Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Năm ngày phải lo sáu mươi tỷ mà cậu cũng đồng ý ư?”

Chu Giang ngồi trong phòng làm việc sáng choang của quán bar Quỷ Hoả lập tức thấy hoảng hốt.

Còn Giang Lệ thì ngồi trên sofa như đang suy nghĩ gì đó nên không lên tiếng.

Tôn Hàn đan tay vào nhau rồi cười nói: “Tôi cũng không muốn nhận đâu, nhưng nếu không làm thế thì sao Trương Bách Chương và Tần Phong chịu buông tha được?”

“Cũng phải! Mà Tần Phong định làm gì vậy chứ? Hắn chẳng qua chỉ là một tên con cháu bình thường của nhà họ Tần ở Thượng Kinh thôi, vì được chọn làm người thừa kế nên mới được bồi dưỡng, theo lý mà nói thì hắn không nên vào tập đoàn Thiên Tử mới phải”.

Phải công nhận rằng Thiên Tử là một tập đoàn hàng đầu có vốn cả trăm tỷ.

Nhưng tập đoàn này vốn được gây dựng nên bởi các thế hệ công tử giờ đã hơn năm mươi tuổi. Vì tuổi tác đã cao nên họ dần bận rộn với ngành nghề riêng của mình, vì vậy đã giao cổ phần và công ty cho các thế hệ sau quản lý, tính ra thì đã truyền thừa qua ba đời rồi.

Công Tử Minh cũng vậy.

Đến nay thì tới lượt Giang Lệ và Tôn Khải Thành gánh vác.

Trước kia, Tôn Khải Thành toàn bận việc riêng của mình, còn Giang Lệ thì dồn hết tâm trí vào Công Tử Minh nên đã nắm giữ cả môn phái và tập đoàn.

Nhưng bây giờ, sau chuyến đánh chiếm xuống phía Nam thất bại, Giang Lệ đã gây ra tổn thất lớn cho tập đoàn Thiên Tử.

Bấy giờ, hầu hết thành viên của Công Tử Minh mới nghiêng về phe Tôn Khải Thành, mong hắn ta có thể ra mặt khống chế cục diện để dẫn mọi người vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Tôn Khải Thành không muốn đích thân đứng ra xử lý chuyện này, bởi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn ta.

Vì vậy, Tần Phong mới có đất dụng võ.

Cho nên Tôn Hàn mới thấy nghi hoặc.

“Có thể Tần Phong chỉ tạm thời giữ chức phó tổng của Thiên Tử để nắm cục diện giúp Tôn Khải Thành thôi, đến một giai đoạn thích hợp nào đó, có lẽ hắn sẽ rút lui”.

Giang Lệ phân tích đơn giản một lát rồi hỏi lại: “Gom sáu mươi tỷ trong năm ngày là rất khó, cậu có cách gì chưa?”

Tôn Hàn đã nhận trách nhiệm này rồi, đến Giang Lệ còn biết chuyện thì chắc chắn các thành viên của Công Tử Minh đều đã rõ hết.

Hiện giờ, chắc cả tập đều đang chờ xem trò hài của Tôn Hàn.

Hoặc anh thật sự có thể kiếm được sáu mươi tỷ về cho tập đoàn trong năm ngày và cho mọi người một cú sốc.

Nếu anh làm được như vậy thì sẽ có rất nhiều lợi ích, ít nhất thì sẽ giữ vững được vị trí tổng giám đốc.

Vấn đề là sáu mươi tỷ quá lớn.

“Để tôi thử, dẫu sao cũng đã bị ép đến mức này rồi, không đồng ý cũng không được. Cùng lắm thì bị đuổi thôi”, Tôn Hàn tỏ thái độ bình thản.

Đúng như anh nói, bất quá thì anh ngồi lên cái ghế tổng giám đốc này chưa kịp nóng mông đã phải rời vị và hơi mất thể diện chút thôi.

Nhưng trong lòng anh biết rõ mình không thể thoái thác được.

“Được, thật ra tôi cũng đã có tính toán cho chuyện này rồi, tôi mời cậu về làm tổng giám đốc cho tập đoàn không phải để hưởng vinh hoa phú quý, vì thù trong giặc ngoài đều phiền toái cả”.

“Cho nên có gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé!”

Giang Lệ cũng đã biết rõ sự việc nên nói thẳng.

Sáu mươi tỷ thì giờ ông ta không có, nhưng sẽ cố hết sức hỗ trợ Tôn Hàn.

“Giờ thì tôi chưa cần, nhưng nếu có thì tôi không khách sáo đâu”, Tôn Hàn nói.

Không lâu sau, Tôn Hàn đã rời khỏi quán bar Quỷ Hoả.

Nghĩ tới việc cần làm trước mắt là anh không còn hứng uống rượu nữa.

Nếu anh đã ôm việc vào người thì phải nghĩ cách để kiếm sáu mươi tỷ thôi.

Không phải anh không có cách, mà là không muốn nuốt lời rồi bị tống cổ ra khỏi Thiên Tử.

Sau khi quay về trang viên, Tôn Hàn ngồi nói chuyện với Bạch Cần một lát rồi về phòng tắm rửa.

Sau một tiếng chìm trong suy ngẫm, Tôn Hàn mới lấy điện thoại ra gọi.

“Tôi còn tưởng công tử sẽ không bao giờ liên lạc với Tây Nam nữa cơ”.

Giọng nói trêu chọc của Thẩm Vấn vang lên trong điện thoại.

Nhưng Tôn Hàn có thể nghe ra vẻ uy nghiêm cùng xa lạ vô hình trong câu nói đó.

Bây giờ, Thẩm Vấn đã làm chủ Thiên Cửu Môn một thời gian rồi nên oai phong cũng là lẽ thường.

Còn sự xa cách của anh ta thì Tôn Hàn biết là bởi anh đồng ý làm tổng giám đốc của Thiên Tử.

Ân oán của Thiên Cửu Môn và Công Tử Minh kéo dài bao năm, nên đã có rất nhiều thù hận.

Công tử cũ của Thiên Cửu Môn từ bỏ vị trí rồi chạy tới Thượng Kinh quản lý tập đoàn Thiên Tử cho Công Tử Minh, đây là điều mà không một ai trong Thiên Cửu Môn có thể chấp nhận được.

“Nếu không có việc cần nhờ anh thì chắc tôi cũng không liên lạc đâu”, Tôn Hàn nói.

Anh không hề nói đùa.

Thẩm Vấn ngập ngừng rồi hỏi: “Đừng nói là chuyện của tập đoàn Thiên Tử đấy nhé?”

Sau câu nói đó, cả hai cùng trầm mặc.

“Nếu tôi nói đúng thì sao?”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.

Thẩm Vấn hỏi: “Nếu được thì tôi sẽ cúp máy ngay, nhưng tốt xấu gì thì tôi cũng được anh nhường vị trí cho nên làm vậy thì không được hay cho lắm. Công tử nói đi, có chuyện gì thế?”

Thẩm Vấn có thể nói vậy là rất nể tình xưa nghĩa cũ rồi.

“Trước kia, tập đoàn Thiên Tử đã đầu tư quy mô rộng vào các câu lạc bộ, KTV và quán bar ở Tây Nam với mưu đồ ngáng đường tập đoàn Cửu Thành, họ đã đầu tư gần hai trăm tỷ vào đó”.

“Bây giờ, Giang Lệ đã rút về Thượng Kinh, nhưng các sản nghiệp của ông ta ở Tây Nam bị Cửu Thành chèn ép nên chẳng những kinh doanh không có lãi, mà còn lỗ nặng”.

“Giờ các sản nghiệp đó với Thiên Tử như củ khoai lang phỏng, bỏ thì thương mà vương thì tội. Nhưng nếu giao cho tập đoàn Cửu Thành kinh doanh thì chắc chắn có thể lời to”.

“Tôi định nhượng lại các sản nghiệp đó”.

Tôn Hàn đã nói thẳng ra mục đích của mình.

Cả ngày hôm nay, anh đã tra cứu xem có tài sản nào của Thiên Tử có thể đổi sang hiện kim nhanh nhất.

Cuối cùng kết quả là chỉ có các câu lạc bộ ở Tây Nam thôi.

“Chưa bàn đến quan hệ của Thiên Cửu Môn và Công Tử Minh, dù tôi có đồng ý giúp thì tập đoàn Cửu Thành cũng không có nhiều tiền đến vậy để mua hết chỗ sản nghiệp ấy”, Thẩm Vấn thành thật đáp.

“Cách của tôi là thuê, chứ không phải bán…”

Khoảng mười phút sau thì Tôn Hàn cúp máy.

Cách của Tôn Hàn đưa ra có thể thực hiện được, nhưng Thẩm Vấn cần thời gian để suy nghĩ, nếu anh ta đồng ý thì sẽ đích thân đến Thượng Kinh đàm phán vào một ngày gần nhất.

Tôn Hàn cũng thấy như vậy là chuyện dễ hiểu.

Nếu Thẩm Vấn mà vui vẻ đồng ý ngay, ngược lại Tôn Hàn sẽ thấy vị thủ lĩnh hiện tại của Thiên Cửu Môn có vẻ không xứng đáng với chức vụ lắm.



Ngày hôm sau.

Không chỉ có tập đoàn Thiên Tử, mà giới thượng lưu ở cả Thượng Kinh đều đang bàn tán xôn xao về chuyện tổng giám đốc mới đương nhiệm của Thiên Tử là Tôn Hàn đã tuyên bố sẽ kiếm về công ty sáu mươi tỷ trong năm ngày.

Nhưng hầu hết mọi người đều có thái độ cười cợt.

Trừ khi bán các sản nghiệp của Thiên Tử đi với giá thấp, nếu không việc kiếm sáu mươi tỷ trong năm ngày là điều không thể.

Không cần đoán, Tôn Hàn cũng biết là do Trương Bách Chương và Thẩm Vấn phao tin.

Vấn đề mà họ quan tâm bây giờ không phải là chuyện kinh doanh của Thiên Tử, mà là nghĩ cách để tống cổ Tôn Hàn đi.

Ngay trưa hôm sau, Thẩm Vấn đã gọi điện tới và đồng ý ngày kia sẽ đích thân đến Thượng Kinh để đàm phám thuê lại các câu lạc bộ của Thiên Tử ở Tây Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK