Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh rể, anh rể, em biết sai rồi, lần sau em không dám nữa. Xin anh hãy nể mặt chị em mà cho em một cơ hội!"

Sau khi nói xong, Tô Quyền biết rằng lần này khó mà thoát thân được, liền khóc lóc cầu xin.

Tôn Vượng Thịnh chẳng nói chẳng rằng, chỉ chờ Đổng Hạo giải quyết.

Đổng Hạo đắn đo một lúc rồi nhìn Tô Quyền: "Cậu đi tự thú đi, tự mình nói với cảnh sát rằng cậu đã vu oan Cô Giang như thế nào. Tôi sẽ mời luật sư cho cậu để có được hình phạt nhẹ nhất!"

Ý ông ta là Tô Quyền không chỉ phải đi tới đồn cảnh sát mà còn phải ngồi tù!

Hình phạt này nghiêm trọng hơn Tô Quyền nghĩ.

Hắn cứ tưởng rằng cùng lắm là sa thải hắn thôi!

Không ngờ lại đến mức phải ngồi tù!

"Anh rể, anh không thể làm như vậy! Anh là anh rể của em, anh làm thế với em chị mà biết thì..."

"Chỗ chị cậu thì tôi sẽ nói với cô ấy sau, nếu cậu không đi tự thú thì tôi chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát thôi. Cậu hủy hoại thanh danh của cô Gianh đã đủ để cấu thành tội phạm. Tinh Hoàng không thể chứa được cậu nữa rồi, cảnh sát muốn truy cứu trách nhiệm thế nào thì cứ việc!"

"Cậu tự đi đầu thú hay là tôi đưa cậu đi, tự suy nghĩ đi!"

Chuyện Tô Quyền gây ra không lớn cũng không nhỏ.

Nhưng Đổng Hạo không dám nhân nhượng.

Ông ta có thể bỏ qua cho Tô Quyền, nhưng Tôn Vượng Thịnh đã đích thân đến đây mà không chỉ gọi điện thoại, thái độ đã rất rõ ràng.

Ông ta không nặng tay với cậu em vợ này thì chỉ e là Tôn Vượng Thịnh sẽ nặng tay xử lý Tinh Hoàng!

"Em, em sẽ đi tự thú!"

Cuối cùng Tô Quyền biết mình không thể thoát thân được nữa, liền ngơ ngác đồng ý.

"Cút đi!"

Đổng Hạo lại quát lên.

Tô Quyền tức tối trừng Tôn Hàn và Giang Hồi, sau đó chật vật rời đi.

Sau đó bầu không khí trong văn phòng mới hòa hoãn lại.

"Chú Tôn, chú có hài lòng với cách giải quyết này không ạ?", Đổng Hạo thấp giọng hỏi.

Làm Tôn Vượng Thịnh hài lòng là chuyện ông ta phải làm!

Tôn Vượng Thịnh không đáp lời mà nhìn Tôn Hàn, cười nói: "Tôn Hàn, cậu thấy thế nào?"

Thái độ của Tôn Vượng Thịnh khiến Đổng Hạo rất bất ngờ.

Tôn Hàn này là ai mà Tôn Vượng Thịnh lại để ý như vậy?

Cho dù Tôn Hàn cũng họ Tôn nhưng Đổng Hạo vô cùng quen thuộc với nhà họ Tôn, ông ta biết rằng trong khắp họ hàng tám đời của nhà họ Tôn chẳng có lấy một ai tên Tôn Hàn.

"Chuyện của Giang Hồi chỉ có một trong số ít chuyện Tô Quyền đã làm. Ý tôi là đã trừ hại thì phải trừ cho cặn kẽ. Hay là điều tra triệt để luôn?", Tôn Hàn nói với giọng nghiền ngẫm.

Nghe thấy vậy, Đổng Hạo kinh ngạc: "Cậu Tôn, tôi thấy không cần thiết nữa đâu".

Tô Quyền là em vợ của ông ta, ông ta cũng không thể nào không bảo vệ.

Đổng Hạo không biết hoàn toàn về những chuyện xấu mà Tô Quyền làm, nhưng vẫn biết đôi chút.

Nếu người khác mà dám làm loạn như Tô Quyền thì Đổng Hạo đã sa thải kẻ đó cả chục lần rồi.

Nếu như điều tra cặn kẽ thì e là Tô Quyền không chỉ ngồi tù hai ba năm mà phải đến tám, mười năm, thậm chí là lâu hơn.

"Cái gì mà không cần thiết chứ? Đổng Hạo, nước càng trong thì không có cá, nhưng cậu cũng phải hiểu rõ rằng đối với loại người như Đổng Hạo, có xử lý thế nào cũng không quá đáng. Chẳng lẽ cậu là anh rể nên muốn bảo vệ cậu ta sao?", Tôn Vượng Thịnh nói.

Nói thế thì Đổng Hạo cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nói; "Theo ý của chú Tôn hết, điều tra triệt để đi!"

"Được, chuyện danh tiếng của Giang Hồi thì giao cho cậu xử lý. Lão già như tôi không làm phiền chủ tịch Đổng Hạo nữa, tôi đi đây".

Có được cậu trả lời hài lòng, Tôn Vượng Thịnh liền chầm chậm đứng dậy, không định ở lại nữa.

"Chú Tôn đi thong thả!", Đổng Hạo đi theo tiễn.

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà Tinh Hoàng, Giang Hồi cảm thấy bầu không khí thật là trong lành.

Lần này đúng là khi đến đường cùng lại đột nhiên thấy được ánh sáng.

"Cảm ơn ông cụ Tôn!"

Giang Hồi đột nhiên cúi người thật sâu với Tôn Vượng Thịnh để bày tỏ lòng cảm kích.

"Cháu cúi người như thế này chỉ để cúi trước người chết thôi. Giang Hồi à, có phải cháu định trù ông chết sớm không hả?", Tôn Vượng Thịnh bật cười ha hả.

"Cháu không dám, cháu không dám! Cháu chỉ là kích động quá thôi!", Giang Hồi vội vàng đứng thẳng người, nói lắp bắp.

"Được rồi, ông đùa thôi mà".

Tôn Vượng Thịnh phất tay tỏ vẻ mình không để ý, sau đó nhìn Tôn Hàn và nói: "Vấn đề của Giang Hồi đã được giải quyết, nhưng mà công ty giải trí Phân Văn cũng chỉ là một công ty nhỏ không thể bảo vệ được Giang Hồi. Nếu như cô bé tiếp tục làm nghệ sĩ thì phải có sắp xếp khác".

"Công ty truyền thông Ngân Trần, cháu đã sắp xếp rồi", Tôn Hàn liền nói.

Giang Hồi: "....."

Sao cô ta lại không biết cô ta sắp đến công ty truyền thông Ngân Trần vậy?

Đó là một trong ba công ty giải trí lớn nhất, chỗ đứng của công ty truyền thông Ngân Trần là điều không thể nghi ngờ.

Nếu như là công ty truyền thông Ngân Trần thì những chuyện như thế này sẽ hạn chế hết mức có thể.

Tôn Vượng Thịnh cũng gật đầu: "Công ty truyền thông Ngân Trần cũng khá tốt. Nếu cậu đã đưa cô bé vào đó thì việc bảo vệ cô bé không thành vấn đề, tôi cũng không cần phải nhọc lòng nữa".

"Nhưng mà có câu làm người phải có lòng khoan dung, chuyện này thực ra chỉ cần giúp Giang Hồi rửa sạch nỗi oan là được, cậu đâu cần phải đẩy Tô Quyền vào đường cùng chứ?"

"Cậu phải biết là Đổng Hạo không dám ghi thù với tôi nhưng sẽ ghi thù với cậu đấy!"

Tôn Hàn trầm mặc đôi lúc, nói: "Đổng Hạo có ghi hận tôi không cũng không quan trọng, nếu ông ta đã biết tôi có thể mời ông đến thì chỉ cần đầu ông ta không có vấn đề sẽ không đối phó với tôi đâu!"

"Nhưng hiển nhiên là Tô Quyền không phục, nếu đã như thế thì tại sao tôi phải giả vờ khoan dung độ lượng chứ?"

Nghe thế Tôn Vượng Thịnh bật cười ha hả: "Đúng là thế đấy!"

Khi Tôn Hàn nhất quyết muốn xử lý Tô Quyền đến cùng, Tôn Vượng Thịnh không hề không vui mà còn cảm thấy hài lòng.

Người tốt thì luôn phải chịu thiệt.

Cho dù ở trong môi trường nào thì người có thể đứng vững chỉ có thể là người tàn nhẫn thôi!

Tôn Vượng Thịnh rất tán thành với cách làm của Tôn Hàn!

"Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc, ông già này cũng không quấy rầy hai người nữa. Tôi đi trước, có chuyện gì cứ tìm tôi".

Tôn Vượng Thịnh nói rồi lại nhìn Giang Hồi: "A Hổ, đưa cô Giang số điện thoại của tôi".

"Giang Hồi, nhà họ Tôn rất hoan nghênh cháu đến chơi, đến thăm ông già này nhé! Nếu như không tìm được đường thì ông bảo A Hổ đến đón cháu!"

Giang Hồi được yêu thương quá mà lo sợ: "Vâng, vâng ạ!"

"Ông đi đây!"

Nhìn Tôn Vượng Thịnh lên xe rời đi, Giang Hồi cứ cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô ta vẫn cảm thấy không chân thực, nhân vật tầm cỡ như Tôn Vượng Thịnh lại ra mặt thay cô ta, còn cho cô ta số điện thoại bảo cô ta đến nhà chơi.

Rõ ràng là ông ấy rất thích cô ta!

Tất nhiên, kiểu thích này chính là kiểu cưng chiều vô cùng!

"Anh Tôn, có phải ông cụ nghĩ rằng tôi, tôi là bạn gái anh không?", Giang Hồi nhỏ giọng hỏi Tôn Hàn.

Nếu nói Tôn Vượng Thịnh vừa thấy cô ta đã cảm thấy thân thiết, đối xử như với con cháu trong nhà thì cô ta không tin.

Tôn Vượng Thịnh đối xử tốt với cô ta chỉ có thể là vì Tôn Hàn.

"Đừng nghĩ nhiều, nếu chuyện đã được giải quyết thì sau này hãy làm chính bản thân mình. Tôi đã liên hệ xong với công ty truyền thông Ngân Trần rồi, mấy ngày sau họ sẽ liên lạc với công ty giải trí Phân Văn để chuyển hợp đồng cho cô! Bên đó tôi đã nhờ vả rồi, sẽ có người bảo vệ cô! Nếu cô muốn thì có thể thương lượng với chị Mai để đưa chị ấy qua đó, sắp xếp cũng đơn giản thôi", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.

Giang Hồi liền sững sờ.

Anh đã sắp xếp ổn thỏa tất cả cho cô ta.

"Vậy anh muốn tôi phải báo đáp anh thế nào đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK