Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ông nội, ý của ông là Lý Anh cũng không đối phó nổi với Tôn Hàn sao?"

Đường Minh Phong hiểu ra ý của Đường Triêu Bính nên hỏi lại với vẻ khó tin.

Tôn Hàn lợi hại đến vậy thật sao?

Đường Triêu Bính cũng không chắc chắn, nghiêm nghị đáp: "Để Lý Anh xuất hiện, mục đích chính là thăm dò Tôn Hàn này. Việc bất động sản Phong Quân lên sàn sắp tới tuyệt đối không được xảy ra sai sót".

"Nếu Lý Anh có thể xử lý được Tôn Hàn thì quá tốt, nhưng nếu không đối phó nổi thì ít nhất chúng ta cũng phải biết rõ Tôn Hàn này rốt cuộc lai lịch như thế nào".

"Kể ra cũng thật kỳ lạ, ông đã đến Giang Châu lâu như vậy nhưng lại không điều tra ra chút thông tin nào, quả thực vô cùng kỳ lạ!"

Cây có rễ, sông có nguồn.

Nhưng ngoài việc Tôn Hàn trước đây từng là con nuôi của một gia đình bình thường ở Mục Thành ra thì Đường Triêu Bính không thể điều tra ra bất cứ thông tin nào khác.

Bao gồm cả việc mấy năm Tôn Hàn đi tù, thông tin cũng vô cùng mơ hồ, người ngoài không thể nghe ngóng được.

Điều đó khiến Đường Triêu Bính cũng không dám chắc chắn.

Cho nên sau khi biết việc Lâm Hạo bị Tôn Hàn gài bẫy, ông ta mới bảo Lý Anh ra mặt để thử Tôn Hàn.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Đến độ tuổi như Đường Triêu Bính, làm việc gì cũng phải suy xét cẩn thận.

Nếu chưa rõ lai lịch của Tôn Hàn thì không nên manh động.

Đường Minh Phong ngược lại lại cảm thấy ông nội mình đang nghi thần nghi quỷ nên bức xúc nói: "Ông nội, cháu thấy ông nghĩ nhiều quá rồi. Tôn Hàn này cùng lắm là có ô dù quen biết thôi chứ chẳng tài cán gì đâu!"

"Thiên hạ này vô cùng rộng lớn, có những người không thể động tới. Minh Phong, vị trí gia chủ nhà họ Đường ngồi lên không dễ như cháu tưởng đâu!"

"Nhưng Tôn Hàn này bản lĩnh tới đâu, ngày mai là sẽ biết thôi. Đưa theo cả Lâm Mỹ Quyên theo ông nội đi dự tiệc", Đường Triêu Bính không nói thêm mà chỉ dặn dò nốt một câu.

"Vâng! Thật háo hức muốn xem cảnh Tôn Hàn kia quỳ gối dập đầu trước Lý Anh!", Đường Minh Phong cười âm hiểm nói.

...

Ở phía bên kia.

Tôn Hàn đã rời khỏi câu lạc bộ, tới một quán rượu gần đó uống rượu.

Từ Khang Niên ngồi bên cạnh anh, còn Ngô Bách Xuyên và Trương Hải chỉ được đứng.

"Được rồi, không còn việc của các người. Yên tâm, Lý Anh không gây khó dễ được cho các người đâu, đi cả đi".

Tôn Hàn liếc nhìn hai người đó một cái rồi gạt tàn thuốc lá, bình thản nói.

"Vâng, thưa cậu chủ!", Ngô Bách Xuyên bán tín bán nghi nhưng rồi vẫn rời khỏi đó.

Sau khi hai người kia đi khỏi, Từ Khang Niên mới quan tâm hỏi: "Cậu chủ, có cần chào hỏi Lý Hắc Tử một tiếng không? Cậu sắp đi ra tỉnh rồi, lúc này va chạm với cháu của Lý Hắc Tử cũng không phải chuyện tốt".

"Đến cháu của Lý Hắc Tử mà còn sợ thì lúc ra tỉnh làm sao tôi khiến cho Lý Hắc Tử ngoan ngoãn nghe lời mình được? Cách chào hỏi long trọng nhất chính là để ông ta tự nghe thấy chút tin tức", ánh mắt Tôn Hàn vừa có vẻ ngang ngạnh vừa có vẻ thản nhiên.

Dáng vẻ lạnh lùng của anh khiến Từ Khang Niên trong lòng cũng thấy rùng mình.

Ông ấy biết cậu chủ mình đang hoàn toàn nghiêm túc.

Diêm Vương sống trong số ba vị vua của Tây Nam.

Cũng chính là kẻ tàn ác nhất - Lý Hắc Tử.

Nhưng Lý Hắc Tử và Tô Vấn Long có một điểm chung, đó là đều là một trong bảy đại chiến tướng của Thiên Cửu Môn.

Có điều điều khiến người ta ghét nhất ở Lý Hắc Tử là sau khi Phó Văn Húc vào tù thì Lý Hắc Tử là kẻ đầu tiên tạo phản.

Ông ta dẫn đầu một đám người tự lập nên bang phái, gây dựng nên tiếng tăm như ngày hôm nay.

Đối với Thiên Cửu Môn, Lý Hắc Tử chính là một phản đồ cần phải bị thanh trừng.

Cũng là một trong số những trở ngại lớn nhất nếu Tôn Hàn muốn thâu tóm quyền lực.

Nghĩ đến đây, Từ Khang Niên đột nhiên hiểu ra ý của Tôn Hàn.

Kiểu gì cũng có ngày phải đụng độ trực tiếp với Lý Hắc Tử, nay Lý Anh đã tự tìm đến cửa thì cũng không cần thiết phải kiêng dè

Cứ coi như là tự đến nạp mạng đi.

Từ Khang Niên đương nhiên có thể đoán ra kết cục của Lý Anh chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Lúc này, Tôn Hàn nói tiếp: "Từ Khang Niên, ông có cảm thấy việc Lý Anh ra mặt giúp Lâm Hạo có chút hơi kỳ lạ không?"

"Quả thực là rất kỳ lạ", Từ Khang Niên gật đầu đáp.

Lâm Hạo là kẻ thế nào? Làm gì có tư cách để Lý Anh ra mặt thay mình.

Trừ phi, có người đứng giữa chắp mối.

Một lát sau, Từ Khang Niên nói với vẻ cảnh giác: "Cậu chủ, có khi nào là Đường Triêu Bính?"

Vụ tai nạn xe của Liễu Y Y lúc trước, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng tất cả các dấu vết còn lại đều dẫn tới một khả năng, đó là Đường Triêu Bính bí mật tới Giang Châu, đứng sau giật dây vụ tai nạn đó.

Thời gian này, Tôn Hàn vì việc riêng mà rời khỏi Giang Châu một thời gian, Đường Triêu Bính cũng không có động tĩnh gì, vô cùng sóng yên biển lặng.

Vậy mà Tôn Hàn vừa quay lại thì từ đâu lại nhảy ra một Lý Anh, quả là khó hiểu!

"Rất có thể là ông ta. Có điều, nếu thực sự là ông ta thì sớm muộn rồi cũng lòi đuôi. Dám tìm người đâm Liễu Y Y, đúng là chán sống rồi", giọng Tôn Hàn vô cùng lạnh lùng.

Mỗi người đều có một điểm yếu, kẻ khác động tới chắc chắn sẽ chết.

Mà điểm yếu đó của Tôn Hàn chính là Liễu Y Y, ai cũng không được phép động tới.

"Cậu chủ, giờ phải đối phó với Lý Anh như thế nào đây?"

"Cho hắn ta một ngày, chúng ta phải giữ uy tín, không cần phải âm thầm ra tay. Cứ đợi hắn tự tìm đến cửa là được", Tôn Hàn đáp.

Nhưng Tôn Hàn không làm gì, không có nghĩa Lý Anh cũng sẽ không làm gì.

Có lẽ lúc này Lý Anh đã bắt đầu đi tìm người để đối phó với anh rồi.

"Tôi hiểu rồi".

Buổi trưa ngày thứ hai.

Lý Anh đã cho người thông báo với Từ Khang Niên rằng gã đang bày tiệc ở khách sạn Kim Hương, mời Tôn Hàn bảy giờ tối tới dự tiệc.

Buổi tiệc này đương nhiên là tiệc Hồng Môn.

Có điều, nếu như Lý Anh tự cho mình là Sở Bát Vương còn Tôn Hàn là Lưu Bang yếu ớt thì xem ra gã đã tự phụ hơi sớm rồi.

Buổi chiều, Tôn Hàn tới chơi với Đồng Đồng một lát.

Sau đó đến tối, anh tới khách sạn Kim Hương với Từ Khang Niên.

Lúc Tôn Hàn bước vào phòng tiệc, bên trong đã có không ít người.

Về cơ bản đều là các nhân vật tai to mặt lớn của Giang Châu.

"Cậu chủ Tôn!"

Thấy Tôn Hàn tới, Thẩm Thương vội gọi thất thanh.

Người đắc tội với Lý Anh lại chính là Tôn Hàn sao?

Ngoài ra còn có không ít khách khứa, trong đó có cả ông Sáu Chu, Hứa Chí Bằng, Lưu Giang và một số người khác nữa. Nhưng mấy người đó cứ như không hề quen biết nhau, thân ai nấy lo.

"Sao vậy? Ông Thẩm quen sao?", Lý Anh cau mày hỏi.

"Cậu chủ Lý, tôi có quen. Tôi thấy liệu có phải giữa hai cậu có hiểu lầm...", Thẩm Thương muốn đứng giữa hòa giải đôi bên.

Nhưng ông ta vừa mở miệng thì đã bị Đường Triêu Bính ngắt lời: "Đều là người Giang Châu, ông Thẩm quen biết Tôn Hàn cũng không có gì kỳ lạ. Có điều e rằng đây không phải là hiểu lầm!"

"Tôn Hàn đã nói rồi, nếu trong một ngày mà cậu chủ Lý không rời khỏi Giang Châu thì sẽ phế hai chân của cậu ấy!"

"Tôn Hàn, câu này cậu không chối được rồi nhỉ!"

Nghe xong, vô số khách khứa ở đó thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng cổ quái.

Hẳn họ đều đang nghĩ Tôn Hàn này chắc là điên rồi?

Dám uy hiếp cháu trai của Lý Hắc Tử như vậy.

Đừng nói chỉ cái thành phố Giang Châu này, chỉ sợ là cả vùng Tây Nam này ngoài Tôn Hàn ra không ai dám phát ngôn ngông cuồng như vậy.

Tôn Hàn lúc này đang nhìn chằm chằm Đường Triêu Bính, sau đó anh nhìn sang cả Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên đang ngồi bên cạnh.

"Ông chủ Đường phải không?"

"Đường Triêu Bính - gia chủ nhà họ Đường ở Ma Đô, hân hạnh được gặp!", Đường Triêu Bính đã quyết định lộ diện thì đương nhiên sẽ không che giấu thân phận.

"Tôn Hàn", cách Tôn Hàn giới thiệu đơn giản hơn rất nhiều, vỏn vẹn hai chữ.

"Cậu chủ Hàn, câu tôi vừa nói ban nãy hình như có một nửa là sai. Cậu nói nếu tối nay cậu chủ Lý không rời khỏi Giang Châu thì sẽ đánh gãy chân cậu ấy mới phải chứ nhỉ?", Đường Triêu Bính không phí lời, cười mà như không cười hỏi.

Tôn Hàn cười nhạt, nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay đáp: "Nói đúng hơn thì còn chưa đầy ba tiếng nữa".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK