Tôn Hàn ngồi một bên gật đầu.
Đúng là Trương Tam không có lá gan này thật.
Dù một tên lưu manh có giỏi đến mấy thì cũng không dám đối đầu với một thế lực mạnh như tập đoàn tài chính.
Cùng lắm cũng chỉ như con muỗi đốt con sư tử mấy phát thôi, cứ đối đầu thì không dám.
Bởi họ không cùng một đẳng cấp.
Nếu Trương Tam dám ủ mưu đó với công trình của Diệp Thị, chỉ cần sơ sẩy và bị phát hiện một cái là tan xác pháo ngay.
Còn nếu vẫn dám làm vậy thì chỉ có một lý do thôi, đó là có người chống lưng.
“Nếu thông tin Tôn Hàn tra được là đúng thì Trương Tam đó rất đáng tình nghi! Ông ơi, hay có ai đứng sau nâng đỡ cho hắn?”, Liễu Phương Phương cũng nghĩ đến vấn đề này.
Diệp Hà Sơn không trả lời ngay mà cau mày suy nghĩ, sau đó mới nói: “Nếu Tôn Hàn có thể điều tra ra Trương Tam thì cảnh sát của Ma Đô cũng có thể tra ra được. Bây giờ, hắn vẫn bình an vô sự, chứng tỏ không có manh mối gì từ hắn, chắc chỉ là trùng hợp thôi”.
“Mà thôi, Liễu Thị Long gọi cho ông bảo hai đứa đến đây hưởng tuần trăng mật, thế thì đừng nhọc lòng về chuyện của ông nữa. Đời ông trải qua bao phong ba sóng gió rồi, chút chuyện này đã nhằm nhò gì”.
Liễu Phương Phương còn định nói gì đó, nhưng Tôn Hàn ra nháy mắt ra hiệu cho cô ta im lặng.
“Vậy bọn cháu ra ngoài đi dạo đây ạ”, Tôn Hàn cười nói.
“Ừ, cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo gì cả, khi nào ăn cơm thì ông gọi”, Diệp Hà Sơn khách sáo nói.
Sau đó, Tôn Hàn và Liễu Phương Phương đã đi ra ngoài biệt thự dạo quanh vài vòng.
Liễu Phương Phương kỳ quái hỏi: “Sao lúc nãy anh lại cản tôi?”
“Cô không thấy ông mình đã có tính toán cả rồi à, chẳng qua không muốn tiết lộ cho mọi người biết thôi”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.
Thật ra, Tôn Hàn nghi là không cần anh chỉ điểm thì Diệp Hà Sơn cũng biết Trương Tam có vấn đề, khéo đã cho người bí mật đi điều tra rồi.
Thậm chí giả thiết có người chống lưng cho hắn để ngấm ngầm đối phó với Diệp Thị là thật cũng nên.
Người có thể chèo chống cả một công ty bất động sản lớn như vậy thì có thể đơn giản không?
Nhiều chuyện, ông ấy không nói ra, chứ không phải không biết.
“Nếu đúng là vậy thì phiền phức rồi”.
Liễu Phương Phương ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi tỏ vẻ buồn bã.
Tôn Hàn cũng thấy đúng là vậy.
Ma Đô cũng thật phức tạp.
Diệp Hà Sơn là một trong các người đứng đầu của bốn gia tộc lớn ở đây, cho nên bất kể là mánh khoé hay tiền bạc đều không phải nghĩ.
Từ biểu hiện của ông ấy có thể thấy, ông ấy đã biết rất nhiều chuyện, chỉ là chưa giải quyết được thôi.
Như vậy chứng tỏ khả năng cao đang có người chơi xấu Diệp Thị.
Trong khi đó, chưa chắc Diệp Hà Sơn đã đối phó được.
Lúc này, Diệp Tiên Duyệt rảnh rang đang hiếu kỳ đi tới: “Phương Phương, Tôn Hàn, hai vợ chồng đang nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, biệt thự nhà mình lớn quá”, Tôn Hàn đổi sang chủ đề khác.
“Thôi đi, cậu là con cháu nhà họ Tôn, nhà này sao lớn bằng nhà cậu được?”
Diệp Tiên Duyệt chọc ghẹo.
Dù do nhà họ Diệp đang gặp chuyện nên đã không cho ai đến tham dự đám cưới của Liễu Phương Phương vì nghĩ cho nhà thông gia, nhưng Diệp Tiên Duyệt vẫn nắm rõ thân thế của Tôn Hàn.
Anh là ngũ công tử của gia tộc hào môn hàng đầu Đại Hoa.
Dù nhà họ có to đến mấy thì sao bằng nhà họ Tôn được?
“Anh nói vậy là sai rồi, căn biệt thự này của ông ngoại rộng hơn nhà của Tôn Hàn nhiều”, Liễu Phương Phương nói.
“Thật hay đùa vậy?”, Diệp Tiên Duyệt không tin.
“Chẳng thật thì sao, Thượng Kinh không giống Ma Đô, ở đó coi trọng sự kín tiếng. Đừng nói là nhà họ Tôn, đến các ông lớn của chính phủ hay thương nhân giàu có đều không dám phô trương, nhà ở thường rộng không quá một nghìn mét. Nếu không, ai đó thấy chướng mắt một cái là phiền ngay”, Tôn Hàn nửa đùa nửa thật nói.
Chuyện cũng có thể coi là thật.
Các nhà quyền quý ở Thượng Kinh đều rất khiêm tốn, tứ hợp viện của nhà họ Tôn cũng chỉ có năm trăm mét, chỉ có đám con cháu là hay thích khoe mẽ thôi.
Song, biệt thự nhà họ Diệp ít nhất phải rộng hơn ba nghìn mét vuông.
“Èo, có tiền mà cũng không được lên mặt với đời, thế thì chán chết!”
Diệp Tiên Duyệt xì một tiếng rồi quan tâm hỏi han: “À, Phương Phương vừa gặp ông à, ông có nói gì không? Anh đang có một tin tức đây, bên trên có lệnh nếu không điều tra rõ ràng vụ án này trong năm ngày tới thì nhà họ Diệp mình nguy rồi. Họ sẽ thu hồi dự án này, sau này mà khai thác lại thì chắc nhà mình không có phần nữa”.
“Không biết ông có cách giải quyết không đây?”
Nếu nhà họ Diệp không thể xử lý ổn thoả vụ này thì dự án ở đảo Lâm An sẽ không bao giờ thuộc về họ nữa.
Vấn đề là nhà họ đã đổ cả mấy chục tỷ vào đây rồi, giờ mà đổi chủ thầu thì họ sẽ lỗ nặng tới mức nào đây?
Lẽ nào trông chờ phía công an đền bù cho!
Nói chung họ sẽ không thu tiền về được.
Trong khi thời gian chỉ còn lại năm ngày.
Quá gấp gáp.
Liễu Phương Phương lập tức lo sốt vó: “Anh có chắc bên trên quyết định vậy không?”
“Chắc mà, dù chưa công bố, nhưng đã có rất nhiều thông tin chứng minh rồi. Phương Phương, nếu dự án đảo Lâm An mà bị huỷ thì nhà họ Diệp chúng ta sẽ tổn thất nặng nề, chắc còn lâu mới trở mình được mất”.
Nếu mất cả chục năm thì coi như qua một thời đại rồi.
Hơn nữa, danh tiếng của nhà họ Diệp cũng bị ảnh hưởng.
Nếu cục diện phát triển theo hướng đó, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ sa sút, khó mà gượng dậy được.
Đồng thời còn bị loại ra khỏi bốn gia tộc lớn ở Ma Đô.
“Giờ ông cũng không có cách gì đâu”, Liễu Phương Phương chán trường nói.
Cô ta cứ nghĩ nếu có thời gian điều tra thì kiểu gì cũng tìm ra manh mối, nhưng giờ thì không kịp nữa rồi.
Bên trên chỉ cho họ có năm ngày, thậm chí đã bắt đầu tình giờ rồi.
Thật là phiền toái!
“Anh họ, anh có biết ai tên là Trương Tam không?”
Tôn Hàn chợt lên tiếng.
Nếu Diệp Hà Sơn không chịu tiết lộ, vì không muốn Tôn Hàn và Liễu Phương Phương tiếp tục theo vụ này thì họ có thể hỏi Diệp Tiên Duyệt.
Nhỡ đâu anh ta lại biết thì sao.
“Biết chứ, một tên khốn hay nhòm ngó công trình bất động sản của người khác, sao thế?”, Diệp Tiên Duyệt vô thức nói.
Từ cách gọi của Diệp Tiên Duyệt là đủ biết anh ta không ưa Trương Tam rồi.
“Không có gì, chỉ là em nghe nói người này rất nổi tiếng nên thấy tò mò thôi”.
“Hả? Cậu có hứng thú với hắn à, có muốn gặp không?”
Đột nhiên, Diệp Tiên Duyệt hỏi.
Tôn Hàn ngẩn ra: “Anh hẹn anh ta được à?”
“Ừ, hắn cũng đáng để bổn công tử đây đích thân đi hẹn đấy! Tối nay là sinh nhật của Ngô Du Du, chắc Trương tam cũng sẽ đến để nịnh bợ. Anh còn đang do dự không muốn đi, nhưng dẫu sao cũng là bạn thân, không đi cũng không được. Mà nếu đi thì ông nội…”
Diệp Tiên Duyệt do dự giây lát rồi thoải mái nói: “Nếu vì cậu muốn đi cùng thì chắc không sao đâu”.
Liễu Phương Phương liếc nhìn Tôn Hàn, ra hiệu là mình muốn đi.
Còn lấy danh nghĩa là dẫn Tôn Hàn đi điều tra.
Người anh họ này của cô ta không còn ít tuổi nữa nhưng vẫn ham chơi.
Trước đó vừa lo lắng cho nhà họ Diệp xong, giờ đã muốn đi sinh nhật bạn rồi.
Thật tình!
Chương 491: Tặng quà, Mộng Hoan Yêu Cơ
Cuối cùng, Tôn Hàn vẫn quyết định sẽ đi cùng Diệp Tiên Duyệt.
Đúng ra thì chuyện nhà họ Diệp không liên quan gì đến anh cả, nhưng thôi giúp được gì thì anh sẽ giúp.
Coi như bù đắp cho Liễu Phương Phương vậy.
Bất kể xét về phương diện nào thì anh cũng là người có lỗi trong cuộc hôn nhân này với cô ta.
Đương nhiên chuyện này phải giấu Diệp Hà Sơn.
Vì ông ấy không muốn anh và Liễu Phương Phương can thiệp quá sâu.
Có lẽ ông ấy nghĩ rằng cả anh và Liễu Phương Phương đều không còn trẻ, chưa biết cân nhắc vấn đề, làm không khéo còn dễ đánh rắn động cỏ.
Thật ra Tôn Hàn tin là có lẽ Diệp Hà Sơn đã nghĩ ra cách để vượt qua cơn hoạn nạn này rồi, nhưng chắc cách đó nguy hiểm thôi.
Thậm chí khéo còn chính là cách mà anh từng nói với Liễu Phương Phương, đó là tìm người chịu tội thay.
Nhưng vì mức độ nguy hiểm quá lớn nên đó được coi là hạ sách.
…
Đúng sáu giờ tối như đã hẹn, Diệp Tiên Duyệt lái một chiếc xe thể thao màu xanh trông rất oách đến khách sạn đón Tôn Hàn.
Anh ta ăn mặc rất loè loẹt, cho phù hợp với phong cách của bữa tiệc.
Nhưng Tôn Hàn trông vào lại thấy chẳng ra làm sao, thậm chí còn thấy chướng mắt.
“Sinh nhật bạn anh cơ mà, có cần phải cầu kỳ thế không?”, lên xe xong, Tôn Hàn hỏi với vẻ cổ quái.
Trừ khi…
“À, anh cứ mặc đại ấy mà, có gì đâu mà cầu kỳ. Ngồi chắc nhé, chúng ta đi thôi”.
Diệp Tiên Duyệt hơi đỏ mặt, Tôn Hàn đã nắm được vấn đề, xem ra Diệp Tiên Duyệt thích Ngô Du Du đó.
Chiếc V8 rồ ga rồi nghênh ngang phóng đi.
Trên đường đi, Tôn Hàn nhắc nhở một câu: “Anh này, lát nữa đến đó rồi, anh hãy giới thiệu em là bạn của anh nhé, đừng nói em là em rể anh, cũng đừng bảo em từ Thượng Kinh tới nha!”
Diệp Tiên Duyệt khó hiểu hỏi: “Tại sao? Làm em rể của anh mất mặt lắm à?”
“Không, tại thân phận và lai lịch của em hơi mẫn cảm”.
Diệp Tiên Duyệt đồng ý, cuối cùng hiểu ra rồi nói: “Ừ, vẫn là em rể suy nghĩ thấu đáo!”
Nhà họ Diệp đang gặp phải một rắc rối lớn, trong khi đó công tử của nhà họ Tôn và tiểu thư nhà họ Liễu ở Thượng Kinh vừa kết hôn xong đã đến đây ngay, tin này mà lộ ra sẽ khiến nhiều người suy diễn tinh tinh.
Thượng Kinh lằng nhằng hơn Ma Đô nhiều.
Khoảng một tiếng sau, hai người mới tới khu biệt thự màu đỏ nằm ở ven biển của Ma Đô.
Bên ngoài là một dàn siêu xe phiên bản số lượng giới hạn ở trong nước, có hơn chục chiếc xe với giá trị rất lớn.
So ra thì chiếc xe này của Diệp Tiên Duyệt vẫn chưa phải oách nhất.
Đúng là thành phố kinh tế có khác, con ông cháu cha ở đây hoành tráng hơn Thượng Kinh nhiều.
“Đi thôi! À, anh chuẩn bị cho cậu đây này, đã đi dự sinh nhật thì ai lại đi tay không!”
Diệp Tiên Duyệt cầm hai hộp quà nhỏ tinh xảo xuống xe rồi đưa một hộp cho Tôn Hàn.
“Hi anh Diệp, anh cũng đến à!”
“Đây là…”
“Diệp Tiên Duyệt, việc nhà anh xử lý xong chưa?”
Trên đường đi, có cả đám cậu ấm cô chiêu chào hỏi với Diệp Tiên Duyệt, có người khách sáo, có người mỉa mai.
Diệp Tiên Duyệt mỉm cười lúng túng, song không quá để tâm đến đám tép riu ấy.
Từ đó có thể thấy, anh ta không mấy thân với những người này.
Điều này cũng không có gì là lạ, Ma Đô là một nơi nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, các cậu ấm cô chiêu ở đây có thể quen biết nhau, nhưng mỗi người mỗi lĩnh vực nên chưa hẳn đã quá thân thiết.
Diệp Tiên Duyệt đi thẳng vào đại sảnh thì mới thấy một cô gái khoảng 23, 24 tuổi ăn vận lộng lẫy.
Trông cô gái ấy rất lanh lợi, hiện đại mà không mất đi nét cổ điển.
Dù đang có rất nhiều các cô gái khác vây quanh cô ấy, nhưng Tôn Hàn chỉ cần liếc mắt là biết ai là chủ nhân của bữa tiệc tối nay luôn.
Khả năng cao đó chính là Ngô Du Du.
Chẳng trách Diệp Tiên Duyệt lại cầu kỳ như vậy, đúng là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
“Du Du!”
Vừa thấy người đó, Diệp Tiên Duyệt đã vui vẻ hẳn lên.
Ngô Du Du và các chị em đang tán ngẫu đều liếc nhìn qua, bấy giờ Diệp Tiên Duyệt đã đi đến gần rồi giơ món quà lên: “Du Du, sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Oa, chiếc đồng hồ kiểu nữ của hãng này ngưng sản xuất rồi đấy, giá hơn năm triệu chứ chẳng đùa”.
“Thật không? Anh Diệp chịu chơi thật đấy!”
Có người nhận ra món quà mà Diệp Tiên Duyệt tặng cho Ngô Du Du nên kinh ngạc hô lên.
“Có gì đâu, Du Du thích là được”.
Được khen, Diệp Tiên Duyệt đắc ý mỉm cười, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn.
Thấy thế, Tôn Hàn đành phải tiến lên rồi tặng món quà mà Diệp Tiên Duyệt đã chuẩn bị cho Ngô Du Du: “Chúc mừng sinh nhật cô Ngô”.
So với món quà của Diệp Tiên Duyệt thì hộp quà của Tôn Hàn chỉ là một món đồ trang sức bình thường có giá khoảng mấy trăm nghìn, nên không là gì với tiểu thư nhà hào môn như Ngô Du Du cả.
“Cảm ơn!”
Ngô Du Du mỉm cười nhận quà rồi hỏi: “Anh đây là?”
“Tôn Hàn, tôi là bạn từ nơi khác đến của Diệp Tiên Duyệt!”
“À, anh Tôn quê ở đâu vậy?”
“Thành phố Giang Châu!”
Một nơi nhỏ bé.
Sau khi biết rồi thì Ngô Du Du cũng không hỏi nhiều nữa, người đến từ một nơi hẻo lánh thì không có gì đáng để chú ý cả.
Càng không phải là thế lực gì.
Nói chung không đáng bận tâm.
Ví dụ Tôn Hàn mà nói mình là người Thượng Kinh thì chắc chắn Ngô Du Du sẽ bớt chút thời gian để làm quen với anh, còn nếu biết anh là con cháu của nhà họ Tôn, thì khéo người ra đón tiếp anh sẽ là người quản lý của nhà cô ấy mất.
“Chuyện nhà anh sao rồi? Đã giải quyết được chưa?”
Ngô Du Du lại nhìn sang Diệp Tiên Duyệt rồi quan tâm hỏi han.
“Chắc cũng sắp rồi”, Diệp Tiên Duyệt cười trừ.
Thấy vậy, Tôn Hàn cười thầm trong bụng, người anh họ này của Liễu Phương Phương sĩ diện quá.
“Thế thì tốt rồi!”
“Du Du, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Đúng lúc này, lại có một giọng nói sang sảng khác vang lên.
Diệp Tiên Duyệt nhìn qua rồi lập tức nhăn mặt.
Tôn Hàn cũng chú ý thấy người đó, đấy là một người thanh niên để tóc đuôi ngựa mặc bộ âu phục thoải mái nhưng vẫn rất thu hút.
“Anh Đậu cũng đến rồi! Không biết anh Đậu sẽ tặng quà gì cho Du Du đây?”
“Chắc chắn không kém quà của anh Diệp đâu! Ai chẳng biết anh Đậu luôn là người chịu chi, huống hồ anh ấy còn đang theo đuổi Du Du. Theo tôi thấy ít cũng là quà với con số này”.
Một cô gái giơ hai ngón tay lên.
“Hai mươi triệu cơ, gì đến mức ấy?”
Quà sinh nhật mà những hai mươi triệu thì hơi quá!
“Xem rồi biết ngay chứ gì”, cô gái đó chắc chắn nói.
“Ơ, anh Diệp cũng đến à! Tôi cứ tưởng nhà anh đang gặp sóng to gió lớn thế thì anh không rảnh để đến đây cơ”.
Vừa trông thấy Diệp Tiên Duyệt, người thanh niên được gọi là anh Đậu đã châm chọc vài câu.
“Cảm ơn Đậu Chương anh đã quan tâm, nhà tôi vẫn ổn!”, Diệp Tiên Duyệt đáp lại với vẻ bực dọc.
“Thế à? Sao tôi nghe nói phải giải quyết vụ án kia trong vòng năm ngày nhỉ! Kiểu này nhà họ Diệp của anh hết hi vọng với dự án đảo Lâm An rồi. Vớ vẩn lại thành nhà họ Đậu chúng tôi được hời ý chứ!”
Đậu Chương cười lớn rồi chìa tay ra, một người ở phía sau đưa món quà ra bằng hai tay: “Du Du, em nhìn xem có thích không. Anh phải cho người đến Pháp mua về đấy, chỉ có một bộ duy nhất trên thế giới thôi”.
“Là Mộng Hoan Yêu Cơ của công ty Hải Luyến!”
Có người hô lên.
Chương 492: Tính cách của Diệp Tiên Duyệt
Hải Luyến là công ty sa sỉ phẩm nhất nhì trên toàn thế giới, trong đó trang sức là mặt hàng sở trường của họ.
Nhà thiết kế của Hải Luyến hình như rất hiểu sở thích của khác hàng, năm nào cũng cho ra mắt những bộ sưu tập giới hạn hoặc độc nhất vô nhị.
Đậu Chương tặng cho Ngô Du Du một chiếc vòng tay có ánh vàng như những vì sao lấp lánh.
Ở đây không thiếu các cô nàng săn đồ của Hải Luyến nên lập tức đã có người nhận ra lai lịch của chiếc vòng tay này ngay.
Hơn nữa, người đó còn ngạc nhiên giải thích thêm: “Đúng là Hoan Mộng Yêu Cơ rồi. Đây là chiếc vòng tay đầu tiên mà Giggs - nhà thiết kế chính của công ty Hải Luyến tự làm ra trong năm nay, còn chưa ra mắt đâu, nghe đâu có người đã trả tám mươi triệu để mua, song rồi không còn tin tức gì nữa”.
“Hoá ra là anh Đậu mua về!”
“Oa, tám mươi triệu cơ á, nhiều thế!”
“Thật hay đùa vậy?”
Mọi người vừa nghe kể về chiếc vòng này thì lập tức xôn xao hết cả lên.
Tám mươi triệu!
Những người có thể tham dự bữa tiệc sinh nhật này đều có gia cảnh rất khá.
Nhưng nếu bảo dám chi một khoản tiền lớn như vậy thì không nhiều.
Huống hồ còn là quà tặng cho người khác.
Chắc không có người thứ hai đâu!
Nhất thời, mọi người đều dồn hết sự chú ý về phía Đậu Chương, kinh ngạc có, ngưỡng mộ cũng có.
Các cô gái đều nghĩ mình mà được nhận món quà ấy thì sẽ sướng rên lên mất.
“Ngàn vàng khó mua được tình cảm, món quà này đắt giá ra sao không quan trọng, chủ yếu là Du Du có thích hay không thôi?”
Lúc này, Đậu Chương dịu dàng quay sang hỏi Ngô Du Du.
Tuy vậy cũng không quên liếc nhìn Diệp Tiên Duyệt với vẻ khiêu khích, như thể muốn nói anh ta không thể tranh giành phụ nữ với mình.
Tôn Hàn ở bên cạnh chỉ biết mỉm cười.
Anh nhớ trước kia, mình cũng từng vung tiền như nước cho người đẹp.
Nhưng khi ấy không phải anh muốn theo đuổi con gái nhà người ta, mà người nhận xứng đáng với giá trị của món quà.
Ừ thì cũng có thể Đậu Chương này thật lòng thích cô Du Du kia, cho nên họ có tặng quà đắt giá đến mấy cho nhau cũng là chuyện bình thường.
Những xem chừng phen này, anh họ của Liễu Phương Phương mất hết thể diện rồi.
Cùng là người theo đuổi Ngô Du Du và tặng một món quà giá trị cho cô ấy, nhưng chiếc đồng hồ của Diệp Tiên Duyệt thật sự không là gì so với chiếc vòng tay của Đậu Chương cả.
“Món quà này quý giá quá!”
Ngô Du Du ngắm nghía chiếc vòng mà thấy hơi xao động, nhưng không dám giơ tay ra.
Đúng như lời cô ấy nói, nó quá quý giá.
Những tám mươi triệu lận!
Như vậy có nghĩa là gì?
Nếu nhận món quà này thì cô ấy và Đậu Chương sẽ vượt quá ranh giới của bạn bè rồi.
“Với anh thì đồ có quý giá đến mấy, nhưng phải hợp với em thì mới tôn giá trị của nó lên được”.
Đậu Chương không tiếc lời khen.
Ngô Du Du lập tức tỏ vẻ ngại ngùng rồi cúi đầu xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận món quà ấy.
Thấy thế, Đậu Chương nhoẻn miệng cười, biết mình đã chọn đúng quà rồi.
Cũng đúng thôi, dù Ngô Du Du cũng là con nhà giàu có, nhưng đã là phụ nữ thì có ai không thích được tặng những món trang sức đắt giá chứ?
Chỉ cần người tặng chịu chi một chút là sẽ lấy được thiện cảm liền.
“Diệp Tiên Duyệt, anh mang tiếng là cậu chủ của bất động sản Diệp Thị mà chỉ dám chi có thế thôi à. Theo đuổi con gái như vậy là sai cách rồi”.
Đột nhiên Đậu Chương đắc ý buông lời khiêu khích với Diệp Tiên Duyệt.
Trong số những người theo đuổi Ngô Du Du đang có mặt ở đây thì Đậu Chương và Diệp Tiên Duyệt là hai ứng cử viên sáng giá nhất, vì là cậu chủ của hai trong bốn gia tộc lớn.
Nếu không có gì thay đổi thì hơn một năm nữa, Ngô Du Du sẽ lấy chồng, mà đối tượng kết hôn của cô ấy là một trong hai người này.
Trong tình huống hiện giờ, đương nhiên Đậu Chương không thể bỏ qua cơ hội hạ bệ Diệp Tiên Duyệt.
“Ừ thì tôi không hào phóng bằng anh Đậu, Tôn Hàn, đi thôi!”
Diệp Tiên Duyệt tức tối quay người bỏ đi.
Xem ra anh ta là một người không chịu được đả kích.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát, sau đó lại thấy dù ánh mắt Ngô Du Du nhìn Diệp Tiên Duyệt như có vẻ gì đó, nhưng cũng chỉ là sự áy náy thôi.
Anh đã hiểu được đại khái rồi, có lẽ với tình hình hiện giờ, Ngô Du Du sẽ thích Đậu Chương hơn.
Còn lý do vì sao thì chưa thể kết luận được.
Nhưng có khả năng là liên quan đến sự việc gần đây của nhà họ Diệp.
Trong lòng anh thầm than vãn, tình cảm đơn thuần quả thực rất hiếm ở thời đại này.
Diệp Tiên Duyệt đi ra ngoài rồi tự rót cho mình một ly rượu vang rồi chuốc muộn phiền.
Tôn Hàn đi đến gần rồi cười nói: “Sao thế, không mua được quà giá tám mươi triệu nên anh thấy buồn à?”
“Anh không đọ với Đậu Chương được, chỉ cần hắn nói muốn theo đuổi Ngô Du Du, bố hắn sẽ không tiếc tiền chi cho hắn ngay! Chứ với tài năng của Đậu Chương thì có tám mươi triệu mới là lạ đấy, chắc chắn là bố hắn cho người sang Pháp mua”.
“Nhưng trước giờ ông mình không bao giờ như thế, anh mà ngửa tay ra xin tiền là ông sẽ nói ngay là tự kiếm! Thế thì sao anh so với người ta được!”
Diệp Tiên Duyệt oán trách.
Tôn Hàn phì cười, đúng là cậu ấm!
Diệp Tiên Duyệt lớn hơn anh hai tuổi, sắp đến ngưỡng ba mươi rồi mà vẫn hồn nhiên nghĩ là xin tiền người nhà là một chuyện hết sức bình thường.
Ừ thì nếu để Diệp Tiên Duyệt tự thân vận động thì khéo hết đời cũng không kiếm đủ tiền để mua Mộng Hoan Yêu Cơ mất.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Tôn Hàn vẫn nói: “Nếu anh nghĩ Đậu Chương dùng món quà ấy mà lấy lòng được Ngô Du Du là anh nhầm rồi”.
Diệp Tiên Duyệt chợt nhìn Tôn Hàn với vẻ nghi hoặc: “Ý cậu là sao?”
“Rất đơn giản thôi”.
Tôn Hàn nhấp một ngụm sâm banh rồi nói: “Trước khi đến đây, em cũng nắm được sơ qua về tình hình của nhà họ Ngô rồi. Dù nhà họ không thuộc bốn gia tộc lớn, nhưng là công ty khoa học kỹ thuật số một ở Ma Đô, mà ở thời đại này thì ngành ấy là dễ giàu nhất đấy”.
“Đúng là Ngô Du Du rất xinh đẹp, nhưng nếu chỉ có vậy thì đã chẳng được cả anh và Đậu Chương để ý tới đúng không? Nói cho cùng thì vẫn là vì công ty kỹ thuật của bố cô ấy, khiến người lớn hai nhà thấy hứng thú”.
“Nếu kết làm thông gia, nhà trai sẽ hợp tác ngay với nhà gái, sau đó cả hai nhà cùng phát triển vững mạnh”.
Diệp Tiên Duyệt cả kinh.
Anh ta nhớ ông nội mình cũng từng nói vậy nên rất mong anh ta theo đuổi được Ngô Du Du.
Vấn đề là không chi tiền ra thì làm sao anh tranh giành với Đậu Chương được?
Cứ thế này thì chắc khỏi cần tranh nữa, tặng Ngô Du Du cho Đậu Chương luôn là vừa.
Nhưng ý của Tôn Hàn hình như không chỉ có vậy.
“Anh thử nghĩ mà xem, công ty nhà Ngô Du Du cũng có thể coi là đàn anh trong ngành khoa học kỹ thuật ở Ma Đô, giá trị chắc chắn rất lớn đúng không?”
“Cho nên dù chiếc vòng kia rất đắt, nhưng cũng không lung lay được cô ấy đâu”.
“Thật ra ông nói đúng mà, theo đuổi con gái mà cứ phải dùng đến tiền thì cũng không phải thói quen tốt. Hơn nữa, Ngô Du Du cũng không phải kiểu con gái cứ bỏ tiền ra là theo đuổi được”.
“Nhìn thì có vẻ như Ngô Du Du bị rung động bởi chiếc vòng của Đậu Chương thế thôi, nhưng thật ra là vì chuyện phiền phức của nhà họ Diệp đấy”.
“Nếu nhà mình qua được cơn hoạn nạn này, thì anh mới là người xứng với cô ấy, anh hiểu không?”
Chương 493: Gặp lại người quen
Nghe Tôn Hàn nói vậy, Diệp Tiên Duyệt cũng dần hiểu ra.
Bảo sao, thái độ hôm nay của Ngô Du Du với anh ta hơi khác, không được nhiệt tình như bình thường.
Trước kia, Ngô Du Du không hề khách sáo với anh ta như vậy, thậm chí còn tạo cảm giác lúc gần lúc xa, nên Diệp Tiên Duyệt luôn nghĩ Ngô Du Du thích mình.
Từ đó, anh ta mới tự tin là Đậu Chương không có cửa so kè với mình.
Hoá ra, thứ Ngô Du Du thích là thân phận cháu trai lớn nhà họ Diệp của anh ta.
Chắc thái độ của cô ta với Đậu Chương cũng vậy.
Diệp Tiên Duyệt khó mà chấp nhận được sự thật này.
Vì thế, anh ta càng thấy bực bội hơn.
Thứ tình cảm mà anh ta tin là thật hoá ra cũng chỉ vì lợi ích.
Diệp Tiên Duyệt thầm mắng một câu: “Cô ta đúng là cái loại không ra gì!”
“Bỏ qua đi anh, mỗi người đều có cách nhìn nhận sự việc khác nhau. Mình có thể hiểu thế này, ví dụ tiêu chuẩn của Ngô Du Du thấp hơn, thì với thân phận tiểu thư danh giá, khả năng cao cô ấy sẽ thích những người thanh niên đẹp trai nhưng nghèo”.
“Còn anh và Đậu Chương thì tuy chưa thể xếp vào hàng nam thần, đã thế còn quen thói công tử, nếu tách khỏi gia tộc thì cả hai cũng khác gì những tên sĩ diện hão đâu”.
“Cho nên anh cũng đừng trách người ta. Tiếp nhé, ví dụ anh theo đuổi các cô gái ham hư vinh khác còn xinh đẹp hơn Ngô Du Du, chỉ cần anh giơ cái mác cậu chủ nhà họ Diệp ra, đảm bảo tán ai là người ấy đổ, như vậy đâu cần hao tổn tâm sức nữa”.
Không nói thì thôi, chứ một khi đã nói thì Tôn Hàn phải nói cho bằng hết.
“Anh biết rồi, cậu thông suốt mọi việc quá đấy. Thôi, ở đây tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, về đi”, Diệp Tiên Duyệt chán nản nói.
Nếu ban nãy, Ngô Du Du cho anh ta chút thể diện, đừng nhận món quà của Đậu Chương, mà dù có nhận thì cũng nói đỡ cho anh ta mấy câu.
Vậy thì đã không có chuyện gì rồi.
Thậm chí, cô ta còn không thèm liếc nhìn chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà anh ta tặng đến một cái.
Thể diện đã mất hết sạch, Diệp Tiên Duyệt nghĩ có ở lại đây cũng không còn gì thú vị nữa.
Tôn Hàn có vẻ coi thường, mẹ kiếp! Vừa mới bị động đến sĩ diện một cái là đã loạn lên ngúng nguẩy đòi về rồi.
Anh ta quên mất nhiệm vụ của họ rồi sao?
“Diệp Tiên Duyệt, anh quên chúng ta đến đây làm gì rồi à?”, bất đắc dĩ, Tôn Hàn đành phải nhắc nhở.
“Thì…”
Diệp Tiên Duyệt ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra mình đến tham gia tiệc sinh nhật của Ngô Du Du là có mục đích.
Đó là để Tôn Hàn gặp Trương Tam.
“Thật ra, anh vừa thấy Trương Tam rồi đấy, mà lại quên mất. Lúc Đậu Chương đến thì Trương Tam cũng đến luôn, nhưng chỉ ở ngoài cửa thôi. Chán thật, ban nãy anh chỉ nghĩ đến chuyện Đậu Chương tặng quà cho Ngô Du Du nên quên biến mất chuyện này”.
“Xem ra Trương Tam đi cùng với Đậu Chương đấy”.
Diệp Tiên Duyệt có vẻ lúng túng.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn chỉ biết câm nín.
Dù anh có thích Ngô Du Du đến mấy thì cũng đừng để ảnh hưởng đến chuyện lớn của gia tộc chứ.
Trong khi đó, Trương Tam có khả năng liên quan đến vụ án ở đảo Lâm An.
Trong lúc nổi cơn ghen, Diệp Tiên Duyệt đã quên sạch mọi thứ.
Tôn Hàn thật sự thấy lo cho tương lai của nhà họ Diệp khi có một cậu chủ như thế này.
“Kia, người đó chính là Trương Tam, để anh gọi hắn qua đây”.
Lúc này, Diệp Tiên Duyệt nhìn quanh một lúc rồi chú ý ngay đến một người rồi giơ tay chỉ trỏ.
Tôn Hàn nhìn theo hướng đó thì thấy có một người đàn ông tóc dài, để râu khoảng hơn ba mươi tuổi.
Mặt hắn hốc hác, dù cũng mặc vest nhưng vẫn trông rất không đứng đắn.
Không chờ Tôn Hàn phản ứng lại, Diệp Tiên Duyệt đã chen qua đó, xem chừng định lôi Trương Tam đến đây hỏi chuyện, thật sự không tinh tế một chút nào.
Hỏi thẳng như vậy thì dù Trương Tam có vấn đề thì cũng sẽ đánh rắn động cỏ.
Nhưng Tôn Hàn lại không thể ngăn cản anh ta được, Diệp Tiên Duyệt hành động quá nhanh, trừ khi anh phải gào to lên thì may ra mới có tác dụng.
Song, đúng lúc này.
Chợt có một người chặn trước mặt Tôn Hàn rồi nhìn anh với vẻ phức tạp: “Anh cũng đến Ma Đô à?”
Sau khi nhìn rõ người đó, Tôn Hàn cũng có vẻ phức tạp không kém: “Là anh à!”
Vài phút sau.
Diệp Tiên Duyệt đã kéo được Trương Tam đến đây, nhưng lại không thấy Tôn Hàn đâu.
“Anh Diệp, ai muốn gặp tôi thế?”
Trương Tam vẫn rất khách sáo với Diệp Tiên Duyệt.
Đành chịu thôi! Dù Trương Tam là đại ca giang hồ có tiếng ở Ma Đô, nhưng khi gặp các cậu ấm của gia tộc hàng đầu thì vẫn phải khiêm nhường.
“Ơ… đâu mất rồi?”
Diệp Tiên Duyệt chán nản, rõ ràng Tôn Hàn đòi gặp Trương Tam, nhưng giờ hắn đã đến, còn Tôn Hàn lại lặn mất tăm.
Phí công quá!
Trong lúc đó.
Ở bên ngoài biệt thự.
Tôn Hàn nhìn Đường Minh Phong lâu không gặp rồi nói: “Xem ra, dạo này anh vẫn sống tốt nhỉ!”
Tôn Hàn không ngờ lại gặp Đường Minh Phong ở đây.
So với vẻ bình thản của Tôn Hàn, thì trong lòng Đường Minh Phong đang dậy sóng.
Khi còn ở Giang Châu, Tôn Hàn đã cho anh ta phải nhập viện ba tháng.
Còn chú anh ta là Đường Quân Ngạo thì đến giờ vẫn đang ở trong tù.
Ông nội của anh ta là Đường Triều Bính thì đã bị liệt hai chân.
Nhà họ Đường - một trong bốn gia tộc lớn của Ma Đô đã bị huỷ dưới tay Tôn Hàn.
Nếu được chọn, Đường Minh Phong thà không gặp Tôn Hàn trong cuộc đời này.
Nhưng Tôn Hàn đã đến đây, và anh ta đã nhìn thấy.
Không chạm mặt không được!
Đường Minh Phong lo lắng Tôn Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định nên lại đến gây phiền toái cho nhà họ Đường.
“Tôn Hàn, anh đến Ma Đô làm gì?”, Đường Minh Phong nhỏ giọng hỏi với vẻ sốt ruột.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn cười đáp: “Ma Đô có phải của nhà họ Đường đâu, chẳng lẽ tôi muốn đến đây còn phải báo cáo với anh à?”
Ma Đô có bốn gia tộc lớn, nhưng một gia không tham gia kinh doanh nên đúng ra chỉ có ba thôi.
Cho nên chỉ có người bản địa mới biết là Ma Đô có bốn gia tộc lớn, còn người ngoài chỉ biết là ba.
Đó là nhà họ Đường, Diệp và Đậu.
Gia tộc còn lại chủ yếu theo con đường quan trường nên khá kín tiếng.
Nhưng nếu so về thực lực thì gia tộc đó lại hơn hẳn ba nhà trên.
Nhà họ Đường của Đường Minh Phong chính là một trong ba gia tộc thương nghiệp lớn đó.
Tuy nhiên, khi các thế hệ của nhà họ đến Giang Châu, đều đã bị Tôn Hàn đánh cho thê thảm.
“Những gì tôi nợ anh đều đã trả hết rồi, Tôn Hàn, anh còn muốn thế nào nữa?”
Tôn Hàn càng im lặng thì Đường Minh Phong càng nghĩ anh đến gây phiền phức cho nhà họ Đường, vì vậy càng lo lắng hơn.
Ba tháng trước, anh ta mới được ông nội tha thứ và cho quay về Ma Đô. Từ đó, Đường Minh Phong rất khiêm tốn, vì sợ chẳng may gây chuyện rồi lại bị ông nội đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ, chẳng dễ gì cuộc sống của anh ta mới bình ổn lại, nhưng anh ta lại gặp người mà mình không muốn thấy nhất nên đang vô cùng nôn nóng.
Tôn Hàn này như ngôi sao chổi trong cuộc đời của anh ta vậy.
“Yên tâm, tôi không đến Ma Đô vì anh đâu”.
Tôn Hàn bật cười, ra là Đường Minh Phong lo lắng điều này.
Là bóng ma tâm lý ư?
Thế thì anh cần phải giải thích, để Đường Minh Phong đỡ phải thấp thỏm.
Tôn Hàn đã quyết định không đuổi cùng giết tận với Đường Minh Phong nữa rồi.
Đương nhiên đó là khi Đường Minh Phong biết điều.
Còn không thì…
“Lâm Mỹ Quyên… khoẻ chứ?”
Chương 494: Không thể lý sự với kẻ mặt dày la liếm
Sau khi trầm mặc chốc lát, Tôn Hàn vẫn hỏi.
Lâm Mỹ Quyên là người phụ nữ đã dây dưa không rõ với anh biết bao nhiêu năm, cũng là người phụ nữ mà anh từng thật lòng yêu.
Nếu như không phải do Lâm Mỹ Quyên quá độc ác, sống quá thực tế thì cô ta sẽ là người bầu bạn anh suốt cuộc đời này.
Chỉ tiếc rằng Lâm Mỹ Quyên đã làm quá nhiều chuyện mà Tôn Hàn không thể chấp nhận nổi, thế nên giờ đã trở thành người xa lạ.
Anh đúng là có hận, nhưng vào lúc Lâm Mỹ Quyên quỳ xuống trước mặt anh sám hối, cho dù cô ta có thật lòng hay giả vờ thì anh đã không còn hận nữa rồi.
Lâm Hữu và Lâm Hạo vào tù, cuối cùng Lâm Mỹ Quyên được tha.
Cả nhà họ coi như cũng đã đền tội.
Tôn Hàn cũng không còn so đo nữa.
Nếu như không gặp Đường Minh Phong thì có lẽ Tôn Hàn sẽ chẳng còn nhớ đến Lâm Mỹ Quyên. Nhưng nếu đã gặp thì tiện đà hỏi vài câu.
Nhưng lúc này tâm trạng Tôn Hàn rất bình thản, chẳng hề phức tạp cũng chẳng thương cảm.
Anh cứ như đang gặp lại một người bạn bình thường đã lâu không gặp, hỏi một câu quan tâm chẳng có thành ý cho lắm.
"Cô, cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con trai, cô ấy sống ở nhà họ Đường rất tốt!"
Đường Minh Phong dè dặt nói.
Anh ta rất sợ!
Ở thành phố Giang Châu, nhà họ Đường dốc hết toàn lực cũng không thể đối phó với Tôn Hàn. Tuy Ma Đô được coi là địa bàn của nhà họ Đường nhưng có ám ảnh từ thành phố Giang Châu nên Đường Minh Phong rất sợ đối đầu với Tôn Hàn.
Chưa trải qua thì sẽ không thể biết được một Tôn Hàn trông rất nho nhã trí thức rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!
"Còn sinh cả con rồi, đúng là nhanh thật".
Tôn Hàn mỉm cười, anh im lặng một lúc rồi nhếch môi nói: "Cũng tốt, Lâm Mỹ Quyên cuối cùng cũng có một đứa con thuộc về mình".
Sau đó anh nhấn mạnh: "Tôi không tới để gây rối cho nhà họ Đường các người, tất nhiên nếu các người muốn tìm tôi báo thù thì lại tính tiếp!"
"Anh và Lâm Mỹ Quyên hãy sống yên ổn đi. Coi như là vì con trai của hai người mà đừng làm những chuyện thất đức nữa!"
Ở thành phố Giang Châu, Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên cùng cấu kết làm việc xấu, chuyện họ làm đâu chỉ đơn giản là thất đức nữa.
Lúc đó Tôn Hàn thậm chí đã có lúc muốn giết hai người này.
Nhưng bây giờ cả nhà Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong cũng đã phải trả giá, anh đã chẳng còn hận nữa.
Nếu cứ quá thù hận thì cũng rất mệt mỏi.
"Không, tôi sẽ không tìm tới anh báo thù đâu!", Đường Minh Phong run rẩy bảo đảm: "Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi..."
"Đợi đã!"
Sau khi Đường Minh Phong chắc chắn rằng Tôn Hàn tới Ma Đô không phải để tính sổ với mình, lúc anh ta đang định đi thì Tôn Hàn đột nhiên gọi anh ta lại.
Đường Minh Phong thấp thỏm không yên: "Còn chuyện gì sao?"
Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi: "Cũng không phải chuyện gì lớn, gần đây tôi nghe nói ở chỗ đảo Lâm An của công ty bất động sản Diệp Thị có xảy ra vụ án chôn xác, anh có biết cụ thể không?"
Đường Minh Phong: "...."
.....
Mãi mà Diệp Tiên Tuyệt mới tìm được Tôn Hàn, anh ta bực bội nói: "Tôn Hàn, rốt cuộc cậu làm cái gì vậy? Anh đã đưa người đến mà cậu lại biến mất!"
Lúc này Tôn Hàn đang chống cằm trầm tư, anh lắc đầu: "Được rồi, không cần gặp nữa, chúng ta về thôi".
Diệp Tiên Duyệt: "....."
Người muốn gặp Trương Tam là cậu, bây giờ người không muốn gặp cũng là cậu.
Đang làm cái trò gì vậy chứ?
Rời khỏi khu biệt thự nhà họ Ngô, Diệp Tiên Duyệt đưa Tôn Hàn về khách sạn rồi mới quay về. Dọc đường anh ta cứ bứt rứt không yên, nghĩ rằng Tôn Hàn đang chơi anh ta một vố.
Nếu như không phải tối qua Tôn Hàn đòi gặp Trương Tam thì trong nhà có chuyện lớn thế này, chưa chắc anh ta đã tới sinh nhật của Ngô Du Du, và cũng không bị mất mặt như vậy.
Kết quả là người ta đã đến mà Tôn Hàn lại biến mất!
Tất nhiên là Diệp Tiên Duyệt đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Tôn Hàn như một bản năng.
Cho dù Tôn Hàn không nói muốn gặp Trương Tam thì Diệp Tiên Duyệt cũng sẽ tìm đủ mọi lý do để thuyết phục mình tới đây.
Không thể lý sự với kẻ mặt dày la liếm được.
Tôn Hàn cũng hiểu tính cách Diệp Tiên Duyệt, một cậu ấm không còn bé bỏng nữa, lòng dạ lại đơn thuần, thế nên cũng chẳng buồn nói nhiều với anh ta.
"Sao rồi, đã gặp được Trương Tam chưa?"
Sau khi về khách sạn, Liễu Phương Phương vội vàng hỏi với giọng quan tâm.
"Không gặp, nhưng tôi đã gặp được một người quen".
Tôn Hàn cởi áo khoác ra vứt trên sô pha, sắc mặt nghiêm túc.
"Người quen trước đây? Có liên quan đến vụ án mạng ở đảo Lâm An sao?", Liễu Phương Phương nghi hoặc hỏi.
Nếu như không liên quan thì vẻ mặt Tôn Hàn không thể nặng nề như thế được.
Tôn Hàn trầm ngâm một lúc, gật đầu: "Có liên quan, liên quan rất nhiều là đằng khác!"
"Liên quan thế nào, anh mau nói đi!"
Tôn Hàn không trả lời ngay mà nhìn Liễu Phương Phương, vẻ mặt nghiêm túc: "Liễu Phương Phương, tôi hỏi cô, cô nghĩ rằng kẻ có khả năng đứng đằng sau vụ án này nhất là ai?"
"Nhà họ Đậu!"
Liễu Phương Phương chẳng cần nghĩ đã nói ngay: "Trong bốn gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, chỉ có nhà họ Đậu và công ty bất động sản Diệp Thị của ông ngoại tôi là dồn hết vào đầu tư bất động sản. Trong vụ tranh chấp đảo Lâm An, nhà họ Đậu đã thất bại trước ông ngoại tôi!"
"Nếu như có người muốn phá công ty bất động sản Diệp Thị thì chỉ có thể là nhà họ Đậu!"
Đó cũng chính là nhà Đậu Chương.
Công ty bất động sản Thánh Thạch của nhà họ Đậu và công ty bất động sản Diệp Thị cạnh tranh gay gắt như nước với lửa.
Chính vì thế mà Đậu Chương và Diệp Tiên Duyệt mới không ưa nhau như vậy.
Thế nên nếu nói kẻ đứng đằng sau giở trò trong vụ án này là ai thì nhà họ Đậu có khả năng lớn nhất.
Kẻ tình nghi Trương Tam theo Đậu Chương tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Ngô Du Du cũng là một minh chứng.
Tôn Hàn cũng nghĩ như vậy, kể từ khi bắt đầu điều tra là anh đã nghĩ đến nhà họ Đậu.
Nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy.
Nếu như Đường Minh Phong không lừa anh!
"Nhà họ Đường thì sao? Liệu có khả năng không?", Tôn Hàn hỏi tiếp.
"Nhà họ Đường?"
Liễu Phương Phương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tuy nhà họ Đường cũng kinh doanh bất động sản nhưng trên thực tế không can thiệp sâu như ông tôi và nhà họ Đậu, hơn nữa nguồn vốn cũng không bằng. Nhà họ Đường không phải là đối thủ cạnh tranh, không việc gì phải làm vậy!"
"Tôn Hàn, rốt cuộc anh nghe được gì mà lại hỏi thế?"
Liễu Phương Phương cảm thấy Tôn Hàn rất kỳ lạ, cô ta đoán Tôn Hàn đã nghe ngóng được gì đó.
Tôn Hàn giật ngón tay, trầm ngâm hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Liễu Phương Phương: "Phương Phương, cô đã từng nghĩ có khi nào người hãm hại ông ngoại cô không phải nhà họ Đậu, cũng không phải nhà họ Đường mà là người khác không?"
Việc này...
Sao có thể thế được!
Liễu Phương Phương vô thức phủ nhận: "Anh đùa cái gì vậy! Trừ nhà họ Đậu thì còn có ai thù ghét ông tôi như thế chứ! Phải biết là vụ án chôn xác là vụ động trời đấy!"
Đúng vậy!
Vụ án thế này, một khi bại lộ thì hậu quả rất đáng sợ.
Sao có thể có người dùng âm mưu hiểm độc thế này hãm hại công ty bất động sản Diệp Thị trong khi không có thù oán gì?
Vậy có phải Đường Minh Phong lừa anh?
Tôn Hàn nghĩ hồi lâu, sau đó nghĩ rằng không phải.
Đường Minh Phong cũng chẳng phải người thật thà gì, mà trong thời gian ngắn anh ta không thể nào bịa ra một lời nói dối khiến Tôn Hàn tin như thế được.
Anh đã chọn tin Đường Minh Phong!
"Nếu như người quen của tôi nói thật thì hung thủ đứng đằng sau vụ này không phải nhà họ Đậu, không phải nhà họ Đường".
"Mà chính là nhà họ Ninh!"
Một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, nhà họ Ninh có thực lực mạnh nhất!
Chương 495: Người phụ nữ bí ẩn Đỗ Tiên
"Nhà họ Ninh sao, anh đang đùa đấy à? Sao có thể là họ được?!"
Liễu Phương Phương vô thức phủ nhận.
Dù cô ta luôn sống ở Thượng Kinh nhưng ông ngoại sống ở Ma Đô, mỗi năm lúc rảnh cô ta sẽ tới đây thăm ông vài lần, thế nên cũng biết khá nhiều về tình hình ở Ma Đô.
Trong số bốn gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, nhà họ Ninh kín tiếng nhất, nhưng cũng quyền thế nhất.
Thực ra trước đó Ma Đô vẫn chưa có khái niệm bốn gia tộc lớn nhất, cũng chỉ có ba gia tộc quyền quý là nhà họ Diệp, nhà họ Đường và nhà họ Đậu.
Tài sản của ba nhà này cộng lại bằng một phần ba tài sản của cả Ma Đô.
Mà nhà họ Ninh mới chỉ bắt đầu nổi lên kể từ khi gia chủ hiện nay của nhà họ Ninh, Ninh Quảng Sênh bây giờ đã 45 tuổi trở thành thị trưởng của Ma Đô.
Nhà họ Ninh không kinh doanh, hơn nữa cũng chẳng bao giờ có xích mích với nhà họ Diệp, vậy thì sao có thể bày ra một cái bẫy lớn như thế để đối phó với nhà họ Diệp?
"Cụ thể không tiện nói, dù sao thì chuyện này cần phải chứng thực. Hơn nữa cần phải cẩn thận, nếu không thì hai chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Còn nữa đừng để ông ngoại cô biết!"
"Hãy trực tiếp liên lạc với ông nội cô để điều chuyên viên từ Thượng Kinh tới điều tra chuyện này!"
Bây giờ Tôn Hàn đã hiểu tình hình đại khái, anh vẫn chưa biết chi tiết nên cũng chưa dứt khoát được.
Nhưng nếu những điều Đường Minh Phong tiết lộ cho anh là thật thì đúng là to chuyện!
Phải cho người từ Thượng Kinh tới điều tra, nếu không thì không thể tra rõ được!
"Nhưng mà..."
Liễu Phương Phương vẫn rất bối rối và bất an.
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu không làm theo lời tôi thì công ty bất động sản Diệp Thị của ông ngoại cô sẽ phải từ bỏ việc khai thác đảo Lâm An, thậm chí càng nghiêm trọng hơn!"
.....
Ở nhà họ Đường.
Sau khi Đường Minh Phong trở về nhà thì luôn cảm thấy bất an.
Anh ta cuối cùng cũng ý thức được hình như mình đã gây ra họa lớn.
Họa vô cùng lớn!
Sao anh ta có thể nhanh mồm nhanh miệng mà nói ra những thứ không nên nói về vụ án đảo Lâm An cho Tôn Hàn chứ.
Sau khi do dự, anh ta vẫn lên tầng hai gõ cửa phòng ông nội.
"Ông nội ơi, cháu là Minh Phong đây".
"Vào đi".
Trong phòng vang lên giọng nói khản đặc của Đường Triêu Bính.
Kẽo kẹt!
Đường Minh Phong mở cửa ra thì thấy Đường Triêu Bính đang ngồi trên xe lăn đọc sách.
Ông nội bị tàn tật đều là do ân oán giữa anh ta và Tôn Hàn.
Đường Minh Phong không thể giũ bỏ trách nhiệm trong chuyện này.
May là sau khi hai chân bị tàn phế, ông nội đã dần chấp nhận sự thật, tính cách cũng không còn nóng nảy như trước, càng ngày càng hòa nhã với anh ta.
Nếu không thì Đường Minh Phong làm sao mà sống yên ổn qua ngày?
Đường Minh Phong run rẩy đi đến đằng sau Đường Trệu Bính. Anh ta cúi đầu như một đứa trẻ làm sai.
"Sao thế, gây họa trong bữa tiệc sinh nhật của Ngô Du Du à?"
Đường Triêu Bính cảm thấy không đúng nên bỏ sách xuống, điều chỉnh vị trí xe lăn.
"Cháu, cháu, cháu đã gặp một người ở bữa tiệc sinh nhật của Ngô Du Du.... Là Tôn Hàn!"
Soạt!
Sắc mặt Đường Triêu Bính liền thay đổi: "Cậu ta tới Ma Đô rồi sao?!"
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt ông ta đã hòa hoãn, lạnh nhạt nói: "Không sao, Tôn Hàn chẳng còn là cậu chủ của Thiên Cửu môn nữa, chẳng có gì đáng sợ".
"Cậu ta tới Ma Đô chắc có chuyện gì khác thôi, chưa chắc đã tới tìm chúng ta!"
Có nhiều thứ Đường Minh Phong không hiểu được nhưng Đường Triêu Bính có thể hiểu. Nếu lúc ở thành phố Giang Châu Tôn Hàn đã không xử lý ông cháu bọn họ thì nghĩa là đã bỏ qua.
Lần này Tôn Hàn tới Ma Đô có lẽ không phải để tính sổ với họ.
"Nếu anh ta không còn là cậu chủ của Thiên Cửu môn nữa thì chẳng phải chúng ta có thể báo thù anh ta sao?!"
Mắt Đường Minh Phong liền sáng rực.
Nhưng Đường Triêu Bính lại lạnh lùng quát: "Cháu đang nghĩ cái gì vậy? Khoảng thời gian trước Giang Lệ xuống Tây Nam đã quyết chiến với Thiên Cửu môn! Chính Tôn Hàn đã ngăn chặn được ông vua thế giới ngầm là Giang Lệ đấy!"
"Mà Tôn Hàn sau đó mới từ bỏ chức vị đứng đầu Thiên Cửu môn".
"Dù Tôn Hàn không còn là chủ nhân Thiên Cửu môn nữa thì chúng ta cũng không đụng vào cậu ta được!"
Đường Triêu Bính thực sự rất sợ đứa cháu mình sẽ làm loạn, thế nên phải giải thích rõ.
Nếu nhà họ Đường dám động vào Tôn Hàn thì Thiên Cửu môn sẽ không tha cho họ.
Kẻ thức thời mới chính là trang tuấn kiệt.
Nếu không thì chỉ e là ông ta sẽ không chỉ đơn giản là mất đi đôi chân, thậm chí chết yên lành còn khó.
Sau khi im lặng một lát, Đường Triêu Bính liền hỏi: "Cháu có nói gì với cậu ta không? Nếu như có thể xoa dịu mối quan hệ thì mời cậu ta đến nhà chơi. Nếu có thể thì hãy bỏ qua ân oán đi, dù sao thì chúng ta cũng không chọc vào được!"
Nghe thế Đường Minh Phong không biết nên nói gì.
Anh ta còn tưởng ông nội đã ngộ ra, buông bỏ hết ân oán trước kia.
Câu cuối cùng mới là sự thật, vì họ không chọc vào được.
"Ông ơi, cháu không nói gì, chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Thấy Đường Minh Phong ấp úng, Đường Triêu Bính liền bực mình.
Làm gì cũng nhút nhát thế này thì sao có thể trở thành người thừa kế nhà họ Đường?
Tiếc là Quân Ngạo đã bị đưa vào tù.
Nếu không thì ông ta thực sự muốn để cho đứa cháu này tự lực cánh sinh.
Nếu so với Đường Quân Ngạo thì đứa cháu này của ông ta chính là một tên bất tài!
"Cháu đã nói điều không nên nói, cháu đã nói ra chuyện tối hôm đó Trương Tam và người phụ nữ tên Đỗ Tiên tới gặp ông!", Đường Minh Phong khó khăn thốt lên.
Việc này...
Đường Triêu Bính trầm mặc một lúc, sau đó nhìn Đường Minh Phong đang chột dạ: "Không chỉ có thế đúng không?"
Nếu chỉ nói những thứ vô dụng đó thì chẳng phải chuyện lớn gì.
"Còn nữa, Tôn Hàn rất quan tâm đến vụ án chôn xác ở đảo Lâm An..."
Cuối cùng Đường Minh Phong không giấu được nữa, nói hết những điều mà anh ta đã nói cho Tôn Hàn.
Sau đó anh ta vội giải thích: "Ông nội, không phải do cháu nhanh miệng đâu mà là Tôn Hàn quá nhạy bén, cái gì cũng đoán được. Cháu, cháu chỉ không cẩn thận lỡ mồm thôi!"
"Ông ơi, có phải cháu đã gây ra chuyện lớn rồi không?"
Cuối cùng Đường Minh Phong hoảng hốt nói.
Đường Triêu Bính trợn to mắt, nếu không phải do cơ thể vẫn khỏe mạnh thì ông ta thực sự sẽ bị đứa cháu làm cho tức chết.
Thế này thì e là mình bị bán đi vẫn còn giúp người ta đếm tiền.
Ba tháng trước, một người phụ nữ tên Đỗ Tiên và một tên du côn tên Trương Tam tới gặp ông ta.
Đầu tiên Đường Triêu Bính không quan tâm, Đỗ Tiên là người mới nổi lên trong ngành bất động sản ở Ma Đô, không có thực lực gì mấy mà chỉ có chống lưng mạnh, có mấy công trình liên tiếp phát triển rất mạnh.
Nhưng đối với nhân vật như Đường Triêu Bính thì người như thế chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng Đỗ Tiên nói cho ông ta rằng muốn hợp tác với nhà họ Đường về dự án đảo Lâm An.
Lúc đó Đường Triêu Bính vô cùng coi thường, đừng nói là Đỗ Tiên, cho dù có cộng thêm cả nhà họ Đường vào cũng không đủ vốn để thầu dự án đảo Lâm An.
Hơn nữa dự án đó người nhà họ Diệp đã làm rất lâu, đổ một số vốn lớn vào, sao có thể nhường được?
Đỗ Tiên lại nói với ông ta, cô ta có cách để bảo đảm vẫn có thể lấy được dự án đó dù đang thiếu vốn.
Mà điều đó cũng chẳng quan trọng, vì Đường Triêu Bính chẳng hề để tâm.
Mãi sau này khi dự án khai thác đảo Lâm An xảy ra chuyện.
Một vụ án chôn xác đã đẩy công ty bất động sản Diệp Thị lên đầu sóng dư luận.
Lúc này Đường Triêu Bính mới nhớ tới người phụ nữ tên Đỗ Tiên kia.