Người thanh niên được gọi là cậu chủ Văn kia trông hơi mập mạp, đôi mắt nhỏ khi chớp lên trông lại khá gian tà.
Chân lại còn đi hai hàng, xem ra đời sống về đêm của hắn cũng sinh động lắm đây.
Hắn nhìn Liễu Y Y với vẻ rất hài lòng, gật đầu bình phẩm: "Không tệ, có điều nói cô cháu gái này của ông đã từng sinh con thì đúng là khó tin!"
Việc quan trọng thế này, Tiết Kiến Quốc không dám giấu giếm.
Tiết Kiến Quốc đắc ý đùa lại: "Cậu chủ Văn, nếu nhìn mà biết được thì sao tôi có thể giới thiệu nó cho cậu chứ!"
"Quả đúng vậy, quả đúng vậy!"
Cậu chủ Văn này tên đầy đủ là Văn Thước Tùng, giờ hắn đang nhìn Liễu Y Y với vẻ vô cùng hài lòng.
Lúc này, Tiết Kiến Quốc mới nói ra một vấn đề vô cùng quan trọng: "Cậu chủ Văn, tôi phải nói trước, cô cháu gái này của tôi giờ cũng là một quản lý cấp cao ở Giang Châu. Nó không dễ cưa đổ đâu".
"Cậu nhìn xem người thanh niên đứng bên cạnh nó, nếu nói một câu mất lòng thì còn nhiều tiền hơn cả cậu. Cậu ta đã đeo đuổi cháu gái tôi một thời gian dài rồi, quà cáp đắt tiền tặng không thiếu thứ gì nhưng cháu gái tôi vẫn không thèm để ý!"
Câu này Tiết Kiến Quốc có nói khoác một chút, có điều cũng có ý đúng.
Lúc cộng ty thời trang Sâm Uy hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa, nếu Liễu Y Y đồng ý thì giờ cô đã là đại cổ đông của quốc tế Phong Hỏa, đường đường chính chính trở thành phú bà.
Có điều những điều này Tiết Kiến Quốc không nói hết cho Văn Thước Tùng biết.
Vốn xưởng rượu của Tiết Kiến Quốc gặp nguy, ông ta muốn nhờ Liễu Y Y xin Tôn Hàn giúp đỡ mình. Tôn Hàn lắm tiền như vậy, chỉ cần anh bỏ ra một chút bằng kẽ móng tay của mình thì cũng có thể giúp Tiết Kiến Quốc giải quyết khó khăn.
Nhưng Liễu Y Y lại không chịu!
Sau khi về lại Tề Bắc, Tiết Kiến Quốc chỉ đành tự nghĩ cách.
Nhưng giá trị số hàng tồn lên tới mấy triệu tệ, ông ta lại chẳng còn vốn liếng gì thì làm gì còn cách nào cơ chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, sau cùng vẫn cứ là nghĩ tới Liễu Y Y.
Dù gì Liễu Y Y và Tôn Hàn cũng đang không ở bên nhau, nhan sắc của cô thì khỏi phải bàn, lại còn là quản lý cấp cao của thời trang Sâm Uy, thân phận địa vị đều không tồi.
Điều kiện tốt như vậy đương nhiên sẽ thu hút được nhiều đối tượng.
Tiết Kiến Quốc lập tức nghĩ đến cậu chủ Văn Thước Tùng nổi tiếng của Tề Bắc.
Văn Thước Tùng vừa nhìn thấy ảnh Liễu Y Y là đã thích mê, sau khi biết cô còn là quản lý cấp cao của Sâm Uy thì lại càng động lòng.
Văn Thước Tùng đồng ý giúp Tiết Kiến Quốc giải quyết vấn đề của xưởng rượu với điều kiện ông ta phải đưa Liễu Y Y đến Tề Bắc để giới thiệu cho hắn.
Và sau đó Văn Thước Tùng quả thực đã dùng quan hệ của mình để giúp Tiết Kiến Quốc vượt qua khó khăn.
Thực ra gia tộc của Văn Thước Tùng không đơn thuần chỉ làm ăn lương thiện, làm gì có chuyện Tiết Kiến Quốc không biết điều đó?
Ở cái đất Tề Bắc bé như lỗ mũi này, chỉ cần là cô gái mà Văn Thước Tùng để mắt đến thì khó mà thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Điều này Tiết Kiến Quốc cũng biết luôn.
Nhưng nếu xưởng rượu thực sự phá sản thì có trời mới biết kết cục của ông ta sẽ thê thảm đến mức nào.
Nên Tiết Kiến Quốc làm gì còn tâm trí mà nghĩ cho Liễu Y Y.
Vốn tiệc mừng thọ của mẹ mình lần này ông ta cũng không có tâm trạng tổ chức.
Nhưng để dụ được Liễu Y Y tới, ông ta chỉ còn cách này.
Tiết Kiến Quốc cho Văn Thước Tùng biết cô cháu gái này của mình không dễ theo đuổi, chẳng qua chỉ là một cách tẩy trắng bản thân. Trong lòng ông ta thừa biết khả năng cao Văn Thước Tùng sẽ giở trò bỉ ổi.
Nhưng Tiết Kiến Quốc cho rằng mình chỉ là người giới thiệu, nếu Liễu Y Y có xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến ông ta.
Đúng là tự lừa mình dối người.
Vậy mà Tiết Kiến Quốc lại nghĩ như vậy đấy.
"Yên tâm, người phụ nữ mà Văn Thước Tùng để mắt tới thì đừng hòng chạy thoát. Sắp xếp tối nay đi, tôi muốn gặp cô ấy", Văn Thước Tùng nở nụ cười đầy ranh ma.
Theo đuổi?
Quá phiền phức.
Phụ nữ ấy mà, càng nâng niu thì họ càng làm giá.
Đợi khi đã rơi vào tay mình rồi thì lại dễ bảo hơn rất nhiều.
Về lĩnh vực này thì Văn Thước Tùng là chuyên gia.
"Đúng rồi, cậu chủ Văn, tôi nghe nói cô chủ Văn dạo này cũng đang tìm một tấm chồng ưng ý?", Tiết Kiến Quốc đột nhiên đảo mắt rồi chậm rãi hỏi.
Văn Thước Tùng nghe xong câu hỏi này thì lập tức cau mày lại, lộ vẻ không vui hỏi: "Việc này thì liên quan gì đến ông?"
Việc em gái hắn chửa hoang, mặc dù gia tộc đã tìm mọi cách bưng bít nhưng đúng là tai vách mạch rừng, bên ngoài người ta vẫn đồn ầm lên.
Việc xấu hổ như vậy thì đương nhiên Văn Thước Tùng không muốn đề cập tới.
"Không phải, cậu chủ Văn, tôi có một đối tượng phù hợp", Tiết Kiến Quốc nghiêm túc nói.
Văn Thước Tùng liếc mắt nhìn sang, đánh giá Tiết Kiến Quốc với vẻ mặt vô cùng cổ quái rồi hỏi: "Em gái tôi kén lắm, ông có ứng cử viên nào hay sao?"
"Có!"
"Nói đi, nếu em gái tôi ưng thì tôi sẽ không để ông thiệt!"
Văn Thước Tùng thừa hiểu hạng người như Tiết Kiến Quốc, làm gì có chuyện ông ta giúp không công, cho nên cứ nói thẳng mà vào việc luôn cho đỡ mất thời gian.
Tiết Kiến Quốc do dự một lát rồi nói: "Cậu chủ Văn, nếu việc này thành tôi muốn được trả công mười triệu tệ!"
"Ha ha".
Văn Thước Tùng định thần lại rồi bật cười, hắn không thể ngờ Tiết Kiến Quốc lại đòi hỏi như vậy: "Tiết Kiến Quốc, ông thèm tiền muốn phát điên rồi hay sao. Cái giá đó mà cũng nói ra được?"
Nếu Tiết Kiến Quốc quả thực có thể giới thiệu cho em gái hắn một tấm chồng ưng ý, Văn Thước Tùng định trả ông ta hai ba trăm nghìn tệ coi như phí cảm ơn, nhiều hơn thì không có.
Thật không ngờ, lão già này lại mở miệng đòi mười triệu tệ!
Đúng là tham lam!
"Cậu chủ Văn, không phải là do tôi tham lam, mà là đối tượng đó quả thực đáng giá mười triệu tệ!", Tiết Kiến Quốc trịnh trọng nói.
"Hả? Nói thử xem, để tôi xem rốt cuộc có đáng hay không".
Thấy Tiết Kiến Quốc quả quyết như vậy, Văn Thước Tùng cũng có chút hứng thú.
Tiết Kiến Quốc vụng trộm chỉ tay về phía Tôn Hàn, trong mắt đầy ý cười ranh ma: "Cậu chủ Văn, người tôi nói tới chính là cậu ta!"
"Anh ta? Mặc dù tướng mạo cũng khá, nhưng ngoài ra có gì khác đâu?"
Tiết Kiến Quốc vội vã giải thích: "Cậu chủ Văn, cái này cậu nhìn người sai rồi. Tôn Hàn này không phải chỉ đơn giản là lắm tiền đâu, tài sản của cậu ta ít nhất cũng phải tới trên chục tỷ!"
"Cậu nói xem, nếu thành anh vợ cậu ta thì tiền của cậu ta chẳng phải cũng thành tiền của cậu sao?"
Thực ra Tiết Kiến Quốc đã nói giảm đi rồi đấy, vốn ông ta nghĩ tài sản của Tôn Hàn không chỉ có trên mười tỷ mà phải là mấy chục tỷ mới đúng.
Nếu không thì sao có thể tặng cho Liễu Y Y mười phần trăm cổ phần của công ty quốc tế Phong Hỏa cơ chứ?
Nhưng cũng chỉ có cô cháu gái Liễu Y Y của ông ta mới đi từ chối món quà này.
Dù gì thì Tôn Hàn này chắc chắn sẽ phù hợp với mọi tiêu chuẩn kén chồng của cô chủ Văn.
Còn về việc Tôn Hàn có đồng ý hay không thì thực ra không phải vấn đề.
Đã đến Tề Bắc này thì dù có lắm tiền đến đâu cũng không làm gì được Văn Thước Tùng.
Ở nơi này, không phải cứ có tiền là giải quyết được mọi thứ.
Quan trọng nhất là còn phải có quyền có thế mới được.
Nghe nói Tôn Hàn có gia sản hàng chục tỷ, Văn Thước Tùng như bừng tỉnh hỏi lại ngay: "Ông không lừa tôi đấy chứ?"
Ở Tề Bắc này, Văn Thước Tùng cũng được coi là tầng lớp có quyền thế bậc nhất. Hắn tự cho mình là tài giỏi vì đã kết thân được với một nhân vật vô cùng có máu mặt.
Việc kết giao đó còn do một nguyên nhân quan trọng, Văn Thước Tùng có một cô em gái, mà em gái hắn chính là người phụ nữ của nhân vật máu mặt kia.
Đứa trẻ trong bụng cô em gái cũng chính là của người đó.
Hơn nữa, người đó rất quan tâm đứa trẻ trong bụng em gái hắn.
Văn Thước Tùng không thiếu quyền, nhưng lại thiếu tiền!
Nếu có một ông em rể giàu như vậy thì đúng là không còn gì bằng.
"Cậu chủ Văn, có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám lừa cậu!", Tiết Kiến Quốc vội vã bảo đảm.
"Vậy được, tối nay đưa cả anh ta tới".
Chương 244: Tối nay ông định bày trò gì?
Chỉ một lát sau, Văn Thước Tùng đã rời khỏi đó.
Dù gì tối nay cũng gặp, giờ đông người huyên náo mà ra làm quen thì có khi còn xảy ra sự cố.
Mười triệu tệ!
Tiết Kiến Quốc mặt không giấu nổi niềm vui, ông ta còn nấp trong góc nhìn Tôn Hàn với vẻ oán hận, nở nụ cười thâm độc rồi lẩm bẩm: "Đừng trách tôi, ai bảo cậu keo kiệt như vậy làm gì, đáng ra cậu phải đối xử tốt với cậu nó hơn mới phải. Không biết hiếu kính trưởng bối gì cả!"
...
Buổi tiệc mừng thọ kết thúc thuận lợi, lúc cả nhà chụp ảnh kỷ niệm, bà cụ cười vô cùng vui vẻ. Có lẽ bà cũng không ngờ rằng vào cái tuổi gần đất xa trời này vẫn còn được cả nhà sum vầy chúc thọ như thế này.
Sau khi Tiết Lan và Liễu Y Y bị đuổi khỏi nhà họ Liễu, Tiết Kiến Quốc đã cắt hẳn liên lạc với Tiết Lan.
Những năm nay, bà cụ chỉ nói chuyện với Tiết Lan vài câu qua điện thoại.
"Y Y, tối nay cậu có bữa cơm bàn chuyện làm ăn với đối tác, con có thể tham gia cùng được không? Đúng rồi, cậu Tôn cũng có thể đi cùng".
Khi ra đến bên ngoài, mấy người Tôn Hàn đang định rời đi thì Tiết Kiến Quốc vội vã đuổi theo.
Tiết Kiến Quốc biết nếu nói là giới thiệu đối tượng thì Liễu Y Y chắc chắn sẽ không đi, cho nên mới bịa ra chuyện đối tác gì đó.
Liễu Y Y thoáng cau mày hỏi lại: "Cậu ăn cơm với đối tác làm ăn thì con tham gia làm gì?"
"Giờ con đã là quản lý cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy, hơn nữa còn phụ trách thương hiệu Y Minh Nguyệt. Đối tác của cậu đã nghe nói không ít lần nên rất hy vọng có thể gặp được con. Y Y, con đến đó giúp cậu một lát thôi, ngồi một lúc rồi về cũng được mà. Con phải nể mặt cậu chút chứ?", Tiết Kiến Quốc khẩn cầu.
Liễu Y Y không nói gì nhưng mặt đầy vẻ không cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng vẫn là Tiết Lan phải lên tiếng: "Cậu con đã nói như vậy rồi thì cứ đi đi con".
Nói thế nào đi nữa thì Tiết Kiến Quốc vẫn là em trai ruột của Tiết Lan, giúp đỡ việc nhỏ như vậy cũng chẳng mất gì.
Thấy mẹ mình đã mở lời rồi thì Liễu Y Y cũng khó mà từ chối được nên chỉ đành đồng ý.
"Vậy còn cậu Tôn thì sao?"
Thấy Liễu Y Y đã đồng ý, tảng đá trong bụng Tiết Kiến Quốc như đã được đặt xuống. Ông ta lại quay sang Tôn Hàn với vẻ nịnh nọt.
Vị này cũng là đối tượng mà Văn Thước Tùng chỉ mặt đặt tên!
Tôn Hàn khẽ mỉm cười đáp: "Dù gì tôi cũng rảnh, vậy thì đi cùng cũng được".
"Vậy được, đợi lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho chị Tiết Lan nhé. Tối nay gặp, tối nay gặp!"
Tiết Kiến Quốc cũng không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, vốn ông ta nghĩ sẽ phải năn nỉ sùi bọt mép kia đấy. Tiết Kiến Quốc lúc này mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Tiếp theo đó, Tôn Hàn lái xe đưa Tiết Lan, Liễu Y Y và Đồng Đồng rời khỏi đó, quay lại khách sạn.
Họ vẫn phải ở lại Tề Bắc thêm vài ngày nữa.
Thứ nhất là vì Tiết Lan muốn dành thêm mấy ngày ở bên cạnh mẹ mình.
Mẹ Tiết Lan đã tám mươi rồi, không biết khi nào sẽ về với tổ tiên. Thân là con gái, Tiết Lan đương nhiên phải dành thời gian chăm sóc mẹ.
Ngoài ra Tôn Hàn cũng còn việc cần giải quyết.
Anh đến Tề Bắc là để gặp Tả Quân!
Anh không nghĩ mình có thể thành công ngay lập tức, nhưng ít nhất cũng phải để Tả Quân biết đến anh cái đã.
Sau khi về đến khách sạn đã gần ba giờ chiều, thời gian nghỉ ngơi cũng không được bao lâu.
Vốn Đồng Đồng muốn ngủ trưa cùng Liễu Y Y nhưng Tiết Lan phải dỗ dành, hứa sẽ mua đồ chơi cho thì cô bé mới chịu đi ngủ cùng Tiết Lan.
Dường như Tiết Lan đang cố tạo điều kiện cho Tôn Hàn và Liễu Y Y được ở riêng với nhau.
Mặt Liễu Y Y đỏ bừng lên, không khỏi hồi tưởng lại chuyện ban sáng.
"Thực ra anh không nhất thiết phải đi. Tiết Kiến Quốc là người thế nào không phải anh không biết. Ông ấy muốn tôi tới đó chắc chắn là để khoe khoang khoác lác. Tôi biết, anh trước nay vốn không thích tham gia những buổi tiệc vô bổ kiểu đó", Liễu Y Y không vội vã về phòng mà nhìn Tôn Hàn nói.
Tôn Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, Liễu Y Y biết cả những thói quen, sở thích sở ghét của anh.
Ở Giang Châu lâu như vậy rồi nhưng Tôn Hàn chưa bao giờ tham dự một buổi tiệc nào vô thưởng vô phạt như vậy.
"Vốn anh đã không định đi, nhưng anh cảm giác ánh mắt của Tiết Kiến Quốc có gì đó không đúng lắm nên mới đồng ý đi cùng", Tôn Hàn cũng không giấu giếm mà nói ra suy nghĩ của mình.
Liễu Y Y nghe xong thì lập tức cau mày lại hỏi: "Có gì không đúng? Không phải chỉ là tham gia một buổi tiệc thôi sao? Không phải anh nghĩ nhiều quá rồi chứ?"
Tôn Hàn điềm nhiên đáp: "Anh cũng hy vọng như vậy, tuy nhiên có vấn đề gì hay không thì tối nay phải xem mới biết được".
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Tôn Hàn đã chắc chắn tám mươi phần trăm là Tiết Kiến Quốc có vấn đề!
Ở nhà giam phía Nam sáu năm, nếu nói thẳng ra thì hạng người thâm độc nào anh cũng đã từng gặp qua.
Tiết Kiến Quốc cứ luôn khiến anh cảm thấy ông ta đang có mưu đồ gì đó.
Nhưng Tôn Hàn cũng không thể biết được cụ thể trong đầu ông ta đang nghĩ gì. Nếu muốn biết thì chỉ có duy nhất một cách là tối nay tới đó.
"Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Đến giờ tôi sẽ gọi anh!"
...
Hơn sáu giờ tối, Liễu Y Y gõ cửa phòng Tôn Hàn.
Chỉ một lát sau, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã sóng đôi bước ra khỏi khách sạn để tới nhà hàng Đế Vương mà Tiết Kiến Quốc đã hẹn.
Tiết Kiến Quốc đã đợi ở trước cửa nhà hàng từ sớm, thấy Tôn Hàn và Liễu Y Y tới thì vui mừng chạy ra đón.
Mặc dù Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đồng ý tới nhưng ông ta cũng không dám chắc chắn, nếu hai người họ không tới thì sao?
May mà việc ông ta lo lắng không xảy ra.
"Đi đi đi, để cậu dẫn hai đứa vào phòng!"
Tiết Kiến Quốc dẫn đường đưa hai người họ vào trong nhà hàng Đế Vương.
Sau khi vào bên trong, khung cảnh hoa lệ lập tức hiện ra. Treo giữa sảnh chính của nhà hàng là chiếc đèn trùm thủy tinh long lanh trong suốt trông vô cùng đẹp mắt, e là chiếc đèn này phải có giá hàng triệu tệ trở lên.
Từ đó có thể thấy quy mô của nhà hàng này hoành tráng ra sao.
E rằng đây là nhà hàng xa hoa nhất nhì Tề Bắc này.
Điều đó khiến Tôn Hàn càng thêm chắc chắn, e là tối nay không chỉ là một buổi tiệc bình thường.
Với thân phận và địa vị của Tiết Kiến Quốc thì không thể nào mời khách ăn cơm ở một nơi như thế này.
"Y Y, cậu Tôn, mời vào!"
Tiết Kiến Quốc đẩy cửa căn phòng xa hoa tráng lệ trên tầng năm, vươn tay ý mời hai người họ đi vào.
Tôn Hàn bước một bước vào, ngoài Lý Diễm Phương ra, anh còn thấy một nam một nữ ngồi bên trong.
Với đôi mắt tinh tường của Tôn Hàn, anh lập tức có thể nhận ra cô gái đầy đặn phúc hậu đang ngồi đó dù không lộ bụng nhưng hình như đang mang bầu.
"Nào nào nào, để tôi giới thiệu một chút, vị này là cậu chủ Văn Thước Tùng, còn đây là em gái cậu ấy - cô Văn Ảnh!"
"Vị này là cậu Tôn, còn đây là cháu gái tôi! Cậu chủ Văn, cô chủ Văn, hai người cứ gọi nó là Y Y là được".
Hai người họ vừa vào đến cửa là Lý Diễm Phương đã vội vã giới thiệu.
Là hai anh em.
Tôn Hàn nghe xong mới vỡ lẽ nhưng đồng thời anh lại càng nghi ngờ. Anh cứ có cảm giác cô gái tên Văn Ảnh này cứ quan sát anh rất kỹ, như thể đang nhìn ngắm một sản phẩm mà mình vô cùng ưng ý.
Cảm giác này vô cùng khó chịu.
Nhưng điều làm anh còn khó chịu hơn đó là Văn Thước Tùng kia không hề giấu giếm mà nhìn chằm chằm Liễu Y Y. Ánh mắt hắn đầy ham muốn chiếm hữu.
"Tiết Kiến Quốc, ông nên thật thà chút thì tốt hơn. Rốt cuộc ông bày ra bữa tiệc này để làm gì?"
Tôn Hàn không định nhắm mắt làm ngơ mà lập tức quay lại nhìn Tiết Kiến Quốc lạnh lùng chất vấn.
Chương 245: Vương pháp mạnh nhất ở Tây Nam
Lẽ nào còn ý gì khác ư?
Liễu Y Y nhìn cậu mình là Tiết Kiến Quốc với vẻ mặt kỳ quái, song không phát hiện ra điểm gì bất thường cả, sắc mặt của Tiết Kiến Quốc lúc này còn kỳ lạ hơn cô.
Không lẽ bữa tiệc tối nay thật sự có vấn đề ư?
“Ối dào, vấn đề vấn điếc gì đâu. Chẳng qua cậu mợ thấy con với cậu Tôn chắc không có khả năng tiến tới với nhau, kiểu này là không có duyên rồi, mà con cũng không còn nhỏ nữa nên cậu mợ mới giới thiệu đối tượng xem mắt cho con ấy mà”.
“Con nhìn đi, cậu Văn nho nhã lịch sử, cả gia thế và tướng mạo đều tốt, khó tìm được người thứ hai lắm”.
Lý Diễm Phương chợt cười nói, như thể thật lòng lo lắng cho Liễu Y Y.
Ra là vì chuyện này.
Liễu Y Y chẳng buồn gặp Văn Thước Tùng gì đó nên lập tức quay người định đi luôn: “Con không thích”.
Nhưng làm gì có chuyện bỏ đi dễ dàng như thế!
Tiết Kiến Quốc nhanh tay lẹ mắt đóng cửa phòng bao lại, sau đó chặn trước cửa rồi nói: “Y Y, có thành đôi hay không thì con cứ nói chuyện với người ta đi đã”.
Lúc nói câu này, Tiết Kiến Quốc còn nháy mắt với Văn Thước Tùng.
Ông ta đã dẫn người đến rồi, chuyện còn lại phụ thuộc hết vào Văn Thước Tùng thôi.
Văn Thước Tùng mỉm cười tự tin nói: “Cô Liễu, cô không muốn gặp tôi đến vậy sao? Hay tôi có điểm nào không tốt?”
“Y Y không có hứng thú và tôi cũng vậy, cậu Văn này, tôi khuyên cậu nên tìm người khác đi, chứ Y Y nhà tôi không được đâu”.
Tôn Hàn đột nhiên chắn trước mặt Liễu Y Y rồi nhìn thẳng vào Văn Thước Tùng.
Văn Thước Tùng lập tức lạnh mặt rồi trầm giọng nói: “Tôn Hàn đúng không? Tôi nghe nói anh rất giàu, nhưng anh nói vậy là không được, vì có tiền vẫn thua có quyền có thế đấy”.
“Tốt nhất anh nên biết điều một chút, đừng xen vào chuyện giữa tôi và Liễu Y Y, như vậy sẽ tốt hơn cho anh đó”.
“Nếu không thì tôi e tối nay anh sẽ gặp chuyện đấy!”
Chắc Văn Thước Tùng cũng biết muốn dành được thiện cảm của Liễu Y Y bằng lời hay ý đẹp là điều không thể, vì thế hắn quyết định uy hiếp luôn.
“Sao cơ? Ý của cậu Văn là cậu rất có quyền thế à?”, Tôn Hàn không nổi giận, trái lại còn cười rồi hỏi lại.
“Ở thành phố Tề Bắc này chưa có người phụ nữ nào dám từ chối tôi, thậm chí chuyện mà Văn Thước Tùng tôi không thể làm được ở cả vùng Tây Nam này cũng rất hiếm, anh thấy sao?”, Văn Thước Tùng khí thế nói.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn bật cười rồi nói: “Thú vị đấy! Thật ra tôi cũng nghĩ hiếm có việc gì mà tôi không làm được ở vùng Tây Nam, kể cả thành phố Tề Bắc của anh cũng vậy”.
“Y Y, vẫn còn sớm, mình không cần vội về làm gì, ở lại chơi với cậu Văn chút đi”.
Dứt lời, Tôn Hàn đã kéo một chiếc ghế ra ngồi với vẻ đầy nhàn nhã, không chút gấp gáp.
“Đừng gây sự nữa”, Liễu Y Y khẽ nói.
Cô quá hiểu Tôn Hàn rồi, rõ ràng anh sẽ không nói chuyện tử tế với Văn Thước Tùng đâu.
Văn Thước Tùng đột nhiên thấy lo lắng, lẽ nào Tôn Hàn này là nhân vật có máu mặt nào đó sao?
Nhưng nghĩ tới thế lực của mình ở Tề Bắc, hắn lập tức gạt bỏ mọi lo lắng đi ngay.
Nếu va phải Tôn Hàn ở bên ngoài thì hắn còn e ngại, chứ ở thành phố Tề Bắc thì hắn thật sự không biết chữ “sợ” viết như thế nào.
“Cậu Tôn, nếu cậu không thể tiến tới với Y Y thì đừng làm con bé lỡ dở! Cậu không thích Y Y thì chắc thích kiểu con gái khác đúng không? Cậu thấy em gái của cậu Văn thế nào?”
Lúc này, Tiết Kiến Quốc lại sáp tới rồi dõng dạc nói: “Cậu Tôn, cậu nhìn em gái của cậu Văn đi, đúng là không có gì để chê, hơn nữa gia thế còn tốt, tôi thấy hai người rất hợp với nhau đấy!”
“Cậu thử suy nghĩ đi, Y Y với cậu Văn một đôi, còn cậu với cô Văn thành một cặp, như vậy chẳng quá tốt sao!”
“Tiết Kiến Quốc, cậu có thôi đi không!”, nghe thấy lời nói thô tục làm mối bừa bãi của cậu mình, Liễu Y Y không thể bình tĩnh được nữa.
Song, Văn Ảnh lại gật đầu như có điều suy nghĩ rồi nói: “Tôi thấy được đấy!”
Cô ta vốn đang sốt sắng tìm một người bố cho đứa bé trong bụng mình, nhưng do quá kén chọn nên mãi chưa tìm được.
Vừa thấy khí chất và tướng mạo của Tôn Hàn, cô ta đã động lòng ngay.
Hơn nữa anh cô ta đã nói rồi, Tôn Hàn này rất giàu, thậm chí còn hơn cả nhà họ Văn.
“Nếu em đã ưng thì không còn vấn đề gì nữa rồi. Tôn Hàn, em gái tôi thích anh là phúc của anh đấy. Thế này đi, anh đến nhà họ Văn tôi ở rể, được chứ? Còn Liễu Y Y sẽ là em dâu của anh”, Văn Thước Tùng đắc ý nói, nhanh chóng sắp xếp mọi việc chỉ bằng vài câu nói.
Như thể ý kiến của Liễu Y Y và Tôn Hàn không hề quan trọng chút nào.
“Họ Văn kia, tôi không thích anh một chút nào cả, đừng mơ mộng hão huyền nữa”, Liễu Y Y bừng lửa giận.
“Tôi thích cô là được rồi. Cô Liễu này, chọn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay chúng ta động phòng hoa chúc luôn đi, cô thấy sao?”
Văn Thước Tùng không thích bồi đắp tình cảm dần dần, tránh để đêm dài lắm mộng, chi bằng tối nay động phòng luôn cho xong.
“Người ta đã không thích mà cậu cứ ép, có biết như vậy gọi là gì không? Cậu Văn này, cậu đừng nói với tôi cậu chính là vương pháp ở Tề Bắc nhé?”
Ánh mắt của Tôn Hàn ngày càng lạnh, giọng điệu cũng lạnh thấu xương.
“Bực rồi à? Dù Văn Thước Tùng tôi không phải vương pháp ở Tề Bắc, nhưng cũng không đến nỗi nào đâu. Tôn Hàn, đừng rượu mời không uống, thích uống rượu phạt! Tôi biết anh có tiền nên ngạo mạn, nhưng tôi cũng nói cho anh hay, có tiền cũng chưa là gì đâu”.
Đột nhiên, Văn Thước Tùng vỗ tay, cửa phòng bao bị đẩy mở, bảy tám tên đô con lập tức ùa vào.
“Cậu chủ!”
Tên đi đầu lễ phép chào hỏi với Văn Thước Tùng rồi chờ lệnh.
“Đưa cô Liễu đến phòng khách sạn mà tôi đã đặt trước hộ cái”, Văn Thước Tùng căn dặn.
Đám lưu manh đó lập tức định ra tay ngay.
“Các người định làm gì? Cút, cút đi”, Liễu Y Y hoảng sợ.
Tôn Hàn nhanh chóng đứng dậy, đá tên đô con đứng đầu đập mạnh vào tường.
“Còn chờ gì nữa? Không lẽ chuyện gì cũng phải để tôi phải ra tay hay sao?”
Sau khi xử lý một tên, Tôn Hàn chợt nói với không khí.
Tất cả mọi người đều nghĩ Tôn Hàn đang lên cơn nên tự nói chuyện một mình.
Nhưng ngay sau đó, chỉ thấy một bóng đen chạy vào, xử lý đám đô con kia một cách nhanh, gọn, lẹ.
Các tiếng rắc rắc vang lên không ngớt, hình như là tiếng khớp xương bị bẻ gãy.
Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
Thuộc hạ của Tôn Hàn không chỉ có một người.
Ngoài người đàn ông mặc âu phục màu đen chạy vào đầu tiên ra thì một phút sau, đã có thêm sáu người nữa, tất cả đều mặc âu phục màu đen, để đầu đinh, sắc mặt thì lạnh như người máy.
Họ chắp tay sau lưng, bày sẵn tư thế đứng sau Tôn Hàn.
“Dẫn họ đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện với cậu Văn”.
“Vâng!”
Tất cả thuộc hạ của Văn Thước Tùng đều đã bị hạ gục.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, vợ chồng Tiết Kiến Quốc chưa chứng kiến cảnh này bao giờ nên đã sợ đến xanh mặt, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Thấy mặt Văn Thước Tùng trông vô cùng khó coi, Tôn Hàn chậm rãi nói: “Thật ra tôi thấy mình mới là vương pháp mạnh nhất ở vùng Tây Nam”.
“Ở Tề Bắc cũng vậy”.
Chương 246: Phá Quân
“Anh ngông cuồng quá rồi đấy!”
Văn Thước Tùng hung hăng nói: “Tôn Hàn, tôi công nhận là anh cũng có chút bản lĩnh, xem ra mấy tay vệ sĩ này của anh cũng không phải dạng vừa, cũng có chút lai lịch đấy”.
“Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu anh tưởng như vậy là tôi sẽ sợ anh thì anh nhầm to rồi! Anh có biết tôi làm nghề gì không?”
Chết tới nơi rồi còn cố mạnh miệng.
Có lẽ Văn Thước Tùng đã sống trong cái giếng Tề Bắc này quá lâu, không ai dám chọc vào nên hắn thật sự tưởng mình là nhân vật lớn nào đó rồi.
Tôn Hàn bật cười thành tiếng, sau đó nhàn nhã châm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi xin rửa tai lắng nghe”.
“Tôi mở một công ty tài chính, trên danh nghĩ là vậy, nhưng thực chất là cho vay nặng lãi”.
“Tôi là chủ cho vay lớn nhất ở thành phố Tề Bắc, nếu đầu óc anh không có vấn đề, chắc sẽ biết không được chọc vào tôi rồi chứ?”
Văn Thước Tùng vô cùng tự phụ, mà không hề nghĩ rằng công ty của mình kinh doanh theo một cách rất tàn nhẫn.
Tôn Hàn gật gù như có điều suy nghĩ, đại khái đã hiểu rõ rồi.
Nói trắng ra thì Văn Thước Tùng là một tên đầu sỏ có quyền có thế.
Nếu hắn đã có thể cho vay ở Tề Bắc thì chắc hẳn cũng có chỗ dựa vững chắc.
Nếu không chắc chắn sẽ bị xử lý ngay sau vài ngày làm ăn.
“Cũng chỉ thế mà thôi”.
Song, Tôn Hàn lại thốt ra một câu.
Ý của anh rất đơn giản và rõ ràng, chút tài năng này của Văn Thước Tùng chưa đủ để so kè với anh.
Ngay sau đó.
Mặt của hai anh em Văn Thước Tùng đều biến sắc.
Họ cứ nghĩ Tôn Hàn là một tên nhà giàu nào đó thôi, không ngờ lại khó giải quyết thế này.
“Thế tôi cũng muốn nghe xem anh có thân phận lai lịch thế nào mà dám ngông nghênh ở Tề Bắc thế! Tôn Hàn, nếu anh dám ỷ mạnh rồi động vào tôi thử xem, tôi bảo đảm anh mà dám làm vậy, đừng hòng rời khỏi Tề Bắc được”.
“Còn em gái tôi…”
Văn Thước Tùng trở nên hung dữ rồi cực kỳ tự tin nói: “Anh càng không được động tới, nếu anh dám làm hại đến một sợi lông của nó, thì chắc ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của anh đó”.
Tại sao không được động vào?
Chỉ có khả năng là cô ta mang thai thôi.
Tôn Hàn cười nói: “Nói vậy thì ban nãy các người có ý cho tôi làm bố à?”
“Anh nói gì thế?”, Liễu Y Y hiếu kỳ hỏi.
Tôn Hàn mỉm cười bình tĩnh rồi nhìn Liễu Y Y, sau đó chỉ thẳng vào Văn Ảnh, nói: “Y Y, lẽ nào em không nhận ra cô ta đang mang thai à?”
“Mang thai?”
Liễu Y Y chợt có vẻ mặt cổ quái, ban nãy mợ cô cứ nói lung tung để ghép đôi cho Tôn Hàn, còn Văn Ảnh thì còn có vẻ ưng ý.
Nhưng cô ta đang mang thai rồi…
Đúng là không biết xấu hổ!
Tôn Hàn tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi tin Văn Thước Tùng cậu cũng có chút máu mặt ở Tề Bắc”.
“Nhưng tự nhiên được lên chức bố khiến tôi thấy hơi tò mò, không biết bố đẻ của đứa bé là ai?”
“Chắc bố đứa trẻ phải có lai lịch lớn lắm thì em gái cậu mới phải chấp nhận tìm một người đàn ông khác đúng không!”
“Ban nãy, cậu nói nếu tôi dám động vào một sợi lông của cô ta thì sẽ phải bỏ mạng ở đây, nói vậy thì người đàn ông của em gái cậu là hoàng đế ở Tề Bắc à?”
“Nếu đúng là vậy thì sao?”, Văn Thước Tùng trợn trừng mắt nhìn Tôn Hàn, cuối cùng hắn đã phát hiện ra điểm bất thường của anh.
Người bình thường sẽ không có suy nghĩ sâu xa như vậy.
Hơn nữa từ đầu đến giờ, dù biết Văn Thước Tùng hắn không phải người làm ăn chân chính, ngoài ra còn đoán được người đàn ông của em gái hắn không phải người thường, mà Tôn Hàn vẫn tự tin như vậy.
Từ thái độ này có thể thấy nếu Tôn Hàn không phải tên ngu đần thì sẽ là một nhân vật lớn.
Văn Thước Tùng bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Sợ Tôn Hàn này thật sự là ông trùm của một nơi nào đó.
Nhỡ đúng là vậy thì chắc em gái hắn không sao, nhưng hắn thì chưa chắc.
Dẫu sao thành phố Tề Bắc cũng rất nhỏ.
So với một thế lực lớn mạnh thật sự ở trong nước thì Văn Thước Tùng hắn chẳng là gì cả.
“Tả Quân”.
Tôn Hàn đột nhiên nhắc đến một cái tên: “Nếu dám tự nhận là hoàng đế của Tề Bắc thì chỉ có thể là Tả vương - một trong ba tam vương của vùng Tây Nam thôi”.
“Em gái anh cũng siêu đấy, lấy lòng được cả ông ta”.
Một câu nói trúng tim đen!
Dù Văn Thước Tùng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
Đứa bé mà em gái hắn đang mang trong bụng đúng là của Tả Quân.
Còn Văn Ảnh cũng có vẻ mất tự nhiên.
“Đúng là ông ta à! Ngần ấy tuổi rồi mà vẫn hại đời con gái nhà người ta, thật là không biết xấu hổ! Nhưng nể mặt Tả Quân, hôm nay tôi sẽ không làm khó các người nữa”.
“À, cô Văn này, phiền cô gửi lời hỏi thăm của tôi đến… ông Tả nhé!”
“Tạm biệt!”
Tôn Hàn mỉm cười rồi đứng dậy: “Y Y, chúng ta đi thôi”.
Nếu không có vấn đề gì, Y Y luôn mong chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Thế nên lập tức vui vẻ đồng ý ngay.
“Anh, lẽ nào Tôn Hàn này thật sự có bối cảnh lớn gì đó à? Nghe khẩu khí của anh ta hình như không sợ anh Quân đâu”, Văn Ảnh bắt đầu thấy lo.
Người ngoài thường gọi Tả Quân là Tả vương.
Nhưng Văn Ảnh là tình nhân của ông ra nên được phép gọi là anh Quân.
Văn Thước Tùng cũng đang đau hết cả đầu, thuộc hạ của Tôn Hàn đó rõ ràng không phải loại người hiền lành, bình thường gì.
Hơn nữa trước lúc ra về, Tôn Hàn còn ngỏ ý họ sẽ gặp lại, chứng tỏ chuyện này chưa xong ở đây.
Dù biết Văn Ảnh là người đàn bà của Tả Quân, nhưng Tôn Hàn vẫn ăn nói như vậy thì lai lịch có thể nhỏ không đây?
Văn Thước Tùng tức tối nhìn sang Tiết Kiến Quốc rồi nói: “Đây chính là người giàu có bối cảnh bình thường mà ông bảo đấy à?”
Chính Tiết Kiến Quốc rước mối hoạ này tới cho hắn.
Bây giờ, Văn Thước Tùng thậm chí còn muốn tẩn cho ông ta một trận.
“Tôi cũng không biết Tôn Hàn có lai lịch thế nào, mà cậu Văn này, chắc Tôn Hàn chỉ tỏ vẻ thế thôi, khéo đêm này còn phải nhanh chóng cuốn xéo khỏi Tề Bắc vì sợ bị cậu trả thù ấy chứ!”, Tiết Kiến Quốc run rẩy nói.
Chát!
Văn Thước Tùng tát một cái thật mạnh lên mặt ông ta rồi nói: “Nếu có thêm chuyện gì xảy ra thì cứ chờ xem tôi xử lý ông thế nào”.
Trước lúc đi, Tôn Hàn còn dám nhờ Văn Ảnh gửi lời hỏi thăm tới Tả Quân thì anh còn sợ gì nữa?
Văn Thước Tùng chỉ lo chuyện này chưa kết thúc được thôi.
Còn Tiết Kiến Quốc, một triệu gì đó, miễn yển ổn là được.
“Văn Ảnh, em đi tìm ông Tả phòng hoạ trước đi, anh e Tôn Hàn này không đơn giản đâu”.
Phòng hậu hoả, Văn Thước Tùng nghĩ tốt nhất nên đi tìm Tả Quân.
“Em biết rồi”.
…
Sau khi rời khỏi nhà hàng Đế Vương, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã về khách sạn.
Sau đó một mình Tôn Hàn đi lên sân thượng của khách sạn.
Lúc này, có sáu người đã chờ sẵn ở đó, thấy anh đến thì đồng thanh.
“Công tử!”
“Công tử!”
Tôn Hàn khẽ gật đầu, rồi đi tới mép sân thượng ngắm cảnh đêm của Tề Bắc.
Sáu người này chính là các cao thủ của Thiên Cửu Môn mà Từ Khang Niên cử đến giúp việc cho Tôn Hàn.
“Công tử, tôi là Phá Quân, đứng thứ hai trong chiến bộ, lần này là tôi dẫn đội”.
Sau đó, một người đàn ông vạm vỡ nhất trong số đó đã bước tới.
“Phá Quân - một chọi một trăm, tôi nghe kể về cậu rồi. Nghe nói, thực lực của cậu chẳng kém gì Tả Quân”, Tôn Hàn ngoảnh lại rồi híp mắt nói.