Mục lục
Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn - Lâm Mỹ Quyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ cũng phải, nếu Tôn Hàn không động lòng vì Giang Hồi thì có lý do gì lại đưa cô đến gặp ông cụ Cẩm.

Dù vậy, Vương Mai cũng khá nghi ngờ Tôn Hàn này chỉ là một nhân viên quèn ở công ty mỹ phẩm Lệ Lan, làm sao lại có quan hệ với nhà họ Cẩm?

Có lẽ, Tôn Hàn chính là cậu chủ gia tộc lừng lẫy nào đó đóng giả dân thường để có thêm trải nghiệm mới mẻ chăng?

Nhưng dù sao cũng không quan trọng, giải quyết rắc rối cho Giang Hồi mới là ưu tiên hàng đầu.

Còn về việc Giang Hồi nợ người ta món nợ ân tình lớn thế nào, thì cùng lắm là lấy thân trả nợ, không phải việc gì to tát.

Nếu Tôn Hàn này thực sự có quyền có thế, được lấy thân trả nợ thực ra lại là chuyện tốt.

Sau lưng có người chống, tiền đồ của Giang Hồi sẽ vô cùng rộng mở.

"Tô Quyền là giám đốc tổ dự án của công ty giải trí Tinh Hoàng, việc nghệ sĩ ra mắt công chúng đều do hắn ta sắp xếp. Hơn nữa, việc chọn diễn viên cho các bộ phim mà Tinh Hoàng sản xuất, hắn cũng rất có tiếng nói".

"Tô Quyền mà lên tiếng đòi phong sát Giang Hồi thì trong giới căn bản là không còn chốn dung thân cho nó. Nói trắng ra, nếu phải đối đầu với Tô Quyền thì sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến ngôi sao nhỏ như Giang Hồi!"

Tôn Hàn gật đầu, cũng hiểu ra chức vụ của Tô Quyền này không phải quá cao, nhưng lại nắm nhiều vai trò chủ chốt, những người trong giới giải trí đều phải lấy lòng hắn ta.

Cho nên nếu hắn muốn mượn danh nghĩa Tinh Hoàng để phong sát Giang Hồi thì cho dù là công ty đang quản lý Giang Hồi cũng không dám giữ cô ấy lại.

Còn scandal gần đây nổ ra của Giang Hồi đã vi phạm hợp đồng đã ký với công ty.

Phía công ty để ngăn tổn thất đương nhiên sẽ kiện Giang Hồi ra tòa.

Đến lúc đó, Giang Hồi không chỉ mất hết sự nghiệp mà còn phải nai lưng ra gánh một khoản nợ khổng lồ.

Tôn Hàn trầm ngâm một lát rồi hỏi lại: "Hắn ta đã ra điều kiện chưa?"

Phong sát Giang Hồi thực ra chẳng có lợi gì cho Tô Quyền. Bình thường thì trừ phi căm ghét Giang Hồi đến cực điểm, Tô Quyền sẽ không phí sức làm những việc vô bổ như vậy.

Nên khả năng cao là hắn đã đưa ra điều kiện, lấy việc phong sát ra đe dọa Giang Hồi.

"Cậu Tôn quả là người sáng suốt, Tô Quyền đã thuê một phòng ở khách sạn Đế Vương, yêu cầu Giang Hồi tới đó trước mười một giờ đêm nay. Nếu cô ấy không đến thì tin tức cô ấy bị công ty Tinh Hoàng phong sát ngày mai sẽ truyền ra ngoài!"

Cũng chính bởi chuyện này mà đêm hôm Vương Mai vẫn ở đây chờ Giang Hồi.

Nếu thực sự không có cách nào thì tối nay Giang Hồi chỉ còn cách đến đó.

"Em thà bị phong sát chứ nhất định không tới đó!", Giang Hồi quả quyết nói.

Trước khi đến nhà họ Cẩm, có thể Giang Hồi sẽ đồng ý nhưng hiện giờ, cô sẽ chọn giữ mình trong sạch.

"Ôi, cậu Tôn!"

Vương Mai nhìn về phía Tôn Hàn, vẻ mặt vô cùng bất lực.

Nếu so với Giang Hồi thì Vương Mai này khôn ngoan như thể yêu quái thành tinh vậy. Chị ta biết phải làm thế nào mới có thể giúp Giang Hồi vượt qua kiếp nạn này.

Trước mắt, ngoài Tôn Hàn ra thì làm gì còn ai giúp được Giang Hồi?

Tôn Hàn điềm nhiên hỏi lại: "Khách sạn Đế Vương phòng bao nhiêu?"

Vương Mai mừng như vớ được vàng, đáp ngay: "1924!"

"Anh Tôn, anh định làm gì?", Giang Hồi hỏi.

Tôn Hàn nở nụ cười đầy ẩn ý đáp: "Không có gì, cô cứ nghỉ ngơi đi. Để đêm nay tôi và giám đốc Tô tâm tình chuyện nhân sinh..."

Giang Hồi: "..."

Tâm tình chuyện nhân sinh ư?

Chỉ một lát sau, Tôn Hàn lên một chiếc taxi rời khỏi đó.

Vương Mai nhìn theo một hồi lâu rồi mới quay lại Giang Hồi hỏi: "Giang Hồi, nói cho chị Mai nghe, rốt cuộc Tôn Hàn này có thân thế ra sao?"

Giang Hồi cũng không biết rõ, nhưng cô chắc chắn anh không phải người đơn giản.

"Anh ấy... xuất thân không có gì đặc biệt chăng?"

Vương Mai đương nhiên không tin, vặn lại: "Không có gia thế đặc biệt mà lại bước chân vào nhà họ Cẩm được?"

"Chuyện phức tạp lắm, cụ thể là thế này..."

Sau khi Giang Hồi thuật lại một lượt, Vương Mai mới cơ bản nắm được tình hình, sau đó hỏi lại: "Ý em là y thuật của cậu ấy rất đỉnh. Mà ông cụ Cẩm kia cần cậu ấy xem bệnh giúp nên mới chịu giúp em sao?"

"Vâng, có điều...", Giang Hồi đột nhiên nhớ ra gì đó.

Vương Mai vội vã hỏi: "Giang Hồi, em kể lại câu chuyện một lần từ đầu đến cuối có được không hả?'

"Anh Tôn còn quen cả Giang Lệ, còn cả Chu Giang! Hình như quan hệ không chỉ ở mức xã giao thông thường".

Vương Mai: "..."

Sau một hồi chết lặng, Vương Mai vui sướng như điên, không kìm được mà ôm lấy mặt Giang Hồi, nói: "Ái dồi ôi, bảo bối của chị, có thể quen biết với cậu Tôn, em đúng là chuột sa chĩnh gạo! Để chị ngắm nghía gương mặt này nào, nhìn yêu thế không biết!"

"Giang Hồi, giữa em và cậu Tôn có..."

"Không có, chị à, chị nghĩ đi đâu vậy?", Giang Hồi đỏ bừng mặt đáp.

"Ôi, làm gì có chuyện không có quan hệ gì được? Giang Hồi à, cả đời người phụ nữ tìm được chỗ dựa vững chãi không dễ đâu! Chị Mai nói này, gặp được cậu ấy là may mắn của em, nếu không nắm chặt lấy thì sau này hối hận không kịp đâu!"

Vương Mai ghé sát mặt lại gần, nhấn nhá từng chữ.

Còn Giang Hồi lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ...

...

Lúc này, Tô Quyền với cái bụng bia to kềnh càng đã tắm rửa xong xuôi, quấn một chiếc khăn tắm màu trắng quanh thắt lưng, nằm trên giường hai chân vắt chéo, miệng ngậm điếu xì gà.

Trong đầu hắn đang tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và body nóng bỏng của Giang Hồi mà không khỏi rạo rực.

"Yêu nữ này quả thực quá mê người!"

Tô Quyền cười gian tà rồi tự nói một mình.

Còn về khả năng Giang Hồi có thể không đến, hắn chưa từng nghĩ tới.

Giờ danh tiếng của Giang Hồi đã không còn, nếu hắn lại bồi thêm một cú chí mạng như vậy thì bình yên rút khỏi giới giải trí đã là chuyện khó khăn rồi.

Trừ khi Giang Hồi muốn hủy hoại chính bản thân mình, nếu không thì đêm nay chắc chắn sẽ phải đến hầu hạ hắn ta!

Nghĩ đến đây, Tô Quyền không khỏi đắc ý.

Chức vụ của hắn ở công ty Tinh Hoàng mặc dù không thể đem tới vinh hoa phú quý nhưng đã giúp hắn được "nếm mùi vị" của rất nhiều nữ minh tinh.

Vô số nữ thần trong mắt công chúng đã trở thành món đồ chơi của hắn.

Mỗi khi nghĩ tới việc này hắn lại cảm thấy vô cùng phấn khích.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa vọng tới.

Tô Quyền nóng lòng nhổm dậy, lao ra mở cửa nói: "Tới đây, tới đây!"

Trước khi mở cửa, vẻ mặt Tô Quyền còn vô cùng vui mừng phấn khởi.

Nhưng chỉ một giây sau, sự phấn khởi đó hoàn toàn biến mất.

Hai người đàn ông to cao vạm vỡ lao vào, đẩy thẳng hắn vào bên trong phòng.

"Các người là ai? Nói cho các người biết, đừng có làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

"Ồ, giám đốc Tô, vậy báo cảnh sát đi! Tốt nhất là gọi cả phóng viên đến, xem xem giám đốc Tô của công ty Tinh Hoàng nở mày nở mặt đến mức nào?"

Hai người đàn ông lực lưỡng tránh sang một bên, Tôn Hàn bước vào, cười tươi nói.

"Cậu, cậu là ai?", Tô Quyền rất sợ hãi, nhưng cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, như thể đã từng nghe ở đâu đó rồi".

Nhưng nhìn người thanh niên này lại có cảm giác rất xa lạ.

"Giám đốc Tô đúng là nhiều việc nên hay quên, chúng ta mới nói chuyện điện thoại lúc chiều xong. Giang Hồi tối nay không đến được nên tôi thay cô ấy đến hầu hạ giám đốc Tô có được không?", trên mặt Tôn Hàn là nụ cười tà ác.

Nghe xong, Tô Quyền lập tức nhớ ra người này là ai.

"Là, là cậu sao? Cậu muốn gì?"

Hôm nay, vì cậu thanh niên này mà Giang Hồi cho hắn leo cây.

"Chẳng muốn gì cả. Giám đốc Tô thích chơi trò chơi, vậy nên tôi tìm hai người bạn đến chơi cùng. Hai anh, chăm sóc giám đốc Tô cẩn thận vào nhé".

Nói rồi, Tôn Hàn rời khỏi phòng.

Chẳng mấy chốc, từ trong phòng đã vọng ra những tiếng gào thét như lợn bị chọc tiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK