Ớ…
Không một ai dám tin.
Đến Từ Hạ còn có vẻ sững sờ.
La Thông là một người rất giàu có ở Mục Thành, chuyện này thì ai cũng biết.
Tám triệu với ông ta cũng chỉ như con muỗi thôi.
“Ô kìa tổng giám đốc La, thế sao được? Rõ ràng là vợ của Hoàng Tài làm vỡ chiếc vòng, thì Hoàng Tài phải trả tiền chứ! Anh phí tiền thế này làm chúng tôi khó nghĩ lắm”.
Sau khi ngẩn ra một lúc, Tiết Lan Anh lập tức gạt bỏ vẻ âu lo rồi tươi cười nói.
Theo bà ta thấy thì La Thông làm vậy để giữ thể diện cho con trai mình.
Nếu không dựa vào đâu ông ta phải bỏ ra tám triệu trong khi chẳng nhận về được thứ gì.
Chắc hẳn A Tài nhà bà ta có quan hệ không đơn giản với La Thông này.
Hoàng Tài cũng nghĩ vậy nên nói: “Anh La, anh đừng lo về chuyện này, tám triệu thì em có, em không để anh phí tiền đâu”.
Vị trí của ông ta trong mắt La Thông không chỉ là tám triệu được.
“Tôi đã bảo để tôi trả, các người không nghe thấy à?”, La Thông tức tối nói.
“A Tài, anh La đã có ý tốt như vậy thì chúng ta cứ theo ý anh ấy đi”, Tiết Lan Anh nói.
Người ta cứ đòi trả thì kệ đi, bà ta cũng vui vì tiết kiệm được cho con trai mình tám triệu.
Số tiền này không là gì với La Thông cả, nhưng với gia đình bà ta thì lại là một khoản lớn.
“Vậy được ạ, Từ Hạ, mau cảm ơn anh La đi”.
Hoàng Tài không thể hiểu nổi hành động này của La Thông, nhưng vẫn phải đồng ý.
“Cảm ơn… anh La”.
“Không cần đâu, tôi ở lại thanh toán, nếu không còn việc gì nữa thì các người về trước đi”.
Chỉ khi nói chuyện với Từ Hạ, La Thông mới có vẻ nhã nhặn.
“Vâng, anh La, ngày kia chúng em cưới, anh nhớ đến sớm nhé”.
“Chắc chắn rồi”, La Thông trả lời một cách sâu xa.
“Thế nhà em về trước đây, tạm biệt”.
Thấy nhà Hoàng Tài đã rời đi, La Thông lạnh lùng nghĩ: Đương nhiên phải đến sớm rồi, chỉ có điều không biết có được chào đón không thôi. Dám ép em gái của công tử lấy mình, đúng là chán sống rồi mà.
Sau đó, La Thông nhìn ra phía khác rồi lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong ví ra, nói: “Quẹt thẻ, tôi trả tiền chiếc vòng vỡ đó”.
“Tổng giám đốc La, tôi…”
Quản lý Mai có vẻ chần chừ, vẫn lo La Thông bực bội về chuyện này.
“Nhanh cái tay lên, tôi trả tiền chiếc vòng. Ngoài ra hãy đặt một món trang sức quý giá khác cho tôi, phải sang trọng hơn chiếc vòng này, ngày kia tôi lấy”.
“Nếu để xảy ra chuyện gì tiếp, tôi thấy vị trí quản lý này nên đổi người thôi”.
Dù La Thông khá nặng lời, nhưng như vậy đã là nhân từ lắm rồi.
Quản lý Mai vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy chiếc thẻ.
Đột nhiên, La Thông hỏi: “Ban nãy, sao tự nhiên chiếc vòng lại rơi vỡ?”
“Chuyện này…”
Quản lý Mai không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại rõ đầu đuôi.
Sau khi biết được chân tướng, La Thông híp mắt lại rồi nói nhỏ: “Trích một video toàn bộ quá trình xảy ra sự việc cho tôi, tôi sẽ mang đi”.
…
Trong một quán trà.
Tôn Hàn ngồi trước chiếc laptop, màn hình đang chiếu lại cảnh tượng Từ Hạ bị bắt nạt ở tiệm vàng Kim phu nhân.
Anh lạnh mặt tập trung xem.
Còn La Thông thì kính cẩn đứng một bên, cúi đầu không dám nói gì.
Đến khi xem hết clip, Tôn Hàn mới ngước lên nhìn La Thông rồi nói: “Ông nói xem có phải Hoàng Tài chán sống rồi không?”
“Chỉ cần công tử lên tiếng, tôi bảo đảm hai mẹ con Hoàng Tài sẽ không sống qua được ngày mai”.
Tôn Hàn xua tay: “Mỗi thời mỗi khác, giờ chúng ta là dân kinh doanh, không thể hở tí là chém chém giết giết được”.
“Hơn nữa, ngoài giết người ra, còn cách nào khiến Hoàng Tài sống không bằng hết không?”
“Có ạ”.
“Có thì được rồi. Ngày kia, chắc chắn tôi sẽ đến dự đám cưới của em gái mình, ông hãy chuẩn bị một chút. Hi vọng ông sẽ khiến tôi ngạc nhiên, đồng thời cho Hoàng Tài một buổi hôn lễ đáng nhớ”.
Ý của Tôn Hàn là anh giao toàn quyền xử lý Hoàng Tài cho La Thông.
Còn anh chỉ chờ kết quả thôi.
“Công tử yên tâm, nhất định tôi sẽ thu xếp ổn thoả”.
“Ừm”.
Tôn Hàn gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Chủ ý động thái của Hoàng Tài, có gì bất thường phải báo tôi ngay”.
“Vâng”.
“Ông về đi”.
Tôn Hàn ngồi một mình trước cửa sổ rồi ngắm nhìn cảnh vật của Mục Thành, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu Hạ à, Hoàng Tài đó không phải người chồng tốt đâu”.
Mẹ con họ ức hiếp em gái anh như vậy, rốt cuộc họ có còn coi Từ Hạ là người không?
Nhưng điều đó không quan trọng nữa.
Ngày kia, anh sẽ đến.
Để mẹ nuôi và em trai nuôi của anh biết bản lĩnh thật sự của anh.
Năm giờ chiều.
Tôn Hàn tính thời gian rồi đi tới một ngồi nhà cũ cách Nhất Trung không xa.
Hôm qua, Tần Chính đã gọi cho anh, hẹn tối nay đến nhà mình ăn tối cùng mấy bạn học nữa, chứ không đông đủ như buổi tụ họp hôm trước.
King coong.
Tôn Hàn dựa theo ký ức tìm đến nhà của thầy chủ nhiệm rồi ấn chuông.
Kẽo kẹt, cửa đã mở.
Tần Chính đeo tạp dề đi ra nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Em vào đi”.
“Vâng. Nhưng thầy ơi, lần này em chỉ đến tay không thôi, chẳng mang gì theo cả, thầy có đuổi em ra ngoài không ạ?”, Tôn Hàn trêu chọc.
“Nếu em còn mang đồ đến nữa thì thầy mới đuổi ra ngoài đấy! Trần Thanh Sương và Lí Tình đến rồi, Ngô Tuyết Phong thì đang dạy học nên chắc sẽ đến muộn một chút”.
Tần Chính mỉm cười đẩy Tôn Hàn vào nhà rồi nói: “Thầy không nói chuyện với em nữa đâu, vào sofa ngồi đi. Hôm nay đích thân thầy vào bếp chiêu đãi mấy đứa đấy”.
“Gì mà đích thân chứ, ông chỉ làm phụ bếp cho tôi thôi, nói thế không thấy ngại miệng à?”, lúc này, có một người phụ nữ trung niên thò đầu từ trong bếp ra, đó chính là vợ của Tần Chính.
“Em biết ngay mà, chứ thầy em có bao giờ nấu nướng đâu, hay thầy gọi bọn em đến làm chuột bạch? Thấy cô làm đầu bếp, em cũng thấy nhẹ cả người”.
“Cái thằng này…”
Tôn Hàn đi tới sofa, Trần Thanh Sương lập tức chào hỏi với anh.
Lí Tình vốn đang bận rộn làm việc trên laptop, nhưng thấy Tôn Hàn đến một cái là bỏ máy xuống ngay rồi cười tươi nói: “Tôn Hàn, cậu đến rồi à?”
Thái độ hiện giờ của cô ta đã hoàn toàn khác buổi tụ tập hôm trước.
Tôn Hàn gật đầu thay cho lời chào, sau đó mặc kệ Lí Tình mà ngồi xuống cạnh Trần Thanh Sương, hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Thấy vậy, trong lòng Lí Tinh sinh ghen ghét, thầm nghĩ Tôn Hàn thà ngồi với Trần Thanh Sương, chứ không thèm nói chuyện với mình, đây đúng là một sự sỉ nhục với cô ta.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Tuyết Phong đã đến.
Tối nay, Tần Chính chỉ mời bốn học trò, thấy họ đã đến đủ, ông ấy mang đồ ăn lên luôn.
Thậm chí Tần Chính còn lấy một chai rượu quý ra rồi rót cho Tôn Hàn và Ngô Tuyết Phong mỗi người một chén đầy.
Phe phụ nữ thì uống nước trái cây hoặc bia.
“Nào, thầy mời mấy đứa một chén”.
“Phải là bọn em mời thầy chứ ạ”.
Bầu không khí rất vui vẻ.
Rượu quá ba tuần, đột nhiên Lí Tình nhìn Tôn Hàn rồi hỏi: “Tôn Hàn, có phải cậu rất thân với La Thông không?”
Ồ!
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ, mọi người đều nhìn Tôn Hàn chăm chăm.
Còn anh híp mắt lại đáp: “Tôi có thân với ông ta hay không thì sao?”
Chương 185: Lời hứa
Lý Tình tiếp tục nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, không cảm thấy câu hỏi của mình có gì không thích hợp, “Nghe ông chủ của khách sạn Kim Dương nói rằng bức thư pháp của Ngô Nguy mà cậu tặng cho thầy là do La Thông sai người đi mua. Nên tôi hơi tò mò mà thôi!”
“Hơn nữa, mình là bạn học mà, hỏi một tí cũng có sao đâu? Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói à?”
Tôn Hàn im lặng trong giây lát, chợt cười bảo, “Tôi và La Thông có chút giao tình, nhưng bây giờ thì không còn nữa”.
“Vì sao vậy?”, Tần Chính vô thức hỏi.
Tôn Hàn trầm ngâm một lúc rồi tự bịa ra một câu chuyện, “Trước đây em từng làm việc trong lĩnh vực bất động sản ở Giang Châu, và quen được một số nhà phát triển bất động sản. Có lần ông ta đến Giang Châu làm việc, em đã giới thiệu một nhà phát triển bất động sản ở Giang Châu giúp ông ta”.
“Lần này em về đây, tổng giám đốc La vẫn quan tâm hỏi em có cần gì không. Đúng lúc thầy nghỉ hưu, em mới hỏi ông ta mua một thư pháp của Ngô Nguy”.
Đối với người bình thường, sự tồn tại của Thiên Cửu môn quá đỗi lớn mạnh và bí ẩn, đã vượt quá khả năng nhận thức của họ.
Về thân phận chủ nhân của Thiên Cửu môn, Tôn Hàn không thể cưỡng chế giải thích, cũng khó lòng giải thích rõ ràng.
Nên anh cứ bịa bừa một lý do nào đó thôi.
Mà thân phận của anh thì có liên can gì đến Lý Tình kia chứ?
Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đều biết Tôn Hàn không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng Tôn Hàn không nói, bọn họ làm sao dám can dự!
Hơn nữa, thực chất bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Tôn Hàn có thân phận như thế nào.
Hờ!
Tuy chỉ là bịa đặt, nhưng những lời mà Tôn Hàn nói đều rất có lý.
Lý Tình và Tần Chính đều tin, không nghi ngờ gì cả.
Ra là có chuyện như vậy à?
Lý Tình nghĩ bụng, cô ta còn nghĩ Tôn Hàn đã đổi vận, còn đang băn khoăn không biết liệu có thể tiếp tục mối duyên thời đi học hay không.
Nhưng sau khi biết được ‘sự thật’, mong muốn của cô ta lập tức nguội lạnh, tí nữa thì viết hai chữ ‘ngu xuẩn’ lên mặt Tôn Hàn.
Chỉ có một chút giao tình với đại gia La Thông thôi mà lại đi dùng kiểu đấy.
Không biết dựa vào mối quan hệ này để tính toán cho tương lai của mình.
Tuy Lý Tình không nói gì nhưng ai cũng có thể nhìn ra, vẻ khinh bỉ lại xuất hiện trên gương mặt kia, thái độ nhiệt tình cũng biến mất sạch.
“Tiếc quá, đúng là quá tiếc! Nếu thầy biết bức thư pháp của Ngô Nguy có bằng cách ấy thì thầy sẽ không nhận đâu! Tôn Hàn à, sao em không nhờ La Thông sắp xếp cho em một công việc tốt?”
Tần Chính cũng cảm thấy tiếc cho Tôn Hàn. Nếu có thể nhờ vả chút chuyện nhờ mối giao tình ấy, có sự chiếu cố của La Thông thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn nhiều!
Tôn Hàn không nghĩ vậy, vừa nâng ly vừa cười nói, “Thầy à, thầy từng nói với chúng em rằng con người phải sống dựa vào năng lực của bản thân. Em luôn vâng lời thầy dạy, đi lên bằng năng lực của mình!”
“Em bớt bớt đi!”
Tần Chính đảo mắt nhìn Tôn Hàn, bây giờ ông ấy cũng bắt đầu hoài nghi về mấy cái triết lý này rồi.
“Vốn dĩ thầy còn muốn em hỏi La Thông xem có thể quyên góp ít tiền sửa chữa cho trường không, xem ra bây giờ hết cơ hội rồi”.
Lúc này, Lý Tình mới ngạo mạn nói, “Thầy ơi, thầy cứ yên tâm đi ạ. Em có thể bảo đài phát thanh của chúng em tổ chức quyên góp một trăm nghìn cho trường Nhất Trung của Mục Thành! Làm sao có thể để thầy không có một học sinh nào hỗ trợ chứ ạ!”
Chuyện quyên góp có thể giúp cô ta nâng cao danh tiếng, nhất là quyên góp cho trường học thì lại càng không thành vấn đề.
Lý Tình rất chắc chắn, chỉ cần cô ta báo tin lên lãnh đạo đài phát thanh, khoản quyên góp một trăm nghìn tệ sẽ được duyệt ngay.
Đến lúc ấy, cô ta sẽ đích thân thay mặt đài phát thanh đi quyên tặng. Lý Tình chỉ cần lộ mặt một lần cũng đủ để đàn em trong trường xem cô ta là tấm gương sáng rồi!
Chỉ nghĩ đến thôi, Lý Tình đã thấy lòng vui phơi phới.
“Được! Em có thể giúp đỡ trường cũ như vậy, thầy rất vui!”, Tần Chính nói.
“Quyên góp à, chuyện gì vậy?”, Tôn Hàn thắc mắc.
“Là thế này…”
Sau khi nghe Ngô Tuyết Phong giải thích, Tôn Hàn cũng hiểu được mọi chuyện.
Trường họ xây dựng vào đầu những năm chín mươi, đến nay đã có lịch sử ba mươi năm.
Vì vậy, từ khu nhà dạy học, khu ký túc xá cho đến trang thiết bị đều đã cũ kĩ và buộc phải sửa chữa.
Nhưng phía trên không có dự định cấp kinh phí tu sửa, mà bảo lãnh đạo nhà trường chờ hai năm nữa sẽ xây lại trường mới.
Vấn đề xây trường mới nào phải là chuyện dễ dàng. Dù bây giờ lên kế hoạch thì cũng phải chờ ít nhất hai, ba năm nữa.
Lãnh đạo nhà trường khổ tâm nghĩ ngợi, sau đó quyết định tổ chức một buổi tiệc quyên góp, để giáo viên trong trường thuyết phục cựu học sinh quyên góp một ít để sửa chữa trường.
Chuyện này đối với các giáo viên khác rất bình thường, nhưng với Tần Chính thì đây là lần cuối ông ấy có thể góp chút ít công sức cho trường học.
Lần này ông ấy gọi đám Tôn Hàn đến đây, thật ra cũng vì muốn bàn bạc chuyện ấy.
Ông ấy còn nghĩ Tôn Hàn quen biết La Thông thì có thể nói với La Thông vài câu, xem vị đại gia La Thông này có thể quyên góp thêm một ít hay không.
Nào ngờ, Tôn Hàn lại bảo mình và La Thông chỉ có chút giao tình vậy thôi.
Bảo Tần Chính không thất vọng thì chắc chắn là nói dối.
“Em quyên năm nghìn ạ! Thầy ơi, tuy không giàu có gì, nhưng em rất sẵn lòng hỗ trợ trường cũ!”, Trần Thanh Sương lập tức đồng ý.
“Em là giáo viên của trường, cũng sẽ quyên năm nghìn!”
“Không phải thầy cần các em quyên góp bao nhiêu, mà là muốn nhờ mấy em hỏi thăm vài ông chủ lớn, xem có thể thuyết phục họ quyên góp một chút không!”, Tần Chính vừa vui vừa thấy buồn cười.
“Tôn Hàn, còn cậu thì sao? Cậu quyên góp bao nhiêu?”, Lý Tình đột nhiên hỏi Tôn Hàn, vẻ mặt giễu cợt.
Đúng lúc này, Tần Chính lên tiếng, “Tôn Hàn à, thầy muốn thương lượng với em một chuyện”.
Tôn Hàn khó hiểu hỏi lại, “Thầy cứ nói ạ!”
Tần Chính do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, “Thầy nghĩ có thể sẽ mất từ ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn để xây trường mới. Nhưng tình trạng bây giờ của trường thật sự rất tệ, việc sửa chữa là điều bắt buộc!”
“Đây cũng là năm giảng dạy cuối cùng của thầy. Sau buổi tiệc, thầy sẽ nghỉ hưu. Thầy muốn góp sức cho trường, cũng không quên ba mươi năm thăng trầm của thầy ở Nhất Trung”.
“Nhưng em cũng biết thầy chỉ là một giáo viên bình thường, không có nhiều tiền. Ý thầy là, thầy muốn bán bức thư pháp mà em tặng cho thầy, rồi quyên góp toàn bộ cho trường!”
Món quà ấy do Tôn Hàn tặng, ông ấy đưa ra quyết định này, tất nhiên phải hỏi ý đối phương.
Đây là sự tôn trọng!
Tôn Hàn bật cười, không trả lời Tần Chính mà hỏi một chuyện khác, “Việc tu bổ trường cần khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
“Ít nhất cũng phải ba triệu!”
“Thầy đừng bán món quà em tặng cho thầy ạ. Việc sửa chữa ấy cứ để em lo!”, Tôn Hàn chu đáo nói.
Đổi lại là sự sững sờ của mọi người.
Lý Tình cảm thấy rất khó tin, bèn cảnh cáo anh, “Tôn Hàn, đây không phải chuyện đùa!”
“Tôi có đùa sao?”, như sực nhớ ra gì đó, Tôn Hàn bèn nhìn về phía Tần Chính, “Thầy à, những năm ấy vì chuyện của em mà thầy đã chịu nhiều uất ức, đúng không ạ?”
Người ta thường nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền muôn phương.
Nhờ Ngô Tuyết Phong kể nên Tôn Hàn biết chuyện của mình đã lan truyền khắp cả trường. Có lẽ học sinh bây giờ không biết Tôn Hàn là ai, những những giáo viên có thâm niên đều biết cả.
Tần Chính là giáo viên chủ nhiệm nên thể diện cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Việc Tôn Hàn phạm tội cưỡng bức thường bị những đồng nghiệp không ưa Tần Chính mang ra chế giễu, lần nào cũng làm Tần Chính giận đến mức đỏ bừng mặt nhưng lại không thể phản bác.
“Tôn Hàn, em đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi”, Tần Chính an ủi Tôn Hàn, muốn anh đừng để tâm đến chuyện ấy nữa.
Nhưng Tôn Hàn vẫn thận trọng lắc đầu, “Thầy à, dù là chuyện thôi học hay phạm tội, em đều đã khiến cho thầy phải xấu hổ”.
“Nhưng giờ thầy sắp nghỉ hưu rồi, em phải làm thầy hãnh diện một lần!”
“Em sẽ giải quyết chuyện tiền sửa chữa, cũng sẽ tham gia tiệc quyên góp!”