“Bọn mình là bạn học nên đương nhiên là không sao rồi”.
“Nào, Tôn Hàn, cậu đúng là quý nhân của chồng tớ, tớ kính cậu một chén”.
Sau ki xác định được tiền đồ của chồng mình, Hạ Uyển cũng phóng khoáng hơn.
“Tớ cũng kính dâu lớp mình một chén”, Tôn Hàn cũng nâng chén.
“Đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Lúc này, Trần Thanh Sương cũng đi tới.
Triệu Thiên Giang không biết phải trả lời thế nào, đành đáp: “Trần Thanh Sương, cậu đến rồi đấy à?”
“Ha ha, Triệu Thiên Giang, lâu lắm không gặp rồi đấy nhỉ!”
“Chúng tôi đang hàn huyên chuyện cũ thôi, cậu ngồi xuống uống cùng đi. Sau tối nay, các cậu muốn gọi tôi đi uống rượu là khó đấy”.
“Cậu sắp đi à?”
Trần Thanh Sương còn chưa kịp vui mừng thì lại hay tin Tôn Hàn sắp đi, nên bất giác thấy hơi trống trải.
Mà nghĩ cũng đúng thôi.
Có câu cá chép hoá rồng rồi bay đi mà.
Huống chi Tôn Hàn đã là một con rồng rồi, sao có thể ở lại một nơi nhỏ bé như Mục Thành mãi được?
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Nếu không vì chuyện khuyên góp cho trường tối nay thì tôi đã đi luôn hôm nay rồi, nhưng cũng không nhanh chậm mấy ngày, chắc vài ba hôm nữa là tôi đi thôi”.
Từ lúc anh quay về đây đến giờ đã chín ngày rồi.
Chỉ còn bốn ngày nữa là công ty bất động sản Phong Quyên sẽ chính thức đi vào hoạt động.
Dù thế nào, anh cũng phải về Giang Châu một chuyến để xử lý dứt khoát mọi chuyện với Lâm Mỹ Quyên.
Đầu năm sau, anh sẽ đến tỉnh Tây.
Còn Liễu Y Y cũng cần biết người đã bắt cóc con gái mình năm xưa là ai.
Vì thế, anh không thể ở lại Mục Thanh lâu hơn nữa.
Trần Thanh Sương hào hứng nói: “Thế thì tối nay không say không về”.
“Được, không say không về. Nhưng Ngô Tuyết Phong đâu rồi ấy nhỉ, hay không đến nữa?”
“Tôi đến rồi đây, cậu sốt sắng cái nỗi gì?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.
Bước vào quán nướng một cái là Ngô Tuyết Phong thoải mái ngồi xuống ngay rồi cười nói: “Tôn Hàn, giờ cậu hơi bị oách đấy! Cậu có biết tối nay có bao nhiêu bạn học cũ xin tôi số điện thoại của cậu không? Mẹ kiếp, hơn chục người đấy”.
“Cũng có tầm bảy, tám người xin tôi”, Trần Thanh Sương phụ hoạ thêm.
Đúng là thấy người sang bắt quàng làm họ.
Dù nói vậy có hơi quá, nhưng sự thật thì đúng là vậy.
“Các cậu không cho đấy chứ?”, Tôn Hàn cười hỏi.
Nếu bọn họ mà cho thì khéo anh phải đổi số mất.
“Cậu tưởng tôi bị ngơ à mà cho họ số điện thoại của cậu? Yên tâm đi”.
“Thế thì tốt, thôi chúng ta uống đi”.
Bọn họ uống đến đêm khuya mới giải tán, tiêu hết tám trăm, Hạ Uyển chủ động đi thanh toán mà không hề sót tiền chút nào.
Trần Thanh Sương có tựu lượng cũng khá, dù vẫn tỉnh táo, nhưng bước đi đã loạng choạng.
Thế nên, Tôn Hàn phải đưa cô ấy về nhà.
Trước lúc đi về, Ngô Tuyết Phong còn không quên nhắc nhờ Tôn Hàn với ý tứ sâu xa là phải đưa Trần Thanh Sương về nhà an toàn.
Anh ta nhấn mạnh vào từ “an toàn”, như thể chắc chắn tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Hạ Uyển cũng là người từng trải, cô ấy liếc nhìn Tôn Hàn và Trần Thanh Sương một cái rồi đỡ chồng mình đi về.
Tôn Hàn đỡ Trần Thanh Sương đi ra ven đường, đang chuẩn bị vẫy tay bắt taxi thì Trần Thanh Sương đột nhiên dịu dàng nói: “Chúng ta đi bộ đi”.
“Cậu không sao chứ?”, Tôn Hàn cúi xuống nhìn Trần Thanh Sương.
“Tôi ổn, vẫn đi được! Tối nay mà không tranh thủ đi dạo một lúc thì chắc sau này không còn cơ hội nữa, đúng không hả tổng giám đốc Tôn?”, Trần Thanh Sương như say như không nói.
“Được rồi”.
Tôn Hàn cũng không từ chối, hai người cùng bước đi trên con phố, nhưng khoảng cách giữa họ chưa đến một mét, vì Tôn Hàn sợ Trần Thanh Sương đi loạng choạng làm anh không đỡ kịp.
Bây giờ đã là mười hai rưỡi đêm rồi.
Đường phố vắng tanh không một bóng người.
Gió đêm thổi tới có cảm giác lành lạnh.
“Hôm nay ngày mấy ấy nhỉ?”
“Mồng mười tháng một, còn hai mươi ngày nữa là tới tết âm”.
“Nhanh thật đấy”.
Trần Thanh Sương chợt cảm thán một câu rồi ngước đôi mắt trong như dòng suối nhìn Tôn Hàn, sau đó nhoẹn miệng cười: “Năm nay tôi thấy rất may vì gặp lại cậu, hơn nữa còn là một phiên bản rất phi thường”.
Tôn Hàn vừa đi vừa nói: “Tôi có gì ly kỳ lắm à?”
“Đương nhiên rồi, vì cậu chính là nam thần của lớp mà”.
“Gì cơ? Nam thần? Cậu đang nói ai đấy?”, Tôn Hàn ngạc nhiên.
“Ha ha, còn ai vào đây nữa? Cả lớp đều công nhận mà! Nhưng thật lòng mà nói là thầy Tần nhận xét đấy. Thầy bảo cậu chính là người đẹp trai nhất trong đám con trai lớp mình”, Trần Thanh Sương nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
Tôn Hàn thấy nghi hoặc: “Cậu đừng lừa tôi, thế sao tôi không biết?”
“Lúc thầy nói câu ấy, hình như cậu nghỉ học vì nhà có việc hay sao ấy. Tôi nhớ lúc ấy, thầy nói nguyên văn thế này: Trong các bạn nam lớp mình thì Tôn Hàn là người đẹp trai nhất, học hành cũng giỏi, mỗi tội trong giờ học không nghiêm túc, các em không được học theo cậu ấy nhé!” Trần Thanh Sương giả giọng Tần Chính nói.
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc thì đã nhớ ra.
Chắc là lúc mẹ nuôi bắt anh nghỉ học để đi làm công nhân.
Không phải anh ngồi không học nghiêm túc, cũng không phải anh không muốn học hết cấp ba.
Mà là mẹ nuôi không để yên cho anh học, luôn miệng bắt anh nghỉ học để đi làm thuê.
Trong tình cảnh như vậy, sao Tôn Hàn tập trung học hành được.
Thầy Tần không biết chuyện nên đương nhiên sẽ nghĩ anh mất tập trung.
Sau đó một hôm về nhà, mặt mẹ nuôi lạnh tanh với anh, làm anh trốn học không đến trường nữa.
Mấy ngày sau, Tôn Hàn đã đến trường Nhất Trung làm thủ tục nghỉ học, sau đó ra đời làm thuê khi mới mười sáu tuổi.
Trong số những người làm công ấy, Tôn Hàn là người nhỏ tuổi nhất.
Thậm chí có thể nói là một đứa nhóc.
Nhưng đó đều là chuyện đã qua, giờ nghĩ lại hay tính toán so đo cũng chẳng để làm gì.
Tôn Hàn mỉm cười tự giễu: “Không ngờ thầy Tần lại nhận xét về tôi như thế, vinh hạnh quá!”
“Trong khoá mình, thầy Tần thích cậu nhất, nhưng tiếc là cậu lại nghỉ học sớm quá”.
“Nhưng tôi nghĩ chắc thầy thấy rất vui vì biểu hiện của cậu ở trường hôm nay, con mắt nhìn người của thầy rất chuẩn, chắc chắn cậu sẽ là học sinh mà thầy thấy hài lòng nhất”, Trần Thanh Sương thấy vui thay cho Tôn Hàn.
“Tôi cũng nghĩ vậy”, Tôn Hàn thừa nhận.
“Ha ha, nhận luôn mới sợ chứ”.
“…”
Quãng đường có dài đến mấy thì cũng có điểm cuối.
Trần Thanh Sương bỗng thấy tối nay quá ngắn, chưa gì đã đến nhà mình rồi.
Câu chuyện của hai người cũng dừng lại.
“Đến nhà cậu rồi kìa”.
“Ừ”.
Trần Thanh Sương lưu luyến nhìn Tôn Hàn, không hề che giấu sự luyến tiếc trong ánh mắt.
Cô ấy biết, sau đêm nay, có trời mới biết khi nào mới được gặp lại anh.
“Lên nhà tôi ngồi chơi một lúc không?”, lúc nói câu này, mặt Trần Thanh Sương đỏ lựng.
Ám hiệu của cô ấy đã rất rõ ràng.
“Muộn rồi, cậu đi nghỉ sớm đi”, Tôn Hàn biết ý của Trần Thanh Sương nên đã từ chối.
Trần Thanh Sương chợt lắc đầu nói: “Sao thế? Đường đường là một sếp lớn mà lại sợ một người phụ nữ nhỏ bé như tôi à?”
“Hay cậu sợ tôi bám lấy cậu?"
Chương 203: Đánh hơi đến
“Tôi sợ cậu bị thiệt thôi”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.
Anh hiểu ý của Trần Thanh Sương, nhưng thật lòng anh không muốn phát triển một thứ tình cảm không có kết quả.
Nợ tình rất khó trả!
“Sao cậu không nghĩ là tôi được hời? Tôn Hàn, cậu đừng nghĩ cứ nam nữ lên giường nhau là phái nữ phải chịu thiệt đi nữa được không?”
Có lẽ do tác dụng của cồn nên tối nay, Trần Thanh Sương to gan hơn hẳn, kiểu gì cô ấy cũng nói được.
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi.
Nói ra những lời trần trụi này, đến Trần Thanh Sương cũng nghi có phải mình điên rồi không. Sau những lời lộng ngôn ấy, Trần Thanh Sương chỉ muốn kiếm cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Nhưng lời đã nói ra miệng thì không thể rút lại được nữa.
Đâm lao thì phải theo lao, Trần Thanh Sương dõng dạc nói: “Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không lên nhà chơi thì bye…”
Đột nhiên miệng của cô ấy được một bờ môi ấm áp chặn lại khiến cô ấy phải sững người.
Sáng hôm sau.
Trong căn phòng đơn giản của Trần Thanh Sương rất lộn xộn, dường như đêm qua đã có một trận đại chiến xảy ra.
Tôn Hàn nằm trên giường hút thuốc, sau đó nhìn Trần Thanh Sương như con chim non trong lòng mình rồi ảo não nói: “Đêm qua, cả hai chúng ta đều điên rồi”.
Trần Thanh Sương không đẹp cỡ hoa hậu, nhưng chắc chắn cũng được xếp vào hàng mỹ nhân, hơn nữa Tôn Hàn cũng có thiện cảm với cô ấy, đồng thời thích tính cách gan dạ của đối phương.
Có lẽ đây chính là chất xúc tác khiến nam nữ có tình cảm với nhau.
Song, đây không phải lý do để buông thả.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Tôn Hàn không biết phải đối diện với Trần Thanh Sương thế nào.
“Cậu hối hận à? Tôi đã bảo mình sẽ không quấn lấy cậu rồi mà!”, mặt Trần Thanh Sương cứng đờ.
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải chuyện đó, mà là tôi thấy không công bằng cho cậu”.
Tôn Hàn không biết tương lai của mình sẽ ra sao, có khi nào anh sẽ chết ở tuổi hai mươi chín vì đối đầu với Giang Lệ không.
Nhưng nếu chọn để cưới thì đối tượng chỉ có thể là Liễu Y Y.
Dù có chuyện gì xảy ra thì điều này cũng không thay đổi.
Vì thế, anh mới thấy có lỗi với Trần Thanh Sương.
“Ngày thường trông cậu rõ phóng khoáng, sao giờ cứ làu bà làu bàu thế? Cậu không nghĩ à? Nếu tôi không đồng ý thì cậu làm được gì nào?”
“Được rồi, tôi đã bảo cậu không cần chịu trách nhiệm rồi, đừng phức tạp hoá vấn đề lên nữa. Cậu phải đi còn gì, chắc bận rộn lắm đúng không? Tôi không giữ cậu lại nữa, nhớ gọi đồ ăn cho tôi là được”.
Trần Thanh Sương chẳng chút bận tâm.
Có lẽ nếu đêm qua, cô ấy chia tay với Tôn Hàn trong tiếc nuối thì mới phải hối hận cả đời.
Có một đêm khắc cốt ghi tâm thế này là đủ rồi.
“Tôi nấu cơm cho cậu xong rồi đi”, Tôn Hàn lập tức xuống giường, đi nấu cơm.
Nửa tiếng sau, Tôn Hàn đã dùng những nguyên liệu có sẵn rồi nấu cháo cùng mấy món thanh đạm trong bếp của Trần Thanh Sương.
Hai người ăn xong, Tôn Hàn chuẩn bị rời đi.
“Sau khi phát sinh quan hệ với một cô gái, tôi nhớ đã hỏi cô ấy cần gì thì tôi sẽ đáp ứng, giờ cậu cũng vậy”.
Trần Thanh Sương có thể không để tâm đến chuyện đêm qua, nhưng Tôn Hàn thì không thể coi như không có gì được.
Ngoài việc kết hôn ra, cô ấy cần gì, anh đều có thể đồng ý hết.
“Thế thì… tôi muốn cậu làm bạn trai bí mật của tôi, đến khi nào tôi lấy chồng thì thôi, được không? Cậu có đồng ý không?”, Trần Thanh Sương nháy mắt, trông rất quyến rũ.
“Được”.
“Ha ha, được rồi, cậu đi đi… đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi, tối qua mệt muốn chết rồi”.
“Ừm, nếu rảnh thì cứ gọi hoặc đến tìm tôi”, Tôn Hàn mỉm cười dịu dàng.
Chỉ cần ở trong phạm vi tỉnh Tây, thật ra muốn gặp mặt thì chỉ ngồi xe vài tiếng là tới.
“Bye bye”, Trần Thanh Sương giả vờ mất kiên nhẫn rồi xua tay.
Sau khi rời khỏi nhà Trần Thanh Sương, Tôn Hàn chợt sa sầm mặt.
Hôm nay đúng là anh có một việc cần làm, đó là về nhà.
Nhưng chuyến này về sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Song, anh vẫn phải về.
Mười giờ sáng.
Tôn Hàn lái chiếc Mercedess S của mình vào Kim Diệp, anh vừa mới xuống xe thì đã thấy Từ Tiểu Bân vội vã chạy xuống dưới, sau đó tươi cười hớn hở nói: “Anh, anh về rồi ạ?”
Rõ ràng hôm nay, Từ Tiểu Bân đã đứng ngóng sẵn ở cửa sổ, chỉ chờ Tôn Hàn đến một cái là lao xuống tiếp đón ngay.
“Ừ, lên nhà rồi nói chuyện”, Tôn Hàn biết lý do nên không bất ngờ, mà chỉ thấy chán nản.
“Vâng ạ! Anh này, tối qua anh nổi như cồn luôn, dân ở đây đều biết Mục Thành có một đại gia rồi. Chậc, những hai mươi triệu mà anh khuyên góp ngay không chút do dự, đúng là anh trai em có khác, quá đỉnh!”
Vừa lên trên tầng, Từ Tiểu Bân vừa khua môi múa mép nói về chuyện tối qua.
Tin tổng giám đốc của Thịnh Hạ khuyên góp hai mươi triệu cho trường Nhất Trung của Mục Thành đã truyền khắp mọi ngóc ngách ở đây trong một đêm.
Gần như cả Mục Thành đều đã biết đến tên của Tôn Hàn.
Hơn nữa, anh còn là người ở đây.
Vốn dĩ Từ Tiểu Bân và Dương Dung vẫn đang hoài nghi không biết Tôn Hàn có thân phận và địa vị thế nào mà có thể tặng cho Từ Hạ một món quà cưới đắt giá như vậy.
Sau chuyện hôm qua, hai mẹ con họ mới biết thì ra anh đã trở thành tổng giám đốc của bất động sản Thịnh Hạ rồi, đồng thời còn là cổ đông của công ty nữa.
Hai người họ lập tức cảm thấy cuộc sống sau này của mình tươi sáng rồi.
Tôn Hàn giàu như vậy, chẳng lẽ lại để họ sống nghèo khổ thế này sao?
“Ừ”, Tôn Hàn chỉ đáp khẽ một tiếng, chứ không muốn nhiều lời.
Kẽo kẹt.
Hai người đi vào nhà.
Từ Hạ nhanh chóng đứng dậy rồi ngoan ngoãn chảo hỏi: “Anh”.
“Tôn Hàn, con về rồi đấy à! Mau ngồi xuống đi, mẹ đang nấu đồ ăn cho con này, có món thịt nướng mà ngày xưa con thích ăn nhất đấy! Hôm nay, mẹ cho con ăn thoải mái luôn”, Dương Dung cũng tươi cười nói.
Nhưng Tôn Hàn không đáp lời.
Đúng là hồi nhỏ anh rất thích món thịt nướng, nhưng luôn chỉ có Từ Tiểu Bân được ăn, còn anh và Từ Hạ chẳng bao giờ có phần.
“Nhã Nhi, mau chào anh đi”.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên khác ở trong phòng cũng lên tiếng.
Đó là Tạ Phương và con gái Lâm Nhã Nhi của bà ta.
“Anh, anh ngồi đi ạ, để em đi rót trà”, Lâm Nhã Nhi bước tới với vẻ nhu mì thẹn thùng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lần đầu gặp mặt.
“Sao hai người lại đến đây?”, Tôn Hàn hơi nhíu mày, anh không muốn gặp hai mẹ con nhà này, dù cho Lâm Nhã Nhi có là người yêu của Từ Tiểu Bân đi nữa.
Từ Tiểu Bân cười lạnh rồi nói: “Đánh hơi đến đấy ạ”.
Trước kia, Từ Tiểu Bân luôn nghe lời Lâm Nhã Nhi, nhưng giờ thì khác rồi, cậu ta đã có một người anh trai làm tổng giám đốc thì thiếu gì đối tượng để chọn, sao phải tiếc nuối Lâm Nhã Nhi nữa.
Giọng điệu của Từ Tiểu Bân đã khác hẳn, không còn tâng bốc Lâm Nhã Nhi lên tận trời xanh như trước nữa.
Ngày xưa, nếu Từ Tiểu Bân dám nói chuyện với Lâm Nhã Nhi bằng cái giọng này thì kiểu gì cô ta cũng trở mặt ngay.
Nhưng giờ dù có vẻ lúng túng, nhưng cô ta không hề giận dữ chút nào.