Tuy Diệp Tô không biết rõ chuyện này nhưng cũng đoán ra Từ Tiểu Bân mạo danh Tôn Hàn để được trở thành con nhà giàu, thứ để chứng minh thân phận mà cậu ta còn thiếu chính là miếng ngọc bội của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn không biết chuyện thì việc anh tin mấy lời nói dối của Dương Dung cũng bình thường.
Nhưng cô ta đã kể với Tôn Hàn về ý đồ của mẹ con Dương Dung kia mà, anh điên rồi hay sao mà còn đồng ý?
Dương Dung ở đầu dây bên kia cũng không ngờ Tôn Hàn lại đồng ý nhanh gọn như thế, đỡ phải nói mấy câu mà bà ta đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
“Vậy, vậy Tôn Hàn à, có phải con bận lắm không? Nếu con bận quá thì cứ nhờ ai đem ngọc bội về cho mẹ là được! À, không phải mẹ sốt ruột gì đâu, chủ yếu là vì muốn bố con nhanh chóng nhìn thấy miếng ngọc kia để còn nhắm mắt ra đi, tối đến đừng làm ma doạ mẹ nữa! Con nói có đúng… không?”, Dương Dung mừng đến nỗi lắp ba lắp bắp.
Tôn Hàn lại bình thản vô cùng, “Đúng lúc có mấy ngày nghỉ, con sẽ đích thân mang về”.
Như vậy sao mà được? Nhỡ lộ chuyện thì sao?
Dương Dung lo lắng cực kỳ, vừa định nói gì đó để khuyên Tôn Hàn không cần phải đích thân trở về, nhưng Tôn Hàn đã cúp máy trước.
Anh lãnh đạm nhìn Diệp Tô, nhẹ giọng nói, “Quên chuyện hôm nay chị đến tìm tôi đi. Để cảm ơn, sáu triệu mà chị nợ tôi không cần trả nữa”.
Diệp Tô giật mình, nếu thế thì cô ta phát tài rồi?
Khi ấy cô ta bị ma sai quỷ khiến nên tin lời Từ Tiểu Bân, biển thủ sáu triệu của công ty để đầu tư nguyên thạch, sau đó xảy ra vấn đề. Tuy chuyện này đã được lập hồ sơ điều tra, nhưng để lấy lại khoản tiền ấy sẽ cần rất nhiều thời gian, mà còn chưa chắc lấy lại được hết!
Phía công ty cũng không cho cô ta thời gian, chẳng bao lâu sau đã phát giác chuyện cô ta chiếm dụng công quỹ.
Rồi nhờ Tôn Hàn cho mượn sáu triệu, cô ta mới thoát khỏi cảnh ngồi tù.
Nhưng trước sau gì cô ta cũng phải trả tiền cho anh.
Mà nếu số tiền lấy lại không đủ sáu triệu, Diệp Tô còn phải bù vào.
Cô ta thì có được bao tiền chứ, mấy trăm nghìn tôi cũng là gánh nặng với Diệp Tô rồi.
Nhưng không cần trả nữa.
Có nghĩa là số tiền mà Diệp Tô lấy lại được đều sẽ thuộc về cô ta.
Mấy triệu đấy!
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!!”, Diệp Tô liên tục cảm ơn, vui mừng khôn tả.
Cô ta cũng cảm thấy nói chuyện này với Tôn Hàn quả là sự lựa chọn sáng suốt.
Từ Tiểu Bân và Dương Dung làm sao hào phóng được như thế chứ?
“Không cần, không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé”, Tôn Hành nhẹ nhàng xua tay rồi đứng dậy đi mất.
Diệp Tô vốn muốn giữ chân Tôn Hàn một lúc để làm thân, nhưng thấy tâm trạng của Tôn Hàn không vui nên đành thôi.
Sau khoảng thời gian tìm hiểu, Diệp Tô cũng biết được phần nào tính cách của Tôn Hàn rồi. Anh ghét nhất là bị dây dưa làm phiền.
Duy trì mối giao tình bình lặng như nước này mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Nếu một ngày nào đó Tôn Hàn cảm thấy Diệp Tô cũng tốt, anh sẽ tự tìm đến cô ta.
Nhưng bản thân Diệp Tô thì không thể dính lấy anh!
…
Giữa trưa, Tôn Hàn lại gọi Thẩm Vấn đến.
Thẩm Vấn thấy khó hiểu lắm, mới tạm biệt nhau hồi sáng mà sao bây giờ lại tìm anh ta rồi?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu là chuyện bình thường thì nói trong điện thoại là được mà.
“Tôi sẽ rời tỉnh lỵ vài ngày”.
Sau khi Thẩm Vấn đến, đây là câu nói đầu tiên của Tôn Hàn.
Ngay lập tức, Thẩm Vấn giật mình hốt hoảng, “Anh định đi khi nào?”
Hiện nay là khoảng thời gian tranh chấp căng thẳng giữa Thiên Cửu môn và Giang Lệ, còn nửa tháng nữa là phân định thắng thua rồi.
Lúc này, cậu chủ Thiên Cửu môn như Tôn Hàn sao có thể rời đi kia chứ!
Tôn Hàn giơ tay ra hiệu cho Thẩm Vấn bình tĩnh, đoạn giải thích, “Tôi và Giang Lệ đã có giao hẹn rồi, quãng thời gian này sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu. Anh chỉ cần nhớ một điều, dặn những người có tên trong danh sách tham chiến ngoan ngoãn ở trong phạm vi quản lý của chúng ta, đừng ra ngoài kẻo xảy ra bất trắc”.
“Tình hình chung thì sẽ do anh quản lý”.
Tâm trạng của Thẩm Vấn cũng dần bình tĩnh lại. Anh ta thấy Tôn Hàn phân tích cũng đúng, hiện giờ chỉ cần cẩn thận, đừng ngu ngốc rơi vào họng súng của người ta để xảy ra chuyện là được.
Nhưng để anh ta quản lý Thiên Cửu môn ư?
Thẩm Vấn buồn cười nói, “Xét về tín nhiệm, người anh tin cậy nhất chắc chắn không phải là tôi. Chuyện quản lý Thiên Cửu môn, anh vẫn nên giao cho Hàn Hướng Đông thì hơn! Còn không thì anh có thể nhờ Từ Khang Niên hay Lưu Béo cũng được mà!”
“Tại sao không thể là anh?”, Tôn Hàn mỉm cười hỏi lại.
Sao lại có tại sao nữa?
“Hầy, anh nói sao thì nghe vậy”.
Thẩm Vấn không từ chối nữa. Nếu Tôn Hàn đã tin tưởng, chẳng lẽ anh ta còn không dám nhận lệnh sao?
“Thẩm Vấn, anh là người có phong thái thủ lĩnh! Ở Thiên Cửu môn không có ai thích hợp với vai trò quyết định sách lược bằng anh đâu, cứ làm việc đi”.
Đột nhiên, Tôn Hàn vỗ vai Thẩm Vấn và nói như vậy.
Thẩm Vấn ngước lên nhìn vào mắt Tôn Hàn trong giây lát, tựa như đoán ra gì đó.
Mười giờ tối, Tôn Hàn đã đến Mục Thành.
Trong lúc ấy, mẹ nuôi Dương Dung đã gọi cho anh mười mấy cuộc, quan tâm hỏi han anh đã đi đến đâu rồi.
Khi Tôn Hàn đỗ xe ở khách sạn, Dương Dung đã đừng chờ ở bên ngoài khách sạn.
Tối nay trời khá lạnh, Dương Dung xoa xoa hai cánh tay cho bớt lạnh, cảnh tượng này làm Tôn Hàn hơi xót xa.
“Mẹ à, đã muộn thế này rồi, sao mẹ không vào khách sạn chờ con?”, Tôn Hàn ân cần hỏi.
“Hầy, mẹ là vậy mà, vào khách sạn làm gì chứ, đứng bên ngoài cũng tốt, cũng tốt mà! Ừm, con có mang ngọc bội về đúng không?”, Dương Dung lập tức nhắc đến miếng ngọc bội, đôi mắt lộ vẻ tham lam.
Chút xót xa trong lòng Tôn Hàn biến mất ngay tắp lự, chỉ còn cảm giác mỉa mai.
Vừa mở miệng ra đã hỏi đến ngọc bội!
Cũng đúng thôi!
Miếng ngọc bội ấy là giấy thông hành đưa Từ Tiểu Bân đến với sự sang giàu kia mà!
Chỉ là, những thứ đó vốn thuộc về Tôn Hàn.
“Vào khách sạn rồi nói”, Tôn Hàn không trả lời, chỉ lạnh lùng nói.
Vào đến khách sạn, Tôn Hàn thuê một phòng rồi đưa mẹ nuôi vào quán trà.
Sau khi gọi hai tách trà, Tôn Hàn đã im lặng rất lâu.
Dương Dung liếc nhìn Tôn Hàn mấy lần bằng ánh mắt chờ mong, không kìm được bèn hỏi, “Tôn Hàn à, con nói gì đó đi, con có mang ngọc bội theo không?”
“Con có mang theo”.
Tôn Hàn lấy ngọc bội ra, Dương Dung vừa định đưa tay lấy thì anh đã rụt tay về, nên bà ta không lấy được.
Sắc mặt của Dương Dung sa sầm, “Tôn Hàn, con làm gì vậy? Mẹ chỉ lấy ngọc bội về để thắp nén hương cho bố con thôi mà, thắp xong sẽ trả cho con ngay!”
Nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ nuôi, Tôn Hàn cảm thấy thật nực cười, trơ mắt nói dối mà cũng không thấy chột dạ!
“Mẹ à, con hỏi mẹ, rốt cuộc là gia tộc nào ở Thượng Kinh tìm đến?”
“…”
Ánh mắt lấp loé hồi lâu, cuối cùng Dương Dung chọn cách không thừa nhận, “Gia tộc gì chứ? Mẹ không hiểu con đang nói gì!”
“Vậy thì chờ đến ngày mai, con sẽ đích thân tìm họ”, Tôn Hàn cũng không ép, chỉ điềm tĩnh đáp.
Dương Dung hoảng hốt ngay lập tức.
Nếu người của gia tộc kia gặp được Tôn Hàn, mọi chuyện sẽ bại lộ.
Việc Từ Tiểu Bân có thể trở thành cậu ấm nhà giàu cũng tan thành mây khói.
“Tôn Hàn, con đừng như vậy được không? Con có thể cho Tiểu Bân một cơ hội không? Nếu cơ hội này mất đi, cả đời Tiểu Bân cũng chỉ thế này mà thôi!”
“Tôn Hàn à, xin con giúp em trai con lần này đi! Cả đời nó sẽ biết ơn con lắm!”