Có lẽ anh ta đã quá tổn thương vì chuyện với Trần Tiểu Thi.
Vì thế, Lệ Lận không còn hi vọng gì về chuyện tình cảm nữa, chỉ cần một người phụ nữ ngoan ngoãn và hiểu chuyện ở cạnh là được rồi.
Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì anh ta và cô “vợ nhặt” này cứ đường ai nấy đi thôi.
Có lẽ Lệ Lận cũng không cần một người phụ nữ có thể ở cạnh mình cả khi vinh quang hay khốn khó nữa.
Tôn Hàn không nói về cô bạn gái của em rể cũ của Lệ Lận nữa, mà chuyển sang chuyện khác: “Anh khoẻ hơn nhiều chưa?”
“Gần như anh dự liệu”, Tôn Hàn đáp một cách sâu xa.
“Còn hai ngày nữa”.
“Tôi biết rồi”, trong mắt Lệ Lận bừng lên ý chí chiến đấu.
Lần trước, Giang Lệ vừa đến tỉnh đã bày kế cho Thanh Hổ và Chu Giang hạ anh ta.
Bị chơi một vố như vậy thì sao anh ta cho qua được?
Phen này mà không đòi lại được công bằng thì anh ta không còn là Lận soái của Thiên Cửu Môn nữa.
Sau hai ngày nữa, chuyến công chiếm phía Nam của Giang Lệ sẽ có kết quả.
Nhưng họ dám chắc một điều, thật ra chẳng có ai được nhiều sau trận đấu này, kể cả là Giang Lệ.
Dù Giang Lệ có thua thì về Thượng Kinh là xong thôi.
Để chèn ép Thiên Cửu Môn, tập đoàn Thiên Tử không những điều động toàn bộ vốn liếng, mà còn vay cả đống tiền từ các ngân hàng để tạo chỗ đứng ở sáu tỉnh của Tây Nam.
Một khi Giang Lệ thất bại, thì toàn bộ sản nghiệp mà tập đoàn Thiên Tử đầu tư vào Tây Nam sẽ thuộc về Thiên Cửu Môn.
Còn tập đoàn Thiên Tử của Giang Lệ sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.
Đến lúc đó, ông vua của thế giới ngầm cũng phải lao đao.
Tôn Hàn bình thản nói: “Cứ chờ hai hôm nữa, nếu thua thì tôi sẽ đi”.
Lệ Lận bổ sung: “Tôi cũng đi”.
…
Trên tầng chót của toà nhà Trần Đông.
Giang Lệ đang ngồi trên sofa, phía đối diện là Chu Giang đang băng bó toàn thân, những chỗ nghiêm trọng còn phải bó bột.
Còn Thanh Hổ thì đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm phong cảnh bên ngoài.
“Nghe nói hôm nay Tôn Hàn về rồi”, Giang Lệ vừa nghịch các ngón tay vừa nói.
“Tối ngày kia là chiến rồi, không về thì còn chờ đến bao giờ nữa? Nhưng mà…”
Chu Giang ngập ngừng một lát rồi tỏ vẻ lo lắng nói: “Giang Lệ, lần này, anh cược lớn quá đấy”.
Thế nào là lớn?
Gần như lần này, Giang Lệ đã mang toàn bộ tài sản ra cược.
“Chú nghĩ tôi không nên đánh cược đấu luân phiên năm năm với Tôn Hàn để quyết định quyền làm chủ sáu tỉnh của Tây Nam à?”
Chu Giang thành thật gật đầu rồi khó nhọc nói: “Nếu em mà lên đấu được thì sẽ không phản đối quyết định này của anh, nhưng giờ còn mỗi anh với Thanh Hổ, nhỡ thua, anh có biết sẽ như thế nào không?”
“Vì sáu tỉnh của Tây Nam mà anh đang cõng một khoản nợ khổng lồ, không còn gì quay về Công Tử Minh, chắc mọi người sẽ không phục anh nữa đâu”.
“Anh đừng quên vẫn luôn có một người đang ngấp nghé Công Tử Minh đấy”.
“Lẽ ra anh nên tính kế hoà hoãn thì hơn”.
Giang Lệ rất nổi tiếng, còn được gọi là quân vương của thế giới ngầm, đủ thấy ông ta khủng khiếp thế nào.
Nhưng Giang Lệ cũng không phải là thần tiên để luôn chiến thắng tất cả.
Chuyến công chiếm phía Nam này cũng không dễ như trong tưởng tượng.
Thiên Cửu Môn tồn tại đến ngày hôm nay đã cả trăm năm nên lực rất mạnh, tổng tài sản phải lên đến hàng trăm tỷ.
Thế lực chính của tập đoàn Thiên Tử là ở Thượng Kinh, chứ không có gốc rễ ở Tây Nam.
Vậy nên nếu tập đoàn Thiên Tử tấn công vào thị trường Tây Nam, mà muốn cạnh tranh với tập đoàn Cửu Thành thì cần rất nhiều vốn.
Để thực hiện chiến dịch này, Giang Lệ không những điều động hết vốn của tập đoàn Thiên tử, mà còn vay thêm một khoản tiền khổng lồ từ các ngân hàng.
Song lần này, Giang Lệ lại chọn cách đấu lôi đài với Tôn Hàn để quyết định thắng thua, nhỡ họ thua, số tiền mà Giang Lệ bỏ ra sẽ bay theo gió hết.
Một khi Giang Lệ rút về Thượng Kinh rồi thì tập đoàn Thiên Tử đừng mơ làm ăn gì được ở Tây Nam nữa.
Vì không đời nào Thiên Cửu Môn để chuyện ấy xảy ra.
Đến lúc đó, uy tín của Giang Lệ ở Công Tử Minh sẽ giảm sút, Tôn Khải Thành - người luôn ngấp nghe chiếm Công Tử Môn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn ta là một kẻ âm hiểm, chắc chắn sẽ dồn lực đánh bại Giang Lệ rồi thu hồi Công Tử Môn về dưới trướng của mình.
Tôn Khải Thành thật sự có bản lĩnh này.
Công tử số một của Thượng Kinh đâu phải hư danh.
Dù Giang Lệ toàn thắng trận này thì cũng chưa chắc thắng khi đấu với hắn ta nữa là.
Huống hồ, nếu chuyến này Giang Lệ mà thua, sao Tôn Khải Thành có thể bỏ qua cơ hội khi Giang Lệ sa cơ thất thế!
Giang Lệ hỏi ngược lại: “Tôi cũng nghĩ đến vấn đề này rồi. Nhưng Chu Giang này, chú cũng phải hiểu một điều là tài năng của Tôn Hàn đã chứng minh cậu ta đủ lực để giao thủ với tôi”.
“Nếu chúng ta vận dụng tốt bối cảnh chính phủ ở sau lưng cùng tập đoàn Thiên Tử để hạ bệ tập đoàn Cửu Thiên thì chẳng phải Tôn Hàn thua chắc rồi sao?”
Chuyện này…
Chu Giang cũng không chắc lắm, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Dẫu sao chuyện cũng đã định rồi, đành chờ xem sao vậy. Anh và Thanh Hổ không được thua đâu đấy!”
“Chắc chắn tôi sẽ giành phần thắng về cho anh Giang”, Thanh Hổ khẳng định chắc nịch.
“Không chỉ có Thanh Hổ đâu!”
Đột nhiên, Giang Lệ đổi sắc mặt, lộ ra vẻ sắc bén rồi nói: “Các cao thủ như chú và Thanh Hổ rất hiếm, nhưng cao thủ trình độ thấp hơn một chút thì không thiếu”.
“Mấy năm qua, tôi luôn phát triển Công Tử Minh và Thiết Lê Hoa riêng rẽ, ngoài việc bảo đảm sự cân bằng của hai thế lực ra, tôi không mong Công Tử Minh quá cường thế!”
“Công Tử Minh có các cao thủ tài giỏi thì Thiết Lê Hoa cũng vậy”.
Dứt lời, Giang Lệ lập tức gọi điện thoại.
Vài phút sau, đã có hai người đàn ông và một người phụ nữ đi vào phòng.
Ba bọn họ đứng thành hàng trước mặt Giang Lệ, không ai có biểu cảm gì.
Sau đó, họ đồng thanh nói: “Ông Giang!”
“Họ là Lưu Hạ, Kim Lộ Đông và Văn Thù - ba cao thủ hàng đầu của Thiết Lê Hoa, không dám nói là lợi hại, nhưng thực lực của họ không thua kém gì Phá Quân - nhân tài mới nổi của Thiên Cửu Môn đâu”.
“Thêm tôi và Thanh Hổ nữa thì trận này chúng ta đủ khả năng thắng chưa?”
Giang Lệ cười hỏi Chu Giang.
Ngoài những người lọt tốp cao thủ trên bảng xếp hạng trong nước ra thì gần như ba người này không còn đối thủ nào khác.
Sau khi gọi ba người ấy tới chào hỏi xong, Giang Lệ xua tay ngỏ ý bảo họ lui ra ngoài.
“Ra là anh đã chuẩn bị hết rồi”, bấy giờ, Chu Giang mới yên tâm.
Nếu không chênh lệch thực lực thì hai trong ba người bắt tay với nhau có thể hạ gục được Diêm Hùng.
Còn thực lực của Giang Lệ và Thanh Hổ thì có thể xếp vào hàng thượng thừa rồi.
Xem ra trận này họ không sợ thua rồi.
“Không chắc thắng thì vẫn đánh được, nhưng chưa đến đường cùng thì tôi chưa dùng đến cách này”, Giang Lệ bình tĩnh nói.
“Cũng không thể lơ là được, kiểu gì phía Tôn Hàn cũng có chuẩn bị”, Chu Giang nhắc nhở.
Chắc Phó Văn Húc cũng không ngờ Tôn Hàn có thể đấu với Giang Lệ đến bước này, đủ thấy anh là một nhân vật không đơn giản.
Đến một người kiêu ngạo, luôn coi thường người khác như Chu Giang còn có cái nhìn khác về anh.
Nếu thêm một thời gian nữa, chắc chắn Tôn Hàn sẽ là một đối thủ đáng gờm.
“Đương nhiên! Thật ra, dù trận này… chúng ta có thua thì tôi cũng không hối hận! Đối thủ như Tôn Hàn rất thú vị!”, Giang Lệ cười híp mắt nói.