Điều này… khiến Trương Tam không khỏi thấy ngây dại.
Mười tỷ đấy!
Số tiền này đủ khiến người ta quên hết mọi buồn phiền trong đời.
Trương Tam nhìn sang Đỗ Tiên xem chị ta định quyết thế nào.
Bởi nếu là hắn thì chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
Dù Đỗ Tiên có thể kiếm thêm người hợp tác cùng, nhưng trước khi dự án được quyết thì chưa biết lợi nhuận ra sao cả.
Hơn nữa dù là kiếm tiền, nhưng đã hợp tác với người khác thì không thể kiếm nhiều được, trong trường hợp lý tưởng nhất là có một đối tác thì cũng chỉ nhận được ba đến bốn mươi tỷ thôi.
Nhưng bây giờ chị ta có cơ hội nhận được luôn mười tỷ mà không cần lo đến chuyện bất trắc hay lỗ vốn.
Đỗ Tiên cũng thấy dao động.
Thậm chí, đã có lúc chị ta muốn đồng ý ngay.
Chỉ cần Tôn Hàn có thể đảm bảo cho chị ta mười tỷ thì chị ta có thể thay bất động sản Long Phong giành lấy dự án đảo Lâm An ngay.
Nhưng…
Cuối cùng, chị ta vẫn chưa thể đồng ý ngay.
Sau đó nghiêm túc hỏi: “Cậu Tôn, bất động sản Long Phong thật sự muốn tham gia vào thị trường bất động sản ở Ma Đô sao?”
Tôn Hàn nhún vai: “Chị Đỗ nghĩ tôi đang đùa à?”
“Không, chỉ là tôi thấy ngạc nhiên thôi”.
Đỗ Tiên suy nghĩ một lát rồi thấy khả năng này không cao, nếu vậy thì chị ta phải nắm bắt cơ hội ngay thôi nên bèn nói: “Cậu Tôn, thế này đi, chỉ cần bất động sản Long Phong muốn, tôi sẽ giúp giành lấy dự án đảo Lâm An, nhưng tôi không đồng với với giá mười tỷ đó”.
“Ý của tôi là tôi sẽ giành dự án về, còn đầu tư là việc của Long Phong! Còn lợi nhuận sẽ chia bốn - sáu, tôi bốn, Long Phong sáu”.
“Bốn - sáu?”
Tôn Hàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị Đỗ không muốn lấy dứt điểm mười tỷ luôn à?”
“Dù mười tỷ cũng rất lớn, nhưng tôi quan tâm đến cơ hội hợp tác với Long Phong hơn”.
“Sau này, chỉ cần chúng ta hợp tác tốt thì kiếm được cả mấy lần mười tỷ ấy ý chứ”.
Đỗ Tiên cười nói.
Tôn Hàn gật đầu: “Cũng đúng, nhưng chị Đỗ này, chị chỉ phụ trách giành dự án về nhưng sau đó không làm gì nữa, mà lại đòi chia bốn mươi phần trăm lợi nhuận, chị không thấy như thế là tham quá à? Tóm lại, tôi chỉ có thể chia cho chị hai mươi phần trăm thôi”.
Trương Tam líu lưỡi, các cậu ấm ở Thượng Kinh đều tinh quái thế này à.
Trình độ mặc cả không đùa được đâu.
Đỗ Tiên cũng không tỏ ra yếu thế mà đầy tự tin nói: “Cậu Tôn, cậu nói vậy là không được. Nếu không lấy được dự án thì chẳng có gì mà làm đâu. Vả lại, Diệp Thị đã đầu tư vào dự án đảo Lâm An giúp chúng ta cả mấy chục tỷ rồi, giờ cậu tiếp quản không phải quá hời à!”
“Nếu không có tôi thì Long Phong không lấy được dự án này đâu, mà nếu vậy thì còn bàn gì đến chuyện kiếm tiền nữa?”
Lần này, đến lượt Tôn Hàn phải suy nghĩ.
Đỗ Tiên không vội mà nhấp một một ngụm rượu rồi chờ đáp án.
Sau một hồi do dự, Tôn Hàn mới nói: “Tôi không thể quyết định chuyện lợi nhuận được!”
“Hay thế này đi, nếu chị Đỗ không vội thì để tôi về gọi cho Tôn Phát Tài xem anh ta có thể cử thêm ai đó đến để bàn sâu về vụ hợp tác này hay không”.
“Còn đàm phán được đến mức độ nào thì phụ thuộc vào chị Đỗ thôi”.
Đây cũng chính là vấn đề mà Đỗ Tiên lo lắng.
Bất kể Tôn Hàn có hứa gì thì chị ta cũng không quá tin được.
Dù Tôn Hàn là công tử của Thượng Kinh, nhưng cũng không phải chủ của Long Phong!
Nếu phải thương lượng hợp tác thì chị ta vẫn phải gặp người của Long Phong mới được.
“Hợp tác vui vẻ!”
Đỗ Tiên không chút chần chừ mà nâng ly ngay.
“Hợp tác vui vẻ! Chị Đỗ giàu rồi thì đừng quên thằng em này nhé”.
“Cậu Tôn nói gì thế! Tôi với cậu Tôn mới gặp mà như quen biết đã lâu. Kể cả vụ này mà không thành thì cậu vẫn là cậu em tốt của bà chị đây”.
“Ha ha, chị Đỗ nói rồi đấy nhé!”
“…”
Qua ba tuần rượu, Đỗ Tiên còn định mời Tôn Hàn đi tăng nữa, đại khái là kiếm một khách sạn kín đáo nào đó rồi trò chuyện sâu thêm.
Nhưng Tôn Hàn đã từ chối.
Chỉ còn lại Trương Tam và Đỗ Tiên trong phòng bao.
Trương Tam khó hiểu nói: “Tổng giám đốc Đỗ, em tin Tôn Hàn định chia cho chị mười tỷ thật đấy, sao chị không nhận luôn mà cứ đòi hợp tác làm gì? Vả lại, nếu muốn chọn đối tác trong dự án này thì em nghĩ mình làm với nhà họ Đường là lợi nhất, chứ chọn Long Phong thì mình có ưu thế gì đâu”.
Đỗ Tiên liếc nhìn Trương Tam với vẻ coi thường rồi nói: “Nếu đã bàn đến lợi ích thì phải chú trọng sự lâu dài, so với Long Phong thì nhà họ Đường có tiềm lực và bố cục hơn, nhưng làm ăn với họ kiếm tiền chậm lắm”.
Chậm?
Nghe thấy vậy, Trương Tam chỉ biết câm nín.
Mấy năm qua, Đỗ Tiên làm ăn với nhà họ Đường cũng kiếm được cả chục tỷ rồi còn gì.
Thế mà chị ta vẫn chê chậm, vậy sao mới là nhanh đây?
Dã tâm của người phụ nữ này lớn quá!
Nhưng Trương Tam cũng biết được lý do là vì sao.
Đỗ Tiên không muốn tiền tài, mà là vị trí mà tiền tài mang lại.
Điều chị ta muốn đạt được nhất là trở thành nhà hào môn giống nhà họ Đường, Đậu và Diệp.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì chắc vài ba năm nữa, chị ta sẽ đạt được mục tiêu thôi.
Ma Đô sẽ có năm gia tộc lớn.
Đỗ Tiên muốn trở thành một người phụ nữ như Võ Tắc Thiên.
Dã tâm thật khủng khiếp!
“Chị Đỗ thấy Tôn Hàn ấy có đáng tin không?”
Đột nhiên Trương Tam lại lo lắng hỏi.
Đây là người mà hắn giới thiệu cho Đỗ Tiên, nhưng hắn vẫn chưa dám chắc Tôn Hàn này có đáng tin cậy hay không.
Bởi hôm nay mới là lần thứ hai hắn gặp anh.
“Chúng ta đã cho người đến Thượng Kinh thám thính rồi còn gì, Tôn Hàn đúng là ngũ công tử bị lưu lạc bên ngoài của nhà họ Tôn đấy. Nhưng thành thật mà nói thì cậu ta không phải quản lý của bất động sản Long Phong gì đó đâu, mà là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử”.
Đỗ Tiên híp mắt nói.
Có rất nhiều tin về ngũ công tử của nhà họ Tôn mà chị ta không thăm dò được.
Nhưng họ tên và công việc của Tôn Hàn thì chị ta đã nắm rõ.
Đỗ Tiên còn nghe nói cách đây không lâu, Tôn Hàn đã cưới cháu gái của nhà họ Liễu ở Thượng Kinh.
Nhưng đó đều là những ngoài lề nên không cần bận tâm.
“Đừng coi thường Tôn Hàn này, cậu ta có thể ngồi vào ghế tổng giám đốc của Thiên Tử thì không đơn giản đâu”.
“Theo tôi thấy, nhà họ Tôn ở Thượng Kinh định bồi dưỡng cậu ta thành nhân tài đấy!”
“Nhà họ Tôn quản lý Long Phong không phải nhà họ Tôn ở Thượng Kinh đâu, nhưng kiểu gì cũng có cổ phần trong đó. Lần này, Tôn Hàn thay mặt Long Phong đến đây, tôi đoán là đang đi thực tập thôi”.
“Nếu kết thân được với người này thì chúng ta sẽ được hỗ trợ rất nhiều đấy”.
Trương Tam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Kể cả họ không hợp tác được trong dự án này thì Tôn Hàn vẫn là một nhân vật mà hắn nên kết thân.
Nếu làm bạn được với ngũ công tử ở Thượng Kinh thì nhỡ mai này gặp chuyện gì không giải quyết được, vẫn còn chỗ khác mà bám víu.
“Vâng, em biết rồi! Hình như Tôn Hàn rất thích người đẹp, em biết phải làm gì rồi”.
Người đẹp?
Đỗ Tiên chợt hỏi: “Trương Tam, tôi già rồi à?”
“Chị Đỗ xinh đẹp như hoa, sao mà già được?”
“Thế sao lâu vậy rồi mà cậu ta không đến tìm tôi?”
Đỗ Tiên chống cằm nói.
“…”