Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 294: Lệ soái trở lại

"Tiểu Thi, con đừng cản nó! Mẹ thấy hai người này cũng là do nó mời tới để cố ra vẻ thần bí. Nếu nó thực sự có bạn bè giàu có thì đâu ra nông nỗi này?", Ôn Vận hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện.

Trần Thiếu Văn nghe mẹ mình nói vậy thì thấy cũng phải, đừng nhìn hai người này trông cũng rất gì và này nọ mà lầm tưởng. Nói không chừng, đây chỉ là một màn kịch.

Nghĩ vậy cậu ta lập tức thúc giục: "Ôi dời, Lệ Lận, anh đi nhanh giùm, đừng có lề rề nữa!"

Lệ Lận chẳng thèm phí lời, anh ta nhìn Trần Tiểu Thi lần cuối rồi đi lướt qua cô ta ra ngoài cửa.

Tôn Hàn và Từ Khang Niên cũng đành lắc đầu, không nói không rằng đi theo Lệ Lận.

Người nhà này đúng là cực phẩm.

Họ đi xuống dưới lầu.

Từ Khang Niên mở cửa xe, nói: "Lệ soái, mời lên xe".

Lệ Lận đeo chiếc ba lô cũ, nhìn Tôn Hàn hỏi: "Cậu có lai lịch thế nào tôi còn không biết, sao tôi lại phải lên xe của cậu cơ chứ?"

Gọi Lệ Lận như vậy chứng tỏ hai người này biết thân thế của anh ta.

Nhưng anh ta lại không biết hai người này là ai.

"Tôi tên Tôn Hàn, có thể coi tôi là sư đệ của anh", Tôn Hàn châm một điếu thuốc đáp.

Nghe xong, Lệ Lận đứng hình, ánh mắt bỗng chốc trở nên kính nể hỏi: "Cậu là đồ đệ của ông ấy sao? Giờ ông ấy ra sao rồi?"

Mười lăm năm trước Lệ Lận vào tù, lúc đó anh ta mới chưa đầy mười sáu tuổi, bốn năm trước vừa mới ra tù.

Chỉ là lúc anh ta ra tù, Thiên Cửu Môn đã xảy ra một biến cố lớn, Phó Văn Húc nghe nói cũng đã vào nhà giam phía Nam.

Cũng có thể là do Lệ Lận hận Phó Văn Húc năm đó không bảo vệ anh ta nên không chọn quay về Thiên Cửu Môn mà ở lại đây lấy vợ rồi cứ thế sống mai danh ẩn tích đến bây giờ, cắt đứt mọi liên hệ với Thiên Cửu Môn.

Có điều, một ngày là thầy thì cả đời là cha.

Khi nghe được rằng mình còn một sư đệ thì Lệ Lận không kìm được mà hỏi Phó Văn Húc giờ này ra sao.

"Ông cụ Phó mới mất một tháng trước. Ông ấy được chôn cất ở trên đỉnh núi Mân!"

"Ông ấy, ông ấy chết rồi sao?", Lệ Lận trợn tròn mắt, tròng mắt đã hơi ửng đỏ.

Lệ Lận không thể ngờ Phó Văn Húc sẽ ra đi như vậy.

Trong mắt anh ta, Phó Văn Húc giống như một vị thần, sao có thể chết được kia chứ?

Đáng ra ngay cả khi Lệ Lận chết rồi thì ông ấy vẫn còn sống mới phải chứ?

"Anh à, những chuyện khác lên xe rồi nói. Ông cụ Phó đã dặn nếu tôi tìm thấy anh thì cũng không được ép anh làm bất cứ việc gì. Nếu anh đang sống tốt thì không được làm phiền anh. Nhưng tôi cảm thấy giờ anh nên quay lại rồi".

Vợ Lệ Lận đã muốn bỏ anh ta để cưới người khác, bố mẹ vợ cũng đuổi anh ta ra khỏi nhà thì sao gọi là sống tốt được?

Lần này, Lệ Lận không từ chối nữa.

Nửa tiếng sau, trong một quán trà nhìn ra sông của huyện Ôn, ba người họ ngồi ở bàn gần sát cửa sổ.

Lúc này, Lệ Lận đã biết giờ Tôn Hàn là chủ nhân của Thiên Cửu Môn, anh ta không khỏi thở dài. Nếu không phải biến cố xảy ra thì vị trí Tôn Hàn đang ngồi có lẽ đã là của anh ta.

"Chuyện năm xưa tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, không thể trách Phó Văn Húc không bảo vệ tôi, là do tôi thực sự đã làm sai", Lệ Lận hít sâu một hơi nói.

Mười lăm năm nay, Lệ Lận chưa từng thừa nhận cái sai của mình cũng chỉ vì sự bướng bỉnh và cái tôi của anh ta.

Chứ thực ra chuyện năm xưa anh ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi.

Thân phận thiếu soái của Thiên Cửu Môn không thể được coi là cái cớ để coi mạng người như cỏ rác.

Thiên Cửu Môn vốn cũng không phải tổ chức sinh ra để đi ức hiếp người vô tội.

Giờ Phó Văn Húc đã mất, dù có nhận sai hay không, có hối hận hay không thì đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

"Nếu anh muốn thì hãy quay về giúp tôi. Chỉ cần Giang Lệ rút lui, tôi sẽ nhường lại vị trí chủ nhân Thiên Cửu Môn cho anh", Tôn Hàn thành thật nói.

Đến giờ phút này, anh không thiết tha gì với thân phận cậu chủ của Thiên Cửu Môn nữa.

Từ Khang Niên hơi giật mình, như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Ha ha, Giang Lệ đó thực sự lợi hại như vậy sao?", Lệ Lận hỏi lại với vẻ nghi ngờ.

Anh ta chưa từng gặp Giang Lệ, lúc ông ta xuống phía Nam mười năm trước Lệ Lận cũng không có ở đây. Cho nên, anh ta không thể biết được nhân vật này lợi hại đến mức nào.

Nhưng Tôn Hàn thì từng gặp.

"Giang Lệ là người tự phụ nhất, cũng là người mạnh nhất mà tôi từng gặp! Cho dù là tôi cũng cảm thấy mình khó mà thắng được. Có lẽ..."

Tôn Hàn im lặng một chút rồi mới nói tiếp: "Có thể nếu năm đó có anh ở lại giúp đỡ ông cụ Phó thì kết cục mười năm trước đã khác".

Thế gian này không thiếu kẻ mạnh. Nếu Lệ Lận không đi sai đường thì chắc chắn giờ anh ta đã trở thành một huyền thoại.

Điếu thuốc trong tay Lệ Lận đang cháy dở, anh ta trầm tư suy nghĩ.

Tuổi trẻ ngông cuồng, sau đó ngồi tù mười một năm. Lệ Lận mặc dù mới ngoài ba mươi nhưng dường như đã trải qua mọi cuộc bể dâu của kiếp người.

Anh ta và Tôn Hàn không giống nhau, nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng.

Những người tu thân đến mức như họ mỗi khi ra quyết định đều phải do bản thân tự nguyện muốn làm chứ không phải do người khác khuyên bảo vài câu mà nghe theo.

Có quay về Thiên Cửu Môn hay không, Lệ Lận tự mình quyết định. Tôn Hàn chỉ có thể giải thích tình hình hiện tại chứ không thể khuyên bảo nổi anh ta.

Tôn Hàn tay cũng đang cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút một hơi, không nói gì ảnh hưởng đến quyết định của Lệ Lận.

Nếu Lệ Lận nói không muốn quay về thì Tôn Hàn sẽ quay lưng đi thẳng mà không ở lại thêm một giây nào.

Dù có khuyên bảo thêm cũng vô ích.

"Vị trí đứng đầu Thiên Cửu Môn tôi không cần! Nhưng Giang Lệ đã ép ông cụ Phó vào nhà giam phía Nam, đến lúc chết cũng phải chết ở đó. Mối thù này tất phải báo!"

"Tôn Hàn, tôi giúp cậu!"

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lệ Lận cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Đồng ý quay lại!

Lệ Lận không thể bỏ qua mối thù của Phó Văn Húc nhưng cũng có một lý do khác. Chỉ mới vừa nãy thôi anh ta bị đuổi ra khỏi nhà nên đã không còn lo lắng hay vướng bận gì.

Từ Khang Niên nở nụ cười vui mừng, Lệ thiếu soái quay lại chắc chắn sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho Tôn Hàn.

Bất luận là đối phó với mấy lão già thành tinh như Lý Hắc Tử hay là Giang Lệ thì phần thắng cũng nhiều hơn.

"Còn chuyện ở đây thì sao? Nhà họ Trần đối xử với anh như vậy, anh có muốn giải quyết cho xong rồi mới đi không? Nếu anh đã quay lại rồi thì tài lực của Thiên Cửu Môn anh tùy ý sử dụng, không cần thông báo với tôi", Tôn Hàn hỏi.

Kết thúc sao?

Lệ Lận nở nụ cười đầy thâm sâu, như thể suy nghĩ điều gì rồi gật đầu đáp: Quả thực cũng cần phải kết thúc mới được".

Anh ta bỏ ra hai trăm nghìn tệ sính lễ rồi vào ở rể, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trần ba năm để đổi lại kết cục bị đuổi đi không thương tiếc.

Dù có rộng lượng thế nào thì sao có thể không oán hận chút nào cơ chứ?

....

Trưa ngày hôm sau.

Trong tiệm xe Mercedes Benz 4S.

Hồ Kiều lúc này đang mặc bộ đồng phục nhân viên, tâm trạng không tồi. Tối hôm qua cô ta nghe Trần Thiếu Văn nói đã gom đủ năm trăm nghìn tệ tiền sính lễ.

Mặc dù cô ta cũng chẳng si mê gì Trần Thiếu Văn, một kẻ từ sáng đến tối chỉ biết chơi game không nghề ngỗng gì.

Một cô gái từ nông thôn lên như Hồ Kiều dù cũng có chút nhan sắc nhưng kiếm được một người đàn ông chất lượng cũng đâu có dễ?

Trần Thiếu Văn dù vô dụng nhưng ít ra nhà họ Trần kia cô ta có thể dắt mũi, muốn gì cũng có.

"Hôm nay có khách không?", một nữ đồng nghiệp khác hỏi.

Hồ Kiều bực dọc đáp: "Một tháng chốt được hai đơn đã ok lắm rồi, cô nghĩ xe này ai cũng mua được hay sao?"

Bán xe ở cửa hàng Mercedes Benz 4S này không chỉ cần có chút may mắn mà còn phải hy sinh một chút những thứ khác nữa. Có điều, có nhiều lúc dù cô ta có tình nguyện dâng hiến bản thân thì cũng không tìm được khách.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gọi lớn: "Hồ Kiều, có người tìm cô mua xe!"

Hồ Kiều ngẩn người ra, hôm nay cô ta đâu có hẹn khách nào?

Lẽ nào là việc tốt ùn ùn kéo tới, song hỷ lâm môn?
Chương 295: Một đêm đổi lấy một chiếc xe

Sau khi Hồ Kiều nhìn thấy vị khách kia thì không dám tin vào mắt mình, thốt lên: "Là anh rể..."

Khách đến tìm Hồ Kiều mua xe tổng cộng có ba người, trong đó có hai người thanh niên.

Trong đó có một người là anh rể của Trần Thiếu Văn - Lệ Lận.

Nếu Hồ Kiều lấy Trần Thiếu Văn thì Lệ Lận cũng chính là anh rể cô ta.

Nhưng Lệ Lận là người thế nào lẽ nào cô ta lại không biết? Không có nổi công việc tử tế chỉ suốt ngày làm mấy công việc tay chân nặng nhọc, bán mồ hôi xương máu để kiếm tiền. Người như vậy thì tiền đâu mà mua Mercedes Benz chứ?

"Đừng gọi tôi như vậy. Cô chưa kết hôn với Trần Thiếu Văn, hơn nữa tôi cũng đã ly hôn với Trần Tiểu Thi rồi, mới tối hôm qua xong", Lệ Lận lạnh lùng đáp.

"Hả? Ly hôn sao?", Hồ Kiều hơi ngạc nhiên.

Còn không phải là do cô đòi sính lễ năm trăm nghìn tệ hay sao? Trong mắt Lệ Lận thoáng vẻ lạnh lẽo, có điều thực ra anh ta cũng không nghĩ Hồ Kiều đã làm gì sai.

Sính lễ là việc đôi bên tình nguyện, không thể trách Hồ Kiều.

Lệ Lận đổi chủ đề: "Xem xe đi đã. Có dòng xe nào tốt giới thiệu cho tôi đi, càng đắt càng tốt".

Tiền không thành vấn đề sao?

Hồ Kiều liếc mắt nhìn cả ba người rồi hỏi lại: "Là bạn anh muốn mua xe sao?"

Lệ Lận làm gì có tiền, nếu có mua thì cũng chỉ có thể là bạn anh ta mua xe mà thôi.

Hồ Kiều lập tức trở nên phấn chấn, bất giác ưỡn ngực như thể cố tình lả lơi làm dáng,

Trần Thiếu Văn là sự lựa chọn tồi nhất rồi, nếu có thể có đối tượng tốt hơn thì tội quái gì phải lấy cái tên đàn ông bám váy mẹ kia?

Đặc biệt là, bên cạnh Lệ Lận còn có một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú nãy giờ chưa nói câu nào, ăn vận cũng vô cùng có gu.

Làm việc ở cửa hàng xe này đã rèn luyện cho Hồ Kiều mắt nhìn người, có thể nhận ra đây là một cậu chủ lắm tiền.

Có điều Hồ Kiều lần này tính toán sai rồi.

Lệ Lận bình thản đáp: "Tôi mua, cô giới thiệu đi, tôi sẽ thanh toán một lần luôn".

Mấy chữ ngắn ngủi, giọng Lệ Lận bình thản nhưng lại vô cùng khí khái.

"Anh Lệ, anh mua xe sao?", Hồ Kiều hơi sang chấn tâm lý. Người khác cô ta không biết nhưng gốc gác của Lệ Lận như nào cô ta còn không rõ hay sao?

Đừng nói đến xe, e là cái lốp xe cũng không mua nổi.

"Có cần chúng tôi quẹt thẻ trước, xem xe sau không?", lúc này Từ Khang Niên mới lên tiếng.

"Không cần, không cần!"

Hồ Kiều vội vã xua tay, cũng bỏ mặc đống suy nghĩ đang rối bời. Chỉ cần Lệ Lận này không tới đây chọc cô ta cho vui là được rồi.

Sau đó Hồ Kiều đưa ba người họ đến trước một chiếc xe việt dã rồi giới thiệu: "Anh Lệ, anh thấy chiếc này thế nào?"

"Chiếc này là Mercedes Benz G500 phiên bản đặc biệt mới nhất, thông thường nó được gọi là xe G lớn. Đây là dòng đỉnh cao trong phân khúc, nếu anh Lệ thấy được thì tôi sẽ giới thiệu tiếp về nội thất..."

Hồ Kiều cũng không kịp nghĩ nhiều, dù gì cô ta cũng chỉ phụ trách giới thiệu xe còn khách có mua nổi không thì liên quan gì?

Lệ Lận liếc nhìn chiếc xe một cái rồi đáp gọn: "Chính nó rồi!"

Hồ Kiều trợn tròn mắt, quyết đoán vậy sao? Không thèm hỏi những vấn đề khác, cả giá cũng không quan tâm sao?

Cô ta còn chưa báo giá mà.

"Anh Lệ, là thế này, do chiếc xe này là dòng xe mới nên sẽ không được giảm giá. Chỉ riêng xe không đã có giá một triệu tám trăm chín mươi nghìn tệ!"

"Không vấn đề gì, tôi trả tiền mặt".

"Mang máy POSS tới đây thanh toán đi", lúc này, Từ Khang Niên rút ra một chiếc thẻ rồi nói.

Hồ Kiều chợt hiểu ra, hóa ra là có người mua cho. Mặc dù cô ta đang vô cùng nghi hoặc không biết người này là ai mà có thể tặng Lệ Lận chiếc xe ngót nghét hai triệu tệ mà không chớp mắt.

Nhưng việc này cũng không liên quan gì đến cô ta.

Bán được chiếc xe này thì tiền thưởng tháng này của cô ta sẽ nhiều lắm đây.

"Vâng, mời qua bên này!"

Sau khi đưa ba người họ sang phòng nghỉ của khách, Hồ Kiều ôm mấy bản hợp đồng đi tới chuẩn bị điền thông tin: "Anh Lệ, cho tôi xem chứng minh thư của anh một chút".

Lệ Lận mặt không cảm xúc đáp: "Dùng của cô đi".

Hồ Kiều chỉ cho rằng mình nghe nhầm hoặc Lệ Lận nói nhầm nên cười đáp: "Anh Lệ, anh thật biết đùa. Anh mua xe thì sao dùng chứng minh thư của tôi được?"

"Đùa sao? Không hề, hay là cô không thích chiếc xe này? Nếu không thích thì chọn cái khác là được", Lệ Lận nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, không hề có vẻ như đang đùa.

Hồ Kiều chết đứng, tặng cô ta sao?

Chuyện quái gì thế này?

Tặng cô ta chiếc xe gần hai triệu tệ sao?

Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư à?

"Anh Lệ, anh..."

Hồ Kiều kinh ngạc muốn rớt hàm.

Lệ Lận nhìn Hồ Kiều rồi từ từ lấy ra một tấm thẻ phòng nói: "Mười giờ tối nay đến khách sạn, chiếc xe này sẽ tặng cho cô. Cô có thể từ chối".

Việc này...

Hồ Kiều không thể bình tĩnh được nữa, cũng đã hiểu ra ý đồ của Lệ Lận.

Ở bên anh ta một đêm để đổi lấy chiếc xe hai triệu có đáng không?

Đương nhiên là đáng!

Dù gì cô ta cũng chẳng phải kiểu con gái ngây thơ đơn thuần gì cho cam.

Có điều, Lệ Lận không đùa thật sao?

"Chúng tôi sẽ quẹt thẻ trước còn giấy tờ thì cô tự điền, tối cô tới khách sạn. Như vậy thì chúng tôi không thể lừa cô đúng không?", Từ Khang Niên bồi thêm một câu.

Câu nói này có tác dụng chẳng khác nào một viên Định Tâm Hoàn.

Thực sự không phải đùa.

Hồ Kiều không do dự nữa mà đáp ngay: "Anh Lệ, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ".

"Quẹt thẻ đi".

Từ Khang Niên quẹt thẻ xong, ba người họ rời khỏi cửa hàng xe còn Hồ Kiều vẫn chưa hoàn hồn.

Đột nhiên giờ có một chiếc xe hơn hai triệu tệ đăng ký dưới tên cô ta?

"Cậu có cảm thấy tôi rất bỉ ổi không?", sau khi rời khỏi đó, Lệ Lận mặt không cảm xúc hỏi Tôn Hàn.

Tôn Hàn đứng bên đường, quay đầu lại cười đáp: "Anh đâu có cưỡng ép Hồ Kiều, là chuyện cả hai bên tình nguyện thì sao gọi là bỉ ổi được? Hơn nữa, những người như chúng ta đâu phải thánh nhân?"

Lệ Lận không nói gì nữa mà đưa mắt nhìn ngắm phố phường của huyện Ôn, gương mặt lộ ra vẻ khổ tâm.

Đã từng có lúc anh ta cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây, sống cuộc đời yên bình không sóng gió rồi già đi với Trần Tiểu Thi.

Chỉ tiếc là giấc mơ và hiện thực lại thường đối nghịch nhau để giờ Lệ Lận phải chịu nhiều tổn thương như thế này.

"Khoảng bảy giờ tối nay, Trần Tiểu Thi sẽ gặp Chu Lộ Dương ở khách sạn Kim Hương. Ngoài ra, cậu chủ sáng sớm mai phải về tỉnh Tây", lúc này Từ Khang Niên thông báo.

Lệ Lận đáp: "Vậy thì ở lại xem nốt một vở kịch hay rồi hẵng đi, còn lại không cần lo cho tôi. Sau ngày mai tôi sẽ lên núi Mân thăm Phó Văn Húc. Đến ngày cần xuất chiến, tôi sẽ xuống núi".

"Được!", Tôn Hàn cười đáp.

Buổi tối.

Trần Tiểu Thi trang điểm cầu kỳ và được vợ chồng Trần Thanh Sơn hộ tống đến trước khách sạn Kim Hương.

"Con gái chúng ta hôm nay xinh quá, chắc chắn sẽ khiến cậu chủ Chu say mê điên đảo!", Ôn Vận đắc ý nhìn ngắm Trần Tiểu Thi.

Trần Tiểu Thi xinh đẹp thế này, Chu Lộ Dương kiểu gì cũng chết mê chết mệt.

Sau này Trần Tiểu Thi sẽ trở thành phu nhân nhà họ Chu ở huyện Ôn này rồi.

Cuộc hôn nhân của Trần Tiểu Thi và Lệ Lận năm xưa chỉ là một sai lần.

"Tiểu Thi, con lên đi, đừng để cậu chủ Chu đợi lâu!", Trần Thanh Sơn hút một hơi thuốc lá rồi nói, trong lòng ông ta không khỏi cảm thấy chán ghét như thể mình đang đem con gái đi bán vậy.

Nhưng vì việc kết hôn của con trai, ông ta cũng không còn cách nào.
Chương 296: Chỉ vì mấy đồng bạc…

Lúc này, Trần Tiểu Thi đang đứng trước cửa khách sạn, chính xác hơn thì chỉ còn một bước nữa là tới. Song, đột nhiên cô ta nhớ tới những điểm tốt của Lệ Lận rồi bắt đầu thấy hơi hối hận.

Nhưng hai người đã ly hôn rồi, giờ còn hối hiếc gì nữa.

Tuy nhiên, nếu cô ta không lấy lòng Chu Lộ Dương thì đào đâu ra năm trăm nghìn tiền sính lễ cho em trai lấy Hồ Kiều chứ?

Hơn nữa, Chu Lộ Dương chịu bỏ một khoản tiền lớn như vậy ra cho cô ta, chứng tỏ sẽ đối xử tốt với cô ta.

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thi bắt đầu bị lay động.

Bị bố mẹ thúc giục, Trần Tiểu Thi đã vào khách sạn, sau đó đi tới phòng bao đã được đặt trước.

Chu Lộ Dương là một người đàn ông trên ba mươi tuổi, do biết cách chăm sóc nên trông vẫn rất trẻ trung.

Thấy Trần Tiểu Thi tới, gã lập tức cười nói: “Em đến rồi à?”

Trần Tiểu Thi thấy hơi sợ nên bấu chặt tay vào túi xách rồi ấp úng gật đầu đáp: “Vâng!”

“Ngồi xuống đi!”

Chu Lộ Dương chẳng ngại mà cứ chìn chằm chằm vào Trần Tiểu Thi, càng nhìn càng thấy ưng ý.

Rất khó tìm được người thứ hai đơn thuần và dịu dàng như Trần Tiểu Thi ở huyện Ôn, nếu không gã đã chẳng hao tâm tổn trí với cô ta đến vậy.

Hình như cuối cùng gã cũng được như ý nguyện rồi.

“Em ly hôn với Lệ Lận rồi à?”, Chu Lộ Dương hỏi.

Trần Tiểu Thi lại khẽ vâng một tiếng.

“Thế thì tốt rồi, loại nghèo hèn như Lệ Lận em nên bỏ sớm đi mới phải, gã không thể cho em một cuộc sống như em mong muốn được đâu”, Chu Lộ Dương mỉm cười rồi nói thẳng, chẳng nể nang chút nào.

Nói rồi, Chu Lộ Dương giơ tay ra định chạm vào người Trần Tiểu Thi.

Trần Tiểu Thi giật mình rồi né đi như bị điện giật, sau đó cất giọng nói với vẻ khẩn cầu: “Chu Lộ Dương, anh đừng như vậy, thế thì nhanh, nhanh quá!”

Nhanh ư?

Chu Lộ Dương lộ vẻ tà ác rồi châm chọc: “Trần Tiểu Thi, em tưởng mình là gái mới lớn à? Đã ly hồn rồi còn tỏ vẻ thanh thuần gì với anh nữa?”

Nghe thấy vậy, Trần Tiểu Thi lập tức ngước nhìn Chu Lộ Dương với vẻ khó tin, tại sao gã dám nói cô ta như vậy?

Trước kia, khi theo đuổi cô ta, Chu Lộ Dương chưa bao giờ có thái độ này.

“Chu Lộ Dương, anh…”

“Trần Tiểu Thi, anh đã đặt phòng khách sạn rồi, còn chờ em nữa thôi”, Chu Lộ Dương không thèm giấu giếm, mà tỏ ý muốn Trần Tiểu Thi vào đêm nay luôn.

Nhưng rõ ràng đây là điều mà Trần Tiểu Thi không ngờ tới.

Theo lẽ thường thì bọn họ cần phát triển tình cảm thêm một thời gian, Chu Lộ Dương còn phải mua quần áo, túi xách hàng hiệu cho Trần Tiểu Thi để bày tỏ thành ý, sau đó đưa cho cô ta năm trăm nghìn, như vậy mới đúng trình tự chứ.

Không phải sau này cô ta sẽ là vợ của Chu Lộ Dương hay sao?

Nhưng đêm nay, gã lại hẹn cô ta đến khách sạn, thế chẳng coi cô ta là gái làng chơi à?

Chu Lộ Dương đã mất kiên nhẫn nên lên mặt nói: “Trần Tiểu Thi, có phải em tưởng anh coi em là gái làng chơi không? Mà chẳng đúng như thế còn gì? Đến giờ này rồi thì anh cũng nói thẳng luôn nhé, anh cho nhà em năm trăm nghìn, còn em phải làm tình nhân của anh một năm”.

“Trần Tiểu Thi, năm trăm nghìn cho một năm là khá lắm đấy!”

“Anh… sao anh có thể làm như vậy?”, Trần Tiểu Thi biến sắc mặt, sau đó tức phát khóc.

Thì ra Chu Lộ Dương bảo Trần Tiểu Thi ly hôn không phải vì muốn cưới cô ta, mà là muốn bao nuôi cô ta.

Gã nghĩ mình là ai chứ?

Trần Tiểu Thi chợt sáp tới gân rồi quàng tay ôm lấy Trần Tiểu Thi, sau đó nói rất khó nghe: “Bớt ra vẻ thanh cao đi em gái, anh còn lạ gì nhà em nữa. Loại phụ nữ như em mà được anh đây để mắt tới là phúc lắm rồi, em tưởng anh sẽ cưới em chắc?”

Từng câu nói của Chu Lộ Dương như những mũi kim đâm vào tim Trần Tiểu Thi.

Lúc này, cô ta mới hiểu ra, trên đời này chỉ có Lệ Lận mới đối xử tốt và yêu cô ta thật lòng.

“Đừng động vào tôi!”

Trần Tiểu Thi bất ngờ cầm chai rượu trên bàn lên, sau đó đập mạnh vào đầu Chu Lộ Dương.

Chu Lộ Dương chỉ nghe thấy cheng một tiếng, sau đó gã thấy đầu mình đau nhức, lập tức lảo đảo lùi lại mấy bước theo phản xạ có điều kiện, tiếp đó giơ tay lên lau đầu thì thấy toàn là máu.

“Mẹ kiếp! Trần Tiểu Thi, cô dám đánh tôi à? Tôi sẽ cho cô lãnh hậu quả”.

Chu Lộ Dương nổi giận ngút trời, hùng hổ định tiến tới gần Trần Tiểu Thi tiếp.

“Đừng, đừng…”

Trần Tiểu Thi chỉ là một cô gái yếu ớt thì sao chống trả lại Chu Lộ Dương được, chẳng mấy chốc cô ta đã bị gã đè xuống bàn rồi còn bị xé quần áo.

“Lệ Lận, cứu em! Lệ Lận, cứu em với!”

Trần Tiểu Thi la hét đến khản giọng, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Lệ Lận.

Hiện giờ, chỉ có Lệ Lận mới cứu được cô ta.

“Ha ha ha, Lệ Lận đã bị nhà các người đuổi đi rồi, giờ sao đến cứu cô được? Với lại, dù nó có đến đấy thì dám làm gì nào? Trần Tiểu Thi, chấp nhận số phận đi!”

Đúng vậy, sao Lệ Lận có thể đến đây cứu cô ta được chứ?

Trần Tiểu Thi hoàn toàn tuyệt vọng, những giọt nước mắt tủi hờn cứ thế tuôn ra.

Song, khi Chu Lộ Dương chuẩn bị xé rách tấm vải mỏng manh cuối cùng trên người Trần Tiểu Thi thì chợt có một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bao mở toang.

“Ai dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây thế hả?”, Chu Lộ Dương tức giận quay lại rồi trợn trừng mắt: “Là mày!”

Trần Tiểu Thi như trông thấy cứu tinh: “Lệ Lận!”

Người đó chính là Lệ Lận.

“Ngại quá, tôi với mấy người bạn đang ăn ở phòng bên thì nghe thấy tiếng động lớn quá, thế nên tôi sang đây xem sao, không quấy rầy việc tốt của hai người chứ?”

Lệ Lận nhăn mặt, nhưng vẫn nói với giọng điệu rất bình tĩnh như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình.

Chu Lộ Dương nở nụ cười tà ác: “Lệ Lận, hay thế này đi, cậu hãy ở đây xem tôi chơi đùa Trần Tiểu Thi, mai tôi sẽ cho cậu năm trăm nghìn”.

Chà đạp Trần Tiểu Thi trước mặt chồng cũ của cô ta, khỏi phải nói sẽ kích thích đến mức nào.

“Lệ Lận, cứu em với, cứu em với!”, Trần Tiểu Thi khổ sở van nài.

Lệ Lận không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nhìn Chu Lộ Dương: “Tôi thấy hay đổi lại đi, tôi cho anh hai triệu, anh hãy cắt lưỡi của mình cho tôi”.

Chu Lộ Dương méo mặt nói: “Này Lệ Lận, đừng bảo tôi coi thường cậu, chứ loại cậu mà đòi có hai triệu à?”

“Biết đâu được đấy, anh thấy ý kiến đó của tôi sao?”

“Mơ đi, mày là cái thá gì mà đòi cắt lưỡi ta? Lệ Lận, tao nói cho mày biết, mày mà không biến đi ngay thì ở lại mà xem trò hay. Còn nếu dám làm hỏng chuyện tốt của tao thì tao phế mày luôn đấy”.

“Thật không?”

Lệ Lận lạnh giọng nói, sau đó không chờ Chu Lộ Dương có phản ứng gì, Lệ Lận đã búng tay một cái.

Lập tức có mấy người đàn ông đô con xông vào, còn Chu Lộ Dương đã bị bế ra khỏi phòng bao.

“Thả tao ra, thả tao ra! Chúng mày có biết tao lại ai không? Dám động vào tao là chúng mày chết chắc đấy…”

Dù Chu Lộ Dương có gào thét thế nào thì cũng vô dụng.

Giọng nói của Chu Lộ Dương xa dần, Lệ Lận bình thản nhìn Trần Tiểu Thi trông trạng thái chật vật rồi nói: “Em nhìn lại mình đi, vì mấy đồng bạc mà phải chịu sự sỉ nhục này sao?”
Chương 297: Ai giẫm đạp ai trước

“Hu hu hu…”

Trần Tiểu Thi tủi thân bật khóc nức nở, song không nói một lời nào cả.

Vợ chồng chung sống với nhau đã ba năm, thấy dáng vẻ tủi hờn này của Trần Tiểu Thi, Lệ Lận ít nhiều cũng thấy chua xót.

Nhưng nhớ tới việc mình ăn ở với nhà họ Trần, rồi cách đáp trả của họ suốt ba năm qua, cùng với lời đề nghị ly hôn do chính miệng Trần Tiểu Thi nói ra vào tối qua, mọi sự cảm thông của Lệ Lận đều biến mất, mọi chuyện không thể quay lại như trước được nữa.

“Sáng mai em hãy dẫn Trần Thiếu Văn đến khách sạn Đế Vương gặp anh, anh sẽ đưa năm trăm nghìn tiền sính lễ mà cậu ấy cần”.

Nói rồi, Lệ Lận lặng lẽ quay người bỏ đi.

Trần Tiểu Thi không biết mình rời khỏi khách sạn bằng cách nào, bộ đồ bị xé rách khiến cô ta trông rất nhếch nhác, nhưng cô ta chẳng hề bận tâm đến ánh nhìn quái lạ của mọi người.

“Tiểu Thi, Tiểu Thi, sao con lại thành ra thế này?”

Trông thấy Trần Tiểu Thi quần áo tả tơi về nhà, Ôn Vận vội vã chạy lại hỏi, nhưng như chợt nghĩ ra điều gì đó, bà tạ chợt lên tiếng trách móc: “Sớm muộn gì con chẳng là người của cậu Chu, còn kháng cự làm gì nữa! Cậu Chu đâu? Đừng nói là con làm người ta giận rồi đấy nhé!”

Nhìn thế này là Ôn Vận biết ngay, chắc cậu Chu đã mất kiên nhẫn với Trần Tiểu Thi, còn con gái bà ta thì cật lực phản kháng.

Ôn Vận lập tức nổi giận.

Nếu vì chuyện này mà cậu Chu mất hứng thì ai cho con trai bà ta năm trăm nghìn tiền sính lễ đây?

“Bố, mẹ, Chu Lộ Dương chưa từng hứa sẽ lấy con đúng không? Ngay từ đầu, anh ta chỉ định bỏ tiền ra để bao nuôi con, biến con thành tình nhân của anh ta thôi đúng không?”, Trần Tiểu Thi chợt ngẩng đầu lên hỏi.

Chuyện này…

Trần Thanh Sơn méo mặt, sau đó định nói gì đó lại thôi, cuối cùng đành thở dài một hơi.

Còn Ôn Vận thì có vẻ né tránh.

Thấy vậy, Trần Tiểu Thi đã tỉnh ngộ, ra là bố mẹ cô ta đều biết cả.

Họ biết Chu Lộ Dương chỉ muốn đùa bỡn cô ta, chứ không hề có chuyện cưới xin gì cả.

Biết vậy mà họ vẫn ép cô ta ly hôn rồi lừa cô ta vào miệng cọp chỉ để lấy tiền sính lễ cho cậu con trai cưng.

Trên đời còn tình cảm gia đình nữa không đây?

“Sao bố mẹ có thể như vậy? Thiếu Văn là con trai của mẹ, nhưng con cũng do bố mẹ sinh ra mà!”, Trần Tiểu Thi tuyệt vọng gào lên.

Chát!

Ôn Vận tát một cái thật mạnh lên má Trần Tiểu Thi rồi tức tối quát: “Con đi theo cậu Chu thì làm sao? Tủi thân quá à? Ở với cậu ta một năm mà được những năm trăm nghìn đấy, có biết bao người mơ mà không được không? Con còn ra vẻ thanh cao cái nỗi gì?”

“Mau đi xin lỗi cậu Chu ngay, nếu vì chuyện này mà cậu ta không đưa cho nhà mình năm trăm nghìn tiền sính lễ nữa thì mẹ không tha cho con đâu”.

Đến lúc này rồi mà mẹ cô ta vẫn chỉ nghĩ đến tiền sính lễ.

Trần Tiểu Thi thật sự không biết trong lòng Ôn Vận có còn coi mình là con gái nữa hay không.

“Chu Lộ Dương bị người của Lệ Lận đưa đi rồi. Lệ Lận sẽ cho chúng ta năm trăm nghìn tiền sính lễ, anh ấy bảo con ngày mai dẫn Thiếu Văn đến khách sạn Đế Vương gặp anh ấy. Anh ấy sẽ lo tiền sính lễ cho Thiếu Văn”.

“Cái gì? Lệ Lận có nhiều tiền thế thật không?”, Ôn Vận rất hoài nghi.



Khách sạn Đế Vương.

Tôn Hàn đứng trên sân thượng ngắm bầu trời đêm.

Từ Khang Niên đứng bên cạnh nói: “Hình như tôi biết Lận soái định làm gì rồi”.

“Tôi cũng đoán được rồi, ông có nghĩ anh ta làm vậy hơi quá đáng không?”

Từ Khang Niên có vẻ lúng túng rồi thành thật đáp: “Tôi cũng không biết nữa, với thái độ của nhà họ Trần dành cho Lận soái thì cậu ta làm gì cũng không quá đáng. Chỉ có điều, hình như cậu ta làm vậy hơi không được quân tử cho lắm thôi”.

Không quân tử đã là nói khách sáo rồi.

Nếu đúng hơn thì phải nói cách trả thù của Lệ Lận rất tiểu nhân.

Anh ta không định giết người, mà là hãm hại.

“Thật ra nghĩ lại thì cũng chẳng có gì, có câu thế này, tự tạo nghiệt không thể sống. Suy cho cùng cũng tại nhà họ Trần quá trơ tráo, mà thôi, đây là chuyện riêng của Lệ Lận, chúng ta không nên can dự vào làm gì”.

Câu nói cuối cùng này mới là thật.

Thật ra, Tôn Hàn cũng thấy hành động tiếp theo của Lệ Lận hơi quá đáng, nhưng là do nhà họ Trần làm chuyện có lỗi với anh ta trước nên anh cũng đành kệ thôi.

Kẽo kẹt.

Lệ Lận vừa đi vào phòng khách sạn thì đã thấy Hồ Kiều mặc sẵn váy ngủ chờ mình, cảnh xuân thì lồ lộ.

“Anh Lệ, anh đến rồi à?”

Lệ Lận liếc nhìn Hồ Kiều một cái rồi đáp ‘ừm’.

“Anh Lệ, mình uống ly rượu nhé?”

“Được!”

Một bình rượu vang đỏ đã cạn, đèn trong phòng tối dần, các tiếng thở gấp khe khẽ vang vọng khắp phòng.

Sáng hôm sau.

Hồ Kiều tỉnh giấc, nhớ lại cơn kích tình điên cuồng hôm qua, cô ả thấy hơi thẹn thùng.

“Anh Lệ, bọn mình…”

Hồ Kiều bắt đầu mơ mộng về tương lai sau này rồi.

Lệ Lận sẽ tặng cô ả một chiếc xe hơn hai triệu, còn nhà và nhiều món đồ có giá trị nữa.

Thậm chí nếu cô ả có thể lấy lòng Lệ Lận, khéo còn được gả cho anh ta và trở thành vợ đại gia cũng nên.

So ra thì tên bám váy mẹ Trần Thiếu Văn là cái thá gì chứ?

Đúng ra thì Trần Thiếu Văn là sự lưa chọn tốt nhất của Hồ Kiều, nhưng nếu giờ đã có một người đàn ông ưu tú hơn rồi thì cô ta cần gì đi theo Trần Thiếu Văn để phải chịu khổ nữa?

“Năm trăm nghìn đây, tôi trả tiền sính lễ cho Trần Thiếu Văn, cả chiếc xe đó nữa”.

Nhưng Lệ Lận lại lấy một chiếc thẻ ra, sau đó dập tắt mọi ước mơ của Hồ Kiều chỉ bằng một câu nói.

“Trả sính lễ giúp Trần Thiếu Văn ạ? Anh Lệ, anh nói vậy là sao?”, Hồ Kiều mỉm cười một cách gượng gạo.

Lệ Lận đang nghịch điện thoại nên chỉ liếc Hồ Kiều một cái rồi nói: “Thì đấy, cô ra điều kiện là năm trăm nghìn với chiếc xe đó còn gì, ngoan ngoãn làm vợ của Trần Thiếu Văn đi. Thậm chí nay đăng ký, mai ly hôn luôn cũng được”.

“Nếu không thì cô chẳng có gì đâu”

Hồ Kiều: “…”

Cô ả thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Hôm qua, anh có nói thế đâu, anh bảo sẽ tặng em chiếc xe đó mà”.

“Tôi đổi ý rồi”.

“Anh… sao anh có thể làm vậy chứ?”

Kinh koong!

Chợt có tiếng chuông cửa vang lên.

“Mặc đồ vào rồi ra mở cửa đi”, Hồ Kiều lạnh nhạt nói.

Hồ Kiều định không đi, nhưng cuối cùng vẫn nhanh nhẹn ngồi dậy mặc quần áo. Nếu cô ả muốn lấy được năm trăm nghìn và chiếc xe đó thì buộc phải nghe lời Lệ Lận.

Nhưng giây phút cửa vừa mở ra.

Hồ Kiều đã sững người.

Người ở bên ngoài cũng vậy.

“Hồ Kiều, sao, sao em lại ở đây?”, Trần Thiếu Văn trợn tròn mắt.

Trần Tiểu Thi cũng vô cùng ngạc nhiên.

Lệ Lận bảo cô ta sáng nay dẫn Trần Thiếu Văn đến đây để xem cảnh này ư?

Hồ Kiều không biết phải giải thích thế nào, mà cô ả cũng không thể giải thích được nên đẩy hai người kia ra rồi lao đi.

“Hồ Kiều, Hồ Kiều!”

Trần Thiếu Văn có gọi thế nào cũng vô dụng.

Cổ Trần Thiếu Văn nổi hết gân xanh lên, cậu ta lao thẳng vào phòng như đã phát điên.

“Quả nhiên là anh, Lệ Lận, tôi phải giết anh!”

Thấy người đàn ông trong phòng là Lệ Lận, Trần Thiếu Văn cứ thế lao tới định đánh anh ta.

Bụp!

Nhưng cậu ta vừa lao tới thì đã bị đá bay vào tường.

Trần Thiếu Văn loạng choạng bò dậy rồi lại tung một cú đấm qua.

Song cũng vô ích.

Bụp bụp!

Lệ Lận cứ thế đạp xuống người Trần Thiếu Văn, một cơn đau mãnh liệt khiến Trần Thiếu Văn phải giơ hai tay lên ôm đầu rồi bật khóc.

“Đừng đánh nữa”.

Trần Tiểu Thi hét lên rồi hướng ánh nhìn xen lẫn sự phức tạp và oán hận về Lệ Lận như đã biến thành một người khác: “Anh bảo tôi dẫn Thiếu Văn đến đây là để xem anh giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của gia đình chúng tôi đúng không? Chúc mừng anh, anh làm được rồi đấy”.

Lệ Lận lạnh giọng nói: “Ai giẫm đạp lên ai trước?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK