Tôn Đạo Hương sững sờ, liền hỏi.
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Tôn Đạo Hương, không ngờ ông lại có tình nghĩa với đứa cháu này như thế, lại còn lo lắng tôi sẽ sai người giết cậu ta cơ đấy".
"Nhưng ông đã từng nghĩ chưa, nếu tôi không giết cậu ta hoặc để cậu ta rời khỏi Thượng Kinh thì với di ngôn của gia chủ cũ nhà họ Tôn, cậu ta sẽ là gia chủ nhà họ Tôn kế nhiệm, còn có thể kế thừa 70% gia sản nhà họ Tôn! Nhà họ Tôn bị cậu ta chiếm hết thì chúng ta còn hợp tác cái gì?"
"Cho dù tôi không để tâm thì sao, chẳng lẽ ông cam lòng để cho nhà họ Tôn rơi vào trong tay con trai Tôn Hành Vương mà không phải con trai ông sao?"
Việc này...
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tôn Đạo Hương dần lạnh đi, tựa như đã quyết tâm.
"Được rồi, tôi và ông đều là loại người như nhau, cũng không cần phải làm bộ làm tịch. Nếu như ông thực sự không muốn Tôn Hành Vương tuyệt hậu thì hãy nghĩ cách đuổi Tôn Hàn ra khỏi Thượng Kinh. Nếu không thì chúng ta chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn nhất thôi!"
Giết người thì lợi ích của họ sẽ không bị ảnh hưởng.
"Tôi đã hiểu", Tôn Đạo Hương lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung niên bật cười: "Thế mới đúng chứ. Tôn Đạo Hương, nhà họ Tôn các ông tự xưng là có một vua hai tướng, là một trong số đó thì ông cũng chẳng phải người do dự thiếu quyết đoán. Phải rồi, nghe nói ông đã đưa mẹ nuôi của Tôn Hàn đến Thượng Kinh rồi, ông định dùng bà ta thế nào?"
"Tôi tự có cách của tôi!"
"Tùy ông!"
.....
Hai ngày sau.
Còn một ngày nữa là đến ngày Liễu Phương Phương và Tôn Tiểu Bân kết hôn.
Cuộc hôn nhân của hai người tuy không được các phương tiện truyền thông đưa tin rộng rãi nhưng dù thế thì người dân bình thường vẫn nghe nói.
Cậu Năm của gia tộc hàng đầu Thượng Kinh sắp kết hôn, đây chính là một chủ đề sốt dẻo.
Dù hai ngày nay Tôn Hàn ở công ty nhưng vẫn có thể thi thoảng nghe thấy nhân viên của tập đoàn Thiên Tử bàn luận.
Hôm nay Tôn Hàn cũng tới công ty rất sớm.
Tuy đã ký được hợp đồng với công ty giải trí Thần Thoại và công ty truyền thông Ngân Trần nhưng danh tiếng của Tôn Hàn trong ngành giờ đã chẳng ra làm sao.
Dù cho trong nội bộ tập đoàn Thiên Tử vẫn có nhiều người cảm thấy sếp Tôn của họ không hề làm đúng hợp đồng, nhưng lợi ích vẫn thuộc về công ty họ.
Theo như thống kê, công ty cần lấy ra tổng cộng 9.3% cổ phần là đã có thể đổi lấy 20% cổ phần của công ty giải trí Thần Thoại và công ty truyền thông Ngân Trần.
Điều này đã đem lại sức sống khổng lồ cho tập đoàn Thiên Tử đang bị vây trong nguy cơ.
Cổ phần của hai công ty giải trí này tạm thời vẫn chưa thể sinh lời.
Nhưng nếu dùng những cổ phần này để đi vay nợ thì dù thế nào cũng có thể vay được 20 tỷ.
Như thế thì tập đoàn Thiên Tử trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không phải lo về vấn đề vốn.
Người ngoài có lẽ vẫn thấy nghi hoặc, tập đoàn Thiên Tử vốn có giá trị thị trường khổng lồ, tại sao lại không thể vay ngân hàng?
Nếu như có thể vay được thì các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Thiên Tử đã chẳng phải lo lắng đến vậy.
Bây giờ khoản nợ của tập đoàn Thiên Tử đã vượt hơn 150 tỷ, việc kinh doanh của công ty cũng xảy ra vấn đề. Tình huống này buộc phải cải thiện thì các ngân hàng lớn ở Thượng Kinh mới có thể cho tập đoàn Thiên Tử vay tiền.
Thế nên việc Tôn Hàn dùng thủ đoạn để ký được hợp đồng chuyển giao cổ phần là một điều vô cùng tuyệt vời đối với tập đoàn Thiên Tử.
Bây giờ vấn đề vốn đã được giải quyết tạm thời, chỉ cần tập đoàn Thiên Tử có thể phát triển ổn định thì vượt qua khó khăn chỉ là vấn đề thời gian.
Hơn nữa bây giờ trừ đám người Tôn Khải Thành thì cho dù là các lãnh đạo cấp cao trong công ty hay là đám cậu ấm của Công Tử Minh đều rất hài lòng với Tổng giám đốc là Tôn Hàn, họ đã công nhận Tổng giám đốc mới nhậm chức này.
"Sếp Tôn, có người tìm anh! Bà ấy đang ở đại sảnh dưới tầng, tôi không biết có nên để bà ấy lên không!"
Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi Vương Lê Văn đi vào liền nói với sắc mặt kỳ lạ.
Tôn Hàn ngừng việc, kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao thế, ai tìm tôi?"
"Bà ấy nói bà ấy là Dương Dung, mẹ của anh!"
"....."
Tôn Hàn sững sờ, sao mẹ nuôi lại tới Thượng Kinh?
Mấy phút sau, Dương Dung được mời lên văn phòng.
Dương Dung dè dặt liếc nhìn văn phòng Tổng giám đốc khí thế huy hoàng chốc lát, sau đó mới nói: "Con trai mẹ giỏi thật đấy, tới Thượng Kinh mà cũng quản lý được một công ty lớn thế này!"
"Công ty này làm ăn rất phát đạt đúng không?"
Tôn Hàn nói với giọng phức tạp: "Giá trị thị trường khoảng 500 tỷ!"
"Chậc chậc!"
Dương Dung liền tặc lưỡi, 500 tỷ tệ là bao nhiêu tiền chứ?
Bà ta là một người phụ nữ bình thường ở Mục Thành, mấy trăm nghìn tệ là bà ta đã thấy nhiều lắm rồi chứ huống hồ là mấy trăm tỷ tệ.
Bà ta không khỏi nói: "Có phải là còn giàu hơn cả nhà họ Tôn không?"
Tôn Hàn nheo mắt, mới có mấy câu đã nhắc đến nhà họ Tôn rồi!
Đây cũng là nguyên nhân khiến sắc mặt anh phức tạp. Mẹ nuôi đến Thượng Kinh chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Anh có thể đoán được có người đã rắp tâm đưa mẹ nuôi anh tới.
Hoặc nếu không chỉ có thể là Từ Tiểu Bân gọi đến để bắt anh rời khỏi Thượng Kinh.
Dù là cái nào thì đều không phải chuyện tốt.
Nếu nói tập đoàn Thiên Tử giàu hơn nhà họ Tôn, chỉ xét về tiền thì miễn cưỡng cũng được coi là đúng.
Tất cả tài sản của nhà họ Tôn cộng lại chưa chắc đã được 500 tỷ.
Tập đoàn Thiên Tử đã thành lập khoảng 30 năm, là tập đoàn kinh doanh hàng đầu của Thượng Kinh. Mục đích ngày xưa của họ chưa chắc đã là kiếm tiền mà là muốn lôi kéo các cậu ấm của tầng lớp thượng lưu nơi đây, nhưng đến bây giờ quy mô đã phát triển sâu rộng.
Nhưng không thể tính như thế được.
Tôn Vượng Thịnh chỉ cần thốt một câu là có thể khiến tập đoàn Thiên Tử biến mất.
Thế lực có quyền thế bậc nhất Thượng Kinh lợi hại tới nỗi người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Trên thế giới này có quyền, tiền, danh, lợi, mà chữ quyền luôn luôn xếp hàng đầu mấy nghìn năm nay.
Tất nhiên nói những điều này với mẹ nuôi cũng giống đàn gảy tai trâu.
"Mẹ, tại sao mẹ lại tới Thượng Kinh?"
Dù Tôn Hàn đã đoán được đại khái nhưng vẫn hỏi.
"Tôn Hàn, con rời khỏi Thượng Kinh được không?"
Không ngoài dự đoán, Dương Dung đã giở ngay giọng điệu cầu xin, bảo Tôn Hàn rời khỏi Thượng Kinh.
"Tôn Hàn, bây giờ con đã sống tốt lắm rồi. Mẹ cũng biết bố mẹ ruột con đã qua đời từ khi con mới chào đơi. Bây giờ con cũng rất giàu, không cần phải quay về nhà họ Tôn nữa đâu".
"Tiểu Bân thì khác, nó không làm cậu ấm nhà họ Tôn thì nó chẳng có gì cả!"
"Con hãy nể tình mẹ chỉ có một đứa con trai ruột duy nhất là Tiểu Bân mà đừng tranh giành với nó, có được không? Mẹ không có tài cán gì để Tiểu Bân sống tốt hơn, chỉ có thể cầu xin con thôi!"
Giọng Dương Dung nghẹn ngào, khuôn mặt đầy những nếp nhăn.
Tôn Hàn đanh mặt nói: "Mẹ, Từ Tiểu Bân bảo mẹ nói thế hay là ai khác?"
Nếu như là chuyện khác thì Tôn Hàn cũng không bận tâm, cứ theo ý của mẹ nuôi.
Năm đó mẹ nuôi nuôi anh là bởi vì có người đưa tiền.
Nhưng dù sao cũng có ơn nuôi dưỡng, không thể thay đổi.
Nhưng chuyện này thì Tôn Hàn làm sao mà đồng ý được?