Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sảnh tiệc rộ lên những tiếng bàn tán xôn xao.

Mọi người đều biết cậu Năm nhà họ Tôn tên Tôn Tiểu Bân, tại sao người chủ trì buổi lễ lại gọi cái tên khác cơ chứ?

Tôn Hàn!

Lẽ nào người chủ trì đọc sai?

Nhưng nghĩ lại thì không có khả năng này.

Dám để xảy ra sai sót trong đám cưới của nhà họ Tôn thì có lẽ người chủ trì này đang muốn bỏ nghề rồi.

Hoặc có lẽ Tôn Tiểu Bân đổi tên?

Lúc nghe người chủ trì buổi lễ gọi tên Tôn Hàn, cả Thẩm Tri Thu và Giang Hồi không hẹn mà cùng ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau kinh ngạc.

Lẽ nào là trùng hợp trùng tên?

Nhưng chỉ một lát sau, một người đàn ông mặc âu phục bước vào, chuẩn bị đi lên thảm đỏ.

Nhiều người từng gặp Tôn Tiểu Bân trước đó có thể khẳng định người vừa bước vào quả thực không phải cậu Năm nhà họ Tôn trước đây.

Nên họ càng cảm thấy nghi hoặc.

Cậu Năm nhà họ Tôn cũng có thể đổi người hay sao?

Còn Thẩm Tri Thu và Giang Hồi giờ đã có thể khẳng định. Tôn Hàn này chính là Tôn Hàn mà họ quen biết!

“Cuối cùng thì thân phận của cậu ta đã bại lộ”.

Chu Giang nhìn về phía Tôn Hàn, nói với vẻ ý tứ sâu xa.

Vẻ mặt Chu Giang lúc này không thể nói là vui mừng, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

Giang Lệ mặt hơi đanh lại, hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe, thì thầm với Chu Giang: “Trước đây thực ra tôi khá thích thú muốn xem cảnh Tôn Hàn về nhà họ Tôn đấu đá với Tôn Khải Thành. Nhưng hiện giờ… thì có chút rắc rối rồi!”

Rắc rối không đến từ vấn đề nào khác mà chính ở chỗ Giang Lệ đã đưa Tôn Hàn ngồi lên ghế tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử.

Vốn Giang Lệ làm vậy là để đối phó với Tôn Khải Thành.

Nhưng hiện giờ, Tôn Hàn đã là cậu Năm nhà họ Tôn, dù đứng ở bên nào cũng gặp thế khó.

Nếu xử lý không khéo thì quyết định đưa Tôn Hàn lên làm tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử của Giang Lệ chẳng khác nào lấy đá tự đập vào chân mình.

“Anh đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện phải xảy ra thì không tránh được. Những việc về sau từ từ tính”, Chu Giang thì nghĩ thoáng hơn, nói tiếp: “Cùng lắm thì để hội Công Tử Minh cho anh em nhà họ Tôn chơi đùa, còn chúng ta vẫn kiếm ăn được qua ngày. Ngược lại…”

Chu Giang như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, đưa mắt đánh giá Tôn Hàn, cười nói: “Thực ra em cũng lớn tuổi rồi, có phải cũng nên kết hôn rồi không nhỉ?”

Trong lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán thì Tôn Khải Thành đã bước lên bục làm lễ, nhận lấy chiếc micro từ tay người chủ trì buổi lễ rồi dõng dạc thông báo với khách khứa: “Có lẽ tất cả các bạn bè quan khách có mặt hôm nay đều đang không hiểu tại sao hôm nay người kết hôn lại không phải Tôn Tiểu Bân mà là Tôn Hàn”.

“Giải thích với mọi người một chút. Hôm nay nhà họ Tôn chúng tôi mới phát hiện Tôn Tiểu Bân thực ra là một kẻ lừa đảo, còn Tôn Hàn mới là cậu Năm đích thực của nhà họ Tôn, cũng chính là em trai thứ Năm của tôi”.

“Cho nên, cuộc hôn nhân này chú rể đương nhiên phải là Tôn Hàn…”

“Chúng tôi vô cùng xin lỗi đã làm lỡ thời gian của mọi người, sau cùng hy vọng mọi người chơi thật vui!”

Giải thích xong, Tôn Khải Thành đi xuống khỏi bục làm lễ.

Hiện giờ mọi người đã hiểu chuyện vừa xảy ra nên không khí dần khôi phục lại trạng thái bình thường.

Dù gì bọn họ cũng chỉ vì nể mặt nhà họ Tôn nên mới tới tham gia, còn ai kết hôn với ai đối với họ cũng chẳng quan trọng.

“Giờ xin mời bố mẹ cô dâu bước vào lễ đường!”

Người chủ trì lễ cưới nhanh chóng vào vị trí, hồ hởi tuyên bố.

Bộp bộp bộp!

Trong tiếng vỗ tay vang dội, Liễu Nam Quân dắt tay Liễu Phương Phương mặc váy cô dâu màu trắng đi vào lễ đường, bước từng bước đi về phía Tôn Hàn.

“Không ngờ lại là cậu”, Liễu Nam Quân nói nhỏ.

Tôn Hàn cười ngượng ngùng đáp: “Tôi cũng không ngờ tới”.

Liễu Phương Phương nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt hết sức phức tạp, trong lòng trăm mối nghi ngờ,

Có nằm mơ Liễu Phương Phương cũng không thể ngờ, vào thời khắc cuối cùng ngay trước cuộc hôn nhân của cô lại xảy ra biến động lớn đến vậy.

Vị hôn phu của cô từ tên vô dụng Tôn Tiểu Bân trở thành Tôn Hàn giỏi giang mà cô rất ngưỡng mộ.

“Được rồi, chuyện nhà họ Tôn các người đúng là không giống bình thường. Nếu không phải do hôn lễ đã bắt đầu rồi thì tôi thật muốn dắt Phương Phương về luôn cho rồi. Giờ tôi giao Phương Phương lại cho cậu, hai đứa nhớ yêu thương đùm bọc lẫn nhau”.

Liễu Nam Quân trao lại con gái cho Tôn Hàn.

Càu nhàu thì càu nhàu vậy.

Nhưng Liễu Nam Quân làm gì có bản lĩnh dám huỷ hôn lễ với nhà họ Tôn!

Đã đến nước này rồi, đừng nói là đổi chú rể khác, cho dù nhà họ Tôn có mang cái đầu heo đến thay thì Liễu Nam Quân cũng chưa chắc đã dám ý kiến gì.

Tôn Hàn không đáp lời. Anh nhìn Liễu Phương Phương rồi cầm tay cô dẫn lên lễ đường.

Đoàng đoàng đoàng!

Những ống pháo hoa giấy được bắn liên tục, xác pháo bay đầy trời.

Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tôn Hàn có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có một đám cưới sắp đặt chớp nhoáng như thế này.

Người kết hôn với anh chẳng phải người anh hằng trông đợi.

Liễu Phương Phương, Liễu Y Y.

Cùng họ nhưng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Anh không dám nghĩ, nếu Liễu Y Y biết anh đã kết hôn ở Thượng Kinh rồi thì sẽ phản ứng ra sao.

Càng không dám nghĩ, nếu Đồng Đồng biết bố nó đã lấy người phụ nữ khác làm vợ thì sẽ đau lòng như thế nào.

“Haizzzz…..”

Nghĩ đến đây, Tôn Hàn không khỏi khẽ thở dài.

“Nếu anh đã không muốn cưới tôi thì sao lại đến đây?”, Liễu Phương Phương hỏi nhỏ.

Liễu Phương Phương thật không thể ngờ Tôn Hàn vừa lắc mình một cái đã thành cậu Năm nhà họ Tôn, thành đối tượng kết hôn của cô.

Thực ra, chú rể đổi thành một người mà Liễu Phương Phương không ghét như Tôn Tiểu Bân nên trong lòng cô còn có chút vui mừng.

Nhưng không có nghĩa Liễu Phương Phương muốn kết hôn với một người không hề muốn kết hôn với cô!

Tôn Hàn liếc nhìn Liễu Phương Phương, vẫn không đáp lời.

Lúc này, trong sảnh hôn lễ.

Trương Dương Phi ngước lên bục cử hành hôn lễ nhìn hai người đang làm lễ với nhau, mắt long sòng sọc vì tức giận.

Người con gái anh ta yêu cuối cùng cũng lấy người khác.

Mà khó chịu nhất là anh ta cực kỳ căm ghét Tôn Hàn.

Nhưng lại không dám làm gì Tôn Hàn!

Cuối cùng, Trương Dương Phi vẫn là một kẻ yếu ớt!

Ở một góc khuất, có một người đàn ông trung niên trông vô cùng nho nhã đang đứng.

Người đó đeo kính gọng vàng, trông giống như một thầy giáo.

Có lẽ là do chăm sóc cơ thể rất tốt nên dù đã ngoài năm mươi sáu mươi tuổi mà người này trông như chỉ mới vừa bốn mươi.

Người đó là Tô Văn!

Người tài giỏi nhất trong thế hệ thứ hai của Thượng Kinh!

Đương nhiên, phải ngoại trừ Tôn Hành Vương ra mới đúng!

“Ông Tô, xem ra ông rất có hứng thú với thằng nhóc họ Tôn này nhỉ?”

Một người bước tới bên cạnh Tô Văn, nói bằng giọng khá cung kính.

“Thế hệ này của nhà họ Tôn đúng là lắm người tài”, Tô Văn hờ hững đáp.

Người vừa tới nịnh nọt kia không biết nói thế nào tiếp.

Thế hệ trẻ nhất nhà họ Tôn có năm người.

Tôn Khải Thành là trưởng nam, hiện giờ có sự nghiệp vô cùng huy hoàng.

Cậu Hai, cậu Ba là Tôn Kiến và Tôn Tiêu đi nhậm chức ở địa phương nhưng công việc cũng vô cùng thuận lợi.

Cậu Tư thì theo nghiệp buôn bán, ở Ma Đô cũng làm ăn rất phất, hô mưa gọi gió.

Giờ nhà họ Tôn lại thêm cậu Năm là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử.

Còn nhà họ Tô của Tô Văn cũng là trụ cột của đất nước. Tô Văn là một trong số những người nhiếp chính của Thiên Tử Đường, cũng là ứng cử viên sáng giá cho vị trí người lãnh đạo đất nước nhiệm kỳ tới.

Thế hệ của Tô Văn, nhà họ Tô thực sự vượt xa nhà họ Tôn.

Nhưng nếu so thế hệ thứ ba, lớp người trẻ nhất này thì nhà họ Tôn lại hơn hẳn nhà họ Tô.

Bởi đám hậu bối của nhà họ Tô chẳng được ai nên hồn.

Hiếm người có tài.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thêm mười năm nữa, khi con cháu nhà họ Tôn đã đạt được những thành tựu vang dội và có sự nghiệp vững chắc thì nhà họ Tô sẽ không có cửa để bì với nhà họ Tôn.

Lời mà Tô Văn vừa nói ra quả thực có chút chua xót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK