Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460: Lộ thân phận

Cuối cùng, Tôn Hàn và Từ Tiểu Bân tạm biệt nhau trong bực dọc.

Từ Tiểu Bân không phải kẻ ngốc, cậu ta có thể nhận ra người phụ nữ tên Lệ Chi đang hãm hại mình.

Nhưng đối tượng sai khiến phía sau thì cậu ta nghi là Tôn Hàn.

Tôn Hàn cũng đang nghi có ai đó giật dây phía sau, nhưng thấy Từ Tiểu Bân kiên quyết nhận định như vậy, anh cũng không thèm giải thích nữa.

Dẫu sao thì bây giờ, Từ Tiểu Bân cũng thích vị trí ngũ công tử nhà họ Tôn đến phát rồ rồi, anh có nói gì cũng vô dụng thôi.

Trên bệ cửa sổ tầng ba của quán bar lúc này.

Trương Dương Phi ngây người.

Hình như anh ta vừa nghe thấy một chuyện kinh thiên động địa.

Ngũ công tử hiện tại của nhà họ Tôn là giả mạo.

Còn người thật lại chính là Tôn Hàn!

Sự thật này quả là khủng bố.

Trương Dương Phi nhìn Tôn Khải Thành mà không biết nói gì.

Tôn Khải Thành lạnh mặt rồi nói với vẻ không hề ngạc nhiên chút nào: “Tôi bày ra màn kịch này để xem ai trong số hai người họ mới là ngũ công tử thật sự. Giờ tôi đã biết ai là em mình rồi, đó là Tôn Hàn. Nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Tôn, cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

Trương Dương Phi gật đầu lia lịa: “Anh Khải Thành, em biết ạ, nhất định em sẽ giữ kín!”

Nhà họ Tôn là gia tộc lớn hàng đầu ở Thượng Kinh nên sao Trương Dương Phi dám ăn nói xằng bậy.

Nhưng anh ta chợt nhớ ra một chuyện, còn mấy hôm nữa là đến đám cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương rồi.

Lẽ nào Liễu Phương Phương phải lấy tên giả mạo này thật sao?

Chết tiệt…

Trương Dương Phi nắm chặt tay thành nắm đấm, gương mặt tỏ vẻ giận dữ không thể chấp nhận.

“Trương Dương Phi, cậu cũng không đến nỗi nào, nhưng chết cái lại si tình quá. Liễu Phương Phương lấy ai chẳng được, cậu dứt tình đi. Đợi đến khi cậu quên được Liễu Phương Phương rồi thì sẽ thấy phụ nữ chẳng là gì đâu”.

“Thật lòng mà nói, tôi thấy bóng dáng của Giang Lệ đâu đây rồi đấy, đừng đi vào vết xe đổ của ông ta”.

Trương Dương Phi ngẩn ra.

Năm xưa, Giang Lệ rất được người lớn trong nhà ưng ý, thậm chí còn ngầm thừa nhận ông ta là người thừa kế sau này. Nhưng nghe đâu chỉ vì một người phụ nữ, mà đã đi ngược lại với con đường mà nhà họ Giang định hướng cho mình.

Ông ta rời khỏi nhà họ Giang rồi thành lập tổ chức Thiết Lê Hoa gì đó, sau khi về Thượng Kinh thì đã nắm trong tay phần lớn cổ phần của tập đoàn Thiên Tử và trở thành thủ lĩnh của Công Tử Minh.

Dù vị trí này rất oách, nhưng thật ra giới thượng lưu ở Thượng Kinh đều biết ông ta đã đi vào con đường không minh bạch rồi.

Bây giờ, Giang Lệ không còn tư cách để tranh giành với Tôn Khải Thành nữa.

Thời gian trôi qua, sự chênh lệch giữa hai bọn họ ngày càng lớn.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể ngước lên mà nhìn thành tựu của Tôn Khải Thành thôi.

Trương Dương Phi cũng rất tò mò không biết đó là người phụ nữ như thế nào mà lại khiến Giang Lệ từ bỏ tiền đồ tương sáng của mình như vậy.

Nhưng khi nhớ tới mình và Liễu Phương Phương thì anh ta vẫn không buông bỏ được.

Dù Trương Dương Phi có làm gì thì Liễu Phương Phương cũng không thuộc về anh ta được.

Trương Dương Phi muốn mặc kệ tất cả để cướp lấy Liễu Phương Phương, nhưng lại không dám.

Vì anh ta biết, nếu mình làm vậy, chưa chắc đã có được người trong lòng, nhưng chắc chắn sẽ chọc giận nhà họ Tôn, sau đó gia tộc sẽ không tha cho anh ta.

Tất cả những gì anh ta có hiện giờ đều sẽ tan thành mây khói.

Trước đó, anh ta dám đánh Từ Tiểu Bân là vì có Tôn Khải Thành chống lưng phía sau.

Nhưng bây giờ, Tôn Khải Thành đã tỏ rõ thái độ, bảo anh ta đừng quan tâm đến đám cưới của Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương nữa, hãy dứt tình đi.

“Anh Khải Thành, em biết rồi”, Trương Dương Phi nghiến răng nói với vẻ không cam tâm.

Anh ta thật sự không cam lòng.

“Tốt nhất đừng gây ra chuyện gì nữa, nếu không chỉ có thiệt thân thôi. Thôi, tôi còn có việc, về trước đây”.

Dứt lời, Tôn Khải Thành quay người bỏ đi.

Một lát sau, đèn của chiếc xe hết sức phổ thông của Tôn Khải Thành bật sáng, sau đó chiếc xe rời khỏi quán bar.

Song, nửa tiếng sau.

Tôn Khải Thành đã xuất hiện trong phòng bao của một nhà hàng.

Bây giờ đã quá giờ ăn tối rồi, mà cũng chưa đến giờ ăn đêm nên hơi kỳ lạ.

Kẽo kẹt!

Tiếng mở cửa vang lên.

Một người đàn ông trung niên quấn đầy vải trên đầu cung kính bước vào, sau đó lịch sự chào hỏi với Tôn Khải Thành: “Cậu Tôn!”

Tôn Khải Thành tự châm một điếu thuốc cho mình, sau đó chậm rãi hít một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lư Khôn rồi nhẹ giọng nói: “Ngồi đi!”

Lư Khôn không dám ngồi mà nói: “Cậu Tôn, tôi đứng thì hay hơn”.

Tôn Khải Thành là ai cơ chứ?

Người thừa kế của nhà họ Tôn đó, người đứng đầu trong bốn cậu ấm ở Thượng Kinh.

Từ những thân phận đó, dù Lư Khôn có lớn hơn Tôn Khải Thành cả chục tuổi thì cũng không dám tỏ vẻ bất kính.

“Tuỳ ông”.

Tôn Khải Thành không để tâm, mà tuỳ ý nói: “Ông có biết muộn thế này rồi mà tôi còn gọi ông ra đây làm gì không?”

Lư Khôn đang quấn băng vải đầy đầu, sao ông ta biết được chứ!

Tôn Khải Thành vừa triệu tập một cái là ông ta bỏ hết mọi việc rồi chạy đến đây ngay.

Dù ông ta có nhà họ Tần chống lưng thật, nhưng giờ gia tộc này cũng đang đi theo nhà họ Tôn rồi.

Nói cách khác thì Tôn Khải Thành chính là cấp trên của cấp trên của ông ta.

“Ai làm đầu ông ra thế kia vậy?”, Tôn Khải Thành hỏi.

“Tôn Hàn - tổng giám đốc của Thiên Tử”.

Nhắc đến cái tên này, Lư Khôn phải nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta sống ở Thượng Kinh bao năm, nhưng chưa bao giờ nhục nhã thế này.

Nhưng người ta có thế lực của tập đoàn Thiên Tử, dù ông ta muốn trả thù thì cũng phải cân nhắc.

Tôn Khải Thành lạnh mặt nói: “Tôi thấy Tôn Hàn này rất ngứa mắt, nhưng có nhiều chuyện tôi không thể đích thân làm được. Tôi nói vậy, ông hiểu chứ?”

“…”

Ban đầu, Lư Khôn ngẩn ra, sau đó thì mừng rỡ rồi hỏi dò: “Ý cậu Tôn là muốn tôi…”

“Phế rồi đuổi khỏi đây! Nếu Giang Lệ ra mặt thì tôi sẽ bảo vệ ông”.

Sau khi nhận được đáp án xác nhận, Lư Khôn nhoẻn miệng cười, ánh mắt loé lên tia ảm hiểm rồi nói với vẻ cam đoan: “Cậu Tôn yên tâm, tôi biết phải làm gì rồi”.

Trong đầu ông ta nghĩ thầm ‘Tôn Hàn à Tôn Hàn, mày đắc tội với Tôn Khải Thành rồi thì chết cũng đáng’.

Có Tôn Khải Thành chống lưng, thù này ông ta quyết phải trả.



Ngày hôm sau.

Chu Giang đã hẹn Chu Vũ Cường cho Tôn Hàn, anh ta đã đích thân đến tập đoàn Thiên Tử để gặp Tôn Hàn.

Chín giờ sáng.

Một người đàn ông mới bốn mươi tuổi đã xuất hiện ở phòng làm việc của tổng giám đốc Tôn Hàn.

Hai người gặp mặt.

“Mời tổng giám đốc Chu ngồi!”

“Mời tổng giám đốc Tôn!”

Sau màn chào hỏi khách sáo, hai người đều ngồi xuống.

Tôn Hàn bảo Vương Lê Văn rót trà cho Chu Vũ Cường rồi đi thẳng vào chủ đề chính: “Không biết dạo này công ty Thần Thoại ta làm lời lãi ra sao?”

“Vẫn đều đều như vậy thôi, không có gì đặc sắc cả, ai bảo chúng tôi không phải xí nghiệp bản địa chứ”, Chu Vũ Cường nói với vẻ sâu xa.

Nếu bàn đến tiềm lực kinh tế thì Thần Thoại còn mạnh hơn Tinh Hoàng, nhưng so với Ngân Trần thì không sánh kịp.

Vấn đề là chủ của công ty này không phải người bản địa.

Chính vì vậy nên công ty này không có ưu thế bằng hai công ty đối thủ.

Giờ, họ có thể đứng trong tốp ba công ty giải trí mạnh nhất là quá giỏi rồi, chứ muốn vượt hẳn lên thì khó như lên trời.
Chương 464: Tôi lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo

Điều Tôn Hàn muốn chính là câu nói này.

Anh cười lớn nói: “Xem ra tôi tìm đúng đối tượng rồi, anh Chu là người thông minh, chắc tôi không cần lòng vòng nữa”.

“Chắc lúc Chu Giang hẹn anh Chu thì anh cũng biết rõ thái độ của tập đoàn Thiên Tử chúng tôi rồi. Dù bây giờ công ty chúng tôi đang gặp khó khăn, nhưng tiềm lực đã có sẵn nên sẽ sớm vượt qua tình cảnh khốn đốn này thôi. Giờ mà hai công ty chúng ta trao đổi cổ phần với nhau thì chắc hẳn là một vụ hợp tác hai bên cùng có lợi”.

“Thiên Tử mà tham gia cổ phần vào Thần Thoại thì mai này chúng ta là người một nhà rồi, đương nhiên mạng lưới quan hệ sẽ dùng chung, điều này sẽ mang lại những lợi ích gì cho Thần Thoại, chắc anh Chu biết rồi chứ?”

Có Thiên Tử đứng sau, Thần Thoại sẽ không còn gặp khó khăn về mạng lưới giao thiệp nữa, mai này muốn triểu khai dự án gì cũng đã có người chống đỡ nên khỏi phải nói thuận tiện đến mức nào.

Nhưng Chu Vũ Cường không tưởng thật ngay mà cười nói: “Cậu Tôn, cậu cứ đùa. Cả Thượng Kinh ai chẳng biết Thiên Tử đang muốn trao đổi cổ phần với Ngân Trần của Lạc Văn Thư, có lẽ thành tích bên đó mới là điều mà cậu Tôn muốn nhất”.

“Cậu hẹn tôi đến đây chẳng qua chỉ muốn gây áp lực với Lạc Văn Thư thôi, tôi phối hợp diễn xuất với cậu là được”.

Không khó để Chu Vũ Cường nhận ra kế dương đông kích tây của Tôn Hàn.

Cho nên lần này Chu Vũ Cường đến đây không phải muốn hợp tác, mà chỉ vì nể mặt thôi.

Dù anh ta cũng muốn tranh thủ cơ hội, nhưng có trời mới biết nếu Thần Thoại muốn dựa vào Thiên Tử thì Tôn Hàn sẽ đưa ra những điều kiện oái oăm đến mức nào.

Dù Thần Thoại không phải công ty có gốc gác ở Thượng Kinh, nhưng họ có tiềm lực kinh tế, không thiếu tiền nên vẫn miễn cưỡng trụ được ở đây.

Tuy anh ta cũng rất muốn hợp tác với Thiên Tử, nhưng chưa đến mức thèm khát quá.

Mắt Tôn Hàn loé lên tia giảo hoạt, anh nghiêm túc nói: “Anh Chu, ai nói tôi chỉ muốn hợp tác với Ngân Trần? Con người Lạc Văn Thư kiêu căng như vậy, anh ta đã thẳng thừng từ chối đề nghị của tôi, mà con người tôi lại thù dai nên không còn muốn hợp tác với anh ta nữa”.

Nghe vậy, Chu Vũ Cường ngẩn ra rồi nói: “Cậu Tôn, cậu đang đùa tôi phải không?”

Người tinh tường đều biết tập đoàn Thiên Tử muốn tìm một công ty có thực lực để trao đổi cổ phần, từ đó làm giảm áp lực cho công ty để vượt qua giai đoạn khó khăn này, vì thế Ngân Trần là sự lựa chọn hàng đầu.

Dẫu sao tất cả các hạng mục hiện giờ của Ngân Trần cũng đang lên như diều gặp gió, riêng hoa hồng mỗi năm thôi cũng là con số không nhỏ rồi.

So ra thì cả Tinh Hoàng và Thần Thoại của Chu Vũ Cường năm nay đều ra quân không thuận lợi nên đều đang bị lỗ.

“Tôi đã nói đến vậy rồi mà anh Chu vẫn bảo tôi đùa. Hay thế này đi, chúng ta đừng nói suông nữa, xem xét giá trị hiện tại của hai công ty để soạn hợp đồng luôn đi, ngày kia sẽ thông báo với truyền thông, tuyên bố hợp tác giữa hai bên luôn”.

“Trao đổi hai mươi phần trăm cổ phần không nhiều, nhưng cũng không ít đâu”.

“Vậy anh Chu đã thấy thành ý của tôi chưa?”

Nghe Tôn Hàn nói vậy, Chu Vũ Cường mới tin thật sự, hoá ra đúng là Tôn Hàn muốn hợp tác với Thần Thoại.

Anh ta bắt đầu thấy dao động.

Sau một hồi đắn đó, Chu Vũ Cường nói: “Cậu Tôn, như vậy có hấp tấp quá không?”

“Chậm thì sinh biến, anh Chu phải biết điều ấy chứ? Tôi là người hay chấp vặt và ghim thù, nếu Lạc Văn Thư đã không coi tôi ra gì thì tôi cũng chẳng thèm nhiệt tình gì với anh ta nữa. Nhưng vấn đề là tôi vẫn còn cấp trên nữa, nhỡ Lạc Văn Thư hối hận rồi muốn trao đổi cổ phần, cấp trên của tôi đồng ý thì sao?”

“Cho nên tốt nhất là chúng ta hãy quyết định luôn trong hôm nay đi”.

Tôn Hàn dẫn dụ nói.

Nghe vậy, Chu Vũ Cường thật sự đã dao động.

Mãi lâu sau, anh ta mới nói: “Để tôi thông báo cho chủ tịch đã!”

“Được, tôi chờ!”

Sau đó, Chu Vũ Cường đã gọi điện cho chủ tịch công ty và trao đổi hẳn một tiếng đồng hồ, sau đó mới đồng ý trong trạng thái kích động: “Cậu Tôn, Thần Thoại đồng ý trao đổi cổ phần”.

“Tốt quá! Chúng ta soạn hợp đồng luôn nhé!”

Tôn Hàn không nhiều lời, nhanh chóng lấy một bản hợp đồng ra rồi đưa cho Chu Vũ Cường.

Chu Vũ Cường không dám đọc qua loa với một bản hợp đồng lớn như thế này, gần như anh ta đọc chăm chú không rời mắt.

“Sao rồi anh Chu, hợp đồng không có vấn đề gì chứ?”, Tôn Hàn cười hỏi.

Chu Vũ Cường lắc đầu nói: “Không, nhưng có hai điểm tôi cần thắc mắc. Thứ nhất là hình như phí vi phạm hợp đồng hơi cao thì phải?”

Đúng vậy, Tôn Hàn đã chỉnh mức tiền vi phạm hợp đồng lên những năm tỷ!

Khéo đến Ngân Trần cũng khó mà chấp nhận được.

“Phi vi phạm hợp đồng cao cũng là thể hiện thành ý của tôi! Chẳng lẽ anh Chu muốn hôm nay, chúng tôi hợp tác với Thần Thoại rồi mai lại hối hận sao?”, Tôn Hàn cười nói.

Chu Vũ Cường nghĩ cũng thấy đúng nên không băn khoăn chuyện này nữa, phí vi phạm hợp đồng cao một chút thì sẽ yên tâm hơn nên anh ta nói ra vấn đề thắc mắc thứ hai luôn: “Cậu Chu, có thêm thêm một điều khoản nữa được không? Đó là trong vòng năm năm tới, Thiên Tử không được lấy bất kỳ lý do gì để trao đổi cổ phần với công ty giải trí nào khác”.

Anh ta phải cân nhắc chuyện này.

Vì hợp đồng trao đổi cổ phần này không công bằng với Thần Thoại ở mọi mặt.

Nói trắng ra thì bây giờ, giá trị cổ phần của Thiên Tử rất thấp nên phía Thần Thoại sẽ phải chịu thiệt.

Chu Vũ Cường đồng ý hợp tác là vì mạng lưới quan hệ rộng rãi với giới thượng lưu của Thiên Tử.

Có mạng giao thiệp này rồi, thì Thần Thoại mới có thể thoát khỏi vấn đề ngoại lai, sau đó có được nguồn tài nguyên tương ứng để phát triển.

Nhưng nếu Thiên Tử tiếp tục ký hợp đồng tương tự với các công ty giải trí khác thì chẳng phải họ bị hố rồi sao?

Song, Tôn Hàn lại tỏ vẻ khó xử: “Anh Chu, đúng ra thì tôi nên đồng ý điều khoản này, nhưng tôi lại không có quyền hạn ấy”.

“Chuyện này…”

Chu Vũ Cường lập tức đắn đo, nếu Tôn Hàn không đồng ý điều khoản này thì anh ta chẳng khác nào đeo đá trên người.

Anh ta thử hỏi: “Cậu Tôn, hay cậu thử xin ý kiến đi?”

“Đây không phải vấn đề xin ý kiến, mà là Thiên Tử chưa từng có tiền lệ này. Hơn nữa, anh cũng biết rồi mà, bây giờ Thiên Tử có tới hai chủ lận nên thành ra xin ý kiến rất khó”.

“Nhưng anh Chu này, tôi có thể hứa va anh, chỉ cần mai này chúng ta hợp tác thuận lợi, tôi sẽ thêm điều khoản này vào ngay! Vả lại, nếu Thần Thoại đã đổi cổ phần với Thiên Tử rồi thì hai công ty kia không ngớ ngẩn đến mức đồng ý làm điều đó tiếp đâu”, Tôn Hàn phân tích.

Đúng là Chu Vũ Cường đang bới lông tìm vết.

Giờ tập đoàn Thiên Tử do cả Giang Lệ và Tôn Khải Thành quản lý, nên Tôn Hàn nói vậy cũng đúng.

Lợi ích lớn nhất khi Thần Thoại hợp tác với Thiên Tử là có được mạng lưới quan hệ của Thiên Tử.

Nếu chỉ hợp tác với một bên thì còn được.

Chứ nếu có thêm một công ty giải trí nữa tham gia vào thì lợi ích sẽ bị chia sẻ rồi.

Đừng nói là Tinh Hoàng hay Ngân Trần, ngay đến Chu Vũ Cường cũng không đồng ý.

Nghĩ thấy đúng, Chu Vũ Cường biết chỉ cần mình hợp tác trước thì dù Ngân Trần có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Song, Chu Vũ Cường vẫn thấy hơi bất an: “Không có cách nào khác ư?”

“Nếu anh Chu vẫn không tin, tôi sẽ lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo, sẽ không có chuyện chúng tôi hợp tác với hai công ty giải trí một lúc! Như vậy, anh Chu đã tin được chưa?”
Chương 465: Tôi bị Lư Khôn chặn đường!

Chu Vũ Cường hồn phiêu phách tán ký hợp đồng, sau đó rời khỏi tòa nhà lớn Thiên Tử!

Nhưng sau khi ký hợp đồng xong, anh ta lại thấy lo lắng, nhỡ Tôn Hàn lại hợp tác với một công ty khác nữa thì sao? Như vậy chẳng phải là họ bị lừa rồi ư?

Chu Vũ Cường tiu nghỉu nhìn lên trời một lúc lâu rồi thầm nghĩ “Chắc không đâu, cậu ta đã lấy nhân cách ra để đảm bảo rồi mà”.

Người ta đã cam đoan như vậy thì chắc không sao đâu.

Cùng lúc đó.

Vương Lê Văn đi vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy bản hợp đồng đó thì ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Tôn, anh ký hợp đồng với Thần Thoại thật ư?”

Tôn Hàn dựa vào ghế rồi nhún vai: “Chẳng thật thì sao?”

“Không, sếp Tôn, đối tác tốt nhất của chúng ta phải là Ngân Trần chứ. Anh ký hợp đồng với Thần Thoại rồi thì sao bàn chuyện hợp tác với Ngân Trần được nữa?”, Vương Lê Văn khó hiểu hỏi.

Vương Lê Văn rất khâm phục cách trao đổi cổ phần của Tôn Hàn, vì người bình thường sẽ không thể nghĩ ra được. Nhưng đối tác thích hợp nhất với Thiên Tử phải là Ngân Trần mới đúng, chứ sao lại là Thần Thoại.

Tôn Hàn nhìn cô ấy rồi nói: “Ai bảo tôi ký hợp đồng với Thần Thoại rồi thì không thể hợp tác với Ngân Trần nữa?”

“…”

Vương Lê Văn càng thấy mù mờ.

“Cô không cần biết, nhưng nhớ giữ kín bí mật về chuyện này, sau đó hãy bảo các ban chuyên ngành công bố ngày kia Thiên Tử và Thần Thoại sẽ tổ chức một cuộc họp báo để thực hiện nghi lễ trao đổi cổ phần”.

“Chỉ vậy thôi, ngoài ra đừng quan tâm gì nữa”.

Vương Lê Văn không hiểu vị sếp bí hiểm này đang nghĩ gì, nhưng cùng lúc ký hợp đồng với hai công ty gải trí không phải một chuyện hoang đường ư?

Song nếu anh đã căn dặn như vậy thì cô ấy chỉ có thể làm theo thôi.



Tin tập đoàn Thiên Tử chuẩn bị mở buổi họp báo vừa lan đi, Đổng Hạo của công ty giải trí Tinh Hoàng và Lạc Văn Thư đều đứng ngồi không yên ngay.

Một khi Thiên Tử mà hợp tác với Thần Thoại thì mai này, Thần Thoại sẽ được sử dụng tài nguyên của Thiên Tử. Trong cuộc đua cạnh tranh giữa ba ông lớn của giới giải trí, Thần Thoại chẳng những không còn chịu lép vế, mà còn phát triển hơn.

Đây không phải chuyện tốt lành gì với hai công ty đối thủ.

Đổng Hạo thì không sao, vì cũng không thể làm gì khác được nên cứ kệ thôi.

Nhưng Lạc Văn Thư thì đang đầy giận dữ.

Anh ta đi đến văn phòng của chủ tịch rồi đập bàn nói.

“Tôn Hàn, tôi đánh giá thấp cậu rồi”.

Ban đầu, Lạc Văn Thư nghĩ Tôn Hàn đề nghị trao đổi cổ phần chỉ là trò cười nên không thèm quan tâm, thậm chí còn mang chuyện này ra kể như một câu chuyện tiếu lâm.

Nhưng giờ thì hay rồi, người biến thành trò cười chính là anh ta.

Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa tức đến mức mất hết lý trí, vì vẫn có cách giải quyết chuyện này.

Sau một hồi do dự, Lạc Văn Thư gọi cho Giang Lệ.

“Văn Thư, anh tìm tôi à?”

“Tối nay, tôi mở tiệc, anh hẹn Tôn Hàn đến hộ nhé”, Lạc Văn Thư không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề luôn.

Hiện giờ.

Giang Lệ đang uống trà ở một quán có phong cách rất lạ, Chu Giang cũng ở đây.

Hai người đối mắt nhìn nhau rồi nở nụ cười giảo hoạt.

“Được, gửi thời gian và địa điểm cho tôi nhé”, Giang Lệ vui vẻ đồng ý.

Ngắt máy xong, Giang Lệ hào hứng nói: “Chiêu dương đông kích tây thành công rồi đấy, kiểu này chắc Lạc Văn Thư sẽ đồng ý trao đổi cổ phần thôi. Quả nhiên Tôn Hàn sẽ không làm người ta thất vọng”.

“Nếu cậu ta không giỏi, thì sao đánh đuổi ông Giang khỏi Tây Nam được, lại còn thề không được quay lại nữa chứ”.

Giang Lệ gật gù, nếu Tôn Hàn không có tài, thì sao ông ta chọn anh vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử chứ!

“Nhưng Tôn Hàn đã tuyên bố ngày kia sẽ tổ chức họp báo để tiến hành kỳ kết hợp đồng với Thần Thoại, nếu giờ đối tượng hợp tác lại chuyển thành Ngân Trần, nhỡ bị mang tiếng nói một đằng làm một nẻo thì sao?”

Giang Lệ đột nhiên thấy lo cho Tôn Hàn.

Nhưng nếu không công bố tin tức ấy thì Lạc Văn Thư sẽ không quan tâm, nhưng tin truyền đi rồi thì buộc Lạc Văn Thư phải cân nhắc.

Nếu Thiên Tử dồn toàn lực để ủng hộ Thần Thoại, đến lúc đó, Tinh Hoàng và Ngân Trần sẽ bị chèn ép.

Thế lực của Công Tử Minh đâu thể đùa được.

Nhưng nếu tin Tôn Hàn thay đổi đối tác truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh.

“Đành chịu thôi, chuyện gì cũng có tính hai mặt mà. Tôn Hàn làm vậy cũng coi như là tận tâm tận lực vì công ty rồi! Giang Lệ, con mắt nhìn người của anh chuẩn đấy”, Chu Giang khen ngợi.

Nếu để người khác làm tổng giám đốc chứ không phải Tôn Hàn, chắc giờ đang sứt đầu mẻ trán rồi, dễ gì khống chế được cục diện này.

Trước đó thì Tôn Hàn cho tập đoàn Cửu Thành thuê các câu lạc bộ của Thiên Tử ở Tây Nam, giờ lại thuận lợi trao đổi cổ phần với công ty khác, để tiếp thêm sức sống cho công ty.

Hai chuyện này đủ giúp Tôn Hàn ngồi vững cái ghế tổng giám đốc rồi.

Anh quả là người có năng lực.

Chu Giang sáng mắt nói: “Giang Lệ, anh nói thử xem, nếu Tôn Hàn và Tôn Khải Thành mà đấu với nhau thì sẽ như thế nào nhỉ?”

Chuyên này…

Giang Lệ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ rất thú vị, hơn nữa đây không phải tình huống giả tưởng đâu, sẽ xảy ra thât đấy”.

Nếu Tôn Hàn đã đến Thượng Kinh thì chắc chắn là vì nhà họ Tôn.

Chuyện đối đầu với Tôn Khải Thành chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.

“Nhỡ họ lại bắt tay với nhau thì sao?”

Chu Giang nói ra một khả năng khác: “Nhà họ Tôn có một Tôn Khải Thành đã khó đối phó lắm rồi, giờ lại thêm Tôn Hàn nữa thì chắc thế hệ trẻ ở Thượng Kinh không ai địch lại hai anh em họ được mất”.

Nhà họ Tôn đã là gia tộc hàng đầu ở đây rồi.

Giờ lại xuất hiện thêm hai nhân tài trẻ tuổi nữa thì còn gia tộc nào đọ lại được với họ nữa đây?

“Một núi không thể có hai hổ, đó là vấn đế thứ nhất. Thứ hai, cái chết của Tôn Hành Vương có uẩn khúc, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng chân tướng vẫn chưa rõ ràng, cho nên Tôn Hàn sẽ không bắt tay với Tôn Khải Thành đâu, chú lo nghĩ nhiều rồi”.

Người bình thường đều suy đoán khả năng cao cái chết của Tôn Hành Vương là có liên quan đến Tôn Đạo Hương.

Nhưng nếu không có bằng chứng xác thực thì đó mãi mãi chỉ là suy đoán mà thôi.

Sao Tôn Hàn có thể bắt tay với con trai của kẻ tình nghi đã giết bố mình chứ?

Vì vậy, Giang Lệ không lo lắng về chuyện này.

“Cũng đúng, dẫu sao chuyện này cũng không liên quan đến em, còn anh thì không thể trở thành người thừa kế của nhà họ Giang nữa rồi nên cũng không ảnh hưởng nhiều, chúng ta cứ chờ xem kịch thôi”.

“À, mà giờ mình gọi cho Tôn Hàn luôn chứ?”

Được Chu Giang nhắc nhở, Giang Lệ mới nhớ lấy điện thoại ra, đúng là cần thông báo cho Tôn Hàn biết Lạc Văn Thư có ý thoả hiệp rồi. Tối nay, chắc có thể bàn chuyện được luôn.

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối.

Nhưng Tôn Hàn lại giành lấy cơ hội lên tiếng trước.

“Anh Giang, giờ tôi không rảnh để nói chuyện với anh, tôi đang bị người ta chặn đánh”.

Bị người ta chặn đánh?

Giang Lệ và Chu Giang lập tức biến sắc mặt.

“Ai dám chặn đánh cậu? Chán sống rồi à?”, Giang Lệ tức giận nói.

Bây giờ, Tôn Hàn đang giữ một vị trí quan trọng, ai dám gây khó dễ cho anh chính là kiếm chuyện với Giang Lệ.

“Lư Khôn!”

“Tu tu tu…”

Tôn Hàn chỉ kịp nói ra câu đó rồi ngắt máy.
Chương 466: Trần Cửu đến

“Lư Khôn điên rồi hay sao mà dám chặn đánh Tôn Hàn! Chu Giang, chú mau nghĩ cách liên lạc với Lư Khôn rồi bảo với ông ta, Tôn Hàn mà làm sao thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.

Giang Lệ đang vô cùng sốt sắng.

Chu Giang cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên nhanh chóng gọi cho nhà họ Tần ngay, để lấy số của Lư Khôn.

Sau đó, hắn đã lấy được số của Lư Khôn và gọi cho ông ta.

Nhưng đối phương đã tắt máy.

Giang Lệ gọi lại cho Tôn Hàn, tuy cuộc gọi vẫn kết nối nhưng không có ai nghe máy cả.

Giang Lệ càng thêm nóng ruột, chỉ biết cầu mong cho Tôn Hàn đừng xảy ra chuyện gì bất trắc.



Trong lúc đó.

Trên con đường vắng gần tới trang viên mới mua, Tôn Hàn đã bị xe của Lư Khôn chặn kín lối, tiến lùi đều không được.

Hai bên đường đều có người của ông ta để đảm bảo không có ai quấy rầy.

Lư Khôn mỉm cười nhìn Tôn Hàn nói với vẻ chế nhạo: “Cậu Tôn, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ!”

“Ha ha, rõ là ông chặn đường tôi mà, sao nói văn vẻ thế làm gì?”, Tôn Hàn xem thường đáp.

Lư Khôn cười lớn nói: “Ông Giang vừa gọi cho tôi đấy, cậu Tôn không gọi ông ấy cầu cứu à?”

“Nếu ông đã dám chặn đường tôi thì sợ gì Giang Lệ nữa, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi đang thấy lạ, dù ông cũng là một nhân vật lớn, nhưng sao dám đối đầu với tập đoàn Thiên Tử chứ. Ông mà động vào tôi thì nhà họ Tần cũng không bảo vệ được ông đâu, rốt cuộc là ai đã chống lưng cho ông hả?”, Tôn Hàn cười hỏi.

Anh không hề có vẻ hoảng loạn chút nào.

“Chuyện này thì cậu Tôn không cần biết, tóm lại hôm nay tôi chỉ cần một cái chân của cậu Tôn thôi. Vậy coi như tôi đã trả thù việc cậu đập vỡ đầu tôi rồi, sau đó cậu nên biết điều và rời khỏi Thượng Kinh. Nếu không, tôi e cậu sẽ không giữ được cái chân còn lại của mình nữa đâu”.

Nói đến đây, mặt Lư Khôn dần trở nên nham hiểm.

Đầu ông ta vẫn đang đau lắm đây này.

Có người muốn Tôn Hàn anh rời khỏi Thượng Kinh ư!

Đây là vấn đề mà Tôn Hàn nghĩ đến đầu tiên.

Có thể là Từ Tiểu Bân, nhưng cậu ta không có bản lĩnh này đâu.

Vậy thì là ai đây?

Thế hệ trẻ ở Thượng Kinh thì chỉ có thể là Tôn Khải Thành thôi.

Hoặc cũng có thể là một nhân vật tầm cỡ lớn hơn nào khác.

Lư Khôn ngoắc tay một cái, lập tức có hai người hùng hổ xông lên, chuẩn bị ra tay với Tôn Hàn.

Song, Tôn Hàn vẫn đứng yên để ngẫm nghĩ xem ai là kẻ chủ mưu.

Lư Khôn cười lạnh nói: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn thất thần!”

Bụp!

Đúng lúc này.

Có một người nhảy từ trên cao xuống làm mui của một chiếc xe lõm xuống.

Ngay sau đó, người ấy lại nhảy đến gần Tôn Hàn rồi nhanh nhẹn tung hai cú đấm vào hai tên thuộc hạ của Lư Khôn.

Thấy vậy, Lư Khôn biến sắc mặt, không ngờ Tôn Hàn này lại ngầm sắp xếp vệ sĩ bảo vệ.

Nhưng ông ta không quan tâm nhiều mà hạ lệnh ngay: “Lên hết cho tao!”

Bảy, tám người tức tốc lao về phía Tôn Hàn.

Tuy nhiên, Lư Khôn đã đánh giá thấp thực lực của vệ sĩ bí ẩn đó.

Đám người của ông ta bị hạ gục hết một cách nhanh chóng.

Thậm chí Lư Khôn còn không kịp nhận ra hiện giờ ngoài Tôn Hàn và người vệ sĩ bất ngờ xuất hiện ra thì không còn ai ở đây nữa.

Ông ta bị doạ cho sợ rồi lùi lại mấy bước.

“Trần Cửu, đi hỏi xem ai sai khiến ông ta đi”, Tôn Hàn bình thàn dặn dò.

“Được!”

Vệ sĩ của Tôn Hàn chính là quyền vương của thế giới ngầm Đông Bắc - Trần Cửu.

Hắn mới đến đây hôm kia.

Trần Cửu lạnh lùng cất bước, còn chưa hỏi thì Lư Khôn đã khai ra hết: “Là cậu Tôn Khải Thành, là cậu ta”.

Người này vừa hạ cả đống tay chân của ông ta một cách dễ dàng, cho nên sao ông ta dám ương ngạnh chứ!

Trần Cửu ngoái lại nhìn Tôn Hàn.

“Dạy dỗ một chút rồi chúng ta đi”.

Tôn Hàn chỉ nói một câu rồi quay đi.

Nhưng ngay lúc quay đi, mặt anh đã sa sầm lại.

Cuối cùng thì anh cũng bị lộ thân phận rồi.

Nếu không, Tôn Khải Thành đã chẳng cho người xử lý anh như vậy.

Lư Khôn dám tìm anh gây chuyện đã nhắc nhở Tôn Hàn rằng Tôn Khải Thành đã có ác ý với anh.

Sau đó đã có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên ở phía sau.



Sau khi lên xe.

Tôn Hàn nhìn Trần Cửu đang lái xe rồi hờ hững nói: “Thời gian tới phải phiền anh rồi”.

“Không sao, tôi đã đồng ý bảo vệ anh một năm thì sẽ làm được”, Trần Cửu đã quen với cách nói chuyện lạnh lùng.

Tôn Hàn mỉm cười không nói gì nữa.

Mấy tháng trước, để đối phó với Giang Lệ, anh đã đổ cả đống tiền để mời quyền vương Đông Bắc là Trần Cửu đến Thiên Cửu Môn và làm việc cho anh một năm.

Sau khi xong việc, Tôn Hàn không cần đến Trần Cửu nữa nên bảo hắn về Đông Bắc, dù cho thời gian một năm vẫn còn.

Tuy nhiên, gần đây khi anh ngồi vào ghế tổng giám đốc của Thiên Tử, Tôn Hàn luôn thấy bất an vì lo kẻ thù sẽ gây bất lợi cho mình.

Sau khi cân nhắc, anh đã gọi cho Trần Cửu để xem có thể nhờ hắn bảo vệ cho mình không.

Trần Cửu đã đồng ý ngay mà không chút do dự.

Âu cũng là chuyện bất đắc dĩ, sau trận đấu với Giang Lệ, Tôn Hàn gần như không còn đánh đấm gì được nữa.

Giờ anh có khác gì một người bình thường không biết võ thuật đâu.

Nếu không có ai bảo vệ, nhỡ gặp nguy hiểm thì anh không thể đối phó được.

Tôn Hàn không ngờ Trần Cửu mới đến có mấy hôm mà đã có việc để làm rồi.

Người mà hắn đối phó không phải Lư Khôn, vì nếu không có người chống lưng, ông ta không đời nào to gan như vậy.

Mà là Tôn Khải Thành!

Nhưng một lát sau, Tôn Hàn chợt nhớ ra điều gì đó rồi lấy máy ra gọi cho Giang Lệ.

Đối phương gần như nghe máy ngay lập tức.

“Tôn Hàn, cậu không sao chứ? Lư Khôn to gan thật, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.

“Tôi không sao, đừng nói chuyện Lư Khôn nữa. Phía tôi đã tung ra tin tức mở buổi họp báo công bố hợp tác với Thần Thoại, chắc Lạc Văn Thư đang sốt ruột lắm đúng không?”, Tôn Hàn hờ hững nói.

“Cậu không sao thật chứ?”, Giang Lệ có vẻ không tin.

Lư Khôn dẫn người đi chặn đánh Tôn Hàn mà anh lại không sao, lẽ nào họ chỉ đùa nhau cho vui à?

“Khi nào gặp thì nói sau, nói chuyện Lạc Văn Thư đi đã”, Tôn Hàn không giải thích nhiều mà hỏi sang chuyện chính.

Không sao là tốt rồi.

Giang Lệ không nghĩ nhiều nữa mà đáp: “Lạc Văn Thư hẹn gặp cậu đấy, cậu định sao?”

“Đương nhiên phải đi chứ, thời gian với địa điểm thế nào? Đối tác chính mà chúng ta muốn hợp tác là Ngân Trần mà, sao tôi lại từ chối gặp mặt được?”, Tôn Hàn nói.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho cậu”.

Sáu rưỡi tối.

Tôn Hàn đã đến điểm hẹn là khách sạn Hồng Vận.

Chuyện của Lư Khôn như một lời cảnh tỉnh với Giang Lệ, nên ông ta đã ra ngoài chờ sẵn.

Nếu là trước kia, Giang Lệ sẽ không bận tâm với Tôn Hàn đến vậy, nhưng bây giờ thì khác, Thiên Tử có thể vượt qua tình trạng khó khăn này hay không phụ thuộc hết vào Tôn Hàn, nên anh không thể xảy ra chuyện gì được.

“Anh Giang!”

Tôn Hàn bước xuống xe rồi mỉm cười chào hỏi.

Thấy anh vẫn lành lặn, bấy giờ Tôn Hàn mới yên tâm, đợi khi thấy người lái xe là Trần Cửu thì cuối cùng ông ta cũng hiểu ra vấn đề.

“Ra cậu đã có sự chuẩn bị từ trước rồi, làm tôi lo sốt vó”.

Có Trần Cửu ở đây, Lư Khôn động được vào Tôn Hàn mới là lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK