Nên đã lập tức mỉm cười rồi giải thích: “Ừm, thua thì thua thôi, đâu có sao”.
Trước kia, các cụ chẳng có câu: Nghèo mấy cũng không bằng ăn mày, chưa chết vẫn có cơ hội trở mình còn gì.
Với bối cảnh của Giang Lệ, dù có thế nào đi nữa cũng chưa đến mức đi ăn mày được.
Đã vậy, thắng hay thua có quan trọng gì?
Cứ vui khoẻ mà sống đi!
“Nhưng dẫu sao thì em cũng không giúp anh được, đến hôm đó, em sẽ phất cờ cổ vũ cho anh”, Chu Giang nói tiếp.
Đột nhiên hắn lại nhớ đến những chuyện hồi nhỏ.
Chu Giang vốn không thích đánh đấm, thời còn đi học, Giang Lệ đánh nhau với người khác, không phải chính hắn đã đứng bên cạnh cổ vũ cho Giang Lệ đấy sao?
Mãi đến sau này, khi nghĩ không thể sóng vai chiến đấu với Giang Lệ là một điều nuối tiếc trong đời nên hắn mới bắt đầu học võ.
Ngờ đâu luyện thế nào lại thành cao thủ trong tốp của cả nước luôn.
Nhưng lần này, hắn đã bị hành một trận cho ra bã, ít nhất ba tháng không thể tập tành gì được.
Thật lòng mà nói thì hắn đã quá coi thường Thiên Cửu Môn và cả Tôn Hàn.
Giang Lệ đứng dậy khỏi sofa rồi nhìn ngắm các toà nhà nối liền san sát, sau đó dũng mãnh nói: “Đúng vậy, chỉ là sáu tỉnh cỏn con của Tây Nam thôi mà, tôi không tin họ có thể chặn được mình cả hai lần”.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo cái hai ngày đã hết.
Không có mưa rền gió dữ, cũng không có giết chóc khắp nơi.
Ngày hôm nay cứ đến một cách bình yên như vậy.
Khi ánh đèn bắt đầu sáng.
Tại sàn đấu võ ngầm bên dưới sòng bài trực tiếp Thuỷ Ngạn.
Người của hai phe đã có mặt đông đủ từ sớm.
Lần này, dường như người mà Giang Lệ dẫn đến cùng các thành viên quan trọng của Thiên Cửu Môn đều có mặt cả.
Lưu Hạ, Kim Lộ Đông, Văn Thù ở phe Giang Lệ ngồi ở hàng ghế thứ hai, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng không ai biết ba bọn họ có lai lịch thế nào.
Song, chợt có người nói.
“Cao thủ cả đấy!”
Hàng ghế đối diện là của Thiên Cửu Môn.
Phá Quân nói nhỏ với Hàn Hướng Đông với vẻ đề phòng.
Dù cậu ta chưa từng thấy ba người này xuất chiêu, thậm chí trong số đó còn có một người phụ nữ, nhưng trực giác cho cậu ta biết bọn họ không hề đơn giản.
Hàn Hướng Đông thờ ơ nói: “Người mà Giang Lệ dẫn đến đây chắc chắn không phải nhân vật tầm thường rồi, lát lên sàn đấu, cậu phải cẩn thận đấy!”
Năm người lên sàn đấu ở phía Tôn Hàn là công tử Tôn Hàn, Trần Cửu, Diêm Hùng, Phá Quân và Thẩm Vấn.
Người khiến Hàn Hướng Đông thấy khó hiểu nhất là Thẩm Vấn, vì thực lực của Thẩm Vấn rất bình thường so với nhiều người trong Thiên Cửu Môn.
Nhưng nếu công tử đã sắp xếp như vậy thì chắc phải có lý do.
Song anh ta vẫn không nhịn được mà phải liếc nhìn Thẩm Vấn đang ngồi cạnh hàng ghế số hai một cái.
Thẩm Vấn đang khoanh tay trước ngực thì cau mày nói: “Nhìn tôi làm gì? Thấy đẹp trai quá à?”
“Ờ, nay đẹp trai hơn hẳn ngày thường luôn”.
“Ha ha, hôm nào tôi chẳng đẹp!”
Hai người đấu võ mồm mấy câu, sau đó đã bị hai người mới tiến vào thu hút sự chú ý.
Đó là hai bố con Kim Thất Lạc và Kim Hạo.
Hai người này vừa xuất hiện, bầu không khí ở sàn đấu đã lắng xuống một cách kỳ lạ.
Họ cũng dám đến đây ư?
Kim Hạo có vẻ rất ngượng gạo.
Còn lão hồ ly Kim Thất Lạc thì trấn tĩnh hơn, ông ta không nói gì, chỉ dẫn Kim Hạo đi về phía Giang Lệ.
Hành động này của ông ta đã khiến rất nhiều thành viên của Thiên Cửu Môn tỏ vẻ khó chịu.
“Mẹ kiếp, đúng là cái loại ăn cây táo rào cây sung, thế mà vẫn dám vác cái mặt tới!”
“Công tử phải làm thịt hai bố con nhà nó đi”.
“…”
Các tiếng mắng chửi lập tức vang lên, toàn những lời lẽ khó nghe không.
Nếu không vì giữ trật tự, chắc đã có người chạy tới túm hai bố con phản bội nhà ấy ném ra ngoài rồi.
Chuẩn bị thi đấu.
Giang Lệ dẫn theo Thanh Hổ và Chu Giang.
Còn Tôn Hàn dẫn Trần Cửu và Diêm Hùng.
Hai bên bước vào sàn đấu một lúc như có thần giao cách cảm.
Họ đi đến giữa chỗ ngồi của phe mình thì dừng bước.
“Lần này, tôi có thể trả thù rồi”, Giang Lệ cười nói.
Tôn Hàn không hề tỏ ra yếu thế, lập tức đáp: “Người nói câu này phải là tôi mới đúng, những ngày ông đến đây đã khuấy đảo phong ba bão táp cho Tây Nam”.
Giang Lệ nói: “Ha ha, Tôn Hàn này, cậu cũng không đơn giản đâu! Mười năm qua, cậu là người đầu tiên khiến tôi bị hố một vố đau đớn như thế đấy”.
Tôn Hàn đáp: “Thế thì đúng là vinh hạnh! Ông Giang có nghĩ tôi sẽ là người đánh đuổi ông ra khỏi Tây Nam được không?”
“Chuyện này thì phải chờ mới biết được!”
“Được, vậy thì cùng chờ thôi”.
Sau vài câu đấu trí, Tôn Hàn và Giang Lệ đã tách nhau ra, ai về chỗ người nấy.
Tôn Hàn vừa ngồi xuống thì Vương Bách Vạn đã chạy tới rồi nói nhỏ: “Công tử, có cần sắp xếp người…”
Tôn Hàn liếc nhìn gã một cái rồi đáp: “Cứ đánh một trận quang minh chính đại thôi!”
Ý của anh là không cần dùng thủ đoạn gì cả.
Vì có dùng cũng vô dụng, đối thủ của họ là Giang Lệ, chứ không phải kiểu dễ xử lý như Lý Hắc Tử.
“Vâng”, Vương Bách Vạn cũng không nhiều lời nữa.
Giờ thi đấu càng đến gần, bầu không khí giữa hai bên càng căng thẳng.
Trận đấu lôi đài tối nay rất lớn, vì hai phe đã đặt cước quyền thống trị thế giới ngầm của sáu tỉnh ở Tây Nam.
Có thể coi là một vụ cá cược kinh thiên động địa.
Mà thật ra bên nào thua cũng không còn gì để oán trách.
Nhưng cục diện đã bị đẩy đến nước này thì cá cược là điều khó tránh.
“Ông Phó, bất luận kết quả tối nay ra sao, tôi cũng không thấy hổ thẹn với ông nữa”, Tôn Hàn thầm nghĩ.
Mười năm trước, Phó Văn Húc đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời phong vân của mình trên sàn đấu này, sau đó đã bị bắt vào tù cho đến tận lúc chết.
Hôm nay, mọi ân oán cũng sẽ kết thúc ở đây.
Thật ra Tôn Hàn cũng rất khâm phục các nhân vật lão thành của Thiên Cửu Môn, suốt ngần ấy năm mà họ vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
“Bắt đầu!”
Khi một tiếng hô vang lên, mọi người đều thấy chấn động tinh thần.
Chờ đợi suốt bao lâu, cuối cùng giây phút này cũng tới.
“Kim Lộ Đông, trận đầu cậu lên đi”, Giang Lệ hờ hững nói.
“Vâng!”
Kim Lộ Đông cao một mét chín đứng dậy, lập tức khiến các thành viên của Thiên Cửu Môn thấy áp lực.
Người này không đơn giản!
“Tôn Hàn, đến bên cậu rồi đấy. Nhưng tôi phải nhắc một câu, lên sàn đấu rồi là không tính chuyện sống chết, cả tôi và cậu đều thế cả”, Giang Lệ nhìn Tôn Hàn ở phía đối diện rồi nói.
Tôn Hàn đáp lại: “Tôi biết quy tắc đấu lôi đài là gì mà, không cần ông phải nhắc đâu. Phá Quân, nhớ nhiệt tình tiếp đãi người bạn từ phương xa tới nhé!”
Phá Quân được điểm danh lập tức đứng dậy rồi bừng ý chí chiến đấu đáp: “Tôi biết rồi thưa công tử!”
Hai người tiến vào sàn đấu rồi bốn mắt nhìn nhau.
Bất kể là chiều cao hay thể trạng thì Kim Lộ Đông đều hơn Phá Quân, nhưng Phá Quân không hề suy giảm ý chí chiến đấu, mà vẫn nhìn chòng chọc vào đối thủ.
Là nhân tài mới nổi đáng sợ nhất của Thiên Cửu Môn, Phá Quân cũng không hề đơn giản.
“Bắt đầu!”
Cả hai cùng cất bước, áp sát đối phương.
Mỗi bước đi của Kim Lộ Đông đều khiến sàn đấu rung lên.
Ngay sau đó, hai người bắt đầu giao chiến, người đấm người đá qua lại liên tục.
Tính về cân nặng thì Kim Lộ Đông và Phá Quân ít nhất phải lệch nhau đến ba mươi cân, nhưng dù vậy, Phá Quân vẫn không hề yếu thế khi giao đấu liên tục.
Cả hai đánh qua đánh lại với các tiếng hô vang.
Với sức lực này, nếu một người trưởng thành mà trúng đòn của họ thì kiểu gì cũng gục ngay lập tức.
Hơn ba mươi phút sau, họ càng đánh càng hăng, khiến người xem không rời mắt.
Mới trận mở màn thôi mà đã mạnh đến mức này rồi.
Mọi người ở đây gần như không thể tưởng tượng được các trận đấu phía sau còn ác liệt đến mức nào.