Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Lão Hổ còn trẻ, chưa đến bốn mươi tuổi.

Thoạt nhìn cũng không có vẻ đáng sợ như cái tên, dáng người hắn ta hơi gầy, nhìn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của hắn ta lại khiến người khác phải thấy khiếp sợ.

“Anh Hổ, không biết Từ Tiểu Bân có lừa mình không nhỉ? Kiếm được một tên ngốc chịu đầu tư một trăm triệu dễ thế sao”, Vạn Tam đi tới đi lui trong một căn phòng với tâm trạng thấp thỏm.

“Nhưng nếu có thật thì chẳng phải mình giàu to rồi à?”, Tạ Lão Hổ híp mắt nói.

Hắn ta cũng thấy có điểm kỳ lạ!

Nhưng vẫn bị đồng tiền quyến rũ.

Theo thoả thuận với chủ đầu tư nguyên thạch, nếu hắn ta kêu gọi người khác đầu tư vào mười nghìn thì sữ được chia luôn hai nghìn, tương đương với hai mươi phần trăm.

Nếu vụ này thành công thì hắn ta sẽ được hai mươi triệu.

Hắn ta tham gia vào vụ đầu tư nguyên thạch này được gần hai tháng rồi mà vẫn chưa được nhiều tiền đến vậy.

Chuyện này tính ra cũng chẳng phải là phạm pháp, chỉ cần trong quá trình không xảy ra vấn đề gì, cuối cùng chủ đầu tư nguyên thạch vận hành nó thành mối làm ăn mang tính chất quốc tế là xong.

Còn những tên ngốc trong nước ném tiền vào đây chỉ có nước ngồi khóc ròng thôi.

Hiện giờ, chỉ cần mọi chuyện ổn thoả thêm một tháng nữa là Tạ Lão Hổ hắn ta giàu to rồi.

Càng gần tới ngày đầu tư nguyên thạch thu lưới, hắn ta càng to gan lớn mật. Hiện giờ, hắn ta không sợ xảy ra vấn đề, mà chỉ lo không kiếm được nhiều tiền. Do cứ suốt ngày nơm nớp đề phòng nên đến giờ hắn mới kiếm được có hơn mười triệu thôi.

Đột nhiên có một con gà béo muốn đầu tư một trăm triệu xuất hiện, thế chẳng là ăn mày gặp chiếu manh à?

Hắn ta còn sợ gì nữa?

Tạ Lão Hổ bật cười khà khà, lộ ra hàm răng ố vàng: “Đừng quên cậu tôi là ai, là Hà Đông đấy! Tôi có được như ngày hôm nay cũng là nhờ ông ấy hết”.

“Chỉ cần không vượt khỏi phạm vi của thành phố này thì ai dám động đến tôi chứ?”

Nghe vậy, Vạn Tam mới thấy yên tâm. Cũng đúng! Dù thằng nhãi Từ Tiểu Bân có chiêu trò gì đó, nhưng Mục Thành là địa bàn của anh Hổ rồi thì còn gì phải sợ nữa?

Vụ làm ăn cả trăm triệu chứ chơi à!

Họ sắp giàu rồi.

Dạo này làm gì cũng khó, chứ đừng nói đến chuyện kiếm vèo cái được hai mươi triệu.

Vạn Tam đang đắm chìm trong suy nghĩ thì điện thoại chợt đổ chuông.

“Từ Tiểu Bân gọi!”

Vạn Tam cầm máy lên nghe, Từ Tiểu Bân nói: “Anh Tam, bọn em tới rồi!”

Vạn Tam lập tức đi tới cửa sổ nhìn xuống rồi giật bắn mình: “Anh Hổ!”

“Tự nhiên gào lên thế? Nhìn thấy ma chắc?”

Vạn Tam bịt điện thoại rồi nói nhỏ: “Người giàu thật đấy anh, lái hẳn Maybach luôn”.

Tạ Lão Hổ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi mừng rỡ: “Còn không mau đi đón thần tài lên đây đi”.

“Alo… hai người cứ chờ ở đó nhé, tôi xuống đón ngay đây”.

Vài phút sau, Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân đã được dẫn lên trên.

“Đây là anh Tôn, một nhân tài đấy ạ”.

Tạ Lão Hổ vội vàng đứng dậy chào khách với vẻ niềm nở.

Tôn Hàn mỉm cười ngồi xuống sofa, còn Từ Tiểu Bân thì không dám ngồi, chỉ đứng cạnh anh.

“Ông chủ Tạ, tôi nghe nói đầu tư nguyên thạch bên anh kiếm tốt lắm, có đúng vậy không?”

Thấy Tôn Hàn vào chủ đề chính luôn như vậy, Tạ Lão Hổ rất vui vì hắn ta không cần chủ động mở lời nữa.

Tạ Lão Hổ lập tức đĩnh đạc nói: “Đương nhiên là thật rồi, chắc cậu Tôn phải lên mạng xem giá rồi chứ? Ngày nào giá cũng tăng chóng mặt luôn đấy, riêng hôm nay đã tăng thêm sáu phần trăm rồi, năm nay làm gì còn mối nào đầu tư ổn định bằng nguyên thạch nữa?”

Đầu tư nguyên thạch được đăng ký là loại hình kinh doanh quốc tế, nhưng quá trình vận hành thì phạm pháp. Dù trong nước không công nhận loại hình kinh doanh này, nhưng giá của nó tăng mỗi ngày lại là thật.

Để làm công tác tuyên truyền, những người cầm đầu phía sau đã chi không ít tiền để thuê người viết những bài có cánh trên mạng.

Bọn họ đều là những người vì tiền mà bất chấp mọi thứ, ai cũng chém gió thành bão, khiến người ta muốn không tin cũng không được.

Nếu không lấy đâu ra lắm kẻ ngu ngơ đâm đầu vào thế?

“Ừm, nếu đầu tư nguyên thạch kiếm tiền ngon như vậy, chắc ông chủ Tạ cũng kiếm đầy túi rồi đúng không?”

“Có chút chút thôi, tại vốn của tôi mỏng! Nếu tôi mà giàu như cậu Tôn đây thì mới kiếm to được”.

Tôn Hàn mỉm cười tuỳ ý rồi để lộ vẻ lo lắng: “Từ lúc đầu tư nguyên thạch vào nước ta đến nay còn chưa đến hai tháng mà đã tăng bảy, tám lần rồi, không biết còn tăng nữa không? Không biết giờ tôi mới đầu tư có phải là nguy hiểm hay không nữa”.

Tạ Lão Hổ lập tức đảm bảo: “Cậu Tôn, phải tăng nữa chứ. Theo tin mà tôi được biết thì ít nhất còn tăng thêm so với giá hiện tại khoảng hai đến ba lần nữa! Đầu tư vào đây có triển vọng lắm, nếu không tôi đã chẳng bỏ hết việc hiện giờ để làm rồi”.

“Nếu cậu Tôn vẫn không tin, thì trong vòng một tháng nữa mà giá không tăng gấp hai lần, tôi sẽ chặt đầu mình xuống cho cậu làm bóng đá, được không?”

Tạ Lão Hổ đương nhiên dám bảo đảm rồi vì chắc chắn giá sẽ tăng, mỗi tội không thể bán đi được thôi.

Bây giờ giá của nguyên thạch đang tăng chóng mặt, chờ đến khi giá bay thẳng lên trời thì sẽ cất cánh bay đi luôn.

Đến lúc đó, mọi thứ sẽ tan thành mây khói.

Mua vào thì được, chứ muốn bán ra thì mơ đi!

Tôn Hàn khẽ ừm một tiếng: “Ông chủ Tạ đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Thế này đi, tôi sẽ đầu tư một triệu rồi theo dõi vai ngày trước, nếu ổn thì tôi sẽ tăng thêm”.

“Được được… Sao cơ?”

Tạ Lão Hổ đang gật đầu lia lịa thì chợt sững người lại, đầu tư một triệu ư? Đùa nhau chắc?

“Cậu Tôn, thế hơi ít thì phải?”

“Tránh nguy hiểm ấy mà, ông chủ Tạ, có phải tôi rút lui đâu, chỉ là đầu tư nhỏ lẻ để thăm dò trước thôi”, Tôn Hàn nho nhã đáp.

Cộp!

Đột nhiên Vạn Tam xông vào.

“Làm cái gì thế hả?”, Tạ Lão Hổ đang bốc hoả lên đầu thì Vạn Tam lại xuất hiện, hắn ta lập tức bừng lửa giận.

Vạn Tam vội vàng nói: “Anh Hổ, La Thông đến rồi”.

“Sao ông ta biết tôi ở đây?”

Tạ Lão Hổ thắc mắc nhưng không suy nghĩ nhiều: “Tôi đang tiếp khách, bảo ông ta chờ một lát”.

La Thông là người vừa có tiền vừa có quyền ở Mục Thành, nhưng chưa đè đầu cưỡi cổ Tạ Lão Hổ hắn ta được, giờ thần tài đang ở trước mặt, ai rảnh đâu mà tiếp ông ta.

Tạ Lão Hổ mất kiên nhẫn dặn dò một câu rồi tiếp tục lừa Tôn Hàn: “Cậu Tôn, ít nhất cậu cũng phải thử một, hai chục triệu chứ. Cậu không biết tình hình hiện giờ đấy thôi, nhiều người muốn mua nguyên thạch lắm, thế nên có hạn mức tổ\ối thiểu là mười triệu rồi”.

“Giờ cậu có một triệu thì…”

“Anh Hổ, La Thông dẫn người vào đây rồi!”, đột nhiên Vạn Tam lại gào lên.

Tạ Lão Hổ lập tức biến sắc mặt rồi nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp! La Thông to gan thế à! Dám xông vào chỗ của ông đây, gọi anh em xử lão đi, không phải nể mặt đâu”.

Thế nhưng.

Không tới năm phút sau, La Thông đã dẫn mấy chục người đứng ngoài cửa.

Ông ta mỉm cười nhìn Tạ Lão Hổ rồi nói: “Tạ Lão Hổ, đám tay chân của anh chán quá, tôi vừa bỏ ít tiền ra đã mua chuộc được hơn nửa số rồi”.

“Bắt được anh rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK