Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh đao kiếm trên sân thượng của toà nhà Trần Đông không hề ảnh hưởng tới sự sầm uất của thành phố về đêm, đèn đuốc vẫn sáng choang, thành phố lộng lẫy.

Không biết bao lâu sau, có lẽ chỉ nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi.

Trên sân thượng.

Bất kể là Giang Lệ hay Tôn Hàn và Trần Cửu thì đều trông rất nhếch nhác và mệt nhọc.

Lúc này, gần như cả ba đã đạt đến giới hạn của mình rồi.

Trận đấu cũng chuẩn bị kết thúc.

Giang Lệ hơi khom lưng xuống đề phòng hai người kia, mồ hôi chảy dòng dòng trên mặt ông ta xuống, lồng ngực thì nhấp nhô vì thở dốc.

Cánh tay phải của ông ta buông thõng như chỉ gắn trên người.

Mới ban nãy, nhờ Tôn Hàn che chắn, Trần Cửu đã đấm mạnh một cú vào cánh tay phải của Giang Lệ.

Cũng may đó là Giang Lệ, chứ nếu là người khác thì chắc đã bị gãy tay rồi.

Nhưng cơ bản thì cánh tay phải của Giang Lệ không thể dùng đến được nữa.

Trần Cửu cũng chẳng sướng hơn là bao, hắn giơ một tay lên ôm bụng, mặt mày tím tái.

Hắn bị Giang Lệ đạp cho một phát vào bụng, may mà số đỏ, chứ không chắc đã mất mạng rồi.

Còn Tôn Hàn thì chắc là người đang ổn nhất, lồng ngực phía bên trái của anh hơi lõm xuống, do bị đánh gãy mấy cái xương.

Dù trận này ai thắng ai thua thì cũng đều bị thương nặng cả.

“Chắc cậu ta không đánh được nữa đâu nhỉ?” Giang Lệ nhìn Trần Cửu rồi nói.

Trần Cửu khó khăn đáp lời: “Đã chết đâu, vẫn đánh tốt!”

“Đồ điên!”

Sau khi mắng một câu, Giang Lệ nhìn sang Tôn Hàn: “Nếu chúng ta đánh tiếp thì cậu đoán sẽ có kết quả thế nào?”

Tôn Hàn hít thở nặng nề đáp: “Ông sẽ bị tàn phế, còn chúng tôi thì chết”.

Anh nói câu này không phải coi thường bản thân hay nói đùa.

Mà Giang Lệ thật sự mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Đáng lý ra, anh và Trần Cửu hợp sức lại thì dù Giang Lệ có mạnh đến mấy cũng phải ở thế hạ phong mới đúng.

Sự thật thì cũng gần như là vậy.

Nhưng vấn đề là nếu liều mạng đánh nhau tiếp thì chắc Trần Cửu không trụ được nữa.

Một khi Trần Cửu ngã xuống thì chỉ còn một mình Tôn Hàn đấu với Giang Lệ.

Chắc anh sẽ chết, nhưng khả năng cao Giang Lệ sẽ bị tàn phế và không bao giờ khoẻ lại được nữa.

Cả hai bên cùng thiệt hại!

Giang Lệ hỏi như vậy chứng tỏ đã lường trước được kết cục này, ông ta cố ý nói vậy để tạo sức ép cho Tôn Hàn.

“Cho nên cậu vẫn định đánh tiếp à? Dù phải mất mạng, cũng phải biến tôi thành người tàn phế ư?”

Tôn Hàn lắc đầu: “Người gây chuyện trước là ông, chứ không phải tôi! Nếu ông chịu rút khỏi Tây Nam, tôi sẽ nhận lỗi với ông về hành động của mình ngày hôm nay”.

Giang Lệ phì cười: “Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ! Tôi hỏi cậu, nếu tôi không rút thì có phải hôm nay cậu sẽ liều chết không?”

Tôn Hàn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lẽ nào ông có kiến nghị gì tốt hơn sao?”

“Hai bên đã dùng dằng cả nửa tháng rồi, giờ cứ triển theo lệ cũ của người xưa, năm đấu năm đi”.

“Nếu Thiên Cửu Môn cậu thắng, đời này Giang Lệ tôi sẽ không bao giờ bước chân đến Tây Nam nữa! Còn nếu tôi thắng, tập đoàn Cửu Thành và cả ba bộ của Thiên Cửu Môn đều sẽ thuộc về tôi”.

Hiểu theo cách khác sẽ là dùng một trận đấu khác để quyết định kết quả của trận này.

Tóm lại là dùng cách thô bạo mà đơn giản nhất để kết thúc chuyến đánh chiếm xuống phía Nam.

“Ngay từ đầu, ông đã làm vậy rồi còn gì”, Tôn Hàn không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Giang Lệ đáp: “Dù chiến tranh thương nghiệp có kết quả ra sao thì hai phe cũng phải trả giá bằng một khoản vật chất cực lớn, ngoài ra còn phung phí thời gian. Tập đoàn Cửu Thành mất nhiều bao nhiêu, thì tập đoàn Thiên Tử cũng hao tiền tốn của bấy nhiêu. E là cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng tôi sẽ phải thu dọn cả một mớ hỗn độn mất”.

“Nếu có thể dùng cách đơn giản nhất thì sao chúng ta cứ chọn cách phức tạp làm gì? Tôn Hàn, trước kia cậu không dám đồng ý vì sợ thua, nhưng sau trận đấu đêm nay thì chắc không còn lý do để từ chối nữa rồi chứ!”

Nói đến đây, Giang Lệ liếc nhìn điện thoại.

Tôn Hàn có thể đoán chắc Thanh Hổ và Chu Giang không gặp trở ngại ở chỗ trang viên của nhà họ Kim rồi.

Sau đó Tôn Hàn cũng nhìn điện thoại, anh nhận được tin nhắn của Hàn Hướng Đông.

Họ sắp không trụ được nữa rồi.

Mạch Ninh đã bị đánh đến mức hấp hối.

Diêm Hùng cũng bị thương nặng.

Tề Thiên Tại đã bị đánh gãy nốt một chân còn lại, không mất nửa năm thì đừng mơ hồi phục.

Đã có mười một người trong số đám đàn em của họ bỏ mạng rồi.

Nhưng họ cũng có chút thành quả.

Có năm tên đàn em của Giang Lệ đã chết.

Chu Giang bị thương nặng, nếu đánh tiếp thì chắc sẽ bị giết chết.

Thanh Hổ rất mạnh, nhưng cũng bị đánh cho nhừ tử rồi.

Đã rất lâu rồi mới có một trận đánh ác liệt như tối nay.

“Ông Giang, cả Thanh Hổ và Chu Giang nữa đúng là cao thủ lợi hại. Nếu năm đấu năm thì tôi không nắm chắc lắm, nếu bên ông ba còn bên tôi năm thì tôi còn suy xét”, Tôn Hàn ngẫm nghĩ một lát rồi mặc cả.

Phía bên này, họ không giết được Giang Lệ, hơn nữa dù có thể thì họ cũng không muốn giết ông ta.

May sao Thanh Hổ và Chu Giang không làm sao, nên chưa chạm đến giới hạn của Giang Lệ, vì vậy chưa đến mức một sống một còn với nhau.

Nếu vậy thì giữ lại đường sống cũng không hẳn là việc xấu.

Đấu một trận phân thắng bại cũng nằm trong suy tính của Tôn Hàn.

“Ha ha, Tôn Hàn, cậu đừng có mà mặc cả với tôi. Phe cậu hết người rồi chắc? Trần Cửu nghỉ ngơi nửa tháng nữa lại chiến tốt, Mạch Ninh yếu quá rồi thì vẫn còn Diêm Hùng, thêm cậu và cả đám cao thủ trong Thiên Cửu Môn nữa thì phe cậu vẫn mạnh chán”.

“Còn phía tôi đây này, nửa tháng nữa Chu Giang vẫn chưa thi đấu được, Thanh Hổ và tôi cũng đều bị thương nặng ở những mức độ khác nhau, cho nên thực lực giảm nhiều rồi”.

“Bây giờ, dù năm đấu năm, hay ba đấu ba thì cũng đều có lợi cho cậu hết”.

“Thế mà cậu vẫn còn mặc cả với tôi, hơi trơ trẽn rồi đấy!”

Dù Trần Cửu đã bị thương nặng, nhưng là ở phần bụng nên chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là ổn.

Nhưng cánh tay phải của Giang Lệ đã bị gãy, không thể hồi phục trong vòng nửa tháng được.

Phía trang viên nhà họ Kim truyền tin đến bao Chu Giang đã bị thương khắp người, giờ mà đưa đi khám chắc sẽ để lại rất nhiều di chứng, đừng nói là nửa tháng, khéo ba đến năm tháng cũng khó mà động đậy được.

Còn Thanh Hổ thì cũng không khá hơn là bao.

Từ đó có thể thấy, đúng là Tôn Hàn chiếm lợi thế hơn khi đấu năm năm.

“Tôi đồng ý”, Tôn Hàn đã đưa ra quyết định.

Anh không muốn tiếp tục trò chơi này nữa.

Đi đến ngày hôm nay, anh đã dồn hết tâm huyết cho Thiên Cửu Môn rồi.

Nửa tháng nữa, dù kết quả ra sao, anh cũng sẽ không thấy hổ thẹn với Phó Văn Húc và môn phái, hơn nữa là với thân phận công tử!

Bấy giờ, hai bên mới thở phào một hơi.

Đến mức này rồi mà còn đánh nhau tiếp thì chẳng khác nào tự sát.

Tôn Hàn đỡ Trần Cửu rời khỏi sân thượng.

Giang Lệ nhìn họ rời đi mà không ngăn cản.

Vậy là trận đánh xuống phía Nam lần này lại đến bước đấu lôi đài giống năm xưa rồi.

Nhưng khi ấy, đối thủ của Giang Lệ là Phó Văn Húc.

Điểm khác là lúc đó, Chu Giang chưa mạnh như bây giờ, còn Giang Lệ cũng chưa có một thành viên dũng mãnh như Thanh Hổ.

Năm đó gần như chỉ có Giang Lệ dồn sức cho trận đấu năm năm.

Hiện giờ, cao thủ dưới trướng của ông ta đã mạnh hơn xưa rất nhiều.

Giang Lệ rất tự tin, ngoài Thanh Hổ và Chu Giang ra, lẽ nào ông ta hết người để trọng dụng rồi ư?

Nực cười!

Thiên Cửu Môn của mười năm sau vẫn giậm chân tại chỗ, còn chẳng bằng năm xưa.

Nhưng Công Tử Minh và Thiết Lê Hoa thì đã khác rất nhiều.

“Tôn Hàn ơi là Tôn Hàn, cậu có thông minh đến mấy thì vẫn bị mắc mưu thôi! Nửa tháng nữa, Tây Nam sẽ là của tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK