Liễu Y Y nhìn Tôn Hàn với ánh mắt phức tạp rồi thử nói: “Hay anh về trước đi, em sẽ gọi cho anh sau!”
“Còn gọi gì nữa, Y Y, con phải cắt đứt với cậu ta ngay!”
Advertisement
“Bố ơi, bọn họ hung dữ quá!”, Đồng Đồng chợt run rẩy nói.
Tôn Hàn cưng chiều xoa đầu con gái rồi nói: “Không sao đâu”.
Anh cũng không ngờ vợ chồng Tiết Kiến Quốc lại vô sỉ thế này, anh mới nói một câu mà chuyện đã bị đẩy đến mức này rồi.
Tôn Hàn ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh Hoàng, anh vẫn chưa trả lời tôi, nếu tôi rời bỏ Y Y thì anh sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”
Hoàng Thiếu Tài cười giễu cợt, vẫn đòi tiền à?
Advertisement
“Tôi có thể bỏ mười triệu vì Y Y, nhưng liên quan gì đến cậu nhỉ?”
Gã ta đã cho Tiết Lan và Liễu Y Y nhìn rõ con người thật của Tôn Hàn rồi thì sao phải làm chuyện ngu ngốc vứt tiền đi được.
Tôn Hàn cười nói: “Xem ra anh Hoàng định nói lời không giữ lời rồi. Thế này đi, tôi cho anh một triệu, tôi không cần gì cả, phiền anh đi cho, đừng quấy rầy tôi dùng bữa”.
Tất cả mọi người: “…”
Không ai tin câu nói ấy của Tôn Hàn.
Chi ra một triệu, chỉ vì một bữa cơm yên ổn.
Mọi người, bao gồm cả Tiết Lan, đều trưng ra vẻ mặt thảng thốt.
Đùa đấy à?
“Ha ha ha, tên họ Tôn này, cậu mà có một triệu ư? Làm ơn nhìn vào gương mà soi bản thân mình đi! Cậu mà có một triệu, thì tôi, thì tôi sẽ ăn phân ngay!”, Tiết Kiến Quốc không ngừng cười cợt.
“Thật chứ?”, Tôn Hàn híp mắt cười hỏi.
Tiết Kiến Quốc im bặt.
Cái này thì ông ta không dám đánh cược đâu.
Dù sao thì cũng không ít người có khả năng bỏ ra một triệu. Tuy ông ta không nhận ra Tôn Hàn mặc quần áo hàng hiệu gì, nhưng có vẻ cũng không rẻ.
Một triệu tệ, đối phương vẫn có thể cắn răng chi trả.
Hoàng Thiếu Tài nghiêm nghị nhìn Tôn Hàn, lơ đãng hỏi, “À phải, từ nãy đến giờ vẫn chưa hỏi anh Tôn đây đã lên đến chức vị nào?”
Rõ ràng, gã ta lão luyện hơn Tiết Kiến Quốc một chút.
Nhận thấy đối phương có năng lực, vậy thì tìm hiểu một chút rồi hẵng nói tiếp.
“Tôi và anh cũng chẳng phải bạn bè, tôi không cần nói với anh những chuyện này. Hoàng Thiếu Tài, đây là chi phiếu một triệu, ngày mai anh có thể đến ngân hàng để kiểm tra. Bây giờ con gái tôi đói rồi, muốn được yên tĩnh ăn cơm”.
Đúng lúc này, Tôn Hàn đã lấy xấp chi phiếu ra, viết con số một triệu lên rồi xé tấm chi phiếu, đặt trước mặt Hoàng Thiếu Tài.
Anh còn lẩm bẩm, “Cứ tưởng gặp được đại gia, Y Y mà được giá tám trăm triệu hay một tỷ thì mình có thể bán đi rồi”.
Tất cả đều không nói nên lời.
Tám trăm triệu hay một tỷ, thế mà cũng dám nói!
Tất nhiên, lúc này ai cũng nhận ra người ta chỉ đang nói đùa thôi.
Kẻ nào lại điên rồ chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy cho một người phụ nữ kia chứ!