Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cần tìm Tả Quân mà lại gặp tôi, cậu Tôn đúng là thú vị!”

Tôn Hàn lắc đầu, “Nếu tôi cứ thế đến tìm Tả Vương thì chưa chắc ông ấy sẽ vui vẻ tiếp đãi tôi. Nhưng ông cụ Kim là bố vợ của Tả vương và là người được Tả vương kính trọng. Nếu tôi có thể nhờ ông cụ Kim gọi trước một cú điện thoại, chắc chắn Tả vương sẽ có thái độ khác”.

Tất nhiên, mấy lời này chỉ là nói bừa, nhưng chỉ cần hiệu quả là được rồi.

Nhưng hình như không dễ áp dụng như vậy.

Kim Xuyên đột nhiên mất hứng, rót hết trà trong cốc xuống, rồi đặt lại lên bàn trà, không nói tiếng nào.

Có ý đuổi khách.

Rõ ràng rồi, mấy năm qua Kim Xuyên chưa từng nhúng tay vào chuyện của Tả Quân, lần này cũng không thể ngoại lệ.

Nếu như anah là người của tập đoàn Cửu Thành, ông cụ sẽ nể mặt tiếp đón.

Nhưng nếu đến đây vì Tả Quân, vậy thì ông không muốn bận tâm nữa.

Nheo mắt lại, Tôn Hàn cười nói, “Ông cụ Kim hà tất phải gấp gáp như vậy, biết đâu Tả vương có hứng thú gặp tôi thì sao?”

Kim Xuyên không dễ bị qua mặt bởi mấy câu này, “Tập đoàn Cửu Thành vốn có thể trực tiếp tìm Tả Quân, hà tất phải thông qua tôi?”

Muốn tìm Tả Quân thì cứ tìm Tả Quân, sao lại phải đi đường vòng qua ông cụ chứ. Kim Xuyên cảm thấy ý đồ của Tôn Hàn không đơn giản.

“Chuyện này chắc chắn có nguyên nhân riêng, có lẽ trong lòng Tả vương hiểu rõ!”, Tôn Hàn híp mắt cười đáp.

Khuôn mặt dần cứng đờ lại, Kim Xuyên nói, “Cậu Tôn à, mười năm trước, Tả Quân và Thiên Cửu môn các cậu đã đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nhau nữa”.

“Tôi biết bây giờ đã có chủ mới kế nhiệm, nhưng đấy cũng là chuyện nội bộ của các cậu, không nhất thiết phải… đến đây làm khó Tả Quân nữa”.

“Tôi chỉ muốn sống yên ổn, Tả Quân cũng vậy. Lần trước uống rượu cùng tôi, nó đã nói chỉ cần có một địa bàn là thành phố Tế Bắc để sống qua ngày là đủ”.

“Chuyện phân tranh của giang hồ, nó không muốn can dự nữa”.

Nghe ông nói vậy, Tôn Hàn đột nhiên bật cười, có phần mỉa mai, “Tả vương cũng là bậc anh hùng vươn lên từ đám người lỗ mãng, đi được đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì”.

“Nhưng nếu ông ấy thành công nhờ Thiên Cửu môn, nay lại muốn bỏ Thiên Cửu môn và tự rút lui, hình như không được hay cho lắm?”

Kim Xuyên hỏi, “Vậy cậu Tôn, hoặc Thiên Cửu môn muốn thế nào?”

“Muốn thế nào thì tôi phải bàn bạc với Tả vương. Còn việc của ông cụ Kim chỉ là gọi một cú điện thoại mà thôi”, Tôn Hàn ngồi vắt chân phải lên chân trái một cách vô cùng tự nhiên, hai tay xếp lên nhau, đợi chờ câu trả lời.

Kim Xuyên không gọi điện cho Tả Quân, anh cũng có thể gọi cho Tả Quân thôi, thật ra kết quả cũng sẽ như vậy.

Nhưng nếu cuộc gọi này do Kim Xuyên gọi, ý nghĩa sẽ khác hẳn.

Kim Xuyên nhíu mày hồi lâu mới khẽ gật đầu, bèn lấy điện thoại gọi cho Tả Quân.

“Tả Quân à, có khách đến trang viên của bố, là người của tập đoàn Cửu Thành - cậu Tôn, Tôn Hàn. Cậu ấy muốn gặp con”.

Chỉ vài câu thôi, cuộc điện thoại đã kết thúc.

Cất điện thoại vào, Kim Xuyên nói, “Cậu Tôn, Tả Quân đã đồng ý gặp cậu. Một giờ chiều nay, tại câu lạc bộ Tào Hành!”

Nhận được câu trả lời vừa ý, Tôn Hàn lập tức đứng dậy cúi người, “Cảm ơn ông cụ Kim!”

Mục đích đã đạt được, ở lại đây diễn trò thân thiết cũng không còn ý nghĩa gì mấy nữa.

Kim Xuyên cũng đứng dậy, tiễn Tôn Hàn ra đến bên ngoài trang viên mới dừng bước. Ông khẽ nhíu mày, “Cậu Tôn à, Thiên Cửu môn có chủ mới đồng nghĩa với việc sẽ có một nguồn sức sống mới, chắc chắn sẽ vinh quang trở lại”.

“Nhưng Thiên Cửu môn có ghê gớm đến mấy, thì lão già này và Tả Quân cũng không phải là người dễ sai khiến. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Tất nhiên là hiểu.

Tập đoàn Cửu Thành tìm đến Tả Quân chính vì muốn Tả Quân trao đổi những thứ mà ông ta đã đem đi từ Thiên Cửu môn, và quay về phục vụ cho Thiên Cửu môn.

Nhưng đã quen làm chủ, ai lại thích trở về khom lưng uốn gối kia chứ? Huống chi, Thiên Cửu môn còn có một kẻ thù lừng lững đứng ngay đó là Giang Lệ.

Chắc chắn Tả Quân sẽ không bằng lòng.

Tôn Hàn đứng thẳng người, nheo mắt đáp, “Nếu ông Phó vẫn còn ở đây, liệu ông cụ Kim có dám nói những lời này hay không?”

Soạt!

Đôi lông mày của Kim Xuyên nhíu chặt hơn.

Nếu Phó Văn Húc vẫn còn đây, Kim Xuyên chắc chắn không dám càn rỡ như thế.

Vấn đề là...

“Phó Văn Húc đã không còn nữa”.

Người chủ trước đây của Thiên Cửu môn đã qua đời, mà vị chủ mới lại chưa có đủ uy phong.

Đây, chính là hiện thực!

“Ha ha, ông cụ Kim à, đây là thế giới của những người trẻ tuổi. Đã ở tuổi này, ông cứ an hưởng ở nhà là được rồi. Chuyện giang hồ, chuyện thiên hạ, hà tất phải hỏi nhiều”.

“Tạm biệt!”

Tôn Hàn nói xong thì xoay người lên xe, rồi rời đi.

Kim Xuyên trông theo, một lúc lâu sau đó mới cảm thán, “Thiên Cửu môn, quả không thiếu người tài!”

……

Câu lạc bộ Tào Hành.

Tả Quân, người đàn ông ngoài bốn mươi với đôi mắt hổ, đang ngồi trong phòng làm việc. Nhìn Văn Thước Tùng đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bằng ánh mắt sâu xa và u ám, ông ta nói, “Tôn Hàn đến tìm bố vợ tôi, có lẽ chính là Tôn Hàn đã muốn đối phó cậu vào tối qua”.

“Chắc không phải là người khác đâu!”

Văn Thước Tùng hung hăng nói, “Chẳng trách tên Tôn Hàn này lại dám ngông nghênh như vậy, ra là người của tập đoàn Cửu Thành!”

Tập đoàn Cửu Thành đại diện cho Thiên Cửu môn, người của Thiên Cửu môn tất nhiên là ngạo mạn.

Tả Quân bật cười ha ha, “Nếu chỉ là người của tập đoàn Cửu Thành thì đơn giản rồi. Tôi đoán chủ mới của Thiên Cửu môn lên tiếp quản, chắc chắn sẽ sai người đến Tế Bắc tìm tôi”.

“Nhưng thật không ngờ, lại là một người trẻ tuổi như vậy”.

“Xem ra trong mười năm tôi không ở Thiên Cửu môn, nơi đó lại bồi dưỡng thêm nhiều người tuổi trẻ tài cao rồi. Rất đáng để gặp”.

“Chỉ là… thủ đoạn hơi đê hèn một chút. Thanh niên bây giờ đều không biết đạo nghĩa như vậy à?”

Nói đến cuối câu, ánh mắt của Tả Quân đã ngập tràn lửa giận.

Tối qua mới biết Văn Ảnh có mang đứa con của ông ta, thì sáng nay đã tìm đến bố vợ Kim Xuyên của ông ta rồi.

Rõ ràng đang muốn nói cho Tả Quân biết, nếu như ông ta không chịu gặp, vậy thì cứ chờ tin bố vợ và vợ ông ta biết chuyện ông ta có con riêng với người phụ nữ khác đi.

Đúng là vô liêm sỉ!

“Ông Tả à, tên Tôn Hàn chẳng là cái thá gì, có thể xử lý cậu ta một trận mà, để cậu ta biết thế nào là trời cao đất dày!”, Văn Thước Tùng chen lời.

Tả Quân lập tức trừng mắt nhìn, “Bớt đâm chọt thêm đi! Nên làm gì, tự tôi biết rõ. Lui xuống làm tốt việc của mình, chăm sóc tốt cho Ảnh”.

“Vâng, vâng!”

Văn Thước Tùng vội gật đầu rồi rời khỏi phòng.



Hai giờ chiều.

Tôn Hàn đúng giờ xuất hiện ở câu lạc bộ Tào Hành, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn đường đến văn phòng của Tả Quân.

Còn người kia, đã chờ rất lâu.

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Nhìn thấy phong thái của cậu Tôn, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, ấy là mình đã già rồi. Thiên hạ mai này, vẫn là của thanh niên các cậu”.

Tả Quân mỉm cười đứng dậy nghênh đón, đưa tay ra mời, “Mời ngồi!”

“Tả vương không cần khách sáo như vậy, dù sao tôi đến tìm Tả vương, cũng không dự định sẽ khách sáo”.

Tôn Hàn cười lại với ông ta, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện bàn làm việc.

“Ha ha, rất thẳng thắn! Chỉ là nếu cậu Tôn đã là người thẳng tính như vậy, sao phải dùng đứa con trong bụng Văn Ảnh để uy hiếp tôi? Nếu cậu Tôn muốn gặp, chỉ cần nói tên tập đoàn Cửu Thành thôi, tôi nhất định sẽ gặp cậu”.

“Tả vương cảm thấy đó là uy hiếp?”, Tôn Hàn nói.

“Chẳng lẽ không phải ư?”

Tôn Hàn nở nụ cười rạng rỡ, đoạn bảo, “Tất nhiên là không phải”.

“Nếu là uy hiếp, vậy thì tôi đã bắt Văn Ảnh rồi. Tiếc nuối lớn nhất trong đời Tả vương chính là không có con cái kế thừa sản nghiệp nhà ông, chắc chắn ông rất quan tâm đến đứa con trong bụng người phụ nữ Văn Ảnh ấy”.

“Bắt được Văn Ảnh rồi, tôi còn sợ Tả vương không nhượng bộ sao?”

Ầm!

Nụ cười lập tức biến mất, khuôn mặt Tả Quân trở nên tối sầm, “Cậu có biết không, chỉ với một câu nói ấy của cậu, tôi có thể giữ cậu ở lại Tế Bắc mà không một ai dám lời ra tiếng vào!!”

Bầu không khí trong phòng lập tức lạnh như băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK