Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói đến đây, Tô Nguyệt Nga mới vào chủ đề chính.

Thấy Tôn Hàn khẳng định chắc nịch như vậy, Tô Nguyệt Nga cũng nổi hứng: “Cậu nói tôi nghe cách điều hoà đi”.

Bạch Cần suốt nãy giờ chỉ im lặng, nhưng đôi mắt đẹp thì dán chặt vào người Tôn Hàn, cô ấy chỉ thấy người đàn ôn này thật sự rất đẹp trai.

Trước đó, cô ấy không ngờ là mình chỉ giúp Tôn Hàn tìm công việc ở kho thôi mà lại tìm ra được một báu vật thế này.

Song, anh lại đàm phán rất tự tin, nắm chắc cục diện, khéo đến chuyên gia am hiểu đàm phán thực thụ cũng chưa chắc đã làm tốt bằng anh.

Nhưng rốt cuộc có phải là làm màu hay không thì phải xem anh có thể thuyết phục được Tô Nguyệt Nga cho vẹn toàn đôi bên không đã.

Lúc này, Tôn Hàn nói: “Đầu tiên, hợp đồng của cửa hàng Bạch Tụ đã chuyển đi rồi thì chắc chắn không thể thu hồi lại được. Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo với cô Tô là sản phẩm của Lệ Lan ở cửa hàng Bách Tụ, chúng tôi vẫn giữ giá bằng với thị trường hay thậm chí còn cao hơn, nếu có hoạt động gì thì chúng tôi cũng phải liên hệ với cô Tô đầu tiên, để phối hợp với cô tổ chức các hoạt động nâng cao mức tiêu thụ”.

Nếu là vậy thì Tô Nguyệt Nga không còn gì băn khoăn nữa rồi.

Cô ta khẽ gật đầu, thừa nhận điều này rất quan trọng và đã khiến cô ta động lòng.

Nhưng cô ta nào có dễ dàng đồng ý như vậy: “Với tôi thì vẫn chẳng có lợi ích gì, cậu cần hiểu rõ một chuyện, đúng là chủ của cửa hàng Bạch Tụ có ô dù, nhưng tôi chưa chắc đã sợ đâu”.

Hiểu theo cách khác là Tô Nguyệt Nga cô ta sẽ không nể mặt chủ cửa hàng này đâu.

Tôn Hàn nhẹ nhàng cười nói: “Cô Tô đâu có thiếu các mối quan hệ hay tiền tài ở Thượng Kinh, đương nhiên sẽ không sợ cửa hàng Bách Tụ rồi. Nhưng cần phải bắt được trọng điểm, đó là lợi ích!”

“Mọi người trên đời đều hướng về lợi ích. Đã là người làm ăn thì chúng ta cần thực tế một chút, phải nhìn vào lợi ích”.

“Cô Tô, chỉ cần cô đồng ý không cho sản phẩm của cửa hàng Bách Tụ qua được điều kiện của cô thì giám đốc Trương của chúng tôi cũng sẽ bày tỏ thành ý của mình. Năm nay, sản phẩm mới của Lệ Lan chúng tôi sẽ cho cô Tô mức ưu đãi lớn nhất, các mặt hàng khác cũng vậy, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng đủ các yêu cầu của cô, về giá thì đương nhiên giám đốc Trương là người có quyền hành cao nhất”.

“Bấy nhiêu đó là đủ đền bù gấp mấy lần thiệt hại cho cô Tô rồi”.

“Đương nhiên chỉ có mấy người chúng ta biết chuyện này thôi, truyền ra ngoài sẽ không hay cho lắm!”

Tô Nguyệt Nga chợt sáng mắt lên, nếu Tôn Hàn thực hiện đúng như lời nói thì lợi nhuận năm nay của cô ta ít nhất có thể tăng thêm ba lần, không phải một con số nhỏ đâu.

Nhưng đâu có chuyện gì dễ khiến cho người ta hài lòng chứ.

Thật ra điều kiện bồi thường mà Tôn Hàn đưa ra rất hấp dẫn rồi, nhưng cô ta vẫn muốn được nhiều hơn.

Vì thế, cô ta cố tỏ ra vẻ đắn đo, không được tình nguyện cho lắm rồi nói: “Tôi thì tin thành ý của giám đốc Trương rồi, nhưng chỉ có một năm thôi thì hơi ít, nếu ba năm thì tôi còn xem xét”.

Tôn Hàn cười phá lên: “Cô Tô, chưa chắc giám đốc Trương đã ngồi chắc vị trí này được ba năm, cho nên điều kiện của cô hơi quá rồi”.

“Tôi thấy một năm là được rồi, sau này hai bên có hợp tác với nhau nữa hay không thì còn phải xem thái độ nữa, cô cần gì phải vội vàng thế?”

Tôn Hàn đã nói đến mức này, mà Tô Nguyệt Nga cũng nhận được nhiều lợi ích rồi nên không còn cố chấp nữa, mà ngập ngừng một chút rồi nói: “Vậy thì làm thế đi, giám đốc Trương, anh thấy sao?”

Xa thì không nói, nhưng ít nhất trong vòng một năm tới, Tô Nguyệt Nga cô ta đã được hỗ trợ lợi ích trong Lệ Lan rồi.

Còn mai sau thì Tôn Hàn cũng đã nói rõ, chỉ cần hai bên hợp tác vui vẻ, còn Trương Tiến vẫn giữ được chức vụ hiện tại thì đương nhiên họ có thể tiếp tục hợp tác.

“À… tôi không có ý kiến gì!”

Trương Tiến do dự một lát rồi đồng ý.

“Thế thì gọi món thôi, sao bữa này có thể bắt giám đốc Trương mời được, để tôi!”, Tô Nguyệt Nga quay ngoắt thái độ, chủ động cầm thực đơn lên rồi hào phóng nói.

Qua ba tuần rượu, Tô Nguyệt Nga xin phép về trước.

Vì đã uống rượu nên Trương Tiến đành nhờ Đại Giá đưa về.

Trong lúc chờ Đại Giá ở trước cửa khách sạn, Trương Tiến vội vàng cảm ơn Tôn Hàn: “Tôn Hàn, những cái khác thì anh Trương không nói nữa, nhưng nếu sau này có việc gì thì chú cứ đến tìm anh! Ngoài ra, anh còn định điều chú đến bộ phận tiêu thụ, chú thấy sao?”

Đương nhiên Trương Tiến không thể bỏ qua một nhân tài thế này.

Nếu Tôn Hàn có thể chuyển tới bộ phận của anh ta, thì chắc chắn sẽ là một vị quân sư tài ba.

Tôn Hàn từ chối khéo: “Anh Trương, em làm việc ở kho là được rồi, tạm thời chưa muốn chuyển đi”.

Tôn Hàn không muốn tiến thân gì cả, anh làm việc ở dưới kho thì sẽ dư dả thời gian, chứ chuyển lên phòng tiêu thụ của Trương Tiến rồi thì với bản lĩnh của anh ta, anh nhàn được mới là lạ.

“Thế cũng được, nhưng bất cứ lúc nào chú muốn đi thì cứ nói với anh một tiếng, anh luôn chào đón chú! Chuyện này giải quyết xong rồi nên chắc tối nay anh sẽ được ngủ ngon một giấc. Song, nói đi cũng phải nói lại, quá là hời cho Tô Nguyệt Nga đi!”.

Lời hứa của Tôn Hàn với Tô Nguyệt Nga chẳng khác nào bảo Trương Tiến phải san sẻ quyền hành của mình cho cô ta.

Nhớ tới tính cách hay hạnh hoẹ của Tô Nguyệt Nga lúc trước, trong lòng Trương Tiến ít nhiều vẫn thấy hơi khó chịu.

Tôn Hàn phì cười nói: “Anh Trương, anh chấp nhận đi. Nếu anh đã gây ra chuyện thì đương nhiên phải trả giá rồi. Được như này là ổn lắm rồi!”

“Đương nhiên anh biết chứ, chỉ nói cho đỡ tức vậy thôi! Chính chú đã giúp anh một việc lớn mà!”, Trương Tiến cười lớn nói.

Không lâu sau, Đại Giá đã đến.

Trương Tiến luôn miệng bảo Tôn Hàn và Bạch Cần lên xe cùng để đưa họ về.

Nhưng cả hai đều từ chối.

Chỗ này cách phòng thuê của họ không xa, đi bộ một lát là tới rồi.

“Vậy tạm biệt nhé!”, trước khi về, Trương Tiến vẫn không quên vẫy tay.

“Không gặp nữa thì tốt hơn”, Tôn Hàn cũng vội nói.

Chắc Trương Tiến mà đến tìm anh thì kiểu gì cũng vì có chuyện.

Tôn Hàn nói vậy khiến Bạch Cần phì cười.

“Đi thôi, chúng ta về!”, Tôn Hàn đút tay vào túi rồi nói.

“Ừm!”

Đèn đuốc trên đường sáng choang, vầng trăng lưỡi liềm toả sáng.

Bạch Cần hào hứng hỏi: “Tôi rất tò mò anh không muốn thăng tiến hay không thiều tiền? Nếu anh đến phòng tiêu thụ làm việc thì chắc chắn Trương Tiến sẽ quan tâm đến anh, lương kiều gì cũng tăng gấp mấy lần bây giờ, thậm chí cả chục lần ấy chứ, thế mà anh lại từ chối!”

“Chắc tại tôi không muốn thăng tiến”, Tôn Hàn tuỳ ý đáp một câu rồi tiếp tục cất bước.

Nhưng Bạch Cần không tin, cô ấy chẹp miệng một cái rồi phỏng đoán: “Tôn Hàn, trước kia anh là quản lý cấp cao của một công ty lớn nào đó đúng không! Lần này, anh đến Thượng Kinh để trải nghiệm cuộc sống và tìm nơi dừng chân chứ gì?”

Chắc là khả năng này.

Chứ nếu là một người bình thường thì không thể hiểu rõ về quyền hạn và cơ cấu của một công ty có quy mô lớn như vậy được.

Dù có là thiên tài thì cũng không thể biết rõ khi chưa từng tiếp xúc.

Trừ khi, Tôn Hàn vốn đã có kinh nghiệm ở một chức vụ cao trong một công ty lớn nào đó.

Tôn Hàn ngập ngừng rồi nói: “Thế mà cô cũng đoán ra được, giỏi đấy! Thế thì tôi không giấu cô nữa, tôi từng là…”

“Là gì?”

“Là thương nhân tài chính chủ chốt trên thị trường chứng khoán quốc tế!”

Bạch Cần: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK