Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nghe Tôn Hàn giảng đạo một hồi, dù không muốn thừa nhận nhưng Liễu Y Y vẫn phải gật đầu: “Xem ra do em thiếu tự tin quá!”

Tôn Hàn đã phân tích đến mức này rồi mà Liễu Y Y còn không hiểu thì đúng là không hợp làm kinh doanh nữa.

Có lẽ ngay từ đầu, Liễu Y Y đã nghĩ sai rồi. Cô cứ ngỡ muốn các doanh nghiệp xếp gian hàng cho Y Minh Nguyệt thì cô cần phải cúi đầu và hạ mình một chút.

Song, cô đã quên mất một điều. Dù Y Minh Nguyệt là một thương hiệu mới, nhưng lại là sản phẩm đồng sáng lập của hai ông lớn Sâm Uy và Phong Hoả.

Lấy trường hợp của chuỗi cửa hàng Tô Lan làm ví dụ, nếu Lâm Đề một mực muốn gây khó dễ cho Liễu Y Y, cô hoàn toàn có thể nhờ tới tổng công ty, vận dụng mạng lưới quan hệ của họ để tấn công lại Tô Lan từ góc độ thương nghiệp.

Dù chuỗi cửa hàng Tô Lan của Lâm Đề có lớn đến mấy thì cũng chỉ có hơn hai mươi cửa hàng thôi, ở tỉnh thì còn lọt vào tốp mười, chứ so với Tây Nam thì chưa là gì cả.

Họ không thể đấu lại Sâm Uy và Phong Hoả được!

Nói một cách nhượng bộ hơn, Sâm Uy và Phong Hoả đều là những công ty nổi tiếng cả trong nước và quốc tế. Nếu họ từ chối hợp tác với Tô Lan thì sẽ gây ảnh hưởng lớn tới mặt hàng cao cấp của chuỗi cửa hàng này.

Nếu Liễu Y Y sớm nhận ra điều này, thì hôm nay Tôn Hàn đã chẳng phải đứng ra ứng cứu.

Đột nhiên, Liễu Y Y nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn với vẻ quái lạ.

“Nhìn anh thế làm gì? Anh đã định nói trước những chuyện này với em rồi, nhưng vấn đề là em không cho anh cơ hội”, Tôn Hàn vô tội nói.

Lẽ ra chuyến đi công viên trò chơi lần trước đã rất tuyệt, nhưng Lâm Đề vừa đến một cái, bọn họ chưa nói được mấy câu thì đã xích mích rồi.

Sau đó, Liễu Y Y lại không gọi cho Tôn Hàn, nên anh thật sự không có cơ hội phân tích cho cô nghe.

“Cảm ơn”, Liễu Y Y chợt nói.

“Không cần!”, Tôn Hàn đáp.

Song, Liễu Y Y chợt nghiêm túc nhìn anh rồi trịnh trọng nói: “Ý em là cảm ơn anh đã đưa em vào vị trí tổng giám đốc của Y Minh Nguyệt, cho em một cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. Cảm ơn anh đã thay đổi cuộc sống của em, để mẹ em được sống tốt hơn, hơn nữa cảm ơn anh đã cho Đồng Đồng về bên cạnh em”.

Nghe thấy vậy, Tôn Hàn lại nhíu mày.

Anh cứ thấy trong lời nói của Liễu Y Y có ý tứ gì đó.

Tôn Hàn nghi ngờ hỏi: “Tóm lại… em định nói gì?”

Liễu Y Y cắn môi dưới một lúc rồi mới nói: “Tôn Hàn, sắp tới nếu không cần thiết thì chúng ta đừng gặp nhau nữa. Nếu anh nhớ Đồng Đồng thì em sẽ nhờ Trần Hương dẫn con bé ra cho anh gặp, chứ em không đi đâu”.

“Em nghĩ chúng ta nên cho nhau thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này và mai sau sẽ như thế nào”.

Nghe thấy thế, Tôn Hàn trầm mặc, anh biết đây có lẽ mới là lý do Liễu Y Y muốn đến đây gặp anh.

Không chờ Tôn Hàn phản ứng lại, Liễu Y Y đã nói tiếp.

“Vì anh bảo vệ em quá tốt. Anh có biết không? Từ lúc anh quay về đến nay, em làm gì cũng thuận lợi suôn sẻ. Từ những việc nhỏ nhặt đến việc công ty, anh đều giúp em xử lý đâu ra đấy”.

“Có lẽ em là người kỳ lạ nên không hưởng thụ được những điều tốt đẹp đó. Nhưng sự thật là em thấy rất bất an, em sợ điều đó sẽ tạo thành thói quen, sau đó em sẽ trở thành một người vô dụng khi không có anh bên cạnh”.

“Tôn Hàn, anh có hiểu ý của em không?”

Tôn Hàn cau mày gật đầu, anh cũng hiểu được đại khái.

Dù Tôn Hàn không quá tán đồng với hành vi này, nhưng không thể phủ định một điều đây mới là Liễu Y Y mà anh quen.

Quật cường, độc lập và ương ngạnh!

“Thế em nghĩ bao lâu là thích hợp?”

“Ít nhất là một năm”, Liễu Y Y buột miệng đáp.

Trong vòng một năm tới, cô sẽ bận tối tăm mặt mũi. Có lẽ, sau một năm nữa, thương hiệu Y Minh Nguyệt sẽ tạo được tiếng vang trong ngành thời trang, đến lúc ấy cô cũng vui vẻ bớt việc, có thể cô vẫn sẽ là tổng giám đốc của thương hiệu, nhưng khi mọi thứ đi vào guồng rồi thì cô sẽ có thời gian để xử lý chuyện tình cảm.

Còn nếu thương hiệu Y Minh Nguyệt mà Sâm Uy hợp tác với Phong Hoả thất bại, cô sẽ nhận lỗi và từ chức.

Không sao cả, vì cô đã cố gắng hết sức rồi!

Nhưng dù thế nào thì Liễu Y Y cũng không từ bỏ vị trí hiện tại.

Ước mơ mà cô mong mỏi bao lâu đang bày ra trước mắt, thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của cô thì sao cô có thể bỏ qua được.

Nhưng cô không muốn có hình bóng của Tôn Hàn trong thành công hay thất bại của mình mai này.

Có lẽ cô hơi quái đản, nhưng mà kệ đi.

“Được, vừa hay anh cũng cần thêm một chút thời gian để xử lý việc riêng”, cuối cùng Tôn Hàn cũng đồng ý.

Anh tôn trọng quyết định của Liễu Y Y.

“Ừm, thế thôi em về trước đây”, Liễu Y Y cẩn thận nhìn Tôn Hàn rồi hỏi dò.

Chính cô cũng không biết từ lúc nào, cô luôn thấy mình yếu thế hơn khi đứng trước mặt Tôn Hàn.

Chẳng khác gì lúc nịnh nọt khách hàng cả.

Mà đây là sự tự ti xuất phát từ đáy lòng.

“Ừ”, Tôn Hàn mỉm cười xán lạn.

Liễu Y Y đứng dậy rời đi, lúc quay người lại, cô nhìn Tôn Hàn và thầm nghĩ hi vọng một năm sau, cô có thể đủ tự tin đứng trước mặt anh.



Tôn Hàn ở lại Giang Châu thêm một ngày rồi quay về tỉnh.

Mục đích anh về Mục Thành là vì chuyện thân thế của mình.

Còn về Giang Châu là để thăm Liễu Y Y và Đồng Đồng.

Nhưng vẫn còn một việc ở tỉnh đang chờ anh, có muốn trốn cũng không được.

Giang Lệ!

Tôn Hàn có thể trụ được trước trận công chiếm xuống phía Nam của quân vương trong giới xã hội đen Giang Lệ đến ngày hôm nay, là đã không còn hổ thẹn với Thiên Cửu Môn và Phó Văn Húc nữa rồi.

Nhưng bất kể kết quả ra sao, anh cũng phải làm cho xong.

Sau đó, anh sẽ rút lui.

Thật ra ngay từ khi còn ở trong tù, anh đã không muốn ngồi vào vị trí chủ của Thiên Cửu Môn rồi.

Chắc chẳng mấy ai tin, nhưng cả anh và Phó Văn Húc đều biết.

Bây giờ, cuối cùng anh cũng sắp đi hết chặng đường rồi.

Tôn Hàn đột nhiên thấy trọng trách mang trong mình đã nhẹ bớt.

Tôn Hàn đi đến bệnh viện.

Sau khi gõ cửa rồi đi vào phòng, Tôn Hàn chợt thấy quái lạ.

Vì anh thấy một người phụ nữ không nên xuất hiện đang ở trong phòng bệnh của Lệ Lận.

“Cô ra ngoài đi đã”, Lệ Lận nói với Hồ Kiều.

Cô ả ngoan ngoãn vâng lời rồi đứng dậy ngay: “Có gì thì cứ gọi em nhé”.

Sau đó, cô ả ưỡn ẹo đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người Tôn Hàn, còn mỉm cười lễ phép.

Tôn Hàn liếc nhìn Hồ Kiều với vẻ sâu xa rồi đi đến cạnh giường bệnh của Lệ Lận ngồi xuống, tiếp đó anh hỏi: “Sao thế, mới ngủ với nhau một đêm mà đã có tình cảm rồi à? Cô ta đến đây luôn hả? Từ bao giờ thế?”

Lệ Lận tựa lưng vào gối rồi lấy một bao thuốc lá ở tủ táp đầu giường, sau đó rút một điếu ra châm: “Mới mấy hôm trước, cô ấy mới chia tay với Trần Thiếu Văn nên gọi điện cho tôi hỏi xem có thể ở với tôi không, thế là tôi bảo cô ta đến đây”.

“Còn anh thì sao? Về xử lý việc đến đâu rồi?”

“Cũng tạm”, Tôn Hàn thờ ơ đáp, song vẫn thấy hiếu kỳ về người phụ nữ đó: “Đừng nói với tôi là anh định qua lại với cô ta đấy nhé! Cô ta chỉ yêu tiền của anh thôi, anh còn không biết à?”

“Cứ ngoan ngoãn nghe lời là được, quan tâm nhiều thế mà làm gì?”, Lệ Lận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK