Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, Giang Lệ chỉ ngoảnh đầu cười, chẳng hề tức giận mà còn thừa nhận, “Đúng là sẽ rất thê thảm. Nếu như thua, không chết thì cũng bị thương. Không chỉ bại trận, mà còn rơi từ trên mây xuống, mọi vinh quang ngày xưa chỉ còn là ký ức!”

“Cả tôi và cậu, đều giống nhau”.

Ngay cả trong cuộc chiến thương trường, kẻ bại trận đều thua không còn manh giáp, không còn tư cách đứng dậy nữa.

Huống chi cuộc chiến giữa họ, còn liên quan đến giết chóc!

“Ông đã nói với tôi rằng, ông chưa từng mong muốn trở thành kẻ đứng đầu của thế giới ngầm trong nước! Thế thì tại sao, ông vẫn làm?”, Tôn Hàn thắc mắc.

Giang Lệ mím môi như đang hồi tưởng, “Có lẽ, là vì một người phụ nữ”.

Có lẽ, là vì một người phụ nữ?

Tôn Hàn ngạc nhiên.

Anh vẫn luôn cho rằng Giang Lệ muốn tiến xuống phía Nam, tấn công Tây Nam vì muốn thực hiện giấc mộng bá vương, trở thành kẻ đứng đầu của thế giới ngầm trong nước!

Nhưng anh không ngờ, ông ta làm thế lại chỉ vì một người phụ nữ, mà còn thêm từ ‘có lẽ’.

Thấy vẻ khó hiểu của Tôn Hàn, Giang Lệ không hề ngạc nhiên. Có đôi lúc, chính ông ta còn thấy rất khó lý giải.

“Có phải cậu cảm thấy rất lạ không?”

Châm thuốc rồi đưa lên miệng, Tôn Hàn khẽ gật đầu, “Có một chút. Nhưng điều làm tôi tò mò hơn là, rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến ông đưa ra quyết định lớn đến vậy? Sao ông lại tiến quân xuống phía Nam vì người đó?”

Hào phóng tiêu pha để chiều lòng người đẹp, người như Giang Lệ mà làm chuyện này thì cũng chẳng có gì lạ, thậm chí còn rất lãng mạn.

Nhưng chẳng lẽ thứ Giang Lệ muốn tiêu pha là sáu tỉnh Tây Nam ư?

“Nếu cậu có thể thắng tôi, tôi sẽ nói nguyên nhân cho cậu biết”.

Tiếc rằng Giang Lệ có một thói quen rất xấu, ấy là luôn chỉ nói một nửa, cứ như sợ rằng lần sau gặp nhau sẽ không còn chủ đề trò chuyện vậy.

Ông ta đổi đề tài, “Không tò mò tôi định đánh chiếm sáu tỉnh Tây Nam bằng cách nào à?”

“Có hai phương án là dùng bạo lực hoặc đánh vào thương mại”, Tôn Hàn trả lời, vẻ hiểu biết, “Nhưng để đánh bại Thiên Cửu môn trên phương diện thương mại thì cần phải sắp xếp rất nhiều, vừa tốn sức vừa tốn thời gian. Nếu như đánh chiếm bằng cách đó, nếu nhanh thì mất từ ba đến năm năm, nếu lâu thì có khả năng mất đến mười năm. Có lẽ ông sẽ không muốn lãng phí nhiều thời gian cho chuyện này, cũng không có hứng thú chờ thêm mười năm nữa”.

“Vậy nên tôi đoán… đánh vào thương mại là phương án dự phòng. Có lẽ ông dự định đánh chiếm bằng bạo lực”

“Dù sao thì ngoài Công Tử Minh ra thì ông vẫn còn Thiết Lê Hoa mà!”

Thật ra tiền thân của Công Tử Minh không mấy nổi bật, nhóm người thành lập ban đầu đều là con cái của những gia đình giàu có hàng đầu Thượng Kinh, đa số họ chơi cho vui thôi.

Vì các thành viên của Công Tử Minh đều có gia thế, nên hiếm có ai dám mạo phạm họ, rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng môn phái của các cậu ấm vốn chẳng phát triển được gì, mãi đến khi Giang Lệ xuất hiện thì tình hình mới thay đổi.

Chỉ trong vài năm, Công Tử Minh đã trở thành thế lực hàng đầu của thế giới ngầm trong nước!

Xếp ngay sau là Thiết Lê Hoa.

Thiết Lê Hoa chủ yếu phân bố ở nội địa, danh tiếng không quá vang dội, nhưng những người biết đến Thiết Lê Hoa đều không dám khinh thường.

Thiết Lê Hoa không giống những tổ chức khác - có vận hành sản nghiệp của riêng mình, có thể tồn tại nhờ lợi nhuận thu được.

Còn Thiết Lê Hoa thì không chiếm địa bàn, cũng không kinh doanh gì, các khoản chi lớn đều do Giang Lệ bỏ ra.

Nhiệm vụ của nó chỉ có một, ấy là tìm kiếm và bồi dưỡng cao thủ để làm việc cho Giang Lệ!

Tuy nghe nói đến nay Thiết Lê Hoa vẫn chưa có cao thủ đỉnh nhất, nhưng những người có năng lực ngang ngửa Phá Quân, Tề Thiên Tại đã có bảy, tám người.

Những người có thực lực thuộc top giữa cũng không thể xem thường.

Có thể hiểu thế này, Thiết Lê Hoa cũng giống như ba bộ trong Thiên Cửu môn vậy, nhưng xét tổng thể thì năng lực cao hơn ba bộ của Thiên Cửu môn một bậc!

Đây mới là vấn đề khiến Tôn Hàn lo lắng nhất. Nếu phải khai chiến thì không cần đến Công Tử Minh ra tay, chỉ riêng Thiết Lê Hoa đã đủ khiến Thiên Cửu môn chật vật ứng phó rồi.

Tình hình trước mắt vẫn ổn, theo các nguồn tin mà anh biết, Thiết Lê Hoa vẫn chưa đánh vào Tây Nam với quy mô lớn!

“Đúng vậy, tôi sẽ không chờ thêm mười năm nữa. Dù sao thì tôi cũng đã từng trải qua khoảng thời gian mười năm chờ đợi này một lần rồi, rất mệt mỏi. Về hai sự lựa chọn mà cậu vừa nói, tôi lại dự định thực hiện cả hai cơ!”, Giang Lệ đáp.

Sau đó Giang Lệ liếc nhìn điếu thuốc cháy dở trên tay Tôn Hàn, rồi móc một điếu thuốc trong túi mình ra để hút, giọng giễu cợt, “Một điếu thuốc thôi mà còn chẳng chịu mời tôi, chủ nhân Thiên Cửu môn đúng là keo kiệt thật”.

“Là kẻ thù của nhau, sao tôi phải mời ông thuốc lá chứ?”, Tôn Hàn đáp bằng giọng ngay thẳng, đoạn thắc mắc, “Đừng nói tối nay ông hẹn gặp tôi chỉ vì muốn nói mấy chuyện này thôi nhé?”

Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh và Giang Lệ chỉ nói về những chuyện thời thế anh hùng, tranh đoạt giang sơn.

Nhưng Tôn Hàn không nghĩ Giang Lệ muốn hẹn gặp anh để nói mấy câu đồng cảm của những người chung cảnh ngộ này.

Không phải là không nên, mà trong lòng anh tự hiểu rõ, Giang Lệ chưa từng xem anh là đối thủ thực sự.

Anh không xứng!

Phó Văn Húc đã không thể đấu lại Giang Lệ của mười năm trước. Anh còn phải đấu với Giang Lệ của mười năm sau, thực tế là họ vốn không ngang tài ngang sức.

Giang Lệ nhìn Tôn Hàn, cười đáp, “Cũng nhạy bén lắm. Lúc cậu mới đến đây, tôi đã quan sát bốn phía. Về cơ bản, người của Chiến Bộ các cậu đã âm thầm bao vây kín kẽ xung quanh toà nhà Lăng Đông!”

“Điều này chứng tỏ cậu vẫn đề phòng tôi, chuyện này không sai. Nhưng có vẻ cậu đã bỏ qua một chuyện…”

“Ông có ý gì?”, Tôn Hàn lập tức căng thẳng.

Giang Lệ lại không đáp, chỉ nhìn khắp tầng thượng rồi nói, “Nó cho cậu biết về thủ đoạn thương mại của tôi nhé. Thiên Cửu môn có tài sản và quyền thế lớn mạnh, thoạt nhìn sẽ nghĩ đây là một đế chế thương mại cực kỳ vững chắc với trung tâm là tập đoàn Cửu Thành!”

“Nhưng sự thật không phải vậy. Thiên Cửu môn của các cậu có tổng tài sản quá lớn, chủ yếu dựa vào bất động sản và nhà hàng. Loại hình kinh doanh này có chi phí đầu tư cao và tốc độ đổi mới rất nhanh! Có thể nói là cần những nguồn vốn vận hành khổng lồ mọi lúc mọi nơi”.

“Một khi chuỗi công nghiệp xảy ra vấn đề, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tổng thể và sụp đổ toàn diện!”

“Bên cạnh đó, tôi đã đàm phán với phía chính phủ, bỏ ra rất nhiều tiền để mua lại toà nhà Lăng Đông. Bắt đầu từ ngày mai, toà nhà Lăng Đông sẽ thuộc về Giang Lệ này! Không chỉ vậy, ngoại trừ tài sản của Thiên Cửu môn, Công Tử Minh của tôi sẽ nắm giữ cổ phần của hơn tám mươi phần trăm các ngành nhà hàng, khách sạn và bất động sản quy mô lớn ở sáu tỉnh Tây Nam”.

“Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Sau khi nghe ông ta nói hết một tràng, Tôn Hàn nhíu chặt mày lại.

Không ngờ Giang Lệ lại có thể thản nhiên mua hết một nửa sản nghiệp của Tây Nam như vậy!

Chi tiền mạnh tay thật đấy!

Ngay cả toà nhà Lăng Đông mà ông ta cũng mua lại.

Nói cách khác, bắt đầu từ ngày mai, tập đoàn Thiên Tử do Công Tử Minh nắm giữ sẽ là đối thủ lớn nhất của tập đoàn Cửu Thành.

Những ngày tháng tập đoàn Cửu Thành có tiếng nói lớn nhất ở nơi này, đã không còn nữa!

Tôn Hàn cười giễu, “Tốn nhiều tiền lắm nhỉ?”

Để làm hết những chuyện này nhanh chóng như vậy, nào chỉ đơn giản là “tốn nhiều tiền” kia chứ.

Giang Lệ thoải mái đáp, “Đúng là rất nhiều tiền, vét sạch tiền của Công Tử Minh, còn nợ hơn một trăm tỷ!”

“Ông Giang à, nếu như ông thua, có thể Công Tử Minh sẽ sụp đổ đấy!”, Tôn Hàn nói.

Đi đến bước này, đã ngang ngửa với việc đánh cược cả gia sản rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK