Vừa vào phòng bao, Tôn Hàn đã thấy có nhiều dôi trai gái đang lắc lư trong điệu nhạc ầm ĩ.
Diệp Tiên Duyệt giơ tay tắt nhạc, mọi người lập tức nhìn anh ta và Tôn Hàn với vẻ khó hiểu.
“Cậu em rể họ của tôi không thích ồn ào, nên thôi mọi người nghỉ rồi làm quen với nhau đi”.
Diệp Tiên Duyệt cười xoà rồi kéo Tôn Hàn xuống một chỗ ngồi.
Nhưng Tôn Hàn lại thấy hơi bất ngờ, Diệp Tiên Duyệt ngày thường chuyên qua loa đại khái mà nay lại tinh thế thế, biết cả anh không thích huyên náo luôn.
Đương nhiên cũng là vì anh ta muốn cho mọi người làm quen với nhau.
Cứ nhạc nhẽo inh tai như thể thì chào hỏi kiểu gì?
Những người khác cũng không nói gì, họ biết Diệp Tiên Duyệt có một người em rể họ từ Thượng Kinh đến, nghe đâu cả thân phận và địa vị của người đó đều cao hơn bọn họ.
Đèn trong phòng bao bật sáng, bấy giờ Tôn Hàn mới nhìn thấy mặt mũi của những người này.
Một điều thú vị là Đậu Chương và Ngô Du Du cũng đang ở đây.
Đột nhiên anh thấy các cậu ấm cô chiêu ở Ma Đô thật là thú vị, Đậu Chương và Diệp Tiên Duyệt chẳng ưa gì nhau mà vẫn tụ lại một chỗ không hề ngại ngùng.
Cả Ngô Du Du cũng vậy.
Anh vẫn nhớ vào hôm sinh nhật Ngô Du Du, dù không nói hẳn ra, nhưng cô ta cũng thể hiện thái độ định qua lại với Đậu Chương rồi.
Nếu vậy thì dù em trai của Diệp Tiên Duyệt về thì họ cũng đâu cần thiết đến góp vui.
Đương nhiên nguyên nhân thật là gì thì Tôn Hàn cũng đoán được ít nhiều.
Có lẽ bởi nhà họ Diệp đã giải quyết được rắc rối, mà trong bốn gia tộc lớn thì nhà họ Diệp lại có kinh tế mạnh hơn nhà họ Đậu.
Cho nên, cậu ấm Diệp Tiên Duyệt lại quay về vị thế cũ rồi.
“Em rể đấy à, trông được đấy! Anh là Diệp Vân Nghĩa, cứ gọi anh hai là được”.
Lúc này, một người thanh niên đeo kính tiến lại gần rồi khách sáo chào hỏi.
Sau đó, anh ta tự nhiên ngồi xuống nói: “Lần đầu gặp, kiểu gì cũng phải làm một ly đã!”
Khi Liễu Phương Phương nói Diệp Vân Nghĩa rất tuỳ tiện, ban đầu Tôn Hàn còn không tin. Dẫu sao anh ta cũng là con cháu nhà họ Diệp, từ nhỏ đã được hưởng một nền giáo dục tốt, người sống trong môi trường đó thì có thể tệ đến mức nào chứ.
Nhưng khi nhìn thấy vết son đỏ chót trên cổ Diệp Vân Nghĩa thì Tôn Hàn tin rồi.
Anh ta vừa mới về mà đã ăn chơi tơi bời thế này, chẳng trách bị cậu của Liễu Phương Phương đầy đi nơi khác.
Nếu mai sau, Tôn Hàn mà có một đứa con trai thế này thì khéo anh sẽ đoạt tuyệt quan hệ luôn mất.
Đương nhiên, ngoài mặt thì Tôn Hàn vẫn tỏ ra bình thường.
Diệp Vân Nghĩa là người như thế nào thì có liên quan gì đến anh?
“Anh hai!”
Tôn Hàn khách sáo chào lại rồi nâng ly rượu lên uống cạn.
“Ha ha ha, em rể được đấy! Các bạn mình ơi, đây là Tôn Hàn - em rể tôi, ngũ công tử của Thượng Kinh đấy, chắc không ai lạ gì nhà họ Tôn nữa đúng không? Nếu sau này, mọi người đến Thượng Kinh mà gặp chuyện gì thì cứ báo tên em rể tôi ra là xong hết”.
Sau đó, Diệp Vân Nghĩa đã đắc ý nói cho những người khác biết về thân phận của Tôn Hàn.
Đại khái là khoe mình có một ông em rể lợi hại.
Diệp Tiên Duyệt chán luôn.
Dù Diệp Tiên Duyệt cũng không có tài cán gì, nhưng vẫn biết ăn nói đúng lúc đúng chỗ.
Nhất là khi chính chủ còn chưa lên tiếng, Diệp Vân Nghĩa đã gào mồm lên như thế làm gì chứ?
Cảm quan của mọi người lập tức khác hẳn.
Ngũ công tử của Thượng Kinh đấy!
Nghe thấy thân phận của Tôn Hàn, mọi người đều sáng mắt lên.
Cảm giác bực dọc vì Diệp Tiên Duyệt tắt nhạc đi ban nãy đã bay hết sạch.
Nhất là các cô tiểu thư ở đây, kể cả Ngô Du Du cũng đang nhìn Tôn Hàn với một vẻ gì đó rất lạ.
Nếu không vì lực chấn áp của hai chữ em rể quá lớn thì chắc đã có người sáp tới bắt chuyện rồi.
Nhà hào môn số một của Thượng Kinh đấy.
Gia tộc số một của nước Đại Hoa luôn.
Thân phận của anh cao hơn những người đang có mặt ở đây nhiều.
“Anh Tôn, hoan nghênh anh đến Ma Đô, tôi mời anh một ly!”
“Anh Tôn, nào, uống một ly! Sau này, nếu anh gặp chuyện gì ở Ma Đô thì cứ nói với tôi nhé!”
Dù bây giờ, Tôn Hàn đã chiếm hết sự chú ý của những người khác, khiến Đậu Chương thấy rất ngứa mắt, nhưng gã vẫn phải cố mời anh một ly.
Mọi người đều mời rượu Tôn Hàn rồi, sao gã có thể đắc tội với anh được.
Tôn Hàn chán hẳn, Diệp Vân Nghĩa này đầu óc có vấn đề à?
Sao cái gì cũng nói ra hết vậy.
Nếu không nể mặt Liễu Phương Phương, anh muốn đứng dậy đi về luôn rồi.
Ở lại đây chỉ khiến anh thấy mất thời gian.
May là Diệp Tiên Duyệt vẫn còn biết chừng mực, lập tức phát hiện Tôn Hàn có vẻ không vui nên đã mở nhạc lên ngay, để mọi người tiếp tục ăn chơi.
Còn anh ta và Tôn Hàn lại đi ra hàng ghế khá yên tĩnh ở bên ngoài để trò chuyện.
“Tính cách của em trai anh là vậy đó, cậu đừng để bụng nhé!”
Diệp Tiên Duyệt nhận lỗI thay.
Tôn Hàn cười nói: “Em không để bụng đâu, nhưng em đã hiểu vì sao bố các anh lại đuổi anh ấy ra khỏi Ma Đô, còn giữ anh ở lại rồi”.
Hả!
Diệp Tiên Duyệt không biết phải trả lời ra sao, Tôn Hàn nói vậy khiến anh có cảm giác như không có trâu bắt chó đi cày vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ta cũng có tài phết chứ đùa.
“Nói thật nha em rể, anh nghe nói một mình cậu đang giữ điều điều hành tập đoàn Thiên Tử khổng lồ đúng không? Đúng là tuổi trẻ tài cao đấy! Anh thì chịu, sắp ba mươi đến nơi rồi mà chưa được tích sự gì! Hay lần này cậu về Thượng Kinh, cậu bảo với bố anh cho anh đi cùng đến đó rèn luyện vài ba năm, được không?”
“Nói thật chứ, anh chán ở cái đất Ma Đô này lắm rồi!”
“Cậu không biết, mỗi khi anh định làm việc đàng hoàng gì đó, lại có đám bạn xấu nhảy ra rủ đi chơi”.
“Anh đã bảo không đi rồi, nhưng chỉ được một hai lần thôi, vì bọn nó toàn con nhà quan chức nên không nể mặt không được”.
“Mà đi thì lại mất việc, còn làm ăn gì nữa”.
Không biết vì rảnh rỗi quá hay gì mà Diệp Tiên Duyệt bắt đầu kể khổ.
Còn Tôn Hàn thì cũng chỉ hiểu được đại khái.
Nếu ý chí của Diệp Tiên Duyệt kiên định hơn một chút thì đã không như vậy rồi.
Vì cũng có phải chuyện lớn gì đâu.
“Anh tự nói với bố anh đi, nếu bác ấy đồng ý thì anh cứ đến Thượng Kinh với em xem sao”.
“Đương nhiên đến Thượng Kin rồi thì anh không được ăn chơi nhảy múa như ở Ma Đô đâu! Nếu không làm được việc ở đó thì em sẽ đuổi anh ngay đấy”.
Tôn Hàn nói.
Anh cứ nói vậy, còn Diệp Tiên Duyệt có đồng ý đi hay không thì tuỳ.
Nhưng nếu anh ta thật lòng muốn đến Thượng Kinh để rèn luyện thì anh cũng không ngại cho cơ hội.
Còn có thể ở lại đó hay không thì phụ thuộc hết vào Diệp Tiên Duyệt.
Đương nhiên nếu Diệp Tiên Duyệt không đồng ý thì không còn gì để bàn nữa.
“Đương nhiên rồi”.
Diệp Tiên Duyệt mừng rỡ, như thể chán cái đất Ma Đô này lắm rồi.
Đúng lúc này, có một cô gái đi vào quán bar.
Diệp Tiên Duyệt liếc nhìn rồi nghi hoặc nói: “Đỗ Tiên, sao chị lại đến đây?”
Chương 514: Anh em mâu thuẫn
Khu ghế ngồi bên Tôn Hàn khá yên tĩnh, rất ít người.
Sau khi Đỗ Tiên đi vào thì nhìn quanh một lượt, chị ta vừa hay nhìn về phía Tôn Hàn.
Chị ta cũng rất bất ngờ, Tôn Hàn đang đi cùng với cậu chủ của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Duyệt!
Xem ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Việc này...
Mối quan hệ giữa chị ta với Tôn Hàn bây giờ không phải cùng nhau hợp tác đối phó với nhà họ Diệp sao?
Sau khi do dự một lúc, chị ta vẫn đi về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn chợt thấy đau đầu, nhưng vẫn không đến mức luống cuống hoảng hốt.
Dù sao Đỗ Tiên cũng biết anh và Diệp Tiên Duyệt quen nhau.
"Cậu Tôn, khéo thật đấy!"
Đỗ Tiên ngồi xuống rất tự nhiên, chào hỏi với Tôn Hàn trước rồi mới bắt chuyện với Diệp Tiên Duyệt: "Chào cậu Diệp!"
"Sếp Đỗ, đúng là khéo thật đấy! Chị biết Tôn Hàn sao?"
Diệp Tiên Duyệt không hiểu chuyện gì, chỉ có thể khách sáo chào hỏi.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn một lúc: "Không chỉ biết mà còn rất thân thuộc nữa, cậu Tôn nói có đúng không?"
"Đúng vậy, tôi và chị Đỗ đây là bạn tốt mà! Phải rồi, muộn thế này rồi mà chị Đỗ đến quán bar làm gì?"
Tôn Hàn nở nụ cười tùy ý.
"Còn có thể làm gì chứ, buổi tối không ngủ nổi, lại không ai nói chuyện cùng nên chỉ có thể đến quán bar uống rượu giải sầu".
"Nhưng thế lại hay, có đến hai người quen uống rượu với tôi, đúng là vô cùng vui vẻ!"
Giọng nói hơi buồn rầu của Đỗ Tiên vang lên, chị ta búng tay gọi nhân viên phục vụ mang một chai Whisky đến.
Đỗ Tiên khoảng 37, 38 tuổi, nhưng nhìn bề ngoài thì chẳng nhận ra chút dấu vết nào của năm tháng.
Những người biết tuổi thật của Đỗ Tiên ở Ma Đô này không hề nhiều.
Mọi người phần lớn đều cho rằng người phụ nữ này cùng lắm chỉ khoảng 30 tuổi, thậm chí giống 27, 28 tuổi.
Hơn nữa đối với những người thích 'lái máy bay' thì độ tuổi 37, 38 đúng là vô cùng tuyệt vời!
Giọng nói mềm mại quyến rũ khiến người ta không khỏi mơ màng.
Nhưng dù Diệp Tiên Duyệt không biết rõ tường tận chống lưng của Đỗ Tiên nhưng cũng hiểu người phụ nữ này không hề đơn giản. Anh ta liền đưa mắt ra hiệu cho Tôn Hàn, đừng có bị người phụ nữ này lừa.
Tôn Hàn chỉ mỉm cười, những điều anh biết về Đỗ Tiên không hề ít hơn Diệp Tiên Duyệt.
"Nếu chị Đỗ muốn uống rượu thì tôi phải uống đến cùng mới phải đạo!"
"Ha ha, cậu Tôn đúng là rất hào phóng!"
Phục vụ đưa rượu đến và mở nắp ra, ba người mới uống một hớp đã thấy một bóng người loạng choạng đi tới.
Diệp Tiên Duyệt liền tỏ vẻ không vui: "Mới có một lúc đã uống say bét nhè thế này, không biết đường dừng lại à?"
Người đó chính là Diệp Vân Nghĩa.
Lúc này mặt Diệp Vân Nghĩa đỏ bừng, một tay cầm chai rượu, chỉ đi thôi cũng loạng choạng chực ngã, hiển nhiên đã uống rất nhiều.
"Ôi, thảo nào lại thấy anh cả và Tôn Hàn không đi vào, hóa ra là sếp Đỗ đang ở ngoài này! Chị...Đỗ, trước đó tôi tặng cho chị biết bao nhiêu là hoa mà chị chẳng thèm để ý đến tôi!"
"Hôm nay vừa hay gặp được chị, tôi muốn hỏi xem tại sao chị lại không nể mặt Diệp Vân Nghĩa này như thế chứ?"
"Là vì tôi không phải người thừa kế của nhà họ Diệp sao?"
Có lẽ do đã uống quá say mà Diệp Vân Nghĩa nói chuyện vô cùng thẳng thừng.
Mặt Diệp Tiên Duyệt đen sì.
Cậu em trai của anh ta trước kia từng theo đuổi Đỗ Tiên, anh ta cũng biết việc này.
Nhưng người ta đã chẳng thèm để ý đến Diệp Vân Nghĩa rồi, hơn nữa cách biệt tuổi tác rất lớn, thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Ai có thể ngờ Diệp Vân Nghĩa say rượu lại thẳng thừng hỏi thế trước mặt Đỗ Tiên.
Như thế không phải khiến người ta rất khó xử sao?
"Vân Nghĩa, em uống say rồi, về nhà ngay cho anh!"
Vì tránh lớn chuyện, cuối cùng mọi người đều khó xử nên Diệp Tiên Duyệt liền đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Vân Nghĩa, định đưa anh ta đi.
Ai ngờ Diệp Vân Nghĩa loạng choạng tránh đi, gào ầm lên: "Anh tránh ra! Anh sinh ra trước tôi vài phút thì là anh của tôi, thì có thể dạy dỗ tôi à? Tương lai của nhà họ Diệp đều trông cậy vào anh à?"
"Diệp Tiên Duyệt, anh đừng giả tạo như thế! Tôi chưa bao giờ coi anh là anh trai của tôi!"
"Diệp Vân Nghĩa, em nói linh tinh cái gì vậy! Nếu em muốn vị trí người thừa kế nhà họ Diệp thì em có thể thể hiện cho ông nội xem, có thể nói với ông, bây giờ em nổi khùng với anh làm cái gì?"
"Anh nói cho em biết, em mà làm loạn nữa là anh sẽ gọi điện cho ông nội đấy!"
Diệp Tiên Duyệt cũng tức điên lên.
Tôn Hàn sững sờ, lúc này anh mới biết Diệp Vân Nghĩa và Diệp Tiên Duyệt là hai anh em sinh đôi.
Nhưng xem ra hai anh em này không được hòa thuận cho lắm.
Thảo nào Liễu Phương Phương lại không nhắc mấy đến Diệp Vân Nghĩa, chỉ riêng việc uống rượu say rồi làm loạn thế này đã chẳng có gì đáng nhắc đến.
"Tôi say rượu làm loạn đấy, thì làm sao?"
"Anh có giỏi thì đi mà mách ông nội! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám mách ông nội thì tôi sẽ đập chai rượu này lên đầu anh đấy, anh có tin không?"
Diệp Vân Nghĩa giơ chai rượu trong tay lên rồi nói với Diệp Tiên Duyệt.
Lúc này những người khác trong phòng bao cũng đi ra, họ liên tục khuyên nhủ.
Nhưng Diệp Vân Nghĩa đã uống say mèm không thể nào khuyên nổi nữa, cậu ta tức tối trừng mắt nhìn Diệp Tiên Duyệt.
Diệp Tiên Duyệt cũng trừng mắt nhìn anh ta, sau đó lấy điện thoại trong túi ra gọi.
Bốp!
Diệp Vân Nghĩa liền dùng chai rượu trong tay đập vào người Diệp Tiên Duyệt, anh ta và cái điện thoại nhào xuống đất, chai rượu vỡ nát.
"Aaa, đánh người!!"
Tiếng hét chói tai vang lên trong quán bar.
"Mau đưa cậu Diệp đi bệnh viện! Nhanh lên!"
Máu chảy đầy đất, có người phản ứng kịp liền định đưa Diệp Tiên Duyệt đi bệnh viện.
Mà Diệp Vân Nghĩa chẳng hề quan tâm đến tình hình của Diệp Tiên Duyệt, anh ta ngoác miệng cười với Đỗ Tiên.
"Chị Đỗ à, dạo này chị thân thiết với em rể họ của tôi thế, đừng nói chị thích anh ta rồi đấy nhé?"
"Hai người chơi đùa cũng được thôi, chị đừng có định yêu thật đấy nhé. Em rể họ của tôi là cậu ấm ở Thượng Kinh, vợ anh ta là con gái nhà họ Liễu! Nếu như chị dám cướp người đàn ông của em họ tôi thì chai rượu của Diệp Vân Nghĩa này sẽ rạch nát mặt chị! Ha ha ha..."
Nghe thế Đỗ Tiên liền sững sờ.
Chị ta biết vợ Tôn Hàn là con gái nhà họ Liễu ở Thượng Kinh.
Nhưng chị ta không biết vợ Tôn Hàn lại là em họ Diệp Tiên Duyệt và Diệp Vân Nghĩa.
Có mối quan hệ như thế này, sao Tôn Hàn có thể thật lòng hợp tác với chị ta được?
Tôn Hàn thực sự không biết nên nói gì, tên Diệp Vân Nghĩa này đúng là một kẻ chỉ biết làm hỏng chuyện!
Với cái tính nết thế này mà còn dám ghen tị với thân phận người thừa kế của Diệp Tiên Duyệt!
"Tôi sẽ giải thích với chị Đỗ sau, bây giờ cầm máu cho Diệp Tiên Duyệt rồi đưa anh ta đến bệnh viện đã!"
Lúc này Tôn Hàn đã điểm huyệt cầm máu cho Diệp Tiên Duyệt, sau đó xé rách áo mình quấn chặt vết thương rồi đưa anh ta đến bệnh viện.
Lúc này anh ta đã hôn mê, phải cố gắng cứu chữa.
Tôn Hàn biết y thuật, nhưng bây giờ ở đây không có các dụng cụ y tế, thế nên chỉ có thể xử lý đơn giản rồi đưa đến bệnh viện.
Chương 515: Diệp Vân Nghĩa đúng là một tên không ra gì!
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Tiên Duyệt mới tỉnh lại trong bệnh viện.
Lúc này đã có rất nhiều người nhà họ Diệp đứng trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Cả gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Hà Sơn và Diệp Vân Đồ cũng ở trong phòng bệnh.
"Tiên Duyệt, cháu tỉnh rồi à, có vấn đề gì không?"
Diệp Hà Sơn ngồi trước giường bệnh hỏi với giọng vô cùng quan tâm.
Dù sao cũng là cháu trai của mình, sao ông ấy có thể không quan tâm khi nó đang bị thương hôn mê?
"Ông ơi, cháu không sao!"
Diệp Tiên Duyệt nói với giọng yếu ớt, rồi hỏi: "Vân Nghĩa đâu? Nó thế nào rồi?"
Nhắc đến Diệp Vân Nghĩa, Diệp Hà Sơn liền thấy bực mình: "Cháu quan tâm đến nó làm gì, cái đồ khốn đó còn dám đánh cả anh trai mình, thế thì còn gì mà nó không dám làm nữa! Bảo nó đến đây thử đánh ông xem nào!"
Nói rồi Diệp Hà Sơn liền tức tối trừng Diệp Vân Đồ: "Xem thằng con trai ngoan của anh đi!"
Diệp Vân Đồ cúi đầu, giải thích thay Diệp Vân Nghĩa: "Bố à, Vân Nghĩa uống quá nhiều rượu nên mới nhất thời bồng bột thôi. Lúc nó tỉnh táo đâu phải thế".
"Ha ha ha, lúc tỉnh táo không phải như thế, những vụ nó uống say rồi làm ra còn ít à? Mấy năm nay nhà họ Diệp đã phải xử lý rất nhiều rắc rối do nó gây ra, lần này nó còn ngông cuồng tới nỗi dám đánh cả anh mình nữa!"
"Bác sĩ cũng nói rồi, lần này may mà có người trong ngành cầm máu kịp thời cho Tiên Duyệt, nếu không hậu quả vô cùng khó lường!"
"Nếu không có Tôn Hàn thì e là Tiên Duyệt không biết có thể tỉnh lại hay không!"
"Cái thằng con trai của anh đấy, nếu không dạy dỗ cẩn thận thì bảo nó cút khỏi nhà họ Diệp này cho tôi!"
Diệp Hà Sơn vô cùng tức giận, trông như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Vân Nghĩa cho hả dạ.
"Bố, con biết rồi, con sẽ dạy dỗ Vân Nghĩa cẩn thận!"
Diệp Vân Đồ thấy ông cụ đang giận thì không dám khuyên gì, chỉ có thể thuận theo.
Diệp Hà Sơn lại nhìn Diệp Tiên Duyệt, vẻ mặt vô cùng chiều chuộng: "Tiên Duyệt, cháu đừng quan tâm đến Vân Nghĩa nữa! Cháu cứ ở bệnh viện tĩnh dưỡng, không cần phải lo lắng những chuyện khác, cháu đã biết chưa?"
"Cháu biết rồi thưa ông".
Vừa nãy ông nội chửi mắng bố mình như thế, anh ta nào dám hỏi tình hình của em trai nữa.
"Ừ, những người khác theo tôi ra ngoài, đừng quấy rầy Tiên Duyệt nghỉ ngơi".
Diệp Hà Sơn cất tiếng bảo tất cả người nhà họ Diệp rời đi.
Nếu Diệp Tiên Duyệt đã tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại nữa.
Việc phải làm ngay bây giờ là bảo bác sĩ kiểm tra một lượt, tuyệt đối không thể để có di chứng.
Còn Tôn Hàn thì ở lại, Diệp Hà Sơn cứ dặn mãi, bảo Tôn Hàn không có việc gì thì ở đây chơi với Diệp Tiên Duyệt.
Tất nhiên Tôn Hàn sẽ không từ chối chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nửa tiếng sau, sau khi bác sĩ chẩn đoán sẽ không để lại di chứng gì thì Diệp Hà Sơn mới đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tôn Hàn và Diệp Tiên Duyệt.
Diệp Tiên Duyệt quấn băng trắng khắp đầu, anh ta nằm trên giường bệnh, bật cười nói: "Em rể họ à, khiến cậu phải chê cười rồi!"
Cũng không đến mức chê cười, nhưng hành động của Diệp Vân Nghĩa tại quán bar hôm qua khiến anh vô cùng kinh ngạc.
"Chứng rối loạn lưỡng cực? Em trai anh có phải mắc chứng rối loạn lưỡng cực không?"
Tôn Hàn đột nhiên hỏi.
Diệp Tiên Duyệt sững sờ, sau đó liền thả lỏng. Đã biểu hiện rõ ràng như thế thì người khác có thể nhận ra được cũng chẳng phải điều kỳ lạ.
Anh ta gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ tính tình em trai anh đã nóng nảy, nó mà kích động thì sẽ có hành vi mang tính bạo lực! Sau này lớn lên rồi, nhà họ Diệp lại tìm bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị nên năng lực khống chế cũng tốt hơn nhiều, triệu chứng của chứng rối loạn lưỡng cực cũng dần giảm bớt, nó ít khi tái phát bệnh nữa!"
"Nhưng một khi bệnh tình tái phát thì sẽ giống tối qua, không còn biết ai là ai cả! Haizz, tối qua cũng tại anh, nếu anh không kích động nó thì nó cũng sẽ không làm ra hành vi ngông cuồng đó, còn bị ông nội trách mắng!"
Tôn Hàn nghe thế thì không nói gì.
Chứng rối loạn lưỡng cực chỉ là một vấn đề trong số đó.
Vấn đề thứ hai là sự đố kỵ của Diệp Vân Nghĩa đối với Diệp Tiên Duyệt không phải ngày một ngày hai.
Mà nghe giọng điệu của Diệp Tiên Duyệt thì anh ta rất yêu thương và bảo vệ em trai mình.
Dù thế nào cũng là máu mủ ruột rà.
Tôn Hàn cũng không tiện bàn sâu hơn về tình hình của hai anh em nhà họ Diệp.
Nhưng vẫn còn một vấn đề khác nữa!
Tôn Hàn do dự một lúc, sau đó hỏi: "Hồi em trai anh rời khỏi Ma Đô là lúc nào vậy? Sao lần này trở về lại thù hằn anh như vậy?"
Hai vấn đề này hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng Tôn Hàn chỉ quan tâm đến vấn đề thứ nhất, đó chính là hồi Diệp Vân Nghĩa rời khỏi Ma Đô đến công ty nội địa là lúc nào.
Còn vấn đề thứ hai chỉ là để làm phân tán sự chú ý của Diệp Tiên Duyệt.
Anh đã hơi hoài nghi rồi.
"Khoảng ba tháng trước, anh cũng không nhớ rõ nhưng chắc khoảng tầm đó".
"Còn vấn đề thù hằn thì tối qua cậu cũng nghe rồi đấy. Nó trách anh ra đời trước nó mấy phút, nó cảm thấy nếu nó ra đời trước thì vị trí người thừa kế nhà họ Diệp sẽ thuộc về nó!"
"Thực ra cũng có lúc anh từng nghĩ sẽ nhường vị trí đó cho nó! Vấn đề là nó không bản lĩnh chút nào, anh có thể làm thế nào đây?"
Sắc mặt Diệp Tiên Duyệt rất chân thành, dường như đúng là có dự định nhường vị trí người thừa kế nhà họ Diệp cho Diệp Vân Nghĩa.
Tiếc là nhà họ Diệp trừ ông bố Diệp Vân Đồ thì không ai nghĩ rằng Diệp Vân Nghĩa có tài năng.
Lại thêm cả việc có bệnh án chứng rối loạn lưỡng cực nữa, sao ông nội có thể suy xét đến việc cho Diệp Vân Nghĩa làm người thừa kế?
Ngay từ đầu, việc lựa chọn người thừa kế đã không phụ thuộc vào việc ai sinh ra trước!
"Ừ, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi".
Tôn Hàn cũng không hỏi thêm nữa, anh nói thêm vài câu, bảo khi nào rảnh sẽ đến thăm Diệp Tiên Duyệt, sau đó liền rời khỏi bệnh viện.
Ở đây nhà họ Diệp có người chăm sóc riêng, thế nên sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi đi, Tôn Hàn liền gọi điện cho Lâm Đông bảo anh ta đi điều tra tư liệu xem thời gian tử vong cụ thể của Tiểu Hoa và Tiểu Vũ là lúc nào, đồng thời anh bảo anh ta điều tra luôn thời gian Diệp Vân Nghĩa rời khỏi Ma Đô.
Không phải Tôn Hàn nhất quyết nghi ngờ Diệp Vân Nghĩa mà là anh nhớ tới lời Trương Tam.
Người có thể dễ dàng chôn thi thể dưới lớp bùn đất của đảo Lâm An lặng lẽ không để ai biết nhất chính là người nhà họ Diệp!
Mà Diệp Vân Nghĩa có chứng rối loạn lưỡng cực, thời gian anh ta rời khỏi Ma Đô khá khớp với thời gian hai cô gái kia bị sát hại.
Cứ điều tra cũng không thừa.
Lúc đang gọi điện cho Lâm Đông thì Đỗ Tiên gọi đến.
Nói xong chuyện, Tôn Hàn liền nghe máy của Đỗ Tiên, anh cười nói: "Chị Đỗ, sao chị lại nhớ đến tôi mà gọi điện thế này?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Đỗ Tiên bật cười khanh khách, nhưng giọng điệu lại rất sâu xa.
"Cậu Tôn à, cậu việc gì phải giả ngu? Nếu không phải có Diệp Vân Nghĩa xông ra thì tôi còn không biết cậu là con rể của nhà họ Diệp đấy!"
"Cậu Tôn, cậu không cảm thấy cậu nên giải thích cho chị Đỗ này sao?"
"Được thôi, chị Đỗ chọn địa điểm đi, tôi sẽ đến ngay!"
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi, tôi đợi cậu đấy!"
Sau khi cúp máy, Tôn Hàn liền cười khổ.
Đỗ Tiên đã biết chuyện anh là con rể nhà họ Diệp rồi, giờ muốn tìm được manh mối gì từ chỗ Đỗ Tiên đúng là khó hơn lên trời.
Anh cũng chỉ có thể hy vọng vụ án chôn xác không liên quan đến Đỗ Tiên.
Nếu không Đỗ Tiên đã có sự phòng bị, e là sẽ không cho anh cơ hội để tìm ra manh mối nữa!
Diệp Vân Nghĩa đúng là một cái tên không ra gì!
Chương 516: Quan trọng là công ty bất động sản Diệp Thị đã hết tiền rồi!
Tại quán trà Tấn Vân.
Đỗ Tiên ngước mắt lên, chị ta híp mắt nhìn tách trà đang bốc khói trắng, sau đó nhìn Tôn Hàn vừa đến nơi bằng ánh mắt tràn ngập hứng thú.
Tôn Hàn đi tới cười rạng rỡ: "Chị Đỗ, sớm thế này đã uống trà à!"
"Ha ha, không uống trà thì làm gì chứ? Chẳng lẽ mới sáng ra đã đi đánh golf à?"
Đỗ Tiên giận dỗi nói.
Cũng chỉ có thể giận dỗi thôi, thân phận của Tôn Hàn vẫn rành rành ra đó, dù Đỗ Tiên có biết mình bị người ta gài bẫy thì cũng không thể tức giận thật được.
Hết cách rồi! Cậu chủ của gia tộc trâm anh thế phiệt ở Thượng Kinh, nếu làm gì thì chị ta không thể gánh vác được hậu quả.
Cũng may là thái độ của Tôn Hàn khá tốt, không có sự kiêu ngạo của các cậu ấm nhà giàu.
Nếu không thì Đỗ Tiên cũng chỉ có thể lặng lẽ chịu nỗi uất ức này.
Chẳng lẽ chị ta dám tới làm loạn trước mặt Tôn Hàn sao? Chị ta không có cái gan đó, cũng không có bản lĩnh làm việc đó!
"Sao chị Đỗ nói nghe có vẻ giận dỗi thế nhỉ?", Tôn Hàn bật cười, nói.
"Cậu nói xem?"
Đỗ Tiên chớp mắt, hỏi lại.
Tôn Hàn sờ mũi, nói: "Được rồi, chuyện này là do tôi không đúng! Tôi xin lỗi chị Đỗ là được chứ gì!"
"Xin lỗi sao? Cậu Tôn đừng nói thế, với thân phận của cậu Tôn thì sao có thể nói vậy được! Hơn nữa bây giờ e là cậu Tôn đã nghi ngờ vụ án chôn xác ở đảo Lâm An là do tôi làm đúng không?"
Đỗ Tiên cười nói.
Nhân vật như Tôn Hàn mà còn phải tìm tới Tôn Phát Tài để đích thân bày trận khiến chị ta tin rằng, công ty bất động sản Long Phong muốn hợp tác với công ty bất động sản Ngọc Lan của chị ta.
Đỗ Tiên nghĩ chỉ có thể là do Tôn Hàn nghi ngờ chị ta đứng đằng sau thao túng vụ án chôn xác!
"Chị Đỗ nói gì vậy, không phải vụ án chôn xác đã có kết quả rồi sao?"
"Chủ thầu gây ra chuyện đã tự thú rồi, sao tôi có thể nghi ngờ chị Đỗ được? Trước đó là do tôi không đúng, đã nghi ngờ lung tung!"
Tôn Hàn nói với giọng cười đùa.
Nếu anh mà thừa nhận mình hoài nghi Đỗ Tiên thì không thể nào nói chuyện tiếp được nữa.
Nhưng Đỗ Tiên không phải đồ ngốc, chị ta tin lời Tôn Hàn mới là lạ.
Chị ta cố ý nói: "Cậu Tôn, cậu đừng có nói với tôi cậu tin chủ thầu đó là hung thủ vụ án chôn xác thật đấy nhé?"
Việc này...
Tôn Hàn trầm ngâm một lát, tất nhiên anh biết anh trai Lý Hổ chỉ là kẻ thế tội!
Nhưng mà theo ý Đỗ Tiên, có rất nhiều người có thể đoán ra sự thật.
Hành động của nhà họ Diệp chỉ là trò xiếc bịt tai trộm chuông đối với giới thượng lưu ở Ma Đô.
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì!
"Cậu Tôn, tôi hẹn cậu ra đây là muốn nói thẳng với cậu. Nếu tôi và cậu có chuyện gì làm xa cách cũng không phải điều tốt. Tôi nói thẳng với cậu nhé, người có thể nhận ra trò của nhà họ Diệp không nhiều. Có lẽ nhà họ Diệp cũng không mong rằng có thể lừa được nhiều người, chỉ cần cho các phương tiện truyền thông một câu trả lời là được".
"Nhưng mà, một người phụ nữ như tôi không có cái gan để làm việc đó!"
Câu cuối cùng mới là mục đích chính khiến Đỗ Tiên hẹn Tôn Hàn ra đây.
Nếu không phá tan sự hoài nghi của Tôn Hàn đối với chị ta thì chị ta không yên tâm được.
Dù sao thì thế lực đứng sau Tôn Hàn quá đáng sợ.
Chỉ cần Tôn Hàn nghi ngờ, cho dù không làm theo lẽ thường, không có chứng cứ cũng có thể tìm ra chứng cứ chỉ về chị ta!
Chị ta không dám đặt cược vào nhân phẩm của Tôn Hàn!
Tôn Hàn cũng không còn tươi cười hớn hở nữa, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc.
Nếu Đỗ Tiên đã chủ động nói thẳng mọi chuyện thì anh cũng không cần phải giả vờ nữa.
"Thực ra hai ngày trước tôi đã bắt đầu nghĩ rằng chuyện này không liên quan đến chị Đỗ. Nhưng có một việc tôi vẫn không hiểu được, tôi rất khó tin rằng chị Đỗ không hề liên quan một chút nào đến vụ án đảo Lâm An".
Đỗ Tiên chắp hai tay trước ngực: "Cậu nói tôi nghe xem nào".
Tôn Hàn không hề giấu giếm, anh nói ra nghi hoặc của mình.
Lúc Đỗ Tiên tìm tới Đường Triêu Bính bày tỏ ý muốn hợp tác, vụ án chôn xác vẫn chưa bị bóc trần.
Lúc đó sao Đỗ Tiên có thể tiên đoán tương lai, biết rằng nhà họ Diệp không thể nào nuốt trọn dự án đảo Lâm An?
Chị ta đến tìm Đường Triêu Bính trước là định tiếp nhận dự án đảo Lâm An sao?
Tuy sau đó Đỗ Tiên đã đổi mục tiêu, muốn hợp tác với công ty bất động sản Long Phong có thế lực mạnh nhất.
"Ha ha ha, hóa ra là thế à".
Đỗ Tiên liền bật cười. Chị ta suy nghĩ một lúc rồi giải thích: "Nếu như tôi nói việc tôi chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không thể tiếp tục khai thác đảo Lâm An không liên quan gì đến vụ án chôn xác thì cậu có tin không?"
Tôn Hàn lắc đầu, tất nhiên là anh không tin.
Nhà họ Diệp đã đổ vào tổng cộng mấy chục tỷ vào dự án đảo Lâm An, nếu không có gì trục trặc thì sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
"Có phải cậu nghĩ nhà họ Diệp đã đổ vào đó mấy chục tỷ, bộ Thương mại dù có thế nào cũng không thể tước bỏ dự án đảo Lâm An khỏi tay nhà họ Diệp một cách vô duyên vô cớ được đúng không?"
Đỗ Tiên dường như đã đoán trúng tâm tư của Tôn Hàn, chị ta trực tiếp hỏi.
Tôn Hàn gật đầu, đúng là anh nghĩ như vậy.
"Nếu cậu biết vì dự án này, Diệp Vân Đồ đã vay nợ tổng cộng năm mươi tỷ từ ba ngân hàng lớn nhất Ma Đô, còn nợ hơn mười tỷ tiền nguyên vật lệu, tiền công nhân thì cậu sẽ không nghĩ thế đâu".
Đỗ Tiên chẳng kiêng dè gì mà châm chọc.
"...."
Tôn Hàn liền sững sờ, điều đó là thật sao?
Điều đó có nghĩa là cho đến tận bây giờ, nhà họ Diệp vẫn đang khai thác dự án đảo Lâm An mà không hề có vốn sẵn!
Công ty bất động sản Diệp Thị là một sản nghiệp cốt lõi của nhà họ Diệp, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Ma Đô, không thể nào gặp khủng hoảng tài chính đến mức này mới đúng chứ?
"Mấy năm nay Diệp Hà Sơn đã già rồi, không còn được như xưa. Phần lớn công việc làm ăn đều được giao cho Diệp Vân Đồ quản lý, nhưng bản lĩnh của Diệp Vân Đồ chẳng ra sao, làm việc gì cũng do dự lưỡng lự, không hề dứt khoát. Chỉ mới có mấy năm mà ông ta đã khiến công ty bất động sản Diệp Thị bị đào rỗng đến mức đó".
"Nói ra thì Diệp Vân Đồ làm những việc khác chẳng ra sao, nhưng bản lĩnh dối trên lừa dối thì lại rất giỏi. Ông ra đã bảo bộ phận tài chính của công ty bất động sản Diệp Thị làm giả sổ sách, Diệp Hà Sơn cũng không theo sát cụ thể công ty, thế nên Diệp Vân Đồ đã lừa được ông ấy".
"Nếu như không phải do ảnh hưởng của vụ án chôn xác quá lớn thì chưa chắc Diệp Hà Sơn đã đứng ra duy trì đâu!"
"Vốn Diệp Vân Đồ không có ý định đầu tư quá nhiều vào dự án đó, nhà họ Diệp bây giờ không thầu được. Nhưng Diệp Hà Sơn lại chú trọng dự án nên đã ép Diệp Vân Đồ đi cạnh tranh, mà bộ Thương mại không biết tình hình nhà họ Diệp, chỉ biết công ty bất động sản Diệp Thị là công ty bất động sản có khả năng thực hiện tốt dự án đảo Lâm An nhất, thế nên đã giao cho công ty bất động sản Diệp Thị".
"Trong tình huống đó, Diệp Vân Đồ chỉ có thể cắn răng làm. Nhưng bắt tay vào làm thì loạn hết cả lên, khoản vay ngân hàng đã dùng hết, còn nợ hơn mười tỷ tiền nguyên vật liệu, phí công trình, còn phí công nhân nữa! Nhưng dự án thì vẫn tiếp tục đi được một nửa".
"Nếu cứ theo tiến độ này thì khi dự án kết thúc, công ty bất động sản Diệp Thị không lỗ vốn đã là may lắm rồi chứ đừng nói là sinh lời!"
"Quan trọng là công ty bất động sản Diệp Thị đã hết tiền rồi!"
Chương 517: Tiếp tục hợp tác
Tôn Hàn bắt đầu nghiền ngẫm suy nghĩ tin tức này.
Chẳng mấy chốc sau anh nói: "Nếu như lời chị Đỗ nói là thật thì có nghĩa là, với khả năng tài chính bây giờ của công ty bất động sản Diệp Thị rất khó để hoàn thành thuận lợi dự án đảo Lâm An. Nói cách khác, bây giờ công ty bất động sản Diệp Thị chỉ có hai con đường".
"Một là chủ động nhường ra một phần dự án, tìm công ty bất động sản khác nhập bọn. Nhưng làm thế đừng nói sinh lời, ngay cả giải quyết tổn thất còn khó".
"Hai là hoàn toàn từ bỏ dự án này, khiến người khác nhặt được món hời!"
Nói thật, nếu không phải Đỗ Tiên đích thân nói với anh những điều này thì anh thực sự không tin việc kinh doanh của công ty bất động sản Diệp Thị đã tệ đến mức này, gần như sắp đến mức phá sản rồi!
Diệp Vân Đồ trông có vẻ cũng không vô dụng, nhưng ông ta lại chính là kẻ làm hỏng tất cả.
"Nếu muốn hợp tác với công ty khác thì hình như cả Ma Đô cũng không có công ty phù hợp. Xét về thực lực, bên đủ tư cách để tiếp nhận dự án đảo Lâm An chỉ có nhà họ Đậu và nhà họ Đường".
"Nhưng trong số bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, trừ nhà họ Ninh là gia tộc nắm giữ bộ Thương mại ra thì ba gia tộc khác đều cạnh tranh lẫn nhau, chỉ muốn loại bỏ đối phương".
"Chỉ cần hai nhà kia biết được việc kinh doanh của công ty bất động sản Diệp Thị đang gặp vấn đề thì điều đầu tiên họ làm là nghĩ cách khiến nhà họ Diệp sụp đổ, mà không phải là hợp tác để cùng khai thác dự án! Diệp Vân Đồ đúng là vô dụng, nhưng ông ta cũng ý thức được điều này".
Đỗ Tiên nói thẳng thừng, ý chị ta là cuối cùng công ty bất động sản Diệp Thị chắc chắn sẽ không nuốt trọn được dự án này, rồi sẽ phải nhả ra. Đến lúc đó sẽ là thời cơ để Đỗ Tiên cướp lấy miếng mồi ngon này.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn vài lần, sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết về chuyện tôi vừa nói, nhưng các thống đốc ngân hàng lớn đều biết rõ rồi. Tin tức này không được truyền ra ngoài vì ảnh hưởng của nó sẽ rất lớn".
"Nếu cậu Tôn không tin thì có thể bảo Tôn Phát Tài đi nghe ngóng".
"Thế nên là...."
"Nếu tôi đã biết rằng nhà họ Diệp sớm muộn gì cũng phải từ bỏ dự án đó thì tại sao tôi lại phải bất chấp rủi ro để bày ra một vụ án chôn xác chứ?"
Nghe thế Tôn Hàn cũng gật đầu.
Anh biết điều Đỗ Tiên nói là thật.
Nếu như Diệp Vân Đồ đã khiến cả công ty bất động sản Diệp Thị rối tung hết cả lên, vậy dự án đảo Lâm An sớm muộn gì cũng mất đi. Đỗ Tiên có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện vô ích.
Điều đó cũng có nghĩa anh đã nghi ngờ sai người.
Hung thủ của vụ án chôn xác là người khác.
Vậy là Diệp Vân Nghĩa sao?
Bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, không thể phán đoán được.
Còn việc Tiểu Chu nói rằng khoảng thời gian trước Tiểu Hoa và Tiểu Vũ có quan hệ mật thiết với Trương Tam có lẽ là một sự trùng hợp.
Những cô gái ở hội sở cùng lúc có quan hệ mật thiết với nhiều đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.
"Là do tôi lòng dạ tiểu nhân, mong chị Đỗ đừng trách!"
Tôn Hàn liền lập tức cười xòa.
Đỗ Tiên cũng bật cười: "Được rồi, chỉ cần cậu Tôn không nghi ngờ tôi nữa là được. Trong việc này quả thật tôi cũng có hiềm nghi rất lớn".
"Nhưng mà dù thế nào thì vụ án chôn xác cũng coi như kết án rồi. Nhưng nguy cơ tài chính của công ty bất động sản Diệp Thị vẫn chưa được giải quyết. Cậu Tôn, cậu có định giúp không?"
Lúc nói câu cuối cùng, giọng điệu Đỗ Tiên vô cùng sâu xa.
Tôn Hàn trầm tư một lúc rồi cười nói: "Nếu muốn hoàn thành dự án đảo Lâm An thì ít nhất cần phải đổ vào 30 đến 50 tỷ nữa đúng không? Phải làm thế nào?"
Đỗ Tiên nói với giọng hiển nhiên: "Tất nhiên là đi tìm Tôn Phát Tài! Đối với người khác mấy chục tỷ là con số trên trời, nhưng đối với Tôn Phát Tài thì nó chẳng đáng vào đâu".
"Tôn Phát Tài có thể phối hợp với cậu Tôn để lừa một người phụ nữ như tôi, tôi nghĩ chỉ cần cậu Tôn mở lời thì chắc cũng không khó để ông ta bỏ ra mấy chục tỷ đâu".
"Tôn Phát Tài mà bỏ tiền ra thì nguy cơ của công ty bất động sản Diệp Thị sẽ được giải quyết!"
Tôn Hàn không cười nổi, tất nhiên anh có thể nhận ra Đỗ Tiên nói vậy là đang thăm dò anh.
Bây giờ anh cũng được coi là con rể nhà họ Diệp, thế nên xét về lý cũng nên giúp nhà họ Diệp đang gặp nguy cơ.
Nếu như anh muốn giúp thì quả thật có thể lấy được mấy chục tỷ từ chỗ Tôn Phát Tài để đưa Diệp Thị ứng phó.
Nhưng mà...
Vấn đề lớn nhất của công ty bất động sản Diệp Thị là vấn đề kinh doanh của Diệp Vân Đồ.
Cả công ty trừ Diệp Hà Sơn giờ đã cao tuổi thì hầu như chẳng ai có năng lực để trở thành người đứng đầu!
Lần này cứ coi như là công ty bất động sản Diệp Thị có thể vượt qua được nguy cơ, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?
Tiền của Tôn Phát Tài không phải cho không, Tôn Hàn mà mở lời thì sẽ nợ Tôn Phát Tài một ân tình lớn.
Mà anh có thể giúp nhà họ Diệp đến cùng sao?
"Chị Đỗ, chị có gì cứ nói thẳng!"
Tôn Hàn không tỏ ý muốn giúp nhà họ Diệp đến cùng mà cười nói.
Nhưng điều đó đối với Đỗ Tiên đã rất rõ ràng.
"Được, vậy tôi sẽ nói thẳng. Thực ra tôi vẫn luôn muốn hợp tác tiến hành dự án đảo Lâm An với công ty bất động sản Long Phong. Chỉ cần chỗ cậu Tôn không có vấn đề gì thì tôi sẽ nghĩ cách có được dự án đảo Lâm An, sau đó để công ty bất động sản Long Phong tiến vào!"
Ý chị ta rất rõ ràng, đó là chị ta cần biết thái độ của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn không quan tâm đến nhà họ Diệp thì chị ta có thể tiếp tục kế hoạch của mình!
Nghĩ cũng phải, mấy tháng này hầu như Đỗ Tiên không làm gì cả, trong đầu chỉ toàn là dự án đảo Lâm An.
Chị ta sao có thể từ bỏ dễ dàng thế này được?
Nhưng sau khi biết quan hệ giữa Tôn Hàn và nhà họ Diệp, Đỗ Tiên không thể không đắn đo suy nghĩ.
Tuy chống lưng của Đỗ Tiên mạnh, nhưng dù sao cũng không vượt qua được cậu ấm của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh!
Tôn Hàn không đồng ý thì Đỗ Tiên cũng không dám làm.
"Nếu không có chị Đỗ thì cũng có người khác. Chị Đõ muốn dùng biện pháp gì thì cứ dùng, một mình tôi cũng không thể nhúng tay quá sâu vào chuyện của nhà họ Diệp".
Sau khi im lặng một lúc, Tôn Hàn nói.
Vấn đề vốn của nhà họ Diệp mà Đỗ Tiên tiết lộ là điều anh không ngờ tới.
Nhưng nếu vốn đã có vấn đề lớn như vậy thì trừ khi có thể thu hút được nguồn vốn lớn hơn, nếu không thì sớm muộn cũng không kham nổi.
Bây giờ còn có mối họa ngầm là vụ án chôn xác nữa, giờ có thể nói nhà họ Diệp đang bị nguy cơ bủa vây.
Trong tình hình này, Tôn Hàn cũng hết cách.
Hoặc là nếu Tôn Hàn tỏ rõ thái độ để Đỗ Tiên từ bỏ ý định lấy dự án đảo Lâm An, nhưng người khác thì sao?
Việc gì phải làm như vậy!
Việc này cũng giống như quy luật của tự nhiên, nếu cứ mạnh tay can thiệp thì chưa chắc đã là chuyện tốt!
Nhưng đối với Đỗ Tiên, việc Tôn Hàn hòa hoãn thái độ khiến chị ta rất mừng.
Chị ta nói: "Cậu Tôn yên tâm, vợ cậu Tôn là cháu gái Diệp Hà Sơn thì lúc tôi tranh giành dự án đảo Lâm An chắc chắn sẽ nể mặt, không dồn họ vào đường cùng!"
"Khi nào lấy được dự án đó thì tôi sẽ mời cậu một bữa lớn!"
Tôn Hàn không để tâm lắm mà chỉ nói: "Những chuyện khác nói sau, dù sao chị Đỗ hãy cố gắng nương tay. Tôi đi trước đây, có chuyện gì liên lạc sau nhé".
"Ừ, có gì liên lạc sau".
Sau khi ra khỏi quán trà, Tôn Hàn liền thấy đau đầu.
Vừa hết phiền phức này thì phiền phức khác lại đến.
Tình hình bây giờ là thế này, giờ công ty bất động sản Diệp Thị đang gặp vấn đề tài chính lớn, mà Diệp Hà Sơn lại không hề biết.
Nếu ông ngoại Liễu Phương Phương mà biết quả bom lúc nào cũng có thể nổ này thì liệu ông ấy có chấp nhận nổi không?
Ông ấy đã cao tuổi rồi!
Đúng là không thể yên tâm về thế hệ sau được!