Lúc anh đứng dậy đi ra bàn nước rót nước, còn ngâm nga vài câu hát.
Lúc này, cửa phòng làm việc của anh chợt bị đẩy mở.
Trương Bách Chương không thèm gõ cửa mà xông vào ngay.
“Tôi đi ngang qua phòng của sếp Tôn thì nghe thấy sếp còn đang có tâm trạng hát hò, hay sếp giải quyết được vấn đề sáu mươi tỷ rồi à?”
Tôn Hàn liếc nhìn Trương Bách Chương một cái rồi cười nói: “Phó tổng Trương nói vậy thì hơi sớm rồi, chưa đến hạn chót của khoản tiền ấy mà”.
Vậy hai ngày nữa mới được nhắc tới chuyện này ư?
Trương Bách Chương hỏi lại với vẻ khó tin: “Sếp Tôn không đùa đấy chứ?”
“Có gì để đùa sao? À anh Trương này, tôi chuẩn bị tổ chức một cuộc họp vào ngày kia, thời gian đã định rồi, phiền anh báo cho anh Tần nhé, hôm đấy tuyệt đối không được vắng mặt đâu”.
Tôn Hàn nhẹ nhàng bỏ lại câu đó rồi quay về chỗ ngồi của mình: “Được rồi, sếp phó Trương này, tôi phải làm việc tiếp đây. Không giữ anh ở lại đây nữa!”
Trương Bách Chương nửa tin nửa ngờ, không rõ Tôn Hàn đang làm ra vẻ hay thật sự đã có cách kiếm được sáu mươi tỷ rồi.
Cả một khoản tiền lớn như vậy không hề dễ kiếm đâu.
Tôn Hàn thật sự có bản lĩnh thần thông quảng đại nào đó sao?
Sau khi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, Trương Bách Chương đến tìm Tần Phong ngay rồi kể lại đầu đuôi sự việc.
“Anh Tần, anh nói xem Tôn Hàn này có cách thật không nhỉ?”
Tần Phong trầm ngâm suy nghĩ rồi cau mày nói: “Anh Trương, anh nghĩ Tôn Hàn có đồng ý bán các sản nghiệp của Thiên Tử đi với giá rẻ không?”
“Chắc không đâu! Nếu anh ta dám gây tổn hại đến lợi ích của công ty, thì chúng ta sẽ có đủ lý do để bắt anh ta từ chức, Tôn Hàn không ngốc vậy đâu”.
Trương Bách Chương lắc đầu, theo lý mà nói thì khả năng này không cao. Trừ khi Tôn Hàn là một tên đần độn, nếu không anh sẽ không làm như vậy.
“Ngày kia họp à, thế cứ chờ xem sao thôi”, Tần Phong bất đắc dĩ nói.
Nếu không đoán ra được thì đành chờ xem chân tướng thế nào thôi.
Không chờ tan làm, mới một giờ chiều, Tôn Hàn đã rời khỏi công ty rồi đi đến bờ sông.
Chu Hồi hẹn anh ra gặp ở đó.
Tôn Hàn không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay, vì anh đã coi Giang Hồi là bạn mình.
“Không ngờ mới mấy hôm không gặp, anh Tôn đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử rồi. Với thân phận hiện tại của anh, khéo sếp tôi gặp cũng phải kính nể vài phần ấy chứ”.
Giang Hồi nhìn Tôn Hàn của hiện tại rồi cảm thán.
Cô ta nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, khi ấy, Tôn Hàn chỉ là một nhân viên bình thường của công ty Lệ Lan.
Vậy mà giờ, anh đã là tổng giám đốc của một trong những công ty có số có má ở Thượng Kinh rồi.
Tốc độ thăng tiến đúng là như tên lửa.
Hiện giờ, khi đứng trước mặt Tôn Hàn, Giang Hồi lại có cảm giác tự ti.
Song, Tôn Hàn lại bật cười, anh không thấy vị trí này có gì vinh quang nên bắt đầu kể khổ: “Làm tổng giám đốc của Thiên Tử cũng chẳng sung sướng gì đâu”.
“Anh Tôn đang rầu vì chuyện thiếu sáu mươi tỷ à?”, Giang Hồi nhỏ giọng hỏi.
Chuyện Tôn Hàn phải gom sáu mươi tỷ trong vòng năm ngày đã truyền ra ngoài, đến Giang Hồi cũng đã biết chuyện.
“Ừ, nhưng tôi đã nhận làm thì kiểu gì cũng có cách giải quyết. Chỉ là đôi khi tôi thấy, chỗ nào cũng có tranh đấu, tôi như cây muốn lặng mà gió chẳng đừng nên thấy hơi mệt”.
“Vậy anh đừng làm tổng giám đốc cho công ty ấy nữa”, Giang Hồi buột miệng nói.
Nếu là ai khác thì Giang Hồi không chắc, nhưng riêng Tôn Hàn thì cô ta biết năng lực của anh, chưa chắc anh đã quá để tâm đến chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử này.
Tôn Hàn ngẩng lên lắc đầu rồi như cảm khái nói: “Không đơn giản vậy đâu, nếu được chọn, tôi còn không muốn đến Thượng Kinh cơ”.
Câu này thì Giang Hồi không hiểu, thật ra không chỉ có Giang Hồi, mà cả Thượng Kinh chắc cũng không có mấy ai hiểu được ý của Tôn Hàn.
Chính vì Giang Hồi là người ngoài cuộc nên Tôn Hàn mới thoải mái chia sẻ như vậy, nhưng anh nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Thôi kệ tôi, giờ nói sang chuyện của cô nhé, làm việc ở Ngân Trần cô thấy sao?”
Giang Hồi suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng không thoải mái lắm, nhưng nhìn chung thì cũng được. Vì ông Giang đã lên tiếng để tôi gia nhập công ty nên ít ra cũng không có ai dám bắt nạt tôi cả. Hơn nữa, tài nguyên cũng ổn lắm. Dạo này, tôi bận bù đầu, nếu không đã hẹn anh ra đây lâu rồi”.
Tôn Hàn gật đầu nói: “Thế thì tốt!”
“Nhưng sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, tôi chợt nghĩ nếu mình tìm được một bến đỗ tốt, thì tôi nhất định sẽ rút lui khỏi ngành giải trí, chứ không dấn thân sâu vào ngành này nữa”, Giang Hồi lại cảm thán.
“Hả? Tự nhiên lại ngẫm về sự đời thế. Tôi nhớ hình như cô rất thích công việc này mà, cô đã thấy việc gì đó chướng mắt hay là sao?”, Tôn Hàn tò mò hỏi.
Giang Hồi mím môi, không giấu giếm: “Vì hồi nhỏ tôi rất thích một diễn viên. Khi ấy, tôi cũng không nghĩ mình có thể trở thành người nổi tiếng nên cũng đu idol ghê lắm, tôi luôn thích cô ấy nhất!”
“Lần này, tôi đổi sang công ty Ngân Trần, không ngờ lại chung công ty với thần tượng của mình. Nhưng bây giờ cô ấy đang gặp phiền phức”.
“Mấy hôm trước, hình như vì một vị đại gia ở Thượng Kinh muốn mời cô ấy đi ăn nhưng lại bị từ chối quá nhiều lần nên đã thẳng tay tát cô ấy ở công ty! Công ty đã phong toả tin tức nên mới không truyền ra ngoài”.
“Mà chuyện chưa dừng ở đấy đâu, tôi nghe nói nếu cô ấy không đồng ý xin lỗi vị đại gia kia thì sau này sẽ bị cấm sóng luôn đấy”.
Giang Hồi nhỏ giọng kể lại rồi lại xúc động nói: “Nghệ sĩ như chúng tôi chỉ như một món đồ chơi trong mắt người có tiền, haizz… Nếu không nhờ có anh giúp, chắc tôi cũng gặp tình trạng tương tự như thần tượng của mình rồi”.
Vừa bị đánh, còn vừa bị bắt đi xin lỗi.
Đúng là ức hiếp người quá đáng!
Nhưng mấy chuyện này thì không hiếm.
Vào ngành giải trí là sự lựa chọn của chính họ, nên giờ gặp phiền toái thì cũng đừng kêu ai.
“Anh Tôn không tò mò tôi đang kể chuyện về ai à?”
Tôn Hàn cười nói: “Tôi không quan tâm tới giới nghệ sĩ cho lắm, kể cả cô có nói khéo tôi cũng không biết”.
“Người khác thì tôi tin anh Tôn không biết, giống lần đầu chúng ta gặp nhau, anh cũng có biết tôi đâu. Nhưng thần tượng của tôi thì khác, từ nhỏ cô ấy đã là ngôi sao nổi tiếng được mọi người biết đến rồi, chắc anh cũng biết đấy”, Giang Hồi gợi ý.
“À, vậy cô nói tôi nghe thử xem”, Tôn Hàn nổi hứng.
“Cô ấy là… Thẩm Tri Thu!”
Ầm!
Tôn Hàn sững người rồi trầm giọng hỏi: “Cô nói ai cơ?”
Giang Hồi bị doạ sợ trước dáng vẻ của Tôn Hàn: “Thẩm Tri Thu! Anh Tôn, anh sao thế?”
Giang Hồi có thể nhìn thấy mắt Tôn Hàn đang hằn lên tia máu.
Lẽ nào Tôn Hàn cũng quen Thẩm Tri Thu?
“Không, tôi không sao! Nhưng tôi có quen Thẩm Tri Thu, cô nói cho tôi biết vị đại gia đó có lai lịch thế nào đi”.
Tôn Hàn bình tĩnh lại rồi hỏi.
Dù cảm xúc của Tôn Hàn đã bình thường trở lại, nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt thì vẫn còn.
Trong đầu anh chỉ vang lên một giọng nói.