Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi từ biệt với Trương Đế, Tôn Hàn đã quay về nhà của Dương Dung.

Còn việc anh có đến quân khu phía Bắc hay không thì hai người vẫn chưa thống nhất được.

Thật ra, dù ngoài mặt Tôn Hàn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đang rất rối loạn.

Đột nhiên anh biết được thân thế của mình, đã vậy còn hay tin bố mẹ đẻ mình đã mất khi mình vừa ra đời không lâu, có lẽ chẳng ai có thể bình tĩnh nổi.

Còn bố đẻ anh là Tôn Hành Vương hay Tôn Hành Bắc thì anh cũng không quá quan tâm.

“Tôn Hàn, sao con lại về đây?”

Thấy Tôn Hàn quay về, Dương Dung đang dọn nhà mà giật nảy mình.

Dù bà ta có vô lý đến mấy thì cũng thấy mất tự nhiên và hổ thẹn khi Từ Tiểu Vân đã cướp mất thân thế của Tôn Hàn.

“Tiểu Bân đã đi Thượng Kinh rồi, mẹ còn lo gì nữa? Mẹ yên tâm, con chỉ về ngồi một lát thôi, không có ý gì khác đâu. Lát nữa, con phải đi rồi”.

Nghe thấy vậy, Dương Dung mới thở phào yên tâm, bà ta không sợ gì cả, chỉ sợ Tôn Hàn đổi ý thôi.

Vì thế, bà ta vội nói: “Con ngồi đi, để mẹ đi pha trà”.

Tôn Hàn không từ chối, chỉ bình thản ngồi xuống sofa, sau đó châm một điếu thuốc rồi hít một hơi.

Thật ra Tôn Hàn về đây là muốn nói với Dương Dung chuyện mình đã biết hôm nay. Từ Tiểu Bân mạo danh anh đến Thượng Kinh, nhưng có lẽ thứ chờ đợi cậu ta không phải vinh hoa phú quý, mà là vô vàn nguy hiểm.

Nhưng anh không nói nữa.

Một là vì Dương Dung chỉ là một người phụ nữ bình thường, biết rồi chỉ thêm lo chứ không giúp gì được. Đến lúc đó, có vấn đề gì khéo lại tới tìm Tôn Hàn mất.

Vì người con trai ruột của mình, mẹ nuôi của anh có thể làm mọi thứ.

Tựa như ý nghĩ cuộc sống của bà ta chính là Từ Tiểu Bân.

Đây đúng là tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng sự nuông chiều Từ Tiểu Bân của mẹ nuôi đã bắt anh phải chịu thiệt, thật là bất công.

Hai là dù giờ anh có nói thì bà ta chưa chắc đã tin.

“Hút ít thôi, không tốt đâu”.

Dương Dung bê một cốc trà tới rồi tiện miệng nhắc nhở.

Tôn Hàn đang ngậm điếu thuốc trong miệng mà sững người, anh không ngờ những lời nói quan tâm ấy lại được thốt ra từ miệng của Dương Dung.

Mà đối tượng được quan tâm còn là anh!

“Tôn Hàn, mẹ biết mình có lỗi với con, cần gì cho Tiểu Bân cũng đều đến tìm con. Nhưng con cũng phải hiểu cho mẹ, Tiểu Bân không có tài cáng gì, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chăm ăn lười làm, chỉ mơ mộng giàu sang”.

“Còn mẹ chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, vậy thì có thể làm được gì đây?”

“Tôn Hàn, con đừng trách mẹ! Mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai nên thật lòng không muốn nó chôn vùi cuộc đời ở cái đất Mục Thành này! Có ai không thèm muốn một cuộc sống sung túc đâu con?”

Có lẽ bởi Từ Tiểu Bân đã đến Thượng Kinh thành công, giữa Dương Dung và Tôn Hàn không còn mâu thuẫn gì nữa nên bà ta mới dốc hết ruột gan của mình ra.

Tôn Hàn nhìn mẹ nuôi với mái tóc bạc cùng vẻ vô cùng áy náy, mà trong lòng chỉ biết than: “Con biết mà mẹ”.

Anh có hận hay tha thứ cho bà ta hay không, không còn quan trọng nữa.

Mấy năm trong tù đã khiến Tôn Hàn nhìn thấu rất nhiều chuyện.

“Mẹ không mong con sẽ tha thứ cho mẹ, nhưng… thật lòng đã có lúc mẹ coi con như con ruột. Chỉ tại mẹ bất tài, không thể giúp Tiểu Bân có một cuộc sống tốt hơn nên mới phải rầy đến con! Hầy… thôi, không nói nữa…”

Dương Dung thở dài một hơi rồi quay đi, bóng lưng đã còng xuống.

Bấy giờ, Tôn Hàn mới nhận ra dù mình có muốn thừa nhận hay không thì mẹ nuôi anh cũng đã già.

Từ Tiểu Bân thay Tôn Hàn đi Thượng Kinh thật ra cũng là một nỗi buồn với Dương Dung.

Vì từ nay trở đi, con trai của bà ta đã là con cháu của nhà khác.



Sau khi ăn bữa trưa ở nhà xong, Tôn Hàn đã lái xe rời khỏi Mục Thành.

Giữa đường, Tôn Hàn đã gọi cho Từ Khang Niên, bảo ông ấy điều tra ít thông ton về Tôn Hành Vương.

Nểu đổi là người khác, đã qua hơn hai mươi năm rồi thì chắc chắn không còn gì để điều tra nữa.

Nhưng Tôn Hành Vương thì khác, ông là nhân vật mang tính thời đại, thậm chí đến nay vẫn còn nhiều truyền kỳ được người ta truyền miệng.

Vậy mà anh lại là con trai của nhân vật siêu đẳng đó.

Gần tối, Tôn Hàn mới về tới Giang Châu, sau đó anh đã đi nghỉ luôn.

Mai vừa hay là cuối tuần, cả Đồng Đồng và Liễu Y Y đều được nghỉ.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tôn Hàn mới nhắn tin cho Liễu Y Y biết là mình đã về Giang Châu.

Ba người hẹn gặp nhau ở công viên trò chơi.

Tôn Hàn đến đó trước, khoảng hai mươi phút sau đã thấy bóng dáng của Liễu Y Y và Đồng Đồng tới.

Lúc trông thấy hai mẹ con, hốc mắt anh nóng lên như chỉ trực rơi lệ.

Anh thật sự muốn ở lại Giang Châu, không đi đâu nữa.

Mọi thứ của thế giới ngoài kia đều không liên quan đến anh.

Nhưng rất nhiều chuyện luôn không theo ý mình.

“Bố, bố ơi!”

Trông thấy Tôn Hàn, Đồng Đồng vui đến mức nhảy nhót.

Tôn Hàn đang đứng dưới đu quay, lập tức chạy tới bế Đồng Đồng lên, sau đó dùng sức cọ vào má của cô bé.

“Bố ơi, đau, Đồng Đồng đau quá!”

Bấy giờ, Tôn Hàn mới chịu thôi, sau đó quan sát Đồng Đồng một lát rồi nói: “Đồng Đồng nhà mình lại cao hơn rồi”.

“Bố thì không cao lên”.

“Ừ!”, Tôn Hàn gật đầu.

Lúc này, Liễu Y Y đã đi đến gần, hơn nữa còn cố tỏ ra bình thường.

“Người phụ nữ hôm đó không liên quan gì đến anh đâu”, vừa gặp, Tôn Hàn đã giải thích ngay.

Lần trước, lẽ ra chuyến về Giang Châu là một việc rất vui, nhưng đã bị Diệp Tô phá hỏng.

Liễu Y Y cười nói: “Về sau, em cũng đoán ra rồi, chắc người ta muốn bám vào anh. Anh giàu thế cơ mà, có người phụ nữ nào không muốn bám lấy chứ?”

Tôn Hàn nhếch miệng, dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Chỉ cần anh búng tay một cái, tiền tài mà anh có chảy ra một ít thôi cũng bằng những người phụ nữ bình thường kiếm cả mấy chục năm rồi.

Không bàn đến chuyện tình cảm, thì việc chinh phục phụ nữ với Tôn Hàn dễ như trở bàn tay.

“Thôi, đừng nhắc đến chuyện không vui nữa. Giờ vẫn sớm, chúng ta đi mua vé đi, hôm nay phải chơi thật vui với Đồng Đồng mới được”.

Nếu Liễu Y Y đã nói vậy thì Tôn Hàn cũng không cần giải thích nữa, cho nên anh lập tức đổi chủ đề câu chuyện.

“Đi thôi!”

Sau đó, gia đình họ đã trải qua một ngày tràn ngập tiếng cười trong công viên trò chơi.

Bữa trưa cũng được giải quyết một cách qua loa, phục vụ cho mục đích vui chơi tiếp.

Mãi đến ba giờ chiều, cuối cùng thì Đồng Đồng cũng đã chơi đến mệt lử, dù Tôn Hàn có nói thế nào thì cô bé cũng không chịu chơi nữa, mà đòi đi ăn.

Thấy vậy, Liễu Y Y chớp lấy thời cơ ngay: “Hôm nay chơi vui thế này thì chắc tối sẽ làm bài tập thích lắm đây, Đồng Đồng đã hứa với mẹ rồi đấy nhé!”

“Vâng, con biết rồi”, Đồng Đồng có vẻ cụt hứng hẳn.

Thấy thế, Tôn Hàn hiếu kỳ hỏi: “Nửa năm nữa, Đồng Đồng mới đi học mà, sao đã có bài tập rồi?”

Liễu Y Y liếc anh một cái rồi giảng dạy cho một hồi: “Anh nói thử xem! Anh tưởng giờ chuyện học hành vẫn giống như xưa chắc, lớp mẫu giáo cũng có nhiều bài tập lắm đấy, không thiếu thứ để học đâu. Nếu không khi vào lớp một rồi, Đồng Đồng sẽ không theo kịp các bạn mất”.

“Nếu phụ huynh nào cũng lơ mơ như anh là xong đời con trẻ rồi”.

“…”

Tôn Hàn bị nói cho ngây người, không biết phải phản bác thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK