Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai sai cậu đến? Là nhà họ Trương bảo cậu đến thăm dò?”

Nhà họ Trương ở đây ám chỉ gia đình của Trương Dương Phi!

Cũng là một gia tộc giàu có ở Thượng Kinh!

“Tự tôi muốn hỏi thôi, không được à?”

Tôn Hàn cười nhạt, sắc mặt cũng tối sầm lại. Anh không vì thân phận của Liễu Thị Long mà tỏ thái độ kính nể, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng, “Ông cụ Liễu à, tôi nói thật nhé, nếu Liễu Phương Phương kết hôn với Tôn Bân, tôi lo rằng Liễu Phương Phương sẽ hối hận, nhà họ Liễu cũng sẽ hối hận!”

Liễu Thị Long bắt đầu nghiêm túc xem xét Tôn Hàn, bất kể từ góc độ nào thì lời nói của Tôn Hàn cũng đã đi quá xa rồi!

Nói một cách nghiêm túc, anh đang chia rẽ mối quan hệ giữa nhà họ Liễu và nhà họ Tôn.

Nhưng chẳng có lý do gì cả.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”, Liễu Thị Long gằn giọng hỏi.

Vẻ mặt của Tôn Hàn vẫn rất bình thản, “Ông cụ Liễu, tôi đã nói ra câu này, tất nhiên là có lý do của tôi. Ông không cần đoán tôi có thân phận thế nào, lập trường ra sao. Làm một cuộc giao dịch đi, ông nói rõ chuyện hôn ước của Liễu Phương Phương và Tôn Bân, tôi trả lời ông vì sao cuộc hôn nhân này sẽ khiến nhà họ Liễu hối hận!”

Đã nói đến bước này, Tôn Hàn cũng không muốn giấu mình nữa.

Anh cố ý yêu cầu cưới Liễu Phương Phương, chính vì chuyện đang xảy ra bây giờ.

Điều anh cần là một “lối vào” không quá đường đột để có cơ hội đối mặt trò chuyện với Liễu Thị Long!

Liễu Thị Long im lặng.

“Cậu đến từ phương Bắc?”

Bên ngoài Thượng Kinh, có lẽ chỉ có những người ở phương Bắc mới quan tâm đến chuyện của Liễu Phương Phương và Tôn Bân.

Tôn Hàn lắc đầu, “Không phải! Tôi chỉ muốn biết vài chuyện, cũng chỉ muốn lấy Liễu Phương Phương thôi!”

Lý do này, Tôn Hàn buộc phải giữ.

Nếu không thì động cơ của anh sẽ rất đáng bàn cãi!

“Hôn sự của Phương Phương là do tôi và Tôn Vượng Thịnh - người đứng đầu nhà họ Tôn, đã lập ra năm xưa. Còn về việc tại sao lại có hôn ước này thì cậu không cần phải hỏi. Trước đây Tôn Bân lưu lạc, sống chết không rõ, nên hôn ước này có thể huỷ bỏ. Nhưng nay Tôn Bân đã quay về Thượng Kinh, vậy thì hôn ước này buộc phải được thực hiện”.

“Thế nên, dù cậu muốn cưới Phương Phương vì bất kỳ mục đích gì nữa thì chuyện này vẫn là không thể nào! Nếu được chọn, chắc chắn tôi sẽ gả con bé cho Trương Dương Phi!”

“Nhưng ngay cả Trương Dương Phi còn không cưới được Phương Phương, cậu lại càng không thể!”

Đã nói đến mức này thì chuyện rất rõ ràng rồi.

Nhưng Tôn Hàn không tin vào nguyên nhân ấy.

Có thể hôn ước là thật. Tôn Vượng Thịnh - người đứng đầu nhà họ Tôn hiện giờ, đúng là có khả năng lập hôn ước với nhà họ Liễu.

Khi Tôn Hành Vương còn sống!

Cũng là lúc ông cụ Tôn lâm bệnh nặng.

Chuyện năm ấy chắc chắn có ẩn tình!

“Xem ra tôi chẳng có hy vọng trông cậy vào nhà họ Liễu các ông rồi. Chuyện này xem như dừng tại đây vậy”.

Sau khi im lặng một hồi, Tôn Hàn giả vờ tỏ thái độ từ bỏ.

“Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Nếu đã là giao dịch, tôi cũng đã nói rồi, cậu cũng phải nói cho tôi biết vì sao Phương Phương sẽ phải hối hận nếu lấy Tôn Bân? Cậu trai Tôn Hàn à, vì công bằng, cậu nên trả lời câu hỏi của tôi chứ nhỉ?!”, lúc này, Liễu Thị Long bỗng cất lên giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Vì Tôn Bân là một tên cậu ấm vô dụng, không có năng lực gì. Sau này quyền phát ngôn trong nhà họ Tôn sẽ không đến lượt cậu ta. Liễu Phương Phương lấy cậu ta thì chỉ khổ cho cô ấy thôi. Ông cụ Liễu à, ông không thấy thế sao?”, Tôn Hàn ung dung nói với vẻ đương nhiên.

Liễu Thị Long: “…”

Ông cụ nhận ra mình đã bị thanh niên này chơi khăm!!

Câu trả lời này thì ai mà chẳng biết, nào cần anh nhắc nhở chứ.

Gương mặt của Liễu Thị Long đã đỏ bừng!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK