Vốn Lưu Phương Phương cho rằng nếu bạn trai của Liễu Y Y đã biết cậu Hai nhà họ Đường thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết.
Nếu biết cậu Hai thì chắc chắn sẽ phải nể mặt.
Mà nếu như vậy thì Lưu Phương Phương sẽ càng được lên mặt, cũng để cho Liễu Y Y biết giờ cô ta đang sống tốt như thế nào.
Nhưng Lưu Phương Phương thực sự không thể ngờ, sau khi Tôn Hàn nghe danh cậu Hai nhà họ Đường thì lại càng không chịu nhượng bộ.
Mặt Lưu Phương Phương chảy ra, giận dữ nói: "Anh có còn là đàn ông không? Nói lời chẳng giữ lấy lời".
"Tôi có phải đàn ông không cô cũng chẳng cần biết. Muốn con cá đó cũng được thôi, bảo Đường Minh Phong tự tới tìm tôi. Y Y, chúng ta vào trong đi".
Tôn Hàn chẳng thèm đếm xỉa đến Lưu Phương Phương mà quay sang nói với Liễu Y Y.
Sau đó, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở nhân viên quầy lễ tân, anh nói: "Nói với ông chủ của các người, nếu trưa nay tôi không nhìn thấy món cá tầm La Lan đó thì nhà hàng của các người sau này sẽ không cần mở nữa. Tôi không nói đùa đâu".
Lời Tôn Hàn nói ra nghe vô cùng bình thản nhưng nhân viên phục vụ kia không biết người nói câu này rốt cuộc có thân thế thế nào nên đương nhiên nghĩ những lời đó là thật.
Cô phục vụ đó chỉ cảm thấy người đàn ông này khi ra uy thì khí thế còn hơn cả ông chủ của mình nữa.
"Nói khoác mà không biết ngượng! Để tôi nói cho anh biết, đợi cậu Hai đến thì anh sẽ đẹp mặt!"
Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm, quay lưng dẫn Liễu Y Y vào gian phòng đã đặt trước.
Cửa sổ của gian phòng đó nhìn ra hồ La Lan, phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Tôn Hàn nhắn tin cho Từ Hạ, bảo cô sắp xếp thời gian đến cùng ăn cơm. Sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Liễu Y Y nói: "Lưu Phương Phương đó có quan hệ gì với em vậy? Nhìn thế nào cũng thấy có vẻ hai người không thích nhau lắm".
"Nhà Lưu Phương Phương có chút quan hệ họ hàng với mẹ tôi. Cô ta từ nhỏ đã được chiều nên có bệnh công chúa, lúc nào cũng thích so bì tị nạnh với tôi. Vốn nghĩ giờ chúng tôi đều đã lớn cả rồi thì sẽ không còn như trước nữa. Nhưng thật không ngờ, cái tính đó của Lưu Phương Phương vẫn không đổi", Liễu Y Y thật thà kể.
Tôn Hàn khẽ nhấp một ngụm trà, đại thể đã hiểu ra mọi chuyện.
So với những cô gái cùng tuổi thì Liễu Y Y có nhan sắc vô cùng nổi bật nên đương nhiên sẽ được nhiều người chú ý.
Còn Lưu Phương Phương này vốn nhan sắc cũng không tồi nhưng so với Liễu Y Y thì vẫn còn kém xa.
Cho nên từ đó mới tự nhiên sinh đố kỵ, cũng là lý do Lưu Phương Phương không vừa mắt Liễu Y Y.
"Lưu Phương Phương này ham hư vinh một chút thì cũng chẳng sao, nhưng lại đi quấn lấy loại người như Đường Minh Phong. Đúng là không biết tự yêu thương bản thân".
Ngoài mặt, Liễu Y Y không nói Lưu Phương Phương nửa lời nhưng trong lòng thì không hề nghĩ việc Lưu Phương Phương qua lại với Đường Minh Phong là chuyện tốt.
Ở bên cạnh Tôn Hàn lâu như vậy, Liễu Y Y cũng hiểu được Đường Minh Phong này là loại người như thế nào.
Chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Cứ qua lại với anh ta rồi kiểu gì cũng có ngày nhận trái đắng.
...
Một chiếc Porsche mới toanh đang đi vào khuôn viên bên cạnh hồ La Lan.
Lưu Phương Phương ngóc đầu lên ngóng, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng. Cô ta vội vã lấy ra cái gương nhỏ từ trong cái túi xách màu đỏ, dặm lại lớp trang điểm rồi mới cười tươi như hoa đi về phía đó.
"Em đến sớm vậy sao?"
Hôm nay Đường Minh Phong mặc bộ vest trắng, đúng là lòng dạ chẳng ra gì nhưng mặt tiền cũng khá ổn. Thấy Lưu Phương Phương xinh đẹp lại gần, anh ta mỉm cười.
"Ăn cơm với cậu Hai thì sao mà đến muộn được!"
"Ha ha ha, ăn cơm với anh thì có gì mà ghê gớm chứ? Với lại, hôm nay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm thôi sao?", Đường Minh Phong cố ý hỏi, mắt liếc nhìn đôi gò bồng đảo của Lưu Phương Phương mà cảm thấy phần nào đó trên cơ thể nóng ran.
Đúng là một người phụ nữ khiến cánh đàn ông phải 'nóng máy'!
"Cậu Hai, cậu hư quá đi!"
Lưu Phương Phương cũng chẳng phải dạng vừa nên đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong câu nói kia. Lúc này, cô ta đang diễn vẻ thẹn thùng kiểu 'đã nghiện nhưng còn ngại'.
Chậc chậc, đây chính là điểm mà Đường Minh Phong thích nhất.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm đã. Món cá tầm La Lan ở đây là đặc sản số một, chúng ta nếm thử xem hương vị thế nào".
Bất cứ chuyện gì quá rõ ràng cũng mất đi sức hấp dẫn, vậy nên Đường Minh Phong đổi chủ đề.
Dù gì người phụ nữ này đã tự dẫn xác đến đây thì hôm nay còn chạy được khỏi anh ta hay sao?
Nhưng lúc anh ta nhắc đến cá tầm La Lan, mặt Lưu Phương Phương đột nhiên biến sắc.
Cô ta để lộ ra vẻ mặt... oan ức như vừa bị bắt nạt.
"Cậu Hai, sợ là hôm nay chúng ta không được ăn món cá tầm La Lan này".
Không được ăn?
Đường Minh Phong nghi hoặc hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"
Anh ta còn nhớ lúc nãy trong điện thoại Lưu Phương Phương còn nói với anh ta rằng đã đặt được món cá đó. Sao giờ đột nhiên lại không được ăn nữa rồi?
Giá cả của món cá tầm đó không rẻ nhưng Đường Minh Phong bây giờ đâu phải Đường Minh Phong của ngày trước. Chỉ có mỗi con cá, cùng lắm hai ba chục nghìn tệ, anh ta vẫn dư sức trả.
Hơn nữa, chỉ cần dỗ được cho người phụ nữ trước mặt vui thì chỉ vài chục nghìn tệ với anh ta không thành vấn đề.
Ngàn vàng khó mua nụ cười của mỹ nhân mà!
"Cậu Hai, thực ra cũng không phải là do con cá, mà chủ yếu là do cái người không biết điều đó. Anh ta đã đi tranh cá với một cô gái chân yếu tay mềm như em, lại còn vô cùng thô lỗ!", càng nói, Lưu Phương Phương càng tỏ vẻ yếu ớt như bị ức hiếp, thậm chí nước mắt cá sấu còn chảy ra đến nơi rồi.
Nhưng Đường Minh Phong trông thấy vậy lại động lòng.
Lưu Phương Phương là nhân viên của tập đoàn Đường Thị.
Trong số những người phụ nữ mà Đường Minh Phong từng gặp, Lưu Phương Phương không phải người xinh đẹp nhất, nhưng lại là người anh ta thấy thú vị nhất.
Để khiến Lưu Phương Phương vui, Đường Minh Phong dạo gần đây tốn không ít công sức.
Thấy chuyện tốt của mình sắp hỏng, Đường Minh Phong đột nhiên nổi giận đùng đùng.
Anh ta giận dữ hỏi: "Cái gì, em không nói tên của anh ra sao?"
"Sao lại không chứ? Nhưng anh biết tên đó nói gì không? Anh ta nói không phải Đường Minh Phong còn được, chứ nếu đã là anh thì anh ta phải tranh con cá đó đến cùng!"
"Cậu Hai, cậu nói xem, đây chính là không coi cậu Hai ra gì cả!", Lưu Phương Phương đổ thêm dầu vào lửa.
Đây...
Mặt Đường Minh Phong sa sầm lại.
Trước đây anh ta là đứa con bị nhà họ Đường vứt bỏ thì không nói, nhưng giờ anh ta đã trở thành người thừa kế số một của nhà họ Đường.
Thế mà ở Giang Châu này có kẻ dám không nể mặt anh ta sao?
"Hắn ta còn ở đây không?", Đường Minh Phong đã tăng xông thực sự.
"Còn, em thấy hai người đó đi vào căn phòng Thưởng Nguyệt!"
Lưu Phương Phương chỉ chờ có câu này, vội vã đáp lời.
Nếu hôm nay Đường Minh Phong không dạy cho Tôn Hàn kia một bài học thì cô ta nuốt không trôi cục tức này.
Đặc biệt Tôn Hàn kia còn là bạn trai của Liễu Y Y, điều đó càng khiến Lưu Phương Phương không phục.
"Được, đi cùng anh dạy dỗ hắn ta một trận! Anh muốn xem xem là thần thánh phương nào mà dám không nể mặt Đường Minh Phong này!"
Đường Minh Phong cũng không nghĩ nhiều mà nghe lời Lưu Phương Phương đi về phía căn phòng Thưởng Nguyệt. Lưu Phương Phương cũng nhanh chân theo sau.
Kẹt!
Cửa phòng không khóa, Đường Minh Phong đẩy cho cửa mở tung rồi bước vào. Đương nhiên là những phép tắc lịch sự như gõ cửa thì anh ta bỏ qua hết.
Tôn Hàn nghe động, liếc mắt nhìn sang thì thấy Đường Minh Phong bước vào.
Đường Minh Phong cũng nhìn thấy Tôn Hàn, mặt anh ta bỗng chốc cứ như nhìn thấy ma vậy.
Lưu Phương Phương bước vào sau chỉ nhìn thấy lưng Đường Minh Phong chứ không nhìn thấy nét mặt anh ta.
Cô ta cậy giờ 'ô dù' của mình đã tới nên tự tin hơn hẳn, không hề khách sáo mà quát: "Tôn Hàn, cậu Hai ở đây, anh có giỏi thì nói lại những lời ban nãy xem nào!"
"Nói lại lời nào cơ? Trí nhớ tôi không tốt lắm, cô nhắc lại chút đi", Tôn Hàn cười nhạt.
"Sao lại dám nói mà không dám nhận? Chẳng phải anh nói nếu cậu Hai muốn ăn con cá đó thì anh càng không nhường sao! Giờ cậu Hai đã ở đây, anh có giỏi thì nhận đi tôi xem".
"Tôi đã nói với anh, với thân thế của cậu Hai thì chỉ cần nói một câu, bất luận anh là ai cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Giang Châu này!"
Nghe xong câu này, Tôn Hàn đột nhiên bật cười hỏi: "Cậu chủ Đường, cậu có bản lĩnh này thật sao?"
Chương 224: Ngày mai tôi sẽ đến!
Mặt Đường Minh Phong càng lúc càng sa sầm vào, hai vai thì run rẩy.
Có điều Lưu Phương Phương đứng đằng sau nên không nhìn rõ biểu cảm vô cùng khó coi của anh ta.
Cô ta vẫn buông lời châm chọc mà không kiêng dè gì: "Ha ha, Tôn Hàn, anh thực sự nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Cậu Hai là người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, còn anh là cái quái gì cơ chứ?"
"Giờ tôi không chỉ muốn các người nhường lại con cá kia mà các người còn phải xin lỗi tôi, nếu không thì không xong với tôi đâu!"
"Còn dám hỏi cậu Hai có bản lĩnh hay không. Liễu Y Y à, tôi thấy người đàn ông của cô đúng là một kẻ ngông cuồng!"
Lưu Phương Phương tay chắp trước ngực, mắt trợn lên trông vô cùng ngạo mạn.
"Im miệng!"
Nhưng đúng lúc này, Đường Minh Phong lại gầm lên.
Mặt Lưu Phương Phương hơi biến sắc, lắp bắp: "Cậu chủ Đường, em..."
"Ông đây bảo cô im miệng đi!"
Đường Minh Phong lúc này đã nổi khùng lên.
Má nó chứ.
Tôn Hàn là ai kia chứ?
Trước đây Đường Minh Phong cũng chẳng coi Tôn Hàn ra gì.
Nhưng mới mấy hôm trước, anh ta đã tận mắt chứng kiến Lý Anh - cháu trai Lý Hắc Tử bị đánh gãy hai chân như thế nào.
Có thể khi ở Ma Đô thì Tôn Hàn không bằng anh ta.
Nhưng nếu ở Giang Châu thì Đường Minh Phong chắc chắn đấu không lại.
Nếu có ông nội anh ta ở đây thì may ra, nhưng khi Đường Minh Phong một mình đối mặt với Tôn Hàn mà dám nghênh ngang thế này thì đúng là tự tìm chỗ chết.
Đường Minh Phong không phải kẻ thông minh kiệt xuất, nhưng trí thông minh của anh ta cũng đạt đến mức trung bình như người thường.
Anh ta hiểu rõ nếu Tôn Hàn dám đánh gãy chân Lý Anh thì chắc chắn cũng chẳng thèm để ý đến thân phận người thừa kế nhà họ Đường của anh ta mà cũng sẵn sàng đánh anh ta gãy chân luôn.
Tất cả những nhân vật hàng đầu Giang Châu cũng đứng về phía Tôn Hàn.
Nếu thực sự chọc giận hung thần này.
Thì người chịu thiệt hại chắc chắn là Đường Minh Phong.
"Cậu Hai, cậu nói nhầm phải không?"
Bị Đường Minh Phong quát cho hai câu, Lưu Phương Phương chưa hiểu chuyện gì mà hỏi với vẻ vô cùng ấm ức.
Nhưng trong lòng cô ta cũng lờ mờ đoán được, Tôn Hàn này không phải dạng vừa đâu.
"Có chuyện gì thế, người này là?"
Từ Hạ dắt theo Đồng Đồng vừa đi chơi về đã thấm mệt bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng này nên hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Tôn Hàn, tôi nghĩ hôm nay chúng ta có chút hiểu lầm. Con cá này chúng tôi không cần nữa, bữa ăn này của anh cứ để tôi mời. Chúng tôi đi trước đây".
Nếu tiếp tục ở trong gian phòng này với Tôn Hàn, Đường Minh Phong càng cảm thấy khó chịu nên anh ta quyết định đánh bài chuồn trước.
Còn dáng vẻ vui sướng đắc ý của Lưu Phương Phương trước đó giờ cũng hoàn toàn biến mất.
"Đến cũng đến rồi, cần gì phải vội vàng như vậy? Vừa hay đồ ăn còn chưa lên, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ngày mai bất động sản Phong Quân lên sàn, tôi nghĩ anh phải có nhiều chuyện hăm hở muốn nói với tôi mới phải chứ".
Nếu ngày mai Tôn Hàn không tới làm loạn thì Đường Minh Phong quả thực sẽ vui mừng hăm hở.
"Được!", mặt Đường Minh Phong co rúm lại.
Vốn anh ta chẳng có gì muốn nói với Tôn Hàn, nhưng từ khi Tôn Hàn ra tù đến giờ Đường Minh Phong cũng hiểu đôi chút về tính cách của anh. Một khi Tôn Hàn đã muốn làm việc gì thì đừng hòng thương lượng.
Tôn Hàn không cho anh ta đi thì hôm nay chắc chắn anh ta không thể ra khỏi đây.
"Đồng Đồng ngoan, bố và chú Đường ra ngoài nói chuyện, sau đó sẽ vào ăn cơm với con".
"Người đó không phải chú Đường, là kẻ xấu!"
Đúng là trẻ con nói năng không kiêng kỵ gì.
Ban đầu việc bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm, Đường Minh Phong cũng góp phần nên đương nhiên Đồng Đồng sẽ không có thiện cảm với anh ta.
Vẻ mặt Đường Minh Phong rất khó coi, một chữ cũng không thốt ra được.
Việc anh ta và Lâm Mỹ Quyên bán Đồng Đồng cho nhà họ Thẩm với giá năm mươi triệu tệ.
Giờ nhìn lại, anh ta cũng cảm thấy đây là một chuyện rất vô liêm sỉ.
Nhưng với Đường Minh Phong khi đó, nhà họ Đường căn bản không thèm quan tâm sống chết của anh ta. Năm mươi triệu tệ đối với anh ta lúc đó có ma lực vô cùng lớn.
Khi đến đại sảnh, Tôn Hàn tìm đại một băng ghế rồi đặt mông xuống, châm một điếu thuốc.
"Nghĩ lại lúc vừa ra tù, rồi lại nghĩ tới hiện tại, tôi đột nhiên cảm thấy thực ra chẳng có gì thú vị".
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?", Đường Minh Phong chỉ vội vã muốn rời khỏi đây, không muốn nói những chuyện lan man khác.
"Tôi đã đồng ý với Lâm Mỹ Quyên sẽ giúp bất động sản Phong Quân lên sàn, chính là ngày mai. Sau khi lên sàn, tôi cũng sẽ lấy lại thứ các người nợ tôi, anh nói xem tôi làm vậy có phải không?", Tôn Hàn nói giọng mỉa mai.
Đường Minh Phong vẫn đang đứng, anh ta nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt phức tạp: "Thực ra hai chúng ta không phải kẻ thù của nhau! Người năm đó bắt anh đi nhận tội thay là Lâm Hạo, người chiếm công ty của anh là Lâm Mỹ Quyên. Tôi mặc dù là kẻ tiểu nhân nhưng những việc đó đều do Lâm Mỹ Quyên giật dây, tôi chỉ trợ giúp một phần!"
"Tôn Hàn, ban đầu giá trị công ty anh không quá mấy chục triệu tệ. Nếu anh thuận lợi đưa bất động sản Phong Quân lên sàn thì tôi đảm bảo Lâm Mỹ Quyên sẽ không còn gì cả. Đến lúc đó anh muốn xử lý cô ta thế nào tôi cũng không can thiệp".
"Ngoài ra, tôi còn cho anh thêm một trăm triệu, coi như phí mua lại công ty của anh, anh thấy thế nào?"
Đường Minh Phong cũng rất muốn xử lý Tôn Hàn, nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào ngoài nhượng bộ.
Đường Quân Ngạo thua trong tay Tôn Hàn.
Còn ông nội anh ta là bậc tiền bối có máu mặt, lợi hại biết bao.
Nhưng ngoài việc tìm kẻ đâm lén Liễu Y Y và cảnh cáo Tôn Hàn ra thì lần nào cũng phải chịu thiệt.
Đến nước này mà Đường Minh Phong vẫn không hiểu ra Tôn Hàn là kẻ không hề đơn giản thì đúng là đầu anh ta chỉ để trồng cây.
So với việc tranh giành một mất một còn với Tôn Hàn thì lùi lại một bước không phải tốt hơn sao?
Đợi khi bất động sản Phong Quân thuận lợi lên sàn rồi, anh ta về Ma Đô làm người thừa kế nhà họ Đường, vậy không phải tốt hơn sao?
"Anh nghĩ đây là vấn đề tiền nong à? Quả thực một trăm triệu có thể mua công ty của tôi, nhưng anh cảm thấy tôi đang quan tâm đến vấn đề đó sao?", Tôn Hàn chế giễu.
"Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Muốn thế nào ư? Việc bán Đồng Đồng đi anh cũng có phần, tìm người đâm Liễu Y Y là do Đường Triêu Bính làm. Những việc này không thể tha thứ!"
"Anh hỏi tôi muốn thế nào sao? Thế này đi, chỉ cần anh và ông nội anh tới trước mặt tôi quỳ gối, dập đầu nhận tội thì tôi sẽ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho các người", Tôn Hàn chớp mắt, dập điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn.
Đường Minh Phong không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Không thể nào!"
Bắt anh ta quỳ là không thể, bắt ông nội anh ta quỳ thì lại càng không thể!
Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu đáp: "Tôi cũng cho rằng việc này là không thể. Cho nên, chuyện giữa chúng ta kiểu gì cũng phải có hồi kết".
"Tôi biết khả năng cao là ông nội anh sẽ nhờ đến Lý Hắc Tử. Nhưng nói câu thật lòng, Lý Hắc Tử đến Giang Châu cũng chưa chắc đã giúp được ông cháu anh đâu".
"Kể ra cũng thật nực cười, Lâm Mỹ Quyên vốn nghĩ anh là người chồng tốt. Nhưng thật không ngờ Đường Minh Phong vừa có tiền có quyền là lập tức coi cô ta như đôi giày rách. Không biết giờ cô ta đang nghĩ gì nhỉ?"
"Thực lòng tôi cũng khá muốn đem chuyện hôm nay kể với Lâm Mỹ Quyên. Có điều nghĩ lại thì tôi và cô ta đã ly hôn rồi, tôi lo chuyện bao đồng như vậy làm gì?"
"Huống hồ, Lâm Mỹ Quyên còn có kiếp nạn ngày mai. Sau ngày mai, có lẽ cô ta cũng không còn tâm sức đâu mà quan tâm đến việc anh ra ngoài chơi trò mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác".
Sau cùng, Tôn Hàn tùy tiện xua xua tay, mắt nhìn về hướng khác nói: "Đi đi, mai gặp".
Đường Minh Phong nuốt nước bọt, giờ anh ta có thể chắc chắn ngày mai Tôn Hàn sẽ tới.
Anh ta trấn tĩnh lại rồi đáp: "Được, tôi chờ!"
Nói rồi quay lưng đi ra khỏi nhà hàng.
"Cậu Hai, anh, anh ta là ai vậy?", Lưu Phương Phương đứng ngoài cửa đã nhìn thấy tất cả. Cảm giác như khi đứng trước Tôn Hàn, Đường Minh Phong không dám ho he gì vậy.
Điều đó khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc Liễu Y Y đang qua lại với người đàn ông như thế nào?
Mà đến người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô cũng phải nể sợ?
"Cút!!"
Chương 225: Lâm Mỹ Quyên, cô nợ tôi quá nhiều
Lúc xế chiều.
Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y về nhà, sau khi được Liễu Y Y dỗ dành, Đồng Đồng đã đồng ý đến nhà cô ở.
Dẫu sao cô bé cũng là trẻ nhỏ, chỉ cần dỗ vài câu là nói gì cũng nghe theo hết.
Sau khi đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y về đến nhà, Tôn Hàn đưa Từ hạ quay lại biệt thự Thương Sơn.
Chiếc Mercedes S còn chưa đi qua rào chắn ngoài biệt thự, Tôn Hàn đã trông thấy có một người phụ nữ đang đứng chờ ở đó.
Tôn Hàn lập tức tạt xe vào lề đường.
“Sao thế anh?”, Từ Hạ khó hiểu hỏi.
Ngay sau đó, cô ấy đã biết tại sao anh mình lại dừng xe.
Người phụ nữ đang đứng chờ bên ngoài chẳng phải ai xa lạ, mà chính là chị dâu cũ Lâm Mỹ Quyên của cô ấy.
Từ Hạ nhất thời á khẩu, không biết phải nói gì.
Soạt!
Tôn Hàn mở cửa xuống xe, sau đó đi đến trước mặt Lâm Mỹ Quyên với vẻ phức tạp và xa lạ.
“Sao cô biết tôi sống ở đây?”
Trông Lâm Mỹ Quyên không được ổn cho lắm, mặt cô ta tái nhợt, từ đó có thể thấy những ngày tháng qua, cô ta sống cũng không tốt.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn với vẻ đã để vụt mất một tình cảm nhiều năm.
Đại khái là sau khi bị Đường Minh Phong chơi cho một vố, cô ta mới thấy được sự tốt đẹp của Tôn Hàn.
“Em đi hỏi thăm là biết ấy mà, cô gái ngồi trong xe không phải Liễu Y Y, anh cũng học trò thay phụ nữ rồi à?”, Lâm Mỹ Quyên có vẻ chua xót nói.
Cô ta để ý thấy trong xe của Tôn Hàn có một người phụ nữ, hơn nữa còn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.
Một cảm giác ghen tỵ khó hiểu chợt dâng lên trong lòng cô ta.
“Từ Hạ đấy”, Tôn Hàn đáp.
“Từ Hạ?”
Lâm Mỹ Quyên sững người một lúc, sau đó đã biết cô gái ấy là ai, ra là người em gái mà Tôn Hàn thương yêu nhất.
Nhưng trước kia, cô ta hoàn toàn không để ý đến những điều này.
Ngoài lúc kết hôn cùng dăm ba lần hiếm hoi gặp Từ Hạ ra, nhiều năm nay, hai người không liên lạc gì với nhau rồi.
“Thì ra là Từ Hạ, em ấy xinh quá!”
“Nói đi, cô đến tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn không hỏi thăm gì cả, vì điều này là không cần thiết giữa bọn họ.
“Anh sống trong khu nhà giàu bậc nhất ở Giang Châu mà lại giấu vợ mình là em đây, nhưng giờ điều này không còn quan trọng nữa, dẫu sao chúng ta cũng ly hôn rồi đúng không? Anh không định mời em lên nhà ngồi à?”, Lâm Mỹ Quyên tự giễu nói.
Tôn Hàn không giấu cô ta, mà là không cần thiết phải nói.
Đương nhiên, nếu trước khi kết hôn, Lâm Mỹ Quyên biết anh sống ở đây thì có lẽ cô ta còn mặt dày đòi lấy nơi này ý chứ.
Lâm Mỹ Quyên là một người có lòng tham không đáy.
“Tuỳ cô”.
Tôn Hàn không bài xích mà chỉ hờ hững đáp một câu.
Lâm Mỹ Quyên cũng không khách sao, lập tức ngồi vào ghế sau trên xe Tôn Hàn luôn.
Sau khi lái xe vào khu biệt thự, Tôn Hàn tiếp tục lái xe lên đỉnh núi.
Điều khiến tâm trạng của Lâm Mỹ Quyên mất bình tĩnh là khi nhìn gương mặt bình thản đang lái xe của Tôn Hàn, cô ta không biết rốt cuộc anh còn giấu mình những chuyện gì nữa.
Thương Sơn là khu biệt thự hạng sang nhất ở Giang Châu, nhà ở vị trí càng cao thì giá tiền càng đắt.
Từ giữa núi đổ lên, giá nhà đã đến con số gần năm mươi nghìn một mét vuông.
Nhưng lúc này, Tôn Hàn đã lái xe đi quá nửa Thương Sơn, mà vẫn chưa có vẻ sắp dừng lại.
Lẽ nào anh sống ở một trong những ngôi nhà trên đỉnh núi đó?
Mỗi căn trên đỉnh núi đều có giá mấy chục triệu, hay thậm chí là vô giá.
Nhưng Lâm Mỹ Quyên không dám nghĩ nữa.
Tôn Hàn không sống ở một trong những ngôi nhà ở vị trí cao, mà là ở căn cao nhất, bất động sản Thịnh Hạ vẫn chưa niêm yết giá cho căn biệt thự độc nhất vô nhị này.
“Anh, em chưa về đâu, em muốn đi dao xung quanh một lúc”.
Sau khi xuống xe, biết Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên có chuyện cần nói nên Từ Hạ lấy cớ chuồn đi.
Tôn Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được, em đi gần đây thôi, nhớ về sớm”.
“Vâng”.
“Đi thôi”.
Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên đang có vẻ kinh ngạc rồi dẫn đường, nói.
“À, vâng”, Lâm Mỹ Quyên vẫn đang trong trạng thái sửng sốt chỉ biết đáp lại một câu.
Cô ta nghĩ mình đã đánh giá Tôn Hàn đủ cao rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn chưa hiểu một Tôn Hàn ngồi tù sáu năm lại giàu có và quyền thế đến mức nào.
Giờ, cô ta lại nghĩ nếu trong sáu năm đó, cô ta cố chịu cô đơn, thủ thân như ngọc chứ không nhập nhằng với Đường Minh Phong.
Thì tốt biết bao!
So với Tôn Hàn thì Đường Minh Phong không đáng mặt đàn ông.
Con người thường như vậy, khi ở cạnh nhau lại chẳng thấy được điểm tốt của đối phương.
Nhưng khi so sánh với người khác thì lại thấy có rất nhiều ưu điểm.
Con người Tôn Hàn không phô trương, không lăng nhăng, cư xử với mọi người luôn hoà nhã.
Còn Đường Minh Phong thì khác, sau khi có tiền, anh ta đã hiện nguyên hình là một tên đểu cáng.
Hai người họ bước vào trong phòng khách của biệt thự.
Tôn Hàn mở đèn.
Những ánh đèn sặc sỡ lập tức thắp sáng cả căn phòng sang trọng, mang lại cảm giác như cung điện phương Tây.
Lâm Mỹ Quyên ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, nhưng nhiều hơn cả là tiếc nuối, lẽ ra cô ta mới chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự hoa lệ này.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn ngồi xuống sofa, không quan tâm Lâm Mỹ Quyên đang nghĩ gì, anh châm một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.
Mọi tình nghĩa của anh với người phụ nữ này đều giải quyết xong hết bằng khoản nợ của cô ta rồi.
“Tôn Hàn, chúng ta… chúng ta có thể quay về như trước kia được không?”, Lâm Mỹ Quyên nghiêng đầu rồi dè dặt nói.
“Trước kia?”
Tôn Hàn không khỏi nhếch khoé miệng sau đó mỉa mai nói: “Cô bắt tôi gánh tội ngồi tù sáu năm thay cho Lâm Hạo, lúc ấy cô có nghĩ chúng ta là vợ chồng không?”
“Khi chúng ta vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, lúc tôi đang ngồi tù thì cô đã qua lại với Đường Minh Phong rồi cấu kết với anh ta cướp công ty của tôi, lúc ấy cô có nghĩ chúng ta là vợ chồng không?”
“Ngày xưa, để bắt tôi lấy cô, cô đã nói dối là mình có thai, nhưng cô có nghĩ tình cảm tôi dành cho cô là thật không?”
“Cô bắt cóc con gái của Liễu Y Y, rồi bán con gái Đồng Đồng của cô ấy với giá năm mươi triệu vào nhà họ Thẩm cho Thẩm Nguyệt nuôi, khi ấy cô có nghĩ con bé là cốt nhục của tôi không?”
Từng lời chất vấn của Tôn Hàn khiến Lâm Mỹ Quyên tái mặt.
Thì ra cô ta đã làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy.
Nhưng cô ta vẫn cố phản bác: “Tôn Hàn, chẳng phải anh muốn có một cuộc sống tốt hơn sao? Em làm vậy thì có gì sai? Mà dù em sai đi chăng nữa thì giờ em sẽ thay đổi được không?”
“Lẽ nào đến một cơ hội sửa sai, anh cũng không cho em ư?”
Tôn Hàn lắc đầu, chỉ thấy lời nói của Lâm Mỹ Quyên quá trào phúng.
“Xin lỗi, tôi đã cho cô cơ hội rồi. Bây giờ, nếu tôi lại cho cô thêm một cơ hội nữa, thì tôi là thánh mẫu rồi”.
“Tôi không phải người hẹp hòi, nhưng cũng không rộng rãi tới mức chuyện gì cũng có thể tha thứ được”.
“Tôi đã hết tình cảm với cô rồi, còn cô thì nợ tôi nhiều lắm đấy”.
“Những gì cô nợ tôi, mai tôi sẽ đòi lại hết, từng khoản một!”
Giọng nói của Tôn Hàn rất nặng, anh đang đè nén cơn tức.
Lâm Mỹ Quyên nợ anh một cuộc hôn nhân chân tình.
Nợ anh sáu năm ngồi tù.
Nợ Đồng Đồng và Liễu Y Y năm năm xa cách.
Công ty thì Tôn Hàn có thể bỏ qua, nhưng những chuyện trên thì không.
Chương 226: Chú phải trả thù cho cháu!
Trông thấy vẻ mặt này của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên thầm thấy hụt hẫng.
Không thể cứu vãn được nữa rồi.
Dù cô ta có không cam tâm đến mấy thì cũng thể thay đổi được gì nữa.
“Tôn Hàn, dù anh muốn trả thù thì cũng cần phải có cơ hội chứ. Tôi nói thật cho anh biết, tôi đã chuyển nhượng hết cổ phần của bất động sản Phong Quyên cho Đường Minh Phong rồi. Bây giờ, tôi không còn tình cảm gì với anh ta nữa cả, bởi anh ta đã không thực hiện lời hứa sẽ chuyển lại cổ phần cho tôi khi công ty chính thức đi vào hoạt động”.
“Kết cục xấu nhất với tôi là trắng tay, nhưng Đường Minh Phong thì khác, anh định trả thù kiểu gì?”
Nếu không còn hi vọng hàn gắn thì Lâm Mỹ Quyên chỉ còn nước nói vào việc chính thôi.
Khi chuyển nhượng cổ phần cho Đường Minh Phong, cô ta vẫn ngây thơ tin rằng anh ta muốn nắm hết cổ phần là để nhà họ Đường dồn toàn lực ủng hộ Phong Quyên ra mắt, chứ không phải có ý đồ xấu gì.
Đường Minh Phong và cô ta đã chung sống với nhau mấy năm, mọi chuyện luôn rất suôn sẻ.
Giờ có một cơ hội tốt bày ra trước mắt, đương nhiên cô ta không muốn bỏ lỡ.
Nhưng dần dà, khi có quyền có thế rồi, Đường Minh Phong bắt đầu bộc lộ bản chất, ăn chơi bù khú bên ngoài, đã thế còn cấu kết làm bậy với nhân viên trong công ty.
Hơn nữa, còn lạnh nhạt với cô ta.
Cuối cùng, trái tim của Lâm Mỹ Quyên đã nguội lạnh.
Đường Minh Phong không còn quan tâm đến cô ta nữa rồi.
Nghĩ cũng đúng thôi, bây giờ, Đường Minh Phong đã khác rồi, anh ta là người thừa kế của nhà họ Đường ở Thượng Hải, sở hữu cả mấy chục tỷ.
Còn Lâm Mỹ Quyên chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn mà thôi.
Nhưng cô ta không cam tâm!
Dựa vào đâu mà công ty cô ta phải hao tâm tổn trí cướp trong tay Tôn Hàn lại trở thành tài sản của nhà họ Đường?
Nhưng cô ta đã chuyển hết cổ phần cho Đường Minh Phong rồi.
Giờ cô ta không thể làm gì Đường Minh Phong được nữa.
Hiện giờ, cô ta chỉ có thể nghĩ đến Tôn Hàn thôi.
Chỉ còn duy nhất một cách để đòi cổ phần của công ty về.
“Không còn gì ư? Cô đánh giá bản thân hơi cao đấy. Ý định của tôi là để cô còn thảm hơn cả không còn gì cơ”.
“Còn việc Đường Minh Phong đã nắm giữ hết cổ phần của công ty cũng là trái đắng do cô tạo ra, chứ không liên quan đến ai cả”.
Điều khiến Lâm Mỹ Quyên thấy thất vọng là Tôn Hàn không còn chút lòng thương cảm nào, hơn thế còn chẳng mảy may quan tâm cổ phần của Phong Quyên đang nằm trong tay ai.
Nhưng Tôn Hàn là cọng rơm cuối cùng Lâm Mỹ Quyên có thể bám víu, nên cô ta không thể bỏ qua được.
Lâm Mỹ Quyên điên loạn nói: “Một khi Phong Quyên lên thị trường, giá trị có thể lến tới hàng chục tỷ! Cả một công ty hàng chục tỷ bày ra trước mắt, lẽ nào anh không động lòng ư?”
“Tôn Hàn, chỉ cần anh giúp em, em sẽ có cách đòi lại hết cổ phần ở đó rồi chúng mình chia đôi”.
Tôn Hàn vẫn bình thản đáp: “Tôi không có hứng thú”.
“Em không tin!”
Lâm Mỹ Quyên hung dữ gào lên: “Tôn Hàn, đúng là anh có tiền thật, nhưng những mười tỷ đó, làm gì có chuyện anh không hứng thú?”.
“Anh nghe em nói này, dù em đã chuyển nhượng hết cổ phần cho Đường Minh Phong, nhưng pháp nhân là anh, chính anh mới là người sở hữu cổ phần của Phong Quyên”.
“Chỉ cần chúng mình tái hôn, anh có thể lấy lý do không đồng ý chuyển nhượng để tố cáo Đường Minh Phong, đến lúc ấy, chắc chắn chúng ta sẽ thắng”.
“Tôn Hàn, khi ấy tất cả mọi việc mà nhà họ Đường làm sẽ biến thành quà cưới cho mình! Bất động sản Phong Quyên sẽ là của chúng ta”.
Lâm Mỹ Quyên càng nói càng hăng, trên gương mặt chứa đầy cảm giác hài lòng về khát vọng sở hữu Phong Quyên cùng ước mơ trở thành nữ tỷ phú.
Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên lúc này rồi ngưng cười, lắc đầu nói: “Đủ rồi, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”.
“Nằm mơ giữa ban ngày?”, sắc mặt của Lâm Mỹ Quyên hơi cứng đờ: “Cái gì mà mơ giữa ban ngày, em nói thật đấy! Chỉ cần em chứng minh được công ty là của anh thì em không còn quyền điều hành công ty nữa, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của em cho Đường Minh Phong cũng không còn giá trị, như vậy…”
Như vậy thì sếp của Phong Quyên đương nhiên là Tôn Hàn.
Còn cô ta và Tôn Hàn sẽ tái hôn và trở lại mối quan hệ vợ chồng, đương nhiên cô ta sẽ có một nửa tài sản của anh.
Bao gồm cả căn biệt thự này.
Nghĩ thôi cô ta đã thấy hứng khởi rồi.
“Tôi tự có cách đòi lại công ty của mình, không cần dùng cách của cô, còn cô thì cứ sống vui vẻ với Đường Minh Phong đi!”
“Được rồi, cô về đi”.
Tôn Hàn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Anh chẳng buồn đả kích Lâm Mỹ Quyên nữa.
Đúng ra mà nói thì cách của Lâm Mỹ Quyên cũng có hiệu quả.
Nhưng nhà họ Đường đâu có ngu ngơ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm.
Hơn nữa, Tôn Hàn không muốn cùng cách đó để giành lại thứ thuộc về mình.
“Tôn Hàn, sao anh cứ không chịu hiểu thế? Chờ khi chúng ta thành công rồi, anh không muốn ly hôn nữa cũng được, em sẽ không quản lý anh làm gì ở bên ngoài đâu. Nếu anh thật sự muốn ly hôn thì em cũng sẽ đồng ý”.
Lâm Mỹ Quyên vẫn chưa chịu từ bỏ, tiếp tục với suy nghĩ hão huyền.
Tôn Hàn không còn chút kiên nhẫn nào nữa, có lẽ đến bây giờ điều Lâm Mỹ Quyên muốn là làm sao giành được nhiều tài sản nhất, chứ không phải hối hận về những chuyện mình đã làm.
“Cô về đi!”, Tôn Hàn lạnh giọng nói.
“Tôn Hàn, ẹm…”
“Tôi gọi bảo vệ đấy”.
Lâm Mỹ Quyên: “…”
“Tôn Hàn, rồi anh sẽ hối hận, nhất định đấy!”
Không đạt được mục đích, Lâm Mỹ Quyên cực kỳ giận dữ, đến động tác đóng cửa cũng rất mạnh.
Uỳnh!
Tôn Hàn lặng lẽ rút thêm một điếu thuốc nữa, sau đó lắc đầu quay đi.
Anh đã quá thất vọng về Lâm Mỹ Quyên, đến mức không thể thất vọng hơn.
…
Dưới màn đêm đèn màu sặc sỡ.
Mấy chiếc xe Maybach nối đuôi nhau đi vào thành phố Giang Châu.
Dòng xe cộ trên đường cũng phải tránh sang một bên, sợ sẽ đụng trúng dàn xe rõ ràng đang chở nhân vật lớn nào đó.
Mười mấy chiếc Maybach đi thành hàng, cả Giang Châu cũng không có nhân vật nào lớn đến vậy.
Điểm đến của đoàn xe không phải câu lạc bộ nào, khách sạn hay quán bar nào.
Mà là bệnh viện!
Đường Triều Bính đã nhận được tin nên đã ra trước bệnh viện chờ nghênh đón từ trước.
Không lâu sau, đoàn xe đã tới.
Cửa sau của chiếc xe đi giữa mở ra, người bên trong bước một chân xuống, sau đó một người đàn ông trung niên mặc một vest màu nâu đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Mái tóc hoa râm của ông ta cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ sắc sảo trong ánh mắt.
Ánh mắt của ông ta lạnh như một hồ băng.
Ngoài ra, làn da của ông ta còn đen như than.
Đây chính là Lý Hắc Tử - diêm vương sống của Tây Nam.
“Ông Lý!”
Đến một nhân vật tầm cỡ như Đường Triều Binh cũng phải khách sáo ra chào hỏi.
Lý Hắc Tử liếc nhìn đối phương rồi thờ ơ đáp lại một câu: “Đường lão gia đấy à”.
“Việc của Lý công tử là tại tôi không sát sao đến cậu ấy, nhưng ông Lý cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ khiến ông hài lòng về sự bù đắp của mình dành cho Lý Anh”.
“Chuyện bù đắp để nói sau, giờ dãn tôi đi xem thằng bé thế nào đã”.
Lý Hắc Tử nói ngay.
“Vâng!”, Đường Triều Bính giơ tay mời Lý Hắc Tử đi trước.
Sau khi bọn họ cất bước, hơn hai mươi tên thuộc hạ cũng đi theo ngay.
Lý Anh đang nằm trên giường bệnh thấy Lý Hắc Tử bước vào thì khóc lóc nói: “Chú, chú phải trả thù cho cháu”.