Trần Hương gật đầu: "Vâng!"
Advertisement
"Dì Tiết, cháu về trước đây, buổi tối cháu sẽ tới".
"Không cần đâu, ở đây có tôi là được rồi, tốt nhất cậu đừng tới!", Tiết Lan lạnh lùng nói.
Tôn Hàn lặng lẽ mím chặt môi, anh không nói gì mà chỉ đi ra khỏi phòng bệnh.
Advertisement
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Tôn Hàn bắt một chiếc taxi. Anh gọi điện cho Chu Lão Lục, lạnh lùng nói: "Giúp tôi tìm một người, phó Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy! Trước tối nay tôi muốn nhìn thấy hắn ta!"
Trong bệnh viện, chẳng bao lâu sau Liễu Y Y với hai chân được bó thạch cao được đưa vào phòng bệnh. Trên mặt cô ấy cũng có khá nhiều vết thương nhỏ, lớp băng quấn khắp mặt.
Nhưng giờ khi Liễu Y Y tỉnh lại, sắc mặt đã đỡ hơn nhiều.
"Y Y, con không sao chứ, mẹ sợ chết mất!". Sau khi Liễu Y Y nằm xuống giường bệnh, Tiết Lan liền khóc như mưa.
Liễu Y Y nhẹ nhàng an ủi: "Con không sao mà".
Cô nhìn lướt qua căn phòng, sau đó hỏi mẹ: "Tôn Hàn đâu rồi?"
Trần Hương liếc trộm Tiết Lan rồi mới trả lời: "Tổng giám đốc Tôn có việc nên đi trước rồi, anh ấy nói tối sẽ tới thăm cô".
Liễu Y Y liền hiểu ý ngay, chắc chắn là do mẹ cô không muốn gặp Tôn Hàn. Cô cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Tiết Lan muốn Liễu Y Y ngừng qua lại với Tôn Hàn, nhưng bây giờ cô đang bị thương nên bà ấy cũng không nói gì được, chỉ bảo: "Y Y, con đừng làm Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy nữa được không?"
Người nói vô ý, nhưng người nghe lại giật mình.
Trần Hương nghe vậy liền kinh ngạc vô cùng.
Tổng giám đốc chuẩn bị nhậm chức hôm nay hóa ra là Liễu Y Y sao!
Không cần nghĩ cũng biết Tổng giám đốc Tôn đã giúp Liễu Y Y trải đường, nếu không thì một Liễu Y Y với lý lịch như vậy làm sao có thể ngồi lên vị trí đó.
Nhưng tiếc là Liễu Y Y đã gặp tai nạn xe, khả năng cao không có duyên với vị trí Tổng giám đốc nữa.
Liễu Y Y cũng nhớ đến chuyện này, sắc mặt cô liền trở nên ảm đạm: "Mẹ, con bị tai nạn xe thế này thì ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng một tháng trở lên, cho dù có muốn làm cũng không làm được nữa!"
"Không làm nữa, không làm nữa, chúng ta cứ sống yên ổn thôi là được!"
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Liễu Y Y đau khổ nghĩ, có lẽ vị trí đó vốn không thuộc về cô!