Mấy người đứng phía sau Tôn Hàn lập tức căng thẳng, ai cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Danh tiếng của một người tựa như bóng cả cây cao.
Cái tên Giang Lệ này gần như được xem là huyền thoại, là biểu tượng của sự vô địch.
Nếu những thứ này không được xem là trọng điểm, vậy thì trọng điểm chính là, Giang Lệ là kẻ thù lớn nhất của Thiên Cửu môn.
“Ức hiếp người quá đáng. Ông ta còn dám đến Tây Nam, không sợ không rời khỏi đây được à?”, một người hét lên.
Xoay người lại, Tôn Hàn đưa mắt nhìn anh ta, “Vậy anh ra tay nhé?”
“Thưa cậu, tôi…”
Thuộc hạ kia lập tức lắp bắp.
Dù anh ta có can đảm, thì cũng phải có năng lực mới đấu được chứ.
Tôn Hàn chẳng buồn để ý đến đám thuộc hạ của Thiên Cửu môn nữa. Anh quét mắt nhìn một lượt, đoạn nói, “Thích đến thì đến, tôi và ông ta gặp nhau là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
“Lần này có lẽ ông ta đến để đưa tiễn ông Phó, chúng ta cũng không thể thất lễ”.
Trước giờ, Giang Lệ luôn làm việc rất cẩn trọng.
Cũng rất có khí phách.
Đi máy bay đến đây, hẳn sẽ không đưa quá nhiều người theo.
Cũng giống như thuộc hạ anh đã nói đấy, chẳng lẽ không sợ không rời khỏi đây được ư?
Ngược lại, Tôn Hàn thực sự rất muốn xem thử người đàn ông thống lĩnh thế giới ngầm có dáng vẻ như thế nào?
Hai mươi phút trôi qua.
Cỗ quan tài màu gỗ nâu đã được đưa ra khỏi nhà giam phía Nam.
Tôn Hàn mở quan tài ra nhìn, dặn người đưa quan tài lên cao, rồi bước lên xe.
Những chiếc xe sang trọng treo hoa giấy màu trắng lần lượt nổ máy, chạy thẳng đến núi Mân.
Tổng cộng có không dưới bốn mươi chiếc ô tô hạng sang, giá trị hơn cả triệu bạc.
Đội hình hoành tráng như vậy khiến xe cộ dọc đường đều phải tránh đi.
Dù có là kẻ mù cũng nhìn ra, người được đưa tang này chắc chắn rất có địa vị.
Ba giờ sau.
Đã là giữa trưa.
Những chiếc ô tô đã đi đến lưng chừng núi Mân.
Chúng xếp thành một hàng dài, hệt như một con rồng vậy, khí thế vô cùng.
Quãng đường tiếp theo phải đi bộ.
Mất thêm một giờ nữa để lên núi, lúc này đã là đầu giờ chiều.
Huyệt mộ đã đào xong vào sáng nay, khi khiêng Phó Văn Húc lên đỉnh núi sẽ hạ huyệt.
Những người của Thiên Cửu môn lục tục vái lạy.
Phó Văn Húc như thể đã đoán được kết cục bi thảm của bản thân, nên không hề thành gia lập thất.
Đến lúc ra đi, cũng chỉ lẻ loi một mình.
Tôn Hàn trở thành hậu bối duy nhất của ông ấy, đầu đội khăn trắng, lần lượt cúi chào từng người đến vái.
“Ông Long, Tô Vấn Long của tỉnh lỵ đã đến!”
Sau khi cái tên này được ngân lên, có rất nhiều người đã đưa mắt nhìn sang.
Họ thấy Tô Vấn Long vận đồ trắng, cánh tay quấn một miếng vải trắng, đang chầm chậm tiến lại gần.
“Anh Phó à, hãy ra đi thanh thản!”
Tô Vấn Long là một trong bảy vị đại tướng của Thiên Cửu môn ngày xưa. Ông ta và Phó Văn Húc là cấp trên, cấp dưới, nhưng cũng là bạn bè. Hôm nay đến đây đưa tiễn, ít nhiều gì cũng cảm thấy đau buồn.
“Xin hãy nén đau thương!”
Sau khi đưa một bó hoa trắng, Tô Vấn Long dụi mắt, nhìn về phía Tôn Hàn.
Tôn Hàn cúi người cảm ơn, đoạn nói, “Nếu ông Long không vội, vậy hãy đợi lát nữa hẵng về. Có lẽ hôm nay vẫn còn kịch hay”.
“Kịch hay?”, Tô Vấn Long hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Được!”
Chẳng bao lâu sau, một cái tên khác lại vang lên.
“Ông Lý, Lý Hắc Tử của tỉnh lỵ đã đến!”
Lại là một trong Tam Vương của Tây Nam.
Lý Hắc Tử cũng mặc đồ trắng để bày tỏ lòng tôn kính đối với Phó Văn Húc.
Từ lúc xuất hiện đến khi vái lạy, Lý Hắc Tử không hề làm loạn, cúi người chín mươi độ một cách vô cùng kính cẩn.
“Cậu Tôn!”
Sau khi vái xong, Lý Hắc Tử nhìn về phía Tôn Hàn với vẻ mặt khá khó chịu.
Cách đây không lâu, ông ta đã bị Tôn Hàn ép quỳ xuống. Tin này lan truyền khắp Tây Nam, khiến Lý Hắc Tử mất sạch thể diện.
Gặp lại Tôn Hàn, ông ta thấy vui mới là lạ.
“Ông Lý!”, Tôn Hàn nhìn thẳng vào mắt ông ta, nhẹ nhàng đáp.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ để đưa tiễn anh Phó, không có ý gì khác. Còn ân oán của tôi và cậu, chờ cậu đến tỉnh lỵ hẵng tính”.
Phó Văn Húc có uy danh tối cao ở Thiên Cửu môn. Hôm nay là ngày chôn cất ông ấy, dù là Lý Hắc Tử cũng không dám gây sự.
Bằng không sẽ khiến mọi người phẫn nộ.
“Hãy yên lặng chờ”, Tôn Hàn khẽ đáp lại, giọng điệu không hề khách sáo.
Anh nhất định phải tập hợp sức mạnh của Thiên Cửu môn một lần nữa. Và phải giải quyết sạch sẽ những kẻ ngáng đường mình.
Đối tượng cần diệt trừ đầu tiên chính là Lý Hắc Tử.
“Sẽ chờ”.
Trong tình huống ngày hôm nay, Lý Hắc Tử không hề gào thét, chỉ bước sang một bên.
Sau đó là hàng người tiếp nối nhau vái lạy.
Đến xế chiều, bỗng có một cái tên được ngân lên.
Tất cả mọi người đều lập tức tập trung đưa mắt nhìn, bao gồm cả Tôn Hàn.
“Ông Giang, Giang Lệ của thủ đô đã đến!”
Mười sáu năm trước, Giang Lệ là người đứng đầu trong bốn thiếu gia của thủ đô.
Mười ba năm trước, ông ta thống trị thế giới ngầm của các thành phố trong nước, được mệnh danh là ông Giang!
Mười năm trước, nhằm bành trướng thế lực, ông ta đã tiến quân xuống phía Nam.
Nếu không nhờ Phó Văn Húc ngăn chặn, e rằng thế giới ngầm ở Tây Nam đã nằm trong sự kiểm soát của ông ta.
Ông Giang!
Người thống trị thế giới ngầm trong nước đầu tiên từ trước đến nay, Giang Lệ.
Ông ta đến rồi.
Giang Lệ mặc một bộ Âu phục màu xám nhạt, đeo kính gọng vàng trên sống mũi. Nếu không biết thân phận của Giang Lệ, có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng ông ta là giáo viên dạy học.
Thật khó nhận ra một người nho nhã đến thế lại là bậc quân vương của thế giới ngầm thành phố trong nước.
Giang Lệ vừa đến, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy.
Thậm chí có người còn dựng tóc gáy.
Cái tên Giang Lệ này có quá nhiều ý nghĩa.
Mà ý nghĩa quan trọng nhất là, ông ta chính là kẻ địch lớn nhất của Thiên Cửu môn.
Nhưng điều khiến Tôn Hàn bất ngờ nhất là Giang Lệ lại đến đây một mình.
Quả là một người có khí phách.
Giang Lệ chầm chậm tiến đến trước cỗ quan tài của Phó Văn Húc tựa như bước đi ở chốn không người. Ngắm nhìn quan tài vẫn chưa đóng nắp lại, ánh mắt cũng nhạt đi.
“Nếu không phải vì đột ngột hay tin anh đã qua đời, tôi cũng quên mất đã mười năm trôi qua rồi”.
“Lời giao hẹn mười năm đã chấm dứt. Chỉ không ngờ, anh lại chọn cách này để kết thúc ân oán giữa chúng ta”.
“Mong anh yên nghỉ, Phó Văn Húc!”
Giọng nói của Giang Lệ phảng phất sự đồng cảm cùng cảnh ngộ giữa hai bậc anh hùng.
Sau đó, Giang Lệ mới nhìn về phía Tôn Hàn, “Cậu chính là người Phó Văn Húc đã chọn để đối phó với tôi?”
“Tôn Hàn!”, Tôn Hàn trầm giọng nói ra tên mình.
“Tên rất đơn giản, nhưng con người cậu không đơn giản như vậy. Nhưng cậu còn không so được với Phó Văn Húc, liệu có tự tin đấu với tôi không?”, Giang Lệ quan sát Tôn Hàn, giọng nhẹ như bẫng.
Tôn Hàn chỉ mỉm cười đáp lại, “Có lẽ, sẽ làm được”.
“Nhưng Giang Lệ này, ông một mình đến Tây Nam, không sợ hôm nay tôi sẽ giữ ông lại sao?”
Có hơn trăm người của Thiên Cửu môn hiện diện trên đỉnh núi Mân.
Có thể nói, một nửa Thiên Cửu môn đều đang ở đây.
Nếu Thiên Cửu môn muốn giữ Giang Lệ lại, thì dù ông ta có lợi hại đến mấy cũng sẽ không thể rời khỏi đây.
“Cậu dám sao?”, Giang Lệ nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
Tôn Hàn không nói gì.
“Nếu tôi chết ở Tây Nam, thuộc hạ của tôi sẽ phát điên ra sao, có lẽ cậu tưởng tượng được nhỉ. E rằng cả Tây Nam này sẽ biến thành biển máu chỉ trong tích tắc”.
“Tôn Hàn, tôi cho cậu một cơ hội để ra tay. Chính là bây giờ!”
Giang Lệ híp mắt nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, điệu bộ tự tin ngất trời.
Ông ta không tin, Tôn Hàn dám ra tay.