Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc mấy ngày đã trôi qua.

Mấy ngày nay Tôn Hàn không tới công ty Lệ Lan, có tới cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mục tiêu ban đầu của anh khi vào công ty Lệ Lan là vì muốn tiếp cận Liễu Phương Phương, nhằm có được những tin tức mà anh muốn.

Mà bây giờ, tuy mục đích của anh vẫn chưa được coi là hoàn thành nhưng cũng cách mục tiêu không còn xa nữa.

Tiếp theo nên làm thế nào thì phải xem chuyện anh chữa bệnh cho Liễu Thị Long tiến triển như thế nào.

Nhưng thực ra cũng không thể tra ra được tình hình cụ thể.

Bệnh tình của Liễu Thị Long đang nguy kịch, bác sĩ của bệnh viện số Một cũng không thể nào chữa khỏi được, mà một thanh niên trẻ tuổi lại chữa được. Tuy truyện này không truyền ra quá nhanh, nhưng ở Thượng Kinh cũng đã có lời đồn thổi rồi.

Điều này sẽ khiến các nhân vật có bệnh phức tạp khó xử lý lưu ý ít nhiều.

Còn về việc tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai đến tìm anh, anh đoán rằng việc này có liên quan đến việc Liễu Thị Long cố tình bảo người nhà họ Liễu phong tỏa tin tức này.

Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh không nên sốt ruột, cứ bình tĩnh chờ đợi là được.

Sáng sớm, Bạch Cần gõ vang cánh cửa chống trộm nhà anh. Lúc Tôn Hàn mở cửa cho cô ấy vào thì anh mới nhận ra, hôm nay Bạch Cần mặc một bộ đồ ở nhà, trông rất sạch sẽ lanh lợi.

"Anh đã nằm lì ở nhà mấy ngày rồi đấy. Hôm nay vừa hay là thứ bảy, tôi đi ra ngoài với anh nhé?"

Bạch Cần vừa đi vào đã nói ra ý định của mình.

Tôn Hàn chần chừ một lát, sau đó đồng ý: "Vậy được, cô đợi tôi thay quần áo đã".

Anh cũng chẳng có bạn bè gì ở Thượng Kinh, thế nên cũng không có người quen gì ở đây. Bây giờ không đi làm thì ở trong nhà cũng chán.

Không lâu sau, hai người cùng đi ra ngoài. Họ lên một chiếc taxi, Bạch Cần nói điểm đến hôm nay cho tài xế: "Cầu Anh Tiên!"

Cầu Anh Tiên là một thắng cảnh ở vùng ngoại ô Thượng Kinh, nó thường xuất hiện trên ti vi, đồng thời cũng là địa điểm mà những người nổi tiếng hay check-in.

Hôm nay là thứ bảy nên ở đó vô cùng náo nhiệt.

Tôn Hàn và Bạch Cần đến nơi, chỉ riêng xếp hàng mua vé thôi đã mất gần bốn mươi phút.

"Sao hả, ra bên ngoài có thấy bầu không khí trong lành hơn hẳn không?", Bạch Cần vừa dẫn đường cho Tôn Hàn vừa nói.

Tôn Hàn đi phía sau, cười nói: "Khá tuyệt".

"Phải rồi, gần đây anh đang có dự định gì vậy? Cho dù vì một số nguyên nhân mà anh không muốn ở lại công ty nữa thì cũng không thể nhàn rỗi như thế được, dù thế nào cũng phải có dự tính gì chứ? Con người không thể nào cứ ăn không ngồi rồi như thế được!", Bạch Cần thử hỏi.

Cô ấy không biết nguyên nhân Tôn Hàn không muốn ở lại công ty Lệ Lan, nhưng cô ấy đoán rằng nó có liên quan đến Liễu Phương Phương.

Có lẽ là do Liễu Phương Phương quá tốt với Tôn Hàn, khiến tất cả mọi người trong công ty đều nghĩ rằng anh và Liễu Phương Phương có mối quan hệ gì đó, thế nên anh mới thấy không thoải mái, muốn nghỉ việc.

Nhưng Bạch Cần không biết chuyện đó có phải thật không.

Cô ấy chỉ cảm thấy Tôn Hàn cứ ở trong nhà mãi thế này không phải chuyện tốt.

"Tôi cũng không sốt ruột về vấn đề đi làm lắm, dù sao cũng không phải là không có cơm ăn". Tôn Hàn cũng khó mà giải thích nguyên nhân thực sự, chỉ có thể tiện miệng nói.

Bạch Cần liền trợn mắt lên, Tôn Hàn còn chưa vội mà cô ấy đã sốt sắng hết cả lên rồi. Cô ấy nói với giọng điệu sâu xa: "Tôn Hàn, nếu cứ nhàn rỗi thế này thì thể nào cũng sẽ có vấn đề gì đấy! Anh cũng không phải là không có bản lĩnh, tại sao lại cứ ở nhà mãi chứ. Nếu không được thì anh tự mình lập nghiệp cũng được mà!"

"Tuy tôi biết anh có tiền, nhưng có tiền thì cũng không thể nào không làm việc mãi thế được!"

"Vừa hay tôi có mấy người bạn đang làm việc ở những công ty cũng khá tốt, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé, xem xem những công ty khác có chức vụ phù hợp với anh hay không? Yên tâm đi, tôi biết anh tài giỏi, tôi sẽ không vùi lấp tài năng của anh đâu!"

Thấy Bạch Cần sốt sắng như vậy, Tôn Hàn thực sự cạn lời.

Anh không đi làm cũng không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa.

Hơn nữa với vị trí bây giờ của anh, nếu thực sự ngày nào cũng sáng đi tối về thì đó mới là chuyện lạ.

Nhưng dường như Bạch Cần đã chắc chắn rằng anh có nguyên nhân gì đó nên không đi làm, không muốn cầu tiến, cũng không biết phải làm sao.

Anh chỉ có thể nói: "Tôi đã có tính toán rồi, cứ nghỉ ngơi vài ngày đã rồi tính tiếp. Dù sao thì cũng đâu có chết đói được. Còn cô đấy, hình như buổi đấu giá trang viên nhà cô diễn ra vào thứ hai, đến lúc đó cô có thể xin nghỉ không?"

Nói ra thì đến bây giờ Giang Lệ vẫn chưa đưa ra câu trả lời cho anh về việc của bố Bạch Cần năm đó, thế nên anh cũng không nắm rõ tình hình.

Nhưng xem ra giống với những gì Chu Giang từng nói, chuyện đó cách đây đã quá lâu, e là khó có thể điều tra rõ.

Nếu như không có manh mối thì cũng không cần phải để Bạch Cần biết chuyện anh tìm người điều tra chuyện năm đó, để cô đã phải nhớ lại những ký ức đó.

"Ừ, hôm qua tôi đã xin nghỉ với Trương Tiến rồi, ngày kia có thể tới buổi đấu giá. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được tận mắt nhìn ngắm trang viên rồi", Bạch Cần hơi xúc động.

Cuộc sống tự lập bây giờ của cô ấy cũng không đến nỗi nào, nhưng muốn mua lại trang viên ngày xưa của gia đình là chuyện không thể nào.

Đó là một trang viên trị giá hơn một trăm triệu tệ!

Cả đời này cô ấy cũng không mua được!

Đột nhiên Tôn Hàn nói đùa: "Nếu như người mua lại trang viên đó thích cô, muốn cưới cô thì cô có đồng ý không?"

Bạch Cần sững ra: "Làm gì có chuyện tốt như thế chứ! Nếu như người ta thực sự giàu có đến thế thì làm gì có chuyện thích tôi chứ?"

"Tôi chỉ giả dụ thôi mà, đâu có nói đó là thật chứ!"

"Nếu như sao...", Bạch Cần trầm ngâm, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không đâu! Trang viên đó có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, nhưng tôi cũng không thể nào vì nó mà bán chính bản thân tôi!"

"Đã là quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi!"

Con người cần phải tiến về phía trước, có một số chuyện dù không thể buông xuống được, nhưng đến lúc thì vẫn phải buông xuống!

Đây chính là đời người!

Tôn Hàn gật đầu, không nhắc đến vấn đề khiến Bạch Cần buồn bã nữa: "Dẫn đường đi, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, cô phải làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi đấy!"

"Được thôi, cầu Anh Tiên cũng giống như tên đấy! Tới thắng cảnh này, những địa điểm khác có thể không đi, những nhất định phải lên cầu! Nhưng nếu không đi cáp treo thì lên đó sẽ hơi mệt một chút. Chúng ta đi bộ lên nhé?"

"Cô nghĩ tôi yếu đến thế à?"

Thế là hai người liền đi bộ lên men theo con đường nhỏ.

Khi đi lên đến đỉnh, mọi thứ đều bé như con kiến.

Nhìn ra phía xa tít tắp, cả Thượng Kinh phồn hoa thu gọn trong tầm mắt họ.

Hai người đang định đi mua vé thì một giọng nữ đột nhiên vang lên: "Bạch Cần!"

Bạch Cần sững ra, không ngờ lại có thể gặp được người quen ở đây.

Cô ấy nhìn người kia, vẻ mặt chẳng hề vui vẻ. Cô ấy ngần ngừ mấy giây rồi mới chào hỏi: "Ngô Hiểu Phương?"

Ngô Hiểu Phương là một cô gái có tuổi tác tương tự Bạch Cần, cũng khá xinh đẹp. Cô ta đeo kính râm, mặc một chiếc sơ mi hoa, trông rất quyến rũ.

Tôn Hàn biết người đàn ông đi cùng Ngô Hiểu Phương.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Đó chính là Cố Vân Đào!

"Nghe Vân Đào nói cô đã có bạn trai, là anh ta đúng không? Trông cũng chẳng ra sao!"

Ngô Hiểu Phương nhìn Tôn Hàn, cô ta thốt ra một câu trái lương tâm.

Xét về ngũ quan và khí chất, Cố Vân Đào kém hơn hẳn so với Tôn Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK