Tôn Hàn nhìn Tả Quân chằm chằm, còn Tả Quân trợn mắt nhìn Tôn Hàn đầy giận dữ. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không ai nhường ai, không ai muốn lộ vẻ yếu thế.
Con người cũng có vảy ngược.
Có thể Tả Quân không có nhiều tình cảm với Văn Ảnh, bốn mươi tuổi đầu mới để người phụ nữ ấy mang thai một đứa con trai cho ông ta.
Đứa trẻ trong bụng Văn Ảnh là cốt nhục của riêng ông ta.
Một lúc sau, Tôn Hàn đột nhiên bật cười, phá vỡ sự im lặng.
Anh nói, “Thật ra ở địa vị của Tả vương bây giờ, hoàn toàn không phải sợ Kim Xuyên, lại càng không cần sợ vợ. Dù người phụ nữ bên ngoài của ông đã có mang, còn giấu gia đình, nhưng chắc chắn Tả vương vẫn có tình cảm rất sâu đậm với người vợ Tào Khang đã cùng ông trải qua bao sóng gió”.
“Tả vương là người trọng tình trọng nghĩa mà!”
“Chỉ là, sao tôi không thấy Tả vương trọng tình trọng nghĩa như vậy đối với Thiên Cửu môn nhỉ? Chẳng lẽ ông đã quên lời thề năm xưa khi gia nhập Thiên Cửu môn rồi ư?”
Hàng lông mày Tả Quân nhíu chặt lại.
Đương nhiên ông ta vẫn không quên.
‘Từ nay về sau, anh em của Thiên Cửu môn chính là anh em của tôi. Sống chết có nhau, quyết không phản bội!’
Tiếc rằng, khi địa vị ngày càng cao hơn, lòng nhiệt huyết ngày xưa đã bị mài mòn bởi danh lợi, tiền bạc và quyền lực.
Sau khi Phó Văn Húc vào nhà giam phía Nam, Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, mấy ai còn nhớ lời thề năm xưa?
Ai cũng bận rộn tìm lối thoát và mưu lợi cho mình.
Tả Quân không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng, việc gì phải áy náy?
Tôn Hàn chớp mắt, khẽ nói, “Xem ra Tả vương vẫn chưa quên. Nhưng danh lợi đúng là dễ làm con người ta mờ mắt. Cùng vinh hoa rất dễ, cùng hoạn nạn lại rất khó. Nhưng đây không phải là lý do để tha thứ”.
“Mười năm rồi, Thiên Cửu môn đã im hơi lặng tiếng mười năm. Trong khoảng thời gian này, đã có rất nhiều người rời đi, nhưng lại càng có nhiều người ở lại giữ gìn Thiên Cửu môn, chờ đợi kỳ hạn mười năm đến”.
“Mười năm qua, các ông rời đi, nhưng vẫn còn đó những người anh em không quên lời thề, tiếp tục ở lại”.
“Tả Quân, tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ không trở về tay không. Cho ông một lựa chọn”.
“Một, là giao lại sản nghiệp địa bàn năm xưa của Thiên Cửu môn rồi chấp nhận tay trắng ra đi. Từ nay về sau, ông không còn liên quan gì đến Thiên Cửu môn nữa”.
“Hai, là khai chiến!
Giọng điệu của Tôn Hàn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
Đây là quy tắc của Thiên Cửu môn, một khi đã bước vào cửa, thì sinh tử không thể tách rời.
Quy tắc này đúng là hơi khắc nghiệt.
Nhưng Tả Quân có được ngày hôm nay, trở thành một trong Tam Vương quyền thế hơn người này, đều nhờ vào Thiên Cửu môn.
Những thứ này, bắt buộc phải trả.
“Dựa vào cậu ư? Hay dựa vào tên chủ nhân tóc còn mọc chưa hết của Thiên Cửu môn?”, Tả Quân cười khẩy.
Nếu thực sự phải trao trả sản nghiệp địa bàn, Tả Quân còn lại gì kia chứ?
Muốn ông ta cứ thế giao ra à, đúng là mơ mộng hão huyền.
Huống chi, Tả Quân không tin Thiên Cửu môn dám khai chiến. Không phải vì Thiên Cửu môn không đấu lại Tả Quân, mà là vì Giang Lệ đang như hổ rình mồi, nếu lúc này Thiên Cửu môn đối phó Tả Quân, chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Mà tình huống này, Thiên Cửu môn cũng chẳng dám dùng vũ lực để đối phó với bất kỳ ai trong Tam Vương của Tây Nam.
“Thật ra là tôi hay ‘tên chủ nhân tóc còn mọc chưa hết’ trong mắt ông, thì cũng vậy thôi.”
Tả Quân bấy giờ mới ngộ ra, sững sờ hỏi, “Cậu chính là người kế thừa của Phó Văn Húc?”
Tôn Hàn cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thẳng, “Nay Thiên Cửu môn chia năm xẻ bảy, tôi cũng chỉ mới tiếp quản không lâu. Đừng nói là người ngoài như các ông, ngay cả nội bộ, tôi cũng không sai bảo hết được. Tìm đến Tả vương, tôi còn phải tự mình làm, còn có thể làm gì khác đây?”
“Lựa chọn đi, khai chiến, hay là giao ra những thứ thuộc về Thiên Cửu môn?”
Gươm súng đã sẵn sàng!
Dù trong phòng chỉ có Tôn Hàn và Tả Quân, nhưng khí thế toát ra từ hai người có thể khiến bầu không khí trở nên đông cứng lại.
Tả Quân dần dần tin rằng Tôn Hàn nói thật.
Chắc chắn anh dám khai chiến!
“Cậu cần gì phải kéo tôi chết cùng?”
Cuối cùng người sợ vẫn là Tả Quân. Tuổi trẻ luôn hiếu thắng. Nếu Tôn Hàn thực sự bất chấp hậu quả mà đấu với Tả Quân, vậy thì với thế lực của cả Thiên Cửu môn, chắc chắn Tả Quân sẽ không đối phó được.
Thu lại vẻ sắc bén trong đôi mắt, Tôn Hàn nói, “Không phải tôi muốn làm như vậy, mà là Tả vương không nỡ trao đổi những thứ mà ông đã đánh cắp”.
Khi Phó Văn Húc vừa gặp chuyện, những cốt cán của Thiên Cửu môn bắt đầu gặm nhấm sản nghiệp địa bàn của Thiên Cửu môn, nên mới dẫn đến tình trạng chia năm xẻ bảy ngày hôm nay.
Những kẻ này đều là trộm cắp!
“Nếu cậu vẫn cố chấp muốn khai chiến, vậy tôi sẵn sàng tiếp đón. Có lẽ Tả Quân này không thể một mình chống lại Thiên Cửu môn, nhưng phá bỏ nền móng của Thiên Cửu môn thì hoàn toàn không thành vấn đề. Cậu Tôn, tốt nhất là cậu nên suy nghĩ cẩn trọng”.
Tôn Hàn gật đầu, “Đúng vậy. Tả Quân ông đây là một khúc xương cứng, không dễ gặm như vậy”.
“Hay là thế này, tôi sẽ cho ông một phương án điều hoà”.
“Phương án gì?”, Tả Quân hỏi ngay.
Đối với Tôn Hàn hay Tả Quân, khai chiến đều là sự lựa chọn cuối. Nếu không đến mức không còn cách nào khác, họ sẽ không chọn.
Gõ ngón tay lên bàn, Tôn Hàn nói, “Theo tôi được biết, bên dưới câu lạc bộ Tào Hành là một sàn đấu quyền anh ngầm duy nhất của Tế Bắc. Một phần tư lợi nhuận hằng năm của Tả vương dựa vào sàn đấu này”.
“Thật ra đừng thấy chúng tôi bây giờ đi giày da, mặc Âu phục mà tưởng nhầm, thực tế thì ai cũng chỉ là rơm rác thôi”.
“Chuyện giang hồ thì nói theo cách giang hồ. Chúng ta làm theo quy tắc cũ đi, giải quyết trên võ đài, thế nào?”
Lên võ đài?
“Cậu và tôi?”, Tả Quân hỏi.
Tôn Hàn lập tức bật cười, “Nếu tôi lên võ đài thì ức hiếp ông quá”.
“Vừa khéo tôi có một thuộc hạ, rất muốn so tài với Tả vương. Người này tên Phá Quân, có lẽ ông từng nghe đến rồi. Tên có một chữ ‘Quân’, cũng rất giống ông ngày xưa. Tả vương có cảm thấy người này xứng đáng so tài không?”
“Phá Quân lấy một địch trăm!’, Tả Quân biết đó là ai.
Ông ta không biết Tôn Hàn ra tay có ức hiếp được mình hay không. Nhưng Phá Quân là một nhân tài mới xuất hiện, thuộc hàng hai của bộ phận chiến đấu, chắc chắn Tả Quân đã từng nghe tên. Ông ta biết đây là một người không dễ đối phó.
Thế nên ông ta có hơi do dự.
“Sao hả, Tả vương sống sung sướng lâu quá rồi nên không dám chiến đấu à? Nếu vậy, Tả vương vẫn nên ngoan ngoãn trao trả đồ của Thiên Cửu môn rồi an hưởng tuổi già thì hơn”, Tôn Hàn chế giễu.
“Mười hai giờ tối mai!”, sự hiếu chiến của Tả Quân đã bị khơi dậy.
“Được. Nếu Phá Quân thua, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, Thiên Cửu môn sẽ không bao giờ đặt chân đến Tế Bắc! Nếu Tả vương thua, vậy thi tôi không chỉ lấy sản nghiệp thuộc về Thiên Cửu môn, mà còn muốn đôi chân của Tả vương để làm hình phạt cảnh cáo!”
“Có thể giết có thể phế, đây là hình phạt của Thiên Cửu môn dành cho kẻ phản bội. Yêu cầu này của tôi không hề quá đáng!”, vẻ nghiêm nghị hiện trên gương mặt Tôn Hàn.
Nếu Phó Văn Húc chọn Tôn Hàn làm chủ nhân của Thiên Cửu môn, thì đã biết Tôn Hàn không phải là người dễ mềm lòng.
Người quá nghĩa khí không thể giữ tiền, người quá nhân từ không thể khiển tướng điều binh.
Đạo lý này đã được lưu truyền nghìn đời, đến nay vẫn đúng như vậy.
Khuôn mặt thoáng co giật, ánh mắt của Tả Quân trở nên nghiêm túc, “Mười hai giờ tối mai, cung kính chờ cậu đến!”
Chương 250: Ngôi sao điện ảnh Thẩm Tri Thu
Sáng hôm sau.
Tôn Hàn ăn sáng ở nhà ăn khách sạn, còn Phá Quân đứng ở một bên.
“Ngồi xuống ăn chung đi”.
Tôn Hàn gọi phần ăn cho hai người, bèn ra lệnh.
“Cảm ơn cậu chủ!”
Phá Quân ngồi xuống, nhưng tư thế ngồi lại cứng còng, lưng cũng thẳng tắp, tạo cảm giác rất nghiêm chỉnh.
Tôn Hàn cười cười, “Đừng căng thẳng thế, tôi không đáng sợ như vậy đâu”.
Nghe anh nói vậy, tư thế ngồi của Phá Quân mới tự nhiên hơn một chút.
“À phải, tối nay cậu và Tả Quân sẽ giao đấu trên võ đài. Cậu nắm bao nhiêu phần thắng?”, Tôn Hàn buột miệng hỏi.
Phá Quân nghiêm túc đáp, “Phá Quân thà chết quyết không thua!”
Trận quyết đấu mười hai giờ tối nay, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quyết đấu.
Nó còn liên quan đến lợi ích, Phá Quân biết rõ điều này.
Nếu thua, cậu sẽ là tội nhận của Thiên Cửu môn. Vì thế, cậu không được thua, không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Tôn Hàn khẽ gật đầu, giọng xoa dịu, “Tuy Tả Quân rất giỏi, nhưng ông ta đã bốn mươi rồi, đã đến tuổi trung niên. Còn cậu đương tuổi trai tráng sung mãn nhất, không lý gì lại thua ông ta được. Đừng cảm thấy nặng nề quá”.
Tuy ngữ điệu của Tôn Hàn rất ôn hoà, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói mấy câu như “đừng quan trọng thắng thua”.
Bởi trong trận chiến này, Phá Quân có thể hy sinh tính mạng, nhưng không được phép thua.
“Phá Quân hiểu rồi ạ!”
Ăn xong bữa sáng, Tôn Hàn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười nói, “Nghe nói tháp Lôi Phong của thành phố Tế Bắc vang danh gần xa, một khi đã đến Tế Bắc thì phải đến tham qua tháp Lôi Phong”.
“Hôm nay hiếm khi lại có thời gian rảnh rỗi, cậu đi cùng tôi đi”.
Tháp Lôi Phong nằm ở rìa khu thành thị Tế Bắc, đã được xây dựng vào những năm năm mươi, đến nay đã có lịch sử hơn bảy mươi năm.
Vô cùng tráng lệ, là toà tháp đầu tiên trong nước.
Nếu đã có thời gian, anh có thể đi tham quan xem sao.
“Vâng, thưa cậu!”
Tôn Hàn đã mở lời, tất nhiên pg sẽ không từ chối.
Một giờ sau, Phá Quân đã lái xe đưa Tôn Hàn đến lưng chừng núi Lôi Công. Đường ô tô không còn, phải đi bộ thêm một đoạn mới lên được đỉnh núi.
Tôn Hàn bước xuống xe. Ngẩng đầu lên, anh thấy ngọn tháp cao vút trời mây, chỉ còn nhìn thấy một góc tháp Lôi Phong.
Vì đang là thời điểm đầu năm, nên ánh mặt trời rất rực rỡ và ấm áp, thời tiết đẹp vô cùng.
Tâm trạng cũng vui vẻ, anh vừa mỉm cười vừa đi lên núi.
Về Phá Quân, có lẽ vì tự cảm thấy dáng vẻ của mình quá cao to thô kệch, đi sau Tôn Hàn sẽ tạo cảm giác không hoà hợp, nên cậu đi cách anh rất xa, không hề theo sát.
Tôn Hàn cũng chẳng bận tâm.
Chưa đến nửa giờ, anh đã lên đỉnh núi.
Lúc này, hình dạng toàn bộ ngọn tháp Lôi Phong đã hiện ra.
Tháp Lôi Phong cao chừng ba trăm mét vút thẳng lên tầng mây, bên ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Tế Bắc và những toà cao ốc hắt sáng cho nhau.
Cả bức tranh tràn trề khí thế hào hùng!
Tháp Lôi Phong là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Tế Bắc. Lúc này còn chưa qua mồng mười, nên du khách đến tham quan rất tấp nập.
Điều khiến Tôn Hàn cảm thấy hứng thú là ở một khu phong cảnh ở góc trái tháp Lôi Phong, lại có rào ngăn cách.
Có thể thấy có rất nhiều thiết bị ghi hình và nhân viên ở bên trong.
Mấy người nổi tiếng trên mạng à?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã bị Tôn Hàn phủ định.
Tháp Lôi Phong là kiến trúc mang tính biểu tượng của Tế Bắc, rất được Uỷ ban thành phố xem trọng.
Mấy người nổi tiếng trên mạng ấy tuyệt đối không đủ tư cách để phía thành phố cho phép sử dụng một phần khu vực ở đây.
Tôn Hàn không nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến anh, bèn tiếp tục đi tham quan xung quanh đỉnh núi Lôi Công.
Phong cảnh cũng khá đẹp. Tôn Hàn tìm được một phòng trà, định uống trà rồi xuống núi.
Tuy trà của mấy nơi danh lam thắng cảnh thường chẳng ra sao, nhưng đã đến đây rồi, uống chút trà cũng dễ chịu.
Hơn nữa, Tôn Hàn cũng không kén chọn.
Đang thả bộ, Tôn Hàn đột nhiên trông thấy một người phụ nữ đang ngồi dưới gốc cây đa.
Người nọ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, đội chiếc mũ rộng vành màu xanh nhạt dành cho nữ, và đeo kính râm, da dẻ rất trắng.
Nếu không phải do trang điểm, màu da này thuộc kiểu trắng bệch do bệnh tật.
“Thẩm Tri Thu?”
Tôn Hàn gần như nhận ra người phụ nữ này ngay từ ánh nhìn đầu tiên, chỉ là hơi băn khoăn, không biết có phải là người giống người không.
Tôn Hàn đã biết Thẩm Tri Thu từ lúc mới mấy tuổi, nhưng chắc chắn Thẩm Tri Thu không biết Tôn Hàn.
Nói chính xác hơn, vào hai mươi năm trước, thời mà màn hình ti vi vẫn là màu đen trắng, Thẩm Tri Thu chính là ngôi sao điện ảnh mà nhà nhà đều biết mặt.
Nổi tiếng với vẻ đẹp ngọt ngào, Thẩm Tri Thu được nhiều đứa trẻ bấy giờ trìu mến gọi là chị gái nhà bên.
Tôn Hàn cũng không ngoại lệ. Thậm chí ngày xưa anh còn từng ngốc nghếch nghĩ rằng, sau này lớn lên phải lấy Thẩm Tri Thu làm vợ.
Bây giờ nhớ lại, đúng là ngây thơ thật.
Tất nhiên, Tôn Hàn của bây giờ nếu muốn lấy Thẩm Tri Thu cũng không hề khó khăn. Có điều, ý muốn trẻ con năm xưa đã không còn tồn tại nữa.
Đó là lúc Thẩm Tri Thu mười bảy, mười tám tuổi. Chừng mười mấy năm trước, Thẩm Tri Thu đã lui về ở ẩn, và bắt đầu việc học.
Hình như gần đây có tin Thẩm Tri Thu trở lại.
Tôn Hàn không quan tâm đến tin giải trí, cũng không quá tường tận.
Theo lý mà nói, Thẩm Tri Thu đã ngừng hoạt động cách đây mười mấy năm, còn là trong độ tuổi xuân xanh, bây giờ cũng đã ngoài ba mươi tuổi. Dù thị lực của Tôn Hàn có tốt đến mấy cũng không thể dễ dàng nhận ra như vậy.
Nhưng lúc bé, mức độ hâm mộ của Tôn Hàn dành cho Thẩm Tri Thu có thể nói là rất cuồng nhiệt.
Năm xưa Tôn Hàn đến với Lâm Mỹ Quyên, phần lớn nguyên nhân là vì Lâm Mỹ Quyên có mấy phần tương đồng với Thẩm Tri Thu.
Nói trắng ra, tuổi thơ của ai mà chẳng mộng mơ.
Giấc mơ thuở bé của Tôn Hàn chính là Thẩm Tri Thu.
Tuy không thể với tới, nhưng vẫn luôn cất giấu trong tim.
Quay lại chủ đề chính, Tôn Hàn cũng không chắc người phụ nữ ấy rốt cuộc có phải Thẩm Tri Thu hay không, bèn quyết định tiến lại gần xem thử.
Lúc này, có một cốc nước sôi để nguội đặt trước mặt người phụ nữ ấy. Cô ta cầm một cái túi nhỏ, lấy mấy viên thuốc bên trong ra và chuẩn bị cho vào miệng.
Đột nhiên có giọng đàn ông vang lên, “Đây đều là thuốc cảm. Cô à, cô chắc chắn mình bị cảm sao?”
Người lên tiếng tất nhiên là Tôn Hàn.
Sau khi đến gần, Tôn Hàn quan sát tỉ mỉ sắc mặt để xem tình trạng của cô ta. Anh chắc chắn đối phương bị bệnh, không phải cảm mạo thông thường.
Người phụ nữ kia ngẩng đầu, tháo kính râm ra rồi nhìn Tôn Hàn săm soi, “Cách tán tỉnh của cậu cũng độc đáo thật đấy. Tôi không bị cảm, chẳng lẽ bị bệnh khó chữa gì à?”
Vào giây phút đối phương tháo kính, Tôn Hàn chắc chắn đấy chính là Thẩm Tri Thu!
Tuy không biết vì nguyên nhân gì, nhưng thật không ngờ, anh lại có thể gặp được ngôi sao nổi tiếng ngày xưa Thẩm Tri Thu ở thành phố Tế Bắc bé nhỏ này.
Tôn Hàn cười cười, không cần mời vẫn ngồi xuống, đoạn nói, “Tình trạng của cô không phải là bệnh khó chữa gì cả. Chỉ vì gần đây làm việc vất vả, thời gian không ổn định, nghỉ ngơi chưa đủ, khiến tinh thần uể oải”.
“Có lẽ còn có triệu chứng thiếu máu, đau đầu phong nhiệt, rất giống với cảm nặng. Nếu bác sĩ phán đoán sai, rất có thể sẽ chữa cho cô như cách chữa cảm mạo bình thường”.
Miệng của Thẩm Tri Thu biến thành hình chữ O, người này còn nhìn ra cô ta bị thiếu máu.
Chỉ là nghĩ đến việc triệu chứng thiếu máu rất rõ ràng, không khó để nhận ra, cô ta cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Hơn nữa, cô ta đã đến bệnh viện chính quy để lấy thuốc, chẳng lẽ bác sĩ ở bệnh viện lớn lại không bằng một cậu thanh niên chẳng biết mọc từ đâu ra này ư?
Chắc chắn là thấy cô ta đẹp nên muốn tán tỉnh thôi.
Khuôn mặt của Thẩm Tri Thu đã trở lại vẻ lạnh lùng, kính râm cũng được đeo lại, “Cậu nói xong thì có thể đi rồi đấy”.
Tôn Hàn bật cười, “Cô Thẩm không tin lời tôi?”
“Chẳng lẽ tôi nên tin sao?”, Thẩm Tri Thu hỏi lại.
Chương 251: Em mời chị uống nước nhé!
Đột nhiên, Thẩm Tri Thu chớp mắt nói: “Cậu nhận ra tôi à?”
“Chị gái nhà bên mà người người đều biết, tôi không nhận ra mới là lạ đấy”, Tôn Hàn cũng không che giấu nữa, thẳng thắn thừa nhận mình đã nhận ra Thẩm Tri Thu luôn, sau đó anh liếc mắt nhìn dải phân cách rồi hỏi: “Cô Thẩm đến chọn cảnh à?”
“Hình như tôi không cần phải báo cáo công việc của mình với một người ngoài như cậu thì phải?”
Thẩm Tri Thu chẳng hề tỏ ra thân thiện khi Tôn Hàn đã nhận ra mình, đã thế còn có vẻ không thích cách bắt chuyện của anh.
Cô ta đang bị cúm xoàng, còn người thanh niên này thì cứ luôn miệng nói cô ta không hề bị cúm để thu hút sự chú ý của cô ta.
Bác sĩ cũng kê thuốc rồi mà anh vẫn còn nói không phải.
Tôn Hàn không lòng vòng mà nói thẳng: “Tôi thấy tình trạng của cô Thẩm chắc cũng phải uống mấy ngày thuốc cảm rồi, trong đó không thiếu các loại đặc trị. Cô Thẩm này, nếu đúng là cô bị cúm thật thì phải khỏi từ lâu rồi chứ!”
Chuyện này…
Thẩm Tri Thu không nói gì được nữa.
Tình trạng bệnh của cô ta đã kéo dài mấy ngày rồi, cũng chính vì vậy mà công việc cũng bị đình trệ.
Nghe Tôn Hàn nói vậy, cô ta mới phát hiện nếu đúng là mình bị cảm nặng thì ít ra cũng phải đỡ một chút sau khi uống bao nhiêu thuốc như vậy chứ.
Nhưng tình trạng đau đầu còn ngày một nghiêm trọng hơn.
Lẽ nào bác sĩ chẩn đoán nhầm bệnh rồi?
“Cô Thẩm, bác sĩ tây y chỉ chú trọng tình trạng bệnh, còn bác sĩ đông y thì thăm khám hỏi han, trông cô thế này, tôi thấy thật sự không phải bị cúm đâu”.
“Nếu cô không tin thì cứ đi tìm một thầy lang nhiều kinh nghiệm mà khám, là biết ngay tôi có nói thật hay không”.
Câu nói này khiến Thẩm Tri Thu tin tưởng Tôn Hàn hơn phần nào.
Cô ta thử hỏi dò: “Thế bệnh của tôi có nghiêm trọng không? Giờ phải làm sao?”
Tôn Hàn cười đáp: “Không nghiêm trọng quá đâu, uống vài thang thuốc bổ khí huyết rồi nghỉ ngơi thêm mấy hôm là đỡ”.
“Nhưng cô đừng uống thuốc cảm nữa, loại thuốc này chỉ làm giảm triệu chứng, trong khi vấn đề của cô là làm việc quá sức kèm thiếu máu, càng uống sẽ càng làm tình trạng bệnh năng hơn thôi”.
“Nếu cô tin tôi thì tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc, sau đó cô nhờ người đi mua về sắc uống mà xem. Tôi không dám nói công dụng sẽ thấy ngay, nhưng cô uống rồi ngủ một giấc, tôi đảm bảo ngày mai, cô sẽ thấy tinh thần sảng khoái hơn”.
Biết bao căn bệnh nan y oái oăm Tôn Hàn còn xử lý được, huống chi mấy bệnh lặt vặt này.
“Thế phiền cậu rồi”, Thẩm Tri Thu lấy giấy bút ở trong túi ra.
Rốt cuộc đơn thuốc này có ổn không thì mang tới gặp bác sĩ là biết ngay.
Chẳng mấy chốc, Tôn Hàn đã viết xong đơn thuốc rồi trả lại cho Thẩm Tri Thu.
Các phương thuốc mà anh dùng là đương quy, táo đỏ cực dễ mua, điều này khiến sự hoài nghi của Thẩm Tri Thu giảm thêm một chút.
Hơn nữa…
“Chữ cậu đẹp thật đấy!”, Thẩm Tri Thu khen thật lòng.
Dù chữ của Tôn Hàn không uốn lượn như các thầy thư pháp, song lại có một nét khí thế riêng.
Dù chỉ đặt bút viết đại mấy chữ mà cũng không bắt được một lỗi nào.
Con người trông phi phàm, chữ viết cũng rất đẹp.
Kiểu người như thế này chắc chắn không thể tầm thường được.
Tôn Hàn khẽ nhếch miệng: “Cảm ơn”.
“À, tôi rời làng giải trí từ năm mười tám tuổi, tới nay là mười ba năm rồi, sao cậu vẫn nhận ra tôi?”, bây giờ hai người cũng coi như quen biết rồi, Thẩm Tri Thu tò mò hỏi.
Khi rời làng giải trì, Thẩm Tri Thu đang trong độ tuổi dậy thì, còn giờ thì đã hơn ba mươi, nét ngây ngô của ngày xưa đã không còn nữa.
Nếu cô ta không nói tên thì rất ít người có thể nhận ra.
“Vì tôi là fan cứng của cô Thẩm! Tôi rất thích vai Tiểu Yến của cô trong phim ‘Người một nhà’. Khi ấy, tôi thấy cô Thẩm như chị gái của tôi vậy… À, giờ sao cô lại ở Tề Bắc?”, Tôn Hàn quan tâm hỏi.
Ký ức của tuổi thơ luôn rất ngọt ngào.
Mấy năm thịnh hành phim của Thẩm Tri Thu trên ti vi đen trắng, niềm vui lớn nhất của Tôn Hàn là được ngồi trước ti vi, sau đó xem đi xem lại phim của cô ta.
Chỉ cần có hình ảnh của Thẩm Tri Thu thì anh đều thích hết.
Anh thật sự không ngờ có ngày mình được gặp người thật ở ngoài đời.
“À, lần này tôi đến để nhận phim mới, đến đây chọn cảnh cho dự án ‘Đại Đô Chi Thành’”
Hai người cười nói vui vẻ.
Tôn Hàn cũng nắm được đại khái về tình hình gần đây của Thẩm Tri Thu.
Ba tháng trước, Thẩm Tri Thu chính thức công bố ký hợp đồng với công ty văn hoá Thiên Văn của tỉnh Tây.
Phía công ty đã dồn toàn lực triển khai dự án ‘Đại Đô Chi Thành’ để đánh dấu sự trở lại của Thẩm Tri Thu, trong có có cảnh quay ở tháp Lôi Phong nên cô ta mới đến đây.
Thật ra, thông tin Thẩm Tri Thu trở lại màn ảnh đã sục sôi lâu rồi, không ít fan hâm mộ cũ của cô ta từ già trẻ, gái trai đều vô cùng mong chờ.
Chỉ có Tôn Hàn không quan tâm đến chuyện này nên không biết tin thôi.
Thật lòng mà nói dù Thẩm Tri Thu đã rời làng giải trí mười ba năm, nhưng vì từng là ngôi sao nhí nổi tiếng của ngày xưa nên hiếm có ai trong nước không biết đến cô ta.
Với điều kiện này, cô ta có rất nhiều lựa chọn với các công ty giải trí.
Tôn Hàn thấy lạ là không biết vì sao Thẩm Tri Thu lại chọn một công ty không mấy nổi tiếng như vậy.
Có lẽ anh không hiều về giới giải trí nên chưa từng nghe về văn hoá Thắng Thiên, vì thế anh nghĩ công ty này cũng bình thường thôi.
Hơn nữa, nếu là công ty giải trí có thực lực thì thường sẽ ở Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc vùng đất hưng thịnh của ngành giải trí là Kim Lăng.
Công ty giải trí ở tỉnh Tây không thể so bì được.
Đương nhiên đây là chuyện riêng của Thẩm Tri Thu nên Tôn Hàn cũng không định hỏi nhiều.
“Cho tôi số điện thoại của cậu đi, nếu phương thuốc cậu kê cho tôi có hiệu quả, tôi mời cậu dùng bữa!”, Thẩm Tri Thu lắc lư phương thuốc Tôn Hàn kê cho mình rồi cười nói.
Cô ta bảo Tôn Hàn để lại số điện thoại chứ không phải trao đổi số với nhau, từ đó có thể thấy cô ta vẫn có đề phòng với anh.
Tôn Hàn không thấy lạ, mà cũng không cho số: “Được gặp thần tượng tuổi thơ là tốt lắm rồi, còn số điện thoại thì thôi, có gặp lại cũng như không quen biết”.
Thẩm Tri Thu: “…”
Cô ta chủ động xin Tôn Hàn số điện thoại mà lại bị từ chối ư?
“Cũng đúng”.
Đương nhiên nếu đã bị từ chối rồi thì Thẩm Tri Thu sẽ không đòi đến cùng nữa, vì Tôn Hàn này chỉ là người qua đường trong cuộc đời của cô ta thôi.
Thẩm Tri Thu cũng không muốn phát triển quan hệ thân thiết gì.
Còn với Tôn Hàn mà nói thì khi còn trẻ, anh thường mơ mộng đến một ngày được gặp Thẩm Tri Thu thôi.
Chứ hiện giờ, suy nghĩ ấy đã phai nhạt dần rồi.
Tên của Thẩm Tri Thu không còn khiến anh thấy kích động như ngày xưa nữa.
Cũng chỉ là một cái tên thôi.
“Xin hỏi, chị có phải Thẩm Tri Thu không?”
Đột nhiên có một cô gái đeo kính khoảng mười bảy, mười tám tuổi cầm một chai nước ngọt đi tới hỏi với vẻ kích động.
“Đúng là tôi”, Thẩm Tri Thu rất ngạc nhiên, lại có người nhận ra tiếp ư?
Sau khi xác nhận đúng là Thẩm Tri Thu, cô gái ấy lập tức mừng quýnh, khoa tay múa chân nói: “Đúng là chị Thẩm thật rồi, hồi nhỏ em thích xem phim của chị nhất! Không ngờ hôm nay được gặp người thật ngoài đời luôn!”
“Chị Thẩm, em, em mời chị uống nước nhé? Chọ đừng từ chối nha!”
Một cô gái đơn thuần và một yêu cầu nho nhỏ thì sao Thẩm Tri Thu từ chối được?
Huống hồ đây còn là một nhãn hiệu đồ uống rất thịnh hành trong nước, không quá đắt tiền nên Thẩm Tri Thu không lo lắng mà nhận lấy ngay.
Chờ cô gái đó đi rồi, Thẩm Tri Thu vô thức mở nắp chai rồi uống một ngụm.
Lúc này, Tôn Hàn chợt nói một cách kỳ quái: “Cô định uống chai nước này thật à?”
Chương 252: Quá khứ của Thẩm Tri Thu.
Thẩm Tri Thu có vẻ nghi hoặc hỏi: “Sao lại không được uống?”
Chỉ là một chai nước ngọt mà một cô gái tặng thôi mà, có vấn đề gì chứ?
Tôn Hàn cầm lấy chai nước trong tay Thẩm Tri Thu, sau đó xoáy nắp chai một vòng, để Thẩm Tri Thu nhìn rõ hơn rồi nói: “Cô nhĩn kỹ nắp chai đi, dù được đóng kín, nhưng hình như đã bị người ta động tay động chân vào rồi nên trông hơi thô”.
“Nắp chai nước ngọt đều được dập bằng máy, đến các hãng nhỏ cũng sẽ không làm ẩu thế này, chứ đừng nói là một hãng đồ uống nổi tiếng như Mạch Bảo”.
“Cậu tưởng cậu là trinh thám à? Nắp chai hơi thô một chút thì có sao chứ?”, Thẩm Tri Thu vẫn không tin cho lắm.
“Nếu không cô đi mua một chai Mạch Bảo khác mà xem, hay mua hẳn mấy chai về mà so sánh là biết ngay”, Tôn Hàn chắc chắn nói.
“Được, để tôi đi mua”.
Thẩm Tri Thu không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy đi tới quán tạp hoá nhỏ gần đó mua nước. Dù Tôn Hàn nói rất mơ hồ, nhưng đúng là phần nắp của chai Mạch Bảo này cho người ta cảm giác không được đẹp mắt cho lắm, cho nên cô ta cũng phải đề phòng.
Sau khi mua mấy chai nước ngọt cùng hãng khác về so sánh thì Thẩm Tri Thu lập tức phát hiện ra sự khác biết ngay.
Đúng là chúng không giống nhau thật.
Nhưng bảo cô ta tin cô gái nhỏ nói là thích mình kia lừa mình thì cô ta không muốn.
Thẩm Tri Thu thử hỏi dò: “Cậu nói xem, có khi nào cô gái kia mua phải hàng giả không?”
Tôn Hàn bật cười thành tiếng vì thấy quá nực cười: “Cô Thẩm, những người làm giả hàng hoá thường chọn những mặt hàng có lợi nhuận cao, vì bây giờ khách hàng không còn thiếu hiểu biết như trước nữa, thật giả thế nào nhìn cái là biết ngay. Trò lừa đảo này chỉ được phát nào hay phát ấy thôi, chứ không thể làm với số lượng nhiều được”.
“Hơn nữa, có dây chuyển sản xuất có quy mô nào đi làm giả chai nước ngọt có mấy đồng, so ra thành phẩm còn cao hơn lợi nhuận không?”
Được rồi, Thẩm Tri Thu không còn gì để phản bác nữa, cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật.
Cô ta cũng chưa từng thấy ai làm giả nước ngọt bao giờ.
Lúc này, Tôn Hàn đã mở nắp chai ra rồi hít thử.
“Sao thế?”, Thẩm Tri Thu vô thức hỏi rồi chợt ngớ ra, lẽ nào Tôn Hàn chỉ cần ngửi là biết trong nước có thứ gì ư?
Chuyện này có vẻ khó tin quá.
Nhưng ánh mắt Tôn Hàn nhìn Thẩm Tri Thu ngày càng trở nên kỳ lạ: “Cô Thẩm, cô nói thật cho tôi biết đi, có người đang có ý đồ xấu với cô đúng không?”
“A, chuyện này… bên trong rốt cuộc có thứ gì vậy?”, Thẩm Tri Thu nghiêm túc hỏi.
Rõ ràng Tôn Hàn đã hỏi trúng vấn đề mấu chốt rồi.
Tôn Hàn khẽ nhíu mày: “Thuốc mê trộn lẫn với thuốc kích dục”.
Uỳnh!
Mặt Thẩm Tri Thu tái nhợt.
Cô ta biết là ai rồi.
Nhưng thật sự không ngờ người đó lại đê tiện như vậy!
“Tôn Hàn, chuyện này không liên quan đến cậu nên đừng hỏi nhiều, tôi tự có cách giải quyết”.
Hình như người đó có lai lịch không bình thường nên Thẩm Tri Thu mới không muốn Tôn Hàn xen vào.
Tôn Hàn cũng chẳng muốn đào sâu vấn đề nên gật đầu rồi đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cô Thẩm, có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại”.
Chờ Tôn Hàn đi xa rồi, Thẩm Tri Thu mới hé miệng nói: “Thế mà bảo là fan cứng của mình, mới nghe thấy chuyện phiền phức là chạy mất dép rồi”.
Dù Thẩm Tri Thu có vẻ bực dọc, nhưng cũng không quá nhiều, cô ta chỉ thấy đây là chuyện thường tình thôi.
Hơn nữa nếu không nhờ có Tôn Hàn thì lần này, cô ta nguy to rồi.
Một khi uống chai nước kia vào thì hậu hoạ khó lường.
Cô ta cũng không ngờ Cung Ngạo lại to gan đến vậy, nhiều lần lấy lòng cô ta không thành, giờ lại trắng trợn thuê người hạ thuốc cô ta.
Suýt nữa là cô ta dính đòn rồi.
Nghĩ tới Cung Ngạo, Thẩm Tri Thu chỉ thấy đau đầu vì không biết phải đối mặt thế nào.
Năm xưa, khi cô ta còn nhỏ đã ôm mộng làm diễn viên nổi tiếng. Sau khi biết được nguyện vọng này, người cha hết mực yêu thương con gái của Thẩm Tri Thu đã cho cô ta đi học, sau đó còn nhờ các mối quan hệ để kiếm một vai cho cô ta trong phim “Người một nhà”, chính là vai Tiểu Yến mà ai bây giờ cũng biết đến.
Có thể nói nam nữ chính trong phim đó đều không nổi, ngược lại Thẩm Tri Thu chỉ mới có mười tuổi lại nổi như cồn.
Bảy, tám năm sau, Thẩm Tri Thu đã trở thành ‘chị gái nhà bên’ mà ai cũng biết.
Nhưng sau đó, Thẩm Tri Thu đã không còn hứng thú với điện ảnh nữa, điều cô ta muốn là một cuộc sống như bao cô gái bình thường khác, vì thế mới lựa chọn rời ngành giải trí khi mới mười tám tuổi để bắt đầu một cuộc sống mới.
Vậy mà đã mười ba năm rồi, hiện giờ cô ta đã ba mươi mốt tuổi.
Lý do Thẩm Tri Thu trở lại ngành không phải muốn diễn xuất trở lại, mà vì công ty của bố cô ta phá sản và đang nợ năm trăm triệu.
Lẽ ra, Thẩm Tri Thu có thể lựa chọn một công ty tốt hơn để ký hợp đồng, chứ không phải là văn hoá Thắng Thiên.
Cô ta chọn công ty này là vì phí hợp đồng của văn hoá Thắng Thiên cao nhất, một năm ít nhất không dưới bảy mươi triệu, hơn nữa còn trả trước hẳn ba năm là hai trăm mười triệu cho cô ta để giúp bố mình trả bớt nợ.
Có khoản tiền này rồi thì bố cô ta cũng dễ thở hơn.
Sau khi ký hợp đồng, văn hoá Thắng Thiên không hề khiến Thẩm Tri Thu thất vọng, họ đã dồn hết tài nguyên của mình cho cô ta, hơn nữa còn ra sức lập một dự án mới tên là ‘Đại Dô Chi Thành’ cho Thẩm Tri Thu.
Trước mắt, bộ phim này vẫn chưa quay xong, nhưng tỷ lệ người xem rất tốt, cứ vậy thì khéo mấy năm nữa là cô ta có thể trả hết nợ cho bố mình.
Mọi việc đều diễn ra hết sức thuận lời.
Nhưng vấn đề lớn nhất là Cung Ngạo, người con trai của chủ công ty rất có hứng thú với Thẩm Tri Thu, điều này khiến cô ta rất đau đầu.
Lần này, gã thuê người bỏ thuốc, nhờ có Tôn Hàn nên Thẩm Tri Thu mới thoát nạn.
Nhưng lần sau thì sao?
Cùng lúc đó.
Một tay chơi mắt la mày lém đang trốn ở một góc khuất trên tháp Lôi Phong, thấy Thẩm Tri Thu chưa uống chai nước ngọt, gã tỏ vẻ giận dữ.
“Lại để Thẩm Tri Thu thoát nữa rồi!”
Năm xưa, Thẩm Tri Thu là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu trong nước, còn giờ dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn có khí chất mà các cô gái trẻ không thể bì kịp.
Lẽ ra Cung Ngạo cũng không có ý gì với cô ta đâu.
Nhưng không ngờ Thẩm Tri Thu lại ký hợp đồng với công ty của bố gã.
Nhà ở ven hồ được hưởng ánh trăng trước, điều này khiến Cung Ngạo nổi hứng với Thẩm Tri Thu. Gã là cậu chủ của văn hoá Thắng Thiên, nhưng Cung Ngạo lại theo đến Tề Bắc, hoàn toàn là vì Thẩm Tri Thu.
Ban đầu, Cung Ngạo còn thử theo đuổi đối phương, nhưng mãi không có kết quả, vì thế gã mới bắt đầu tính cách khác.
Nhưng gã đã khiến Thẩm Tri Thu đề phòng rồi nên khó đạt được mục đích.
Hơn nữa bố gã cũng đã dặn, Thẩm Tri Thu giờ là gà cưng của công ty họ, tính cách của cô ta rất mạnh mẽ nên gã đừng có ý đồ gì.
Nhưng Cung Ngạo không cam tâm nên mới nghĩ ra cách này, gã thuê một cô gái trẻ trông có vẻ ngây thơ thử tiếp cận Thẩm Tri Thu, chỉ cần Thẩm Tri Thu uống chai nước đó, tới lúc ấy bị ai sàm sỡ cô ta cũng không thể biết được, dù có bị ăn hiếp thì cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay thôi.
Nhưng ai ngờ đâu có một người đàn ông chợt xuất hiện và phá tan kế hoạch của gã.
Trong lòng Cung Ngạo thấy căm phẫn, suýt nữa là thành công rồi!
“Cung thiếu gia, tên đó đã làm hỏng chuyện tốt của cậu, có cần tôi dẫn anh em đi xử lý nó không?”
Một tên đầu đinh đi tới cạnh Cung Ngạo rồi cùng căm phẫn hỏi.
“Nó đang đi đâu rồi”, Cung Ngạo hỏi.
“Vừa xuống núi ạ!”
“Bổn thiếu gia sẽ đích thân xuống núi xử nó, không sẽ tức phát điên mất, đi!”, trong mắt Cung Ngạo bừng lửa giận.