Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tôn Hàn rời đi, trợ lý của Liễu Phương Phương - Lưu Mai - bèn bước vào phòng.

“Sao hả, tôi bảo cô điều tra về Tôn Hàn, cô đã điều tra được gì rồi?”, Liễu Phương Phương khẽ hỏi.

Lưu Mai trả lời, “Là người tỉnh Nam, rất giàu có, còn thông tin cụ thể hơn thì tôi không điều tra được ạ”.

Ngay lập tức, Liễu Phương Phương nhíu mày lại, ngạc nhiên hỏi, “Sao lại không tra được?”

“Thưa tổng giám đốc Liễu, lý lịch của tên Tôn Hàn này chẳng có gì cả. Tôi đã thử dùng các mối quan hệ của công ty để đến tỉnh Nam điều tra nhưng thường xuyên bị cản trở, cứ như thông tin của anh ta là một bí mật gì đấy ở tỉnh Nam vậy!”

Lưu Mai cũng không thể hiểu nổi, cảm thấy Tôn Hàn hệt như là người xuất hiện từ không khí ấy.

Theo lẽ thường, dù Liễu Phương Phương nhận thấy Tôn Hàn có năng lực, thì cũng không thể đề bạt anh lên thẳng vị trí phó giám đốc phòng kinh doanh xuất khẩu cực kỳ quan trọng này.

Làm thế thì các nhân viên đã vất vả cống hiến cho công ty sẽ nghĩ thế nào đây?

Lý do thực sự khiến Liễu Phương Phương làm thế, là cô ta cảm thấy Tôn Hàn có mưu đồ gì đó khi vào công ty.

Trên màn hình camera giám sát của công ty thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Tôn Hàn, trông anh như một thám tử đang điều tra chuyện gì đó vậy.

Tuy Liễu Phương Phương chưa từng lộ diện, nhưng thực chất đã để ý đến Tôn Hàn từ lâu rồi.

Nếu bảo Tôn Hàn là gián điệp của công ty cạnh tranh đưa vào, thì anh lại chưa từng làm bất kỳ chuyện gì khác thường cả, thậm chí còn chưa bao giờ đến những nơi mà anh không nên đến

Nhưng với năng lực của Tôn Hàn, Liễu Phương Phương chắc chắn anh sẽ không tự dưng đến công ty họ để làm một nhân viên giữ kho như vậy

Nên cô ta mới tiện tay đề bạt anh vào dịp này.

Cô ta muốn xem thử, rốt cuộc mục đích đến Lệ Lan của tên Tôn Hàn này là gì.

“Tổng giám đốc Liễu này, tôi nghĩ chị không nên lo nghĩ về chuyện này nữa ạ. Chị đừng quên là một tháng nữa, chị sẽ kết hôn đấy!”, Lưu Mai cất tiếng nhắc nhở.

Kết hôn?

Nét mặt đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, Liễu Phương Phương thở hắt ra, “Phải nhỉ, nên kết hôn rồi”.

Đúng lúc ấy.

Lưu Mai bỗng bật cười, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay! Tổng giám đốc Liễu à, anh nhà chị đến rồi kìa”.

Liễu Phương Phương nhìn theo ánh mắt của đối phương. Đứng ở bên ngoài phòng làm việc là một người đàn ông mặc trang phục sang trọng và cầm một bó hoa tươi rực rỡ trên tay, ngoài Tôn Bân - chồng sắp cưới của Liễu Phương Phương, thì còn ai vào đây nữa?

Chỉ là trông Tôn Bân lúc này khá lơ đãng.

Như đang nghĩ ngợi chuyện gì đó vậy.

“Bảo anh ta vào đi”, Liễu Phương Phương cau mày nói.

“Vâng, vâng!”

Tôn Bân này không phải là ai xa lạ, mà chính là em trai của Tôn Hàn - Từ Tiểu Bân.

Nhưng thoắt một cái, cậu ta đã biến thành cậu năm của nhà họ Tôn, thân phận đã khác xa ngày xưa.

Ngay cả cách ăn vận cũng trở nên cao quý vô cùng.

Từ Tiểu Bân lơ đãng chính vì nhìn thấy Tôn Hàn.

Cậu ta vừa từ thang máy bước ra, còn Tôn Hàn thì bước vào thang máy bên cạnh. Đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua thôi.

Nhưng cả hai đã khôn lớn cùng nhau, nên Từ Tiểu Bân có thể chắc chắn người đó chính là Tôn Hàn.

Điều này khiến Từ Tiểu Bân - kẻ đã lừa dối chính mình rằng bản thân là con trai thất lạc hai mươi mấy năm của Tôn Hành Vương, cũng là cậu năm nhà họ Tôn - cảm thấy hoảng sợ.

Sao Tôn Hàn lại đến Thượng Kinh rồi?

Vì sao anh đến đây?

Liệu anh có vạch trần cậu ta không?

Những suy nghĩ hỗn loạn dồn dập trong đầu khiến Từ Tiểu Bân có muốn bình tĩnh cũng không bình tĩnh được nữa.

“Sao lại có thời gian đến đây tìm tôi thế?”, sau khi Từ Tiểu Bân bần thần bước vào phòng, Liễu Phương Phương cố gắng nặn ra một nụ cười.

Bất luận Liễu Phương Phương có thích tên cậu ấm vô dụng này của nhà họ Tôn hay không, thì đối phương cũng là chồng chưa cưới của cô ta.

Chuyện này gần như đã được định đoạt.

“Không có chuyện gì làm, nên đến thôi. Hoa tươi đấy, em xem có thích không”.

Trong mấy tháng qua, Từ Tiểu Bân gần như đã học được cách chiều chuộng phụ nữ.

Vào khoảnh khắc này, Từ Tiểu Bân đã thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể để Tôn Hàn cướp đi mọi thứ mà cậu ta đang có!

Người phụ nữ trước mặt Từ Tiểu Bân và thân phận cậu năm nhà họ Tôn, đều thuộc về cậu ta!

Từ Tiểu Bân không muốn trở về làm một kẻ bình thường, chẳng có gì trong tay ở Mục Thành!

“Cũng được. À phải rồi, gần đây Trương Dương Phi có làm phiền anh nữa không? Anh ta độc đoán lắm, dù tôi đã nói rất rõ ràng là tôi không thích anh ta thì mọi chuyện vẫn y như cũ, tôi cũng thấy phiền phức vô cùng”, Liễu Phương Phương vừa nhận hoa vừa nói.

“Tạm thời là không”.

Nhắc đến tên Trương Dương Phi kia, Từ Tiểu Bân vẫn cảm thấy hơi sợ.

Dạo trước anh ta đã quấy rầy Từ Tiểu Bân rất nhiều lần, thậm chí còn đe nẹt rằng nếu Từ Tiểu Bân dám cưới Liễu Phương Phương thì anh ta sẽ đánh gãy chân cậu ta!

Nghĩ lại chuyện này thôi cũng làm Từ Tiểu Bân rùng mình.

Từ Tiểu Bân cũng từng tìm đến sự giúp đỡ của gia tộc, nhưng các ông các bác toàn bảo rằng chuyện của bọn trẻ thì bọn trẻ tự giải quyết.

Nhưng Từ Tiểu Bân vẫn chưa có quyền lực gì ở Thượng Kinh, sao mà giải quyết chứ?

“Tôi có cách để anh ta không gây phiền phức cho anh nữa!”

Nói thật là Liễu Phương Phương cực kỳ khó chịu với bộ dạng lo lắng sợ sệt kia của Tôn Bân, chẳng có thái độ gánh vác gì cả.

Nhưng bố Liễu Phương Phương đã từng nói, chỉ nhận một cậu con rể là tên Tôn Bân này thôi.

Vậy nên, cô ta có không thích thì cũng đành chịu.

Làm trái ý gia tộc, từ chối hôn sự này?

Liễu Phương Phương chỉ nghĩ thôi đã thấy đây là một ý tưởng viển vông. Cuộc hôn nhân này có liên quan đến mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Liễu bọn họ và nhà họ Tôn.

Quan hệ hợp tác lâu dài của hai gia tộc là ưu tiên hàng đầu.

Ý muốn cá nhân có đáng là gì chứ.

Bây giờ Liễu Phương Phương là tổng giám đốc của một chi nhánh công ty lớn, có bản lĩnh, có danh tiếng thật đấy.

Nhưng trong chuyện gia tộc, cô ta không có bất kỳ quyền tự quyết nào.

Liễu Phương Phương chưa từng nghĩ đến chuyện từ chối, bởi vì từ rất lâu về trước, cô ta đã nhận thức được tương lai của mình đều nằm trong tay các vị trưởng bối của gia tộc.

Từ giây phút cô ta ra đời, mọi thứ đều đã được định sẵn.



Từ Tiểu Bân đã nhìn thấy Tôn Hàn, thì có lý gì Tôn Hàn lại không thấy Từ Tiểu Bân kia chứ, nhưng tâm trạng anh bình tĩnh hơn nhiều.

Anh đã đến Thượng Kinh thì việc chạm mặt Từ Tiểu Bân chỉ là sớm muộn, cũng không quá bất ngờ.

Trở về kho hàng, Tôn Hàn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khi mọi người ở kho hàng hay tin Tôn Hàn sắp giữ chức phó giám đốc phòng kinh doanh, ai nấy đều ngưỡng mộ và ghen tị vô cùng.

Cú nhảy vọt này chẳng khác gì cưỡi lên đầu lên cổ anh Tạ!

Ai cũng liến thoắng bảo Tôn Hàn khao họ một chầu, nhưng anh lại thoái thác hẹn sang hôm khác.

Tối nay, chắc hẳn sẽ có người dùng bữa cùng anh.

Không ngoài dự đoán của Tôn Hàn, đến giờ tan tầm buổi chiều, anh vừa ra khỏi công ty thì đã bị một người chặn lại.

Từ Tiểu Bân!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vô cùng xa lạ.

Từ Tiểu Bân lái chiếc Lamborghini của mình và chở Tôn Hàn rời khỏi đó.

Chẳng bao lâu sau, cả hai đã đến một nhà hàng cao cấp ở một nơi khá hẻo lánh.

“Anh!”

Cuối cùng Từ Tiểu Bân cũng lên tiếng, còn gượng gạo nở nụ cười.

Tôn Hàn nhìn vẻ quần là áo lượt của Từ Tiểu Bân bằng ánh mắt soi xét, nhưng câu nói đầu tiên lại là, “Dạo này, em có hay gọi điện cho mẹ không?”

Từ Tiểu Bân lập tức cảm thấy áy náy, “Ít, ít lắm ạ!”

Tôn Hàn cũng không trách cứ, chỉ bảo rằng, “Rảnh rỗi thì nhớ gọi điện cho mẹ. Bà ấy sống một mình ở Mục Thành, quạnh quẽ lắm”.

“Anh đến Thượng Kinh làm gì vậy?!”, đột nhiên, Từ Tiểu Bân ngẩng đầu lên và chất vấn anh, chẳng hề bận tâm đến lời nhắc nhở mà Tôn Hàn vừa nói.

Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Từ Tiểu Bân, nhìn một Từ Tiểu Bân đang lo lắng, căng thẳng và căm phẫn trước sự xuất hiện của anh, đoạn trả lời, “Em nghĩ sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK