Cũng có nghĩa là, cô chấp nhận từ bỏ vụ làm ăn của chuỗi cửa hàng Tô Lan.
Sắc mặt lập tức sa sầm, Lâm Đề đứng bật dậy, “Thôi được, Y Y, vậy em cứ nhờ anh Tôn giúp em lấy vị trí kệ hàng ở các trung tâm thương mại lớn đi!”
Đã nói đến nước này, Lâm Đề mà ở lại thì chẳng khác gì tự rước bực bội vào người. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Tôn Hàn rồi dợm bước rời đi.
Như sực nhớ đến điều gì đó, anh ta lại ngoái nhìn Tôn Hàn bằng vẻ kênh kiệu, “À phải, anh Tôn à, ngày mốt thời trang Y Minh Nguyệt có mời ông chủ của các trung tâm thương mại ở Tây Nam đến tham dự một buổi họp mặt, để lấy được vị trí kệ hàng chất lượng cao đấy. Lúc đó anh đừng vắng mặt nhé, chờ xem anh giúp thương hiệu Y Minh Nguyệt thuyết phục các ông chủ bằng cách nào!”
“Chắc chắn rồi”, Tôn Hàn bình thản đáp.
“Hừm, không quấy rầy hai người nữa”.
Lâm Đề không dài dòng nữa, giận dữ rồi đi.
Ngay sau đó, Liễu Y Y đã nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt bực tức, “Anh có biết vừa rồi anh ấu trĩ đến mức nào không!”
“Mẹ nổi giận rồi!”, Đồng Đồng sợ sệt le lưỡi ra.
Tôn Hàn xoa đầu Đồng Đồng, rồi nhíu mày trả lời, “Anh biết em xem trọng vị trí kệ hàng của bách hoá Tô Lan, nhưng mong em hiểu rõ điều này, em không phải là gái bao”.
Có hơi nặng lời!
Nhưng Tôn Hàn không cảm thấy điều mình nói là sai.
Tên Lâm Đề kia đang nghĩ gì, Tôn Hàn có thể nhìn ra, Liễu Y Y càng không thể không nhìn ra.
Muốn lấy được vị trí kệ hàng của chuỗi cửa hàng Tô Lan, là một chuyện rất dễ dàng.
“Anh nói cái gì? Sao em lại là gái bao hả?! Anh nói cho rõ ràng đi!”, Liễu Y Y cảm thấy lòng tự trọng của mình đang bị giẫm đạp, bèn lớn tiếng chất vấn.
Giận rồi?
Tôn Hàn thoáng do dự, nhưng cũng không khách sáo nữa, “Tại sao anh lại nói vậy, chẳng lẽ em không hiểu ư? Em và chuỗi cửa hàng Tô Lan đang làm một vụ giao dịch, đang bàn chuyện làm ăn, cần em hạ mình nịnh nọt tên Lâm Đề để lấy được hợp đồng sao?”
“Liễu Y Y, rốt cuộc em có bị ngốc hay không vậy? Y Minh Nguyệt là thương hiệu do thời trang Sâm Uy và quốc tế Phong Hoả hợp tác thành lập, khi ra mắt chắc chắn sẽ nhận được sự quan tâm rất lớn! Các doanh nghiệp lớn còn mong mỏi được hợp tác với em kia kìa!”
“Em lại phải hạ mình vì một chuỗi cửa hàng nhỏ bé như thế, có thấy mất mặt hay không?
“Được rồi, chúng ta đổi một cách nói khác nhé. Đúng là bây giờ sự cạnh tranh trên thị trường rất khốc liệt, các thương hiệu lớn đều đang cạnh tranh với nhau. Nhưng Lâm Đề có ý đồ xấu với em, thế mà em vẫn còn vui vẻ tiếp đãi anh ta chỉ vì vị trí kệ hàng. Bây giờ anh ta vẫn đối xử tử tế với em là vì muốn em có thiện cảm với anh ta. Nhưng đến khi anh ta không còn kiên nhẫn nữa và đề nghị em đi cùng anh ta… mới đồng ý cho em vị trí kệ hàng mà em mong muốn, vậy em sẽ làm thế nào?”
“Cắn răng chấp nhận, hay là từ chối, mọi công sức trước đó xem như đổ sông đổ bể?”
Tôn Hàn nói một tràng dài chỉ trong một hơi, đủ chứng tỏ giờ anh đang giận dữ đến mức nào.
Nhưng không liên quan gì đến Lâm Đề cả, dù không có Lâm Đề thì vẫn sẽ có Lý Đề, Trương Đề nào đó mà thôi!
Anh giận là giận thái độ của Liễu Y Y. Cô biết rõ Lâm Đề muốn có được gì từ cô, vậy mà vẫn ngây thơ muốn tiếp xúc với anh ta nhiều hơn, chỉ để lấy được hợp đồng mà không phải bỏ ra gì cả!
Mẹ kiếp!
Trên đời này làm gì có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống chứ!
“Hừ, hừ…”
Liễu Y Y tức đến mức thở hổn hển, vẫn đanh thép nói, “Em chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ ra gì cả. Nhưng với tư cách là người phụ trách của Y Minh Nguyệt, em phải cố gắng để có được hợp đồng chứ! Ngược lại là anh đấy, Tôn Hàn, anh trưởng thành lên một chút được không? Em biết anh có bản lĩnh lấy được tất cả hợp đồng mà em muốn ở sáu tỉnh Tây Nam này. Nhưng điều đó chứng minh được gì? Chỉ chứng minh là anh có tiền, có quyền thôi!”
“Nếu muốn làm những chuyện đó, anh phải tiêu tốn biết bao nguồn lực và mối quan hệ? Đối với một doanh nhân, hành động này của anh là tốn công vô ích, là tuỳ hứng!”
Tôn Hàn đáp, “Không sao cả, dù sao thì cũng chẳng tuỳ hứng được mấy lần. Liễu Y Y à, anh nghĩ bây giờ em đã là một doanh nhân đạt tiêu chuẩn rồi đấy, không cần anh bảo vệ nữa đâu. Điều này đúng là rất tốt!”
“Bố mẹ ơi, đừng cãi nữa, đừng cãi nhau nữa mà!!”, cuối cùng Đồng Đồng cũng hoảng sợ bật khóc vì trận cãi vã của hai người.
“Đồng Đồng ngoan, Đồng Đồng đừng khóc, mẹ không cãi nhau với bố con nữa! Chúng ta về nhà thôi, Đồng Đồng!”
Liễu Y Y vội vã bế Đồng Đồng lên, lạnh lùng nhìn Tôn Hàn rồi đưa con rời đi.
Tôn Hàn cũng không giữ cô lại.
Nếu không sự xuất hiện của tên Lâm Đề kia, hôm nay sẽ là một ngày rất vui vẻ của gia đình ba người họ.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã bị huỷ hoại.
“Em không hỏi anh ‘chẳng tuỳ hứng được mấy lần’ nghĩa là gì ư?”
Hiếm khi Tôn Hàn lại nói ra mấy lời tủi thân như vậy.
…
Tôn Hàn về khách sạn, ở một mạch đến chín giờ tối.
Nếu không bận chuyện gì, buổi tối Tôn Hàn sẽ không ra ngoài.
Nhưng anh lại bất ngờ nhận được cuộc gọi của Trần Hương.
“A lô, Trần Hương!”
“Tổng giám đốc Tôn, có thể hẹn gặp anh được không? Tôi có chuyện muốn tìm anh!”
“Ừm, được”, Tôn Hàn không do dự mấy, đã đồng ý ngay.
Nửa giờ sau.
Tôn Hàn xuất hiện quảng trường giữa phố mà Trần Hương đã hẹn gặp.
Là một trong những khu phố ẩm thực hiếm hoi ở Giang Châu, quảng trường từ chín giờ tối mới bắt đầu náo nhiệt.
“Tổng giám đốc Tôn, tôi ở đây này!”
Chẳng bao lâu sau, Trần Hương đã đứng trước một quầy bán đồ nướng và vẫy tay với Tôn Hàn.
Tôn Hàn vừa cười vừa tiến lại gần, thấy Trần Hương đang chọn xiên thịt để đưa ông chủ nướng giúp.
Cô ta chọn thêm vài loại nữa rồi đưa xiên thịt cho ông chủ, sau đó đưa Tôn Hàn đến băng ghế nhỏ gần đó để ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Tôn đừng trách tôi mời anh ăn vỉa hè nhé?”, Trần Hương cười cong cả mắt.
Tôn Hàn cũng khẽ cười, “Sao lại trách chứ, thật ra cũng lâu rồi tôi không ăn mấy món này, nhớ phết. Có điều tôi đã rời khỏi công ty Sâm Uy lâu rồi, cô gọi tôi là tổng giám đốc Tôn cũng không đúng lắm. Cứ gọi là anh Tôn đi”.
“Ừm… Được, anh Tôn!”, Trần Hương đổi cách xưng hô rất tự nhiên, “Anh Tôn, lâu rồi không gặp!”
“Ừ, lâu rồi không gặp!”
Chớp mắt, anh đã rời Giang Châu ba, bốn tháng rồi.
“Tìm tôi có chuyện gì thế?”, Tôn Hàn nhẹ nhàng hỏi.
“Tất nhiên là chuyện của Y Y rồi. Bây giờ tôi là trợ lý của Y Y. Chuyện đưa đón Đồng Đồng hằng ngày, nếu cô ấy bận quá thì cũng do tôi phụ trách đấy. Nghe nói hôm nay hai người cãi nhau à?”
“Nghe ai nói thế?”, Tôn Hàn thích thú hỏi.
Hửm?
Trần Hương nói, “Nghe Y Y kể vậy”.
Tôn Hàn như đang nghĩ ngợi điều gì, thoải mái đáp, “Ừ, có lời qua tiếng lại vài câu”.
“Có phải anh cảm thấy Y Y khác trước hay không?”, Trần Hương đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nhưng câu hỏi này đánh vào rất đúng chỗ.
Tôn Hàn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu, “Đúng là khác trước, nhưng chuyện này cũng bình thường thôi. Ngày xưa Y Y chân ướt chân ráo bước vào thương trường, không biết gì cả! Nhưng bây giờ cô ấy là người phụ trách của Y Minh Nguyệt, điều hành một thương hiệu có tiềm năng rất lớn, vị thế đã khác, tất nhiên là không giống trước đây nữa”.
Trần Hương cười xoà, thật ra điều mà Tôn Hàn nói chưa chuẩn xác, có thể lý giải rằng Liễu Y Y là một con quạ bay lên cành cao và biến thành phượng hoàng rồi.
Liễu Y Y của trước đây nhìn mọi chuyện với ánh mắt của quạ, nhưng bây giờ thì đã nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt của phượng hoàng rồi.