Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phì!”

Bạch Cẩn ngẩn ra một lúc rồi bật cười ha hả: “Anh thật là… Coi như anh giỏi, không muốn nói thì thôi, kiếm cớ thế thì ai tin chứ? Được rồi, anh không muốn nói thì tôi cũng không cố hỏi nữa”.

Tôn Hàn mỉm cười thay cho câu trả lời.

Không phải anh cố ý né tránh quá khứ, mà là không muốn nhắc tới.

Từ sau khi anh rời khỏi Thiên Cửu Môn đến nay thì chẳng có gì đáng nhắc tới cả.

Làm lại cuộc đời sẽ là lựa chọn tốt nhất hiện giờ với anh!

Từ khi buông bỏ mọi thứ, đến bầu không khí anh hít vào cũng tươi mới hơn.

Phòng mà hai người họ thuê đều ở trên tầng sáu, vừa hay còn đối diện nhau.

Sau khi đi thang máy đến nơi, Bạch Cẩn chợt dừng bước rồi mời thử: “Vẫn sớm, anh có muốn vào nhà tôi chơi một lát không?”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Bạch Cẩn mời đàn ông vào nhà chơi nên mặt cô hơi ửng đỏ.

Song, Tôn Hàn lại không chút do dự nói: “Thôi, hôm nay tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ sớm”.

Bạch Cẩn lập tức có vẻ mất mát, đúng là cụt hứng!

“Tuỳ anh thôi, mai nhớ dậy sớm rồi cùng đi làm nhé!”

“Được!”

Hai người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

Đóng cửa xong, Bạch Cẩn dựa lưng vào tường rồi nhớ lại một tháng quen biết Tôn Hàn vừa qua.

Không hiểu tại sao, cô ấy cứ có cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Thậm chí từ lúc Tôn Hàn chuyển đến làm hàng xóm của Bạch Cẩn, cô ấy lại có cảm giác an toàn hơn.

Cảm giác như có một người đàn ông dịu dàng ở cạnh, mọi thứ đều phẳng lặng như nước.

Nhưng Bạch Cẩn biết rõ một điều khách thuê nhà ở trung cư cao cấp này đều là người không thiếu tiền.

Cô ấy làm việc ở phòng tiêu thụ của Lệ Lan, hơn nữa thành tích luôn rất khá nên lương tháng đều được mấy chục nghìn, vì thế không quá áp lực khi thuê nhà với giá sáu nghìn một tháng.

Nhưng Tôn Hàn thì sao?

Lương tháng của anh còn không đủ tiền thuê nhà.

Mà cô ấy cũng chưa từng thấy anh sống tằn tiện bao giờ.

Hơn nữa, năng lực của anh còn xuất chúng, đã thế còn không muốn thăng tiến trong công việc nên cứ vui vẻ làm việc ở kho.

Tôn Hàn mà không phải con ông cháu cha ra ngoài rèn luyện thì cũng là tinh anh từng trải trên thương trường.

Dù anh thuộc trường hợp nào thì cũng có thể chắc chắn là một người không hề đơn giản.

Thật ra, những chuyện này cũng chẳng liên quan đến Bạch Cẩn.

Điều cô ấy quan tâm là hình như mình đang dần thích người đàn ông lớn hơn mình ba tuổi này.

“A, trâu già rồi!”



Sáng hôm sau, Tôn Hàn cùng Bạch Cẩn đến công ty.

Sau đó, anh đi đến kho.

Hôm nay, quản lý kho họ Tạ đã đến từ sớm, trông thấy Tôn Hàn, anh ta vội vàng hỏi: “Có phải hôm qua, cậu đã lập công lớn cho công ty không?”

Tôn Hàn đầy vẻ nghi hoặc hỏi: “Sếp nói vậy là sao? Công lớn gì cơ? Sao tôi biết được?”

Buổi đàm phán với Tô Nguyệt Nga tối qua chỉ là giúp Trương Tiến lấy công chuộc tội thôi mà.

“Lại còn chối! Hôm nay, tôi vừa đến thì đã thấy trợ lý tổng giám đốc có mặt ở đây rồi, tổng giám đốc chỉ đích danh muốn gặp cậu đấy! Mau chuẩn bị lên gặp sếp tổng đi, việc ở đây cứ để đó đã”.

Tôn Hàn lập tức sững người.

Liễu Phương Phương muốn gặp anh ư?

Anh đã đến đây hơn một tháng, cuối cùng cũng có cơ hội gặp Liễu Phương Phương rồi.

Đây chính là vợ sắp cưới của Từ Tiểu Bân, hay giờ đã đổi thành Tôn Bân.

Nếu nhắc đến tầng quan hệ này thì phải dùng từ lằng nhằng để hình dung.

Nếu hôn ước là thật thì Liễu Phương Phương phải là vợ sắp cưới của anh mới đúng.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi gặp sếp tổng đi, hay định chờ người ta xuống gặp mình chắc?”, quản lý Tạ thấy Tôn Hàn không có phản ứng gì thì lập tức thúc giục.

“À, thế anh giúp tôi việc ở đây nhé”.

“Biết rồi, không được thì tôi sẽ gọi người khác đến làm thay cậu! Nhưng Tôn Hàn này, ngày thường ông sếp là tôi đây cũng không bạc đãi cậu, nếu cậu bay cao thì đừng quên chiếu cố đến ông sếp này nhé!”, quản lý kho nửa đùa nửa thật nói.

Mười phút sau, Tôn Hàn đã đi lên tầng cao nhất rồi đứng bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.

Liễu Phương Phương này cũng là một người phụ nữ tài giỏi.

Dù cô ta là con gái của gia tộc lớn nhà họ Liễu ở Thượng Kinh, nhưng sau khi đi du học về thì không vào làm ở công ty của gia đình, mà lựa chọn tự lực cánh sinh gia nhập công ty Lệ Lan này.

Dù còn ít tuổi, nhưng cô ta đã là tổng giám đốc của công ty chi nhánh rồi.

“Tổng giám đốc mời anh vào”, sau khi trợ lý vào trong thông báo thì đi ra nói.

“Cảm ơn”.

Tôn Hàn đi vào phòng làm việc gặp Liễu Phương Phương.

So với nhiều cái tên thể hiện rõ khí chất, bố mẹ của Liễu Phương Phương lại chọn tên cho cô ta một cách rất tuỳ ý.

Nhưng Liễu Phương Phương lại là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, ngoài ra còn có vẻ quyến rũ khiến đàn ông mê đắm, các đường cong trên cơ thể thì không còn gì để chê cả.

“Nhìn đủ chưa?”

Tuy nhiên, giọng nói của Liễu Phương Phương lại rất nghiêm nghị và lạnh lùng.

Tôn Hàn nhìn đi chỗ khác rồi thành thật xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Liễu, tại tôi không cầm lòng được”.

Thật ra anh không để ý đến vẻ đẹp của Liễu Phương Phương.

Anh nhìn cô ta lâu hơn bình thường là vì thân phận của cô ta.

Vợ sắp cưới của ngũ công tử nhà họ Tôn.

Còn anh mới là ngũ công tử thật sự đó.

“Thôi, tôi bỏ qua”.

Thấy Tôn Hàn xin lỗi thật lòng, Liễu Phương Phương cũng không so đo, cô ta bắt đầu quan sát anh rồi nói: “Dẫu sao cũng là nhân tài! Nghe nói, tối qua anh đã giải quyết phiền toái cho Trương Tiến hả?”

Đúng là chuyện này.

Tôn Hàn đáp: “Bù đắp sai sót”.

“Cũng nhận ra vấn đề đấy, nếu không có anh giúp thì hôm nay Trương Tiến nghỉ việc được rồi”.

Nghe thấy vậy mà Tôn Hàn vã mồ hôi thay cho Trương Tiến, anh cảm thấy Liễu Phương Phương đã biết chuyện này rồi, chỉ là muốn xem Trương Tiến sẽ giải quyết ra sao thôi.

Nếu không xử lý ổn thoả thì anh ta cứ lấy chức vụ ra mà đền.

Không biết anh ta có biết mình đang ngấp nghé cửa môn quan hay không.

“Tôi gọi anh đến không phải vì chuyện hợp đồng Trương Tiến lén cung cấp hàng hoá cho cửa hàng Bách Tụ. Nếu anh đã giải quyết được Tô Nguyệt Nga rồi thì chuyện này coi như xong”.

“Mà là Liễu Phương Phương tôi rất trọng người tài. Nếu anh đã có tài năng thì đừng ru rú trong kho nữa, tôi sẽ cất nhắc anh lên làm phó cho Trương Tiến ở phòng tiêu thụ nhé?”

“À, mà khả năng của Trương Tiến ở công ty cũng không ra làm sao cả, nhưng lại rất khôn khéo và biết cách đối nhân xử thế. Chỉ cần anh ta không lặp lại sai sót như vừa rồi nữa, thì thăng chức cũng là chuyện sớm muộn thôi. Anh chuyển lên làm phó cho anh ta, rồi chẳng mấy sẽ kế nhiệm vị trí của anh ta đâu”.

“Ý anh sao?”

Tôn Hàn rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

Liễu Phương Phương nâng thẳng anh từ vị trí thấp nhất trong công ty lên làm một chức vụ quan trọng như phó phòng tiêu thụ, không biết như vậy là thăng bao nhiêu bậc nữa.

Nghĩ sao, Tôn Hàn cũng thấy có gì đó là lạ.

Nhưng Tôn Hàn chỉ chần chừ một lát rồi vui vẻ đồng ý ngay: “Cảm ơn tổng giám đốc Liễu đã đề bạt, nhất định tôi sẽ làm tốt công việc của mình”.

“Ừm, tôi cho anh một ngày để chuẩn bị, sáng mai chuyển lên phòng làm việc mới luôn”, Liễu Phương Phương nói một cách ngắn gọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK