Trận chiến này có lẽ đã được định sẵn từ rất lâu rồi.
Mà tối nay, cuối cùng nó cũng đến.
"Tôi muốn đấu với ông lúc ông đang ở thời kỳ mạnh nhất!"
Giang Lệ rất bất ngờ với lựa chọn của Tôn Hàn, bởi nó không sáng suốt chút nào.
Với tình hình bây giờ, lựa chọn tốt nhất của Tôn Hàn là lợi dụng bên mình vẫn còn Trần Cửu để Trần Cửu ra đấu, không màng tính mạng để tiêu hao thể lực của ông ta.
Trần Cửu là Quyền vương thế giới ngầm của vùng Đông Bắc, thực lực không thể coi thường.
Tuy không thể đấu lại ông ta, nhưng nếu dốc toàn lực ra đấu thì có thể tiêu hao không ít sức lực của ông ta.
Đến lúc đó, Tôn Hàn ra trận thì khả năng đánh bại ông ta là rất lớn.
Trận chiến này, ông ta chỉ nắm chắc ba phần thắng.
Một người đưa ra quyết định không được to gan làm bừa, mà lần này Tôn Hàn đã làm như thế.
"Tôi thực sự không hiểu cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu có thể lên sàn trước thế này, dù có thắng hay thua thì tôi cũng đều rất vui. Tôn Hàn, cậu là một đối thủ xứng đáng để tôi kính phục. Thế nên...tôi sẽ dốc toàn lực để đối phó cậu!"
Vẻ mặt Giang Lệ hiện lên sự nghiêm túc mà trước đây chưa bao giờ có.
Nếu như nương tay thì đó là sự không tôn trọng đối với Tôn Hàn.
"Thực ra ông không cần phải nghiêm rúc đến vậy, nếu như ông có thể khách sáo với tôi một chút thì tôi sẽ rất vui", Tôn Hàn chế giễu một câu.
Giang Lệ mỉm cười: "Cậu nghĩ như vậy thật sao?"
"Có lẽ vậy, hoặc có lẽ..."
Ánh mắt Tôn Hàn tối đi, sau đó đột nhiên nói như tự nhủ: "Hoặc có lẽ, trận chiến này là để tôi giải quyết ân oán cho ông Phó, cũng để giải quyết sự vướng mắc giữa tôi và Thiên Cửu môn".
Giang Lệ còn chưa kịp hiểu ý câu nói này thì Tôn Hàn đã thu ánh mắt về, anh nhìn Giang Lệ bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói: "Ông Giang, bắt đầu thôi. Cho dù có thế nào thì trận đấu này nhất quyết phải được tiến hành".
"Mời!"
"Phù phù!"
Tôn Hàn hít sâu hai hơi, sau đó ánh mắt anh thay đổi, anh lao về phía Giang Lệ như một mũi tên.
Ầm!
Không giống như trận đấu trước đó, ai nấy đều dùng những chiến thuật sở trường nhất của mình, không bị giới hạn bởi chiêu thức.
Tôn Hàn vừa ra tay đã dùng Hồng Quyền có uy lực mạnh mẽ nhất. Uy lực của quyền này cứ như có thể xé rách bầu trời, tách nó làm hai.
"Được lắm, rất có phong thái của tông sư đứng đầu một phái!"
Giang Lệ tán thưởng, ý chí chiến đấu của ông ta càng sục sôi. Ông ta vọt lên trước một bước, vung một quyền ra.
Hai quyền va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trầm đục. Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn bị đánh lùi ra một mét mới dừng lại được.
"Xem ra lần ở Thiên Thai đã có gợi ý rất lớn đối với cậu", Giang Lệ bật cười ha hả.
Tôn Hàn bình tĩnh trả lời: "Nếu như không nghiên cứu những chiêu thức của ông Giang thì sao tôi dám lên đàn đấu với ông trận này chứ?"
Cao thủ quyết đấu, thậm chí 72 chiêu biến hóa vẫn còn là ít.
Nhưng sở trường của Giang Lệ là Hình Ý Quyền, ông ta đã luyện nó đến mức xuất thần nhập hóa. Thực lực Thám Hoa võ đạo của ông ta cũng từ đó mà ra.
Muốn đối phó với Giang Lệ thì phải né được tất cả đòn của ông ta trước đã, nhưng hiển nhiên điều này là không thể nào.
Vậy chỉ còn một cách duy nhất, đó là lấy cứng đối cứng!
Hồng Quyền là một chiêu thức vô cùng mạnh mẽ, hợp để lấy cứng đối cứng.
Nếu như dùng chiến thuật khác thì không thể nào chống lại Giang Lệ được!
Nói cách khác, nếu Tôn Hàn muốn đấu với Giang Lệ thì chỉ có thể dùng Hồng Quyền.
Nếu thua về khí thế thì trận này cũng thua luôn.
"Tiếp đi!"
Lúc này đầu Tôn Hàn đã trống rỗng, trong đầu anh chỉ còn sót lại một điều duy nhất. Nói theo một cách tương đối huyễn hoặc thì bây giờ Tôn Hàn đã không còn nhìn thấy sàn đấu nữa, trong mắt anh giờ chỉ còn lại Giang Lệ.
Anh lại tiếp tục xông tới.
Bốp bốp bốp!
Hai người lao vào nhau, lấy công làm thủ.
Khác với trận chiến giữa Thanh Hổ và Lệ Lận, người bình thường có thể thấy rõ ràng trận chiến của họ. Nhưng mỗi một quyền vung tới đều mang theo sức lực đến bảy tám phần.
Trên khán đài, mỗi người đều cảm nhận được khí thế khủng khiếp của từng quyền.
Ngay cả một người vạm vỡ hùng dũng như Diêm Hùng chưa chắc đã có thể chịu được hai quyền này.
Giang Lệ càng đánh càng hưng phấn, mỗi một quyền vung lên đều tựa như núi cao suối trong, mang theo một vẻ đẹp lạ lùng tựa như đang biểu diễn.
Nhưng cũng vô cùng đáng sợ!
Lúc này đã chẳng còn ngôn ngữ nào có thể hình dung hai người ngoài từ 'đáng sợ'.
Giang Lệ được xưng là Thám Hoa võ đạo, nói cách khác khi đánh đơn, người duy nhất có thể ngăn chặn được ông ta chỉ có đệ nhất cao thủ đương thời.
Và cả một Bảng Nhãn võ đạo của một gia tộc lớn, miễn cưỡng có thể gây sức ép cho ông ta phần nào.
Ở trong dân gian, ông ta là vô địch!
Nếu không thì sao ông ta dám xưng là ông vua thế giới ngầm?
Mà tuy Tôn Hàn cũng mạnh nhưng chưa được rèn giũa nhiều, người ngoài không rõ thực lực của anh thế nào nhưng chắc chắn sẽ thua kém so với Giang Lệ.
Bốp!
Hai người đánh nhau bằng từng quyền mạnh mẽ, chẳng mấy chốc trên cơ thể cả hai đều có khá nhiều vết thương.
Tôn Hàn lỡ sơ hở một chiêu, bị một quyền vung trúng ngực rồi bay ra.
Cảnh này khiến đám người Thiên Cửu môn không nỡ nhìn.
"Khụ khụ khụ!"
Tôn Hàn ho sặc sụa, anh phun ra máu, sau đó cố gắng bò dậy.
"Nếu đánh tiếp có thể sẽ chết, nếu không thì cũng sẽ để lại di chứng vô cùng nặng nề cho cậu!", Giang Lệ bình tĩnh nói.
Suy cho cùng thì sự khác biệt giữa thực lực của Tôn Hàn và Giang Lệ là quá lớn, dù cho anh đã dùng pháp môn tinh túy nhất cũng không thể chiến thắng Giang Lệ.
Mà Tôn Hàn thì chưa bao giờ nghĩ có thể chiến thắng Giang Lệ, ngay từ đầu đã không nghĩ thế.
Tôn Hàn nhếch môi cười, khóe miệng sưng đỏ: "Ngày xưa ông Phó bị đánh tới nỗi tàn tật, chắc cũng không khác gì so với bây giờ nhỉ".
Giang Lệ sững ra, chợt nhớ về cảnh trên sàn đấu hơn mười năm trước.
Tôn Hàn trên sàn đấu lúc này giống hệt Phó Văn Húc thời ấy.
Nếu Phó Văn Húc biết đánh không lại mà chủ động nhận thua thì sẽ không rơi vào cảnh bệnh tật đầy mình, sau đó vĩnh viễn rời khỏi nhân thế lúc mới có hơn bốn mươi tuổi.
"Quả thật là rất giống", Giang Lệ nói.
"Vậy thì đúng rồi, lúc đó ông Phó vẫn đánh tiếp, giờ tôi cũng sẽ như thế. Chỉ có đánh ông bị thương nặng tới nỗi không thể nào đánh lại Trần Cửu thì nhiệm vụ của tôi mới kết thúc".
Tôn Hàn lại lao về phía Giang Lệ, không hề chùn bước.
Đòn vừa nãy đã làm tổn thương phổi của anh, nếu như chữa trị kịp thời thì còn có thể bình phục hoàn toàn.
Mà lúc này nếu đánh tiếp thì giống như Giang Lệ đã nói, di chứng về sau sẽ vô cùng nặng nề!
Nhưng thế thì đã làm sao?
Bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng lời hứa của anh với Phó Văn Húc!
Năm đó anh bị Lâm Mỹ Quyên lừa, thay em trai cô ta vào tù. Sau khi ra tù anh lại bị Lâm Mỹ Quyên mưu đồ chiếm đoạt tài sản, không có bất cứ thứ gì.
Nếu như không có bản lĩnh và cả thân phận mà Phó Văn Húc đã trao cho anh thì lúc đó không biết anh sẽ thảm hại đến mức nào nữa.
Con người có thể tàn nhẫn, có thể vô tình, nhưng tuyệt đối không được quên ơn nghĩa.
Phó Văn Húc cố chấp với việc bảo vệ Thiên Cửu môn!
Mà anh thì cố chấp với ơn nghĩa của Phó Văn Húc!
Trận chiến ngày hôm nay, trừ khi anh hoàn toàn ngã xuống, nếu không anh sẽ liều chết bảo vệ Thiên Cửu môn!
Ầm!
Giang Lệ lại đánh bay Tôn Hàn ra.
Thẩm Vấn và đám người Thiên Cửu môn đều rất khó chịu, tựa như trái tim bị ai đó bóp nghẹt.
Mà Tôn Hàn thì lại bò dậy tiếp.
Anh nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của Giang Lệ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh có thể tự tin rằng vết thương của Giang Lệ cũng không nhẹ, ông ta chỉ đang tỏ vẻ như không có chuyện gì, hơn nữa thể lực cũng bị tiêu hao rất nhiều.
Nếu như kiên trì tiếp thì Trần Cửu đối phó với ông ta sẽ có phần thắng hơn!
Nhưng nếu đấu tiếp, có khi nào anh sẽ chết thật không?