Tôn Hàn châm một điếu thuốc cho mình, sau đó đưa một điếu cho Lâm Ảnh: "Có muốn hút một điếu không?"
"Không cần, tôi hút cái này!"
Lâm Ảnh lại lấy một bao thuốc cỡ trung trong túi áo ra, thuần thục châm lửa.
Bầu không khí càng thêm hòa hợp.
Bây giờ Lâm Ảnh cũng không vội mát xa cho Tôn Hàn mà ngồi bên giường, nói chuyện vui vẻ với anh.
"Hiếm khi lại gặp người quen ở Ma Đô, đợi lát nữa tên Lý Hổ đi thì tôi mời cậu ăn khuya được chứ?"
Tôn Hàn muốn từ chối, nhưng lại bất ngờ đồng ý: "Được thôi!"
"Vậy thì chắc kèo nhé! Dù sao tôi kiếm tiền cũng chẳng được nhiều nên mời cậu ăn đồ rẻ rẻ thôi, cậu đừng có chê đấy!"
Lâm Ảnh nói chuyện rất khéo, câu nào cũng có thể trêu chọc trái tim đàn ông.
Nhưng Tôn Hàn nào có dễ rung động như vậy?
Lâm Ảnh nói không kiếm được nhiều tiền thật ra chỉ là nói linh tinh.
Tôn Hàn rất tinh mắt, anh có thể nhận ra quần áo của Lâm Ảnh cộng lại lên đến một trăm nghìn tệ.
Nếu như một tháng Lâm Ảnh không kiếm được một trăm nghìn tệ thì đâu dám mặc thế này chứ?
Thậm chí Tôn Hàn còn nghi ngờ tối nay việc Lâm Ảnh mạo muội xông vào không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là Lâm Ảnh cố tình tìm một cơ hội để tiếp cận anh.
Tối qua Lâm Ảnh đã nhận ra anh rồi.
Tất nhiên Tôn Hàn cũng lười vạch trần, cùng lắm anh chỉ qua loa lấy lệ một hồi rồi tìm cớ rời đi là được.
Dù sao cũng từng là bạn học, không cần phải vạch trần để hai bên đỡ bối rối.
Khoảng 20 phút sau, điện thoại của Lâm Ảnh reo lên, cô ấy nhìn rồi nói: "Lý Hổ đi rồi!"
Tầm mười phút sau, Lâm Ảnh liền dẫn Tôn Hàn ra ngoài.
Thấy Tôn Hàn và Lâm Ảnh cùng nhau rời đi, Tiểu Chu vô cùng tức giận.
Lâm Ảnh đang cướp khách hàng của cô ả đấy à?
Vấn đề là Tiểu Chu cũng không dám đến tìm người ta để lý sự.
Một là Lâm Ảnh là át chủ bài của khu giải trí, ngay cả giám đốc cũng phải dỗ dành cô ta, nếu không thì làm sao có thể bảo vệ Lâm Ảnh trước mặt Lý Hổ được?
Hai là cô ả không giành được người cũng chỉ có thể trách cô ả không đủ bản lĩnh.
Ở khu giải trí này, việc các chị em giành khách của nhau là chuyện rất bình thường, tất cả đều dựa vào bản lĩnh.
Thế nên cô ả chỉ có thể nhịn cục tức này.
May mà cô ả đã thông minh hơn, sau khi đi ra ngoài điều đầu tiên cô ả làm là nạp hai trăm nghìn tệ vào thẻ của Tôn Hàn, ưu đãi đều là giả, dù sao trong đó cũng có bốn trăm nghìn tệ. Đợi sau khi tất cả được xuất hóa đơn thì cô ả có thể kiếm được hai trăm nghìn tệ, cũng không lỗ.
Lấy nhiều hơn thì cô ả không dám.
Địa phương nào cũng có mấy sạp đồ ăn vỉa hè.
Đồ không quá đắt, nhưng rất hấp dẫn, khu phố cũng náo nhiệt. Bầu không khí tuyệt vời, rất hợp cho nam nữ ra ngoài hò hẹn.
Tất nhiên điều kiện là cô gái đó không ham tiền.
Lâm Ảnh dẫn Tôn Hàn đến khu phố ăn vặt dưới chân cầu vượt của Ma Đô.
Nơi đây có nền ẩm thực vô cùng phong phú.
"Ma Đô có đặc sản bánh bao chiên, bánh bao súp, cua cà ra! Ngoài ra còn có xiên nướng và lẩu của vùng Xuyên Du, hoặc là tôm hùm đất của Hán Hương! Cậu muốn ăn gì?"
Tới nơi Lâm Ảnh liền hỏi Tôn Hàn.
"Tôi ăn gì cũng được, nếm thử cua cà ra đi", Tôn Hàn tùy ý nói.
Tới Ma Đô nên ăn thử cua cà ra.
"Cậu chỉ biết chọn đồ đắt thôi! Ở bên đó, chúng ta đi thôi!"
Lâm Ảnh khẽ mắng rồi dẫn Tôn Hàn tới sạp cua cà ra.
"Ông chủ, cho sáu con cua cà ra, một lồng bánh bao súp và mấy lon bia!"
Ngồi xuống sạp rồi Lâm Ảnh liền gọi món.
"Cậu thấy phong cảnh ở đây thế nào?"
Lâm Ảnh liền dồn sự chú ý lên người Tôn Hàn.
"Khá đẹp, cảnh đêm của Ma Đô quả thật là đứng hàng đầu trong Hoa Quốc!"
Về các công trình kiến trúc thì Ma Đô không hề thua kém Thượng Kinh.
Buổi tối vô số ánh đèn sáng lên tựa như biển rộng, quả là thành phố có cảnh đêm tuyệt đẹp!
"Đẹp thì đẹp đấy nhưng cũng là của người khác thôi! Những người ngoại tỉnh như tôi cũng chỉ có thể ngưỡng mộ, vài năm nữa rồi tôi cũng quay về Giang Châu thôi".
Tâm trạng Lâm Ảnh hơi đi xuống, cô ấy như tự nhủ với mình.
Tôn Hàn mỉm cười, không tiếp lời.
Sao anh có thể không biết Lâm Ảnh cố tình nói như vậy chứ?
Thấy Tôn Hàn không tiếp lời, Lâm Ảnh hơi bực mình. Tôn Hàn ngu thật hay giả vờ không hiểu vậy?
Sao lại không hỏi mấy năm nay cô ấy sống thế nào? Vì sao lại đến làm việc trong khu giải trí của Ma Đô? Có phải là có nỗi niềm gì khó nói không?
Như thế thì cô ấy mới có thể nói tiếp được.
"Phải rồi Tôn Hàn, mấy năm nay cậu sống thế nào? Xem ra cậu kiếm được khá nhiều tiền nhỉ?"
"Tạm ổn, sống qua ngày thôi, cũng không tốt lắm", Tôn Hàn vẫn trả lời không chút kẽ hở.
"Cái gì mà sống qua ngày chứ, tốt là tốt, không tốt là không tốt! Đều là bạn học cũ mà, tôi không muốn cậu sống hời hợt như vậy!", Lâm Ảnh tức giận nói.
"Vậy coi như là sống tốt đi".
"Cái gì vậy chứ? Bây giờ cậu lái xe hãng gì?"
Thấy Lâm Ảnh nhất quyết truy hỏi đến cùng, Tôn Hàn thầm cười trong lòng, những cuối cùng vẫn dằn lòng được.
Vô duyên vô cớ mà Lâm Ảnh lại gặp phải người bạn học cũ là anh đây, cô ấy sẽ không niềm nở thế này mới đúng.
Không có chuyện gì mà tự nhiên niềm nở chắc chắn có kế hoạch gì đó.
Khả năng cao Lâm Ảnh đã coi anh là một khách hàng tiềm năng.
Cái danh bạn học cũng chỉ là thủ đoạn để kết thân mà thôi.
Cũng chẳng có gì phải bất ngờ, bây giờ đã hai sáu hai bảy tuổi đầu, chẳng còn là những thiếu niên hồn nhiên vô tư nữa.
Hiện thực mạnh mẽ tới nỗi có thể thay đổi tất cả.
"Tôi có một chiếc Mercedes S-Class ở Thượng Kinh".
Tôn Hàn chẳng buồn nói dối làm gì, anh nói thật luôn.
Mercedes S-Class là chiếc xe hơn một triệu tệ!
Không phải là siêu giàu, nhưng cũng không phải người nghèo.
Hơn nữa cô ấy đã khá quen thuộc với Tôn Hàn, biết rằng xuất phát điểm của Tôn Hàn khá thấp. Mới tuổi này mà đã lái loại xe đó đã là giỏi lắm rồi.
Cô ấy không nghi ngờ lời Tôn Hàn, người có thể tiêu hai trăm nghìn tệ ở khu giải trí không nhất định nhiều tiền, nhưng chắc chắn không thiếu tiền!
"Vậy cậu làm việc ở Thượng Kinh sao? Giờ đang làm gì thế?"
"Tôi làm Tổng giám đốc một công ty!"
Chàng trai chất lượng cao đây rồi!
Đây chính là kết luận Lâm Ảnh dành cho Tôn Hàn, cô ấy không thể bỏ lỡ được.
"Giỏi quá! Tôi thấy trong lớp chúng ta ngày xưa thì cậu chính là người có thành tựu nhất đấy! Sao trước kia tôi không nhận ra nhỉ?"
"Món ăn lên rồi, ăn thôi!"
Khi cua cà ra được đưa lên, Lâm Ảnh liền mở nắp hai chai bia để lên bàn rồi rót đầy một ly cho Tôn Hàn, sau đó rót đầy cho mình một ly.
"Nào, đồng hương gặp đồng hương, đúng là cảm động vô cùng. Chúng ta hãy cùng cạn ly cho cuộc hội ngộ này!"
Tôn Hàn mỉm cười, cụng ly với Lâm Ảnh.
Lâm Ảnh vô cùng nhiệt tình, chằng bao lâu hai người đã uống hết ba chai bia.
Lâm Ảnh đã hơi ngà ngà say.
"Tôn Hàn, cậu có biết tại sao, tại sao tôi lại tới Ma Đô, còn làm trong khu giải trí không?". Có lẽ là đã say nên Lâm Ảnh nói hơi lắp bắp.
Tôn Hàn lắc đầu: "Sao tôi biết được?"
"Vì bị bệnh đấy, mẹ tôi mắc bệnh nặng, cần rất nhiều tiền! Em trai tôi không kiếm được tiền, cậu nói xem nếu tôi không đi kiếm tiền thì phải làm sao đây?"
"Tôi chỉ là một cô gái, làm việc gì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Tuy khu giải trí không có danh tiếng tốt, nhưng lại kiếm ra được tiền!"
"Haizz, có lúc tôi cũng nghĩ mấy năm nay đúng là sống khổ thật. Một thân một mình, chẳng có ai nói chuyện cùng. Nếu như có một chỗ dựa thì tốt biết mấy!"
Lúc này Lâm Ảnh tựa như một cô gái số khổ, cô độc không nơi nương tựa.