Thái độ này của Tôn Hàn, rõ ràng là đến đây vì thân phận cậu năm nhà họ Tôn.
“Anh à, chẳng phải anh đã hứa rằng sẽ nhường thân phận này cho em sao! Anh định nuốt lời?!”
Lúc này, mặt mũi của Từ Tiểu Bân đã rúm ró cả lại.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tiểu Bân, Tôn Hàn đã biết cậu ta điên thật rồi. Thứ cậu ta quan tâm bây giờ chỉ có thân phận cậu năm nhà họ Tôn, còn tình thân và tình người đều đã không còn nữa.
Anh cất lời, “Tiểu Bân, làm cậu năm nhà họ Tôn không dễ như em nghĩ. Anh không tin là trong mấy tháng qua, em không cảm nhận được người nhà họ Tôn là những người như thế nào. Nếu em còn xem anh là anh trai em, thì nghe lời anh khuyên, quay về đi”.
Song những lời chân thành ấy của Tôn Hàn hoàn toàn không nhận được sự thấu hiểu của Từ Tiểu Bân. Cậu ta còn giận dữ hỏi lại, “Anh nói gì cơ? Nếu anh cảm thấy làm cậu năm nhà họ Tôn không dễ dàng, vậy anh đến Thượng Kinh tìm em làm gì? Anh à, anh cả của em à, cuộc đời của em đã bước sang trang giàu có rồi, anh có thể cách xa em một chút không? Em xin anh đấy, được không hả?”
Trong tích tắc, ánh mắt của Tôn Hàn đã ngập tràn vẻ mỉa mai.
Có lẽ anh đã đánh giá quá thấp Từ Tiểu Bân của bây giờ. Cậu ta đã mê mẩn vị thế cậu năm nhà họ Tôn đến mức ám ảnh rồi.
Chắc hẳn cậu ta sẽ chẳng nghe lọt tai được gì đâu.
Từ Tiểu Bân đảo mắt, quan sát cách ăn mặc đơn giản của Tôn Hàn, rồi đưa ra suy đoán, “Có phải anh hết tiền rồi không? Cứ nói một tiếng, em sẽ cho anh tiền! Một triệu, à không, năm triệu, em cho anh năm triệu, anh rời khỏi Thượng Kinh, đừng quấy rầy em nữa được không?”
Nếu xét về trang phục thì bây giờ Từ Tiểu Bân ăn vận rất cầu kỳ, còn Tôn Hàn ăn mặc giản dị hơn nhiều.
Tương phản hoàn toàn với trước đây.
Nhưng Tôn Hàn nào có thảm hại đến nhường ấy. Mà cho dù có đi chăng nữa, thì kẻ đang nghĩ mọi cách nhằm thuyết phục Tôn Hàn rời khỏi Thượng Kinh - Từ Tiểu Bân - dường như đã quên mất thân phận giàu sang mà cậu ta đang có được, vốn thuộc về ai.
Là cậu ta mặt dày vô sỉ chiếm đoạt thân thế thuộc về Tôn Hàn.
Vẻ ấm ức của Từ Tiểu Bân lúc này, hệt như mấy người họ hàng nghèo từ dưới quê lên vòi tiền anh vậy.
“Tiền thì anh không cần, anh cũng chẳng thiếu! Tự lo cho thân mình đi”.
Tôn Hàn đứng dậy, cũng không giải thích lý do đến Thượng Kinh.
Anh không thể để Từ Tiểu Bân biết mục đích thật sự, để tránh bại lộ.
Thậm chí, anh chẳng còn hứng thú trò chuyện với Từ Tiểu Bân nữa.
Lần này anh em họ gặp lại nhau, Tôn Hàn đã không còn hy vọng gì về Từ Tiểu Bân. Anh nói gì, Từ Tiểu Bân cũng không còn nghe lọt tai.
Anh chỉ làm chuyện anh cần làm. Còn tương lai của Từ Tiểu Bân có ra sao, cũng không liên quan gì đến anh.
…
Sau khi rời khỏi nhà hàng cao cấp ấy, Tôn Hàn trở về nhà, vừa mở cửa giám sát thì Bạch Cần ở căn đối diện cũng mở cửa ra và cười hỏi, “Anh về sớm thế?”
“Cũng không sớm lắm, sắp tám giờ rồi mà”, Tôn Hàn buột miệng đáp.
“Theo giờ tan làm bình thường thì tất nhiên là không sớm, nhưng nếu là đi ăn cùng chồng chưa cưới của tổng giám đốc Liễu, thì về giờ này có hơi sớm rồi”.
Nói đoạn, Bạch Cần bước ra khỏi cửa, tò mò nhìn Tôn Hàn, “Đúng là ‘cao thủ ẩn dật’ nhé! Anh còn quen chồng chưa cưới của tổng giám đốc Liễu kia mà, thế thì đâu cần Trương Tiến giúp anh ‘đi cửa sau’ để vào công ty chúng tôi!”
Lúc tan làm, Bạch Cần đã tận mắt nhìn thấy Tôn Hàn bước lên chiếc xe thể thao của chồng chưa cưới của Liễu Phương Phương.
Thái độ của hai người họ còn cho thấy vị hôn phu giàu có ấy của Liễu Phương Phương rất khách sáo và kính sợ Tôn Hàn cơ.
Điều này càng làm Bạch Cần thấy hiếu kỳ. Rốt cuộc Tôn Hàn có lai lịch thế nào, mà lại khiến cậu ấm nhà họ Tôn vang danh Thượng Kinh có thái độ khách sáo đến thế.
Tôn Hàn cũng mang họ Tôn, có khi nào anh cũng là con cháu của nhà họ Tôn không nhỉ?
Nếu như là thật thì Tôn Hàn là “cao thủ ẩn dật” thật rồi, đến Lệ Lan chắc chỉ để trải nghiệm cuộc sống của thường dân thôi.
Nhưng trước khi nhận được lời xác nhận từ Tôn Hàn, mọi suy đoán trong lòng Bạch Cần đều chỉ là suy đoán.
“Tôi và Từ… Tôn Bân quen biết nhau từ trước, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, hôm nay tôi cũng mới biết cậu ta là chồng chưa cưới của tổng giám đốc Liễu!”, Tôn Hàn bịa bừa một lý do.
“Thế à?”, Bạch Cần bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi tiếp chuyện này nữa, chợt cười hỏi, “Từ lúc anh và anh ấy rời công ty đến giờ chỉ mới có một giờ đồng hồ thôi, chắc là anh vẫn chưa ăn cơm hoặc chưa no nhỉ. Đúng lúc tôi chuẩn bị dùng cơm, anh sang đây ăn cùng tôi nhé?
Vốn dĩ vào giờ tan tầm chiều nay, Bạch Cần định rủ rê Tôn Hàn về chung, tiện thể hỏi anh về chuyện điều chuyển công tác.
Cô ấy nghe nói Tôn Hàn chuyển đến phòng kinh doanh của họ, hơn nữa còn là phó giám đốc cơ.
Vừa thăng chức một cái thì đã thành cấp trên của cô ấy rồi.
Kết quả là cô ấy nhìn thấy Tôn Hàn lên xe của người tên Tôn Bân kia!
“Được thôi”, Tôn Hàn cũng không chối từ, đóng cửa lại rồi sang nhà Bạch Cần.
Cuộc sống của Bạch Cần tuy đơn giản nhưng cũng đủ chất dinh dưỡng lắm.
Một món thịt, một món canh.
“Không ngờ sẽ có anh ăn cùng nên tôi không chuẩn bị nhiều. Để tôi làm thêm cho anh món dưa muối củ kiệu, ăn tạm nhé!”, Bạch Cần vừa lấy bát đũa vừa cười nói.
Tôn Hàn xua tay, “Không cần đâu, ăn no là được, không cần phiền thế! À, nhà cô có dưa muối sao? Mua hay là…”
“Tôi tự muối đấy”.
“Ồ, con gái Tứ Xuyên!”, Tôn Hàn cười bảo.
Người trẻ bây giờ chẳng còn mấy ai biết muối dưa cải nữa, chắc chỉ còn các cô nàng Tứ Xuyên là biết thôi.
Bạch Cần cong môi cười, đoạn nói với anh một câu bằng giọng Tứ Xuyên, “Đúng rồi đó, dưa muối củ kiệu ngon tuyệt cú mèo, không muốn ăn thử thật à?”
“Ha, thế thì tôi ăn thử vậy”.
Câu nói bất ngờ ấy của Bạch Cần khiến Tôn Hàn suýt phì cười, cũng không từ chối nữa.
Nói thật thì có nhiều khi, giọng Tứ Xuyên nghe cũng vui lắm.
Món dưa muối củ kiệu mà Bạch Cần giới thiệu quả là rất ngon. Tôn Hàn ăn hết hai bát rưỡi mới xoa bụng với vẻ thoả mãn, “No thật đấy!”
Sau đó, anh bắt đầu nghiêm túc quan sát Bạch Cần.
Năng lực làm việc rất tốt, nhìn cách sắp xếp nhà cửa thì hẳn là một cô gái rất đảm đang việc nhà, khoản nấu nướng cũng không tệ, còn biết một số tài nghệ truyền thống, vẻ ngoài lại xinh đẹp.
Nếu không gặp Bạch Cần, Tôn Hàn còn nghĩ một người phụ nữ hoàn hảo thế này đã tuyệt chủng trong xã hội rồi.
“Có gì đẹp mà nhìn đâu?”, đôi gò má của Bạch Cần ửng hồng.
Tôn Hàn bật cười, “Không có gì, chỉ cảm thấy cô rất giỏi thôi!”
“Làm sao giỏi bằng anh chứ. Vấn đề công việc của Trương Tiến mà không có anh thì đã không làm được rồi! À phải, nghe nói anh được thăng chức lên hẳn phòng kinh doanh của chúng tôi rồi? Thật không vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, mà còn là phó giám đốc đấy, quyền hạn chỉ dưới mỗi Trương Tiến thôi. Sao nào, bất ngờ lắm phải không?”, Tôn Hàn cười đùa.
“Chẳng trách lúc Trương Tiến mời anh gia nhập phòng kinh doanh xuất khẩu thì anh lại không đồng ý, hoá ra là có sắp xếp khác rồi. Tôi đã được mở mang tầm mắt”.
Bạch Cần cho rằng Tôn Hàn đã biết chuyện thăng tiến này từ trước, chỉ là nhẫn nại chờ thời cơ thôi.
“Tôi cũng vừa mới biết vào hôm nay thôi, không phải là ‘nhân tài ẩn dật’ gì đâu”, Tôn Hàn nghiêm túc đáp.
Nếu biết trước chuyện này, chắc chắn anh sẽ báo cho Trương Tiến một tiếng, tránh để Trương Tiến nghĩ ngợi nhiều.