Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tôn Hàn ra hiệu, Từ Khang Niên đã đưa những người không liên quan ra khỏi nơi này.

Trong phòng còn lại Chu Lão Lục và những người vẫn kiên định đứng về phía Lý Anh - gồm Đường Triêu Bính, Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên.

“Đứng nói chuyện cũng lâu rồi, thấy hơi mệt”.

Từ Khang Niên vội vàng lấy một cái ghế đến cho anh.

Sau khi ngồi xuống, Tôn Hàn mới nhìn Lý Anh - người vẫn đang đứng im nhưng khuôn mặt không còn vẻ hống hách kiêu ngạo nữa.

“Sao nào, anh Lý?”

“Hừm, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi! Lần này tôi nhận thua. Chuyện của Lâm Hạo, tôi không can thiệp nữa!”, Lý Anh cảm thấy rất mất mặt, nghiêng mặt đi, miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn không phục.

Nhưng Tôn Hàn lại nhíu mày, “Chỉ có vậy?”

Rõ ràng, đáp án này chưa làm anh hài lòng.

“Vậy cậu còn muốn thế nào? Tôn Hàn, tôi nói cho cậu biết, ở Giang Châu này tôi không thể làm gì cậu. Nhưng đặt vào Tây Nam thì Giang Châu cũng chỉ là một nơi nhỏ bé thôi. Đừng dùng tầm nhìn của Giang Châu để trông ra cả Tây Nam, cậu không ghê gớm đến thế đâu!!”, Lý Anh giận dữ gầm lên.

Gã đã nhận thua rồi, đã mất mặt rồi, lẽ ra Tôn Hàn nên tự giác cho qua chuyện này. Có như vậy, mọi người mới nhìn mặt nhau được.

Đường Triêu Bính thầm thở dài, biết hôm nay mình không thể đào sâu hơn về thân phận của tên Tôn Hàn này, nên cũng không im lặng nữa.

Ông ta đứng ra làm người hoà giải, “Cậu Tôn à, thực ra cái giới này không lớn cũng chẳng nhỏ, cậu và cậu Lý đều là nhân tài kiệt xuất của Tây Nam, hà tất phải vì một chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai”.

“Hay là mọi người ngồi xuống uống rượu đi, vừa thưởng rượu vừa trò chuyện nhé?”

Đường Triêu Bính nghĩ ở cái tuổi của Tôn Hàn hẳn sẽ không có mưu kế thâm sâu gì, chỉ cần tâng bốc vài câu hay ho, giúp anh thấy vui vẻ thì sẽ dễ nói chuyện ngay thôi.

Về sau, nếu địa vị của Tôn Hàn đủ khiến ông ta e dè, thế thì cứ kết bạn vậy. Còn nếu chỉ là dạng phô trương thanh thế thì giẫm đạp lúc nào chẳng được.

Nhưng Tôn Hàn có dễ đối phó đến thế không?

Lý Anh cho là vậy.

Vậy mà Tôn Hàn chỉ cười, vừa nhìn Đường Triêu Bính vừa cười. Một nụ cười đầy ẩn ý, mà lại toát ra vẻ hung ác lạ thường.

“Không biết ông Đường đã đến Giang Châu bao lâu rồi nhỉ?”

“… Chưa đến một tháng, sao vậy?”, Đường Triêu Bính khó hiểu hỏi.

Tôn Hàn bình thản hỏi, nhưng sát khí lại cuộn trào trong ánh mắt.

“Nói vậy thì kẻ cho người lái xe tông Liễu Y Y, chính là ông rồi”.

Ầm!

Đường Triêu Bính lập tức đanh mặt lại và phủ nhận, “Cậu Tôn, tôi không hiểu ý cậu”.

Không thừa nhận à?

Nhưng Tôn Hàn biết đó là Đường Triêu Bính.

Dù không kinh ngạc, thì phản ứng của Đường Triêu Bính cũng chẳng hề bình thường chút nào.

Nếu không phải là Đường Triêu Bính gây ra, vậy thì ông ta sẽ không biết đến cái tên Liễu Y Y. Thế thì tại sao khi nghe anh hỏi, ông ta lại có thể bình tĩnh phủ nhận như thế?

Không có bằng chứng!

Thật ra Tôn Hàn làm việc cũng không cần bằng chứng.

“Anh Lý à, anh đã chuẩn bị đến bệnh viện nào chưa, để lát nữa tôi cử người đưa ông đến?”

Tôn Hàn không để ý đến Đường Triêu Bính nữa, cũng không định trả thù ông ta nhanh như vậy. Anh tự có tính toán.

Nhưng Lý Anh thì khác.

Tuy Tôn Hàn không phải người nhất ngôn cửu đỉnh gì, nhưng lời đã nói, nước đã đổ ra, có lý gì lại rút về.

Hôm nay, anh buộc phải đánh gãy chân Lý Anh.

“Cậu, cậu dám!!”

Lý Anh thực sự không ngờ Tôn Hàn dám làm thế.

Việc đánh gãy chân gã, có khác gì đắc tội với chú của gã.

Là cháu của Diêm Vương sống đấy, ai có thể động vào, ai dám động vào?

“Có gì mà tôi không dám chứ. Đến bệnh viện nhớ gọi điện cho Lý Hắc Tử, nói với ông ta chuyện này do ai làm. Tôi nghĩ, Lý Hắc Tử cũng sẽ đến Giang Châu”.

“Vẫn chưa đủ một ngày mà. Tôi sẽ đi ngay, rời khỏi Giang Châu ngay!”, Lý Anh vẫn biết sợ, không dám đánh cược Tôn Hàn có dám làm hay không.

Nhưng Tôn Hàn chỉ lắc đầu, “Muộn rồi”.

Dứt lời, Tôn Hàn cũng đứng dậy, không còn hứng thú đùa giỡn nữa, chỉ nhẹ nhàng dặn dò Chu Lão Lục, “Ông quen tay làm mấy chuyện này hơn. Nhớ tìm một bệnh viện tốt cho anh Lý đấy”.

Chu Lão Lục nở một nụ cười tàn nhẫn, “Đã rõ!!”

Tôn Hàn rời phòng chưa lâu, bên trong đã vang lên tiếng hét thảm thương.



Tin tức cháu của Lý Hắc Tử bị phế hai chân ở Giang Châu bị ém xuống, chưa lan truyền hết thành phố.

Nhưng trong số những người đứng đầu Giang Châu có không ít người đã chứng kiến chuyện đó, nên hầu như đều biết cả.

Còn có nhiều người còn biết kẻ đối phó với Lý Anh còn là một tội phạm vừa ra tù.

Hiện tại, vợ anh còn cấu kết với cậu hai nhà họ Đường ở Ma Đô, cả hai cướp mất sản nghiệp của anh rồi thành lập công ty kiến trúc Phong Quyên mà người dân Giang Châu đều từng nghe qua.

Còn mấy hôm nữa là công ty lên sàn!

Nhiều người đang suy đoán liệu có xảy ra chuyện gì vào ngày lên sàn hay không.

Nhưng trên cơ bản thì chắc chắn sẽ có chuyện rồi.

Ai gặp phải tình huống này, chỉ cần có năng lực, chắc chắn đều sẽ tìm cách lấy lại công bằng.

Hôm nay.

Ánh mặt trời vừa đẹp.

Tôn Hàn đến một danh lam thắng cảnh của Giang Châu, ngồi uống trà bên hồ La Lan.

Còn Liễu Y Y và Từ Hạ đã dẫn Đồng Đồng đi dạo chơi xung quanh.

Từ Hạ đã tìm được việc, đó là làm giáo viên ở một trường trung học. Bây giờ là cuối năm, giáo viên đều được nghỉ, nên cô ấy chưa cần đến nhận việc.

Chuyện đi làm phải chờ đến năm sau.

Tôn Hàn nằm trên ghế, đột nhiên xoa xoa mặt mình thật mạnh, cảm thấy hơi phức tạp.

Ngày mai, là ngày Phong Quyên lên sàn.

Có lẽ anh và Lâm Mỹ Quyên đã đi đến hồi kết thúc.

“Ngày mai anh định làm gì?”

Đột nhiên, Liễu Y Y đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Tôn Hàn vô thức nhìn ra phía xa, thấy Từ Hạ đang chụp ảnh cho Đồng Đồng, hai cô cháu chơi đến là vui vẻ.

Rồi Tôn Hàn mỉm cười nhìn sang Liễu Y Y, “Lấy lại món đồ thuộc về mình, khiến Lâm Mỹ Quyên phải trả giá cho hành động phản bội ấy”.

“Anh không phải là Phật, có thể bao dung chúng sinh. Anh cũng chẳng phải ma, nhất quyết phải đuổi cùng diệt tận. Thứ anh muốn chỉ là một sự công bằng”.

“Chỉ cần anh không làm chuyện gì không thể vãn hồi là được rồi”, Liễu Y Y lặng lẽ gật đầu, cũng tin tưởng vào năng lực của Tôn Hàn, có lẽ anh sẽ làm được thôi.

Bỗng Liễu Y Y như sực nhớ ra gì đó, bèn hỏi, “Có phải anh đã quên mất điều gì không? Anh còn nợ tôi một câu trả lời”.

“Câu trả lời gì cơ?”, Tôn Hàn thắc mắc.

Liễu Y Y nghiến răng đáp, “Chuyện, chuyện năm xưa anh xâm hại tôi, anh từng nói là có ẩn tình mà! Tôi có thể biết là ẩn tình gì không!!”

Đã quen biết nhau lâu như vậy, tất nhiên Liễu Y Y biết Tôn Hàn là người như thế nào.

Không thể nói là chính trực, nhưng chắc chắn là một người thẳng thắn.

Với nhân cách của Tôn Hàn, anh tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mờ mắt vì dục vọng, xâm hại cô như thế!

Năm ấy, rốt cuộc vì sao lại cưỡng bức cô?

Hại cô, hại cả bản thân mình.

Liễu Y Y rất muốn biết câu trả lời.

Và cô cũng có quyền được biết chuyện này!!

Tôn Hàn nhíu mày hồi lâu, mới thở hắt ra một hơi, “Được, anh sẽ nói với em…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK