ bỏ không?
Vả lại, cho dù anh không thực hiện đúng như giao kèo thì cũng có ai làm gì được đâu?
Phó Văn Húc chỉ cho Tôn Hàn chức danh, chứ không đưa bất kỳ trợ giúp gì, lúc đó ông ta chỉ ở trong tù, nên không có cơ hội này.
Vì vậy, khi Tôn Hàn đến tỉnh luôn bị gây khó dễ, đã thế còn chẳng làm gì được với những nhân vật cốt cán như họ được.
Song nói đi cũng phải nói lại, họ cũng đâu làm gì được anh.
Ai sẽ là chủ của Thiên Cửu Môn đây?
Họ cũng không biết nữa.
Cho nên không ai nói tiếng nào.
Vì vậy, Tôn Hàn đành nói tiếp, anh híp mắt nhìn Thẩm Vấn: “Anh Thẩm này, tôi thấy anh được đấy, anh thấy sao? Ví dụ tôi thua, anh lên thay tôi được không?”
Thẩm Vấn nhăn mặt, Tôn Hàn định chơi xỏ anh ta hay gì.
Dù anh ta có muốn thì cũng phải ngồi cho vững mới được.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Vấn đã hiểu ý của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn thật sự rút lui, có lẽ các thế lực cả trong lẫn ngoài của Thiên Cửu Môn đều sẽ tranh nhau vị trí này đến mức sứt đầu mẻ trán, kiểu gì cũng có một trận tranh giành quyền lực quyết liệt xảy ra.
Đến lúc đó, không cần Giang Lệ đến đánh thì Thiên Cửu Môn cũng tan đàn xẻ nghé.
Điều này có nghĩa là nếu Thiên Cửu Môn muốn giữ vững cục diện hiện tại thì không thể thiếu Tôn Hàn được.
“Công tử, cậu đang làm tốt mà, sao lại nói mấy câu gở miệng thế! Dù tối mai cậu có thua thì tôi cũng không đồng ý cho ai khác lên thay đâu”.
Thẩm Vấn bảy tỏ quan điểm, đồng thời cho những người khác biết mình không mơ tưởng đến vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn.
“À, nói vậy thì anh chỉ công nhận một mình tôi là chủ thôi đúng không, như vậy có phải sau này lời nói của tôi sẽ có trọng lượng với anh không?”, Tôn Hàn tiện miệng hỏi luôn.
Đây lại là một vấn đề nan giải với Thẩm Vấn, nếu anh ta đồng ý luôn trước mặt mọi người thì có khác gì đã khuất phục Tôn Hàn rồi đâu.
“Công tử, lời nói của cậu luôn có trọng lượng ở Thiên Cửu Môn”, do dự một lát, Thẩm Vấn đành nói giảm nói tránh đi.
Tôn Hàn thầm thấy buồn cười, anh đã biết trước sẽ thế này rồi, vì Thẩm Vấn thật sự không dễ đối phó.
Song, không phải vội, mọi việc vẫn đang trong dự liệu của anh.
Nếu chỉ cần dăm ba câu nói đã có thể chỉnh đốn lại Thiên Cửu Môn thì anh đâu cần hao tâm tổn trí bắt đám Lý Hắc Tử đấu lôi đài làm gì.