Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374: Thành công nên rút lui

Thấy Tôn Hàn còn định chiến tiếp, Giang Lệ nhìn thẳng vào anh rồi không nhịn được nói: “Đúng là cậu không thiết mạng sống nữa rồi!”

“Nếu ông Giang chịu rút thì đương nhiên tôi cũng vui vẻ nhận thua”, Tôn Hàn hổn hển nói.

Nhận thua?

Nếu vậy thì…

Mọi công sức và của cải mà Giang Lệ dồn cho chuyến đánh chiếm xuống phía Nam này sẽ đổ sông đổ bể hết.

“Thế thì tiếp đi!”

Giang Lệ không khuyên nhủ nữa, bởi ai cũng có lựa chọn và sự cố chấp của riêng mình.

“Công tử, cậu nhận thua đi!”

Từ Khang Niên ngồi trên khán đài không thể nhịn được nữa mà đứng bật dậy rồi hô lớn lên.

Nếu đánh tiếp thì công tử sẽ chết mất.

Nhưng Tôn Hàn vẫn mặc, sau đó tiếp tục lao lên.

Còn Giang Lệ thì cong lưng xuống trung bình tấn.

Thấy vậy, mọi người đều không khỏi rùng mình.

Chắc Giang Lệ muốn dồn hết sức vào một đòn sấm sét để kết thúc trận đấu lôi đài này.

Công tử nguy rồi!

Khi Tôn Hàn lao đến gần, Giang Lệ tung một đòn cuối cùng ra đánh trực diện vào anh.

Nếu Tôn Hàn mà trúng đòn này thì gục là cái chắc.

Thời gian ở sàn đấu như ngừng lại.

Vào lúc mấu chốt, Tôn Hàn đã nghiêng đầu sang một bên, cú đấm hiểm hóc đó đã sượt qua tai anh.

Tôn Hàn khẽ nhếch khoé miệng.

Cơ hội anh chờ bấy lâu đến rồi.

Khi Giang Lệ dồn hết sức vào nắm đấm này, đồng nghĩa với việc ông ta đã lờ là phòng ngự.

Uỳnh!

Tôn Hàn nghiêng người về phía trước, sau đó tung một đấm suy tính đã lâu ra từ dưới hông lên trúng ngay hàm dưới của Giang Lệ.

Giang Lệ thoáng ngạc nhiên, sau đó lập tức bay lên rồi ngã ra phía sau.

Bụp!

Cả hai cùng ngã xuống sàn đấu.

“Tôi, tôi nhận thua!”

Sau khi yếu ớt nói ra mấy từ đó, trước mắt Tôn Hàn tối sầm, anh đã hoàn toàn bất tỉnh.

Anh đã dồn hết sức bình sinh vào cú đấm vừa rồi.

Có thể nói anh trụ đến tận lúc này chỉ để chờ cơ hội tung nắm đấm đó ra.

Cả sàn đấu im phăng phắc.

Trận đấu cứ như vậy mà kết thúc.

Đến lúc này, Tôn Hàn có nhận thua hay không thật ra cũng không còn quan trọng nữa. Giang Lệ đã bị thương nặng, dù có gắng gượng đứng dậy được thì cũng không thể địch lại Trần Cửu được nữa.

Thiên Cửu Môn đã thắng trận đấu lôi đài này đúng như mọi người dự đoán.

Theo giao ước, từ nay trở đi, Giang Lệ sẽ không bao giờ được đặt nửa bước tới sáu tỉnh của Tây Nam nữa.

Nói theo cách khác thì từ nay, sáu tỉnh của Tây Nam sẽ là cấm địa của Giang Lệ.



Một tuần sau!

Tôn Hàn nằm trên giường bệnh, chân phải và tay trái phải bó bột, cổ thì đeo nẹp, toàn thân cắm đầy dây dợ.

Theo lời của bác sĩ thì bị thương nặng tới mức này mà vẫn sống được thì đúng là kỳ tích.

Nhưng khả năng cao sẽ để lại rất nhiều di chứng, còn việc tập võ thì khỏi mơ tưởng tới nữa.

Người đang ngồi cạnh giường bệnh không phải ai khác, mà chính là Giang Lệ!

Hai người không còn giữ thái độ gươm súng sẵn sàng như trước nữa, mà giống bạn bè.

Nếu không vì tranh giành lợi ích thì những người cùng chung chí hướng như họ hoàn toàn có thể làm bạn với nhau.

“Lần này, tôi đến đây để tạm biệt cậu. Tôi sẽ giữ đúng lời hứa của mình, chuyến này rời Tây Nam, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa”, Giang Lệ bình tĩnh nói với vẻ như được giải thoát.

Tôn Hàn nằm trên giường rồi chớp chớp mắt nói: “Sản nghiệp của tập đoàn Thiên Tử ở Tây Nam, tôi sẽ thu xếp cho ông ba năm để chuyển đi, để giảm mức thiệt hại xuống thấp nhất”.

Giang Lệ lập tức bật cười nói: “Tốt bụng thế à?”

Trước khi Giang Lệ đến đây, tập đoàn Thiên Tử đã bỏ ra rất nhiều tiền để thu mua sản nghiệp, khách sạn, câu lạc bộ… ở Tây Nam.

Mà những thứ này thì không di dời đi được.

Còn nếu Thiên Cửu Môn muốn trụ vững ở đây thì phải thôn tính hết những tài sản này, vậy thì tổn thất của tập đoàn Thiên Tử sẽ không thể tính nổi.

Có thêm ba năm để di dời dần dần này, tổn thất của họ sẽ được giảm xuống mức thấp nhất trong phạm vi khống chế.

“Hay chúng ta kết bạn đi! Cuộc đời lắm đổi thay, ai biết được có khi nào lại cần đến nhau hay không. Sau này tôi mà đến Thượng Kinh, khéo còn phải mượn tiếng của ông Giang ấy chứ”, Tôn Hàn cười tự giễu.

Giang Lệ có vẻ khó tin: “Cậu lên Thượng Kinh ư?”

Tôn Hàn nghiêm túc nói: “Ừm, không lâu nữa đâu”.

Điều này khiến Giang Lệ phải trầm ngâm suy nghĩ, công tử của Thiên Cửu Môn có thể đến bất cứ đâu, nhưng riêng Thượng Kinh thì không.

Vì đây là thủ đô của đất nước.

Giới chức lớn đều ở đây cả.

Các nhân vật lớn muốn khống chế Thiên Cửu Môn nhiều không kể hết, nếu công tử của môn phái này mà đến đó thì kiểu gì cũng có người tính kế.

Đến đó rồi thì sức ảnh hưởng của Thiên Cửu Môn chỉ là con số không.

Tóm lại là Tôn Hàn không nên đến đó.

Đột nhiên Giang Lệ liên kết đến lời Tôn Hàn nói hôm đấu lôi đài rồi hiểu ra vấn đề ngay: “Cậu định rút khỏi Thiên Cửu Môn à?”

Khả năng này rất thấp, nhưng cũng chỉ còn lý do này thôi.

Có lẽ ở Thượng Kinh có một việc gì đó còn quan trọng hơn cả làm công tử của Thiên Cửu Môn đang chờ Tôn Hàn.

Anh im lặng.

Thật ra như vậy coi như anh đã ngầm thừa nhận.

Anh chuẩn bị rút lui rồi.

Tôn Hàn nhận chức vụ công tử của Thiên Cửu Môn vốn để thực hiện lời hứa, không cho Giang Lệ thôn tính môn phái.

Mà hiện giờ, anh đã làm được rồi nên phải rút lui thôi.

“Tại sao cậu lại đến Thượng Kinh?”, Giang Lệ tò mò hỏi.

Tôn Hàn không đáp mà hỏi ngược lại: “Ông từng nói muốn chiếm được Tây Nam cho bằng được là vì một người phụ nữ, ai vậy?”

Hai người đối mắt nhìn nhau mấy giây rồi bật cười.

Đều là những câu hỏi khó trả lời.

Có lẽ thời gian đến rồi.

Giang Lệ đứng dậy rồi chính đốn lại quấn áo: “Tôi phải đi rồi. Nếu cậu muốn biết tôi nhất nhất muốn chiếm Tây Nam là vì một người phụ nữ như thế nào thì cứ đến Thượng Kinh đi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết”.

Sau đó, Giang Lệ đã rời đi.

Thoải mái, phóng khoáng!

Tôn Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa mới gọi các thành viên quan trọng của Thiên Cửu Môn đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Có nhiều chuyện cần phải kết thúc rồi.

Hàn Hướng Đông, Phá Quân, Vương Bách Vạn, Lệ Lận, Tề Thiên Tại, Từ Khang Niên lần lượt xuất hiện rồi đứng thành hàng.

Ngoài ra còn có hai người đang quỳ dưới đất.

Đó là hai bố con Kim Thất Lạc và Kim Hạo.

Giang Lệ có thể rút hoàn toàn khỏi Tây Nam, nhưng hai bố con họ thì không đi đâu được.

Vì là người tạo phản nên giờ họ không thể hưởng thụ niềm vui chiến thắng như những người khác.

“Công tử, xin cậu ra chỉ thị, phải xử lý bố con họ sao đây?”, Hàn Hướng Đông lạnh giọng nói.

Thiên Cửu Môn luôn rất khoan hồng với người mình, nhưng riêng những kẻ phản bội thì không.

Tôn Hàn cụp mắt rồi nói: “Tôi gọi mọi người đến không phải để xử lý bố con họ, mà là vì chuyện khác”.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Hàn với vẻ nghi hoặc.

“Ngày xưa, tôi hứa với ông Phó sẽ tiếp quản Thiên Cửu Môn không phải vì tôi muốn thừa kế môn phái này. Trước kia, tôi nói mình không muốn làm công tử của Thiên Cửu Môn chắc mọi người không tin nên tôi không nói nữa. Nhưng bây giờ, Giang Lệ đã rút lui, còn tôi coi như đã hoàn thành nhiệm vụ với Thiên Cửu Môn rồi”.

Bấy giờ, mọi người đã đoán được ý của Tôn Hàn.

Họ thấy vừa khó tin vừa tiếc nuối.

Nhưng tất cả đều đã thấy vẻ kiên quyết của anh.

“Từ nay trở đi, tôi sẽ không còn liên quan đến Thiên Cửu Môn nữa, người tôi chọn thay thế mình là…”

Tôn Hàn liếc nhìn tất cả mọi người rồi dừng lại ở chỗ của Thẩm Vấn.
Chương 375: Trạm tiếp theo, Thượng Kinh!

Thẩm Vấn!

Công tử quyết định chọn anh ta ư?

Sau khi quan sát thấy biểu cảm của tất cả mọi người, Tôn Hàn cười nói: “Xem ra mọi người đều đoán ra rồi đúng không! Nếu vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa, từ nay, thủ lĩnh mới của Thiên Cửu Môn sẽ là Thẩm Vấn. Mọi người chào thủ lĩnh mới đi!”

Nhóm Hàn Hướng Đông đối mắt nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh: “Chào anh Thẩm!”

“Chào anh Thẩm!”

Thẩm Vấn đứng im tại chỗ, cụp mắt xuống hồi lâu mới chấp nhận được sự thật này, sau đó bình tĩnh nói: “Đều là anh em một nhà cả, đừng khách sáo!”

“Cảm ơn anh Thẩm!”

Lại một tràng đồng thanh nữa.

Trước kia, những người ở đây có địa vị ngang với Thẩm Vấn nên mọi người đều không quá khách sáo với nhau, nhưng bây giờ Thẩm Vấn đã là công tử mới của Thiên Cửu Môn rồi, vì thế có những quy tắc họ bắt buộc phải tuân thủ.

Quy trình chuyển giao quyền hành này quá sơ sài, chẳng có nghi lễ chính thức gì cả, Tôn Hàn vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, chẳng có chút sức lực nào.

Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Những cái khác không cần nói nhiều nữa, sau này Thiên Cửu Môn ra sao phải trông cậy vào các vị, thôi mọi người đi làm việc của mình đi. Anh Thẩm và Lệ Lận ở lại, cả hai người đang quỳ kia nữa”.

“Vâng!”

Nhóm Hàn Hướng Đông và Tề Thiên Tại lần lượt đáp lời rồi rời đi.

Tôn Hàn liếc nhìn bố con Kim Thất Lạc rồi lại nhìn sang Thẩm Vấn: “Lý do tôi chần chừ mãi không xử lý bố con họ là chờ anh lên thay rồi tự mình quyết định sau. Nếu tôi quyết rời khỏi Thiên Cửu Môn rồi thì không nên can dự vào bất kỳ chuyện gì nữa”.

“Muốn xử lý hai bố con họ ra sao thì tuỳ anh nhé”.

Theo luật thì bố con Kim Thất Lạc đã phản bội Thiên Cửu Môn thì có chết cũng không hết tội.

Nhưng xét về mặt đối nhân xử thế thì bố con họ vẫn chưa mắc tội tày trời, nhưng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Ngay từ đầu, thật ra Tôn Hàn đã định rút lui rồi, bất kể là thua hay thắng, vì thế anh kệ bố con họ cho Thẩm Vấn lo liệu.

Giết người để thị uy hay nể tình khai ân cũng tuỳ anh ta.

“Được!”

Thẩm Vấn đáp lời, song không nói một câu nào với hai bố con Kim Thất Lạc cả.

Mấy đời vua một đời thần, nếu giờ anh ta đã là chủ của Thiên Cửu Môn thì không cần phải giải thích với Tôn Hàn nữa.

“Còn hai việc khác anh cần làm. Thứ nhất, khi tôi mời Tề Thiên Tại xuất đầu lộ diện, đã hứa với ông ấy là tôi biết tung tích của vợ ông ấy, tôi gửi vị trí vào mail cho anh rồi đấy, anh lo liệu xử lý nhé, tôi là thôi rồi”.

“Thứ hai là anh phải thực hiện lời hứa của tôi với Trần Cửu, Diêm Hùng. Không phải vì uy tín của tôi, mà là của Thiên Cửu Môn”, Tôn Hàn cười nói.

Thẩm Vấn đứng thẳng người rồi gật đầu: “Tôi biết rồi!”

Có thể ép Giang Lệ rút lui cũng nhờ phần lớn công của nhóm Trần Cửu, dù Tôn Hàn còn ở đây nữa hay không thì Thiên Cửu Môn vẫn phải thực hiện lời hứa với họ.

Điều này Thẩm Vấn không hề đắn đo.

“Ừm”.

Tôn Hàn khẽ gật đầu, lý do anh chọn Thẩm Vấn vì anh ta là người trầm ổn, hành xử biết tiến biết lùi, để anh ta làm thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn thì Tôn Hàn rất yên tâm.

“Hết rồi, anh dẫn bố con họ đi đi. Ngoài việc trả viện phí cho tôi ra thì anh không cần đến thăm tôi nữa đâu. Chờ khoẻ thêm chút nữa, tôi sẽ lặng lẽ rời đi, nếu không có gì đặc biệt thì sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người nữa đâu”.

Thẩm Vấn ngập ngừng một lát rồi quay đi, sau đó nhìn bố con Kim Thất Lạc rồi lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Hai bố con họ hoảng loạn nhìn nhau rồi vội vã đứng dậy đi theo Thẩm Vấn.

Bấy giờ, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lệ Lận.

Tôn Hàn nhìn anh ta rồi khẽ thở dài.

“Có thầm thấy không phục không?”

Lệ Lận đứng cuối giường bệnh rồi lạnh mặt đáp: “Không phục thì làm thế nào được? Anh đã quyết định rồi, tôi còn làm gì được nữa?”

Thật ra, nếu Tôn Hàn muốn nhường lại vị trí thì chọn Lệ Lận là thích hợp nhất.

Dẫu sao rất lâu về trước, Lệ Lận đã được công nhận là người thừa kế của Phó Văn Húc rồi.

Nhưng anh lại chọn Thẩm Vấn.

Tôn Hàn không phủ định: “Đúng vậy, ván đã đóng thuyền rồi thì thay đổi sao được nữa. Thật ra tôi giữ anh ở lại là có chuyện muốn nói, chắc anh cũng biết tại sao tôi không chọn anh rồi đúng không”.

“Nhưng sự lựa chọn của tôi chưa chắc đã là kết quả, nếu anh muốn tranh giành cho bằng được thì một người sắp rời khỏi đây như tôi cũng không thể cản được”.

Lệ Lận lập tức bật cười tự giễu.

Đương nhiên anh ta biết tính cách của mình ngông cuồng thế nào, thậm chí còn hay mưu tính riêng, chứ không được trầm ổn và suy xét cho đại cục như Thẩm Vấn.

Ngoài võ thuật anh ta có thể áp đảo Thẩm Vấn ra thì các phương diện khác đều kém cả.

Về phương diện cá nhân, khi Tôn Hàn chọn Thẩm Vấn, anh ta không phục.

Nhưng với Thiên Cửu Môn mà nói thì Thẩm Vấn là thích hợp nhất.

“Anh không cần nói nhiều hay khích tướng nữa làm gì, tôi có làm chủ của Thiên Cửu Môn hay không cũng thế cả thôi. Thậm chí khéo chẳng mấy nữa, tôi cũng đi ấy chứ”, Lệ Lận đáp.

Có lẽ đây cũng là những lời mà Tôn Hàn muốn nghe nhất.

Thiên Cửu Môn có một quy tắc bất di bất dịch, đó là một khi gia nhập thì cả đời phải sống trọn với môn phái.

Nhưng quy tắc chỉ là giấy tờ, trong khi thời đại đang ngày một thay đổi chóng mặt, Thiên Cửu Môn không còn mạnh như trước nữa, bất kể là đối nội hay đối ngoại.

Quy tắc này nên bỏ đi thôi.

Điều Tôn Hàn lo nhất là Lệ Lận không phục Thẩm Vấn, nếu vậy thì khi Tôn Hàn đi rồi, khéo không bao lâu nữa, Thiên Cửu Môn lại rơi vào cảnh hỗn loạn.

May sao Lệ Lận đã hiểu ra vấn đề.

“Nếu vậy thì tôi không nhiều lời nữa”.

Tôn Hàn chầm chậm khép mắt.

“Tôi đi đây”.

Thấy Tôn Hàn có ý tiễn khách, Lệ Lận không chần chừ mà quay người đi luôn.



Nửa tháng sau, Tôn Hàn đã miễn cưỡng đi lại được.

Nhưng với thể chất hiện giờ, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến anh ngã nhào.

Với tình trạng này thì dù có khỏi bệnh thì Tôn Hàn cũng chỉ có thể làm một người bình thường thôi, thậm chí sức khoẻ còn thua người bình thường. Các bộ phận vẫn hoạt động đúng chức năng, nhưng có lẽ vai không thể khiêng, mà tay thì không thể cầm nắm được.

Còn động đến võ thuật thì quên luôn đi.

Không phải đã hết cách giải quyết, nhưng đây không phải vấn đề khó bình thường, nói cách khác thì chỉ mong gặp thầy gặp thuốc thôi.

Song, Tôn Hàn cũng không quá bận tâm về những chuyện này, mấy chiêu võ vẽ này là anh học được khi ở trong tù, mai này có dùng được nữa hay không cũng không quan trọng, kệ đi!

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Mục Vỹ đã mua vé tàu cao tốc lên Thượng Kinh.

Không còn việc gì nữa nên anh đã ngồi yên vị trên tàu.

Khi thấy cảnh vật của Tây Nam dần rời xa, Tôn Hàn thấy hơi lưu luyến và mong nhớ.

Đến nay, anh đã hoàn thành sứ mệnh mà Phó Văn Húc giao phó nên có thể đi được rồi.

Bây giờ, anh phải đi làm việc của mình thôi.

May sao Liễu Y Y lại bảo hai người đừng liên lạc trong vòng một năm.

Vậy nên anh quyết định sẽ đến Thượng Kinh luôn.

Thân thế của anh và nguyên nhân gây ra cái chết cho bố ruột anh, anh đều phải điều tra rõ ràng.

Nếu không thì uổng công một kiếp người rồi.

Hành trình Thiên Cửu Môn đã kết thúc.

Trạm kế tiếp, Thượng Kinh!
Chương 376: Nhờ cả vào chú

Hai tháng sau.

Thượng Kinh, khu Kinh Tiên

Trong nhà kho của công ty mỹ phẩm Lệ Lan tại Thượng Kinh.

Tôn Hàn đã đi làm ở đây được hơn một tháng.

Hiện giờ anh chỉ là nhân viên kho - chức vụ thấp nhất trong công ty mỹ phẩm quốc tế này.

Ba giờ chiều, Tôn Hàn đang kiểm kê hàng hóa nhập kho ngày hôm nay, sau đó chuẩn bị tan làm.

"Chào giám đốc Trương!"

"Chào giám đốc Trương!"

Nghe những tiếng chào hỏi khách sáo này, Tôn Hàn tay cầm cuốn sổ ghi chép liếc mắt nhìn sang.

Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bụng phệ bước tới, anh ta mặt mày hơi nhăn nhó như thể đang có việc gì đau đầu.

"Chú em, chú em!"

Người đàn ông nhiệt tình chạy thẳng tới chỗ Tôn Hàn, khiến những nhân viên kho khác không khỏi ngưỡng mộ.

Trong toàn bộ bộ phận kho này, dù cho có là trưởng bộ phận cũng không được giám đốc Trương đối xử như vậy.

Vậy mà người mới như Tôn Hàn lại có được đãi ngộ đó.

Còn có lời đồn Tôn Hàn nhờ có giám đốc Trương chống lưng nên mới vào được công ty. Những người khác hoàn toàn tin đây là sự thật, cho nên ở bộ phận kho này không một ai dám gây rắc rối cho Tôn Hàn.

Người ta thân thiết với giám đốc kinh doanh cơ mà.

Sau khi vị giám đốc tên Trương Tiến kia lại gần, Tôn Hàn mới bật cười nói: "Này giám đốc Trương, anh không bận hay sao mà còn có thời gian chạy tới đây tìm một quản kho như em?"

"Phải sửa lại một chút, chú không được gọi giám đốc Trương, phải gọi anh là anh Trương!"

Trương Tiến cười ha ha, sau đó nói: "Gặp rắc rối rồi, chú phải giúp anh!"

Quả nhiên!

Có chuyện mới chạy tới ôm chân Phật, Tôn Hàn sớm đã đoán ra Trương Tiến đến tìm mình không phải chuyện tốt lành gì.

Tôn Hàn gãi đầu hỏi: "Chuyện gì mà có thể khiến anh nhăn nhó như vậy?"

"Haizz, còn không phải do cửa hàng Bạch Tụ mới khai trương đó sao! Trước đây không lâu anh đã ký với cửa hàng Bạch Tụ một hợp đồng cung cấp hàng, nhưng giờ người của đại lý đã tìm đến tận cửa".

"Chú em, nếu chuyện này không xử lý ổn thỏa thì cái ghế giám đốc có khi trượt khỏi mông anh! Chú phải nghĩ cách giúp anh!", Trương Tiến hậm hực nói.

Nghe xong, Tôn Hàn cũng đã rõ mười mươi câu chuyện.

Thượng Kinh này tổng cộng chỉ có vài khu vực lớn, trong đó có ba khu vực có đại lý. Ngoại trừ ba khu vực này thì các khu vực khác, họ có thể tự do phát triển.

Nhưng ở khu vực có đại lý thì không thể tự ý xuất hàng.

Mà trong ba khu vực có đại lý này có khu Kinh Tiên của họ.

Nửa tháng trước, cửa hàng Bạch Tụ trong khu Kinh Tiên khai trương, ông chủ cửa hàng tới gặp Trương Tiến, ý muốn bỏ qua đại lý, tới thẳng công ty mỹ phẩm Lệ Lan lấy hàng. Làm như vậy sẽ bớt được một tầng trung gian, lợi nhuận sẽ nhiều hơn.

Việc này vi phạm quy tắc thông thường, nhưng ông chủ của cửa hàng Bạch Tụ là người có máu mặt nên Trương Tiến không dám từ chối, chỉ đành ký hợp đồng cung cấp hàng.

Nhưng hiện giờ việc này đã gây ra hậu quả.

Bên đại lý tìm đến tận nơi, nếu Trương Tiến xử lý không khéo để chuyện này bị phản ánh lên tổng công ty thì không những Trương Tiến gặp đại họa mà cả tổng giám đốc chi nhánh cũng bị kỷ luật.

Cũng khó trách Trương Tiến lại lo lắng như vậy.

"Chú Tôn, đừng im lặng không nói gì như vậy, chú nói anh nghe xem rốt cuộc chú có cách gì không? Chú không được giấu giếm đâu đấy, đừng quên từ lúc chú vào công ty đến giờ, anh quan tâm chú thế nào!", Trương Tiến ruột nóng như lửa đốt.

Tôn Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cách thì có, thực ra giờ đã không còn đường quay lại nữa, mặc dù có cách nhưng nó không được quang minh chính đại cho lắm nhưng có lẽ có thể giải quyết được. Là thế này..."

"Đừng có thế này thế nọ mãi nữa, anh đã hẹn đại diện của khu Kinh Tiên rồi, chú lập tức thu xếp một chút rồi đi cùng anh! Tiền đồ của anh đây toàn bộ phụ thuộc vào chú đấy!", Trương Tiến còn không có hứng thú nghe xem giải pháp của Tôn Hàn là gì mà nói luôn.

Tôn Hàn cười lớn, chỉ vào quyển sổ ghi chép của mình rồi nói: "Anh Trương, em còn công việc đây này!"

"Chú Tạ!"

Trương Tiến hắng giọng, cất tiếng gọi.

Lập tức trưởng bộ phận kho nhanh chóng chạy tới.

Trương Tiến lập tức đổi vẻ mặt nghiêm trang, nói: "Tôi cần Tôn Hàn đi cùng tôi có việc quan trọng, công việc của cậu ấy anh sắp xếp nhé".

"Vâng, không vấn đề gì! Tôn Hàn có thể đi bất cứ lúc nào!"

Tôn Hàn cạn lời, chỉ đành bỏ xuống việc đang làm rồi nói: "Vậy anh Trương ra cửa công ty đợi em, em thay quần áo đã nhé".

"Mười phút".

Chỉ vài phút sau, Tôn Hàn đã thay xong quần áo để đi ra cửa. Lúc này, Trương Tiến đã lái con A6 đợi ở bên ngoài một lúc. Thấy Tôn Hàn đi ra, anh ta lập tức vẫy tay gọi: "Lên xe!"

Tôn Hàn vừa ngồi vào xe, chiếc A6 lập tức lao vút đi.

"Cô cũng ở đây sao?"

Tôn Hàn lúc này mới chú ý ở hàng ghế sau còn có một người phụ nữ khác nên cất tiếng chào hỏi.

Người phụ nữ mặc một bộ âu phục màu trắng, trang điểm nền nã, thanh lịch gọn gàng.

Sau khi Tôn Hàn đến Thượng Kinh, ngoài ông chủ nhà ra thì người đầu tiên anh quen chính là người phụ nữ này. Cô ấy tên là Bạch Cần.

Hiện giờ, cô ấy là hàng xóm nhà đối diện của Tôn Hàn.

Lúc vào công ty mỹ phẩm Lệ Lan cũng là do cô gái này tìm đến Trương Tiến nhờ giúp đỡ nên anh mới quen biết vị giám đốc kinh doanh này.

Ban đầu Tôn Hàn không định vào làm việc trong công ty này.

Nhưng từ sau khi đến Thượng Kinh, anh cũng không nghe ngóng được nhiều tin tức về Từ Tiểu Bân, chỉ biết Từ Tiểu Bân giờ đổi tên thành Tôn Bân. Lại còn kiếm được một cô vợ sắp cưới con nhà giàu, tỉnh ra chỉ khoảng một tháng nữa là kết hôn.

Tôn Hàn muốn điều tra rõ chuyện năm xưa nhưng tìm người nhà họ Tôn chắc chắn là không được, làm vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Vậy thì bắt đầu từ gia tộc kết giao nhiều năm với họ cũng không phải ý tồi. Vấn đề là công ty của gia tộc đó quản lý rất nghiêm ngặt, muốn tiếp cận người đàn ông tự xưng mình có quan hệ với Tôn Hành Vương kia cũng không được.

Nếu tùy tiện dùng thân phận con trai của Tôn Hành Vương để tìm kiếm thì không những sẽ đánh rắn động cỏ mà chỉ sợ sẽ bị coi là tên điên rồi đuổi ra ngoài.

Vừa hay Bạch Cần lại làm việc ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan, mà tổng giám đốc của chi nhánh công ty Lệ Lan tại Thượng Kinh lại chính là vợ sắp cưới của Từ Tiểu Bân.

Tôn Hàn suy nghĩ một hồi, sau đó quyết định tạm lùi lại một bước, đến công ty Lệ Lan làm việc rồi từng bước điều tra việc năm xưa.

Cũng không còn cách nào, Tôn Hàn không có chút thế lực nào ở Thượng Kinh nên muốn làm bất cứ việc gì cũng không hề dễ dàng, chỉ đành dò dẫm từng bước.

Anh đến công ty này làm việc đã hơn một tháng, Tôn Hàn thậm chí còn chưa từng chạm mặt tổng giám đốc Liễu Phương Phương - người đáng lẽ chính là vị hôn thê của anh.

"Giám đốc Trương đi công chuyện lần đó không đưa tôi theo mà lại chạy tới chỗ anh nhờ giúp đỡ. Thế thì nghĩa là giám đốc đã coi anh là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi, ha ha ha!", Bạch Cần che miệng cười.

Tôn Hàn ậm ừ một tiếng, sau đó bực dọc nhìn về phía Trương Tiến, không chịu kém miếng nói: "Thật không biết người nào đó làm cách nào mà được ngồi lên cái ghế giám đốc kinh doanh, không có chút năng lực giải quyết vấn đề nào!"

Dám mỉa mai như vậy là do Tôn Hàn biết tính Trương Tiến chẳng bao giờ để bụng.

"Haizzz, thời xưa Lưu Đại Nhĩ không phải cũng chẳng tài cán gì mà vẫn thành đại nghiệp hay sao? Quan trọng là nhờ anh em và quân sư tốt! Theo tôi thấy, Bạch Cần chính là anh em có thể cùng anh kề vai sát cánh, còn Tôn Hàn chính là quân sư của anh!", Trương Tiến không chỉ không tỏ ra xấu hổ mà còn có vẻ đắc ý.

"Lại còn dám so mình với Lưu Đại Nhĩ? Đại ca à, không ngờ đại ca lại tham vọng như vậy đấy!", Bạch Cần trêu chọc.

"Không phải chỉ là một phép so sánh, phép so sánh thôi sao!"

Ba người họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chiếc A6 chẳng mấy chốc đã đến trước cửa khách sạn.

Sau khi xuống xe, Trương Tiến quay sang Tôn Hàn, chắp tay nói: "Việc hôm nay nhờ cả vào chú đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK