Nếu là trước đó thì bọn họ đã khinh bỉ Tôn Hàn rồi.
Nhưng bây giờ, người ta đã chứng minh được rằng mình không hề khoác lác.
Song, tình trạng của ông cụ không thể kéo dài thêm được nữa.
Ai nấy đều có vẻ đắn đo.
“Cậu thanh niên, cậu cũng biết chữa bệnh à? Giờ phải làm thế nào để đưa ông cụ về tình trạng ổn định?”
Bác sĩ Hồ hỏi với thái độ nghiêm túc.
Hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất là cứu bệnh nhân, chứ không phải tức giận vì bị người ta vạch tội tắc trách.
Những người khác cũng nhìn về phía Tôn Hàn.
Họ không hiểu, nhưng bác sĩ Hồ thì có. Nếu anh ta chấp nhận cách chữa của Tôn Hàn thì chứng tỏ là có tính khả thi.
Tôn Hàn nói: “Tôi có thể coi là người trong ngành đông y, còn tây y thì tôi không hiểu lắm. Cách chữa theo đông y khá nhẹ nhàng, hơn nữa ông cụ cũng không mắc bệnh hiểm nghèo, vấn đề lớn nhất là do sức đề kháng kém thôi”.
“Nếu để tôi điều trị thì tôi sẽ châm cứu cho ông cụ để đả thông huyệt đạo trước, nhằm đảm bảo máu huyết lưu thông dễ dàng, sau đó tôi sẽ kê đơn thuốc bổ để trị liệu từ từ”.
“Như vậy cũng được ư?”, những người khác không hiểu, nhưng bác sĩ Hồ thì sáng mắt lên: “Nếu máu huyết của ông cụ lưu thông bình thường được thì độc tố cũng có thể theo đó mà đào thải ra ngoài cơ thể, chứ không tụ lại một chỗ nữa”.
Có thể nói nếu mạch máu của ông cụ Liễu không bị tắc nghẽn thì độc tố đã không đọng lại một chỗ và gây ra tình trạng nghiêm trọng như bây giờ.
“Nếu tôi đã dám nói như vậy thì đương nhiên phải được rồi!”, Tôn Hàn tự tin nói.
Sau khi xác nhận xong, bác sĩ Hồ nhìn sang Liễu Nam Quân rồi trịnh trọng nói: “Ông Liễu, theo tôi thấy thì chàng trai này biết chữa bệnh, hay chúng ta thử xem sao đi”.
Liễu Nam Quân liếc nhìn Tôn Hàn, song vẫn thấy lo lắng về tay nghề của anh vì trông anh vẫn còn khá trẻ.
Ông ta hỏi: “Bệnh viện số Một không có bác sĩ đông y nào giỏi sao?”
Nói cách khác là dù chữa bệnh theo đông y thì ông ta cũng muốn nhờ tới bác sĩ có kinh nghiệm.
“Có thì có, nhưng châm cứu là một bộ môn mang tính thử thách rất lớn. Đến giáo sư đông y của viện tôi cũng chưa chắc đã làm được như cách mà cậu thanh niên này nói”, bác sĩ Hồ nói.
Chính vì không được nên ban đầu, anh ta mới không dám nghĩ đến phương án này.
Dẫu sao thì châm cứu, lại còn thực hiện trên một người bệnh đang hấp hối là rất nguy hiểm.
Không mấy bác sĩ nào dám lấy danh dự của mình ra để thử.
Những người nhà họ Liễu khác không dám ý kiến gì, vì giờ có nói gì cũng là sai cả nên họ phải cẩn thận.
“Tôn Hàn đúng không! Cậu chắc sẽ làm được chứ?”, Liễu Nam Quân đành nhìn sang Tôn Hàn.
“Tôi đã nói là được rồi mà, nếu ông Liễu không tin thì có thể mời người khác”, Tôn Hàn bình thản đáp.
Những gì cần cam kết thì anh đều nói cả rồi.
Còn có muốn cứu người hay không là do Liễu Nam Quân lựa chọn.
“Được, tôi tin cậu! Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, nhà chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu”, cuối cùng Liễu Nam Quân đã đưa ra lựa chọn.
Chuyện đã đến nước này, hình như ông ta cũng không còn cách nào nữa.
Nhưng Tôn Hàn không vội mà nói: “Thay vì lời hứa là gia đình ông sẽ không bạc đãi tôi, thì chúng ta nói cụ thể hơn đi. Nếu tôi cứu được mạng của ông cụ Liễu, ông có thể cho tôi thứ gì?”
Tất cả mọi người: “…”
Liễu Phương Phương: “…”
Đã chữa bệnh đâu mà Tôn Hàn đã ra điều kiện rồi?
Hơn nữa, anh còn nói thẳng ra luôn.
Định thừa nước đục thả câu hay gì!
“Cậu muốn gì?”
Liễu Nam Quân cố nén lửa giận, chút thiện cảm ít ỏi mà ông ta vừa dành cho Tôn Hàn đã bay theo gió.
“Thứ nhất, ông có biết Trương Dương Phi không? Anh ta bắt tôi phải rời khỏi Thượng Kinh trong vòng ba ngày, nếu không sẽ cho người đối phó tôi. Hôm nay là hạn cuối rồi nên ông Liễu hãy nói với anh ta không được gây phiền phức cho tôi, ít nhất là trong một tháng tới!”
Lúc nói câu này, Tôn Hàn liếc nhìn sang Liễu Phương Phương.
Mặt Liễu Phương Phương đỏ ửng, bởi đây là chuyện do cô ta gây ra.
“Được, một tháng tới sẽ không ai làm gì cậu cả, tôi sẽ nói chuyện với người lớn nhà Trương Dương Phi!”
Dẫu sao Liễu Nam Quân cũng là bậc bề trên, ít ra ông ta vẫn đảm bảo được điều này.
“Thứ hai là tôi muốn lấy Liễu Phương Phương!”
Sau khi Tôn Hàn nói ra điều kiện thứ hai, cả hành lang bệnh viện như bùng nổ.
Không ai dám tin!
“Cậu, cậu nói gì! Này, cậu định làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à? Khẩu khí lớn quá nhỉ! Đòi hỏi hơi quá rồi đấy, lấy Phương Phương ư, cậu soi gương nhìn lại mình đi, xem có xứng không?”
“Đúng đấy, họ Tôn kia, có tin nhà họ Liễu chúng tôi có thể khiến cậu biến mất ngay trong đêm nay không?”
“Tôi thấy kiểu này là muốn bám vào nhà ta rồi!”
Không một ai đồng ý cả!”
Liễu Phương Phương cũng ngạc nhiên đến mức thất thần: “Tôn Hàn, anh có biết mình đang nói gì không hả?”
“Biết chứ, thế nên hôm nay anh mới từ chức, là vì anh không muốn em nghĩ anh là cấp dưới của em nữa. Em xinh đẹp, nhưng anh cũng đâu có tệ! Vì vậy, anh muốn lấy em cũng đâu phải là quá!”, Tôn Hàn đáp lại một cách hùng hồn.
Từ chức chỉ là cách anh tỏ rõ lập trường thôi.
Còn Tôn Hàn có thật lòng muốn lấy Liễu Phương Phương hay không thì chỉ có một mình anh biết.
Liễu Nam Quân tức đến mức thở hổn hển, ông ta chỉ biết dùng cách đó để áp chế cơn giận dữ trong lòng xuống.
Vì ông ta sợ mình sẽ không nhịn được mà tẩn cho thằng nhãi ngông cuồng này một trận mất.
“Tôn Hàn, việc gì tôi cũng có thể đồng ý với cậu, nhưng để cậu lấy Phương Phương thì không được. Con bé có hôn ước rồi, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không huỷ hôn được. Vì thế, điều kiện này tôi không thể đồng ý”.
“Cậu đổi sang thứ khác đi, ví dụ như tiền chẳng hạn, chỉ cần cậu mở lời, tôi sẽ cho cậu một khoản tiền đủ cho cậu sống nhàn hạ suốt đời”.
Nói đến nước này đã là giới hạn cuối cùng của Liễu Nam Quân rồi.
Tôn Hàn trầm mặc một lát như đang do dự rồi nói: “Hay thế này đi, tiền thì tôi không cần. Thôi thì chờ tôi chữa khỏi bệnh cho ông cụ Liễu xong, tôi sẽ đích thân hỏi cụ về chuyện lấy Liễu Phương Phương. Nếu ông ấy không đồng ý thì tôi sẽ thôi, giờ chỉ cần các người đảm bảo Trương Dương Phi không ngấm ngầm hãm hại tôi là được”.
Chuyện này… thì được!
Dù cũng là một cơ hội, nhưng nó hợp lý hơn yêu cầu ban nãy của Tôn Hàn rất nhiều.
“Tôi đồng ý, nhưng cậu phải chữa khỏi bệnh cho bố tôi đi đã”, Liễu Nam Quân nghiêm giọng nói.
Tôn Hàn không nói chuyện với ông ta nữa, mà ngoảnh sang nói với bác sĩ Hồ: “Phiền anh chuẩn bị kim châm cứu rồi mang vào phòng bệnh cho tôi, không cần gấp quá đâu, dùng loại kim bình thường là được”.
“Được!”
Dứt lời, Tôn Hàn đi vào phòng bệnh, như vậy có thể tránh khỏi ánh nhìn của nhà họ Liễu và bị họ ghét bỏ.
Dẫu sao anh cũng đã đưa ra điều kiện kia với họ rồi, dù có chữa khỏi bệnh cho ông cụ Liễu thì chắc họ cũng chẳng thể có thiện cảm hơn với anh được.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Nhưng anh nói và làm như vậy là có dụng ý của mình.
Khoảng mười phút sau, bác sĩ Hồ đã mang kim châm cứu đến rồi nói: “Tôi mang đồ đến rồi đây”.